Ám Dục
Chương 26: Lạnh lùng gặp lại
Vẻ mặt Dung Ân chấn động, cô không giữ nổi bình tĩnh chống tay vào mép bàn run run hỏi: “Vậy… Cô có biết người đó là ai không?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, các đồng nghiệp đều ngẩng đầu lên, họ bắt đầu xúm lại bàn tán: “Chẳng lẽ, lại sắp có ý đồ với người của Viễn Thiệp…”
“Thật không ngờ…”
“Hừ!!”
Dung Ân nhắm mắt làm ngơ, cô chỉ muốn biết câu trả lời.
Nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người, ánh mắt Hạ Phi Vũ càng trở nên coi thường: “Tại sao cô lại muốn biết điều này?”.
“Bởi vì, điều này vô cùng quan trọng với tôi” Dung Ân vội vàng trả lời khiến Hạ Phi Vũ càng thêm tò mò. Cô ta nhìn chằm chằm Dung Ân, muốn từ trong mắt cô tìm ra điều gì: “Diêm Việt, tên anh ta là Diêm Việt”.
Sắc mặt Dung Ân tái nhợt, cắt không còn giọt máu, kinh ngạc, khó hiểu, hi vọng, hoang mang … Tất cả những biểu hiện đều tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Câu trả lời của Hạ Phi Vũ không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Dung Ân hoảng loạn.
Lý Hủy ngồi phía trước thấy Dung Ân có biểu hiện khác thường liền đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cạnh Dung Ân kéo kéo tay áo cô: “Ân Ân?”
“Ở đâu? Buổi họp báo diễn ra ở đâu?”
Ngữ điệu quyết liệt khiến Hạ Phi Vũ cảm thấy khó chịu, cô ta quơ quơ tấm thiệp mời trong tay: “Cô biết cũng chẳng để làm gì, muốn vào được nơi đó, cô phải có cái này, cả Công ty cũng chỉ có mấy tờ, à, trong phòng Tổng giám đốc cũng có, nhưng những hoạt động vô nghĩa như thế này có lẽ anh ấy sẽ không đi…”
Nhìn thấy Hạ Phi Vũ kiêu ngạo đi ra ngoài, Dung Ân không quan tâm đến điều gì khác, muốn đuổi theo cô ta.
“Ân Ân!” Lý Hủy chạy theo cô đến cửa, kéo cô sang một bên: “Cậu điên rồi ư, nếu việc này bị Tổng giám đốc biết được, cậu chắc chắn sẽ chết đấy, thật không hiểu Trưởng phòng Hạ có ý gì nữa?”
“Lý Hủy, cậu không hiểu, hôm nay tớ nhất định phải nhìn thấy người đó”. Nếu anh ấy thật sự là Diêm Việt, cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh.
“Ân Ân cậu cứ từ từ đã”. Lý Hủy vỗ vai cô hạ giọng nói: “Loại giấy mời như thế này Phòng Hành chính cũng có, cấp trên cũng có nhiều người không thích tham gia những hoạt động kiểu này, để tớ đi hỏi, nếu Phòng Hành chính còn, tớ sẽ xin giúp cô”.
“Thật sao?”
“Thật, dù sao cũng không có ai biết, chỉ cần cô đừng gây ra chuyện gì ở đó là được”.
Quả nhiên Lý Hủy quen biết rất rộng, chưa đến mười phút cô ấy đã lấy được thiệp mời: “Đây này, dù sao công việc của cấp trên rất bận rộn, thời gian lại quý giá, nên họ cũng thường cử nhân viên đến tham dự thay. Đúng rồi, Ân Ân … Trông cậu như thế này tớ cảm thấy rất lo lắng, hay là để tớ đưa cậu đi?”
“Không cần đâu, tớ không sao”. Dung Ân cầm chặt tấm thiệp mời trong tay: “Cậu đừng lo lắng, tớ đi đây”.
Dựa vào địa chỉ trên tấm thiệp, Dung Ân gọi tắc xi tới đó. Lúc đến nơi cả căn phòng đã chật kín người, nhân viên lễ tân tươi cười thân thiện nói: “Vị trí của Nghiêm Tước là ở hàng ghế đầu tiên, để tôi dẫn cô đến đó”.
“Ôi, không cần”. Dung Ân đứng ở cửa: “Để tôi tự đi là được rồi”.
Vừa bước vào, Dung Ân đã nhìn thấy Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ đang ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu, bên cạnh họ còn có mấy người quản lý cấp cao khác. Dung Ân tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống. Cô cố gắng không để mình bị phát hiện.
Đúng giờ, buổi họp báo bắt đầu, mãi đến khi cả căn phòng vỗ tay ầm ầm, Dung Ân mới định thần lại. Một loạt các nghi thức dài dòng, đầu tiên là phát biểu của các thành viên trong Hội đồng quản trị. Dung Ân biết, người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa trên kia là bố của Diêm Việt, Diêm Thủ Nghị.
Thời gian nêu câu hỏi của các phóng viên trôi qua vừa tẻ nhạt, lại buồn chán.
Một tay Nam Dạ Tước chống lên trán, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
“Chẳng phải anh ghét nhất là những hoạt động kiểu này sao? Em cứ tưởng anh sẽ không tham dự”. Hạ Phi Vũ nghiêng người đến gần Nam Dạ Tước ghé vào tai anh nói nhỏ.
Ma mới muốn đến những nơi như thế này, Nam Dạ Tước khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo, sự kiên nhẫn đã sắp hết: “Anh muốn biết tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp sẽ có bộ dạng như thế nào”
Đây là điều duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú.
Hạ Phi Vũ nhớ lại vẻ khác thường của Dung Ân lúc trước, kết hợp với câu trả lời của Nam Dạ Tước là có thể đoán ra được. Vẻ mặt cô ta tối sầm, ngồi thẳng người lên.
“Kính thưa quý vị, sau đây, tôi xin giới thiệu tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp, ngài Diêm Việt!”
Trong nháy mắt, tất cả đèn trong khán phòng đều tập trung đến một vị trí. Dung Ân lo lắng nhìn về phía cửa ra vào trên sân khấu. Nam Dạ Tước lúc này cũng đã cao ngạo ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc âu phục còn rất trẻ xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, mái tóc ngắn màu đen khiến tinh thần anh ta càng thêm phấn chấn. Anh ta đi đến chỗ Diêm Thủ Nghị trong vòng vây của mấy vệ sĩ, ánh sáng máy chụp ảnh lóe lên liên tục, mỗi một biểu hiện của anh ta đều được ghi lại.
“Xin chào các vị phóng viên bằng hữu, tôi là Diêm Việt, tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp”.
Chỗ ngồi của Nam Dạ Tước có thể quan sát được tốt nhất, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt điềm tĩnh của Nam Dạ Tước có chút biến hóa, anh thản nhiên theo dõi tiếp những hoạt động sau đó của buổi họp báo.
Khuôn mặt kia không phải là Diêm Việt. Dung Ân ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.
Mà hơn hết đó là nỗi thất vọng và không thể hiểu nổi.
Thế nhưng, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Người đàn ông đó, không chỉ có đôi mắt màu hổ phách giống Diêm Việt, mà ngay cả cách nói chuyện, từng động tác cử chỉ đều giống anh ấy như đúc. Lúc Diêm Việt cười, anh ấy thường nhếch môi bên phải, không ngờ anh ta cũng như vậy!
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra hay không?
Trong phòng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Diêm Việt cúi người ghé sát vào micro, giọng nói vang vọng khắp không gian rộng lớn: “Các quý vị ở đây, có lẽ có những người trước đây đã từng gặp tôi, trong buổi họp báo hôm nay tôi muốn giải thích một việc. Cách đây một năm, tôi không may gặp phải một tai nạn ngoài ý muốn, cho nên, khuôn mặt hiện nay của tôi đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ”.
“Ồ…!!!”
Cả căn phòng như nổ tung, trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt. Dung Ân nắm chặt hai tay, cô kích động đến nỗi suýt chút nữa đứng bật dậy. Việt, đó là Diêm Việt của cô. Hai lần trước, cô đều không nhìn nhầm.
Dung Ân ngồi trong góc, cô cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Người trên kia đang nói gì cô đều không nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng nhạt nhòa. Dung Ân lấy tay lau mặt, lúc này cô mới biết, thì ra, mặt đã ướt đẫm.
So với một năm trước đây, Diêm Việt trưởng thành hơn, mái tóc cũng ngắn hơn, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Mặc kệ những điều đó, Dung Ân lau nước mắt, cô chắc chắn rằng tình cảm mà anh ấy dành cho cô vẫn nguyên vẹn như trước. Cô thấp thỏm ngồi không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt anh. Một năm qua, mỗi giây, mỗi phút, cô đều sống trong đau khổ giày vò.
Trên sân khấu, Diêm Thủ Nghị thay mặt Tập đoàn Viễn Thiệp phát biểu và đọc diễn văn, điều đó cho thấy buổi họp báo sắp kết thúc.
Có người lục đục đứng dậy ra về, Dung Ân cũng đi theo dòng người ra cửa. Hình như trời sắp mưa, bầu trời nổi gió, mây giăng đen kịt. Nhưng những điều này, ở trong mắt Dung Ân đều giống như gió xuân thổi qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Lúc thì cô nhìn về phía quảng trường, lúc thì cô lại cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, ngón tay siết chặt lấy túi xách để lộ ra sự căng thẳng và hồi hộp của cô lúc này, không biết khi Diêm Việt nhìn thấy cô, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Anh ấy có vui mừng không, hay là bị bất ngờ, hơn nữa, có thể sẽ bế cô lên xoay ba vòng giữa quảng trường?
Dung Ân bật cười, một nụ cười rực rỡ nhất. Hôm nay cô thật hạnh phúc, sau bao nhiều ngày chờ đợi, bây giờ cô sắp không chờ nổi nữa rồi.
Cách đó không xa, mấy người vệ sỹ cao to đang tháp tùng Diêm Việt đi ra đoàn xe ngoài quảng trường.
Đột nhiên một làn gió lạnh thổi tới, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách. Dung Ân vội vàng đuổi theo, vào lúc này, những hạt mưa không thể khiến tâm trạng cô bị ảnh hưởng, mà còn giống như những phím đàn đang tấu lên những bản nhạc vui vẻ.
“Việt!” Giọng nói trong trẻo vui mừng, khiến người đàn ông đã sắp ngồi vào trong xe dừng lại.
“Xin lỗi, cô không được đến gần” Vệ sỹ lên tiếng, không cho Dung Ân có cơ hội tiếp cận Diêm Việt.
“Việt, anh thật sự không sao? Một năm qua anh đã ở đâu, tại sao anh không đến tìm em?” Vào lúc này, Dung Ân chỉ biết Diêm Việt còn sống, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến những gì đã xảy ra ở bệnh viện Nhân Ái một năm trước đây.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên một đoạn, tại sao khuôn mặt xa lạ này, lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, điều đó khiến Dung Ân không thể chịu đựng nổi?
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, các đồng nghiệp đều ngẩng đầu lên, họ bắt đầu xúm lại bàn tán: “Chẳng lẽ, lại sắp có ý đồ với người của Viễn Thiệp…”
“Thật không ngờ…”
“Hừ!!”
Dung Ân nhắm mắt làm ngơ, cô chỉ muốn biết câu trả lời.
Nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người, ánh mắt Hạ Phi Vũ càng trở nên coi thường: “Tại sao cô lại muốn biết điều này?”.
“Bởi vì, điều này vô cùng quan trọng với tôi” Dung Ân vội vàng trả lời khiến Hạ Phi Vũ càng thêm tò mò. Cô ta nhìn chằm chằm Dung Ân, muốn từ trong mắt cô tìm ra điều gì: “Diêm Việt, tên anh ta là Diêm Việt”.
Sắc mặt Dung Ân tái nhợt, cắt không còn giọt máu, kinh ngạc, khó hiểu, hi vọng, hoang mang … Tất cả những biểu hiện đều tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Câu trả lời của Hạ Phi Vũ không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Dung Ân hoảng loạn.
Lý Hủy ngồi phía trước thấy Dung Ân có biểu hiện khác thường liền đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cạnh Dung Ân kéo kéo tay áo cô: “Ân Ân?”
“Ở đâu? Buổi họp báo diễn ra ở đâu?”
Ngữ điệu quyết liệt khiến Hạ Phi Vũ cảm thấy khó chịu, cô ta quơ quơ tấm thiệp mời trong tay: “Cô biết cũng chẳng để làm gì, muốn vào được nơi đó, cô phải có cái này, cả Công ty cũng chỉ có mấy tờ, à, trong phòng Tổng giám đốc cũng có, nhưng những hoạt động vô nghĩa như thế này có lẽ anh ấy sẽ không đi…”
Nhìn thấy Hạ Phi Vũ kiêu ngạo đi ra ngoài, Dung Ân không quan tâm đến điều gì khác, muốn đuổi theo cô ta.
“Ân Ân!” Lý Hủy chạy theo cô đến cửa, kéo cô sang một bên: “Cậu điên rồi ư, nếu việc này bị Tổng giám đốc biết được, cậu chắc chắn sẽ chết đấy, thật không hiểu Trưởng phòng Hạ có ý gì nữa?”
“Lý Hủy, cậu không hiểu, hôm nay tớ nhất định phải nhìn thấy người đó”. Nếu anh ấy thật sự là Diêm Việt, cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh.
“Ân Ân cậu cứ từ từ đã”. Lý Hủy vỗ vai cô hạ giọng nói: “Loại giấy mời như thế này Phòng Hành chính cũng có, cấp trên cũng có nhiều người không thích tham gia những hoạt động kiểu này, để tớ đi hỏi, nếu Phòng Hành chính còn, tớ sẽ xin giúp cô”.
“Thật sao?”
“Thật, dù sao cũng không có ai biết, chỉ cần cô đừng gây ra chuyện gì ở đó là được”.
Quả nhiên Lý Hủy quen biết rất rộng, chưa đến mười phút cô ấy đã lấy được thiệp mời: “Đây này, dù sao công việc của cấp trên rất bận rộn, thời gian lại quý giá, nên họ cũng thường cử nhân viên đến tham dự thay. Đúng rồi, Ân Ân … Trông cậu như thế này tớ cảm thấy rất lo lắng, hay là để tớ đưa cậu đi?”
“Không cần đâu, tớ không sao”. Dung Ân cầm chặt tấm thiệp mời trong tay: “Cậu đừng lo lắng, tớ đi đây”.
Dựa vào địa chỉ trên tấm thiệp, Dung Ân gọi tắc xi tới đó. Lúc đến nơi cả căn phòng đã chật kín người, nhân viên lễ tân tươi cười thân thiện nói: “Vị trí của Nghiêm Tước là ở hàng ghế đầu tiên, để tôi dẫn cô đến đó”.
“Ôi, không cần”. Dung Ân đứng ở cửa: “Để tôi tự đi là được rồi”.
Vừa bước vào, Dung Ân đã nhìn thấy Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ đang ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu, bên cạnh họ còn có mấy người quản lý cấp cao khác. Dung Ân tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống. Cô cố gắng không để mình bị phát hiện.
Đúng giờ, buổi họp báo bắt đầu, mãi đến khi cả căn phòng vỗ tay ầm ầm, Dung Ân mới định thần lại. Một loạt các nghi thức dài dòng, đầu tiên là phát biểu của các thành viên trong Hội đồng quản trị. Dung Ân biết, người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa trên kia là bố của Diêm Việt, Diêm Thủ Nghị.
Thời gian nêu câu hỏi của các phóng viên trôi qua vừa tẻ nhạt, lại buồn chán.
Một tay Nam Dạ Tước chống lên trán, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
“Chẳng phải anh ghét nhất là những hoạt động kiểu này sao? Em cứ tưởng anh sẽ không tham dự”. Hạ Phi Vũ nghiêng người đến gần Nam Dạ Tước ghé vào tai anh nói nhỏ.
Ma mới muốn đến những nơi như thế này, Nam Dạ Tước khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo, sự kiên nhẫn đã sắp hết: “Anh muốn biết tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp sẽ có bộ dạng như thế nào”
Đây là điều duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú.
Hạ Phi Vũ nhớ lại vẻ khác thường của Dung Ân lúc trước, kết hợp với câu trả lời của Nam Dạ Tước là có thể đoán ra được. Vẻ mặt cô ta tối sầm, ngồi thẳng người lên.
“Kính thưa quý vị, sau đây, tôi xin giới thiệu tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp, ngài Diêm Việt!”
Trong nháy mắt, tất cả đèn trong khán phòng đều tập trung đến một vị trí. Dung Ân lo lắng nhìn về phía cửa ra vào trên sân khấu. Nam Dạ Tước lúc này cũng đã cao ngạo ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc âu phục còn rất trẻ xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, mái tóc ngắn màu đen khiến tinh thần anh ta càng thêm phấn chấn. Anh ta đi đến chỗ Diêm Thủ Nghị trong vòng vây của mấy vệ sĩ, ánh sáng máy chụp ảnh lóe lên liên tục, mỗi một biểu hiện của anh ta đều được ghi lại.
“Xin chào các vị phóng viên bằng hữu, tôi là Diêm Việt, tân Tổng Giám đốc của Tập đoàn Viễn Thiệp”.
Chỗ ngồi của Nam Dạ Tước có thể quan sát được tốt nhất, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt điềm tĩnh của Nam Dạ Tước có chút biến hóa, anh thản nhiên theo dõi tiếp những hoạt động sau đó của buổi họp báo.
Khuôn mặt kia không phải là Diêm Việt. Dung Ân ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.
Mà hơn hết đó là nỗi thất vọng và không thể hiểu nổi.
Thế nhưng, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Người đàn ông đó, không chỉ có đôi mắt màu hổ phách giống Diêm Việt, mà ngay cả cách nói chuyện, từng động tác cử chỉ đều giống anh ấy như đúc. Lúc Diêm Việt cười, anh ấy thường nhếch môi bên phải, không ngờ anh ta cũng như vậy!
Có ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang diễn ra hay không?
Trong phòng, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Diêm Việt cúi người ghé sát vào micro, giọng nói vang vọng khắp không gian rộng lớn: “Các quý vị ở đây, có lẽ có những người trước đây đã từng gặp tôi, trong buổi họp báo hôm nay tôi muốn giải thích một việc. Cách đây một năm, tôi không may gặp phải một tai nạn ngoài ý muốn, cho nên, khuôn mặt hiện nay của tôi đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ”.
“Ồ…!!!”
Cả căn phòng như nổ tung, trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt. Dung Ân nắm chặt hai tay, cô kích động đến nỗi suýt chút nữa đứng bật dậy. Việt, đó là Diêm Việt của cô. Hai lần trước, cô đều không nhìn nhầm.
Dung Ân ngồi trong góc, cô cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Người trên kia đang nói gì cô đều không nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng nhạt nhòa. Dung Ân lấy tay lau mặt, lúc này cô mới biết, thì ra, mặt đã ướt đẫm.
So với một năm trước đây, Diêm Việt trưởng thành hơn, mái tóc cũng ngắn hơn, đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Mặc kệ những điều đó, Dung Ân lau nước mắt, cô chắc chắn rằng tình cảm mà anh ấy dành cho cô vẫn nguyên vẹn như trước. Cô thấp thỏm ngồi không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt anh. Một năm qua, mỗi giây, mỗi phút, cô đều sống trong đau khổ giày vò.
Trên sân khấu, Diêm Thủ Nghị thay mặt Tập đoàn Viễn Thiệp phát biểu và đọc diễn văn, điều đó cho thấy buổi họp báo sắp kết thúc.
Có người lục đục đứng dậy ra về, Dung Ân cũng đi theo dòng người ra cửa. Hình như trời sắp mưa, bầu trời nổi gió, mây giăng đen kịt. Nhưng những điều này, ở trong mắt Dung Ân đều giống như gió xuân thổi qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Lúc thì cô nhìn về phía quảng trường, lúc thì cô lại cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, ngón tay siết chặt lấy túi xách để lộ ra sự căng thẳng và hồi hộp của cô lúc này, không biết khi Diêm Việt nhìn thấy cô, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Anh ấy có vui mừng không, hay là bị bất ngờ, hơn nữa, có thể sẽ bế cô lên xoay ba vòng giữa quảng trường?
Dung Ân bật cười, một nụ cười rực rỡ nhất. Hôm nay cô thật hạnh phúc, sau bao nhiều ngày chờ đợi, bây giờ cô sắp không chờ nổi nữa rồi.
Cách đó không xa, mấy người vệ sỹ cao to đang tháp tùng Diêm Việt đi ra đoàn xe ngoài quảng trường.
Đột nhiên một làn gió lạnh thổi tới, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách. Dung Ân vội vàng đuổi theo, vào lúc này, những hạt mưa không thể khiến tâm trạng cô bị ảnh hưởng, mà còn giống như những phím đàn đang tấu lên những bản nhạc vui vẻ.
“Việt!” Giọng nói trong trẻo vui mừng, khiến người đàn ông đã sắp ngồi vào trong xe dừng lại.
“Xin lỗi, cô không được đến gần” Vệ sỹ lên tiếng, không cho Dung Ân có cơ hội tiếp cận Diêm Việt.
“Việt, anh thật sự không sao? Một năm qua anh đã ở đâu, tại sao anh không đến tìm em?” Vào lúc này, Dung Ân chỉ biết Diêm Việt còn sống, cô hoàn toàn không hề nghĩ đến những gì đã xảy ra ở bệnh viện Nhân Ái một năm trước đây.
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên một đoạn, tại sao khuôn mặt xa lạ này, lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, điều đó khiến Dung Ân không thể chịu đựng nổi?
Bình luận truyện