Ảm Dạ Ly Du
Chương 33
Sau khi Dạ Quân Hi ly khai, trong Uyển Anh điện liền chìm vào một sự yên lặng đầy quỷ dị.
Khi dùng ngọ thiện đã cảm thấy bầu không khí giữa chủ tử của mình và Lam Vũ đế quân có chút kỳ quái, giờ thấy Thiển Ly Du đang cầm sách, mà nửa ngày cũng không lật qua một tờ, trong lòng Thanh Nguyệt nhịn không được có chút lo lắng. Trước đó chủ tử uống thuốc xong nàng liền bị cung nga bên người của Dạ Quân Hi kéo ra khỏi tẩm điện, cho nên không biết nam nhân bá đạo cường thế kia nói gì với chủ tử khiến chủ tử hoảng hoảng hốt hốt cả buổi.
Thiển Ly Du ngồi nghiêng trên tháp thượng, lơ đãng nhìn dòng chữ lững lờ trên sách, nhưng hơn phân nửa không nhập được vào đầu. Vừa nghĩ đến lời nói của Dạ Quân Hi trước khi dùng ngọ thiện, y liền nhịn không được giật giật mí mắt, cả người lạnh toát. Vươn tay xoa mặt mình, Thiển Ly Du không hiểu được, nam nhân tọa ủng hậu cung mỹ nhân vô số kia rốt cuộc coi trọng điều gì ở y.
Mới mẻ? Thú vị? Chưa từng gặp được người dám đối đầu với hắn?
Trên mặt Thiển Ly Du nhịn không được lộ ra một tia cười khổ. Xem ra ngay từ đầu y không nên hảo tâm dạy Thiển Như Nguyệt làm thể nào để chiếm được sự thích thú của nam nhân. Bằng không, hôm nay y vẫn là một người ẩn hình, tuyệt đối không bị nam nhân kia chú ý.
Bất quá hiện giờ hối hận cũng không còn kịp. Dạ Quân Hi đã nói kiên quyết đến như vậy, xem ra đêm nay hắn sẽ không bỏ qua đơn giản như hai lần trước.
Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du không khỏi chống tay lên trán than nhẹ. Chẳng lẽ ông trời cho y cơ hội sống lại rồi lại quyết tâm muốn y phải chịu nỗi nhục khi bị ép hầu hạ dưới khố nam nhân sao?
Thấy sắc mặt Thiển Ly Du trở nên vô cùng khó coi, Thanh Nguyệt nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Chủ tử…………Ngài làm sao vậy? Là thân thể không khỏe sao?”
Thiển Ly Du buông cuốn sách trên tay, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Không ngại, chỉ có chút tức ngực.”
“Nếu thượng quân cảm thấy buồn bực, không bằng thừa dịp bên ngoài không gió, ánh nắng vừa đủ, tới ngự hoa viên giải sầu.” Ngoài điện truyền vào thanh âm của Tô Thụy, chỉ thấy nàng mang theo một giỏ trái cây tươi bước vào cửa điện, nói: “ Thượng quân, đây là anh đào tươi mà Diệu quốc tiến cống, cũng không biết trời lạnh thế này làm thế nào mà mọc ra được. Bệ hạ ban thưởng một giỏ, nói là cho ngài nếm thử trước.”
Diệu quốc tiến cống? Thiển Ly Du nhíu mày.
Anh đào không dễ chăm sóc, rất kén nơi trồng, mùa ra quả lại ngắn. Cho dù tại nơi thích hợp trồng như Diệu quốc, mỗi năm sản lượng cũng không nhiều lắm, cung cấp cho quân vương hậu phi hoàng tử công chúa trong hoàng cung Diệu quốc còn không đủ, hiếm hoi hơn cả Tử tô thạch. Giờ đây cư nhiên không tiếc tiến công cho Lam Vũ, số mệnh của Diệu quốc quả thực đã hết sao……
Thiển Ly Du nghĩ như vậy, khóe môi cong lên một tia tiếu ý lạnh lùng, liếc nhìn cái giỏ kia, đã thấy anh đào trong đó từng quả đều tròn xoe sáng bóng căng mọng, tựa như viên mã não đỏ tươi, hương thơm thổi qua, khiến người ta thèm nhỏ dãi, quả thật là thượng phẩm.
Thiển Ly Du chọn vài quả ăn thử, chua ngọt ngon miệng, liền nói với Thanh Nguyệt và Tô Thụy: “Một mình ta không ăn hết nhiều như vậy, hai người các ngươi lấy một ít đi.” Hai nàng lưỡng lự một chút rồi đồng ý.
Sắp tới giờ Thân, vào Đông ngày ngắn. Thiển Ly Du thấy ánh mặt trời bên ngoài không còn hừng hực như trước, liền nói với Thanh Nguyệt: “Tô Thụy nói cũng không sai, không bằng đi ra ngoài giải sầu một chút. Cả ngày ngồi lì trong này, chắc ngươi cũng nhàm chán.”
Thanh Nguyệt thấy sắc mặt chủ tử coi như bình thường, rốt cuộc hơi hơi thả lỏng, thấy chủ tử nguyện ý đi ra ngoài, trong lòng tự nhiên vui mừng, vội vàng lấy hồ cừu phủ thêm cho Thiển Ly Du. Nàng nhìn Tô Thụy đứng ở một bên, Thanh Nguyệt thoáng suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Tô Thụy tỷ tỷ cùng đi đi?” Thân phận chủ tử ở trong hậu cung rất mẫn cảm, bao nhiêu người chỉ mong đợi chủ tử có “chuyện ngoài ý muốn” mới tốt, chủ tử lại không tiện triển lộ thực lực trước mặt người khác. Mà Tô Thụy là ảnh vệ bên người Dạ Quân Hi, mang theo nàng nhất định sẽ an toàn hơn một chút.
Thiển Ly Du nhìn thị nữ của chính mình, không khỏi mỉm cười. Xem ra đi theo chính mình nhiều năm như vậy, nha đầu này cũng học được chút mưu trí.
Tô Thụy cũng không lộ ra thần sắc khác thường gì, cung kính đáp lại, chủ tớ ba người dẫn theo hai thị vệ liền thong thả đi ra Uyển Anh điện.
Không ngoài dự đoán, Thiển Ly Du vừa bước ra Uyển Anh điện, tin tức này liền truyền tới các nơi trong hậu cung, tuy nói không ai dám xung đột chính diện với y, nhưng xung quanh cũng có thêm rất nhiều ánh mắt.
Thiển Ly Du cũng không lưu ý, chỉ đem những ánh mắt hiếu kỳ, ác ý này coi như không có. Vào Đông mặc dù lạnh nhưng khi không có gió ánh mắt trời ban ngày chiếu lên người cũng có chút ấm áp, trong ngự hoa viên cũng trồng những hoa cỏ mọc nhiều vào mùa Đông, so với khóm Ngu mỹ nhân trơ trụi ở Uyển Anh điện thì nơi này có vẻ dạt dào sức sống hơn.
Kéo kéo hồ cừu khoắc trên người, Thiển Ly Du ngồi xuống trong ngôi đình gần hồ nước, trong lòng nghĩ làm thế nào để tránh thoát đêm nay. Ngày mai là ngày cuối cùng để hành động, y không muốn mã thất tiền đề (ngựa mất móng trước) tại buổi tối cuối cùng này. Thiển Ly Du chìm vào suy tư, đôi mắt như hắc diệu thạch không hề tiêu cự nhìn về phía xa.
Bỗng nhiên, một loạt những tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của Thiển Ly Du, Giương mắt nhìn lại, thấy đoàn người cách đó không xa đang đi về phía y. Dẫn đầu chính là một nữ tử mặc cung trang lỗng lẫy, trong tay dắt theo hài tử. Bên cạnh có hai cung nga hầu hạ, phía sau cũng có năm sáu tên thị vệ.
Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân trong hậu cung y không để vào trong mắt, nhưng y cũng không muốn xung đột cùng bọn họ, lãng phí thời gian một cách vô nghĩa. Nhưng đối phương hiển nhiên đã thấy được y, lúc này muốn chạy cũng không còn kịp. Nàng kia còn dẫn theo một hài tử, hiển nhiên là mẫu phi của một trong tám hoàng tử. Nhìn hài tử kia, bộ dáng khoảng chừng tám chín tuổi, như vậy hẳn là mẫu phi của Hoàng trưởng tử hoặc Nhị hoàng tử.
Thiển Ly Du đang suy nghĩ, đoàn người kia cũng đã đi tới trước mặt, chỉ thấy nàng kia uyển chuyển thong dong dừng lại rồi mới mở miệng nói: “Ta nói là ai, nguyên lai là Ly Du Thượng quân của Uyển Anh điện. Thựa sự là khó được, cư nhiên có thể ở nơi này chạm mặt.” Nàng kia thoạt nhìn mới hơn song thập (hai mươi), trang dung (khuôn mặt được trang điểm) tinh xảo thanh nhã, hàng lông mày nhìn có chút quen mắt. Nàng lôi kéo hài tử đến đứng ở trước người, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Thiển Ly Du thản nhiên nhìn qua đối phương, khóe mắt thoáng thấy được ánh sáng tử sắc bên hông nàng, trong lòng liền lập tức hiểu được.
“Nguyên lai là Thục viện nương nương.” Thiển Ly Du cười khẽ hơi hơi khom người hành lễ. Bên hông nữ tử trước mặt có một khối ngọc bội bằng tử tô thạch nói ra thân phận của nàng – một vị công chúa khác đến từ Diệu quốc trong hậu cung Lam Vũ, “cô cô” Thiển Nhã Phù của y. Mà hài tử nàng dắt trong tay, hẳn là Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình.
Thiển Nhã Phù nghe vậy nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Không nghĩ tới Thượng quân nhận ra được bản cung.”
“Ly Du không biết nương nương, nhưng nhận ra được tử tô thạch bên hông nương nương.” Thiển Ly Du mỉm cười nói, “Theo bối phận, Ly Du phải xưng ngài một tiếng cô cô mới đúng.”
Ánh mắt Thiển Nhã Phù nhìn Thiển Ly Du chuyển từ miệt thị sang thâm trầm, suy nghĩ một lát, nắm hài tử ngồi xuống lúc này mới nói: “Bản cung nghe nói Thất tử của hoàng huynh vì mẫu phi mất sớm mà khuyết thiếu giáo dưỡng, là một kẻ tầm thường thô bỉ, không ngờ lời đồn cũng có chỗ lầm.” Thiển Nhã Phù quan sát thiếu niên có khuôn mặt bình thường trước mắt, trong lòng bồn chồn. Tuy nàng chưa từng gặp Thiển Ly Du, nhưng đã gặp Thiển Như Nguyệt. Thiếu nữ là chất nữ của nàng kia đích xác xinh đẹp vô song như lời đồn, đảm đương được danh hào Diệu quốc minh châu. Nghe nói Thiển Như Nguyệt cũng không thân cận với Thiển Ly Du, nhưng cũng không nghe Thiển Như Nguyệt nói thiếu niên này có gì bất phàm……………..Thiển Nhã Phù nhớ tới thiếu nữ đơn thuần kia, trong lòng không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ là nhìn lầm……..?
Thiển Ly Du nhìn thần sắc biến hóa của Thiển Nhã Phù, nghe vậy cười khẽ: “Lời đồn cũng không sai, Ly Du đích thực là một người tầm thường thô bỉ.” Thiển Ly Du thần sắc thản nhiên đối mặt với ánh mắt không tin của đối phương. Y cũng không muốn nhiều lời cùng nàng. Cô cô của y có thể sinh tồn mười năm trong hậu cung khi Liên phi nắm quyền, hơn nữa còn sinh hạ nhi tử, hẳn không phải là một nữ tử đơn thuần thiện lương.
Ngay lúc Thiển Nhã Phù còn muốn nói gì, thì một nội thị từ xa chạy tới: “Ra mắt Thục viện nương nương, ra mắt Ly Du Thượng quân.”
“Chuyện gì?” Thiển Nhã Phù mở miệng nói.
Nội thị kia không ngờ hai người lại ở cùng nhau, lén lén giương mắt liếc qua, trên thái dương chảy một giọt mồ hôi lạnh, nhưng đành phải mở miệng: “Thục viện nương nương ở Cầm Y cung muốn mời Ly Du Thượng quân tới Cầm Y cung một chuyến. Nói là Diệu quốc Đại hoàng tử và Tam hoàng tử được đế quân cho phép tới thăm…..”
Thiển Ly Du nghe vậy hơi nhíu mày. Trước kia mới nói tới hai người này cùng Dạ Quân Hi, bây giờ liền muốn gặp y……..Phụ hoàng y phái hai hoàng tử đến đây tiến cống, nhất định là mang theo nhiệm vụ quan trọng. Nhưng Thiển Như Nguyệt mới là lợi thế quan trọng nhất của Diệu quốc. Vì sao bọn họ lại muốn gặp y? Chẳng lẽ là Thiển Như Nguyệt nói gì đó với bọn họ?
Thiển Ly Du có chút đau đầu. Xem ra hai lần giúp Thiển Như Nguyệt kia, lại trở thành phiền phức của y. Bất quá nghĩ lại, đi xem xem phụ hoàng của y rốt cuộc muốn làm gì, này cũng không có gì không tốt. Gần đây có người muốn ám sát Lam Vũ đế quân, thiên hạ đã yên ổn quá lâu nên bây giờ cũng không còn thái bình. Không biết Diệu quốc có bị đám nước bùn này chảy qua hay không…………
Giương mắt nhìn Thiển Nhã Phù ngồi bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt nàng như thường, nhãn thần lại rất âm trầm. Ngẫm lại cũng đúng, Thiển Nhã Phù lẻ loi một mình đi tới hậu cung Lam Vũ như long đàm hổ huyệt này, mưa gió mười năm nhất định chịu không ít khổ sở, nhưng vô luận là Diệu quốc quốc quân lúc đó hay bây giờ tựa hồ đều chưa từng làm gì cho nữ nhi và muội muội bị gả đi xa này, cũng khó trách hôm nay nghe nói đến hai vị hoàng tử Diệu quốc đến đây tìm Thiển Như Nguyệt, nàng liền lộ ra thần sắc oán giận như vậy.
Trong hậu cung quả nhiên không có ai là giản đơn. Thiển Ly Du khẽ thở dài trong lòng, quay sang nói với Thiển Nhã Phù, “Thục viện nương nương cũng xuất thân là công chúa Diệu quốc. Hai vị hoành huynh tính ra cũng là chất nhi của ngài, không bằng cùng Ly Du tới Cầm Y cung gặp mặt bọn họ?”
Thiển Nhã Phù có chút ngoài ý muốn không ngờ Thiển Ly Du lại mời nàng, trầm tư một lúc, quay sang nói với cung nga bên cạnh: “Mang Đại hoàng tử về cung trước đi.”
Cung nga kia liền nắm tay hài tử kéo hắn đi. Hài tử ly khai mẫu phi cũng không khóc nháo, chỉ liên tục quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo tò mò và tham cứu, dao động giữa mẫu phi của hắn và người xa lạ trong đình.
Nam nhân trong ngự thư phòng nghe xong báo cáo của ảnh vệ, chỉ thoáng trầm ngâm, liền nói: “Tùy bọn hắn đi.”
Trong nháy mắt ảnh vệ đã biến mất bóng dáng, Lâm Hứa đang đứng một bên giúp hắn chỉnh lý tấu chương thấy vậy mở rmiệng nói: “Bệ hạ nghĩ Diệu quốc không có gì khả nghi?”
Dạ Quân Hi nheo mắt lại: “Diệu quốc không phải Đồng quốc, không có lá gan phản chiến. Mấy năm nay bị mấy nước xung quanh chèn ép dữ dội, muốn Lam Vũ nói một lời cho bọn hắn mà thôi. Còn Du Nhi….. Cứ mặc hắn đi.” Dù sao vô luận vật nhỏ có âm mưu mờ ám kia muốn làm gì thì tối nay, hắn nhất định phải có được y…. Trong mắt phượng hiện lên một tia u ám.
Nghe được xưng hô của đế quân đối với vị Thượng quân trong Uyển Anh điện kia, mí mắt Lâm Hứa giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục chỉnh lý tấu chương đã xếp thành đống.
Khi dùng ngọ thiện đã cảm thấy bầu không khí giữa chủ tử của mình và Lam Vũ đế quân có chút kỳ quái, giờ thấy Thiển Ly Du đang cầm sách, mà nửa ngày cũng không lật qua một tờ, trong lòng Thanh Nguyệt nhịn không được có chút lo lắng. Trước đó chủ tử uống thuốc xong nàng liền bị cung nga bên người của Dạ Quân Hi kéo ra khỏi tẩm điện, cho nên không biết nam nhân bá đạo cường thế kia nói gì với chủ tử khiến chủ tử hoảng hoảng hốt hốt cả buổi.
Thiển Ly Du ngồi nghiêng trên tháp thượng, lơ đãng nhìn dòng chữ lững lờ trên sách, nhưng hơn phân nửa không nhập được vào đầu. Vừa nghĩ đến lời nói của Dạ Quân Hi trước khi dùng ngọ thiện, y liền nhịn không được giật giật mí mắt, cả người lạnh toát. Vươn tay xoa mặt mình, Thiển Ly Du không hiểu được, nam nhân tọa ủng hậu cung mỹ nhân vô số kia rốt cuộc coi trọng điều gì ở y.
Mới mẻ? Thú vị? Chưa từng gặp được người dám đối đầu với hắn?
Trên mặt Thiển Ly Du nhịn không được lộ ra một tia cười khổ. Xem ra ngay từ đầu y không nên hảo tâm dạy Thiển Như Nguyệt làm thể nào để chiếm được sự thích thú của nam nhân. Bằng không, hôm nay y vẫn là một người ẩn hình, tuyệt đối không bị nam nhân kia chú ý.
Bất quá hiện giờ hối hận cũng không còn kịp. Dạ Quân Hi đã nói kiên quyết đến như vậy, xem ra đêm nay hắn sẽ không bỏ qua đơn giản như hai lần trước.
Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du không khỏi chống tay lên trán than nhẹ. Chẳng lẽ ông trời cho y cơ hội sống lại rồi lại quyết tâm muốn y phải chịu nỗi nhục khi bị ép hầu hạ dưới khố nam nhân sao?
Thấy sắc mặt Thiển Ly Du trở nên vô cùng khó coi, Thanh Nguyệt nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Chủ tử…………Ngài làm sao vậy? Là thân thể không khỏe sao?”
Thiển Ly Du buông cuốn sách trên tay, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Không ngại, chỉ có chút tức ngực.”
“Nếu thượng quân cảm thấy buồn bực, không bằng thừa dịp bên ngoài không gió, ánh nắng vừa đủ, tới ngự hoa viên giải sầu.” Ngoài điện truyền vào thanh âm của Tô Thụy, chỉ thấy nàng mang theo một giỏ trái cây tươi bước vào cửa điện, nói: “ Thượng quân, đây là anh đào tươi mà Diệu quốc tiến cống, cũng không biết trời lạnh thế này làm thế nào mà mọc ra được. Bệ hạ ban thưởng một giỏ, nói là cho ngài nếm thử trước.”
Diệu quốc tiến cống? Thiển Ly Du nhíu mày.
Anh đào không dễ chăm sóc, rất kén nơi trồng, mùa ra quả lại ngắn. Cho dù tại nơi thích hợp trồng như Diệu quốc, mỗi năm sản lượng cũng không nhiều lắm, cung cấp cho quân vương hậu phi hoàng tử công chúa trong hoàng cung Diệu quốc còn không đủ, hiếm hoi hơn cả Tử tô thạch. Giờ đây cư nhiên không tiếc tiến công cho Lam Vũ, số mệnh của Diệu quốc quả thực đã hết sao……
Thiển Ly Du nghĩ như vậy, khóe môi cong lên một tia tiếu ý lạnh lùng, liếc nhìn cái giỏ kia, đã thấy anh đào trong đó từng quả đều tròn xoe sáng bóng căng mọng, tựa như viên mã não đỏ tươi, hương thơm thổi qua, khiến người ta thèm nhỏ dãi, quả thật là thượng phẩm.
Thiển Ly Du chọn vài quả ăn thử, chua ngọt ngon miệng, liền nói với Thanh Nguyệt và Tô Thụy: “Một mình ta không ăn hết nhiều như vậy, hai người các ngươi lấy một ít đi.” Hai nàng lưỡng lự một chút rồi đồng ý.
Sắp tới giờ Thân, vào Đông ngày ngắn. Thiển Ly Du thấy ánh mặt trời bên ngoài không còn hừng hực như trước, liền nói với Thanh Nguyệt: “Tô Thụy nói cũng không sai, không bằng đi ra ngoài giải sầu một chút. Cả ngày ngồi lì trong này, chắc ngươi cũng nhàm chán.”
Thanh Nguyệt thấy sắc mặt chủ tử coi như bình thường, rốt cuộc hơi hơi thả lỏng, thấy chủ tử nguyện ý đi ra ngoài, trong lòng tự nhiên vui mừng, vội vàng lấy hồ cừu phủ thêm cho Thiển Ly Du. Nàng nhìn Tô Thụy đứng ở một bên, Thanh Nguyệt thoáng suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Tô Thụy tỷ tỷ cùng đi đi?” Thân phận chủ tử ở trong hậu cung rất mẫn cảm, bao nhiêu người chỉ mong đợi chủ tử có “chuyện ngoài ý muốn” mới tốt, chủ tử lại không tiện triển lộ thực lực trước mặt người khác. Mà Tô Thụy là ảnh vệ bên người Dạ Quân Hi, mang theo nàng nhất định sẽ an toàn hơn một chút.
Thiển Ly Du nhìn thị nữ của chính mình, không khỏi mỉm cười. Xem ra đi theo chính mình nhiều năm như vậy, nha đầu này cũng học được chút mưu trí.
Tô Thụy cũng không lộ ra thần sắc khác thường gì, cung kính đáp lại, chủ tớ ba người dẫn theo hai thị vệ liền thong thả đi ra Uyển Anh điện.
Không ngoài dự đoán, Thiển Ly Du vừa bước ra Uyển Anh điện, tin tức này liền truyền tới các nơi trong hậu cung, tuy nói không ai dám xung đột chính diện với y, nhưng xung quanh cũng có thêm rất nhiều ánh mắt.
Thiển Ly Du cũng không lưu ý, chỉ đem những ánh mắt hiếu kỳ, ác ý này coi như không có. Vào Đông mặc dù lạnh nhưng khi không có gió ánh mắt trời ban ngày chiếu lên người cũng có chút ấm áp, trong ngự hoa viên cũng trồng những hoa cỏ mọc nhiều vào mùa Đông, so với khóm Ngu mỹ nhân trơ trụi ở Uyển Anh điện thì nơi này có vẻ dạt dào sức sống hơn.
Kéo kéo hồ cừu khoắc trên người, Thiển Ly Du ngồi xuống trong ngôi đình gần hồ nước, trong lòng nghĩ làm thế nào để tránh thoát đêm nay. Ngày mai là ngày cuối cùng để hành động, y không muốn mã thất tiền đề (ngựa mất móng trước) tại buổi tối cuối cùng này. Thiển Ly Du chìm vào suy tư, đôi mắt như hắc diệu thạch không hề tiêu cự nhìn về phía xa.
Bỗng nhiên, một loạt những tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của Thiển Ly Du, Giương mắt nhìn lại, thấy đoàn người cách đó không xa đang đi về phía y. Dẫn đầu chính là một nữ tử mặc cung trang lỗng lẫy, trong tay dắt theo hài tử. Bên cạnh có hai cung nga hầu hạ, phía sau cũng có năm sáu tên thị vệ.
Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân trong hậu cung y không để vào trong mắt, nhưng y cũng không muốn xung đột cùng bọn họ, lãng phí thời gian một cách vô nghĩa. Nhưng đối phương hiển nhiên đã thấy được y, lúc này muốn chạy cũng không còn kịp. Nàng kia còn dẫn theo một hài tử, hiển nhiên là mẫu phi của một trong tám hoàng tử. Nhìn hài tử kia, bộ dáng khoảng chừng tám chín tuổi, như vậy hẳn là mẫu phi của Hoàng trưởng tử hoặc Nhị hoàng tử.
Thiển Ly Du đang suy nghĩ, đoàn người kia cũng đã đi tới trước mặt, chỉ thấy nàng kia uyển chuyển thong dong dừng lại rồi mới mở miệng nói: “Ta nói là ai, nguyên lai là Ly Du Thượng quân của Uyển Anh điện. Thựa sự là khó được, cư nhiên có thể ở nơi này chạm mặt.” Nàng kia thoạt nhìn mới hơn song thập (hai mươi), trang dung (khuôn mặt được trang điểm) tinh xảo thanh nhã, hàng lông mày nhìn có chút quen mắt. Nàng lôi kéo hài tử đến đứng ở trước người, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Thiển Ly Du thản nhiên nhìn qua đối phương, khóe mắt thoáng thấy được ánh sáng tử sắc bên hông nàng, trong lòng liền lập tức hiểu được.
“Nguyên lai là Thục viện nương nương.” Thiển Ly Du cười khẽ hơi hơi khom người hành lễ. Bên hông nữ tử trước mặt có một khối ngọc bội bằng tử tô thạch nói ra thân phận của nàng – một vị công chúa khác đến từ Diệu quốc trong hậu cung Lam Vũ, “cô cô” Thiển Nhã Phù của y. Mà hài tử nàng dắt trong tay, hẳn là Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình.
Thiển Nhã Phù nghe vậy nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Không nghĩ tới Thượng quân nhận ra được bản cung.”
“Ly Du không biết nương nương, nhưng nhận ra được tử tô thạch bên hông nương nương.” Thiển Ly Du mỉm cười nói, “Theo bối phận, Ly Du phải xưng ngài một tiếng cô cô mới đúng.”
Ánh mắt Thiển Nhã Phù nhìn Thiển Ly Du chuyển từ miệt thị sang thâm trầm, suy nghĩ một lát, nắm hài tử ngồi xuống lúc này mới nói: “Bản cung nghe nói Thất tử của hoàng huynh vì mẫu phi mất sớm mà khuyết thiếu giáo dưỡng, là một kẻ tầm thường thô bỉ, không ngờ lời đồn cũng có chỗ lầm.” Thiển Nhã Phù quan sát thiếu niên có khuôn mặt bình thường trước mắt, trong lòng bồn chồn. Tuy nàng chưa từng gặp Thiển Ly Du, nhưng đã gặp Thiển Như Nguyệt. Thiếu nữ là chất nữ của nàng kia đích xác xinh đẹp vô song như lời đồn, đảm đương được danh hào Diệu quốc minh châu. Nghe nói Thiển Như Nguyệt cũng không thân cận với Thiển Ly Du, nhưng cũng không nghe Thiển Như Nguyệt nói thiếu niên này có gì bất phàm……………..Thiển Nhã Phù nhớ tới thiếu nữ đơn thuần kia, trong lòng không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ là nhìn lầm……..?
Thiển Ly Du nhìn thần sắc biến hóa của Thiển Nhã Phù, nghe vậy cười khẽ: “Lời đồn cũng không sai, Ly Du đích thực là một người tầm thường thô bỉ.” Thiển Ly Du thần sắc thản nhiên đối mặt với ánh mắt không tin của đối phương. Y cũng không muốn nhiều lời cùng nàng. Cô cô của y có thể sinh tồn mười năm trong hậu cung khi Liên phi nắm quyền, hơn nữa còn sinh hạ nhi tử, hẳn không phải là một nữ tử đơn thuần thiện lương.
Ngay lúc Thiển Nhã Phù còn muốn nói gì, thì một nội thị từ xa chạy tới: “Ra mắt Thục viện nương nương, ra mắt Ly Du Thượng quân.”
“Chuyện gì?” Thiển Nhã Phù mở miệng nói.
Nội thị kia không ngờ hai người lại ở cùng nhau, lén lén giương mắt liếc qua, trên thái dương chảy một giọt mồ hôi lạnh, nhưng đành phải mở miệng: “Thục viện nương nương ở Cầm Y cung muốn mời Ly Du Thượng quân tới Cầm Y cung một chuyến. Nói là Diệu quốc Đại hoàng tử và Tam hoàng tử được đế quân cho phép tới thăm…..”
Thiển Ly Du nghe vậy hơi nhíu mày. Trước kia mới nói tới hai người này cùng Dạ Quân Hi, bây giờ liền muốn gặp y……..Phụ hoàng y phái hai hoàng tử đến đây tiến cống, nhất định là mang theo nhiệm vụ quan trọng. Nhưng Thiển Như Nguyệt mới là lợi thế quan trọng nhất của Diệu quốc. Vì sao bọn họ lại muốn gặp y? Chẳng lẽ là Thiển Như Nguyệt nói gì đó với bọn họ?
Thiển Ly Du có chút đau đầu. Xem ra hai lần giúp Thiển Như Nguyệt kia, lại trở thành phiền phức của y. Bất quá nghĩ lại, đi xem xem phụ hoàng của y rốt cuộc muốn làm gì, này cũng không có gì không tốt. Gần đây có người muốn ám sát Lam Vũ đế quân, thiên hạ đã yên ổn quá lâu nên bây giờ cũng không còn thái bình. Không biết Diệu quốc có bị đám nước bùn này chảy qua hay không…………
Giương mắt nhìn Thiển Nhã Phù ngồi bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt nàng như thường, nhãn thần lại rất âm trầm. Ngẫm lại cũng đúng, Thiển Nhã Phù lẻ loi một mình đi tới hậu cung Lam Vũ như long đàm hổ huyệt này, mưa gió mười năm nhất định chịu không ít khổ sở, nhưng vô luận là Diệu quốc quốc quân lúc đó hay bây giờ tựa hồ đều chưa từng làm gì cho nữ nhi và muội muội bị gả đi xa này, cũng khó trách hôm nay nghe nói đến hai vị hoàng tử Diệu quốc đến đây tìm Thiển Như Nguyệt, nàng liền lộ ra thần sắc oán giận như vậy.
Trong hậu cung quả nhiên không có ai là giản đơn. Thiển Ly Du khẽ thở dài trong lòng, quay sang nói với Thiển Nhã Phù, “Thục viện nương nương cũng xuất thân là công chúa Diệu quốc. Hai vị hoành huynh tính ra cũng là chất nhi của ngài, không bằng cùng Ly Du tới Cầm Y cung gặp mặt bọn họ?”
Thiển Nhã Phù có chút ngoài ý muốn không ngờ Thiển Ly Du lại mời nàng, trầm tư một lúc, quay sang nói với cung nga bên cạnh: “Mang Đại hoàng tử về cung trước đi.”
Cung nga kia liền nắm tay hài tử kéo hắn đi. Hài tử ly khai mẫu phi cũng không khóc nháo, chỉ liên tục quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo tò mò và tham cứu, dao động giữa mẫu phi của hắn và người xa lạ trong đình.
Nam nhân trong ngự thư phòng nghe xong báo cáo của ảnh vệ, chỉ thoáng trầm ngâm, liền nói: “Tùy bọn hắn đi.”
Trong nháy mắt ảnh vệ đã biến mất bóng dáng, Lâm Hứa đang đứng một bên giúp hắn chỉnh lý tấu chương thấy vậy mở rmiệng nói: “Bệ hạ nghĩ Diệu quốc không có gì khả nghi?”
Dạ Quân Hi nheo mắt lại: “Diệu quốc không phải Đồng quốc, không có lá gan phản chiến. Mấy năm nay bị mấy nước xung quanh chèn ép dữ dội, muốn Lam Vũ nói một lời cho bọn hắn mà thôi. Còn Du Nhi….. Cứ mặc hắn đi.” Dù sao vô luận vật nhỏ có âm mưu mờ ám kia muốn làm gì thì tối nay, hắn nhất định phải có được y…. Trong mắt phượng hiện lên một tia u ám.
Nghe được xưng hô của đế quân đối với vị Thượng quân trong Uyển Anh điện kia, mí mắt Lâm Hứa giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục chỉnh lý tấu chương đã xếp thành đống.
Bình luận truyện