Ảm Dạ Ly Du
Chương 91
Vốn chỉ dám mua lại Loan Cầm các để thu thập tin tức, nhưng từ khi Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi lưỡng tình tương duyệt, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng liền bắt đầu mở rộng thế lực trong đế đô.
Ngụy gia không hổ là thương cổ thế gia, hai vị tử tôn còn sót lại cũng kế thừa dòng máu thương nhân, dựa vào gia sản hùng hậu của Du Nguyệt lâu và sự ngầm đồng ý của chính đế quân Lam Vũ, hai người rất nhanh đã mở rộng sản nghiệp ở nhiều lĩnh vực. Không lâu sau, bách tính đế đô liền phát hiện, phố lớn ngõ nhỏ có không ít những cửa hàng mới khai trương. Tửu lâu, đổ phường, ngân hàng, thanh lâu không cần phải nói, ngay cả cửa hàng tơ lụa, hiệu thuốc và tạp hóa cũng không buông tha. Tuy rằng những sản nghiệp đó đều dùng bảng hiệu khác nhau, thế nhưng vẫn có không ít người phát hiện, những cửa hàng mới mở này hình như đều có cùng một lão bản. Vì có một kẻ cường thế xâm nhập nên cục diện cân bằng trong đế đô bị đánh vỡ, không ít thương gia có quan hệ thân thiết đều tụ tập một chỗ thảo luận kế sách ứng đối, những người có quan hệ với triều đình cũng đi tìm hiểu tin tức, âm thầm ngáng chân những cửa hành mới này. Song thủ đoạn của lão bản kia lại vô cùng sắc bén, hơn nữa bọn họ còn có chỗ dựa là một thế lực không biết đến từ nơi nào, sau vài ba lần, đám thương nhân trong đế đô vẫn không chiếm được bất cứ lợi ích gì. Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lam Vũ, hai huynh đệ Ngụy gia cũng biết không thể ngang nhiên như ở quốc đô Diệu quốc, nên chừa chút mặt mũi cho những thương nhân trong đế đô. Vì vậy, dưới thủ đoạn khôn khéo của Ngụy Thanh Hoằng, cuối cùng đã trấn an được một loạt các thương gia, đạt được cục diện cân bằng mới.
Sản nghiệp của Du Nguyệt lâu vẫn đều do Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng quản lý, Thiển Ly Du chỉ là một vị chưởng quỹ bỏ mặc mọi sự mà thôi. Huynh đệ bọn họ chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, mà y lại suốt ngày ở trong viện đọc sách uống trà, chăm sóc Dược uyển, thỉnh thoảng luận bàn y thuật với Bạch Khải Nhiên. Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng Thiển Ly Du chỉ muốn giết thời gian, nhưng Bạch Khải Nhiên lại nhìn ra chút manh mối. Những gì đồ đệ mới của hắn học hỏi không phải là con đường trị bệnh cứu người mà là một nhánh tà môn nhất trong y thuật… Độc y. Thử hỏi, có người nào muốn giết thời gian bằng cách suốt ngày nghiên cứu những chất kịch độc vô cùng kỳ quặc và phương pháp giải độc a?
Ban đêm, Loan Cầm các.
Gần đây, Diễm Cơ có chút mệt nhọc, nguyên nhân tất nhiên là do có vị “đại phật” ngày ngày tới Loan Cầm các tầm hoan, cùng với vô số những kẻ khả nghi không ngừng quanh quẩn xung quanh vị “đại phật” này.
Giờ Tuất, một nam tử mặc bộ y bào màu lam hoa lệ bước vào đại môn của Loan Cầm các. Nam tử này vóc người cao to cường tráng, dung nhan tuấn mỹ vô song, bộ phục sức viền vàng hào hoa cùng với khí thế cao quý ngạo nghễ đều biểu thị thân phận tôn quý của người này. Bất quá, cho tới bây giờ, không ai có thể dò la ra được, người này là ai. Các cô nương trong các cùng với khách nhân tới tầm hoan chỉ biết, mấy ngày nay nam tử này mới bắt đầu ra vào Loan Cầm các, mỗi ngày đều tới đây và giờ Tuất, mỗi lần đều do tú bà Diễm Cơ dẫn hoa khôi Mặc Lan tự mình tiếp đãi. Người người đều biết hoa khôi Mặc Lan của Loan Cầm các có tầm mắt rất cao, bảng giá lại lớn, dù chỉ muốn gặp nàng một lần cũng phải tốn hết ngàn vàng, mà nam tử thần bí này lại đêm đêm đều gọi nàng hầu hạ, đủ thấy được hắn tiêu xài phung phí tới mức nào. Chỉ có quan viên trong triều tới đây tầm hoan tình cờ nhìn thấy người này mới có thể nhận ra đây chính là nam nhân ngồi trên đế tọa vào mỗi sáng sớm, là người đứng đầu đế quốc Lam Vũ. Nhưng những quan viên đó vừa thấy hắn liền run run rẩy rẩy, tìm chỗ trốn còn sợ không kịp, chỉ dám âm thầm suy đoán tại sao người trong cung lại tới tần lâu sở quán để tầm hoan, làm sao còn có lá gan tiết lộ thân phận đích thực của hắn? Nam tử thần bí vừa bước vào Loan Cầm các liền không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh, hắn đi thẳng lên cầu thang, tiến về gian sương phòng đã thuộc về riêng hắn. Đẩy cửa ra, liền thấy Diễm Cơ mặc bộ y phục đỏ rực, đứng chờ ở bên trong.
“Diễm Cơ tham kiến bệ hạ.” Khom người vái chào, Diễm Cơ cung kính nói.
“Tai vách mạch rừng, Diễm Cơ không cần đa lễ.”
Dạ Quân Hi trầm giọng mở miệng nói, ra hiệu cho Diễm Cơ bình thân. Lúc này Diễm Cơ mới giương mắt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, nàng vươn tay vào trong tay áo, lấy ra một chiếc bình ngọc xanh cổ dài, dâng lên: “Đây là thứ chủ tử mệnh Diễm Cơ giao cho ngài.”
Dạ Quân Hi nhận lấy, mở nắp bình, đổ ra ba viên dược hoàn xanh vàng đỏ, hắn khó hiểu nhìn về phía Diễm Cơ.
“Viên màu xanh chính là Cửu Chuyển Kỳ Tình đan, ăn vào thuốc này, bất luận bị trọng thương tới mức nào cũng có thể sống thêm ít nhất mười hai canh giờ.”
Diễm Cơ còn chưa dứt lời, thần sắc trên gương mặt Dạ Quân Hi đã có chút vặn vẹo: “Cái gì là ‘có thể sống thêm ít nhất mười hai canh giờ’….”
Diễm Cơ nhẹ giọng cười nói: “Nếu ngài thực sự bị trọng thương thì trong mười hai canh giờ đó, chủ tử sẽ có đủ thời gian tới đây chữa thương cho ngài.”
Dạ Quân Hi nghe vậy nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: “Thay ta cảm tạ chủ tử của ngươi…” Nói xong lại nhìn về phía hai viên dược hoàn màu đỏ và màu vàng: “Vậy còn hai viên này?”
“Màu đỏ chính là mê dược thượng đẳng. Chỉ cần bóp nát lớp vỏ ngoài liền có thể làm tất cả những người trong phạm vi ba mươi bước bị hôn mê. Viên màu vàng chính là giải dược, cần dùng trước.”
Diễm Cơ tiến đến gần rót một chén trà cung kính dâng lên, “Trong cung và Du Nguyệt lâu truyền đến tin tức, chỉ sợ đêm nay, những người đó sẽ động thủ. Thỉnh ngài hãy dùng trước giải dược đi.”
Dạ Quân Hi trừng mắt nhìn chén trà trong tay Diễm Cơ hồi lâu, rồi mới thở dài, bóp nát lớp vỏ ngoài đem viên dược hoàn bên trong nuốt vào, tức giận nói: “Còn không mau gọi Mặc Lan đến đây hầu hạ?”
Diễm Cơ nghe vậy liền phì cười, trong nháy mắt Tổng quản Diễm Cơ của Du Nguyệt lâu liền biến thành Tú bà Diễm Cơ của Loan Cầm các, giơ tay lắc lắc khăn lụa, uyển chuyển đi ra ngoài cửa, phút cuối cùng mới quay đầu lại ném qua một ánh mắt tràn đầy mị sắc: “Gấp cái gì? Tiện tì lập tức đi gọi cho ngài…”
Dạ Quân Hi nhìn Diễm Cơ thay đổi sắc mặt, nhất thời không biết nói gì, thầm nghĩ quả nhiên chủ nào tớ nấy, Diễm Cơ này quả thực có hai phần tương tự chủ nhân của nàng ta…
Mặc Lan được gọi tới rất nhanh, vừa bước vào cửa liền vô vùng lễ phép hạ thấp người vái chào: “Mặc Lan thỉnh an gia.”
Mặc Lan là một mỹ nhân áo trắng. Khác với nữ tử trong thanh lâu thường xuyên nùng trang diễm mạt phong tình vạn chủng, từ trước đến nay Mặc Lan chỉ mặc y phục màu trắng, vài chiếc trâm cài tóc để vấn mái tóc đen, ngay cả trang dung cũng nhàn nhạt tinh xảo, khiến người khác có cảm giác đạm nhiên xuất trần như trích tiên. Cộng thêm việc được dạy dỗ thỏa đáng, nàng tựa như một tiểu thư khuê các có gia giáo mà không phải là người trong chốn phong trần. Dạ Quân Hi ngồi ở cạnh bàn quan sát Mặc Lan, nhấp một ngụm rượu trong chén, âm thầm đem viên dược hoàn màu đỏ kẹp vào giữa hai ngón tay, lúc này hắn mới nói: “Lại đây hầu hạ.”
“Vâng.”
Mặc Lại lại vái chào, rồi mới tiến đến ngồi xuống bên người Dạ Quân Hi, cầm bầu rượu rót rượu cho hắn.
“Đi, đàn một khúc.”
Dạ Quân Hi lại uống cạn rượu trong chén, chỉ chỉ chiếc đàn tranh ở bên. Mặc Lan gật đầu, đừng dậy uyển chuyển thướt tha đi tới ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn, bày tư thế. Dạ Quân Hi lơ đễnh nghe, nghe khúc Phượng cầu hoàng, bị đàn rời rạc hết cả, tại nơi tần lâu sở quán biểu diễn cho mấy công tử phú gia cũng không đến nỗi tệ, chỉ tiếc người đánh đàn căn bản không hề tập trung, nghe vào trong tai Dạ Quân Hi thì khúc không còn là khúc. Bất quá Dạ Quân Hi không hề lưu ý, chỉ chăm chú uống rượu.
Mặc Lan vừa đánh đàn, vừa âm thầm ngẩng đầu quan sát nam nhân ngồi bên cạnh bàn, thấy trong mắt hắn hiện vẻ mê man, hình như đã hơi say, nàng liền nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Dạ Quân Hi buông xuống mí mắt, hơi hơi lung lay thân thể, nhưng tại góc độ mà Mặc Lan nhìn không thấy, trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng. Khúc nhạc kết thúc, Mặc Lan đứng lên đi tới bên người Dạ Quân Hi, đôi tay mềm mại đặt lên ***g ngực rắn chắc của Dạ Quân Hi: “Gia, ngài say, để Mặc Lan hầu hạ ngài được không?”
Dạ Quân Hi âm thầm cười lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn trên ghế bất động, dù cho Mặc Lan có cố sức thế nào cũng không thể dìu được hắn. Dần dần có chút mệt nhọc, Mặc Lan khó xử kêu: “Gia…” Vừa gọi vừa ngồi xuống đùi Dạ Quân Hi, toàn thân tựa vào trong lòng hắn, “Gia, mấy đêm nay ngài đều chỉ tên yêu cầu Mặc Lan hầu hạ, nhưng lại không muốn Mặc Lan, vì sao thế? Là vì ghét bỏ Mặc Lan xuất thân phong trần sao?”
Mặc Lan vừa nói vừa đặt hai tay lên bả vai Dạ Quân Hi, tại nơi mà ánh mắt của nam nhân nhìn không tới, một luồng ánh sáng lạnh lẽo sắc bén chợt lóe lên.
“Đinh…”
Một tiếng giòn vang vang lên khiến Mặc Lan kinh ngạc, một khắc sau, khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thanh đoản kiếm tẩm độc trong tay nàng đã theo một góc độ kỳ lạ đâm vào bên hông Mặc Lan. Trong phút chốc, màu máu đỏ tươi thấm ra những khóm hoa chói mắt trên bộ y sam màu trắng, đồng thời cũng dính lên bộ y bào bằng gấm của Dạ Quân Hi. Dưới ánh mắt đau đớn sợ hãi không nói nên lời của Mặc Lan, Dạ Quân Hi ngẩng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười tà tứ. Giây tiếp theo, mười gã hắc y nhân toàn thân sát ý phá cửa sổ nhảy vào… Đẩy Mặc Lan sang một bên, một tay Dạ Quân Hi che lại nơi bị vết máu dính vào, tay kia rút ra nguyễn kiếm ở bên hông, chống chọi những đợt công kích đến từ hắc y nhân. Trong lúc đao quang kiếm ảnh, Dạ Quân Hi nghe được có người nói: “Bắt sống hắn!”
Nhìn gian sương phòng nho nhỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều hắc y nhân, độ cong bên khóe môi Dạ Quân Hi càng lúc càng lớn, hắn có cảm giác… Nhân vật chính sắp xuất hiện. Song quyền nan địch tứ thủ, khi Dạ Quân Hi bị mấy thanh kiếm chĩa về phía cổ, một vị công tử trẻ tuổi mặc bộ y sam màu xanh nhạt phá cửa bước vào… Dung mạo thiếu niên nhưng đã lộ vẻ già dặn, đây chính là Nhị công tử của phủ Thừa tướng, Chương Quân Ngạn.
Ngụy gia không hổ là thương cổ thế gia, hai vị tử tôn còn sót lại cũng kế thừa dòng máu thương nhân, dựa vào gia sản hùng hậu của Du Nguyệt lâu và sự ngầm đồng ý của chính đế quân Lam Vũ, hai người rất nhanh đã mở rộng sản nghiệp ở nhiều lĩnh vực. Không lâu sau, bách tính đế đô liền phát hiện, phố lớn ngõ nhỏ có không ít những cửa hàng mới khai trương. Tửu lâu, đổ phường, ngân hàng, thanh lâu không cần phải nói, ngay cả cửa hàng tơ lụa, hiệu thuốc và tạp hóa cũng không buông tha. Tuy rằng những sản nghiệp đó đều dùng bảng hiệu khác nhau, thế nhưng vẫn có không ít người phát hiện, những cửa hàng mới mở này hình như đều có cùng một lão bản. Vì có một kẻ cường thế xâm nhập nên cục diện cân bằng trong đế đô bị đánh vỡ, không ít thương gia có quan hệ thân thiết đều tụ tập một chỗ thảo luận kế sách ứng đối, những người có quan hệ với triều đình cũng đi tìm hiểu tin tức, âm thầm ngáng chân những cửa hành mới này. Song thủ đoạn của lão bản kia lại vô cùng sắc bén, hơn nữa bọn họ còn có chỗ dựa là một thế lực không biết đến từ nơi nào, sau vài ba lần, đám thương nhân trong đế đô vẫn không chiếm được bất cứ lợi ích gì. Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lam Vũ, hai huynh đệ Ngụy gia cũng biết không thể ngang nhiên như ở quốc đô Diệu quốc, nên chừa chút mặt mũi cho những thương nhân trong đế đô. Vì vậy, dưới thủ đoạn khôn khéo của Ngụy Thanh Hoằng, cuối cùng đã trấn an được một loạt các thương gia, đạt được cục diện cân bằng mới.
Sản nghiệp của Du Nguyệt lâu vẫn đều do Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng quản lý, Thiển Ly Du chỉ là một vị chưởng quỹ bỏ mặc mọi sự mà thôi. Huynh đệ bọn họ chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, mà y lại suốt ngày ở trong viện đọc sách uống trà, chăm sóc Dược uyển, thỉnh thoảng luận bàn y thuật với Bạch Khải Nhiên. Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng Thiển Ly Du chỉ muốn giết thời gian, nhưng Bạch Khải Nhiên lại nhìn ra chút manh mối. Những gì đồ đệ mới của hắn học hỏi không phải là con đường trị bệnh cứu người mà là một nhánh tà môn nhất trong y thuật… Độc y. Thử hỏi, có người nào muốn giết thời gian bằng cách suốt ngày nghiên cứu những chất kịch độc vô cùng kỳ quặc và phương pháp giải độc a?
Ban đêm, Loan Cầm các.
Gần đây, Diễm Cơ có chút mệt nhọc, nguyên nhân tất nhiên là do có vị “đại phật” ngày ngày tới Loan Cầm các tầm hoan, cùng với vô số những kẻ khả nghi không ngừng quanh quẩn xung quanh vị “đại phật” này.
Giờ Tuất, một nam tử mặc bộ y bào màu lam hoa lệ bước vào đại môn của Loan Cầm các. Nam tử này vóc người cao to cường tráng, dung nhan tuấn mỹ vô song, bộ phục sức viền vàng hào hoa cùng với khí thế cao quý ngạo nghễ đều biểu thị thân phận tôn quý của người này. Bất quá, cho tới bây giờ, không ai có thể dò la ra được, người này là ai. Các cô nương trong các cùng với khách nhân tới tầm hoan chỉ biết, mấy ngày nay nam tử này mới bắt đầu ra vào Loan Cầm các, mỗi ngày đều tới đây và giờ Tuất, mỗi lần đều do tú bà Diễm Cơ dẫn hoa khôi Mặc Lan tự mình tiếp đãi. Người người đều biết hoa khôi Mặc Lan của Loan Cầm các có tầm mắt rất cao, bảng giá lại lớn, dù chỉ muốn gặp nàng một lần cũng phải tốn hết ngàn vàng, mà nam tử thần bí này lại đêm đêm đều gọi nàng hầu hạ, đủ thấy được hắn tiêu xài phung phí tới mức nào. Chỉ có quan viên trong triều tới đây tầm hoan tình cờ nhìn thấy người này mới có thể nhận ra đây chính là nam nhân ngồi trên đế tọa vào mỗi sáng sớm, là người đứng đầu đế quốc Lam Vũ. Nhưng những quan viên đó vừa thấy hắn liền run run rẩy rẩy, tìm chỗ trốn còn sợ không kịp, chỉ dám âm thầm suy đoán tại sao người trong cung lại tới tần lâu sở quán để tầm hoan, làm sao còn có lá gan tiết lộ thân phận đích thực của hắn? Nam tử thần bí vừa bước vào Loan Cầm các liền không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh, hắn đi thẳng lên cầu thang, tiến về gian sương phòng đã thuộc về riêng hắn. Đẩy cửa ra, liền thấy Diễm Cơ mặc bộ y phục đỏ rực, đứng chờ ở bên trong.
“Diễm Cơ tham kiến bệ hạ.” Khom người vái chào, Diễm Cơ cung kính nói.
“Tai vách mạch rừng, Diễm Cơ không cần đa lễ.”
Dạ Quân Hi trầm giọng mở miệng nói, ra hiệu cho Diễm Cơ bình thân. Lúc này Diễm Cơ mới giương mắt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, nàng vươn tay vào trong tay áo, lấy ra một chiếc bình ngọc xanh cổ dài, dâng lên: “Đây là thứ chủ tử mệnh Diễm Cơ giao cho ngài.”
Dạ Quân Hi nhận lấy, mở nắp bình, đổ ra ba viên dược hoàn xanh vàng đỏ, hắn khó hiểu nhìn về phía Diễm Cơ.
“Viên màu xanh chính là Cửu Chuyển Kỳ Tình đan, ăn vào thuốc này, bất luận bị trọng thương tới mức nào cũng có thể sống thêm ít nhất mười hai canh giờ.”
Diễm Cơ còn chưa dứt lời, thần sắc trên gương mặt Dạ Quân Hi đã có chút vặn vẹo: “Cái gì là ‘có thể sống thêm ít nhất mười hai canh giờ’….”
Diễm Cơ nhẹ giọng cười nói: “Nếu ngài thực sự bị trọng thương thì trong mười hai canh giờ đó, chủ tử sẽ có đủ thời gian tới đây chữa thương cho ngài.”
Dạ Quân Hi nghe vậy nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: “Thay ta cảm tạ chủ tử của ngươi…” Nói xong lại nhìn về phía hai viên dược hoàn màu đỏ và màu vàng: “Vậy còn hai viên này?”
“Màu đỏ chính là mê dược thượng đẳng. Chỉ cần bóp nát lớp vỏ ngoài liền có thể làm tất cả những người trong phạm vi ba mươi bước bị hôn mê. Viên màu vàng chính là giải dược, cần dùng trước.”
Diễm Cơ tiến đến gần rót một chén trà cung kính dâng lên, “Trong cung và Du Nguyệt lâu truyền đến tin tức, chỉ sợ đêm nay, những người đó sẽ động thủ. Thỉnh ngài hãy dùng trước giải dược đi.”
Dạ Quân Hi trừng mắt nhìn chén trà trong tay Diễm Cơ hồi lâu, rồi mới thở dài, bóp nát lớp vỏ ngoài đem viên dược hoàn bên trong nuốt vào, tức giận nói: “Còn không mau gọi Mặc Lan đến đây hầu hạ?”
Diễm Cơ nghe vậy liền phì cười, trong nháy mắt Tổng quản Diễm Cơ của Du Nguyệt lâu liền biến thành Tú bà Diễm Cơ của Loan Cầm các, giơ tay lắc lắc khăn lụa, uyển chuyển đi ra ngoài cửa, phút cuối cùng mới quay đầu lại ném qua một ánh mắt tràn đầy mị sắc: “Gấp cái gì? Tiện tì lập tức đi gọi cho ngài…”
Dạ Quân Hi nhìn Diễm Cơ thay đổi sắc mặt, nhất thời không biết nói gì, thầm nghĩ quả nhiên chủ nào tớ nấy, Diễm Cơ này quả thực có hai phần tương tự chủ nhân của nàng ta…
Mặc Lan được gọi tới rất nhanh, vừa bước vào cửa liền vô vùng lễ phép hạ thấp người vái chào: “Mặc Lan thỉnh an gia.”
Mặc Lan là một mỹ nhân áo trắng. Khác với nữ tử trong thanh lâu thường xuyên nùng trang diễm mạt phong tình vạn chủng, từ trước đến nay Mặc Lan chỉ mặc y phục màu trắng, vài chiếc trâm cài tóc để vấn mái tóc đen, ngay cả trang dung cũng nhàn nhạt tinh xảo, khiến người khác có cảm giác đạm nhiên xuất trần như trích tiên. Cộng thêm việc được dạy dỗ thỏa đáng, nàng tựa như một tiểu thư khuê các có gia giáo mà không phải là người trong chốn phong trần. Dạ Quân Hi ngồi ở cạnh bàn quan sát Mặc Lan, nhấp một ngụm rượu trong chén, âm thầm đem viên dược hoàn màu đỏ kẹp vào giữa hai ngón tay, lúc này hắn mới nói: “Lại đây hầu hạ.”
“Vâng.”
Mặc Lại lại vái chào, rồi mới tiến đến ngồi xuống bên người Dạ Quân Hi, cầm bầu rượu rót rượu cho hắn.
“Đi, đàn một khúc.”
Dạ Quân Hi lại uống cạn rượu trong chén, chỉ chỉ chiếc đàn tranh ở bên. Mặc Lan gật đầu, đừng dậy uyển chuyển thướt tha đi tới ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn, bày tư thế. Dạ Quân Hi lơ đễnh nghe, nghe khúc Phượng cầu hoàng, bị đàn rời rạc hết cả, tại nơi tần lâu sở quán biểu diễn cho mấy công tử phú gia cũng không đến nỗi tệ, chỉ tiếc người đánh đàn căn bản không hề tập trung, nghe vào trong tai Dạ Quân Hi thì khúc không còn là khúc. Bất quá Dạ Quân Hi không hề lưu ý, chỉ chăm chú uống rượu.
Mặc Lan vừa đánh đàn, vừa âm thầm ngẩng đầu quan sát nam nhân ngồi bên cạnh bàn, thấy trong mắt hắn hiện vẻ mê man, hình như đã hơi say, nàng liền nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Dạ Quân Hi buông xuống mí mắt, hơi hơi lung lay thân thể, nhưng tại góc độ mà Mặc Lan nhìn không thấy, trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng. Khúc nhạc kết thúc, Mặc Lan đứng lên đi tới bên người Dạ Quân Hi, đôi tay mềm mại đặt lên ***g ngực rắn chắc của Dạ Quân Hi: “Gia, ngài say, để Mặc Lan hầu hạ ngài được không?”
Dạ Quân Hi âm thầm cười lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn trên ghế bất động, dù cho Mặc Lan có cố sức thế nào cũng không thể dìu được hắn. Dần dần có chút mệt nhọc, Mặc Lan khó xử kêu: “Gia…” Vừa gọi vừa ngồi xuống đùi Dạ Quân Hi, toàn thân tựa vào trong lòng hắn, “Gia, mấy đêm nay ngài đều chỉ tên yêu cầu Mặc Lan hầu hạ, nhưng lại không muốn Mặc Lan, vì sao thế? Là vì ghét bỏ Mặc Lan xuất thân phong trần sao?”
Mặc Lan vừa nói vừa đặt hai tay lên bả vai Dạ Quân Hi, tại nơi mà ánh mắt của nam nhân nhìn không tới, một luồng ánh sáng lạnh lẽo sắc bén chợt lóe lên.
“Đinh…”
Một tiếng giòn vang vang lên khiến Mặc Lan kinh ngạc, một khắc sau, khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thanh đoản kiếm tẩm độc trong tay nàng đã theo một góc độ kỳ lạ đâm vào bên hông Mặc Lan. Trong phút chốc, màu máu đỏ tươi thấm ra những khóm hoa chói mắt trên bộ y sam màu trắng, đồng thời cũng dính lên bộ y bào bằng gấm của Dạ Quân Hi. Dưới ánh mắt đau đớn sợ hãi không nói nên lời của Mặc Lan, Dạ Quân Hi ngẩng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười tà tứ. Giây tiếp theo, mười gã hắc y nhân toàn thân sát ý phá cửa sổ nhảy vào… Đẩy Mặc Lan sang một bên, một tay Dạ Quân Hi che lại nơi bị vết máu dính vào, tay kia rút ra nguyễn kiếm ở bên hông, chống chọi những đợt công kích đến từ hắc y nhân. Trong lúc đao quang kiếm ảnh, Dạ Quân Hi nghe được có người nói: “Bắt sống hắn!”
Nhìn gian sương phòng nho nhỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều hắc y nhân, độ cong bên khóe môi Dạ Quân Hi càng lúc càng lớn, hắn có cảm giác… Nhân vật chính sắp xuất hiện. Song quyền nan địch tứ thủ, khi Dạ Quân Hi bị mấy thanh kiếm chĩa về phía cổ, một vị công tử trẻ tuổi mặc bộ y sam màu xanh nhạt phá cửa bước vào… Dung mạo thiếu niên nhưng đã lộ vẻ già dặn, đây chính là Nhị công tử của phủ Thừa tướng, Chương Quân Ngạn.
Bình luận truyện