Ảm Dạ Ly Du
Chương 45
Sáng sớm, bầu trời vẫn còn mông lung, trong đế đô đã bắt đầu trở nên náo nhiệt. Những tiểu thương (cửa hàng nhỏ) dậy sớm mở cửa đón khách, nhiều căn nhà cũng đã tỏa ra khói bếp lượn lờ.
Giờ Dần mới vừa qua, cửa thành của đế đô liền được mở rộng, đón chào nhóm người phải qua đêm ở bên ngoài vì tối qua không vào thành kịp. Vào Đông, đế đô ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đa số những người này đều đông lạnh tới mức toàn thân cứng ngắc, chỉ mong sao có thể nhanh nhanh vào thành tìm một tửu lâu uống một chén canh nóng hổi. Chỉ tiếc, một tấm bảng vàng và mười tên quan binh mặc quân phục tay cầm vũ khí lại ngăn cản lối đi của bọn họ.
Có câu dân bất dữ quan đấu (dân chúng không tranh chấp cúng quan lại), cho dù mọi người đều bất mãn trong lòng, nhưng cũng không dám ngang nhiên khiêu khích với thánh dụ của đế quân bệ hạ và mười tên quan binh kia, đành phải vừa oán giận vừa sắp sếp thành hàng, để quan binh kiểm tra từng người.
Không lâu sau, một đội nhân mã đạp lên sương mai phi nhanh tới, mang theo một đám bụi bặm phía sau. Tướng lĩnh thủ thành tập trung nhìn lại, thấy những người đó đều mặc quân phục Lam Vũ, mà người đi đầu, khoác một bộ áo giáp màu bạc, vừa nhìn liền biết là người có quân hàm cao.
“Vị tướng quân này xin dừng bước!” Tướng lĩnh thủ thành vung tay lên, dẫn theo một đám người chặn lại lối đi. Người mặc áo giáp kia dừng ngựa, tướng lĩnh thủ thành nhìn kỹ, thấy hắn chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặt mày có chút quen mắt, thần sắc tràn đầy mệt nhọc vì phải gấp rút lên đường mấy ngày liền, lúc này hắn đang nhíu chặt mày, tựa như có chút bất mãn, trầm giọng nói: “Ta là Chương Quân Nghị, tướng quân phòng thủ Mậu thành ở biên quan phía Tây Bắc. Đế đô xảy ra chuyện gì?”
Tướng lĩnh thủ thành vừa nghe ba chữ “Chương Quân Nghị”, liền lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— trách không được cảm thấy quen mắt, người trước mặt này không phải là trưởng tử của đương triều Thừa tướng năm năm trước rời kinh trấn thủ biên quan phía Tây Bắc, Chương Quân Nghị Chương tướng quân sao!
“Mạt tướng tham kiến tướng quân. Hồi bẩm tướng quân, mấy này gần đây bệ hạ thường xuyên bị ám sát, đế đô đang lúc rối loạn, bệ hạ hạ chỉ, mệnh ta trấn thủ cửa thành, kiểm tra chặt chẽ những người ra vào.” Tướng lĩnh thủ thành nói xong chỉ chỉ phía trên cửa thành. Chương Quân Nghị vừa ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia huyết sắc. Trên cửa thành kia treo sáu cỗ thi thể không đầu, trong đó có hai cỗ mặc y phục dạ hành, còn lại đều mặc y phục màu xanh, cho dù sớm bị máu nhuộm lên, nhưng vẫn có thể nhìn ra y phục làm bằng chất liệu rất quý giá, bên trên thêu những hình mẫu mà chỉ những chức quan cao mới có thể dùng.
“Bốn người kia cũng là thích khách?” Chương Quân Nghị hỏi.
“Vâng. Đêm qua các nước phụ thuộc tới tiến cống, đế quân bệ hạ ban thưởng cung yến trên du thuyền của hoàng gia, bốn người kia chính là sứ thần Triều quốc, cấu kết thích khách ý đồ ám sát bệ hạ, sau đó lại phóng hỏa trên thuyền, bị thị vệ tiêu giệt tại chỗ.” Đối mặt với người có chức quan cao hơn chính mình rất nhiều, lại là hoàng thân quốc thích như Chương Quân Nghị, tướng lĩnh thủ thành hầu như là tri vô bất ngôn (nói hết tất cả những gì mình biết).
“Phóng hỏa? Có thương vong sao?” Chương Quân Nghị có chút khẩn trương trong lòng, yến tiệc quan trọng như thế, phụ thân cùng muội muội nhất định phải có mặt.
“Hồi bẩm tướng quân. Nghe nói đã chết một vị Thượng quân. Thừa tướng đại nhân và Liên phi nương nương đều bình an vô sự.” Tướng lĩnh thủ thành nịnh nọt nói.
Chương Quân Nghị nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ bất quá là chết một nam phi, hẳn là không có gì trở ngại. Hắn cũng nghe nói gần đây bệ hạ chuyên sủng một nam nhân, chắc không phải chính là kẻ vừa chết kia đi………..Nếu là như vậy, thì thật quá tốt………..Chương Quân Nghị nghĩ như thế, cúi đầu liếc nhìn tướng lĩnh thủ thành đứng trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn sáu cỗ thi thể không đầu quỷ dị kia, vung lên roi ngựa trong tay khẽ quát một tiếng: “Vào thành!”
Đội nhân mã thúc ngựa mà đi, trong nháy mắt liền chạy xa. Tướng lĩnh thủ thành kia chỉ kịp né tránh móng ngựa lại vẫn hít vào một bụng cát đất do móng ngựa hất lên, khụ hai tiếng lớn, hậm hực nhổ xuống hai ngụm nước bọt lên mặt đất.
Sáng sớm bên bờ sông Thanh Đô thanh tịnh hơn buổi tối rất nhiều. Ban ngày thuyền hoa không mở cửa đón khách, cho nên cũng ít đi những người nô nức tới tầm hoan. Chỉ có tốp năm tốp ba những người qua đường bước vào những tửu lâu bên sông, tìm kiếm một chút ấm áp.
Mà ngay nơi cách bờ sông không xa, trong một hẻm nhỏ quanh co, một phiến cửa gỗ màu mực đang đóng chặt, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chiếc đèn ***g treo trên mái hiên có viết chữ “Khanh” thật to kia là còn đang lắc lư trong gió, phát ra từng tiếng chi nha. Bên trong cánh cửa, mơ hồ thấy được một viện tử rộng lớn, trong viện trống trải, chỉ có một bãi đá, xung quanh là mấy tảng đá lớn hơn, thỉnh thoảng có vài bóng người lướt qua.
Đi sâu vào trong viện, có một nam tử mặc hắc y, dáng người thon dài đứng trước cửa phòng. Trong phòng tỏa ra mùi thảo dược nồng đậm, tựa hồ người trong phòng đã nằm trên giường bệnh lâu ngày.
Trong phòng, lớp duy mạn dày che đi sự lạnh giá bên ngoài, bên trong đang nhóm than hỏa, ấm áp như xuân. Trên giường nằm một thanh niên, dung nhan tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như tại giây tiếp theo sẽ lập tức chết đi, nhưng cặp mắt kia của hắn lại lộ ra ôn nhuận, không hề giống một người đang mang trọng bệnh.
“Đại ca, ta đều đã tỉnh, người còn khóc cái gì?” Khẽ thở dài, Ngụy Thanh Hoằng – thanh niên nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn nam nhân có dung mạo giống hệt chính mình kia. Từ thời khắc hắn mở mắt ra vào đêm qua, vị huynh trưởng song sinh của hắn nhìn qua có vẻ tiêu sái ngang ngạnh, có chút dáng dấp của một vị công tử phóng túng này liền đỏ vành mắt, đến bây giờ vẫn cầm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra.
“Ngươi còn dám nói?! Ngươi ngủ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết ta và Ly Du lo lắng đến thế nào sao?!” Ngụy Thanh Sương thấp giọng quát, trong giọng nói vẫn mang theo một chút nghẹn ngào. Cứ nghĩ lại buổi tối ngày hôm qua, nếu chậm thêm mấy canh giờ, nếu Ly Du không tìm được bức tượng dị thú huyền sắc kia rồi đưa cho Thanh Nguyệt mang ra khỏi cung, thì đệ đệ vẫn sống nương tựa với hắn này sẽ không bao giờ mở mắt được nữa, Ngụy Thanh Sương liền không thể khắc chế được sự hoảng sợ và kích động trong lòng, bàn tay càng cố sức nắm, khiến Ngụy Thanh Hoằng còn đang suy yếu cảm thấy có chút đau đớn.
“Đại ca…………” Ngụy Thanh Hoằng nghe vậy nhất thời không biết nói thế nào mới tốt. Từ ngày hắn trúng độc, không bao lâu sau liền chìm vào hôn mê, trong lúc mơ màng, bên người xảy ra chuyện gì hắn cũng hoàn toàn không biết. Nhưng đêm qua vừa mở mắt ra liền biết được hắn đã hôn mê hơn hai tháng, Ngụy Thanh Hoằng kinh ngạc vô cùng, thế những càng làm hắn vô cùng đau lòng chính là cô mẫu tự mình giao phó biểu đệ Thiển Ly Du cho bọn hắn, để bọn hắn chiếu cố y, thế nhưng vì giúp hắn tìm Trào Phượng để giải độc, Ly Du lại mang theo thị nữ Thanh Nguyệt lấy thân phận của một chất tử lẻn vào Lam Vũ đế cung nguy hiểm vô cùng kia! Ngụy Thanh Hoằng không thể tưởng tượng được, nếu Ly Du vì hắn mà gặp phải chuyện bất trắc gì, hắn phải mang vẻ mặt thế nào để đi gặp cô mẫu dưới cửu tuyền.
Ngụy Thanh Hoằng nghĩ, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang ngồi ở sàng vĩ (cuối giường), trong đôi mắt ôn nhuận mang theo một chút không tán thành, một chút cảm kích, một chút xin lỗi, nhiều loại tình tự phức tạp đan xen vào nhau, khiến hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Ánh mắt giao nhau, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên ánh sáng rực rỡ, khóe môi hơi hơi cong lên mang theo sự vui mừng thuần khiết nhất, Thiển Ly Du nhẹ nhàng gật đầu, tất cả đều được thấu hiểu trong im lặng không lời.
Dày vò hai tháng, thống khổ hai tháng, tất cả những nguy hiểm gặp phải lập tức trở nên đáng giá khi nhìn thấy con chim sơn ca trắng muốt kia truyền đến tin tức Dẫn chậm đã giải. Mẫu phi cho y sinh mệnh cùng với tất cả tình thương của một người mẫu thân, mà Ngụy Thanh Hoằng cùng Ngụy Thanh Sương lại chính là hai người quan trọng nhất xuất hiện ở cuộc sống mới của y sau khi mẫu phi mất. Trong cơ thể của bọn họ cũng chảy một phần huyết mạch tương đồng, Thiển Ly Du cho rằng, thủ túc chỉ thân (tình thân như chân tay), chính là như vậy.
Đem không gian lưu lại cho hai huynh đệ, Thiển Ly Du đứng dậy, vén lên duy mạn đi ra bên ngoài. Vừa giương mắt liền thấy được nam nhân mặc hắc y ngoài cửa phòng, Thiển Ly Du mỉm cười: “Minh, ngươi vất vả rồi.”
Trên gương mặt có chút tái nhợt của nam tử kia lộ ra ý cười, khẽ lắc đầu nói: “Nếu không có Trào phượng, y thuật của ta có cao tới đâu, cũng không thể giải được độc của Dẫn chậm. Thực sự không nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thể lấy được thánh vật trong truyền thuyết từ tay Lam Vũ đế quân.”
Bốn chữ “Lam Vũ đế quân” lướt qua bên tai, trong lòng Thiển Ly Du nổi lên một tia rung động mà chính y cũng không phát hiện, mà khi nghe hảo hữu nói như vậy, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia u ám, những khóe môi lại vẫn mỉm cười như trước: “Đích thực tốn chút công sức, những cũng không khó. Nếu không có ngươi và Thanh Sương tiếp ứng từ bên ngoài, ta làm sao có thể đúng lúc đem thứ đó chuyển ra………..” Thiển Ly Du nói xong bước ra cửa phòng, đi tới trước người Minh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Hôm nay Dẫn chậm đã giải, chúng ta nên đem Trào phượng trả lại cho Dạ Quân Hi.”
Gương mặt vẫn mang theo mỉm cười của Minh rốt cục xuất hiện một tia kinh ngạc: “Trả lại?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thiển Ly Du nghêm mặt nói, “Chúng ta chỉ là thương nhân mà thôi, giữ lại thứ đó có tác dụng gì? Thánh vật trong truyền thuyết là thứ các quốc gia khác luôn luôn thèm muốn, đặt ở bên người, vạn nhất có người phát hiện, sẽ chỉ mang tới họa sát thân…………..Không bằng trả lại cho Dạ Quân Hi.”
“Này…………..” Trên mặt Minh xuất hiện một tia lung túng.
“Minh, làm sao vậy?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thiển Ly Du, Mịnh tựa hồ cắn răng, cuối cùng lắc đầu có chút nản lòng nói: “Nếu ngươi lo lắng thứ kia bị người khác phát hiện mà đưa tới họa sát thân, thì cũng không cần thiết nữa. Trào phượng đã vỡ nát ngay khi giải độc xong cho Thanh Hoằng.”
“Vỡ nát?!” Vẻ mặt Thiển Ly Du không thể tin, “Thánh vật trong truyền thuyết sao có thể dễ dàng……….”
Minh cười khổ lắc đầu cắt ngang Thiển Ly Du nói: “Độc của Dẫn chậm quá mức cường liệt, ngay cả Trào phượng cũng tứ ngũ phân liệt, ma diệt thành hôi (mài mòn thành tro) sau khi giải độc cho Thanh Hoằng. Muốn trả lại cho Dạ Quân Hi quả thực là không có khả năng, nhưng ngươi cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng ……….”
Thiển Ly Du nghe vậy lập tức trầm mặc, một lát sau mới nói: “Thế gian nói người có được Trào phượng sẽ có được thiên hạ. Dạ Quân Hi cũng coi như minh quân hiếm có, ta chưa từng nghĩ muốn chiếm Trào phượng thành của riêng. Bây giờ lại…………” Nói xong cắn cắn môi, có chút bất an.
Minh vươn tay vỗ vỗ bả vai Thiển Ly Du: “Mà thôi. Có thể giải độc cho Thanh Hoằng đã là vạn hạnh. Vạn sự bất năng lưỡng toàn, về phần số phận của Lam Vũ đế quân và sự phân tranh của thiên hạ trong tương lai, cũng không liên quan nhiều tới chúng ta, ngươi không cần quá lưu tâm.” Thấy Thiển Ly Du vẫn không nói, hắn nói tiếp: “Ta còn có việc, ngươi cùng Thanh Sương hảo hảo chiếu cố Thanh Hoằng. Ngày mai ta quay lại xem hắn.”
Thiển Ly Du gật đầu, nhìn thân ảnh thon gầy kia chậm rãi rời đi, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, từ bên trong lóe ra tia sáng mà người ngoài không hiểu được.
“Chủ tử…………” Phía sau truyền tới giọng nói dịu dàng, một chiếc áo khoác ấm áp lập tức được phủ lên đầu vai, Thiển Ly Du xoay người, thấy được vẻ mặt có chút lo lắng và bất mãn của Thanh Nguyệt.
“Còn trách ta đem ngươi ném cho hắc y nhân sao?” Đối với Thanh Nguyệt, Thiển Ly Du thực sự có chút áy náy. Cũng may nàng không gặp phải chuyện gì, bằng không y sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Thanh Nguyệt hiển nhiên là lắc đầu, trong lòng nàng, vô luận chủ tử làm gì nàng cũng không có một câu oán hận. Huống chi đây chính là vì cứu Nhị ca của nàng. Nàng chỉ nghĩ, chủ tử ly khai Lam Vũ đế cung như vậy, Lam Vũ đế quân sẽ dễ dàng buông tha cho chủ tử sao? Huống chi, nàng nghĩ, Dạ Quân Hi hình như………là thật sự quan tâm tới chủ tử, mà chủ tử, đối với vị quân vương bá đạo kia, tựa hồ cũng có chút tình cảm đặc biệt………Nhưng Thanh Nguyệt minh bạch, những chuyện này nàng cũng không thể xen vào.
“Chủ tử đêm qua……….đã ly khai thế nào?” Thanh Nguyệt chần chờ một hồi mới mở miệng hỏi. Nàng bị người đánh hôn mê mang về đây, tới khi tỉnh lại trời cũng sắp sáng. Khi nàng tỉnh lại không lâu sau Thiển Ly Du đã vội vội vàng vàng tiến tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không còn bộ cung trang hoa lệ lúc trước.
Thiển Ly Du nghe vậy nhịn không được cười khẽ — ly khai thế nào? Nhớ tới đám lửa và thứ mà y lưu lại, Thiển Ly Du thầm nghĩ trong lòng, không biết khi Dạ Quân Hi phát hiện y cư nhiên châm lửa sau đó cởi cung trang thừa dịp bóng đêm u ám xen lẫn vào đám cung nhân vội vàng cứu hỏa kia rồi thần không biết quỷ không hay bỏ trốn mất dạng, liệu có nổi trận lôi đình không a………
Vừa nghĩ như vậy, Thiển Ly Du lại không kìm lòng được cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười khiến người khác cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
—————————————————————
Dục hỏa trọng sinh: Trải qua sự dày vò thống khổ của ngọn lửa, mới có thể trọng sinh, hơn nữa sau khi trọng sinh lại thăng hoa hơn lúc trước. Cụm này đồng nghĩa với Phượng hoàng niết bàn.
Giờ Dần mới vừa qua, cửa thành của đế đô liền được mở rộng, đón chào nhóm người phải qua đêm ở bên ngoài vì tối qua không vào thành kịp. Vào Đông, đế đô ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đa số những người này đều đông lạnh tới mức toàn thân cứng ngắc, chỉ mong sao có thể nhanh nhanh vào thành tìm một tửu lâu uống một chén canh nóng hổi. Chỉ tiếc, một tấm bảng vàng và mười tên quan binh mặc quân phục tay cầm vũ khí lại ngăn cản lối đi của bọn họ.
Có câu dân bất dữ quan đấu (dân chúng không tranh chấp cúng quan lại), cho dù mọi người đều bất mãn trong lòng, nhưng cũng không dám ngang nhiên khiêu khích với thánh dụ của đế quân bệ hạ và mười tên quan binh kia, đành phải vừa oán giận vừa sắp sếp thành hàng, để quan binh kiểm tra từng người.
Không lâu sau, một đội nhân mã đạp lên sương mai phi nhanh tới, mang theo một đám bụi bặm phía sau. Tướng lĩnh thủ thành tập trung nhìn lại, thấy những người đó đều mặc quân phục Lam Vũ, mà người đi đầu, khoác một bộ áo giáp màu bạc, vừa nhìn liền biết là người có quân hàm cao.
“Vị tướng quân này xin dừng bước!” Tướng lĩnh thủ thành vung tay lên, dẫn theo một đám người chặn lại lối đi. Người mặc áo giáp kia dừng ngựa, tướng lĩnh thủ thành nhìn kỹ, thấy hắn chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặt mày có chút quen mắt, thần sắc tràn đầy mệt nhọc vì phải gấp rút lên đường mấy ngày liền, lúc này hắn đang nhíu chặt mày, tựa như có chút bất mãn, trầm giọng nói: “Ta là Chương Quân Nghị, tướng quân phòng thủ Mậu thành ở biên quan phía Tây Bắc. Đế đô xảy ra chuyện gì?”
Tướng lĩnh thủ thành vừa nghe ba chữ “Chương Quân Nghị”, liền lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— trách không được cảm thấy quen mắt, người trước mặt này không phải là trưởng tử của đương triều Thừa tướng năm năm trước rời kinh trấn thủ biên quan phía Tây Bắc, Chương Quân Nghị Chương tướng quân sao!
“Mạt tướng tham kiến tướng quân. Hồi bẩm tướng quân, mấy này gần đây bệ hạ thường xuyên bị ám sát, đế đô đang lúc rối loạn, bệ hạ hạ chỉ, mệnh ta trấn thủ cửa thành, kiểm tra chặt chẽ những người ra vào.” Tướng lĩnh thủ thành nói xong chỉ chỉ phía trên cửa thành. Chương Quân Nghị vừa ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia huyết sắc. Trên cửa thành kia treo sáu cỗ thi thể không đầu, trong đó có hai cỗ mặc y phục dạ hành, còn lại đều mặc y phục màu xanh, cho dù sớm bị máu nhuộm lên, nhưng vẫn có thể nhìn ra y phục làm bằng chất liệu rất quý giá, bên trên thêu những hình mẫu mà chỉ những chức quan cao mới có thể dùng.
“Bốn người kia cũng là thích khách?” Chương Quân Nghị hỏi.
“Vâng. Đêm qua các nước phụ thuộc tới tiến cống, đế quân bệ hạ ban thưởng cung yến trên du thuyền của hoàng gia, bốn người kia chính là sứ thần Triều quốc, cấu kết thích khách ý đồ ám sát bệ hạ, sau đó lại phóng hỏa trên thuyền, bị thị vệ tiêu giệt tại chỗ.” Đối mặt với người có chức quan cao hơn chính mình rất nhiều, lại là hoàng thân quốc thích như Chương Quân Nghị, tướng lĩnh thủ thành hầu như là tri vô bất ngôn (nói hết tất cả những gì mình biết).
“Phóng hỏa? Có thương vong sao?” Chương Quân Nghị có chút khẩn trương trong lòng, yến tiệc quan trọng như thế, phụ thân cùng muội muội nhất định phải có mặt.
“Hồi bẩm tướng quân. Nghe nói đã chết một vị Thượng quân. Thừa tướng đại nhân và Liên phi nương nương đều bình an vô sự.” Tướng lĩnh thủ thành nịnh nọt nói.
Chương Quân Nghị nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ bất quá là chết một nam phi, hẳn là không có gì trở ngại. Hắn cũng nghe nói gần đây bệ hạ chuyên sủng một nam nhân, chắc không phải chính là kẻ vừa chết kia đi………..Nếu là như vậy, thì thật quá tốt………..Chương Quân Nghị nghĩ như thế, cúi đầu liếc nhìn tướng lĩnh thủ thành đứng trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn sáu cỗ thi thể không đầu quỷ dị kia, vung lên roi ngựa trong tay khẽ quát một tiếng: “Vào thành!”
Đội nhân mã thúc ngựa mà đi, trong nháy mắt liền chạy xa. Tướng lĩnh thủ thành kia chỉ kịp né tránh móng ngựa lại vẫn hít vào một bụng cát đất do móng ngựa hất lên, khụ hai tiếng lớn, hậm hực nhổ xuống hai ngụm nước bọt lên mặt đất.
Sáng sớm bên bờ sông Thanh Đô thanh tịnh hơn buổi tối rất nhiều. Ban ngày thuyền hoa không mở cửa đón khách, cho nên cũng ít đi những người nô nức tới tầm hoan. Chỉ có tốp năm tốp ba những người qua đường bước vào những tửu lâu bên sông, tìm kiếm một chút ấm áp.
Mà ngay nơi cách bờ sông không xa, trong một hẻm nhỏ quanh co, một phiến cửa gỗ màu mực đang đóng chặt, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chiếc đèn ***g treo trên mái hiên có viết chữ “Khanh” thật to kia là còn đang lắc lư trong gió, phát ra từng tiếng chi nha. Bên trong cánh cửa, mơ hồ thấy được một viện tử rộng lớn, trong viện trống trải, chỉ có một bãi đá, xung quanh là mấy tảng đá lớn hơn, thỉnh thoảng có vài bóng người lướt qua.
Đi sâu vào trong viện, có một nam tử mặc hắc y, dáng người thon dài đứng trước cửa phòng. Trong phòng tỏa ra mùi thảo dược nồng đậm, tựa hồ người trong phòng đã nằm trên giường bệnh lâu ngày.
Trong phòng, lớp duy mạn dày che đi sự lạnh giá bên ngoài, bên trong đang nhóm than hỏa, ấm áp như xuân. Trên giường nằm một thanh niên, dung nhan tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như tại giây tiếp theo sẽ lập tức chết đi, nhưng cặp mắt kia của hắn lại lộ ra ôn nhuận, không hề giống một người đang mang trọng bệnh.
“Đại ca, ta đều đã tỉnh, người còn khóc cái gì?” Khẽ thở dài, Ngụy Thanh Hoằng – thanh niên nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn nam nhân có dung mạo giống hệt chính mình kia. Từ thời khắc hắn mở mắt ra vào đêm qua, vị huynh trưởng song sinh của hắn nhìn qua có vẻ tiêu sái ngang ngạnh, có chút dáng dấp của một vị công tử phóng túng này liền đỏ vành mắt, đến bây giờ vẫn cầm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra.
“Ngươi còn dám nói?! Ngươi ngủ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết ta và Ly Du lo lắng đến thế nào sao?!” Ngụy Thanh Sương thấp giọng quát, trong giọng nói vẫn mang theo một chút nghẹn ngào. Cứ nghĩ lại buổi tối ngày hôm qua, nếu chậm thêm mấy canh giờ, nếu Ly Du không tìm được bức tượng dị thú huyền sắc kia rồi đưa cho Thanh Nguyệt mang ra khỏi cung, thì đệ đệ vẫn sống nương tựa với hắn này sẽ không bao giờ mở mắt được nữa, Ngụy Thanh Sương liền không thể khắc chế được sự hoảng sợ và kích động trong lòng, bàn tay càng cố sức nắm, khiến Ngụy Thanh Hoằng còn đang suy yếu cảm thấy có chút đau đớn.
“Đại ca…………” Ngụy Thanh Hoằng nghe vậy nhất thời không biết nói thế nào mới tốt. Từ ngày hắn trúng độc, không bao lâu sau liền chìm vào hôn mê, trong lúc mơ màng, bên người xảy ra chuyện gì hắn cũng hoàn toàn không biết. Nhưng đêm qua vừa mở mắt ra liền biết được hắn đã hôn mê hơn hai tháng, Ngụy Thanh Hoằng kinh ngạc vô cùng, thế những càng làm hắn vô cùng đau lòng chính là cô mẫu tự mình giao phó biểu đệ Thiển Ly Du cho bọn hắn, để bọn hắn chiếu cố y, thế nhưng vì giúp hắn tìm Trào Phượng để giải độc, Ly Du lại mang theo thị nữ Thanh Nguyệt lấy thân phận của một chất tử lẻn vào Lam Vũ đế cung nguy hiểm vô cùng kia! Ngụy Thanh Hoằng không thể tưởng tượng được, nếu Ly Du vì hắn mà gặp phải chuyện bất trắc gì, hắn phải mang vẻ mặt thế nào để đi gặp cô mẫu dưới cửu tuyền.
Ngụy Thanh Hoằng nghĩ, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang ngồi ở sàng vĩ (cuối giường), trong đôi mắt ôn nhuận mang theo một chút không tán thành, một chút cảm kích, một chút xin lỗi, nhiều loại tình tự phức tạp đan xen vào nhau, khiến hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Ánh mắt giao nhau, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên ánh sáng rực rỡ, khóe môi hơi hơi cong lên mang theo sự vui mừng thuần khiết nhất, Thiển Ly Du nhẹ nhàng gật đầu, tất cả đều được thấu hiểu trong im lặng không lời.
Dày vò hai tháng, thống khổ hai tháng, tất cả những nguy hiểm gặp phải lập tức trở nên đáng giá khi nhìn thấy con chim sơn ca trắng muốt kia truyền đến tin tức Dẫn chậm đã giải. Mẫu phi cho y sinh mệnh cùng với tất cả tình thương của một người mẫu thân, mà Ngụy Thanh Hoằng cùng Ngụy Thanh Sương lại chính là hai người quan trọng nhất xuất hiện ở cuộc sống mới của y sau khi mẫu phi mất. Trong cơ thể của bọn họ cũng chảy một phần huyết mạch tương đồng, Thiển Ly Du cho rằng, thủ túc chỉ thân (tình thân như chân tay), chính là như vậy.
Đem không gian lưu lại cho hai huynh đệ, Thiển Ly Du đứng dậy, vén lên duy mạn đi ra bên ngoài. Vừa giương mắt liền thấy được nam nhân mặc hắc y ngoài cửa phòng, Thiển Ly Du mỉm cười: “Minh, ngươi vất vả rồi.”
Trên gương mặt có chút tái nhợt của nam tử kia lộ ra ý cười, khẽ lắc đầu nói: “Nếu không có Trào phượng, y thuật của ta có cao tới đâu, cũng không thể giải được độc của Dẫn chậm. Thực sự không nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thể lấy được thánh vật trong truyền thuyết từ tay Lam Vũ đế quân.”
Bốn chữ “Lam Vũ đế quân” lướt qua bên tai, trong lòng Thiển Ly Du nổi lên một tia rung động mà chính y cũng không phát hiện, mà khi nghe hảo hữu nói như vậy, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia u ám, những khóe môi lại vẫn mỉm cười như trước: “Đích thực tốn chút công sức, những cũng không khó. Nếu không có ngươi và Thanh Sương tiếp ứng từ bên ngoài, ta làm sao có thể đúng lúc đem thứ đó chuyển ra………..” Thiển Ly Du nói xong bước ra cửa phòng, đi tới trước người Minh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Hôm nay Dẫn chậm đã giải, chúng ta nên đem Trào phượng trả lại cho Dạ Quân Hi.”
Gương mặt vẫn mang theo mỉm cười của Minh rốt cục xuất hiện một tia kinh ngạc: “Trả lại?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thiển Ly Du nghêm mặt nói, “Chúng ta chỉ là thương nhân mà thôi, giữ lại thứ đó có tác dụng gì? Thánh vật trong truyền thuyết là thứ các quốc gia khác luôn luôn thèm muốn, đặt ở bên người, vạn nhất có người phát hiện, sẽ chỉ mang tới họa sát thân…………..Không bằng trả lại cho Dạ Quân Hi.”
“Này…………..” Trên mặt Minh xuất hiện một tia lung túng.
“Minh, làm sao vậy?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thiển Ly Du, Mịnh tựa hồ cắn răng, cuối cùng lắc đầu có chút nản lòng nói: “Nếu ngươi lo lắng thứ kia bị người khác phát hiện mà đưa tới họa sát thân, thì cũng không cần thiết nữa. Trào phượng đã vỡ nát ngay khi giải độc xong cho Thanh Hoằng.”
“Vỡ nát?!” Vẻ mặt Thiển Ly Du không thể tin, “Thánh vật trong truyền thuyết sao có thể dễ dàng……….”
Minh cười khổ lắc đầu cắt ngang Thiển Ly Du nói: “Độc của Dẫn chậm quá mức cường liệt, ngay cả Trào phượng cũng tứ ngũ phân liệt, ma diệt thành hôi (mài mòn thành tro) sau khi giải độc cho Thanh Hoằng. Muốn trả lại cho Dạ Quân Hi quả thực là không có khả năng, nhưng ngươi cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng ……….”
Thiển Ly Du nghe vậy lập tức trầm mặc, một lát sau mới nói: “Thế gian nói người có được Trào phượng sẽ có được thiên hạ. Dạ Quân Hi cũng coi như minh quân hiếm có, ta chưa từng nghĩ muốn chiếm Trào phượng thành của riêng. Bây giờ lại…………” Nói xong cắn cắn môi, có chút bất an.
Minh vươn tay vỗ vỗ bả vai Thiển Ly Du: “Mà thôi. Có thể giải độc cho Thanh Hoằng đã là vạn hạnh. Vạn sự bất năng lưỡng toàn, về phần số phận của Lam Vũ đế quân và sự phân tranh của thiên hạ trong tương lai, cũng không liên quan nhiều tới chúng ta, ngươi không cần quá lưu tâm.” Thấy Thiển Ly Du vẫn không nói, hắn nói tiếp: “Ta còn có việc, ngươi cùng Thanh Sương hảo hảo chiếu cố Thanh Hoằng. Ngày mai ta quay lại xem hắn.”
Thiển Ly Du gật đầu, nhìn thân ảnh thon gầy kia chậm rãi rời đi, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, từ bên trong lóe ra tia sáng mà người ngoài không hiểu được.
“Chủ tử…………” Phía sau truyền tới giọng nói dịu dàng, một chiếc áo khoác ấm áp lập tức được phủ lên đầu vai, Thiển Ly Du xoay người, thấy được vẻ mặt có chút lo lắng và bất mãn của Thanh Nguyệt.
“Còn trách ta đem ngươi ném cho hắc y nhân sao?” Đối với Thanh Nguyệt, Thiển Ly Du thực sự có chút áy náy. Cũng may nàng không gặp phải chuyện gì, bằng không y sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Thanh Nguyệt hiển nhiên là lắc đầu, trong lòng nàng, vô luận chủ tử làm gì nàng cũng không có một câu oán hận. Huống chi đây chính là vì cứu Nhị ca của nàng. Nàng chỉ nghĩ, chủ tử ly khai Lam Vũ đế cung như vậy, Lam Vũ đế quân sẽ dễ dàng buông tha cho chủ tử sao? Huống chi, nàng nghĩ, Dạ Quân Hi hình như………là thật sự quan tâm tới chủ tử, mà chủ tử, đối với vị quân vương bá đạo kia, tựa hồ cũng có chút tình cảm đặc biệt………Nhưng Thanh Nguyệt minh bạch, những chuyện này nàng cũng không thể xen vào.
“Chủ tử đêm qua……….đã ly khai thế nào?” Thanh Nguyệt chần chờ một hồi mới mở miệng hỏi. Nàng bị người đánh hôn mê mang về đây, tới khi tỉnh lại trời cũng sắp sáng. Khi nàng tỉnh lại không lâu sau Thiển Ly Du đã vội vội vàng vàng tiến tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không còn bộ cung trang hoa lệ lúc trước.
Thiển Ly Du nghe vậy nhịn không được cười khẽ — ly khai thế nào? Nhớ tới đám lửa và thứ mà y lưu lại, Thiển Ly Du thầm nghĩ trong lòng, không biết khi Dạ Quân Hi phát hiện y cư nhiên châm lửa sau đó cởi cung trang thừa dịp bóng đêm u ám xen lẫn vào đám cung nhân vội vàng cứu hỏa kia rồi thần không biết quỷ không hay bỏ trốn mất dạng, liệu có nổi trận lôi đình không a………
Vừa nghĩ như vậy, Thiển Ly Du lại không kìm lòng được cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười khiến người khác cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
—————————————————————
Dục hỏa trọng sinh: Trải qua sự dày vò thống khổ của ngọn lửa, mới có thể trọng sinh, hơn nữa sau khi trọng sinh lại thăng hoa hơn lúc trước. Cụm này đồng nghĩa với Phượng hoàng niết bàn.
Bình luận truyện