Âm Dương Ngàn Dặm
Chương 13
Hôm nay là chủ nhật rồi, tôi vui vẻ muốn cùng Lưu Viễn Minh đi chùa, mà hình như linh hồn nhỏ bé nào đó trong tôi muốn tôi đừng đi.
Vừa vui vẻ vì mình sắp thoát khỏi linh hồn suốt ngày bám vẻo vẳng bên mình, và vừa buồn bã khi mình sắp mất đi một người bạn.
Ngồi đối diện là ông sư có thân phận lớn nhất trong chùa và ngồi kế bên tôi là Lưu Viễn Minh đang trong tâm trạng hồi hộp.
(Mình sẽ gọi ông sư là Thầy nhé)
Thầy mỉm cười nhìn tôi, tra hỏi tụi tôi đủ điều rồi đột nhiên tự lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy nghẹt thở, không khí âm u và linh hồn nào đó trong tôi vùng vẫy khiến tôi ngất đi.
Trong cơn ngất, tôi nằm mơ thấy mịn đứng đối diện với Lỗi Minh. Anh mang theo đôi mắt ướt đẫm lệ, miệng nói "không muốn xa tôi", nói "anh còn muốn ở bên cạnh bảo vệ em". Những lời nói ấy khiến tôi rơi nước mắt. Đôi tay không kìm hãm được muốn giang ra ôm lấy anh
Mà khi tỉnh dậy thì đầu như bị búa bổ đau nhức, không hiểu điều gì xảy ra.
Nhưng Lưu Viễn Minh đã chứng kiến được điều anh thấy khi tôi ngất xỉu liền kể cho tôi nghe.
Khi tôi ngất đi, linh hồn nào đó theo tôi đột ngột thay tôi trỗi dậy, tiếp chuyện cùng Thầy.
Thầy mở miệng nói trước: "Vong là ai? Tại sao lại bám theo người ta?"
"Tôi là Lỗi Minh, chồng cô ấy, cô ấy đã hứa với tôi là sẽ cùng nhau trải qua kiếp số."
"Nhưng chắc vong cũng biết, cô ấy là người, vong là ma."
Câu này giống như kim châm đâm thẳng vào linh hồn của Lỗi Minh, nó từ từ tê liệt.
Mắt ứa lệ, giọng mang theo ủy khuất nói:
"Tôi biết chứ! Nhưng tôi yêu cô ấy. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!"
Thầy có vẻ không hài lòng với câu này của Lỗi Minh, liền ra tiếng trách móc:
"Nếu vong yêu cô ấy, sao vong lại cứ bám cô ấy như thế, vong muốn cô ấy làm gái già không chồng sao?"
"Cô ấy đã có chồng, không cần chồng nữa."
Lỗi Minh kiên quyết nói. Nhưng Thầy lại không vừa ý:
"Vong không siêu thoát, mà lại bám theo cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không vui. Suốt đời khuôn mặt sẽ cứ buồn rầu lo lắng. Vong muốn cô ấy như thế sao?"
Nghe câu nói này, Lỗi Minh ủ rũ gục đầu xuống. Lúc sau liền ngẩng đầu mang theo gương mặt đấm lệ tiến gần nắm lấy tay Thầy:
"Nhưng con yêu cô ấy, con không muốn xa cô ấy."
Lưu Viễn Minh ngồi kế bên mà lòng cũng xúc động thay, anh muốn chạy tới nói rằng "tôi sẽ thay anh bảo vệ cô ấy" nhưng lại không tiến lên được.
Thầy lắc đầu nói:"Nếu cô ấy thấy cậu như thế này, cô ấy sẽ không vui đâu."
Lỗi Minh dường như đã có chuyển biến, lòng không còn kiên quyết không muốn rời xa như lúc trước nữa, mà là cứ ngồi gục đầu buồn bã. Khôg muốn nói tiếp nữa.
Thầy nhìn thấy như thế, ra giọng an ủi:"Nếu vong muốn, tôi sẽ cho vong gặp cô ấy lần cuối."
Nghe xong, Lỗi Minh liền gật đầu, ngước đầu nhìn Thầy.
Khung cảnh như quay lại kiếp trước, trở về thời xưa. Nơi từng có họ.
Tôi đứng phía sau cây cổ thụ, nhìn Lỗi Minh đau khổ nhìn tôi mà tôi cũng không kìm được rơi nước mắt.
Anh dắt tay tôi đứng trước một bia mộ, khắc tên Lương Trúc Vỹ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, chưa kịp hỏi gì thì anh đã quỳ xuống. Nước mắt lưng tròng không ngừng rơi. Miệng nói với tôi:
"Em biết không, nơi này, mộ này, nhà này. Đều là của em và anh." Anh chỉ tay xung quanh.
Những đoạn ký ức ùa về đầu tôi, những đoạn quen thuộc, ấm áp, đau khổ, vui buồn đều tái hiện trong những đoạn ký ức ấy.
Mắt tôi lúc này cũng đỏ, giọt lệ cũng bắt đầu thi nhau chạy xuống xem ai nhanh hơn.
Lẳng lặng nhìn anh cứ quỳ nhìn bia mộ đó, cho đến khi mọi chuyện bắt đầu kết thúc.
Tôi và anh, là hai người của hai thế giới, muốn bên nhau ôi sao thật khó.
Tôi và anh, là hai người của hai thế giới, suốt đời này, chỉ có thể nhìn về nhau...
Mọi thứ, tất cả đã trở về như lúc ban đầu của nó, nhưng... tôi vẫn còn cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó... nó rất quan trọng...
Vừa vui vẻ vì mình sắp thoát khỏi linh hồn suốt ngày bám vẻo vẳng bên mình, và vừa buồn bã khi mình sắp mất đi một người bạn.
Ngồi đối diện là ông sư có thân phận lớn nhất trong chùa và ngồi kế bên tôi là Lưu Viễn Minh đang trong tâm trạng hồi hộp.
(Mình sẽ gọi ông sư là Thầy nhé)
Thầy mỉm cười nhìn tôi, tra hỏi tụi tôi đủ điều rồi đột nhiên tự lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy nghẹt thở, không khí âm u và linh hồn nào đó trong tôi vùng vẫy khiến tôi ngất đi.
Trong cơn ngất, tôi nằm mơ thấy mịn đứng đối diện với Lỗi Minh. Anh mang theo đôi mắt ướt đẫm lệ, miệng nói "không muốn xa tôi", nói "anh còn muốn ở bên cạnh bảo vệ em". Những lời nói ấy khiến tôi rơi nước mắt. Đôi tay không kìm hãm được muốn giang ra ôm lấy anh
Mà khi tỉnh dậy thì đầu như bị búa bổ đau nhức, không hiểu điều gì xảy ra.
Nhưng Lưu Viễn Minh đã chứng kiến được điều anh thấy khi tôi ngất xỉu liền kể cho tôi nghe.
Khi tôi ngất đi, linh hồn nào đó theo tôi đột ngột thay tôi trỗi dậy, tiếp chuyện cùng Thầy.
Thầy mở miệng nói trước: "Vong là ai? Tại sao lại bám theo người ta?"
"Tôi là Lỗi Minh, chồng cô ấy, cô ấy đã hứa với tôi là sẽ cùng nhau trải qua kiếp số."
"Nhưng chắc vong cũng biết, cô ấy là người, vong là ma."
Câu này giống như kim châm đâm thẳng vào linh hồn của Lỗi Minh, nó từ từ tê liệt.
Mắt ứa lệ, giọng mang theo ủy khuất nói:
"Tôi biết chứ! Nhưng tôi yêu cô ấy. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!"
Thầy có vẻ không hài lòng với câu này của Lỗi Minh, liền ra tiếng trách móc:
"Nếu vong yêu cô ấy, sao vong lại cứ bám cô ấy như thế, vong muốn cô ấy làm gái già không chồng sao?"
"Cô ấy đã có chồng, không cần chồng nữa."
Lỗi Minh kiên quyết nói. Nhưng Thầy lại không vừa ý:
"Vong không siêu thoát, mà lại bám theo cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không vui. Suốt đời khuôn mặt sẽ cứ buồn rầu lo lắng. Vong muốn cô ấy như thế sao?"
Nghe câu nói này, Lỗi Minh ủ rũ gục đầu xuống. Lúc sau liền ngẩng đầu mang theo gương mặt đấm lệ tiến gần nắm lấy tay Thầy:
"Nhưng con yêu cô ấy, con không muốn xa cô ấy."
Lưu Viễn Minh ngồi kế bên mà lòng cũng xúc động thay, anh muốn chạy tới nói rằng "tôi sẽ thay anh bảo vệ cô ấy" nhưng lại không tiến lên được.
Thầy lắc đầu nói:"Nếu cô ấy thấy cậu như thế này, cô ấy sẽ không vui đâu."
Lỗi Minh dường như đã có chuyển biến, lòng không còn kiên quyết không muốn rời xa như lúc trước nữa, mà là cứ ngồi gục đầu buồn bã. Khôg muốn nói tiếp nữa.
Thầy nhìn thấy như thế, ra giọng an ủi:"Nếu vong muốn, tôi sẽ cho vong gặp cô ấy lần cuối."
Nghe xong, Lỗi Minh liền gật đầu, ngước đầu nhìn Thầy.
Khung cảnh như quay lại kiếp trước, trở về thời xưa. Nơi từng có họ.
Tôi đứng phía sau cây cổ thụ, nhìn Lỗi Minh đau khổ nhìn tôi mà tôi cũng không kìm được rơi nước mắt.
Anh dắt tay tôi đứng trước một bia mộ, khắc tên Lương Trúc Vỹ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, chưa kịp hỏi gì thì anh đã quỳ xuống. Nước mắt lưng tròng không ngừng rơi. Miệng nói với tôi:
"Em biết không, nơi này, mộ này, nhà này. Đều là của em và anh." Anh chỉ tay xung quanh.
Những đoạn ký ức ùa về đầu tôi, những đoạn quen thuộc, ấm áp, đau khổ, vui buồn đều tái hiện trong những đoạn ký ức ấy.
Mắt tôi lúc này cũng đỏ, giọt lệ cũng bắt đầu thi nhau chạy xuống xem ai nhanh hơn.
Lẳng lặng nhìn anh cứ quỳ nhìn bia mộ đó, cho đến khi mọi chuyện bắt đầu kết thúc.
Tôi và anh, là hai người của hai thế giới, muốn bên nhau ôi sao thật khó.
Tôi và anh, là hai người của hai thế giới, suốt đời này, chỉ có thể nhìn về nhau...
Mọi thứ, tất cả đã trở về như lúc ban đầu của nó, nhưng... tôi vẫn còn cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó... nó rất quan trọng...
Bình luận truyện