Ấm Áp Như Xưa
Chương 37: Tin dữ
Thành Thành đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, gật gật đầu nói: “Vậy thôi, em hãy tự lo cho tốt.”
***
Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, lá trên cây cũng càng lúc càng ít đi, việc học của Dĩnh Tử càng lúc lại càng bận rộn hơn.
Sau khi tan học, cô bé vẫn đôi khi đến nhà Thành Thành. Làm gì còn cách nào, vì cô bé rất nhớ anh, nhớ gương mặt anh tuấn của anh, nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. .
Chỉ có điều, so với trước đây, số lần cô sang nhà anh đã ít đi, thời gian lưu lại cũng ngắn hơn chút.
Hai người họ vẫn nói về việc học tập, kể chuyện cuộc sống hàng ngày. Dù chỉ nói ngắn gọn như vậy, nhưng Dĩnh Tử đã tròn mười lăm. Cô bé không lần nào nhìn thấy chị Gia Di ở nhà anh Thành Thành nữa, cũng không hề nhắc lại về chuyện anh Thành Thành thích ai.
Có điều, cô bé không thể không thừa nhận, dù cho anh Thành Thành có thích chị Gia Di, thì sự quan tâm và yêu thương mà anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Bất luận trên người cô hơi có chút gì thay đổi, thậm chí có lúc đến cô bé cũng không phát giác ra được, nhưng anh Thành Thành luôn có thể phát hiện ra đầu tiên.
Gương mặt anh quan tâm hỏi han: “Dĩnh Tử, gần đây em mệt lắm à?” Hoặc là, “Dĩnh Tử, gần đây có phải em không ngủ đủ giấc hay không?”
Điều đó khiến Dĩnh Tử cảm thấy ấm áp, đồng thời, lại thấy chua xót trong lòng: Anh quan tâm cô, chỉ bởi cô là em gái, là bạn bè mà thôi.
Cuối tháng mười, gió đông hiu quạnh, thời tiết rất lạnh.
Ngày hôm đó, Dĩnh Tử vừa mới vào cửa, Thành Thành đã cau mày lại hỏi: “Sao em lại mặc ít thế kia?” Sau đó tì vào chiếc bàn trước mặt đứng lên, khập khà khập khiễng đi lấy áo khoác của anh.
Dĩnh Tử vội khoát khoát tay nói: “Không cần đâu, em đi ngay thôi.”
Thành Thành như thể không hề nghe thấy, cầm lấy áo khoác, đưa cho cô: “Mau mặc vào đi.”
Dĩnh Tử đành nhận lấy mặc. Song cô bé vô tình phát hiện ra, trên chiếc áo khoác vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, vô cùng dễ ngửi. Vì thế, trong lúc nói chuyện với anh, có mấy lần cô bé vờ như vô tình cúi đầu xuống, để hít hà thật sâu hương vị đó.
Ngồi chơi mấy phút, tán gẫu mấy câu, rồi cáo từ. Lúc sắp đi, cô định cởi chiếc áo ra.
Thành Thành lại không cho phép, nói: “Em cứ mặc đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Dĩnh Tử đáp: “Không cần đâu, em đi lên lầu thôi mà, về nhà rồi em sẽ mặc thêm áo ngay.”
Thành Thành lại nói: “Mặc về đi, lần sau qua thì mang sang cho anh.” Nghe ra thấy rõ có ngữ khí như mệnh lệnh trong lời nói.
Dĩnh Tử không cãi được anh, chỉ có thể mặc chiếc áo đó về nhà.
Về đến nhà, cởi áo xuống. Dù sao giờ cũng chỉ có mình cô bé ở trong phòng, vì thế cô ôm lấy chiếc áo khoác, chẳng kiêng nể gì hít hà nó, trong mũi còn phát ra cả tiếng hít hà của cô bé.
Thực là thơm quá! Anh Thành Thành, bao giờ em mới có thể ôm anh để hít hà như thế này đây?
Đang trong lúc say nồng, cô bé chợt nhớ tới chị Gia Di, nhất thời lại thấy thực bi ai, bèn đặt chiếc áo xuống, rồi bước ra khỏi phòng.
Thế nhưng, còn chưa ra tới phòng khách, không nhịn nổi lại quay về nhặt lên. Cô bé ôm chiếc áo, lại hít hà tiếp. Chị Gia Di là chị Gia Di. Anh Thành thích chị ta, đó là việc của anh ấy. Mình thích anh Thành Thành, đó là việc của mình. Đúng vậy, cứ thế đi, Dĩnh Tử nhất thời nghĩ thông suốt.
Những ngày sau đó, mỗi ngày Dĩnh Tử tan học xong là về thẳng nhà. Cứ về đến nhà là lập tức đem chiếc áo của anh Thành Thành từ trong ngăn tủ ra để hít hà. Mỗi khi học hành mệt mỏi, cũng lại hít hà. Có lúc, lại mặc hẳn ra ngoài áo khoác của cô bé, nhắm mắt lại, dùng trái tim để cảm nhận cảm giác được hơi thở của anh Thành Thành bao trọn, tưởng tượng như đang được anh dịu dàng ôm lấy. Buổi tối, lại ôm chiếc áo đi vào giấc ngủ. Cô bé biết, mình làm như thế này đúng là điên, thế nhưng lại không cách nào từ bỏ được.
Bởi không muốn trả lại chiếc áo khoác, bất giác, Dĩnh Tử đã có một khoảng thời gian dài không tới nhà Thành Thành. Lần tới tiếp theo, là khi đã sắp Tết.
Những ngày đó, Thành Thành chờ đợi vô cùng khổ sở. Hôm đó, cậu đúng là lo lắng Dĩnh Tử bị cảm lạnh. Có điều nhiều hơn, thì là vì muốn sớm được gặp cô bé. Vì thế cho nên, cậu mới kiên quyết bảo cô bé mặc chiếc áo về. Thế nào lại cũng không thể ngờ được là cô bé lại vì thế mà mãi cũng không thấy tới.
Cũng may mà Thành Thành không rõ mọi chuyện, nếu không chắc chắn sẽ hối hận cũng không kịp.
Hai tháng gần đây, Dĩnh Tử đến rất ít, nói là vì bài vở nhiều quá. Có điều, Thành Thành nghi ngờ, Dĩnh Tử vì biết mình thích cô bé, nên ngượng ngùng khó xử và dè dặt mới là nguyên nhân lớn hơn. Cậu vô cùng cẩn trọng, chuyện gì cũng không dám nhắc tới. Chỉ cần Dĩnh Tử vẫn chịu đến đây, là cậu đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Những thứ khác, cậu không có yêu cầu gì. Nếu thực sự muốn cậu nói ra, thì đó là mong cho thời gian mau qua đi, để Dĩnh Tử mau lớn lên.
Cuối tháng mười hai, Dĩnh Tử đột nhiên nghe nói bố chị Gia Di được điều động đến học viện Rađa Bắc Kinh, qua tết Nguyên đán là phải đi ngay. Chị Gia Di sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ sẽ cùng mẹ chuyển tới Bắc Kinh.
Thực thế sao? Dĩnh Tử không dám tin nữa.
Cô bé cứ cầu xin mãi, quả nhiên đã thành sự thật!
Niềm vui này tới quá bất ngờ, khiến cô bé không biết nên thế nào mới phải, cứ một mình ngồi cười ngây ngốc suốt cả ngày. Tiếp đó khi tới nhà anh Thành Thành, vẫn cứ bộ dạng cười ngốc nghếch mãi không đừng được.
Thành Thành hỏi: “Có chuyện gì thế, sao mà vui đến vậy?”
Dĩnh Tử đáp: “Đâu có chuyện gì, chỉ là vui thôi mà.”
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn rạng rỡ trên gương mặt Dĩnh Tử, trong lòng Thành Thành cảm động suýt khóc. Bất kể là vì lý do gì, chỉ cần cô bé vui vẻ là tốt rồi. Trên gương mặt Thành Thành bất giác cũng mỉm cười theo.
Dĩnh Tử cười đến mức không ngậm nổi miệng lại, trong lòng lại nghĩ mình có phải hơi quá mức rồi không? Thế nhưng, cô bé vẫn không thể kìm nén được niềm vui này.
Nhìn qua anh Thành Thành, đột nhiên trong lòng cảm thấy thực lạ: chị Gia Di sắp chuyển đi rồi, đến cô bé còn biết, anh Thành Thành nhất định cũng phải biết. Thế nhưng, tại sao không thấy anh u buồn nhỉ?
Vấn đề này, cô bé đương nhiên không hỏi tới.
Buổi tối lúc ăn cơm, cô bé vẫn vui sướng đến mức không dừng được. Cô bé hỏi bố: “Bình rượu nho mà bác tặng lúc nào chúng ta mới có thể mở ra để uống ạ?”
Bố cô nói: “Lúc nào muốn uống thì mở thôi.”
Dĩnh Tử cười hi hi nói: “Hôm nay con muốn uống.” Đúng là có việc vui mừng, đáng để chúc mừng.
Bố lại nói: “Hôm nay có tin gì vui sao con?”
Dĩnh Tử vừa cười, vừa lắc đầu đáp: “Không có, không có ạ.” Thế nhưng, gương mặt cô bé đang viết chữ “có” trên đó.
Lê Triển Bằng trước giờ cưng chiều con gái. Thấy Dĩnh Tử vui vẻ, cũng rất vui, bèn lấy bình rượu nho ra để mở.
Đới Tuyết Mai ngăn cũng không ngăn nổi, chỉ có thể tham gia, cả nhà cùng uống vậy.
Dĩnh Tử thực ra chỉ uống có một chút. Uống một chút đã thấy say rồi. Cô bé nghĩ quả nhiên là rượu ngon, uống ngon quá. Không biết cô bé hiện giờ nếu có uống nước lọc, có khi cũng thấy ngon như nhau cả.
Đầu tháng Giêng âm, gió lạnh buốt, thời tiết vô cùng lạnh.
Ngày hôm đó, Thành Thành tan học về, trên đường bỗng gặp chú Khang Kiến Quốc, là bạn bố.
Khang Kiến Quốc hỏi cậu: “Thành Thành, chuẩn bị đi Bắc Kinh đã xong hết chưa?”
Thành Thành vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi lại: “Chú Khang, cháu có đi Bắc Kinh đâu, chuẩn bị gì cơ ạ?”
Khang Kiến Quốc vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, hỏi lại: “Bố cháu không phải đã đi rồi sao? Lẽ nào, không phải là cả nhà cùng chuyển đi à?”
Thành Thành nói: “Bố cháu đi Bắc Kinh công tác thôi mà. Đi lần này thời gian hơi dài thôi. Có điều, cháu không đi đâu.”
Khang Kiến Quốc nhìn cậu càng lúc càng lạ, hóa ra, thằng bé vẫn chưa biết à? Con gái Khang Kiến Quốc học cùng trường với Thành Thành, biết lũ trẻ giờ đang trong giai đoạn thi cuối kỳ, nên thầm nghĩ: Vợ của Trương Khải Vinh nhất định là vì không muốn để ảnh hưởng tới kỳ thi của Thành Thành, nên mới không nói cho thằng bé. Có điều, chuyển nhà là chuyện lớn, Thành Thành đã lớn thế này, lẽ nào không để cho thằng bé chút thời gian, ít nhất cũng phải có chuẩn bị tâm lý chứ? Đối với việc làm này của vợ Trương Khải Vinh, Khang Kiến Quốc có chút không thể lý giải. Nhưng dù gì cũng là chuyện nhà người ta, ông cũng chỉ ậm ừ mấy câu rồi đi.
Thành Thành tiếp tục đi về nhà, trong lòng thấy vô cùng lạ, chú Khang sao tự dưng lại hỏi như thế? Tại sao lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó để nhìn cậu?
Trong đầu cậu chợt nhớ ra, mấy tuần trước khi gặp Tương Gia Di, thấy Gia Di có nói với cậu, bố cô được điều động tới học viện Rađa Bắc Kinh, còn cô và mẹ sau đó cũng sẽ nhanh chóng chuyển tới đó.
Lẽ nào … trái tim Thành Thành như rớt xuống.
Không, không thể nào.
Thế nhưng, lỡ mà …
Trời ơi!
Không, không thể nào!
Về đến nhà, Thành Thành không thể làm gì nổi, cậu bất an đợi mẹ tan sở về.
Chiều tối, Vương Thu Vân vừa vào cửa, Thành Thành bèn hỏi luôn: “Mẹ, bố là đi Bắc Kinh công tác, hay là đã điều qua đó luôn rồi?”
Nó biết rồi sao? Vương Thu Vân tay vừa đặt túi xuống, vừa bình tĩnh trả lời: “Bố con đã được điều đến đó rồi.”
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng Thành Thành vẫn cảm thấy như trước mặt bị người ta đập cho một gậy.
“Thế còn chúng ta thì sao?” Cậu biết không cần hỏi, nhưng vẫn không thể kìm nén được.
“Chúng ta cũng sắp chuyển tới đó rồi.”
“Lúc nào đi ạ?”
“Cuối tháng này.”
Trái tim Thành Thành càng lúc càng thấy nặng nề hơn.
“Tại sao mẹ lại giấu con?”
“Con đang lớp 12, lại sắp thi cuối kỳ, mẹ và bố con không muốn ảnh hưởng tới việc học tập của con chút nào.”
“Đây là lý do gì chứ? Hơn nữa, chuyện lớn thế này, lẽ nào không nên cả nhà cùng bàn bạc rồi mới quyết hay sao?”
“Bố với mẹ đã bàn bạc mới quyết định chuyển tới Bắc Kinh, việc này đối với cả nhà chúng ta đều có lợi.”
Những lời Vương Thu Vân không nói ra, Thành Thành đều hiểu cả.
“Vậy bố mẹ định lúc nào mới nói với con?”
“Đợi con thi xong mẹ sẽ nói luôn. Thi xong vẫn còn một thời gian nữa mới đến lúc chuyển nhà, chúng ta có thể đến lúc đó chuẩn bị thu dọn cũng được, còn phải tạm biệt họ hàng bạn bè nữa.”
“Con không đi Bắc Kinh.” Thành Thành kiên quyết nói.
Vương Thu Vân sớm đã liệu được cậu sẽ có phản ứng như thế này, bình tĩnh nói: “Lần điều động này vô cùng quan trọng đối với bố con, không những trong chức vụ bố được thăng chức, hơn nữa còn có thể làm việc mà bố con muốn làm. Mẹ cũng được điều đến một phòng mới rất được. Còn nữa, những thứ liên quan đến học bạ của con cũng đã được chuyển đi hết rồi, con chỉ cần ở đây thi nốt kỳ thi cuối kỳ là được.”
Trái tim Thành Thành đã rớt xuống tận đáy, trên miệng vẫn nói cứng: “Con mặc kệ, con đã đủ mười tám tuổi, con muốn ở lại Vũ Hán này.”
Vương Thu Vân nói: “Trong viện sắp thu hồi lại căn nhà này rồi, dù cho con có muốn ở lại Vũ Hán, cũng không thể ở đây được nữa. Còn nữa, con ở lại thì có thể làm gì? Có thể ở lại bao lâu chứ? Con còn chưa lên đại học cơ mà? Nếu không lên được đại học thì con sẽ làm gì? Dĩnh Tử giờ còn chưa tới mười lăm, dù nó có thích con đi chăng nữa, con giờ có thể nói chuyện yêu đương với nó hay không? Con không sợ làm lỡ dở việc học tập của nó hay sao?”
Từng câu nói của mẹ, đều như đâm vào trong trái tim Thành Thành. Cậu đau đớn khó mà chịu đựng nổi, gương mặt u ám. Những lời mẹ nói đều là sự thật. Thế nhưng, đối với việc rời khỏi Vũ Hán, cậu thực sự không thể chấp nhận nổi. Điều cậu muốn, chỉ là được ở bên cạnh Dĩnh Tử, được ở bên tới khi cô bé lớn, tại sao đến việc đó cũng không được?
Cậu chết cũng không chịu: “Con sẽ không rời khỏi Vũ Hán đâu.”
Vương Thu Vân vốn không muốn nói ra, nhưng thấy Thành Thành đã hoàn toàn mất đi lý trí, bà vô cùng tức giận. Để cậu hoàn toàn hết hy vọng, bà bèn nói thẳng ra: “Cách đây không lâu mẹ bắt gặp Hiểu Đông thổ lộ với Dĩnh Tử, có lẽ giờ hai đứa nó đã ở bên nhau rồi.”
Thành Thành kinh hoàng trợn tròn hai mắt, nói: “Không, không thể có chuyện này.”
“Sao lại không thể? Chính tai mẹ nghe thấy Hiểu Đông nói với con bé là thích nó, còn tận mắt nhìn thấy chúng kề vai ôm eo nhau.”
“Không thể nào.” Thành Thành đau đớn không thể tả, không biết nói gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại như chiếc máy rằng “không thể nào.”
Vương Thu Vân càng tức giận hơn: “Con đang nói mẹ nói dối đấy à?”
Thành Thành đau khổ cúi đầu xuống. Cậu biết, mẹ rất ghét việc nói dối. Thế nhưng, cậu không thể tin những điều mẹ nói là thật. Không thể tin.
Nhìn Thành Thành lúc này vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, Vương Thu Vân trong lòng cũng đau đớn muốn chết. Bà cố ép mình đi khỏi chỗ Thành Thành, hơn nữa còn tự nhắc nhở mình: Điều này là để tốt cho thằng bé. Nỗi đau đớn lâu dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này. Nó sẽ hồi phục lại thôi.
Tiếp đó, là bắt đầu đến kỳ thi cuối kỳ. Dĩnh Tử cũng không tới nhà Thành Thành nữa.
Thành Thành mấy lần muốn đi lên trên tìm cô bé, nhưng cuối cùng cũng không đi. Cậu tự nói với mình, cậu không thể làm ảnh hưởng tới kỳ thi của cô bé được. Thực ra trong lòng cậu rõ nhất, cậu sợ đối mặt với cô. Chỉ cần cứ nghĩ tới phải nói lời tạm biệt với cô, là trái tim cậu lại như bị dao đâm vào.
Cuối cùng cũng kết thúc môn thi cuối cùng, Dĩnh Tử trước tiên là chạy ngay về nhà, tắm gội thay quần áo, trang điểm xinh đẹp xong bèn lập tức xuống lầu.
Vừa vào cửa, cô bé đã vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng đã thi xong rồi. Anh Thành Thành, chúng ta phải ăn mừng thế nào đây?” Bất luận anh có kế hoạch hay chưa, Dĩnh Tử cũng đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Trong lòng cô bé không thể đợi lâu hơn chỉ muốn nói ngay cho anh.
Nhìn Dĩnh Tử xinh đẹp trước mắt, còn có sự chờ đợi và hưng phấn trên gương mặt cô bé, trái tim Thành Thành đau đớn không nói được thành lời.
Dĩnh Tử hỏi: “Anh Thành Thành, sao thế?”
Thành Thành đã suy nghĩ rất lâu, biết chuyện này không thể vòng vo được, bèn nói thẳng: “Bố mẹ anh được điều đến Bắc Kinh, nhà anh chẳng mấy chốc mà phải chuyển đi rồi.”
Gì cơ? Tin tức này đúng là khiến người ta kinh ngạc, khiến Dĩnh Tử nhất thời không phản ứng gì được.
Nhìn bộ dạng ngây người của Dĩnh Tử, Thành Thành đành nói lại một lần nữa.
Dĩnh Tử mất mấy giây mới hiểu rõ lời nói của Thành Thành: Anh phải chuyển tới Bắc Kinh. Hóa ra chuyển tới Bắc Kinh, không phải chỉ có mình nhà chị Gia Di.
Hóa ra là như thế! Thảm nào mà lần trước tới, lại không thấy anh ấy u buồn gì. Anh ấy có gì mà buồn chứ, anh ấy cùng đi với chị Gia Di cơ mà.
Chỉ có mình cô ngốc nghếch, còn vui mừng đến mức kia. Chỉ có mình cô ngốc nghếch, đợt thi này căng thẳng đến vậy, còn không thể không ngày ngày lên kế hoạch sau khi thi xong sẽ cùng anh ăn mừng như thế nào, rồi muốn cùng anh trải qua cả kỳ nghỉ lễ, còn cả kế hoạch thục nữ của cô nữa: phải biết dè dặt, kín đáo, trưởng thành, cẩn trọng hơn … Tất cả, chỉ vì muốn để anh thấy cô đã lớn, hoặc cô đang lớn, đừng như trước đây coi cô là cô bé ngốc nữa…
Vậy mà anh, sớm đã biết phải chuyển tới Bắc Kinh, còn cố giấu cô, cho đến mãi tận hôm nay. Dĩnh Tử thực sự sâu sắc cảm nhận rằng, cô không chỉ đã bị bỏ rơi, mà còn bị lừa gạt nữa. Cô cảm thấy đau đớn khôn tả, vừa uất ức vừa phẫn nộ, cô chỉ muốn hét lên, muốn khóc thật to. Mà thật ra lúc này, mũi cô bé đã bắt đầu thấy xót xót, nước mắt cũng đã không nghe lời bắt đầu trào ra ngoài.
Chỉ muốn được ôm anh khóc thật to, xin anh đừng đi. Song cô biết, anh sao có thể ở lại.
Cô rất muốn nói với anh rằng “em thích anh, trước giờ vẫn luôn thích anh”. Thế nhưng, nói rồi có ích gì? Anh vẫn chẳng thể ở lại được.
Dĩnh Tử chớp chớp mắt thật nhanh, tự nói với mình: Không, mình không khóc, mình không được khóc. Khóc rồi chỉ mất mặt thôi, nào có ích gì. Cô không thể để anh biết rằng cô thích anh được, bây giờ càng không được.
Nhìn vẻ kinh ngạc đến chấn động và u buồn trên gương mặt Dĩnh Tử, Thành Thành càng thấy đau lòng hơn. Thế nhưng, cậu không biết mình nên nói gì mới phải. Cậu nghĩ, dĩnh Tử trước giờ luôn coi cậu như anh trai và bạn bè, cho nên mới không nỡ rời xa chăng?
Mãi lâu sau, Thành Thành mới cố nén trái tim mình lại, nói: “Dĩnh Tử, anh đến Bắc Kinh rồi, sẽ viết thư về cho em.”
“Không cần đâu.” Dĩnh Tử thực sự quá đau lòng, giờ lại đang tức xì khói, không suy nghĩ mà nói luôn. Cô muốn Thành Thành ở nơi này, cùng với cô. Cô không biết, khi người đi rồi, thì viết thư có ích gì chứ?
Thành Thành đau đớn nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, cậu gọi: “Dĩnh Tử.” Song không thể nói tiếp được.
Nghe thấy tiếng gọi bi thiết của Thành Thành, Dĩnh Tử càng muốn khóc hơn. Cô không muốn nói khác đi, chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Em còn phải thi chuyển cấp, anh cũng phải thi cuối cấp, đều rất bận, đừng viết thư gì hết.”
Thành Thành vừa bi thương vừa bất lực nhìn cô. Cô vẫn không thể hiểu, cô đối với cậu có bao phần quan trọng. Dù cho có phải thi cuối cấp, cậu cũng vẫn viết thư cho cô, cậu phải viết thư cho cô, nếu không có cách nào bày tỏ với cô rằng cậu đang thương nhớ, chắc cậu sẽ phát điên lên mất.
Một lúc sau, Thành Thành mới có đủ dũng khí để nói tiếp: “Có việc gì …”
Dĩnh Tử lập tức ngắt lời: “Anh không phải lo lắng, có việc gì anh Đông Đông sẽ giúp em.”
Thành Thành cảm thấy đau đớn như xé gan xé phổi, lạnh lẽo toàn thân. Cậu cúi thấp đầu xuống, như một vị tướng bại trận. Hóa ra, hóa ra đúng là đã đổi thành anh Đông Đông rồi.
Thành Thành chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Dĩnh Tử, giọng nói khản đặc hỏi: “Em thích Hiểu Đông sao?” Cậu nhất định phải hỏi. Cậu vẫn không tài nào tin những lời mẹ nói được.
Dĩnh Tử nhìn lại anh, không nói gì cả. Cô có thể nói gì? Nói không, em không thích Hiểu Đông, người em thích là anh, thế mà, anh lại bỏ em đi hay sao?
Nhìn ánh mắt bi ai của Dĩnh Tử, trái tim Thành Thành như vỡ vụn. Đúng rồi. Lời mẹ nói quả nhiên là sự thật. Cậu còn ở đây, vậy mà cô đã lựa chọn Hiểu Đông. Mười năm thương yêu cô, cô ấy vẫn chọn Hiểu Đông. Đương nhiên rồi, sao lại không chứ?
Thành Thành bi thương tột độ, đau lòng chỉ muốn chết đi. Cậu cảm thấy như Dĩnh Tử đã phản bội lại tình cảm của họ. Mặc dù việc cậu rời đi là một cái sai, nhưng, trước khi cậu rời đi, Dĩnh Tử lại đã lựa chọn Hiểu Đông.
Nhưng đây là Dĩnh Tử, là Dĩnh Tử của cậu. Dù cô có không cần cậu nữa, cậu vẫn không cách nào từ bỏ cô.
Thành Thành cố nén nỗi đau, nói tiếp: “Anh sẽ viết thư cho em.” Dù chỉ là bạn bè thôi cũng được.
Dĩnh Tử nói: “Anh muốn viết là việc của anh, em sẽ không hồi âm đâu.” Cô bé vừa nói, vừa thấy hối hận. Thế nhưng, cô bé cảm thấy vừa bị bỏ rơi vừa bị tổn thương, không cách nào không nói ra những lời khiến người khác tổn thương thế được.
Lời nói của Dĩnh Tử như lưỡi dao cứa lên trái tim Thành Thành. Cậu trước giờ luôn là người tâm cao khí ngạo, vì cô, đã phải cúi thấp xuống thế này, mấy lần cầu xin, vậy mà cô đến làm bạn bè bình thường cũng không chịu. Có Hiểu Đông, cô đã không cần cậu nữa, hoàn toàn không cần đến nữa. Thôi, thôi đi vậy.
Thành Thành đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, gật gật đầu nói: “Vậy thôi, em hãy tự lo cho tốt.” Nói xong, đầu lại cúi gục xuống.
Một Dĩnh Tử lúc bình thường cứ nhõng nhẽo, cứ giận dỗi là được Thành Thành cưng nựng, giờ thấy Thành Thành nói ra những lời tuyệt tình thế này, trong lòng lạnh lẽo tới cực điểm. Vội vã đá cô đi như thế sao! Cô bé cố nén nước mắt, cắn răng nói: “Em sẽ làm thế. Anh cũng vậy.”
Nói xong, nước mắt không nhịn thêm được trào ra khỏi hốc mắt. Cô không muốn để Thành Thành nhìn thấy, hoảng loạn lấy mu bàn tay gạt đi, giọng nói run rẩy: “Em còn có việc, đi trước nhé.” Nói xong quay người vội đi, vì nước mắt lúc này đã rơi xuống không ngừng.
“Dĩnh Tử…” Thành Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dĩnh Tử xoay người đi mất, cậu hoảng hốt tì vào bàn để đứng dậy, khập khà khập khiễng bước theo sau cô, chỉ muốn đuổi theo cô. Cậu thực hối hận những lời lúc nãy đã nói. Cậu sao có thể không quan tâm đến cô được chứ? Sinh mệnh của cậu không thể không có cô được.
Dĩnh Tử nghe thấy được sự thống khổ và hoảng sợ trong tiếng gọi của Thành Thành, thế nhưng, cô bé lại không dám quay đầu lại, càng không dám dừng bước chân, bởi lúc này nước mắt cô đã rơi ướt đẫm gương mặt.
Lao ra khỏi nhà Thành Thành, cô bé chạy thẳng lên tầng ba, khóa chặt mình trong phòng, khóc một trận thật to.
Thành Thành không đuổi theo lên lầu nữa. Cậu nghĩ, cậu và Dĩnh Tử đều cần có thời gian, để bình tĩnh hơn. Họ đã có mười năm là bạn, tình bạn giữa họ đáng để trải qua sự thử thách này.
Hai người họ, đều là người trong cuộc, song lại không hiểu rõ, chỉ vì yêu thương quá sâu đậm, mà gây tổn thương cũng sâu sắc hơn.
Chỉ vì tuổi còn trẻ, không biết nên làm sao đối mặt với sự chia ly và cự tuyệt, nên mới hoảng loạn, lúng túng, mới đau thương, phẫn nộ, để rồi phản bội lại trái tim mà nói những lời gây tổn thương nhất cho nhau.
Nhưng ít nhất, họ còn có thời gian …
***
***
Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, lá trên cây cũng càng lúc càng ít đi, việc học của Dĩnh Tử càng lúc lại càng bận rộn hơn.
Sau khi tan học, cô bé vẫn đôi khi đến nhà Thành Thành. Làm gì còn cách nào, vì cô bé rất nhớ anh, nhớ gương mặt anh tuấn của anh, nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. .
Chỉ có điều, so với trước đây, số lần cô sang nhà anh đã ít đi, thời gian lưu lại cũng ngắn hơn chút.
Hai người họ vẫn nói về việc học tập, kể chuyện cuộc sống hàng ngày. Dù chỉ nói ngắn gọn như vậy, nhưng Dĩnh Tử đã tròn mười lăm. Cô bé không lần nào nhìn thấy chị Gia Di ở nhà anh Thành Thành nữa, cũng không hề nhắc lại về chuyện anh Thành Thành thích ai.
Có điều, cô bé không thể không thừa nhận, dù cho anh Thành Thành có thích chị Gia Di, thì sự quan tâm và yêu thương mà anh dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Bất luận trên người cô hơi có chút gì thay đổi, thậm chí có lúc đến cô bé cũng không phát giác ra được, nhưng anh Thành Thành luôn có thể phát hiện ra đầu tiên.
Gương mặt anh quan tâm hỏi han: “Dĩnh Tử, gần đây em mệt lắm à?” Hoặc là, “Dĩnh Tử, gần đây có phải em không ngủ đủ giấc hay không?”
Điều đó khiến Dĩnh Tử cảm thấy ấm áp, đồng thời, lại thấy chua xót trong lòng: Anh quan tâm cô, chỉ bởi cô là em gái, là bạn bè mà thôi.
Cuối tháng mười, gió đông hiu quạnh, thời tiết rất lạnh.
Ngày hôm đó, Dĩnh Tử vừa mới vào cửa, Thành Thành đã cau mày lại hỏi: “Sao em lại mặc ít thế kia?” Sau đó tì vào chiếc bàn trước mặt đứng lên, khập khà khập khiễng đi lấy áo khoác của anh.
Dĩnh Tử vội khoát khoát tay nói: “Không cần đâu, em đi ngay thôi.”
Thành Thành như thể không hề nghe thấy, cầm lấy áo khoác, đưa cho cô: “Mau mặc vào đi.”
Dĩnh Tử đành nhận lấy mặc. Song cô bé vô tình phát hiện ra, trên chiếc áo khoác vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, vô cùng dễ ngửi. Vì thế, trong lúc nói chuyện với anh, có mấy lần cô bé vờ như vô tình cúi đầu xuống, để hít hà thật sâu hương vị đó.
Ngồi chơi mấy phút, tán gẫu mấy câu, rồi cáo từ. Lúc sắp đi, cô định cởi chiếc áo ra.
Thành Thành lại không cho phép, nói: “Em cứ mặc đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Dĩnh Tử đáp: “Không cần đâu, em đi lên lầu thôi mà, về nhà rồi em sẽ mặc thêm áo ngay.”
Thành Thành lại nói: “Mặc về đi, lần sau qua thì mang sang cho anh.” Nghe ra thấy rõ có ngữ khí như mệnh lệnh trong lời nói.
Dĩnh Tử không cãi được anh, chỉ có thể mặc chiếc áo đó về nhà.
Về đến nhà, cởi áo xuống. Dù sao giờ cũng chỉ có mình cô bé ở trong phòng, vì thế cô ôm lấy chiếc áo khoác, chẳng kiêng nể gì hít hà nó, trong mũi còn phát ra cả tiếng hít hà của cô bé.
Thực là thơm quá! Anh Thành Thành, bao giờ em mới có thể ôm anh để hít hà như thế này đây?
Đang trong lúc say nồng, cô bé chợt nhớ tới chị Gia Di, nhất thời lại thấy thực bi ai, bèn đặt chiếc áo xuống, rồi bước ra khỏi phòng.
Thế nhưng, còn chưa ra tới phòng khách, không nhịn nổi lại quay về nhặt lên. Cô bé ôm chiếc áo, lại hít hà tiếp. Chị Gia Di là chị Gia Di. Anh Thành thích chị ta, đó là việc của anh ấy. Mình thích anh Thành Thành, đó là việc của mình. Đúng vậy, cứ thế đi, Dĩnh Tử nhất thời nghĩ thông suốt.
Những ngày sau đó, mỗi ngày Dĩnh Tử tan học xong là về thẳng nhà. Cứ về đến nhà là lập tức đem chiếc áo của anh Thành Thành từ trong ngăn tủ ra để hít hà. Mỗi khi học hành mệt mỏi, cũng lại hít hà. Có lúc, lại mặc hẳn ra ngoài áo khoác của cô bé, nhắm mắt lại, dùng trái tim để cảm nhận cảm giác được hơi thở của anh Thành Thành bao trọn, tưởng tượng như đang được anh dịu dàng ôm lấy. Buổi tối, lại ôm chiếc áo đi vào giấc ngủ. Cô bé biết, mình làm như thế này đúng là điên, thế nhưng lại không cách nào từ bỏ được.
Bởi không muốn trả lại chiếc áo khoác, bất giác, Dĩnh Tử đã có một khoảng thời gian dài không tới nhà Thành Thành. Lần tới tiếp theo, là khi đã sắp Tết.
Những ngày đó, Thành Thành chờ đợi vô cùng khổ sở. Hôm đó, cậu đúng là lo lắng Dĩnh Tử bị cảm lạnh. Có điều nhiều hơn, thì là vì muốn sớm được gặp cô bé. Vì thế cho nên, cậu mới kiên quyết bảo cô bé mặc chiếc áo về. Thế nào lại cũng không thể ngờ được là cô bé lại vì thế mà mãi cũng không thấy tới.
Cũng may mà Thành Thành không rõ mọi chuyện, nếu không chắc chắn sẽ hối hận cũng không kịp.
Hai tháng gần đây, Dĩnh Tử đến rất ít, nói là vì bài vở nhiều quá. Có điều, Thành Thành nghi ngờ, Dĩnh Tử vì biết mình thích cô bé, nên ngượng ngùng khó xử và dè dặt mới là nguyên nhân lớn hơn. Cậu vô cùng cẩn trọng, chuyện gì cũng không dám nhắc tới. Chỉ cần Dĩnh Tử vẫn chịu đến đây, là cậu đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Những thứ khác, cậu không có yêu cầu gì. Nếu thực sự muốn cậu nói ra, thì đó là mong cho thời gian mau qua đi, để Dĩnh Tử mau lớn lên.
Cuối tháng mười hai, Dĩnh Tử đột nhiên nghe nói bố chị Gia Di được điều động đến học viện Rađa Bắc Kinh, qua tết Nguyên đán là phải đi ngay. Chị Gia Di sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ sẽ cùng mẹ chuyển tới Bắc Kinh.
Thực thế sao? Dĩnh Tử không dám tin nữa.
Cô bé cứ cầu xin mãi, quả nhiên đã thành sự thật!
Niềm vui này tới quá bất ngờ, khiến cô bé không biết nên thế nào mới phải, cứ một mình ngồi cười ngây ngốc suốt cả ngày. Tiếp đó khi tới nhà anh Thành Thành, vẫn cứ bộ dạng cười ngốc nghếch mãi không đừng được.
Thành Thành hỏi: “Có chuyện gì thế, sao mà vui đến vậy?”
Dĩnh Tử đáp: “Đâu có chuyện gì, chỉ là vui thôi mà.”
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn rạng rỡ trên gương mặt Dĩnh Tử, trong lòng Thành Thành cảm động suýt khóc. Bất kể là vì lý do gì, chỉ cần cô bé vui vẻ là tốt rồi. Trên gương mặt Thành Thành bất giác cũng mỉm cười theo.
Dĩnh Tử cười đến mức không ngậm nổi miệng lại, trong lòng lại nghĩ mình có phải hơi quá mức rồi không? Thế nhưng, cô bé vẫn không thể kìm nén được niềm vui này.
Nhìn qua anh Thành Thành, đột nhiên trong lòng cảm thấy thực lạ: chị Gia Di sắp chuyển đi rồi, đến cô bé còn biết, anh Thành Thành nhất định cũng phải biết. Thế nhưng, tại sao không thấy anh u buồn nhỉ?
Vấn đề này, cô bé đương nhiên không hỏi tới.
Buổi tối lúc ăn cơm, cô bé vẫn vui sướng đến mức không dừng được. Cô bé hỏi bố: “Bình rượu nho mà bác tặng lúc nào chúng ta mới có thể mở ra để uống ạ?”
Bố cô nói: “Lúc nào muốn uống thì mở thôi.”
Dĩnh Tử cười hi hi nói: “Hôm nay con muốn uống.” Đúng là có việc vui mừng, đáng để chúc mừng.
Bố lại nói: “Hôm nay có tin gì vui sao con?”
Dĩnh Tử vừa cười, vừa lắc đầu đáp: “Không có, không có ạ.” Thế nhưng, gương mặt cô bé đang viết chữ “có” trên đó.
Lê Triển Bằng trước giờ cưng chiều con gái. Thấy Dĩnh Tử vui vẻ, cũng rất vui, bèn lấy bình rượu nho ra để mở.
Đới Tuyết Mai ngăn cũng không ngăn nổi, chỉ có thể tham gia, cả nhà cùng uống vậy.
Dĩnh Tử thực ra chỉ uống có một chút. Uống một chút đã thấy say rồi. Cô bé nghĩ quả nhiên là rượu ngon, uống ngon quá. Không biết cô bé hiện giờ nếu có uống nước lọc, có khi cũng thấy ngon như nhau cả.
Đầu tháng Giêng âm, gió lạnh buốt, thời tiết vô cùng lạnh.
Ngày hôm đó, Thành Thành tan học về, trên đường bỗng gặp chú Khang Kiến Quốc, là bạn bố.
Khang Kiến Quốc hỏi cậu: “Thành Thành, chuẩn bị đi Bắc Kinh đã xong hết chưa?”
Thành Thành vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi lại: “Chú Khang, cháu có đi Bắc Kinh đâu, chuẩn bị gì cơ ạ?”
Khang Kiến Quốc vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, hỏi lại: “Bố cháu không phải đã đi rồi sao? Lẽ nào, không phải là cả nhà cùng chuyển đi à?”
Thành Thành nói: “Bố cháu đi Bắc Kinh công tác thôi mà. Đi lần này thời gian hơi dài thôi. Có điều, cháu không đi đâu.”
Khang Kiến Quốc nhìn cậu càng lúc càng lạ, hóa ra, thằng bé vẫn chưa biết à? Con gái Khang Kiến Quốc học cùng trường với Thành Thành, biết lũ trẻ giờ đang trong giai đoạn thi cuối kỳ, nên thầm nghĩ: Vợ của Trương Khải Vinh nhất định là vì không muốn để ảnh hưởng tới kỳ thi của Thành Thành, nên mới không nói cho thằng bé. Có điều, chuyển nhà là chuyện lớn, Thành Thành đã lớn thế này, lẽ nào không để cho thằng bé chút thời gian, ít nhất cũng phải có chuẩn bị tâm lý chứ? Đối với việc làm này của vợ Trương Khải Vinh, Khang Kiến Quốc có chút không thể lý giải. Nhưng dù gì cũng là chuyện nhà người ta, ông cũng chỉ ậm ừ mấy câu rồi đi.
Thành Thành tiếp tục đi về nhà, trong lòng thấy vô cùng lạ, chú Khang sao tự dưng lại hỏi như thế? Tại sao lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó để nhìn cậu?
Trong đầu cậu chợt nhớ ra, mấy tuần trước khi gặp Tương Gia Di, thấy Gia Di có nói với cậu, bố cô được điều động tới học viện Rađa Bắc Kinh, còn cô và mẹ sau đó cũng sẽ nhanh chóng chuyển tới đó.
Lẽ nào … trái tim Thành Thành như rớt xuống.
Không, không thể nào.
Thế nhưng, lỡ mà …
Trời ơi!
Không, không thể nào!
Về đến nhà, Thành Thành không thể làm gì nổi, cậu bất an đợi mẹ tan sở về.
Chiều tối, Vương Thu Vân vừa vào cửa, Thành Thành bèn hỏi luôn: “Mẹ, bố là đi Bắc Kinh công tác, hay là đã điều qua đó luôn rồi?”
Nó biết rồi sao? Vương Thu Vân tay vừa đặt túi xuống, vừa bình tĩnh trả lời: “Bố con đã được điều đến đó rồi.”
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng Thành Thành vẫn cảm thấy như trước mặt bị người ta đập cho một gậy.
“Thế còn chúng ta thì sao?” Cậu biết không cần hỏi, nhưng vẫn không thể kìm nén được.
“Chúng ta cũng sắp chuyển tới đó rồi.”
“Lúc nào đi ạ?”
“Cuối tháng này.”
Trái tim Thành Thành càng lúc càng thấy nặng nề hơn.
“Tại sao mẹ lại giấu con?”
“Con đang lớp 12, lại sắp thi cuối kỳ, mẹ và bố con không muốn ảnh hưởng tới việc học tập của con chút nào.”
“Đây là lý do gì chứ? Hơn nữa, chuyện lớn thế này, lẽ nào không nên cả nhà cùng bàn bạc rồi mới quyết hay sao?”
“Bố với mẹ đã bàn bạc mới quyết định chuyển tới Bắc Kinh, việc này đối với cả nhà chúng ta đều có lợi.”
Những lời Vương Thu Vân không nói ra, Thành Thành đều hiểu cả.
“Vậy bố mẹ định lúc nào mới nói với con?”
“Đợi con thi xong mẹ sẽ nói luôn. Thi xong vẫn còn một thời gian nữa mới đến lúc chuyển nhà, chúng ta có thể đến lúc đó chuẩn bị thu dọn cũng được, còn phải tạm biệt họ hàng bạn bè nữa.”
“Con không đi Bắc Kinh.” Thành Thành kiên quyết nói.
Vương Thu Vân sớm đã liệu được cậu sẽ có phản ứng như thế này, bình tĩnh nói: “Lần điều động này vô cùng quan trọng đối với bố con, không những trong chức vụ bố được thăng chức, hơn nữa còn có thể làm việc mà bố con muốn làm. Mẹ cũng được điều đến một phòng mới rất được. Còn nữa, những thứ liên quan đến học bạ của con cũng đã được chuyển đi hết rồi, con chỉ cần ở đây thi nốt kỳ thi cuối kỳ là được.”
Trái tim Thành Thành đã rớt xuống tận đáy, trên miệng vẫn nói cứng: “Con mặc kệ, con đã đủ mười tám tuổi, con muốn ở lại Vũ Hán này.”
Vương Thu Vân nói: “Trong viện sắp thu hồi lại căn nhà này rồi, dù cho con có muốn ở lại Vũ Hán, cũng không thể ở đây được nữa. Còn nữa, con ở lại thì có thể làm gì? Có thể ở lại bao lâu chứ? Con còn chưa lên đại học cơ mà? Nếu không lên được đại học thì con sẽ làm gì? Dĩnh Tử giờ còn chưa tới mười lăm, dù nó có thích con đi chăng nữa, con giờ có thể nói chuyện yêu đương với nó hay không? Con không sợ làm lỡ dở việc học tập của nó hay sao?”
Từng câu nói của mẹ, đều như đâm vào trong trái tim Thành Thành. Cậu đau đớn khó mà chịu đựng nổi, gương mặt u ám. Những lời mẹ nói đều là sự thật. Thế nhưng, đối với việc rời khỏi Vũ Hán, cậu thực sự không thể chấp nhận nổi. Điều cậu muốn, chỉ là được ở bên cạnh Dĩnh Tử, được ở bên tới khi cô bé lớn, tại sao đến việc đó cũng không được?
Cậu chết cũng không chịu: “Con sẽ không rời khỏi Vũ Hán đâu.”
Vương Thu Vân vốn không muốn nói ra, nhưng thấy Thành Thành đã hoàn toàn mất đi lý trí, bà vô cùng tức giận. Để cậu hoàn toàn hết hy vọng, bà bèn nói thẳng ra: “Cách đây không lâu mẹ bắt gặp Hiểu Đông thổ lộ với Dĩnh Tử, có lẽ giờ hai đứa nó đã ở bên nhau rồi.”
Thành Thành kinh hoàng trợn tròn hai mắt, nói: “Không, không thể có chuyện này.”
“Sao lại không thể? Chính tai mẹ nghe thấy Hiểu Đông nói với con bé là thích nó, còn tận mắt nhìn thấy chúng kề vai ôm eo nhau.”
“Không thể nào.” Thành Thành đau đớn không thể tả, không biết nói gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại như chiếc máy rằng “không thể nào.”
Vương Thu Vân càng tức giận hơn: “Con đang nói mẹ nói dối đấy à?”
Thành Thành đau khổ cúi đầu xuống. Cậu biết, mẹ rất ghét việc nói dối. Thế nhưng, cậu không thể tin những điều mẹ nói là thật. Không thể tin.
Nhìn Thành Thành lúc này vừa tuyệt vọng vừa đau khổ, Vương Thu Vân trong lòng cũng đau đớn muốn chết. Bà cố ép mình đi khỏi chỗ Thành Thành, hơn nữa còn tự nhắc nhở mình: Điều này là để tốt cho thằng bé. Nỗi đau đớn lâu dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này. Nó sẽ hồi phục lại thôi.
Tiếp đó, là bắt đầu đến kỳ thi cuối kỳ. Dĩnh Tử cũng không tới nhà Thành Thành nữa.
Thành Thành mấy lần muốn đi lên trên tìm cô bé, nhưng cuối cùng cũng không đi. Cậu tự nói với mình, cậu không thể làm ảnh hưởng tới kỳ thi của cô bé được. Thực ra trong lòng cậu rõ nhất, cậu sợ đối mặt với cô. Chỉ cần cứ nghĩ tới phải nói lời tạm biệt với cô, là trái tim cậu lại như bị dao đâm vào.
Cuối cùng cũng kết thúc môn thi cuối cùng, Dĩnh Tử trước tiên là chạy ngay về nhà, tắm gội thay quần áo, trang điểm xinh đẹp xong bèn lập tức xuống lầu.
Vừa vào cửa, cô bé đã vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng đã thi xong rồi. Anh Thành Thành, chúng ta phải ăn mừng thế nào đây?” Bất luận anh có kế hoạch hay chưa, Dĩnh Tử cũng đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Trong lòng cô bé không thể đợi lâu hơn chỉ muốn nói ngay cho anh.
Nhìn Dĩnh Tử xinh đẹp trước mắt, còn có sự chờ đợi và hưng phấn trên gương mặt cô bé, trái tim Thành Thành đau đớn không nói được thành lời.
Dĩnh Tử hỏi: “Anh Thành Thành, sao thế?”
Thành Thành đã suy nghĩ rất lâu, biết chuyện này không thể vòng vo được, bèn nói thẳng: “Bố mẹ anh được điều đến Bắc Kinh, nhà anh chẳng mấy chốc mà phải chuyển đi rồi.”
Gì cơ? Tin tức này đúng là khiến người ta kinh ngạc, khiến Dĩnh Tử nhất thời không phản ứng gì được.
Nhìn bộ dạng ngây người của Dĩnh Tử, Thành Thành đành nói lại một lần nữa.
Dĩnh Tử mất mấy giây mới hiểu rõ lời nói của Thành Thành: Anh phải chuyển tới Bắc Kinh. Hóa ra chuyển tới Bắc Kinh, không phải chỉ có mình nhà chị Gia Di.
Hóa ra là như thế! Thảm nào mà lần trước tới, lại không thấy anh ấy u buồn gì. Anh ấy có gì mà buồn chứ, anh ấy cùng đi với chị Gia Di cơ mà.
Chỉ có mình cô ngốc nghếch, còn vui mừng đến mức kia. Chỉ có mình cô ngốc nghếch, đợt thi này căng thẳng đến vậy, còn không thể không ngày ngày lên kế hoạch sau khi thi xong sẽ cùng anh ăn mừng như thế nào, rồi muốn cùng anh trải qua cả kỳ nghỉ lễ, còn cả kế hoạch thục nữ của cô nữa: phải biết dè dặt, kín đáo, trưởng thành, cẩn trọng hơn … Tất cả, chỉ vì muốn để anh thấy cô đã lớn, hoặc cô đang lớn, đừng như trước đây coi cô là cô bé ngốc nữa…
Vậy mà anh, sớm đã biết phải chuyển tới Bắc Kinh, còn cố giấu cô, cho đến mãi tận hôm nay. Dĩnh Tử thực sự sâu sắc cảm nhận rằng, cô không chỉ đã bị bỏ rơi, mà còn bị lừa gạt nữa. Cô cảm thấy đau đớn khôn tả, vừa uất ức vừa phẫn nộ, cô chỉ muốn hét lên, muốn khóc thật to. Mà thật ra lúc này, mũi cô bé đã bắt đầu thấy xót xót, nước mắt cũng đã không nghe lời bắt đầu trào ra ngoài.
Chỉ muốn được ôm anh khóc thật to, xin anh đừng đi. Song cô biết, anh sao có thể ở lại.
Cô rất muốn nói với anh rằng “em thích anh, trước giờ vẫn luôn thích anh”. Thế nhưng, nói rồi có ích gì? Anh vẫn chẳng thể ở lại được.
Dĩnh Tử chớp chớp mắt thật nhanh, tự nói với mình: Không, mình không khóc, mình không được khóc. Khóc rồi chỉ mất mặt thôi, nào có ích gì. Cô không thể để anh biết rằng cô thích anh được, bây giờ càng không được.
Nhìn vẻ kinh ngạc đến chấn động và u buồn trên gương mặt Dĩnh Tử, Thành Thành càng thấy đau lòng hơn. Thế nhưng, cậu không biết mình nên nói gì mới phải. Cậu nghĩ, dĩnh Tử trước giờ luôn coi cậu như anh trai và bạn bè, cho nên mới không nỡ rời xa chăng?
Mãi lâu sau, Thành Thành mới cố nén trái tim mình lại, nói: “Dĩnh Tử, anh đến Bắc Kinh rồi, sẽ viết thư về cho em.”
“Không cần đâu.” Dĩnh Tử thực sự quá đau lòng, giờ lại đang tức xì khói, không suy nghĩ mà nói luôn. Cô muốn Thành Thành ở nơi này, cùng với cô. Cô không biết, khi người đi rồi, thì viết thư có ích gì chứ?
Thành Thành đau đớn nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, cậu gọi: “Dĩnh Tử.” Song không thể nói tiếp được.
Nghe thấy tiếng gọi bi thiết của Thành Thành, Dĩnh Tử càng muốn khóc hơn. Cô không muốn nói khác đi, chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Em còn phải thi chuyển cấp, anh cũng phải thi cuối cấp, đều rất bận, đừng viết thư gì hết.”
Thành Thành vừa bi thương vừa bất lực nhìn cô. Cô vẫn không thể hiểu, cô đối với cậu có bao phần quan trọng. Dù cho có phải thi cuối cấp, cậu cũng vẫn viết thư cho cô, cậu phải viết thư cho cô, nếu không có cách nào bày tỏ với cô rằng cậu đang thương nhớ, chắc cậu sẽ phát điên lên mất.
Một lúc sau, Thành Thành mới có đủ dũng khí để nói tiếp: “Có việc gì …”
Dĩnh Tử lập tức ngắt lời: “Anh không phải lo lắng, có việc gì anh Đông Đông sẽ giúp em.”
Thành Thành cảm thấy đau đớn như xé gan xé phổi, lạnh lẽo toàn thân. Cậu cúi thấp đầu xuống, như một vị tướng bại trận. Hóa ra, hóa ra đúng là đã đổi thành anh Đông Đông rồi.
Thành Thành chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Dĩnh Tử, giọng nói khản đặc hỏi: “Em thích Hiểu Đông sao?” Cậu nhất định phải hỏi. Cậu vẫn không tài nào tin những lời mẹ nói được.
Dĩnh Tử nhìn lại anh, không nói gì cả. Cô có thể nói gì? Nói không, em không thích Hiểu Đông, người em thích là anh, thế mà, anh lại bỏ em đi hay sao?
Nhìn ánh mắt bi ai của Dĩnh Tử, trái tim Thành Thành như vỡ vụn. Đúng rồi. Lời mẹ nói quả nhiên là sự thật. Cậu còn ở đây, vậy mà cô đã lựa chọn Hiểu Đông. Mười năm thương yêu cô, cô ấy vẫn chọn Hiểu Đông. Đương nhiên rồi, sao lại không chứ?
Thành Thành bi thương tột độ, đau lòng chỉ muốn chết đi. Cậu cảm thấy như Dĩnh Tử đã phản bội lại tình cảm của họ. Mặc dù việc cậu rời đi là một cái sai, nhưng, trước khi cậu rời đi, Dĩnh Tử lại đã lựa chọn Hiểu Đông.
Nhưng đây là Dĩnh Tử, là Dĩnh Tử của cậu. Dù cô có không cần cậu nữa, cậu vẫn không cách nào từ bỏ cô.
Thành Thành cố nén nỗi đau, nói tiếp: “Anh sẽ viết thư cho em.” Dù chỉ là bạn bè thôi cũng được.
Dĩnh Tử nói: “Anh muốn viết là việc của anh, em sẽ không hồi âm đâu.” Cô bé vừa nói, vừa thấy hối hận. Thế nhưng, cô bé cảm thấy vừa bị bỏ rơi vừa bị tổn thương, không cách nào không nói ra những lời khiến người khác tổn thương thế được.
Lời nói của Dĩnh Tử như lưỡi dao cứa lên trái tim Thành Thành. Cậu trước giờ luôn là người tâm cao khí ngạo, vì cô, đã phải cúi thấp xuống thế này, mấy lần cầu xin, vậy mà cô đến làm bạn bè bình thường cũng không chịu. Có Hiểu Đông, cô đã không cần cậu nữa, hoàn toàn không cần đến nữa. Thôi, thôi đi vậy.
Thành Thành đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, gật gật đầu nói: “Vậy thôi, em hãy tự lo cho tốt.” Nói xong, đầu lại cúi gục xuống.
Một Dĩnh Tử lúc bình thường cứ nhõng nhẽo, cứ giận dỗi là được Thành Thành cưng nựng, giờ thấy Thành Thành nói ra những lời tuyệt tình thế này, trong lòng lạnh lẽo tới cực điểm. Vội vã đá cô đi như thế sao! Cô bé cố nén nước mắt, cắn răng nói: “Em sẽ làm thế. Anh cũng vậy.”
Nói xong, nước mắt không nhịn thêm được trào ra khỏi hốc mắt. Cô không muốn để Thành Thành nhìn thấy, hoảng loạn lấy mu bàn tay gạt đi, giọng nói run rẩy: “Em còn có việc, đi trước nhé.” Nói xong quay người vội đi, vì nước mắt lúc này đã rơi xuống không ngừng.
“Dĩnh Tử…” Thành Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dĩnh Tử xoay người đi mất, cậu hoảng hốt tì vào bàn để đứng dậy, khập khà khập khiễng bước theo sau cô, chỉ muốn đuổi theo cô. Cậu thực hối hận những lời lúc nãy đã nói. Cậu sao có thể không quan tâm đến cô được chứ? Sinh mệnh của cậu không thể không có cô được.
Dĩnh Tử nghe thấy được sự thống khổ và hoảng sợ trong tiếng gọi của Thành Thành, thế nhưng, cô bé lại không dám quay đầu lại, càng không dám dừng bước chân, bởi lúc này nước mắt cô đã rơi ướt đẫm gương mặt.
Lao ra khỏi nhà Thành Thành, cô bé chạy thẳng lên tầng ba, khóa chặt mình trong phòng, khóc một trận thật to.
Thành Thành không đuổi theo lên lầu nữa. Cậu nghĩ, cậu và Dĩnh Tử đều cần có thời gian, để bình tĩnh hơn. Họ đã có mười năm là bạn, tình bạn giữa họ đáng để trải qua sự thử thách này.
Hai người họ, đều là người trong cuộc, song lại không hiểu rõ, chỉ vì yêu thương quá sâu đậm, mà gây tổn thương cũng sâu sắc hơn.
Chỉ vì tuổi còn trẻ, không biết nên làm sao đối mặt với sự chia ly và cự tuyệt, nên mới hoảng loạn, lúng túng, mới đau thương, phẫn nộ, để rồi phản bội lại trái tim mà nói những lời gây tổn thương nhất cho nhau.
Nhưng ít nhất, họ còn có thời gian …
***
Bình luận truyện