Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 13: Giận chó đánh mèo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngủ không tốt, hôm nay không nói đến hai mắt thâm quầng, cả tinh thần đều có chút uể oải.
Trong thang máy riêng, Giang Triết Tín khẽ vuốt mặt mày tôi, ngón tay lạnh lẽo lặp đi lặp lại vuốt ve nơi cuối mắt, hắn tưởng như vậy có thể làm tan quầng thâm nơi đó sao? Tôi khinh thường.
Tuy rằng khinh thường, tôi vẫn đang ngoan ngoãn theo hắn đùa nghịch.
Tôi mệt mỏi, cùng bản thân đấu tranh, cùng Giang Triết Tín đối kháng, đều làm cho tôi lâm vào tình trạng kiệt sức.
"không ngủ ngon sao?" Môi hắn hôn lên đôi mi tôi.
Biết rõ còn cố hỏi. Là ai đêm qua yêu cầu vô độ, ép buộc dày vò tôi mãi đến sau nửa đêm? Tôi khôngtin một tháng trước đây hắn không chạm vào tôi, hắn sẽ không có cách nào khác phát tiết dục vọng, nhưng biểu hiện đêm qua của hắn, tinh lực tràn đầy, dục hỏa nồng cháy, thật sự làm tôi buộc lòng phải theo hướng đó suy đoán.
Tôi gượng cười: "Vẫn tốt."
Tôi thỏa hiệp. Dưới sự trêu chọc ôn nhu của hắn hôm qua, tôi bị hắn đùa gần như thần trí mơ hồ, cũngkhông còn có thể giữ được sự lạnh lùng đến cùng, mà lúc này đây lại tái diễn vở kịch trinh tiết liệt nữ kiên trinh bất khuất thì đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch.
hắn rốt cục đã thắng tôi trên tinh thần, phải gọi là một chiến thắng hoàn toàn triệt để.
hắn cọ xát bên tai tôi, thản nhiên cắn vành tai tôi: "Nhiệt tình của cô là mị dược khó kháng cự nhất trênthế gian này, khiến tôi muốn ngừng mà không được."
Tim tôi đột nhiên bỗng quặn đau, là ai? Cũng từng nói với tôi như vậy. Đáy mắt một mảnh chua xót, chất lỏng ấm áp tràn ra khỏi hốc mắt, tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Thang máy ngừng, hắn buông ra tôi. Nhưng tôi cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc, nặng trĩu, giống hệt như một pho tượng không có sinh mệnh, khẽ cử động cũng làm không nổi.
hắn đã bước ra thang máy nửa bước, rồi cũng nhận ra sự bất thường của tôi, vừa không dấu vết kéo tôimột cái, lại hạ giọng nói: "Lại động tình sao? Bây giờ không được rồi, buổi tối tôi sẽ thỏa mãn cô thậttốt."
Tôi mạnh mẽ đè nén xuống mùi vị ngọt ngào trong cổ họng, căm tức nhìn hắn. hắn đùa bỡn vỗ vỗ hai má của tôi: "Dáng vẻ cô bây giờ chỉ càng khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn chinh phục. Tôi cực thích." Sau đó kéo tôi ra khỏi thang máy.
"Tổng giám đốc chào buổi sáng." Sophie nhìn chúng tôi.
"Chào buổi sáng." Giang Triết Tín cười khẽ đi vào văn phòng mình, trở tay đóng cửa lại.
Tôi im lặng đi qua chỗ mình ngồi xuống. Tôi biết Sophie vẫn đang nhìn tôi, nhưng tôi không cùng cô ta đối diện. Tâm tình hiện tại của tôi thật sự không ổn, tốt nhất chớ chọc tôi.
Sophie cầm một cái tách đi đến: "Hôm nay tôi đến sớm, cà phê đã pha xong, cô mang vào là được rồi."
Lúc này tôi mới giương mắt nhìn cô ta, tôi thừa nhận đạo hạnh của mình vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, không thể trưng ra một gương mặt tươi cười cho cô ta xem.
cô ta trái lại cũng không để ý đến, sắc mặt bình tĩnh nhìn tôi, đặt cái tách đang cầm trong tay xuống bàn tôi liền xoay người bước đi .
Vài phút sau, tâm tình của tôi đã ổn định trở lại. Tôi đang làm gì vậy? Tại sao chỉ bằng một câu nói củahắn mà lần đầu tiên mất đi lý trí chứ? Hứa Lăng Tịch à Hứa Lăng Tịch, mày phải học được phản kích, mày vẫn còn cơ hội, canh bạc này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Tôi mang cà phê vững vàng đặt trên bàn Giang Triết Tín: "Giang tổng, cà phê."
hắn buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: "cô pha?"
"không phải. Là Sophie. cô ấy đến sớm nên đã pha."
Giang Triết Tín gật gật đầu, tôi quay trở ra.
Lại là một buổi sáng vội vàng bận rộn, trong thời gian đó tôi chạy qua lại như con thoi giữa phòng photo và đủ các phòng ban ở những tầng dưới, lần nữa trở lại văn phòng đã gần 12 giờ trưa.
Tôi cầm túi hồ sơ giao cho Sophie. Sophie bảo: "Lăng Tịch, hôm nay cô đi ăn trưa trước đi. Buổi chiều tôi phải cùng Giang tổng mọi người đến Dịch Thịnh Khoa Kỹ (Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Dịch Thịnh) đàm phán, điện thoại ở đây cô tiếp, chỉ cần ghi chép lại đó là ai, gọi có chuyện gì là được rồi."
Tôi gật đầu. Ngày hôm qua bộ hồ sơ kế hoạch thu mua tôi photo là nhằm vào Dịch Thịnh Khoa Kỹ này, tuy trên hồ sơ tất cả những nơi đề cập đến số tiền đều bỏ trống, nhưng dù là người dân bình thường với chuyện làm ăn chẳng có khái niệm gì, cũng hiểu rõ muốn thu mua một doanh nghiệp giống như vậy nhất định phải bỏ ra số tiền cực lớn, khó trách Nghiêm Đồng và Trầm Tùng Lực cả hai ngày trời đều ngâm mình ở văn phòng làm việc của Giang Triết Tín. Chỉ không biết bọn họ liệu có giống như đối phó Hứa Thị dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Cầm thẻ ăn nhân viên cấp cao Sophie đưa, tôi xuống căn tin dành cho cán bộ cao cấp ở tầng bốn. Nơi đây là chỗ mà chỉ bao gồm những nhân viên từ cấp bậc quản lý trở lên mới đến để dùng cơm trưa, hoàn toàn khác biệt so với căn tin bình thường. Bàn ăn hình tròn, khăn trải bàn trắng như tuyết, tuy rằngkhông ít người nhưng tuyệt chẳng hề ồn ào, hòa với âm nhạc trữ tình giai điệu du dương tiết tấu thong thả, cư nhiên lại còn có hành động biểu lộ tình cảm nữa.
Nơi này hoàn toàn là hình thức tiệc đứng, trong lúc mọi người như có như không chào hỏi nhau, tôi quẹt thẻ cơm, chỉ chọn một lấy một ít bò xào tiêu đen và su hào trộn bông cải xanh, món chính thì lấy mộtphần nhỏ mì spaghetti, cuối cùng mang theo một chén canh cà rốt nhỏ.
Tôi bưng khay, từ từ qua những chiếc bàn tròn, trong góc có một bàn trống. không thể tưởng tượng được quản lý ở đây lại nhiều đến như vậy, khó trách trong các câu chuyện cười đều coi thường chức danh quản lý không đáng đồng tiền.
Tôi ngồi xuống, chậm rãi ăn, nếu không phải có người quấy rầy, tôi cảm thấy thật sự thoải mái, cũng rất nhàn nhã.
"Tiểu thư, tôi có thể ngồi chỗ này không?"
Tôi ngẩng đầu. nói chuyện là người đàn ông rất trầm ổn, dễ nhìn, cũng rất có giáo dưỡng, đại khái khoảng ba mươi tuổi, người khá bình tĩnh.
Tôi chỉ có thể gật đầu. Nơi này chẳng phải là căn tin nhân viên sao? Đương nhiên ai muốn ngồi ở đâu thìcứ ngồi, cũng đâu phải bàn tôi bao hết, cần gì phải hỏi tôi?
Tôi cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn đồ trên khay của mình.
"cô mới tới à? Là người thuộc ngành nào? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã lên quản lý, nhất định là rất tài ba, giỏi giang."
Khen tôi xinh đẹp có khối người, khen tôi tài ba, giỏi giang thì chỉ có một mình người này. Tôi chỉ là côem chạy việc vặt, nói cái gì mà rất giỏi? Có lẽ tôi nên suy xét đến ngày mai bắt đầu đến căn tin cho nhân viên bình thường ăn trưa thôi.
Ngủ không tốt, hôm nay không nói đến hai mắt thâm quầng, cả tinh thần đều có chút uể oải.
Trong thang máy riêng, Giang Triết Tín khẽ vuốt mặt mày tôi, ngón tay lạnh lẽo lặp đi lặp lại vuốt ve nơi cuối mắt, hắn tưởng như vậy có thể làm tan quầng thâm nơi đó sao? Tôi khinh thường.
Tuy rằng khinh thường, tôi vẫn đang ngoan ngoãn theo hắn đùa nghịch.
Tôi mệt mỏi, cùng bản thân đấu tranh, cùng Giang Triết Tín đối kháng, đều làm cho tôi lâm vào tình trạng kiệt sức.
"không ngủ ngon sao?" Môi hắn hôn lên đôi mi tôi.
Biết rõ còn cố hỏi. Là ai đêm qua yêu cầu vô độ, ép buộc dày vò tôi mãi đến sau nửa đêm? Tôi khôngtin một tháng trước đây hắn không chạm vào tôi, hắn sẽ không có cách nào khác phát tiết dục vọng, nhưng biểu hiện đêm qua của hắn, tinh lực tràn đầy, dục hỏa nồng cháy, thật sự làm tôi buộc lòng phải theo hướng đó suy đoán.
Tôi gượng cười: "Vẫn tốt."
Tôi thỏa hiệp. Dưới sự trêu chọc ôn nhu của hắn hôm qua, tôi bị hắn đùa gần như thần trí mơ hồ, cũngkhông còn có thể giữ được sự lạnh lùng đến cùng, mà lúc này đây lại tái diễn vở kịch trinh tiết liệt nữ kiên trinh bất khuất thì đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch.
hắn rốt cục đã thắng tôi trên tinh thần, phải gọi là một chiến thắng hoàn toàn triệt để.
hắn cọ xát bên tai tôi, thản nhiên cắn vành tai tôi: "Nhiệt tình của cô là mị dược khó kháng cự nhất trênthế gian này, khiến tôi muốn ngừng mà không được."
Tim tôi đột nhiên bỗng quặn đau, là ai? Cũng từng nói với tôi như vậy. Đáy mắt một mảnh chua xót, chất lỏng ấm áp tràn ra khỏi hốc mắt, tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Thang máy ngừng, hắn buông ra tôi. Nhưng tôi cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc, nặng trĩu, giống hệt như một pho tượng không có sinh mệnh, khẽ cử động cũng làm không nổi.
hắn đã bước ra thang máy nửa bước, rồi cũng nhận ra sự bất thường của tôi, vừa không dấu vết kéo tôimột cái, lại hạ giọng nói: "Lại động tình sao? Bây giờ không được rồi, buổi tối tôi sẽ thỏa mãn cô thậttốt."
Tôi mạnh mẽ đè nén xuống mùi vị ngọt ngào trong cổ họng, căm tức nhìn hắn. hắn đùa bỡn vỗ vỗ hai má của tôi: "Dáng vẻ cô bây giờ chỉ càng khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn chinh phục. Tôi cực thích." Sau đó kéo tôi ra khỏi thang máy.
"Tổng giám đốc chào buổi sáng." Sophie nhìn chúng tôi.
"Chào buổi sáng." Giang Triết Tín cười khẽ đi vào văn phòng mình, trở tay đóng cửa lại.
Tôi im lặng đi qua chỗ mình ngồi xuống. Tôi biết Sophie vẫn đang nhìn tôi, nhưng tôi không cùng cô ta đối diện. Tâm tình hiện tại của tôi thật sự không ổn, tốt nhất chớ chọc tôi.
Sophie cầm một cái tách đi đến: "Hôm nay tôi đến sớm, cà phê đã pha xong, cô mang vào là được rồi."
Lúc này tôi mới giương mắt nhìn cô ta, tôi thừa nhận đạo hạnh của mình vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, không thể trưng ra một gương mặt tươi cười cho cô ta xem.
cô ta trái lại cũng không để ý đến, sắc mặt bình tĩnh nhìn tôi, đặt cái tách đang cầm trong tay xuống bàn tôi liền xoay người bước đi .
Vài phút sau, tâm tình của tôi đã ổn định trở lại. Tôi đang làm gì vậy? Tại sao chỉ bằng một câu nói củahắn mà lần đầu tiên mất đi lý trí chứ? Hứa Lăng Tịch à Hứa Lăng Tịch, mày phải học được phản kích, mày vẫn còn cơ hội, canh bạc này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Tôi mang cà phê vững vàng đặt trên bàn Giang Triết Tín: "Giang tổng, cà phê."
hắn buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: "cô pha?"
"không phải. Là Sophie. cô ấy đến sớm nên đã pha."
Giang Triết Tín gật gật đầu, tôi quay trở ra.
Lại là một buổi sáng vội vàng bận rộn, trong thời gian đó tôi chạy qua lại như con thoi giữa phòng photo và đủ các phòng ban ở những tầng dưới, lần nữa trở lại văn phòng đã gần 12 giờ trưa.
Tôi cầm túi hồ sơ giao cho Sophie. Sophie bảo: "Lăng Tịch, hôm nay cô đi ăn trưa trước đi. Buổi chiều tôi phải cùng Giang tổng mọi người đến Dịch Thịnh Khoa Kỹ (Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Dịch Thịnh) đàm phán, điện thoại ở đây cô tiếp, chỉ cần ghi chép lại đó là ai, gọi có chuyện gì là được rồi."
Tôi gật đầu. Ngày hôm qua bộ hồ sơ kế hoạch thu mua tôi photo là nhằm vào Dịch Thịnh Khoa Kỹ này, tuy trên hồ sơ tất cả những nơi đề cập đến số tiền đều bỏ trống, nhưng dù là người dân bình thường với chuyện làm ăn chẳng có khái niệm gì, cũng hiểu rõ muốn thu mua một doanh nghiệp giống như vậy nhất định phải bỏ ra số tiền cực lớn, khó trách Nghiêm Đồng và Trầm Tùng Lực cả hai ngày trời đều ngâm mình ở văn phòng làm việc của Giang Triết Tín. Chỉ không biết bọn họ liệu có giống như đối phó Hứa Thị dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Cầm thẻ ăn nhân viên cấp cao Sophie đưa, tôi xuống căn tin dành cho cán bộ cao cấp ở tầng bốn. Nơi đây là chỗ mà chỉ bao gồm những nhân viên từ cấp bậc quản lý trở lên mới đến để dùng cơm trưa, hoàn toàn khác biệt so với căn tin bình thường. Bàn ăn hình tròn, khăn trải bàn trắng như tuyết, tuy rằngkhông ít người nhưng tuyệt chẳng hề ồn ào, hòa với âm nhạc trữ tình giai điệu du dương tiết tấu thong thả, cư nhiên lại còn có hành động biểu lộ tình cảm nữa.
Nơi này hoàn toàn là hình thức tiệc đứng, trong lúc mọi người như có như không chào hỏi nhau, tôi quẹt thẻ cơm, chỉ chọn một lấy một ít bò xào tiêu đen và su hào trộn bông cải xanh, món chính thì lấy mộtphần nhỏ mì spaghetti, cuối cùng mang theo một chén canh cà rốt nhỏ.
Tôi bưng khay, từ từ qua những chiếc bàn tròn, trong góc có một bàn trống. không thể tưởng tượng được quản lý ở đây lại nhiều đến như vậy, khó trách trong các câu chuyện cười đều coi thường chức danh quản lý không đáng đồng tiền.
Tôi ngồi xuống, chậm rãi ăn, nếu không phải có người quấy rầy, tôi cảm thấy thật sự thoải mái, cũng rất nhàn nhã.
"Tiểu thư, tôi có thể ngồi chỗ này không?"
Tôi ngẩng đầu. nói chuyện là người đàn ông rất trầm ổn, dễ nhìn, cũng rất có giáo dưỡng, đại khái khoảng ba mươi tuổi, người khá bình tĩnh.
Tôi chỉ có thể gật đầu. Nơi này chẳng phải là căn tin nhân viên sao? Đương nhiên ai muốn ngồi ở đâu thìcứ ngồi, cũng đâu phải bàn tôi bao hết, cần gì phải hỏi tôi?
Tôi cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn đồ trên khay của mình.
"cô mới tới à? Là người thuộc ngành nào? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã lên quản lý, nhất định là rất tài ba, giỏi giang."
Khen tôi xinh đẹp có khối người, khen tôi tài ba, giỏi giang thì chỉ có một mình người này. Tôi chỉ là côem chạy việc vặt, nói cái gì mà rất giỏi? Có lẽ tôi nên suy xét đến ngày mai bắt đầu đến căn tin cho nhân viên bình thường ăn trưa thôi.
Bình luận truyện