Âm Dương Luật Sư

Chương 27: Biến cố



Lãnh Dương và Diệp Hàm chăm chú lắng nghe bà bà kể, cảm xúc của Lãnh Dương lúc này chính là không nghĩ tới Đạo gia vậy mà lại có rất nhiều pháp thuật thần bí khó lường như vậy, xem ra trên thế gian này có rất nhiều chuyện, chỉ là bản thân mình có biết hay không mà thôi, cũng không phải là thật sự hoàn toàn không có có khả năng, ví dụ như trước đó, nàng xưa nay không biết còn có chú thuật khiến người ta hoàn hồn, tuy rằng việc hạ chú đánh đổi quá to lớn cũng quá mức với âm tà, thế nhưng dù sao cũng có tồn tại, thế gian có quá nhiều chuyện khiến mọi người không thể nào hiểu được và giải thích rõ ràng.


Diệp Hàm cùng với Lãnh Dương cảm xúc gần giống nhau, cô tổng kết lại một câu nói: Trên đời này không có gì là không thể. Nếu trước kia nói với cô những điều này, khẳng định cô cảm giác đối phương là đang nói lung tung, cảm thấy những điều đó hết thảy đều không thể phát sinh, có lẽ cô còn có thể khuyên đối phương dùng thái độ khoa học để mà nhìn nhận xã hội, nhìn nhận thế gian vạn vật, chớ bị sự mê tín của phong kiến độc hại tư tưởng, nhưng hiện tại, ý nghĩ của cô đã thay đổi, điều này có phải là do ở bên cạnh cô gái này thường xuyên mà ra? Nếu không bởi vì nàng, có lẽ lúc này cô còn ở Hồng Kông nỗ lực tìm kiếm manh mối phá án!


Lãnh Dương và Diệp Hàm mặc dù biết những điều này, thế nhưng trong lòng các nàng vẫn có nghi vấn, các nàng vẫn muốn biết được từng đáp án, nhưng khi các nàng dự định mở miệng hỏi dò, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng ầm ĩ, bốn người bên trong không thể kìm được dựng đứng tai lắng nghe. . .


"Bà bà, giống như lại có người ngoài xông vào. . . ." Cao Na nói, lời còn chưa nói hết liền bị Lãnh Dương thấp giọng kinh ngạc thốt lên cắt đứt, "Trương Khải? Thật giống tiếng của Trương Khải. . . ."


Nghe bên ngoài là giọng nói của một nam tử: "Chúng tôi không đi, nếu như các ngươi không đem người giao ra đây cho tôi, chúng tôi liền đi báo cảnh sát. . . ."


Lúc này không chỉ Lãnh Dương,  người không quá quen thuộc với Trương Khải là Diệp Hàm cũng xác định xác thực là tiếng của Trương Khải, các nàng không cần phí nhiều tế bào não đều có thể đoán được Trương Khải là vì thấy các nàng một đêm không về, nên mới chạy đến đây tìm các nàng.


Bà bà nhìn phản ứng của Lãnh Dương và Diệp Hàm, đoán chừng bọn họ có quen biết, liền hỏi: "Hai người và người bên ngoài kia có quen biết?"


"Ừm!" Lãnh Dương gật đầu, "Chúng tôi đi ra xem một chút!" Đây là câu khẳng định, bởi vì nàng lo lắng nếu các nàng không xuất hiện, Trương Khải sẽ gây ra chuyện.


"Được." Bà bà chống gậy, đi theo phía sau Lãnh Dương và Diệp Hàm, chầm chậm ra khỏi nhà trúc.


"Trương Khải." Lãnh Dương nhìn thấy không phải chỉ có một mình Trương Khải, trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì bọn họ hai người cùng nhau đến tìm các nàng thực sự là bình thường vô cùng, nếu không như vậy cũng còn có chút kỳ quái. Lãnh Dương vốn muốn mở miệng cùng Triệu Lượng chào hỏi, nhưng mà. . . .


"Lãnh Dương." Trương Khải xông tới, lập tức đem Lãnh Dương kéo vào trong lồng ngực. Khiến Lãnh Dương đột nhiên cảm thấy kinh hãi, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, người lập tức liền cứng lại, đẩy cũng không phải, để cho đối phương tiếp tục ôm thì lại càng cảm thấy không thích hợp, trên mặt không tự chủ treo lên vẻ mặt bối rối, không biết làm thế nào. Điều này khiến cho người đem hết thảy đều thu vào đáy mắt là Diệp Hàm trên mặt lộ ra nụ cười nhạt đến hầu như nhìn không thấy, nụ cười này có ý vị như thế nào, có lẽ chỉ có cô biết. Thế nhưng khi Lãnh Dương nhìn thấy nụ cười của cô gái đứng phía sau mình, nàng khẳng định đối phương là đang cười trên sự đau khổ của người khác, xem trò vui, nhìn nàng quẫn bách mà có ý đồ xấu.


"Hai người tới tìm chúng ta sao?" Tuy rằng bản thân Lãnh Dương cũng cảm thấy câu hỏi này rất dư thừa, thế nhưng giờ khắc này nàng không thể nghĩ nhiều như thế, chỉ là muốn tìm chuyện gì đó để nói, sau đó không chút biến sắc mà nới rộng khoảng cách giữa nàng và Trương Khải.


Sau khi Trương Khải bình tĩnh một chút cũng ý thức được hành vi của mình lỗ mãng, trong lòng cảm giác thật ngại, cũng mặc cho Lãnh Dương nới rộng khoảng cách giữa bọn họ, sau đó anh ta lui hai bước, thật ngại ngùng mà nhìn Lãnh Dương, "Nhìn thấy cô. . . , các cô không có chuyện gì, chúng tôi thấy yên tâm rồi." Thực ra anh ta nghĩ sẽ nói, "Nhìn thấy cô không có chuyện gì, tôi cảm thấy yên tâm rồi." Nhưng lời này, anh ta vẫn cứ nên sửa lại, anh ta sợ Lãnh Dương nhìn thấu tình cảm mà bản thân chôn sâu ở đáy lòng.


"madam." Triệu Lượng đi tới trước mặt Diệp Hàm, "Hai người không có sao chứ?" Nói xong, tầm mắt liếc nhìn những thôn dân kia một chút.


"Không có chuyện gì." Diệp Hàm cảm kích sự quan tâm của Triệu Lượng đối với cô, nhưng cô cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản hai chữ, thế nhưng sự quan tâm của Triệu Lượng đối với cô, cô sẽ nhớ ở trong lòng.


"Chúng tôi không có chuyện gì, Tiểu Xán đâu?" Lãnh Dương đoán hẳn là sẽ ở lại khách sạn? Nhưng vì để xác định, nàng vẫn nên hỏi.


"Ở lại khách sạn, chúng tôi sợ hai người trở lại không thấy chúng tôi, bọn họ không làm khó dễ gì hai người chứ?" Trương Khải lo lắng những thôn dân kia làm khó dễ các nàng.


"Không có chuyện gì, chúng tôi rất ổn, không cần lo lắng." Nói xong, xoay người đi tới trước mặt bà bà, "Bà bà, bọn họ là bằng hữu của chúng tôi, bà có thể nói cho mọi người biết bọn họ đi cùng chúng ta không? Bọn họ một người là cảnh sát, một người là luật sư, cũng phụ trách vụ án này, có bọn họ giúp đỡ sẽ tốt hơn."


Bà bà chậm rãi gật gù, sau đó đối với những thôn dân kia nói: "Tất cả mọi người giải tán đi!"


Đoán chừng địa vị của bà bà ở trong thôn rất cao, bởi vì mọi người nghe xong lời bà bà nói, cũng không có người nào dị nghị, rất nhanh tản ra, bận bịu đi làm việc.


"Cảm ơn bà bà."  Trên mặt Lãnh Dương treo lên nụ cười lễ phép, ôn nhu khác hẳn với ngày thường, nhẹ giọng chân thành cảm tạ.


Trương Khải chưa từng thấy Lãnh Dương mỉm cười như vậy, nhìn tới mức có chút xuất thần, trong lòng cảm tình đối với Lãnh Dương bất tri bất giác lại tăng thêm mấy phần. Trong lòng nghĩ, nếu có một ngày cô gái này trở thành bạn gái của mình, thật là tốt biết bao!


Diệp Hàm thì sau khi nhìn nụ cười của Lãnh Dương, cười lạnh một tiếng, đáy lòng thốt lên một chữ, chính là: Giả. Xem ra cô vẫn không thể thưởng thức nổi cô gái này, quả nhiên cô và cô gái này không hợp. Có người nói, một người có thể làm bạn hay không, ấn tượng đầu tiên và giác quan thứ sáu đều rất quan trọng, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô, cô và cô gái này không hợp, là người của hai thế giới.


Lãnh Dương và Diệp Hàm còn có nhiều chuyện muốn hỏi bà bà, vì lẽ đó cũng không cùng Trương Khải và Triệu Lượng nhiều lời, Lãnh Dương đỡ bà bà, thái độ thân thiết nói: "Bà bà, chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi chứ? Chúng ta phải nắm bắt thời gian." Bởi vì đây là điều liên quan đến mạng người, tuy rằng nàng không có nói rõ, trong lòng bà bà cũng hiểu rõ Lãnh Dương muốn nói cái gì, bà cũng không nghĩ sẽ lãng phí thời gian, liền gật đầu, tùy ý Lãnh Dương đỡ bà đi trở về nhà trúc.


"Bà bà, bà nói muốn một lần nữa niêm phong lại âm binh, nhất định phải mượn linh lực của Anh Nhi Trủng?" Lãnh Dương ngồi xuống, liền không nhịn được hỏi.


"Ừm, đúng thế." Chí ít bà biết đến cũng chỉ có biện pháp này.


"Thế nhưng bà nói, trước khi muốn mượn linh lực của Anh Nhi Trủng, phải giải trừ huyết chú hạ trên Anh Nhi Trủng phải không? Nếu không thì sẽ không thể dùng lại linh lực sao?" Đây mới là điều khiến Lãnh Dương đau đầu, nếu như muốn niêm phong lại những kia âm binh, nhất định phải giải trừ toàn bộ huyết chú, mạng của Trương Viễn Minh thì phải làm sao? Muốn nàng trơ mắt nhìn anh ta chết sao? Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, "Nghe nói người trúng phải huyết chú nếu không nghe lệnh đã hạ trên huyết chú, cũng sẽ trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày chết đi, có thật không?" Nàng cảm thấy lời Mạnh Thường Quân nói hẳn là thật sao?


"Cái này. . . , cái này lão thân liền không rõ ràng lắm." Điều bản thân bà biết cũng là sư phụ của bà nói cho bà, điều bà biết không phải toàn bộ cũng là bình thường, nhưng nếu đúng là như vậy, không đúng, xem xét thời gian, bà bà phát hiện có một số chỗ không đúng, liền hỏi mọi người ngồi đây: "Đúng rồi, mấy người trẻ tuổi kia đánh cắp khối ngọc thạch bao nhiêu thời gian rồi? Hơn một tháng chứ?"


"Đúng vậy!" Sau khi Lãnh Dương nghe bà bà hỏi như vậy, bừng tỉnh, kinh ngạc, nếu như theo lời nói trong bốn mươi chín ngày sẽ chết, Trương Viễn Minh cũng nên vì huyết chú mà bỏ mình rồi! 49 ngày đã qua, anh ta vẫn còn sống sót, hơn nữa, vừa nãy bà bà nói sau khi âm binh phá trận mà ra, nếu trong vòng một tháng không thể một lần nữa niêm phong lại bọn họ, bọn họ sẽ tàn sát thôn trang này, nhưng thời gian một tháng đã qua, cũng không thấy âm binh động thủ! Đây là tại sao? Lẽ nào điều các nàng biết là sai lầm? Nhưng Mạnh Thường Quân làm sao sẽ cho nàng thông tin sai? Xem ra Quỷ Tiên cũng không phải là không điều gì không biết. Bởi vì Mạnh Thường Quân nói tuy rằng tại Địa phủ nàng có đảm nhiệm chức quan, là quỷ quan, thế nhưng nàng đã đứng hàng tiên ban, vì lẽ đó Lãnh Dương gọi nàng là Quỷ Tiên.


"Xem ra thời gian một tháng mà quốc sư dành cho tám ngàn kỵ binh đã thay đổi, nếu điều ngươi nói chính là sự thật, thì nó cho thấy thời gian của huyết chú cũng đã thay đổi, xem ra, trong này có một chút biến cố." Đây là điều bà bà lo lắng, bà không biết biến cố như vậy sẽ gây ra hậu quả như thế nào.


"Thì ra bà đã phát hiện ra điều không đúng?" Lãnh Dương cảm giác mình lúc này mới nghĩ đến điều đó thực sự là quá ngốc, sự chú ý của nàng vẫn đặt trên chuyện làm thế nào để giải trừ huyết chú, hoàn toàn quên mất thời gian Trương Viễn Minh mắc phải huyết chú, đây là điều sai lầm lớn, có thể khiến người khác mất mạng, loại này sai lầm lần sau cũng không thể tái phạm. Gần đây có quá nhiều chuyện khó mà tin nổi lục tục cất vào trong đầu, đầu óc nàng có chút hỗn loạn, một lòng chỉ nghĩ làm sao giải quyết, cũng dễ khiến bản thân sơ sẩy. Mà Diệp Hàm căn bản không biết chuyện thời gian của huyết chú, vừa nãy nghe được bà bà nói tới chuyện liên quan đến quốc sư và âm binh, kẻ vô thần như cô trong đầu còn đang bận tiêu hóa, cộng thêm Trương Khải và Triệu Lượng bỗng nhiên xông vào, vì lẽ đó nhất thời quên mất, điều này ngược lại là bình thường.


"Chỉ là không biết nguyên nhân gây ra, cũng không biết thời gian này sẽ kéo dài được bao lâu." hai hàng lông mày bà bà hơi nhướng lên, thế nhưng bất kể như thế nào, biến cố này hiện tại đối với bọn họ xem ra mà nói ít nhất là chuyện tốt, ít nhất bọn họ đều còn sống khỏe re. Thế nhưng bọn họ hiện tại như là thịt nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta chặt thành thịt vụn.


Trương Khải và Triệu Lượng nghe mọi người đối thoại, tuy rằng không biết mọi chuyện cụ thể ra sao, thế nhưng từ nội dung câu chuyện, bọn họ cũng đoán được tựa hồ vụ án bọn họ phụ trách có biến hóa.


Mà Lãnh Dương và Diệp Hàm thì lại rơi vào trầm tư, thế nhưng mặc cho các nàng vắt óc suy nghĩ cũng đoán không được thời gian này thay đổi là do nguyên nhân gì. Xem ra, các nàng phải thâm nhập vào bên trong mộ nhìn xem sao.


"Bà bà, bà mới vừa nói mấy trăm năm trước, vu nữ trong thôn mọi người tìm được phương pháp phá giải huyết chú đúng không? Cái phương pháp này bà có biết không?" Lãnh Dương nghĩ mặc kệ thế nào, trước tiên phải bảo vệ mạng của Trương Viễn Minh, đây mới là điều trọng yếu nhất, còn chuyện có phải ngồi tù hay không, đều là thứ yếu.


"Lão thân cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cụ thể như thế nào ta cũng không được biết, có điều cấm bà Cao Trát Lạp sau khi vào trong mộ quốc sư mới tìm được phương pháp giải chú, có lẽ bên trong mộ có phương pháp giải chú, có điều lão thân khuyên mọi người một câu, tốt nhất vẫn là không nên đi vào, bởi vì ta nghe nói bên trong mộ thiết đặt rất nhiều cơ quan, hơn nữa còn có tám ngàn Thiết kỵ hộ linh, sợ là rất khó tiến vào mộ thất." Bọn họ tuy rằng thân là thủ lăng, thế nhưng trong mộ cổ có những gì bọn họ cũng không rõ ràng, chỉ biết là hung hiểm cực kỳ, mấy người trước đây xông vào bên trong mộ, cuối cùng toàn bộ đều chết hết. Cao Trát Lạp tuy rằng may mắn thoát khỏi đó, nhưng cũng bởi vì bản thân nàng pháp thuật cao cường, mà còn là đệ tử chân truyền của người quốc sư kia, cũng đã được kế thừa một ít pháp thuật, cho nên đối với pháp thuật trong đó, phá giải nó đối với nàng cũng không phải việc khó. Mà Lãnh Dương các nàng thì lại khác, ngoại trừ Lãnh Dương biết một chút Mao Sơn thuật, những người còn lại toàn bộ đều không hiểu pháp thuật của Đạo gia, coi như Lãnh Dương sẽ biết một ít pháp thuật, nhưng nàng cũng không phải là đệ tử của một môn phái nào, nếu muốn phá giải trận pháp cơ quan trong mộ cổ, hoặc là thần chú gì đó, phỏng chừng rất khó.


***


Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là người đầu tiên ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện