Ám Dạ Trầm Luân

Chương 7



" Thiếu gia chúng ta cũng không phạm phải tội gì, đây là các ngươi bắt giữ phi pháp."

" Xin lỗi tiên sinh, căn cứ dự luật điều thứ 309, người có thể nguy hại cho an ninh đô thị, cảnh sát có quyền tạm giam vô điều kiện."

" Nguy hại an ninh đô thị?"

Quản gia Lãnh phủ nheo mắt, từng bước một đến gần cảnh sát đang cản đường mình.

" Ý ngươi là nói, người thừa kế thuận vị nhất Lãnh gia là kẻ nguy hại an ninh đô thị?"

" Xin lỗi, tiên sinh bất kể hắn là người thừa kế gia tộc hay dân chúng bình dân, chúng ta đều đối xử bình đẳng."

Khí thế sắc bén của đối phương khiến người ta sợ hãi, cảnh sát lui hai bước, nuốt nước miếng nói.

" Tiên sinh, xin đừng cản trở chúng ta thi hành công vụ."

Ngoại trừ quản gia đang khắc khẩu với cảnh sát, đại sảnh còn ngồi một nam tử trung niên.

Mặc dù ngồi im không nói, nam tử trung niên lại làm cho người ta có cảm giác không thể khinh thường.

Tóc chải kỹ lưỡng đến từng sợi, y phục thẳng thớm, thần sắc kiêu căng như quý tộc, đều nói rõ thân phận cao quý không thể nghi ngờ của nam tử trung niên.

" Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó."

Nam tử trung niên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cảnh sát, mặc dù khuôn mặt ấm áp, lại vô hình trung áp bức người khác, y vươn tay, mỉm cười.

" Xin chào, Lãnh gia gia chủ Lãnh Thừa Phong."

" Xin.... Xin chào... Vương... Vương Tự..."

Tiểu cảnh sát nơm nớp lo sợ vươn tay. Vị nam tử trung niên phong thái nhẹ nhàng đó là Lãnh gia gia chủ Lãnh Thừa Phong sao ?

Làm việc ở Kinh đô, có ba phương nhân vật trăm triệu lần không thể chọc tới. Thứ nhất Hoàng thất, thứ hai Quân bộ, còn lại chính là thế lực gia tộc do Quân gia cùng Lãnh gia đứng đầu.

Thời gian Quân gia cùng Lãnh gia tồn tại lâu bằng Hoàng thất, là gia tộc cổ xưa hữu danh hữu thực.

Vương Tự đã bắt đầu than khóc cho vận mệnh bản thân, không, là cả lãnh đạo phòng cảnh sát.

Ai biết đám đồng nghiệp như lang như hổ kia có đem cái Lãnh gia thiếu gia trần trụi tử hình tại chỗ hay không.

" Con ta từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục quý tộc nghiêm khắc, ngay cả Vương phi cũng khen hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuân thủ lễ nghi, ngươi nghĩ thanh niên tài tuấn như vậy sao lại nguy hại an ninh đô thị?"

Lãnh Thừa Phong cầm lấy điện thoại trên bàn, vỗ vỗ bả vai Vương Tự, lời nói sâu xa.

" Hướng thủ trưởng ngươi xin chỉ thị đi, ta muốn chúng ta nhìn rõ mọi việc, cảnh sát tiên sinh chắc chắn có thể tin nhi tử ta trong sạch."

Vương Tự vẻ mặt đau khổ tiếp nhận điện thoại, nếu cái gia hỏa quang thân loạng choạng trên đường kia cũng có thể gọi là có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuân thủ lễ nghi, Vương Tự gã có thể là người được khen thưởng nhiều nhất năm nay.

" "A lô, ta là Vương Tự, ai ai, là như vầy..."

Lúc Vương Tự nói chuyện, Lãnh Thừa Phong cũng tiếp một cú điện thoại.

" Chuyện gì?"

" Gia chủ, tin tức vừa nhận, tiểu tử Quân gia đã xảy ra chuyện."

" Có bị thương nặng không?" Lãnh Thừa Phong cau mày tao nhã, ánh mắt liếc về phía Vương Tự bên kia.

" Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng."

Đầu bên kia điện thoại lo lắng nói. " Gia chủ, ngươi nói xem việc của thiếu gia có thể cũng là do bọn hắn gài hay không ?"

Lãnh Thừa Phong không nói tiếp, Vương Tự diện vô biểu tình đi tới.

" Xin lỗi, Lãnh tiên sinh, Lãnh thiếu gia ở đây lúc hai giờ đánh tàn phế hai cảnh sát, làm bị thương mấy người, dù hắn là Hoàng tử cũng đồng tội như thứ dân. Căn cứ Dự luật Hoàng gia điều 119, chúng ta áp dụng biện pháp tạm giam hình sự với Lãnh thiếu gia, mười lăm ngày sau, ngài có quyền bảo lãnh chờ thẩm vấn."

Bàn tay cầm điện thoại căng thẳng, Lãnh Thừa Phong bình tĩnh hạ lệnh với cấp dưới ở đầu dây bên kia.

" Lập tức giúp ta liên hệ với Hạ cục trưởng của sở cảnh sát."

" Dạ, gia chủ."

Lãnh Thừa Phong một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, ánh mắt nhìn Vương Tự như nhìn một người chết.

" Lá gan ngươi rất lớn."

" Công bằng chấp pháp thôi." Vương Tự lau lau mồ hôi trên trán.

" Cấp trên cho ngươi bao nhiêu ưu đãi?"

" Lãnh tiên sinh nói đùa."

" Ta là sợ ngươi có mệnh thăng quan, lại không có mạng hưởng thụ."

" Ha ha, đây đều là mệnh lệnh bên trên, Lãnh tiên sinh hà tất phải làm khó những người bên dưới chúng ta."

" Không thể, ta là kẻ có thù tất báo đệ nhất!" Lãnh Thừa Phong vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm lại lộ ra tầng tầng hung độc. " Nhất là kẻ chọc tới con ta, chưa ai có được kết cục tốt đẹp."

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, quản gia cung kính đưa điện thoại cho Lãnh Thừa Phong.

" Thế nào?"

" Gia chủ, Hạ cục trưởng... Không liên lạc được..."

" Liên lạc với mấy ả nhân tình." Lãnh Thừa Phong cười lạnh nói. " Tiện thể chuyển lời đến hắn, tuy mấy năm nay các Đại gia tộc chúng ta bị chèn ép một chút, nhưng làm sao cũng không nghèo túng đến mức lật không đổ một cục trưởng sở cảnh sát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện