Âm Đồng Học

Chương 10



Xin lỗi vì bắt cậu chờ lâu. Trước khi đi tự nhiên bị chú Thẩm kéo đi hội họp.” Hoàng Quang Lỗi ngồi xuống bên cạnh người anh em tốt, sau đó vẫy tay gọi rượu từ người phục vụ sau quầy bar.

“Không sao, cũng không phải đợi lâu lắm.” Tống Huy Hoàng cười cười.

“Cậu đã ăn cơm chưa?”

“Tớ ăn cơm ở nhà rồi mới đến. Còn cậu?”

“Uầy, trong lúc họp có ăn một chút.” Hoàng Quang Lỗi cởi áo khoác âu phục ra, treo trên lưng ghế dựa, kéo lỏng caravat ra, trước đó còn tranh thủ than thở một tí.

Trước trận này anh còn bề bộn nhiều việc, Tống Huy Hoàng cũng bề bộn lắm việc, cho nên lâu lắm rồi hai anh em họ không đi uống rươu, tâm sự.

Nhà của Tống Huy Hoàng ở sau quán bar này, trong một con hẻm nhỏ. Quán bar này có kiểu phong cách rất đẹp, vừa vào cửa chính đã thấy một quầy bar bằng gỗ thô thật dài, dày theo phong cách cổ xưa. Sau các quầy bar là những giá treo trên tường chứa rượu, người phục vụ đứng giữa quầy bar đi qua đi lại không ngớt, phải đưa rượu lên cho những vị khách ngồi phía trước khi có yêu cầu.

Mặc dù quầy bảr cũng có bỏng ngô, khoai tây chiên hay da nướng làm các món nhắm với rượu, nhưng cơm không phải là món chính, cho nên bọn họ cũng không có đặt bàn ghế, trong quán bar hầu hết đều là ghế chân cao, xem như là một quầy bar nhỏ nhưng đẹp, rất có phong cách phương Tây.

Hoàng Quang Lỗi ăn một miếng thịt chó cùng khoai tây chiên và da coi như lấp đầy bụng, khi Tống Huy Hoàng đưa menu qua, anh lắc đầu có ý không cần.

Khi đã giải quyết xong, người phục vụ đẩy đến trước mặt anh một ly rượu không rồi đổ vào đó thứ chất lỏng màu vàng óng. Hoàng Quang Lỗi giơ chén rượu lên, hả hê uống một hơi hết hơn nửa chén, giọng điệu sau đó cũng có phần mãn nguyện.

Thể chất trời sinh của Hoàng Quang Lỗi là ngàn chén không say, loại rượu nhạt này đối với anh mà nói thì cũng giống như nước lã, cho dù uống nhiều cũng không sợ.

“Mừng cậu đã thăng chức.” Tống Huy Hoàng cụng ly với anh, lịch sự uống một ngụm.

“Mừng cậu đã phát tài.” Hoàng Quang Lỗi phóng khoáng hơn, ngửa đầu uống ừng ự hết nửa ly.

Người phục vụ lại đem đến cho anh một ly rượu khác đầy hơn, ly thứ nhất như nước giải khát, về sau tốc độ uống rượu lại chậm hơn.

Anh quay đầu nhìn người bạn tốt, “Vậy còn chuyện tin tức chuyển nhượng công ty cậu cũng xử lý xong rồi?”

“Đã xong từ mấy tháng trước.” Tống Huy Hoàng cười. “Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện phiếm.”

“Thì thế.” Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ hỏi thăm được đôi ba câu qua điện thoại, nếu tính kĩ thì trong mấy tháng qua cũng không gặp mặt nhiều. “Rõ ràng lần này tớ bị ông chú ông bác cầm nắm kĩ quá rồi.” Hoàng Quang Lỗi cắn răng.

“Sao thế, không phải đã thăng chức sao?” Tống Huy Hoàng nhấp một ngụm rượu.

“Chính vì thăng chức nên mới vậy. Trong vòng hai tháng ngồi lên cái ghế trưởng phòng nghiệp vụ còn chưa nóng đã bị điều đi qua hành chính; nói dễ nghe là ‘Mọi ngõ ngách bên nghiệp vụ cháu đã hiểu rõ rồi, giờ qua chơi đùa bên hành chính đi.’, rồi tháng sau sẽ sai tớ đến văn phòng ông ta làm với cái tên là ‘trợ lí đặc biệt’ chứ thực chất là làm khổ sai ‘vừa làm vừa kiếm ăn một cách cao cấp.”

Tống Huy Hoàng cười khẽ, “Thẩm tiên sinh thật sự là đã coi trọng cậu rồi!”

“Coi trọng cái gì? Là chú Thẩm không có suy nghĩ! Thế mà lại tới vỗ vai tới bảo con gia đình ổng ‘chí không ở đây’ rồi bảo tớ ‘chuẩn bị tâm lí’. Này, có thể làm ăn ngay trong gia đình mình được không?”

Chú Vương đối với cái thai song sinh kai thì càng không thể, đang rất tức giận hai đứa con quí báu kia, nhìn xem cả hai cùng xinh đẹp như tiên lại rất ăn khớp với bà thím rắc rồi đó…Sax, chuyện bắt đầu rồi. Ngh nói hai người đã hùng hồn tuyên bố rằng, sau này lớn lên muốn làm nông dân trồng chè, mỗi ngày sẽ cho bà mẹ uống những lá chè ngon nhất.

Ông anh họ Tất của bà chị ôn hòa thì lại không có khả năng, chính chuyện bên Anh Quốc bọn họ còn không xong; mà anh họ chị dâu thì lại còn quá nhỏ!

Có nhầm không? “Hậu sinh vãn bỗi” không phải là để dạy bảo như vậy, OK? Bọn họ muốn giao toàn bộ cơ nghiệp cho anh tiếp quản?

“Mấy chú bác anh họ chị họ kia cũng chẳng tốt đẹp gì!” Hoàng Quang Lỗi tức giận nói.

Tống Huy Hoàng cười to, vỗ thật mạnh vào vai anh.

“Đừng! Hiện tại tớ phải cõng vác chướng ngại của người ta nữa đấy.” Hoàng Quang Lỗi tức giận hất tay anh ra.

Tống Huy Hoàng vừa cười vừa lắc đầu một hồi lâu có ý bảo như trẻ con, đột nhiên thở dài thành tiếng.

“A Lỗi, vậy mà chúng ta đã đi tới được đến đây!”

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Quang Lỗi cũng cảm thấy bùi ngùi.

“Đúng vậy!”

Đã từng là hai đứa trẻ gầy yếu lại bị xa lánh, một người là “con của cô dâu ngoại tịch”, còn một người là “kẻ trộm ăn cắp đồ chơi”, hai người đều ở ngoài lề giữa một đoàn thể, vậy mà bây giờ cũng đã đi đến ngày hôm nay!

Không dám nói là có cái gì đó ‘công thành danh toại’, nhưng tương lai của hai người cũng được coi là sáng sủa rực rỡ.

“Tiểu Tương mang thai rồi.” Đột nhiên Tống Huy Hoàng nói.

“Thật hay giả vậy?” Hoàng Quang Lỗi nhìn anh với ‘ánh mắt khác xưa’. “Chúc mừng.”

“Cậu biết không? Gần đây tớ hay nghĩ một chuyện, tại sao tớ lại yêu cô ấy?” Tống Huy Hoàng xoay xoay chén rượu trong tay, suy nghĩ nói.

Nếu đổi lại là người khác, nghe tám phần câu chắc sẽ nghĩ tình cảm giữa hai người bọn có biến cố, Tống Huy Hoàng chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà bạn bè của Hoàng Quang Lỗi không phải là giả dối, nếu A Hoàng nói suy nghĩ tại sao cậu ta lại yêu Trần Cửu Tương, vậy thì thật sự cậu ta cũng chỉ suy nghĩ vì sao đã yêu Trần Cửu Tương mà thôi.

“Thật ra tớ cũng rất nghi ngờ, một cô gái tựa như mẹ của khỉ lại –”

“Này!”

“Tớ xin lỗi.”

Tống Huy Hoàng ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, chính bản thân cũng từng không muốn cậu ấy chọn cô bạn Âm, thà anh chịu Tiểu Tương yêu dấu còn hơn. Không biết thế nào, nhưng hai cô gái đó đem so sánh với nhau, ít nhất Tiểu Tương còn giống người bình thường.

Âm đồng học tròn vài năm gần đây, quả thật là so với thời đi học thì đã bớt khủng bố đi một ít, nhưng mà bởi vì Tống Huy Hoàng đã quen cô từ khi “Còn khủng bố”, cho nên mới có so sánh như vậy. Nếu để cho người bình thường gặp cô, bất luận thế nào thì Âm đồng học cũng cách tiêu chuẩn “khỏe mạnh, bình thường” rất xa.

Có một lần A Lỗi rất tự hào nói, hiện tại anh đã sống cùng với cái người đã bình thường hơn, nhưng khi Tống Huy Hoàng đến xem, dù thế nào thì anh vẫn thấy bạn Âm thật ra – vẫn rất Âm.

“Tớ hỏi cậu, làm sao cậu lại yêu cô bạn Âm đó?” Đột nhiên Tống Huy Hoàng hỏi.

Hoàng Quang Lỗi sửng sốt.

“Làm sao lại yêu ư? Cũng không biết tại sao nữa, nhất định là do cô ấy luôn ở đây!”

“Chỉ có một nguyên nhân vậy ư? Thiên hạ nhiều con gái đến vậy, bên cạnh cậu còn nhiều hơn nữa, so với cô ấy thì con gái đẹp cũng rất nhiều, tại sao cậu chỉ yêu có mình cô ấy?”

Vậy là Hoàng Quang Lỗi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Dòng suy nghĩ của anh bắt đầu từ lúc năm tuổi, rồi từ đó chảy thẳng về phía trước, chảy tới hiện tại bọn họ đã hai mươi tám tuổi, rất nhiều ý nghĩ mờ nhạt cũng được nhớ lại, giờ đây từng việc đều bị khơi dậy.

“Tớ phát hiện ra phật lạc y đức đúng là có chút đạo lí. Thời thơ ấu cái gì cũng giao cho ông ta, giờ nghĩ lại, chúng ta đã có rất nhiều quyết định, đúng là thời thơ ấu có quan hệ rất lớn.” Anh cười khổ.

“Hử?”

“Cậu còn nhớ không, mới trước đây chúng ta là hai đứa trẻ nhỏ gầy, cho nên luôn bị đứa nhỏ tên “Đầu hổ” gì đó khinh thường không?”

“Có.”

“Cái tên đầu hổ đó so với lúc còn nhỏ đã cao lớn hơn, bên cạnh lúc nào cũng có chân tay, chúng ta ở trong phạm vi này cũng đã coi là người rất uy phong rồi. Lúc ấy có mấy nữ sinh lớp bên cạnh đều xem hắn như anh hùng mà tôn thờ, suốt ngày ở bên hắn chạy tới chạy lui –!” Đột nhiên Hoàng Quang Lỗi vỗ mạnh vào trán.

“Làm sao thế?” Tống Huy Hoàng không kìm nổi phải liếc xéo.

Hoàng Quang Lỗi đã nghĩ ra!

Anh đã nghĩ ra tại sao cho đến tận bây giờ anh không hề thích nữ sinh giống Hoa Viên Viên! Bởi vì cô làm cho anh nhớ tới cái người luôn ở bên cạnh Đầu Hổ, là một tiểu cô nương xinh đẹp ngạo mạn lúc nào cũng nhìn anh bằng nửa con mắt.

Cho nên anh mới chạy trốn cái người bên cạnh nhân vật làm mưa làm gió này. Cho dù anh đã có bộ dạng cao khỏe cường tráng, đồng thời cũng biến thành nhân vật làm mưa làm gió, anh vẫn như cũ không hề thích cái kiểu nữ sinh như vậy.

Khi so sánh bọn họ, tiểu nữ quỷ hoàn toàn kì quái hơn hẳn.

Cô nhát gan, nhút nhát, dễ bị ăn hiếp, trên phương diện nào đó mà nói thì rất giống anh của trước đây.

Tuy rằng thời trung học anh đối với cô rất hung tợn, nhưng thật ra trong tiềm thức của anh chan chứa ý nghĩ bảo vệ trước sự yếu đuối của cô, anh muốn cho cô hiểu – cậu phải dũng cảm đứng lên! Chỉ cần cậu dũng cảm đứng lên thì người khác sẽ không ăn hiếp cậu nữa. {Qin: Khụ…cái ý nghĩ này của anh Lỗi là từ lúc trung học nên Qin để cái đại từ dùng ám chỉ chị Âm là ‘cậu’}

Lúc ấy anh cũng không hiểu được cuộc sống khổ sở mà Âm Lệ Hoa không hề tạo ra, giống như đó chính là cuộc sống mà cô ấy đã chọn. Ngay lúc đó anh đã tự nói với chính mình, thật ra hồi thơ ấu Hoàng Quang Lỗi là một người rất ghê gớm.

Bởi vì như thế, nên anh đối với Âm Lệ Hoa luon luôn có một phần tình tứ đặc biệt, luôn có ham muốn chiếm giữ như là “Ngoại trừ tôi ra không ai được bắt nạt cô ấy.”

Bởi vì như thế, nên vô tình cô đã chiếm lấy cả ý nghĩ của anh, khiến anh khi ở giữa một đám người trang điểm xinh đẹp, chỉ nhìn thấy mỗi một mình cô.

Đột nhiên Hoàng Quang Lỗi nở nụ cười.

“Hết thảy điều này là âm mưu, người nào đó mới năm tuổi đã âm mưu rồi.” Anh cảm thán vỗ vỗ vai người bạn chí cốt, “Từ lúc năm tuổi, cô ấy đã có âm mưu khiến cho tớ chỉ có thể yêu một mình cô ấy.”

Tống Huy Hoàng mơ mơ hồ hồ bối rối, cũng không phải là hiểu lắm.

“Cậu thì sao?” Hoàng Quang Lỗi hét lên rồi hớp một ngụm bia.

“Cũng không khác cậu mấy, chỉ có điều không phải bắt đầu từ lúc năm tuổi.” Tống Huy Hoàng than nhẹ. Cô gái đầu tiên đã đối đãi nhiệt tình thật sự với anh mà không có điều kiện, chính là Trần Cửu Tương.

Trên phương diện nào đó mà nói, Trần Cửu Tương đã giải cứu anh, không những khi bọn họ gặp đám lưu manh học đường kia, mà là từ nhỏ đến lớn anh không thể nào xua đi được cái cảm giác tự ti này.

“Cô ấy à…” Hoàng Quang Lỗi lắc đầu.

Hai người đàn ông cùng hít thở dài, rồi liếc nhau – đều nhịn không được mà bật cười.

“Mẹ Trần có nói có một năm hai bọn cậu trở về đã ghé thăm mộ của Hoa Viên Viên?” Tống Huy Hoàng lái chủ đề sang chuyện khác.

Anh không trả lời, chỉ hừ một tiếng.

“Tớ còn nghĩ là cậu đã nhớ tới người không đứng dậy được này.” Tống Huy Hoàng hiếu kì nói.

“Cậu còn nhớ trước đây chúng ta thường hẹn nhau đi vào nhà ma để tăng lòng can đảm không?” Sắc mặt của Hoàng Quang Lỗi đã ‘âm tình bất định.’

“Đương nhiên là còn nhớ.” Lúc ấy cái mà hai đứa trẻ khờ dại nghĩ đến là, chỉ cần bọn chúng không sợ quỷ thì cũng không cần phái sợ Đầu Hổ.

“Khi đó tớ còn nói, tớ muốn chứng minh trên thế giới này không có ma quỷ!

“Cho nên?” Tống Huy Hoàng nhíu cặp mi thanh tú lại.

“A Hoàng.” Anh đau khổ vỗ vai người bạn tốt. “Trên thế giới này đúng là có quỷ.”

Tống Huy Hoàng cười to.

“Trời ạ! Chuyện thú vị như vậy mà bấy lâu câu không kể, hai chúng ta đã không gặp nhau trong bao lâu? Đúng là thiếu suy nghĩ!”

“Bởi vì tớ muốn quên mau chuyện đó càng tốt.” Hoàng Quang Lỗi thở dài, sau đó đem chuyện của Hoa Viên Viên ra nói.

“Bị quỷ bám? Thật hay giả?” Tống Huy Hoàng cảm thấy kho tin.

“Tin tớ đi, nếu đổi lại là năm năm trước, có người nói với tớ là thế giới này có quỷ, tớ nhất định cũng sẽ có phản ứng giống cậu bây giờ.” Hiện tại anh đã biết, trước đây bọn anh xông xáo vào nhà ma chưa chắc là không có quỷ, bởi vì đại khái chúng rất giống với tiểu nữ quỷ, liều mạng từ một nơi bí mật gần đó xông ra quát, “Nóng quá nóng quá! Đừng lại đây!”, sau đó cầu nguyện cho tiểu tử thối này rồi chạy đi.

Vất vả cho mấy người rồi, chủ nhân của nhà ma, tôi không cố ý đâu. Hoàng Quang Lỗi thật lòng sám hối.

“Trời ơi…vậy là nửa đời còn lại của cậu đã tuyệt luân?” Tống Huy Hoàng cười khẽ, vẫn không dám tin.

“Tớ thật sự tình nguyện không muốn ‘tuyệt luân’, thật đấy.” Hoàng Quang Lỗi thở dài N lần.

“Cậu vẫn có thể lựa chọn!” Tống Huy Hoàng cười mãi.

Hai người đàn ông im lặng một lúc…

“….Hình như không có.” Một lúc sau, Hoàng Quang Lỗi nói.

Tống Huy Hoàng cười cười, vỗ bờ vai anh, “Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Cậu có không?”

Tống Huy Hoàng suy nghĩ một lát, rồi đến lượt anh thở dài. “Hình như cũng không.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Hai người họ cùng nhìn nhau rồi phá lên cười.

Đương nhiên bọn họ có lựa chọn. Bọn họ có thể chọn buông tay, sau đó bỏ đi, nhưng mà –

Trên thế giới này làm sao tìm được tiểu nha đầu nào lại vừa đáng yêu vừa đáng giận như thế chứ?

Quên đi, có lẽ cứ nên cam chịu số phận thôi!

Hai người cùng nâng cốc, hai bên đều uống cạn hết li, không hối hận vì lựa chọn đó.

“Này, cậu mau kết hôn với Trần Cửu Tương đi!”

“Ừ. Đúng rồi, nghe nói Trần Cửu Hãn và Thạch Đan Kỳ cũng đã đi đăng kí rồi.”

“Cho nên hai người kia đều phải ra ngoài?”

”Có thể nói là như vậy, để làm gì?”

”Tạ ơn trời đất…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện