Ảm Dạ Ly Du

Chương 84



“Đêm qua Thương Kình cung bị tập kích, lúc này đế quân bệ hạ và vị Thần thân vương mới hồi triều đang cố gắng cùng nhau xử lý việc này.”

Khi ảnh vệ báo lại, Thiển Ly Du đang ở trong Dược uyển chăm sóc một khóm hoa cỏ kỳ dị. Trên ngọn cỏ cực mảnh đã kết một nụ hoa, có màu đen như mực rất hiếm thấy, chỉ khi đứng dưới mặt trời soi sáng mới có thể nhìn ra một tia ánh tím bên trong sắc đen đó. Đây chính là hoa Mặc lăng mà Thiển Ly Du cần để dịch dung, không lâu sau, đợi khi nụ hoa hoàn toàn nở lộ là có thể hái xuống. Nghe được chuyện đêm qua Thương Kình cung mới bị tập kích, động tác trên tay Thiển Ly Du đột nhiên dừng lại, vừa định hỏi Dạ Quân Hi có bị thương hay không, y liền nhớ tới đêm qua người nọ qua đêm trong phòng chính mình. Nhớ tới sự ấm áp chưa từng có tỏa ra từ ***g ngực dày rộng kia, trên gương mặt trắng nõn của Thiển Ly Du liền hiện lên một tia đỏ ửng rất khả nghi, ngay sau đó y nhíu mày hỏi: “Lại có người tới ám sát? Đã tra ra là ai sao?”

“Hồi bẩm công tử, đã tra ra có khả năng liên quan tới Chương Tri Hiếu và Triều quốc.”

Triều quốc? Thiển Ly Du nghe vậy hai hàng lông mày nhăn càng thêm chặt… Để có thể khiến hai nhi tử của Liên phi leo lên ngôi vị Thái tử sau này trở thành đế quân Lam Vũ, Chương Tri Hiếu cư nhiên không tiếc thông đồng với địch bán nước sao? Còn cả Triều quốc, sứ thần chưa được thả về, sao dám cả gan tiếp tục khiêu khích Lam Vũ? Tên quốc quân Triều quốc kia thực sự quá lớn mật… Chờ một chút! Năm ngoái, những sứ thần Triều quốc cấu kết với hắc y nhân ý đồ ám sát Dạ Quân Hi rõ ràng không phải người Triều quốc, mà là sát thủ Lang Tê do Minh an bài. Như vậy thích khách lần này, chẳng lẽ cũng là Lang Tê? Thiển Ly Du càng suy tư, thần sắc trên mặt càng trở nên âm trầm, cuối cùng y gảy gảy bông hoa Mặc lang vài cái rồi đứng dậy phất tay nói: “Ngươi xuống phía dưới đi.”

Ảnh vệ khom người biến mất tại chỗ, Thiển Ly Du nheo lại đôi mắt hắc diệu thạch, khi cánh cửa phòng của Bạch Khải Nhiên đột nhiên mở ra, y quay đầu nhẹ giọng mở miệng nói: “Bạch ngự y, sợ rằng lại phải làm phiền ngài tiến cung một chuyến.”

Bạch Khải Nhiên ngẩn ngơ, hiển nhiên là chưa phản ứng kịp, chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần lại, thiếu niên tuyệt sắc kia đã biến mất tại trước mắt. Một lát sau Bạch Khải Nhiên mới vuốt râu lắc đầu, lắc la lắc lư tiến vào Dược uyển mọc đầy kỳ hoa dị thảo, hai mắt phát quang. Còn về công tử Ly Du, không phải một lão nhân như hắn có thể quản được…

Xa giá của Thiển Ly Du đi tới cổng Tây của đế cung liền bị cấm vệ ngăn lại: “Trong xe là người nào?”

Thiển Ly Du vén lên một góc màn xe, lộ ra gương mặt già nua của Bạch Khải Nhiên. Tên thủ lĩnh cấm vệ kia tất nhiên đã từng gặp Bạch Khải Nhiên, nhưng dựa theo quy củ, ngoại trừ lâm triều, triều thần không có lệnh triệu sẽ không thể tự ý tiến cung, vì vậy hắn liền phụng mệnh hành sự nói: “Bạch ngự y, ngài có thánh chỉ của bệ hạ hay ý chỉ của nương nương trong hậu cung hay không?”

Thiển Ly Du nghe vậy trong mắt liền xẹt qua một tia dị sắc. Y đột nhiên nảy ra ý định đến đây, chưa hề báo cho Dạ quân Hi, làm sao có thánh chỉ?

“Nếu Bạch ngự y không có ý chỉ của đại nhân trong cung, xin thứ cho hạ quan không thể cho đi.” Tên thủ lĩnh cấm vệ thấy “Bạch Khải Nhiên” không mở miệng liền biết y không có ý chỉ, vì vậy trên mặt lộ vẻ khó xử nói. Nhưng đúng lúc này, một nam tử mặc hoa phục màu xám nhạt đột nhiên từ trong cung bước nhanh tới, khi hắn nhìn xuyên qua màn xe thấy rõ người ngồi bên trong xa giá thì hai mắt lập tức sáng ngời, hắn nhanh hơn nhịp bước, nháy mắt đi tới trước xa giá rồi quay đầu nói với thủ lĩnh cấm vệ: “Đế quân bệ hạ có chỉ, truyền Thái y viện thủ Bạch Khải Nhiên lập tức tiến vào Thương Kình cung.” (Thái y viện thủ: người đứng đầu Thái y viện)

“Lâm đại nhân!” Quân cấm vệ nhìn thấy người tới liền khom lưng hành lễ, mà Thiển Ly Du ngồi trong xa giá thì khe khẽ thở phào một tiếng, hướng phía người tới gật đầu nói: “Lâm đại nhân.”

Lâm Hứa cung kính khom người nghiêm túc nói với Thiển Ly Du: “Bạch ngự y, thỉnh.” Nhưng khi ngẩng đầu lên, mới khiến Thiển Ly Du thấy được bộ dáng trêu ghẹo nháy mắt vài cái của hắn, y không khỏi âm thầm bật cười. Có lẽ, ảnh vệ ở bên cạnh y đã sớm vào cung báo tin cho nên Lâm Hứa – “tâm phúc bên người đế quân bệ hạ” mới có thể hạ mình đi tới cổng Tây nghênh tiếp. Như vậy trừ phi lẻn vào như kẻ trộm, bằng không y tiến cung quả thật rất bất tiện. Có lẽ Dạ Quân Hi xuất cung cũng như vậy đi… Thiển Ly Du suy tư, trong lòng có chút buồn bã.

Vào cung không lâu sau, Thiển Ly Du liền xuống xa giá, cùng Lâm Hứa đi bộ đến Thương Kình cung.

“Công tử tiến cung là vì nghe được chuyện đêm qua?” Vừa đi, Lâm Hứa vừa hỏi.

“Quả thật là vậy. Không ngờ sóng trước chưa yên sóng sau lại tới, trong cung thực không yên bình.”

Giọng nói đạm nhiên của Thiển Ly Du không che giấu được sự lo lắng và quan tâm nhè nhẹ bên trong, ngay cả người ngoài cuộc như Lâm Hứa cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở. Lâm Hứa không khỏi nghĩ thầm trong lòng: khó trách sáng nay, khi bệ hạ trở về, vẻ mặt lại hớn hở rạng rỡ như vậy. Trước đây, người này tuyệt tình không tiếc phóng hỏa thoát đi, hôm nay lưỡng tình tương duyệt với bệ hạ, lại cũng có bộ dáng của một tình nhân hoàn mỹ…

Thiển Ly Du chưa hề phát hiện ra Lâm Hứa đang oán thầm trong lòng, y chỉ dựa theo ký ức đi về hướng Thương Kình cung. Không biết vì sao, càng tới gần nơi đó, y càng vội vàng muốn nhìn thấy Dạ Quân Hi. Nghĩ đến việc từ khi chia tay sáng nay cho tới lúc này mới chỉ mấy canh giờ mà trong lòng đã chứa đầy hình ảnh của nam nhân kia, Thiển Ly Du liền nhịn không được, thầm mắng chính mình thực đáng thất vọng.

Đã sớm nhận được tin tức ảnh vệ truyền đến, nghe nói Thiển Ly Du vừa biết chuyện đêm qua Thương Kình cung bị tập kích liền tức khắc dịch dung lên đường tiến cung, trong lòng Dạ Quân Hi mừng rỡ không ngớt, vì vậy hắn liền mệnh Lâm Hứa tới cửa cung nghênh tiếp, đồng thời chính mình cũng đi ra bên ngoài Thương Kình cung, kiễng chân chờ đợi.

Thấy bộ dáng này của Dạ Quân Hi, trong lòng Thần thân vương Dạ Tuấn Thần đột nhiên hiểu được vài phần… Sợ rằng người sắp tiến cung chính là người khiến Dạ Quân Hi động tâm a. Lúc đầu khi nghe nói Dạ Quân Hi cư nhiên phái năm mươi ảnh vệ đi bảo hộ người nọ, Dạ Tuấn Thần không khỏi thầm than, địa vị của người nọ tại trong lòng Dạ Quân Hi rất cao, hắn đoán đó ắt hẳn là một mĩ cơ (cô gái đẹp) khuynh thế có năng lực trác tuyệt, bằng không hắn thực sự không tưởng tượng ra là loại người nào có thể mê hoặc Dạ Quân Hi đến mức độ vậy. Chẳng qua, khi Dạ Tuấn Thần trơ mắt nhìn người mà Lâm Hứa vạn phần cung kính mời đến cư nhiên là một lão giả tuổi già sức yếu râu tóc hoa râm thì cho dù hắn có thông tuệ, hòa nhã đến thế nào cũng lập tức trợn to mắt ngơ ngác nhìn người tới… Chẳng lẽ đệ đệ thân là đế quân Lam Vũ của hắn lại yêu một lão nhân đã bước một chân vào quan tài sao?

Thiển Ly Du vừa bước vào Thương Kình cung liền thấy xa xa, ở trước cửa điện có đứng hai người, người đầu tiên tất nhiên là ái nhân Dạ Quân Hi mà y vừa ẩn dấu tình cảm, người đứng bên cạnh cũng thần thái tuấn lãng, gương mặt có vài phần tương tự Dạ Quân Hi, có lẽ chính là Thần thân vương Dạ Tuấn Thần vừa mới hồi triều vào sáng nay. Thiển Ly Du vừa âm thầm suy đoán trong lòng, vừa đi tới trước mặt Dạ Quân Hi.

Lâm Hứa cung kính hành lễ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ‘Bạch ngự y’ đã tới.” Dứt lời liền tương đối thức thời, khom người cáo lui.

Không quan tâm tới huynh trưởng sững sờ đứng ở một bên, Dạ Quân Hi vươn tay kéo người đang bước tới vào lòng. Trời biết, sáng nay hắn không muốn rời đi nơi có người này đến mức nào. Tuy rằng bây giờ người trong lòng mang hình dạng của một lão nhân, những cũng không thể ngăn cản tâm nguyện muốn ôm lấy người này của hắn. May mà Lâm Hứa đã vẫy lui tất cả cung nhân thị vệ, bằng không nếu để người khác thấy đế quân bệ hạ ôm lấy Thái y viện thủ thì sợ rằng sẽ kinh sợ không ít a…

Thiển Ly Du vừa định mở miệng nói, khóe mắt thoáng nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên đến mức cằm gần như rớt xuống đất của Dạ Tuấn Thần, suy tư một chút liền biết nguyên do, y không khỏi cười khẽ một tiếng, đẩy đẩy nam nhân đang ôm lấy chính mình: “Tiến vào điện đi, đợi ta tháo dịch dung rồi nói tiếp.”

Dưới bề ngoài già yếu là giọng nói thanh thúy êm tai có chút khàn khàn của một thiếu niên, Dạ Tuấn Thần nghe Thiển Ly Du nói vậy trong lòng càng thêm kinh ngạc… Dịch dung? Người nọ đang dùng thuật dịch dung khó gặp trong thiên hạ? Nghe giọng nói, hẳn là một… thiếu niên? Nói vậy, người mà đệ đệ của mình yêu, là một nam nhân? Tuy rằng việc Dạ Quân Hi nam nữ không kị đã nổi danh khắp thiên hạ, Cẩm Lan cung trong hậu cung cũng được xây dựng để dành riêng cho nam phi, nhưng đùa đùa coi như thôi, còn thực sự yêu…? Một chuỗi những suy đoán khiến kẻ khác khiếp sợ thách thức thần kinh cường ngạnh của Dạ Tuấn Thần, khi hắn phục hồi tinh thần lại, ngoài cửa cung chỉ còn lại một mình hắn, còn Dạ Quân Hi đã ôm lấy thiếu niên có vẻ ngoài già nua đi vào bên trong từ lúc nào.

Trong tiền điện, Thiển Ly Du lại gỡ lớp ngụy trang trên đầu xuống như lần trước, lấy ra dược thủy lau đi lớp dịch dung trên mặt, dung nhan khuynh quốc khuynh thành liền có thể thấy ánh mặt trời. Y còn chưa buông bố khăn trên tay, cằm đã bị nâng lên, một nụ hôn in lại trên môi, xen lẫn khí tức Thanh Mộc đàn hương quen thuộc, khiến người say mê.

“Có nhớ trẫm không?” Câu hỏi khẽ của nam nhân khiến vành tai Thiển Ly Du nóng lên, y liếc nhìn hắn, rồi nói: “Mới chỉ mấy canh giờ mà thôi, xem ra sức chịu đựng của đế quân bệ hạ còn phải tăng mạnh a…”

Dạ Quân Hi không lưu tâm, hắn vỗ nhẹ mái tóc đen mượt của người trong lòng, nếu không phải thấy Dạ Tuấn Thần đã bình tĩnh lại và đang bước vào cửa điện, thì có lẽ hắn sẽ ôm người này vào tẩm cung của chủ điện để triền miên một phen.

Vừa bước vào tiền điện đã bị kinh ngạc bởi dung nhan đích thực của Thiển Ly Du, Dạ Tuấn Thần không khỏi cười khổ trong lòng, hôm nay vì thiếu niên này hắn đã đánh mất hết mặt mũi của một thân vương. Nhưng quả thật dung mạo của thiếu niên trong lòng Dạ Quân Hi còn khiến hắn chấn động hơn cả khi nghĩ người Dạ Quân Hi yêu chính là một nam tử lớn tuổi. Giờ đây Dạ Tuấn Thần không thể không cảm thấy, đệ đệ lãnh khốc vô tình của mình có đầy đủ lý do để yêu người nọ.

“Chẳng lẽ đế quân bệ hạ không giới thiệu cho vi thần một phen sao…” Lấy lại bình tĩnh, Dạ Tuấn Thần trầm ổn mỉm cười hỏi.

Dạ Quân Hi nghe vậy liền cong khóe môi lộ ra nụ cười tà mị, tiếp tục nói một câu khiến Dạ Tuấn Thần thiếu chút nữa không thể cầm giữ được vẻ ngoài trầm ổn: “Có lẽ hoàng huynh đã nghe nói về hắn. Thiển Ly Du, người mà trẫm yêu trọn kiếp này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện