Âm Dương Nhãn
Chương 27: Đỗ Phái Tuyết
Đỗ Phái Tuyết suy nghĩ một chút liền đoán được Từ gia mà đối phương nói là Từ gia nào.
Trong huyền môn có không ít người họ Từ, Từ gia cũng có vài gia tộc. Thế nhưng có thể để cha mẹ vừa mắt, hơn nữa còn được gọi là gia chủ thì chỉ có Từ gia của Hạo Ca Tông mà thôi.
Từ gia này là gia tộc chư hầu đệ nhất của Hạo Ca Tông, nghe nói từng là gia tộc số một số hai trong huyền môn. Thế nhưng sau trận hạo kiếp hơn hai mươi năm trước, Từ gia cũng suy sút theo Hạo Ca Tông. Bất quá lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trong mắt người ngoài thì gia tộc nhỏ như Đỗ gia trèo cao Từ gia. Mà vị tam thiếu gia Từ gia này nghe nói mới từ nước ngoài quay về, lớn hơn Đỗ Phái Lan ba buổi, tình tình tao nhã lịch sự, được mọi người khen ngợi, thoạt nhìn có thể xem là trai tài gái sắc.
Đỗ Phái Lan cùng Đỗ Phái Tuyết ở trong huyền môn cũng có thể xem là có chút danh tiếng, được xưng là cặp mỹ nhân Đỗ gia, bởi vì tướng mạo xinh đẹp, năng lực cường đại nên được không ít người chú ý. Năm đó Đỗ Phái Tuyết rời khỏi Đỗ gia gia nhập đặc vụ bộ môn, cha mẹ Đỗ gia liền dốc lòng đào tạo Đỗ Phái Lan, làm cô có được danh hiệu thiên chi kiêu nữ, hôm nay rốt cuộc như nguyện gả Đỗ Phái Lan vào đại gia tộc.
Đỗ Phái Tuyết liếc nhìn Đỗ Phái Lan mặc dù mỉm cười nhưng mi tâm hơi nhíu lại, nhẹ giọng mở miệng: "Chị không thích anh ta à?"
Đỗ Phái Lan cười khổ, cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay: "Cũng không biết là thích hay không thích, chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi." Nhìn những chiếc xe hơi lướt ngang qua cửa sổ, mi mắt cô khẽ run, thấp giọng nói: "Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày này, thế nhưng khi nó tới..."
Đỗ Phái Lan ngừng lại, vội vàng cười nói: "Thật ra thì tam thiếu gia Từ gia kia cũng không tệ, đối đãi với chị rất ôn nhu, mỗi ngày đều đúng giờ đưa tới một bó hoa, cha mẹ đều rất cao hứng."
Đỗ Phái Tuyết cúi đầu hớp một ngụm cà phê, không nói gì. Cô biết tính tình Đỗ Phái Lan, có nói thì chị ta cũng không có dũng khí phản kháng cùng chạy trốn khỏi gia đình đã nuôi nấng mình.
"Thôi không nói chuyện này nữa, lần này gọi em ra ngoài vì mấy hôm trước lúc quét dọn nhà thì thấy quyển album này, bên trong có rất nhiều hình của Tiểu Bối, khi đó chỉ mới vài tuổi mà thôi." Đỗ Phái Lan lôi ra một quyển sách cũ, cẩn thận mở ra, cười nói.
Đỗ Phái Tuyết liếc nhìn cục bông xù màu trắng trong hình, mi mắt rũ xuống, không có hứng thú thu hồi tầm mắt.
"Lúc đầu chị cứ tưởng em không thích Tiểu Bối, thực không ngờ lúc Tiểu Bối gặp tai nạn chết đi em lại thương tâm như vậy..." Nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết vô cùng đáng yêu trong hình, Đỗ Phái Lan hoài niệm nói.
Đỗ Phái Lan vừa nói vậy, Đỗ Phái Tuyết liền nhớ ra, con chó Tiểu Bối kia là giống chó phốc.
"Tiểu Bối thực đáng yêu, nhỏ xíu xiu. Chị bảo em sờ mà em không chịu, kết quả..." Đỗ Phái Lan than nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con chó nhỏ trong hình, ánh mắt đầy ý cười ôn nhu.
Đỗ Phái Tuyệt cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay, trong đầu hiện lên thi thể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đường nhựa đen ngòm.
"Phái Tuyết, lúc đầu vì sao em lại không từ mà biệt, trực tiếp rời nhà gia nhập đặc vụ bộ môn? Sao em vẫn không chịu nói cho chị biết nguyên nhân?"
Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt phượng trầm tĩnh lẳng lặng nhìn người chị sinh đôi đang tha thiết nhìn mình, nhìn đôi mắt giống mắt mình như đúc, khẽ mỉm cười: "Có thể không nói đề tài này không?"
Đỗ Phái Lan ngẩn người, môi run run vài cái, thấp giọng nói: "Em vẫn còn trách chị sao? Nếu khi đó không phải chị..."
Người bồi bàn trẻ tuổi bưng thức ăn lên, lịch thiệp nói: "Hai vị, mỳ ý, cháo đậu nành cùng salad rau cải mà hai vị gọi đã có."
Mì ý vàng ươm được rưới nước sốt cà chua cùng hành tây có màu đỏ cam, thêm chút tiêu rắc bên trên. Cân nhắc đến chuyện Đỗ Phái Tuyết là người ăn chay, cháo đậu nành được nấu từ nước canh rau cải nhưng không hề làm món cháu nhạt nhẽo. Đậu hà lan tươi mới, cải xanh xanh mướt cùng gạo được hầm chung với nhau, hương vị thơm mát trong trẻo. Salad rau cải thì xanh mướt tươi ngon, vị dầu ô liu cùng giấm không hề gay mũi, thoạt nhìn liền kích thích sự thèm ăn.
Đỗ Phái Tuyết ăn một ngụm cháo, nhẹ nhàng nói: "Em không trách chị."
Phát hiện bản chất ẩn giấu trong người mình chỉ là chuyện sớm hay muộn, sao có thể trách cứ những người không liên quan cơ chứ?
Từ nhỏ, Đỗ Phái Tuyết đã không giống vơi những bé gái đồng tuổi khác. Cô không có hứng thú với những thứ đáng yêu, kẹo hay màu hồng, lúc con chó nhỏ Tiểu Bối kia chạy tới cọ cọ chân cô, cô liền nhịn không được đẩy nó ra, sau đó trở về phòng đóng cửa lại, mặc nó ở bên ngoài kêu cỡ nào cũng không ra.
Người xung quanh chỉ nghĩ rằng cô không thích những thứ này, cộng thêm tính cách có chút lãnh đạm mà thôi. Bản thân Đỗ Phái Tuyết cũng nghĩ như vậy, cho đến ngày hôm đó, con chó phốc kia không biết nổi điên thế nào mà đột nhiên vùng ra khỏi sợi dây xông thẳng ra đường cái, sau đó nó bị một chiếc xe tải lao tới cán nát.
Từ đống máu thịt nát bét kia hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ của nó, máu tươi văng tung tóe, da lông trắng như tuyết bị máu nhuộm thành đỏ tươi, ruột gan phèo phổi não văng tung tóe đầy đất, chỉ thấy là một mảnh đỏ đỏ trắng trắng nằm trên mặt đường nhựa đen ngòm.
Khi ấy chỉ gần bảy tuổi, Đỗ Phái Tuyết lần đầu tiên chú ý tới con chó phốc đã sống trong nhà mình mấy năm, chăm chú nhìn đống máu thịt mơ hồ kia, căn bản không thể dời tầm mắt.
Thân thể nhỏ bé như vậy làm sao lại có nhiều máu như vậy? Khoảnh khắc thân thể nhỏ bé của nó bị nghiền nát, sinh mạng rên rỉ, nhất định là khoảnh khắc đặc biệt nhất trong cuộc sống bình thường của nó!
Cả người Đỗ Phái Tuyết cứng nhắc, giống như có chút run sợ trước sinh mệnh tươi sáng kia.
Màu máu đỏ tươi kia cứ như cuồn cuồn lan ra, không ngừng tràn về phía cô. Đứng trên vỉa hè, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đỗ Phái Tuyết đột nhiên nhấc chân muốn đi tới đứng trên vũng máu kia.
Mà ngay giây tiếp theo, cô bị mẹ mình kéo lại.
"Phái Tuyết, mẹ biết con rất thương tâm... nhưng Tiểu Bối nó chết rồi... ra ngoài đường nguy hiểm lắm, con không thể ra đó được..."
Đỗ Phái Tuyết mờ mịt quay đầu thì thấy Đỗ Phái Lan hoảng sợ núp sau lưng mẹ, nắm chặt váy bà mà khóc. Ngay cả mẹ cô cũng bi thương không thôi.
Đỗ Phái Tuyết muốn quay đầu nhìn lại mảnh máu thịt kia nhưng lại bị mẹ mình che mắt.
"Đừng xem... đừng sợ..."
Mẹ nói gì vậy? Không phải chúng ta nên cao hứng thay Tiểu Bối sao?
Nghi vấn này vẫn luôn chôn giấu trong lòng Đỗ Phái Tuyết, vẫn không được giải đáp.
Cho đến năm hai chị em mười bốn tuổi.
Hai người tướng mạo rất đẹp, ngay từ khi còn bé đã lộ rõ.
Khi đó cây kéo trong nhà bị hư, mẹ bảo hai chị em ra ngoài cửa hàng mua, thuận tiện mua mấy thứ đồ ăn vặt. Vì kế bên nhà có một siêu thị mini nên cũng không lo xảy ra chuyện.
Thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện. Một lão biến thái thích dâm dục con nít theo dõi hai chị em, dụ dỗ bắt Đỗ Phái Lan đi, sau đó cưỡng ép bắt cả Đỗ Phái Tuyết chạy ra tìm Đỗ Phái Lan.
Lão ta lái xe đưa hai chị em tới một kho hàng bỏ hoang, lộ ra biểu tình dâm tà muốn cưỡng hiếp Đỗ Phái Lan.
Đỗ gia giáo dục giới tính khá sớm, biết mình gặp phải chuyện không tốt, Đỗ Phái Lan gào khóc giãy dụa, sau đó bị lão biến thái hung hãn tán một bạt tai, váy trên người cũng bị xé rách, lộ ra thân thể non mềm.
Khi ấy Đỗ Phái Tuyết bị ném qua một bên, cô bình tĩnh lôi chiếc kéo sắc bén mới mua đặt trong ba lô ra, nhào thẳng tới lão biến thái đang cười dâm tà vươn bàn tay tội ác lên người Đỗ Phái Lan.
Đại khái lão biến thái kia cũng không ngờ một cô bé gái mười ba mười bốn tuổi sẽ tấn công mình nên căn bản không đề phòng, bị Đỗ Phái Tuyết dùng kéo đâm thủng quả tim từ phía sau!
Đỗ Phái Tuyết vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó, cây kéo nhuộm đầy máu tươi chỉ cần dùng lực một chút liền dễ dàng đâm sâu vào thân thể người trước mặt.
Thân mình to lớn của tên biến thái ngã ập xuống, Đỗ Phái Tuyết trợn to mắt, cưỡi ngồi lên lưng đối phương, tay giơ cao cây kéo nhuốm máu, từng phát từng phát đâm vào thể xác xụi lơ vô lực dười thân tạo thành những tiếng vang nặng nề, tiếp đó là tiếng rên rỉ cùng dòng máu ấm nóng theo động tác của cô phun trào ra ngoài.
Gương mặt dính đầy máu tươi của Đỗ Phái Tuyết vô thức lộ ra nụ cười. Bên dưới làn da mong manh kia chính là nhịp đập của sinh mệnh. Chỉ cần phá vỡ lớp da thì có thể tiếp xúc với máu tươi cùng hơi thở sinh mệnh, hôm nay cô rốt cuộc có thể tự tay chạm tới, cảm giác đó so với cô tưởng tượng lại càng thơm ngọt hơn.
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười thỏa mãn, cây kéo trong tay không ngừng đâm xuống, cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên.
Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Phái Lan quần áo bị xé rách bươm đang dùng cả chân lẫn tay không ngừng lùi về sau, biểu tình hoảng sợ nhìn cô, đồng thời còn không ngừng la hét thảm thiết. Thế nhưng đối tượng mà Đỗ Phái Lan kinh hãi không phải người đàn ông muốn dâm ô mình mà là Đỗ Phái Tuyết.
Tay Đỗ Phái Tuyết có chút run rẩy, cây kéo trượt xuống cắm vào phần lưng máu thịt mơ hồ của người nọ. Trong đôi mắt trợn trừng kinh hãi của Đỗ Phái Lan chính là hình ảnh cả người đầy máu tươi vô cùng đáng sợ của cô.
Mặc dù lờ mờ nhưng Đỗ Phái Tuyết biết như vậy là không đúng.
Cô là một đứa bé xấu.
...
"Thế nhưng, rõ ràng sau chuyện đó cả chị lẫn em đều không phục bình thường, vì sao..." Đỗ Phái Lan lo lắng nói.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng đặt chiếc muỗng trong tay xuống, tiếng vang thanh thúy của đồ sứ cùng kim loại va chạm vang lên làm Đỗ Phái Lan ngừng lại.
"Hiếm có dịp gặp gỡ cùng ăn bữa cơm, có thể... không nói đề tài này không?" Sắc mặt Đỗ Phái Tuyết vẫn trầm tĩnh như cũ, chỉ hơi cúi đầu nhìn những hạt đậu hà lan cùng hạt cháo trong chén, nhẹ giọng nói.
Rõ ràng âm thanh rất êm ái, thế nhưng Đỗ Phái Lan lại cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt, không dám nói thêm từ nào nữa.
Đỗ Phái Lan chỉ cảm thấy mờ mịt cùng vô thố, đối diện với đứa em gái song sinh bình tĩnh dịu dàng đã chung sống hơn hai mươi năm, nếu không phải bốn năm trước Đỗ Phái Tuyết đột nhiên rời khỏi Đỗ gia, Đỗ Phái Lan vẫn cho rằng hai người sẽ hòa hợp chung sống đến khi có được gia đình của riêng mình.
Lần đó Đỗ Phái Tuyết làm vậy vì muốn bảo vệ cô, sau chuyện đó Đỗ Phái Tuyết phản ứng còn mãnh liệt hơn cô, cứ ăn thịt là ói, còn thường xuyên chạy tới nhà thờ chùa miếu. Thế nhưng nếu là vì chuyện năm mười hai tuổi thì Đỗ Phái Tuyết vừa nói là không trách cô.
Nếu vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào?
.*.
Trong huyền môn có không ít người họ Từ, Từ gia cũng có vài gia tộc. Thế nhưng có thể để cha mẹ vừa mắt, hơn nữa còn được gọi là gia chủ thì chỉ có Từ gia của Hạo Ca Tông mà thôi.
Từ gia này là gia tộc chư hầu đệ nhất của Hạo Ca Tông, nghe nói từng là gia tộc số một số hai trong huyền môn. Thế nhưng sau trận hạo kiếp hơn hai mươi năm trước, Từ gia cũng suy sút theo Hạo Ca Tông. Bất quá lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trong mắt người ngoài thì gia tộc nhỏ như Đỗ gia trèo cao Từ gia. Mà vị tam thiếu gia Từ gia này nghe nói mới từ nước ngoài quay về, lớn hơn Đỗ Phái Lan ba buổi, tình tình tao nhã lịch sự, được mọi người khen ngợi, thoạt nhìn có thể xem là trai tài gái sắc.
Đỗ Phái Lan cùng Đỗ Phái Tuyết ở trong huyền môn cũng có thể xem là có chút danh tiếng, được xưng là cặp mỹ nhân Đỗ gia, bởi vì tướng mạo xinh đẹp, năng lực cường đại nên được không ít người chú ý. Năm đó Đỗ Phái Tuyết rời khỏi Đỗ gia gia nhập đặc vụ bộ môn, cha mẹ Đỗ gia liền dốc lòng đào tạo Đỗ Phái Lan, làm cô có được danh hiệu thiên chi kiêu nữ, hôm nay rốt cuộc như nguyện gả Đỗ Phái Lan vào đại gia tộc.
Đỗ Phái Tuyết liếc nhìn Đỗ Phái Lan mặc dù mỉm cười nhưng mi tâm hơi nhíu lại, nhẹ giọng mở miệng: "Chị không thích anh ta à?"
Đỗ Phái Lan cười khổ, cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay: "Cũng không biết là thích hay không thích, chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi." Nhìn những chiếc xe hơi lướt ngang qua cửa sổ, mi mắt cô khẽ run, thấp giọng nói: "Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày này, thế nhưng khi nó tới..."
Đỗ Phái Lan ngừng lại, vội vàng cười nói: "Thật ra thì tam thiếu gia Từ gia kia cũng không tệ, đối đãi với chị rất ôn nhu, mỗi ngày đều đúng giờ đưa tới một bó hoa, cha mẹ đều rất cao hứng."
Đỗ Phái Tuyết cúi đầu hớp một ngụm cà phê, không nói gì. Cô biết tính tình Đỗ Phái Lan, có nói thì chị ta cũng không có dũng khí phản kháng cùng chạy trốn khỏi gia đình đã nuôi nấng mình.
"Thôi không nói chuyện này nữa, lần này gọi em ra ngoài vì mấy hôm trước lúc quét dọn nhà thì thấy quyển album này, bên trong có rất nhiều hình của Tiểu Bối, khi đó chỉ mới vài tuổi mà thôi." Đỗ Phái Lan lôi ra một quyển sách cũ, cẩn thận mở ra, cười nói.
Đỗ Phái Tuyết liếc nhìn cục bông xù màu trắng trong hình, mi mắt rũ xuống, không có hứng thú thu hồi tầm mắt.
"Lúc đầu chị cứ tưởng em không thích Tiểu Bối, thực không ngờ lúc Tiểu Bối gặp tai nạn chết đi em lại thương tâm như vậy..." Nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết vô cùng đáng yêu trong hình, Đỗ Phái Lan hoài niệm nói.
Đỗ Phái Lan vừa nói vậy, Đỗ Phái Tuyết liền nhớ ra, con chó Tiểu Bối kia là giống chó phốc.
"Tiểu Bối thực đáng yêu, nhỏ xíu xiu. Chị bảo em sờ mà em không chịu, kết quả..." Đỗ Phái Lan than nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con chó nhỏ trong hình, ánh mắt đầy ý cười ôn nhu.
Đỗ Phái Tuyệt cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay, trong đầu hiện lên thi thể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đường nhựa đen ngòm.
"Phái Tuyết, lúc đầu vì sao em lại không từ mà biệt, trực tiếp rời nhà gia nhập đặc vụ bộ môn? Sao em vẫn không chịu nói cho chị biết nguyên nhân?"
Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt phượng trầm tĩnh lẳng lặng nhìn người chị sinh đôi đang tha thiết nhìn mình, nhìn đôi mắt giống mắt mình như đúc, khẽ mỉm cười: "Có thể không nói đề tài này không?"
Đỗ Phái Lan ngẩn người, môi run run vài cái, thấp giọng nói: "Em vẫn còn trách chị sao? Nếu khi đó không phải chị..."
Người bồi bàn trẻ tuổi bưng thức ăn lên, lịch thiệp nói: "Hai vị, mỳ ý, cháo đậu nành cùng salad rau cải mà hai vị gọi đã có."
Mì ý vàng ươm được rưới nước sốt cà chua cùng hành tây có màu đỏ cam, thêm chút tiêu rắc bên trên. Cân nhắc đến chuyện Đỗ Phái Tuyết là người ăn chay, cháo đậu nành được nấu từ nước canh rau cải nhưng không hề làm món cháu nhạt nhẽo. Đậu hà lan tươi mới, cải xanh xanh mướt cùng gạo được hầm chung với nhau, hương vị thơm mát trong trẻo. Salad rau cải thì xanh mướt tươi ngon, vị dầu ô liu cùng giấm không hề gay mũi, thoạt nhìn liền kích thích sự thèm ăn.
Đỗ Phái Tuyết ăn một ngụm cháo, nhẹ nhàng nói: "Em không trách chị."
Phát hiện bản chất ẩn giấu trong người mình chỉ là chuyện sớm hay muộn, sao có thể trách cứ những người không liên quan cơ chứ?
Từ nhỏ, Đỗ Phái Tuyết đã không giống vơi những bé gái đồng tuổi khác. Cô không có hứng thú với những thứ đáng yêu, kẹo hay màu hồng, lúc con chó nhỏ Tiểu Bối kia chạy tới cọ cọ chân cô, cô liền nhịn không được đẩy nó ra, sau đó trở về phòng đóng cửa lại, mặc nó ở bên ngoài kêu cỡ nào cũng không ra.
Người xung quanh chỉ nghĩ rằng cô không thích những thứ này, cộng thêm tính cách có chút lãnh đạm mà thôi. Bản thân Đỗ Phái Tuyết cũng nghĩ như vậy, cho đến ngày hôm đó, con chó phốc kia không biết nổi điên thế nào mà đột nhiên vùng ra khỏi sợi dây xông thẳng ra đường cái, sau đó nó bị một chiếc xe tải lao tới cán nát.
Từ đống máu thịt nát bét kia hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ của nó, máu tươi văng tung tóe, da lông trắng như tuyết bị máu nhuộm thành đỏ tươi, ruột gan phèo phổi não văng tung tóe đầy đất, chỉ thấy là một mảnh đỏ đỏ trắng trắng nằm trên mặt đường nhựa đen ngòm.
Khi ấy chỉ gần bảy tuổi, Đỗ Phái Tuyết lần đầu tiên chú ý tới con chó phốc đã sống trong nhà mình mấy năm, chăm chú nhìn đống máu thịt mơ hồ kia, căn bản không thể dời tầm mắt.
Thân thể nhỏ bé như vậy làm sao lại có nhiều máu như vậy? Khoảnh khắc thân thể nhỏ bé của nó bị nghiền nát, sinh mạng rên rỉ, nhất định là khoảnh khắc đặc biệt nhất trong cuộc sống bình thường của nó!
Cả người Đỗ Phái Tuyết cứng nhắc, giống như có chút run sợ trước sinh mệnh tươi sáng kia.
Màu máu đỏ tươi kia cứ như cuồn cuồn lan ra, không ngừng tràn về phía cô. Đứng trên vỉa hè, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đỗ Phái Tuyết đột nhiên nhấc chân muốn đi tới đứng trên vũng máu kia.
Mà ngay giây tiếp theo, cô bị mẹ mình kéo lại.
"Phái Tuyết, mẹ biết con rất thương tâm... nhưng Tiểu Bối nó chết rồi... ra ngoài đường nguy hiểm lắm, con không thể ra đó được..."
Đỗ Phái Tuyết mờ mịt quay đầu thì thấy Đỗ Phái Lan hoảng sợ núp sau lưng mẹ, nắm chặt váy bà mà khóc. Ngay cả mẹ cô cũng bi thương không thôi.
Đỗ Phái Tuyết muốn quay đầu nhìn lại mảnh máu thịt kia nhưng lại bị mẹ mình che mắt.
"Đừng xem... đừng sợ..."
Mẹ nói gì vậy? Không phải chúng ta nên cao hứng thay Tiểu Bối sao?
Nghi vấn này vẫn luôn chôn giấu trong lòng Đỗ Phái Tuyết, vẫn không được giải đáp.
Cho đến năm hai chị em mười bốn tuổi.
Hai người tướng mạo rất đẹp, ngay từ khi còn bé đã lộ rõ.
Khi đó cây kéo trong nhà bị hư, mẹ bảo hai chị em ra ngoài cửa hàng mua, thuận tiện mua mấy thứ đồ ăn vặt. Vì kế bên nhà có một siêu thị mini nên cũng không lo xảy ra chuyện.
Thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện. Một lão biến thái thích dâm dục con nít theo dõi hai chị em, dụ dỗ bắt Đỗ Phái Lan đi, sau đó cưỡng ép bắt cả Đỗ Phái Tuyết chạy ra tìm Đỗ Phái Lan.
Lão ta lái xe đưa hai chị em tới một kho hàng bỏ hoang, lộ ra biểu tình dâm tà muốn cưỡng hiếp Đỗ Phái Lan.
Đỗ gia giáo dục giới tính khá sớm, biết mình gặp phải chuyện không tốt, Đỗ Phái Lan gào khóc giãy dụa, sau đó bị lão biến thái hung hãn tán một bạt tai, váy trên người cũng bị xé rách, lộ ra thân thể non mềm.
Khi ấy Đỗ Phái Tuyết bị ném qua một bên, cô bình tĩnh lôi chiếc kéo sắc bén mới mua đặt trong ba lô ra, nhào thẳng tới lão biến thái đang cười dâm tà vươn bàn tay tội ác lên người Đỗ Phái Lan.
Đại khái lão biến thái kia cũng không ngờ một cô bé gái mười ba mười bốn tuổi sẽ tấn công mình nên căn bản không đề phòng, bị Đỗ Phái Tuyết dùng kéo đâm thủng quả tim từ phía sau!
Đỗ Phái Tuyết vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó, cây kéo nhuộm đầy máu tươi chỉ cần dùng lực một chút liền dễ dàng đâm sâu vào thân thể người trước mặt.
Thân mình to lớn của tên biến thái ngã ập xuống, Đỗ Phái Tuyết trợn to mắt, cưỡi ngồi lên lưng đối phương, tay giơ cao cây kéo nhuốm máu, từng phát từng phát đâm vào thể xác xụi lơ vô lực dười thân tạo thành những tiếng vang nặng nề, tiếp đó là tiếng rên rỉ cùng dòng máu ấm nóng theo động tác của cô phun trào ra ngoài.
Gương mặt dính đầy máu tươi của Đỗ Phái Tuyết vô thức lộ ra nụ cười. Bên dưới làn da mong manh kia chính là nhịp đập của sinh mệnh. Chỉ cần phá vỡ lớp da thì có thể tiếp xúc với máu tươi cùng hơi thở sinh mệnh, hôm nay cô rốt cuộc có thể tự tay chạm tới, cảm giác đó so với cô tưởng tượng lại càng thơm ngọt hơn.
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười thỏa mãn, cây kéo trong tay không ngừng đâm xuống, cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên.
Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Phái Lan quần áo bị xé rách bươm đang dùng cả chân lẫn tay không ngừng lùi về sau, biểu tình hoảng sợ nhìn cô, đồng thời còn không ngừng la hét thảm thiết. Thế nhưng đối tượng mà Đỗ Phái Lan kinh hãi không phải người đàn ông muốn dâm ô mình mà là Đỗ Phái Tuyết.
Tay Đỗ Phái Tuyết có chút run rẩy, cây kéo trượt xuống cắm vào phần lưng máu thịt mơ hồ của người nọ. Trong đôi mắt trợn trừng kinh hãi của Đỗ Phái Lan chính là hình ảnh cả người đầy máu tươi vô cùng đáng sợ của cô.
Mặc dù lờ mờ nhưng Đỗ Phái Tuyết biết như vậy là không đúng.
Cô là một đứa bé xấu.
...
"Thế nhưng, rõ ràng sau chuyện đó cả chị lẫn em đều không phục bình thường, vì sao..." Đỗ Phái Lan lo lắng nói.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng đặt chiếc muỗng trong tay xuống, tiếng vang thanh thúy của đồ sứ cùng kim loại va chạm vang lên làm Đỗ Phái Lan ngừng lại.
"Hiếm có dịp gặp gỡ cùng ăn bữa cơm, có thể... không nói đề tài này không?" Sắc mặt Đỗ Phái Tuyết vẫn trầm tĩnh như cũ, chỉ hơi cúi đầu nhìn những hạt đậu hà lan cùng hạt cháo trong chén, nhẹ giọng nói.
Rõ ràng âm thanh rất êm ái, thế nhưng Đỗ Phái Lan lại cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt, không dám nói thêm từ nào nữa.
Đỗ Phái Lan chỉ cảm thấy mờ mịt cùng vô thố, đối diện với đứa em gái song sinh bình tĩnh dịu dàng đã chung sống hơn hai mươi năm, nếu không phải bốn năm trước Đỗ Phái Tuyết đột nhiên rời khỏi Đỗ gia, Đỗ Phái Lan vẫn cho rằng hai người sẽ hòa hợp chung sống đến khi có được gia đình của riêng mình.
Lần đó Đỗ Phái Tuyết làm vậy vì muốn bảo vệ cô, sau chuyện đó Đỗ Phái Tuyết phản ứng còn mãnh liệt hơn cô, cứ ăn thịt là ói, còn thường xuyên chạy tới nhà thờ chùa miếu. Thế nhưng nếu là vì chuyện năm mười hai tuổi thì Đỗ Phái Tuyết vừa nói là không trách cô.
Nếu vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào?
.*.
Bình luận truyện