Âm Dương Nhãn
Chương 19: Thiêu thân lao đầu vào lửa
Tô Dập ngựng lại, ánh mắt của Nghệ Tu?
Nghệ Tu có chút ghét bỏ cùng mâu thuẫn bỉu môi: "Ánh mắt? Tôi mới không cần ánh mắt yếu kém như vậy."
Vu Hãn Âm khoát tay, cười híp mắt: "Em ấy sẽ không yếu như vậy mãi mà. Hơn nữa nói không chừng có thể chỉ huy tầm xa được mà? Đừng kết luận quá sớm a."
Nói xong, Vu Hãn Âm nhìn qua Tô Dập: "Tiểu Dập, em nghĩ thế nào? Nếu như muốn ghép đội với Nghệ Tu thì phải càng cố gắng hơn mới được."
Tô Dập nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đen láy lộ rõ kiên định: "Em sẽ cố gắng!"
Nghệ Tu dùng mấy tờ báo cáo vỗ đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, bất quá không nói gì.
Vu Hãn Âm cười, vỗ vai Tô Dập nói với Nghệ Tu: "Vậy tôi dẫn em ấy đi nha."
Sau khi biết cặn kẽ khả năng của Tô Dập, Vu Hãn Âm lập tức báo cáo lên cấp trên xin cấp rất nhiều tài liệu dùng để vẽ trận văn, đồng thời cũng bảo Tô Dập cố hết sức vẽ lại những loại quỷ quái mà mình từng gặp, một ngày cứ vậy trôi qua.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vu Hãn Âm dẫn Tô Dập tới gặp đầu bếp cùng công nhân vệ sinh trong tòa nhà, sau đó để cậu về phòng nghỉ ngơi.
Máy vi tính trong phòng đã được lắp, còn đặc biệt chuẩn bị một cái bảng vẽ điện tử. Tô Dập nhìn một chút nhưng không mở máy. Cậu ngồi trước bàn gỗ, mở QQ chat, vừa soạn tin nhắn gửi cho biên tập nói sau này mình không nhận thêm đơn đặt hàng nữa thì có người gõ cửa.
Từ khe cửa nhìn thấy một tia sáng, Tô Dập bỏ di động vừa mới hiện thông báo có tin mới qua một bên, đứng dậy ra mở cửa.
Nghệ Tu đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn Tô Dập nói: "Ngày mai bắt đầu huấn luyện, buổi sáng sáu giờ đừng ăn sáng, xuống dưới lầu chờ tôi. Muốn trở thành ánh mắt của tôi thì tốt nhất phải có thực lực, tôi sẽ không quay đầu lại bảo vệ em."
Tô Dập gật đầu, Nghệ Tu xoay người đi về phía phòng mình.
"Có phải thân thể anh không thoải mái không?" Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Tô Dập đột nhiên mở miệng hỏi.
Động tác mở cửa phòng của Nghệ Tu khựng lại, yên lặng một chốc rồi dùng giọng điệu có chút đè nén mở miệng: "Sao lại hỏi như vậy?"
Một màn trước mắt có cảm giác rất quen thuộc, tối hôm qua bọn họ cũng đứng ở đây như vậy. Bất đồng chính là lần này Nghệ Tu không quay đầu lại.
Ánh mắt Tô Dập phản chiếu những tia sáng kỳ dị đang nhún nhảy điên cuồng quanh người Nghệ Tu, nó mang đến cảm giác dữ tợn, không an phận chút nào.
Nhìn ánh sáng trước mặt, Tô Dập nhẹ giọng nói: "Ánh sáng trên người anh tựa hồ có chút không đúng."
Bắp thịt cả người cứng nhắc đau đớn, tay nắm nắm cửa của Nghệ Tu đột nhiên nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cánh cửa, dùng sức mở cửa phòng.
Anh sớm đã đau đến chết lặng khi sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể bạo động, có thể không chú ý tới nó mà sinh hoạt bình thường. Thế nhưng mấy ngày nay cơn đau đột nhiên lại tăng lên, sức mạnh vì một nguyên nhân nào đó mà bắt đầu điên cuồng dâng trào trong cơ thể.
"Bởi vì sắp tới đầu tháng."
Lúc cửa phòng Nghệ Tu đóng lại trước mặt Tô Dập, từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu nhìn lại.
Tô Dập có chút nghi hoặc, đầu tháng thì sao?
Trong căn phòng tối, di động không ngừng lóe sáng, Tô Dập cầm lên nhìn một chút, sau đó đáp lại là không có thời gian để nhận việc nữa, sau đó tắt máy chuẩn bị ngủ.
Một đêm vô mộng, hôm sau năm giờ năm mươi Tô Dập đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay đồ thể thao đi xuống lầu thì thấy Nghệ Tu sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh sáng trên người thì hừng hực dao động.
Liếc nhìn thời gian một chút, Nghệ Tu nói: "Theo tôi chạy bộ."
Nói xong, Nghệ Tu xoay người bước ra khỏi tòa nhà, bắt đầu chạy bộ quanh vườn hoa trong tòa đặc vụ.
Diện tích tòa đặc vụ rất lớn, một vòng cũng xấp xỉ nửa cây số. Vòng đầu tiên Tô Dập còn có thể miễn cưỡng đuổi theo Nghệ Tu, sau đó dần dần có chút cố sức, khoảng cách với Nghệ Tu vẫn giữ nguyên tốc độ ở phía trước ngày càng xa.
Đầu hè mặt trời mọc khá sớm, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng từ những tầng mây, ánh sáng nóng bức làm Tô Dập có chút hoa mắt, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm trong lòng cậu có cảm giác vừa khẩn trương lại chán ghét.
Miễn cưỡng chạy một hồi, mồ hôi không ngừng túa ra, phần tóc mái dũng dính bết trên mặt. Tô Dập thở hổn hển ngẩng đầu nhìn đạo ánh sáng ngày càng xa ở phía trước, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra cảm giác mất mác mờ mịt, giống như cuối cùng thế nào cậu cũng bị bỏ lại sau lưng, ngày càng xa ánh sáng kia.
Tô Dập cắn răng, nhìn chằm chằm đạo ánh sáng đang không ngừng nhún nhảy phía trước, bước chân lảo đảo đột nhiên tăng tốc, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết toàn lực xông về phía tia sáng kia!
Hết thảy mọi thứ trong thế giới trước mắt Tô Dập dần dần rời xa, tầm mắt chỉ còn lại tia sáng kia. Không biết chạy bao lâu, ánh sáng kia ngày càng gần, ngày càng gần, thẳng đến khi cậu đập mạnh vào ánh sáng kia.
"Mẹ nó, Tô Dập, em không muốn sống nữa à?! Không chịu nổi cũng không biết nghỉ ngơi một chút à?"
Âm thanh quen thuộc mơ hồ xuyên qua một mảnh ánh sáng hư ảo truyền tới, Tô Dập mờ mịt mở to mắt, dùng một hơi cuối cùng nhìn rõ ánh sáng trước mắt, hài lòng. Một ngụm hơi nghẹn trong lòng buông lỏng, trước mắt Tô Dập tối sầm, ngã nhào vào lòng Nghệ Tu.
...
Trong một mảnh không gian tối tăm, Tô Dập cứ chạy mãi không ngừng. Trước mặt cậu là điểm sáng chập chờn dao động rất nổi bật. Từ Từ điểm sáng kia ngày càng gần hơn, một nam nhân cao lớn đưa lưng về phía cậu, không nhanh không chậm tiến tới trước.
Tô Dập đưa tay muốn chụp lấy cánh tay người nọ, thế nhưng lại chụp hụt. Tay cậu xuyên qua tay đối phương, chỉ chộp được một tia sáng nhún nhảy.
Nhìn ánh sáng trên tay, lại nhìn nam nhân càng lúc càng cách xa, Tô Dập mờ mịt thất thố. Cậu muốn giữ người đó lại, thế nhưng đôi chân lại nặng như đeo chì, không thể động đậy.
Tô Dập tỉnh lại trong một tiếng hát du dương linh hoạt kỳ ảo.
Đập vào mắt là một mảng thực vật trắng đen cao lớn, một bức tường thủy tinh, bên ngoài là những đám mây trắng như tuyết chậm rãi di động trên bầu trời xám trắng. Tô Dập trừng to mắt, nên cạnh có rất nhiều loại hoa kỳ lạ mà cậu chưa từng thấy qua, mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ quanh quẩn bên chóp mũi.
Tô Dập ngồi dậy, phát hiện cách đó không xa có một chiếc ghế nằm tương tự, Vưu Minh Thành đang nhắm mắt nằm trên đó. Hai tay Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng đặt trên đầu Vưu Minh Thành, những điểm sáng sáng ngời theo tiếng ca của cô chậm rãi thấm vào người Vưu Minh Thành. Theo đó, biểu tình căng thẳng trên mặt Vưu Minh Thành cũng giảm bớt, cả người giống như thả lòng, khí thế trên người không còn sắc bén đến mức làm người ta e ngại không dám nhìn thẳng nữa.
Dưới tàng cây đong đưa cách đó không xa, Đỗ Phái Tuyết cột cao tóc đang dùng một tư thế yoga có độ khó cao vững vàng đứng trên nệm, hai mắt nhắm chặt đắm chìm trong ánh mặt trời, ôn hòa trầm tĩnh.
Nhớ lại chuyện mình ngất đi, Tô Dập cũng không lên tiếng, an tĩnh ngồi nghe Kỷ Bạch Tình ca hát.
Gió nhẹ từ cửa sổ nhà kính cùng quạt máy thổi vào, dịu dàng vờn quanh bên người bọn họ. Tiếng chim hót véo von tựa hồ hòa âm với tiếng ca của Kỷ Bạch Tình.
Khúc hát kết thúc, Vưu Minh Thành mở cặp mắt sắc bén, ưu sầu giữa hai hàng chân mày giảm đi rất nhiều. Anh ngồi dậy, nhàn nhạt mở miệng: "Còn năm ngày nữa là tới đầu tháng rồi, mấy hôm nay em nghỉ ngơi đi, không cần hát cho anh đâu."
Nói xong, thấy Tô Dập đang nhìn bọn họ, Vưu Minh Thành khẽ gật đầu một cái rồi đứng dậy rời đi.
Đỗ Phái Tuyết giống như cũng hoàn thành bài tập yoga của mình, bắt đầu cuộn đệm lại. Kỷ Bạch Tình lau mồ hôi trán, nhìn Tô Dập mỉm cười: "Em tỉnh rồi à? Lúc đội trưởng ôm em tới làm chị giật cả mình a. Cũng may chỉ là cảm nắng cùng mất nước mà thôi, uống chút nước nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi."
Điểm chú ý của Tô Dập không phải điểm này, liền hỏi: "Đầu tháng thì sao?"
Kỷ Bạch Tình cứng đờ, nụ cười thu lại, cúi đầu không nói lời nào.
"Mỗi khi tới đầu tháng, năng lượng khổng lồ trong cơ thể đội trưởng sẽ bạo động.
Tô Dập quay đầu lại nhìn Đỗ Phái Tuyết vừa lên tiếng, cô cẩn thận cuộn tấm đệm lại bỏ vào trong bao cất đi, bình tĩnh nói: "Mỗi lần bạo động đều rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy thì đội trưởng rất có thể sẽ chết. Ngày đó Bạch Tình phải không ngừng ca hát để trợ giúp đội trưởng chống đỡ, rất hao phí tinh lực."
Con ngươi Tô Dập co rút, chân mày nhíu chặt.
Kỷ Bạch Tình mỉm cười vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng cùng mọi người vẫn luôn bảo vệ em, không để đám người kia bắt em đi, đây là chuyện duy nhất em có thể làm, cũng vào thời điểm đó em mới có cảm giác dòng máu quỷ quái trên người mình rốt cuộc cũng có điểm hữu dụng."
Đỗ Phái Tuyết tiến tới xoa nhẹ đầu Kỷ Bạch Tình, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương: "Bạch Tình rất lợi hại, tiếng ca của em có năng lực chữa trị rất mạnh, nếu không đội trưởng cũng không cho phép em gia nhập. Nếu không có Bạch Tình, tụi chị cũng không thể an tâm ra ngoài đánh giết quỷ quái như vậy."
"Vậy, vậy em có thể làm được gì không?" Tô Dập có chút luống cuống vò vạt áo, khao khát nhìn hai người.
Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh nhìn Tô Dập, chậm rãi lắc đầu: "Ý chí của đội trưởng rất mạnh mẽ, không cần chúng ta lo lắng vô vị đâu. Tâm tình của mọi người cũng giống như em, thế nhưng chuyện chúng ta có thể làm chính là tin tưởng đội trưởng, sau đó chờ đợi."
Tô Dập mờ mịt nhìn Đỗ Phái Tuyết, phát hiện bản thân quả thực không thể làm gì cả.
Đỗ Phái Tuyết cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Đừng nản chí, chị nghe anh Vưu nói, nếu em có thể phối hợp ăn ý với đội trưởng thì nhất định có thể giúp chiến lực của anh ấy tăng lên gấp bội. Thế nhưng luyện tập không thể quá liều mạng, phải biết nghỉ ngơi hợp lý, như vậy đội trưởng cũng đỡ lo lắng hơn."
Tô Dập nghiêm túc gật đầu.
Kế tiếp cậu quả thực rất tốt, ngoan ngoãn cắt đi phần tóc mái, lộ ra đôi mắt hạnh to tròn trong suốt cùng ngũ quan tuấn tú xinh xắn, hàng mi dày rậm như cánh quạt làm Mao Thiên Tuyền ôm ngực suýt xoa không ngừng.
Được Kỷ Bạch Tình cung cấp đủ loại thuốc hỗ trợ kỳ lạ, Tô Dập cố gắng hoàn thành các bài huấn luyện Nghệ Tu đưa ra, cho dù không chịu nổi cũng cường ngạnh chống đỡ, thể chất bắt đầu tăng trưởng nhanh chóng. Khoảng thời gian nghỉ ngơi cậu dành để vẽ các loài quỷ quái, bao gồm cả hai con đại quỷ mà cậu từng gặp. Nghệ Tu quan sát Tô Dập hai ngày, thấy vậy cũng có chút an tâm, chờ đợi đầu tháng đến.
Thời gian nhanh chóng tiến tới ngày một tháng năm, hôm đó là ngày nghỉ lễ, rất nhiều người đều đang tận hưởng khoảng thời gian này, thế nhưng đặc vụ bộ môn lại giống như gặp đại địch, bầu không khí hết sức khẩn trương.
Trong mật thất đóng kín, Kỷ Bạch Tình từ sớm đã thủ bên phòng truyền âm kế bên bắt đầu ngâm nga cất giọng hát.
Tô Dập ở dưới bóng cây ở vườn hoa tập gập bụng nhưng tâm tình không yên, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mặt đất. Bình Hạo Diễm đang đè chân cậu cũng tương tự.
Cách tầng tầng lớp lớp vách tường, theo lý thì Tô Dập không thể nhìn thấy gì, thế nhưng cậu lại mơ hồ thấy được một đạo ánh sáng sáng ngời nhúc nhích cuồng loạn trong căn phòng bí mật trên lầu năm.
Đột nhiên, Tô Dập tựa hồ có cảm giác quay đầu lại nhìn lên đỉnh tòa nhà cao tầng bên cạnh tòa đặc vụ.
Dưới cành lá thấp thoáng, một bóng người đứng trên đỉnh tòa nhà mười mấy tầng, đầu hơi cúi xuống tựa hồ đang nhìn về phía bên này. Từ mái tóc dài tung bay cùng chiếc váy đen rộng thì có thể nhìn ra đó là nữ.
Tô Dập không khỏi có chút để ý, cậu muốn nhìn rõ hơn, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người nọ đã biến mất, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.
.*.
Nghệ Tu có chút ghét bỏ cùng mâu thuẫn bỉu môi: "Ánh mắt? Tôi mới không cần ánh mắt yếu kém như vậy."
Vu Hãn Âm khoát tay, cười híp mắt: "Em ấy sẽ không yếu như vậy mãi mà. Hơn nữa nói không chừng có thể chỉ huy tầm xa được mà? Đừng kết luận quá sớm a."
Nói xong, Vu Hãn Âm nhìn qua Tô Dập: "Tiểu Dập, em nghĩ thế nào? Nếu như muốn ghép đội với Nghệ Tu thì phải càng cố gắng hơn mới được."
Tô Dập nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đen láy lộ rõ kiên định: "Em sẽ cố gắng!"
Nghệ Tu dùng mấy tờ báo cáo vỗ đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, bất quá không nói gì.
Vu Hãn Âm cười, vỗ vai Tô Dập nói với Nghệ Tu: "Vậy tôi dẫn em ấy đi nha."
Sau khi biết cặn kẽ khả năng của Tô Dập, Vu Hãn Âm lập tức báo cáo lên cấp trên xin cấp rất nhiều tài liệu dùng để vẽ trận văn, đồng thời cũng bảo Tô Dập cố hết sức vẽ lại những loại quỷ quái mà mình từng gặp, một ngày cứ vậy trôi qua.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vu Hãn Âm dẫn Tô Dập tới gặp đầu bếp cùng công nhân vệ sinh trong tòa nhà, sau đó để cậu về phòng nghỉ ngơi.
Máy vi tính trong phòng đã được lắp, còn đặc biệt chuẩn bị một cái bảng vẽ điện tử. Tô Dập nhìn một chút nhưng không mở máy. Cậu ngồi trước bàn gỗ, mở QQ chat, vừa soạn tin nhắn gửi cho biên tập nói sau này mình không nhận thêm đơn đặt hàng nữa thì có người gõ cửa.
Từ khe cửa nhìn thấy một tia sáng, Tô Dập bỏ di động vừa mới hiện thông báo có tin mới qua một bên, đứng dậy ra mở cửa.
Nghệ Tu đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn Tô Dập nói: "Ngày mai bắt đầu huấn luyện, buổi sáng sáu giờ đừng ăn sáng, xuống dưới lầu chờ tôi. Muốn trở thành ánh mắt của tôi thì tốt nhất phải có thực lực, tôi sẽ không quay đầu lại bảo vệ em."
Tô Dập gật đầu, Nghệ Tu xoay người đi về phía phòng mình.
"Có phải thân thể anh không thoải mái không?" Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Tô Dập đột nhiên mở miệng hỏi.
Động tác mở cửa phòng của Nghệ Tu khựng lại, yên lặng một chốc rồi dùng giọng điệu có chút đè nén mở miệng: "Sao lại hỏi như vậy?"
Một màn trước mắt có cảm giác rất quen thuộc, tối hôm qua bọn họ cũng đứng ở đây như vậy. Bất đồng chính là lần này Nghệ Tu không quay đầu lại.
Ánh mắt Tô Dập phản chiếu những tia sáng kỳ dị đang nhún nhảy điên cuồng quanh người Nghệ Tu, nó mang đến cảm giác dữ tợn, không an phận chút nào.
Nhìn ánh sáng trước mặt, Tô Dập nhẹ giọng nói: "Ánh sáng trên người anh tựa hồ có chút không đúng."
Bắp thịt cả người cứng nhắc đau đớn, tay nắm nắm cửa của Nghệ Tu đột nhiên nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cánh cửa, dùng sức mở cửa phòng.
Anh sớm đã đau đến chết lặng khi sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể bạo động, có thể không chú ý tới nó mà sinh hoạt bình thường. Thế nhưng mấy ngày nay cơn đau đột nhiên lại tăng lên, sức mạnh vì một nguyên nhân nào đó mà bắt đầu điên cuồng dâng trào trong cơ thể.
"Bởi vì sắp tới đầu tháng."
Lúc cửa phòng Nghệ Tu đóng lại trước mặt Tô Dập, từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu nhìn lại.
Tô Dập có chút nghi hoặc, đầu tháng thì sao?
Trong căn phòng tối, di động không ngừng lóe sáng, Tô Dập cầm lên nhìn một chút, sau đó đáp lại là không có thời gian để nhận việc nữa, sau đó tắt máy chuẩn bị ngủ.
Một đêm vô mộng, hôm sau năm giờ năm mươi Tô Dập đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay đồ thể thao đi xuống lầu thì thấy Nghệ Tu sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh sáng trên người thì hừng hực dao động.
Liếc nhìn thời gian một chút, Nghệ Tu nói: "Theo tôi chạy bộ."
Nói xong, Nghệ Tu xoay người bước ra khỏi tòa nhà, bắt đầu chạy bộ quanh vườn hoa trong tòa đặc vụ.
Diện tích tòa đặc vụ rất lớn, một vòng cũng xấp xỉ nửa cây số. Vòng đầu tiên Tô Dập còn có thể miễn cưỡng đuổi theo Nghệ Tu, sau đó dần dần có chút cố sức, khoảng cách với Nghệ Tu vẫn giữ nguyên tốc độ ở phía trước ngày càng xa.
Đầu hè mặt trời mọc khá sớm, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng từ những tầng mây, ánh sáng nóng bức làm Tô Dập có chút hoa mắt, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm trong lòng cậu có cảm giác vừa khẩn trương lại chán ghét.
Miễn cưỡng chạy một hồi, mồ hôi không ngừng túa ra, phần tóc mái dũng dính bết trên mặt. Tô Dập thở hổn hển ngẩng đầu nhìn đạo ánh sáng ngày càng xa ở phía trước, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra cảm giác mất mác mờ mịt, giống như cuối cùng thế nào cậu cũng bị bỏ lại sau lưng, ngày càng xa ánh sáng kia.
Tô Dập cắn răng, nhìn chằm chằm đạo ánh sáng đang không ngừng nhún nhảy phía trước, bước chân lảo đảo đột nhiên tăng tốc, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết toàn lực xông về phía tia sáng kia!
Hết thảy mọi thứ trong thế giới trước mắt Tô Dập dần dần rời xa, tầm mắt chỉ còn lại tia sáng kia. Không biết chạy bao lâu, ánh sáng kia ngày càng gần, ngày càng gần, thẳng đến khi cậu đập mạnh vào ánh sáng kia.
"Mẹ nó, Tô Dập, em không muốn sống nữa à?! Không chịu nổi cũng không biết nghỉ ngơi một chút à?"
Âm thanh quen thuộc mơ hồ xuyên qua một mảnh ánh sáng hư ảo truyền tới, Tô Dập mờ mịt mở to mắt, dùng một hơi cuối cùng nhìn rõ ánh sáng trước mắt, hài lòng. Một ngụm hơi nghẹn trong lòng buông lỏng, trước mắt Tô Dập tối sầm, ngã nhào vào lòng Nghệ Tu.
...
Trong một mảnh không gian tối tăm, Tô Dập cứ chạy mãi không ngừng. Trước mặt cậu là điểm sáng chập chờn dao động rất nổi bật. Từ Từ điểm sáng kia ngày càng gần hơn, một nam nhân cao lớn đưa lưng về phía cậu, không nhanh không chậm tiến tới trước.
Tô Dập đưa tay muốn chụp lấy cánh tay người nọ, thế nhưng lại chụp hụt. Tay cậu xuyên qua tay đối phương, chỉ chộp được một tia sáng nhún nhảy.
Nhìn ánh sáng trên tay, lại nhìn nam nhân càng lúc càng cách xa, Tô Dập mờ mịt thất thố. Cậu muốn giữ người đó lại, thế nhưng đôi chân lại nặng như đeo chì, không thể động đậy.
Tô Dập tỉnh lại trong một tiếng hát du dương linh hoạt kỳ ảo.
Đập vào mắt là một mảng thực vật trắng đen cao lớn, một bức tường thủy tinh, bên ngoài là những đám mây trắng như tuyết chậm rãi di động trên bầu trời xám trắng. Tô Dập trừng to mắt, nên cạnh có rất nhiều loại hoa kỳ lạ mà cậu chưa từng thấy qua, mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ quanh quẩn bên chóp mũi.
Tô Dập ngồi dậy, phát hiện cách đó không xa có một chiếc ghế nằm tương tự, Vưu Minh Thành đang nhắm mắt nằm trên đó. Hai tay Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng đặt trên đầu Vưu Minh Thành, những điểm sáng sáng ngời theo tiếng ca của cô chậm rãi thấm vào người Vưu Minh Thành. Theo đó, biểu tình căng thẳng trên mặt Vưu Minh Thành cũng giảm bớt, cả người giống như thả lòng, khí thế trên người không còn sắc bén đến mức làm người ta e ngại không dám nhìn thẳng nữa.
Dưới tàng cây đong đưa cách đó không xa, Đỗ Phái Tuyết cột cao tóc đang dùng một tư thế yoga có độ khó cao vững vàng đứng trên nệm, hai mắt nhắm chặt đắm chìm trong ánh mặt trời, ôn hòa trầm tĩnh.
Nhớ lại chuyện mình ngất đi, Tô Dập cũng không lên tiếng, an tĩnh ngồi nghe Kỷ Bạch Tình ca hát.
Gió nhẹ từ cửa sổ nhà kính cùng quạt máy thổi vào, dịu dàng vờn quanh bên người bọn họ. Tiếng chim hót véo von tựa hồ hòa âm với tiếng ca của Kỷ Bạch Tình.
Khúc hát kết thúc, Vưu Minh Thành mở cặp mắt sắc bén, ưu sầu giữa hai hàng chân mày giảm đi rất nhiều. Anh ngồi dậy, nhàn nhạt mở miệng: "Còn năm ngày nữa là tới đầu tháng rồi, mấy hôm nay em nghỉ ngơi đi, không cần hát cho anh đâu."
Nói xong, thấy Tô Dập đang nhìn bọn họ, Vưu Minh Thành khẽ gật đầu một cái rồi đứng dậy rời đi.
Đỗ Phái Tuyết giống như cũng hoàn thành bài tập yoga của mình, bắt đầu cuộn đệm lại. Kỷ Bạch Tình lau mồ hôi trán, nhìn Tô Dập mỉm cười: "Em tỉnh rồi à? Lúc đội trưởng ôm em tới làm chị giật cả mình a. Cũng may chỉ là cảm nắng cùng mất nước mà thôi, uống chút nước nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi."
Điểm chú ý của Tô Dập không phải điểm này, liền hỏi: "Đầu tháng thì sao?"
Kỷ Bạch Tình cứng đờ, nụ cười thu lại, cúi đầu không nói lời nào.
"Mỗi khi tới đầu tháng, năng lượng khổng lồ trong cơ thể đội trưởng sẽ bạo động.
Tô Dập quay đầu lại nhìn Đỗ Phái Tuyết vừa lên tiếng, cô cẩn thận cuộn tấm đệm lại bỏ vào trong bao cất đi, bình tĩnh nói: "Mỗi lần bạo động đều rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy thì đội trưởng rất có thể sẽ chết. Ngày đó Bạch Tình phải không ngừng ca hát để trợ giúp đội trưởng chống đỡ, rất hao phí tinh lực."
Con ngươi Tô Dập co rút, chân mày nhíu chặt.
Kỷ Bạch Tình mỉm cười vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng cùng mọi người vẫn luôn bảo vệ em, không để đám người kia bắt em đi, đây là chuyện duy nhất em có thể làm, cũng vào thời điểm đó em mới có cảm giác dòng máu quỷ quái trên người mình rốt cuộc cũng có điểm hữu dụng."
Đỗ Phái Tuyết tiến tới xoa nhẹ đầu Kỷ Bạch Tình, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương: "Bạch Tình rất lợi hại, tiếng ca của em có năng lực chữa trị rất mạnh, nếu không đội trưởng cũng không cho phép em gia nhập. Nếu không có Bạch Tình, tụi chị cũng không thể an tâm ra ngoài đánh giết quỷ quái như vậy."
"Vậy, vậy em có thể làm được gì không?" Tô Dập có chút luống cuống vò vạt áo, khao khát nhìn hai người.
Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh nhìn Tô Dập, chậm rãi lắc đầu: "Ý chí của đội trưởng rất mạnh mẽ, không cần chúng ta lo lắng vô vị đâu. Tâm tình của mọi người cũng giống như em, thế nhưng chuyện chúng ta có thể làm chính là tin tưởng đội trưởng, sau đó chờ đợi."
Tô Dập mờ mịt nhìn Đỗ Phái Tuyết, phát hiện bản thân quả thực không thể làm gì cả.
Đỗ Phái Tuyết cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Đừng nản chí, chị nghe anh Vưu nói, nếu em có thể phối hợp ăn ý với đội trưởng thì nhất định có thể giúp chiến lực của anh ấy tăng lên gấp bội. Thế nhưng luyện tập không thể quá liều mạng, phải biết nghỉ ngơi hợp lý, như vậy đội trưởng cũng đỡ lo lắng hơn."
Tô Dập nghiêm túc gật đầu.
Kế tiếp cậu quả thực rất tốt, ngoan ngoãn cắt đi phần tóc mái, lộ ra đôi mắt hạnh to tròn trong suốt cùng ngũ quan tuấn tú xinh xắn, hàng mi dày rậm như cánh quạt làm Mao Thiên Tuyền ôm ngực suýt xoa không ngừng.
Được Kỷ Bạch Tình cung cấp đủ loại thuốc hỗ trợ kỳ lạ, Tô Dập cố gắng hoàn thành các bài huấn luyện Nghệ Tu đưa ra, cho dù không chịu nổi cũng cường ngạnh chống đỡ, thể chất bắt đầu tăng trưởng nhanh chóng. Khoảng thời gian nghỉ ngơi cậu dành để vẽ các loài quỷ quái, bao gồm cả hai con đại quỷ mà cậu từng gặp. Nghệ Tu quan sát Tô Dập hai ngày, thấy vậy cũng có chút an tâm, chờ đợi đầu tháng đến.
Thời gian nhanh chóng tiến tới ngày một tháng năm, hôm đó là ngày nghỉ lễ, rất nhiều người đều đang tận hưởng khoảng thời gian này, thế nhưng đặc vụ bộ môn lại giống như gặp đại địch, bầu không khí hết sức khẩn trương.
Trong mật thất đóng kín, Kỷ Bạch Tình từ sớm đã thủ bên phòng truyền âm kế bên bắt đầu ngâm nga cất giọng hát.
Tô Dập ở dưới bóng cây ở vườn hoa tập gập bụng nhưng tâm tình không yên, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mặt đất. Bình Hạo Diễm đang đè chân cậu cũng tương tự.
Cách tầng tầng lớp lớp vách tường, theo lý thì Tô Dập không thể nhìn thấy gì, thế nhưng cậu lại mơ hồ thấy được một đạo ánh sáng sáng ngời nhúc nhích cuồng loạn trong căn phòng bí mật trên lầu năm.
Đột nhiên, Tô Dập tựa hồ có cảm giác quay đầu lại nhìn lên đỉnh tòa nhà cao tầng bên cạnh tòa đặc vụ.
Dưới cành lá thấp thoáng, một bóng người đứng trên đỉnh tòa nhà mười mấy tầng, đầu hơi cúi xuống tựa hồ đang nhìn về phía bên này. Từ mái tóc dài tung bay cùng chiếc váy đen rộng thì có thể nhìn ra đó là nữ.
Tô Dập không khỏi có chút để ý, cậu muốn nhìn rõ hơn, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người nọ đã biến mất, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.
.*.
Bình luận truyện