Âm Dương Nhãn
Chương 53: Phụ thân
Nhóm tử sĩ bị phá vòng vây đuổi tới, Tiểu Nghệ Tu lại một lần nữa bị bao vây, cậu hung tợn đánh ngã mấy tử sĩ, phá vòng vây đập đám thiếu gia, sau đó lại một lần nữa bị vây.
"Cút hết cho tao!" Tiểu Nghệ Tu đứng ở giữa vòng vây của tử sĩ tức giận hét lớn một tiếng, đột nhiên cậu đối mặt với ánh mắt của một tử sĩ sống chết quấn chặt lấy mình.
Ánh mắt kia giống như đã mất đi ánh sáng, không có chán ghét, không có tức giận, cũng không có quyết tâm kiên định hộ chủ. Chẳng qua bọn họ chỉ là một cái máy không sợ chết được cài đặt để ngăn cản cậu mà thôi.
Tóc gáy Tiểu Nghệ Tu dựng đứng, ánh mắt đỏ ngầu căm phẫn gầm một tiếng, một quyền hung hãn đánh vào ngực tử sĩ kia!
Tử sĩ kia không phát ra chút âm thanh nào, đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi co quắp ngã xuống đất.
Cứ vậy tuần hoàn cho đến khi tất cả tử sĩ đều bị đánh ngã, đám tiểu thiếu gia cũng bị Tiểu Nghệ Tu đập tới dở sống dở chết, cả người đầy vết thương, đồng thời cũng phun ra mấy ngụm máu. Mà đứa nhỏ miệng miệng châm chích Tiểu Nghệ Tu bị đánh thảm nhất, vài quyền đấm thẳng vào mặt, sống mũi gãy lệch, miệng mồm máu me, trong số máu phun ra còn lẫn vài cái răng, một cánh tay cùng hai bắp đùi bị đánh gãy xương, nát bét. Hiện giờ đang nằm xụi lơ dưới đất không nhúc nhích, sống chết không rõ, sau khi cứu chữa chắc chắn sẽ trở thành kẻ tàn tật.
Trận chiến này vô cùng thảm thiết, hơn năm mươi người sống chết không rõ nằm dưới đất, Nghệ Tử Ngang hơn mười tuổi bị dọa tới tái mặt, co rút sau lưng tử sĩ oa oa khóc lớn. Tiểu Nghệ Tu cũng cả người đầy máu, làn da bị máu cùng vết thương phủ đầy, không có mấy nơi lành lặn, cơ hồ lảo đảo muốn ngã.
"Quái vật.... quái vật! Mày là quái vật!"
Tiểu Nghệ Tu lạnh lùng liếc nhìn Nghệ Tử Ngang bị dọa tới oa oa gào khóc, khinh thường phun một ngụm máu. Cậu xoay người lại liếc nhìn Tiểu Khương Tu Hiền vừa nãy đã lao ra ngăn chặn đám tử sĩ, dọa đối phương sợ tới rút cổ, sau đó cậu từ từ quay về căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, ầm một tiếng đóng cửa lại, gian nan tự bôi thuốc, tự liếm vết thương.
Chuyện này huyên náo cực lớn, rất nhanh đã kinh động tới người lớn, có người gấp rút chạy tới mang các vị thiếu gia đi cứu chữa.
Chờ Tiểu Nghệ Tu xử lý xong vết thương trên người, lảo đảo lắc lư từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nhóm tử sĩ với lồng ngực không còn phập phồng nằm bên ngoài, sắc mặt cậu nháy mắt tái nhợt, lý trí mong manh sắp hỏng mất nháy mắt quay lại.
Thi thể xụi lơ nằm dưới đất không còn hô hấp cùng vệt máu khô đen trên người đã lẳng lặng báo cho Tiểu Nghệ Tu biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhóm tử sĩ đã chết này chỉ tầm mười tuổi mà thôi, thế nhưng lại im lìm chết ở nơi này.
Tiểu Nghệ Tu lảo đảo vọt tới thác nước ở bên cạnh, điên cuồng rửa đi vết máu dính trện tay, cậu chà đến khi da dẻ cả người đỏ bừng, vết thương cũng trắng bệch mới chậm rãi quay trở lại, vẻ mặt hoảng hốt kéo thi thể ra ngoài, định làm mộ cho bọn họ an nghỉ.
Người khởi binh vấn tội nhanh chóng chạy tới, người nọ là một người trung niên lạ mặt, tựa hồ là trưởng lão. Ông mang theo một đám tử sĩ, vừa thấy Tiểu Nghệ Tu cả người đầy vết thương kéo thi thể ra ngoài liền biến sắc, lập tức quát: "Nghiệt súc! Còn không quỳ xuống! Mày biết tội của mày không hả?"
Nghệ Tu đứng xem nhàn nhạt giải thích: "Thứ rác rưởi bị anh đánh tàn phế chính là con trai của lão già này, vì quá đau lòng nên chạy tới sủa. Bây giờ nó đang kéo chút hơi tàn sống lay lắt trong Thiên Huyền Tông, so với anh lúc ban đầu còn thảm hơn, ngay cả cha nó cũng từ bỏ nó. Cha nó đã không còn là trưởng lão nữa, bây giờ ngày ngày đều không cam lòng muốn một lần nữa phục chức."
Tiểu Nghệ Tu sắc mặt nhợt nhạt ngẩng đầu, còn tưởng đối phương muốn hỏi tội mình giết người, nào ngờ đối phương vừa há mồm đã nói: "Mày là thứ hung bạo! Không xem trưởng bối ra gì, cư nhiên tàn nhẫn công kích Nghệ Tử Ngang cùng nhóm bạn cùng lứa tới nội thương nghiêm trọng! Có vài thiếu gia còn bị đánh tới tàn tật! Mày còn tự tiện giết chết tử sĩ được đào tạo nhiều năm! Vì hết thảy những tội danh này, mày phải quỳ xuống chịu phạt, còn phải bị cấm bế!"
Tâm Tiểu Nghệ Tu lạnh xuống.
Cho nên cậu sai là vì đã đánh đám thiếu gia kia cứ không phải vì lỡ tay giết người? Sai là cậu vì dám phản kháng chứ không phải đám người dẫn tử sĩ tới vây công cậu?
Tiểu Nghệ Tu cúi đầu nhìn số thi thể trên đất, đột nhiên hiểu ra. Đám người Thiên Huyền Tông không xem tử sĩ là người, mà bản thân tử sĩ cũng không xem mình là người.
Mà cậu, chỉ sợ cũng không được Thiên Huyền Tông xem là người.
Trưởng lão kia tiếp tục quát: "Nghiệt súc! Mày có nghe không hả? Tao bảo mày quỳ xuống! Hôm nay tao phải thay tông chủ dạy dỗ cái thứ hung ác côn đồ này! Người đâu, dùng roi hình! Đánh nó năm mươi roi!"
Tiểu Nghệ Tu đã bị trọng thương, đừng nói năm mươi, ngay cả mười roi cũng không chịu nổi, lão già này rõ ràng muốn lấy mạng Tiểu Nghệ Tu! Trưởng lão này hiển nhiên đã tức tới mất lý trí.
Tiểu Nghệ Tu cúi đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Tôi công kích bọn họ, là bọn họ tự mình chạy tới nơi này cho tôi đánh à? Hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm thì ông phải đưa tôi tới Giới Luật Đường phán quyết mới đúng, ông muốn dùng tư hình à?"
Người trung niên kia sa sầm mặt, ánh mắt oán độc nhìn Tiểu Nghệ Tu bị thương đầy người, nghiêm nghị nói: "Tao chính là trưởng lão giới luật! Đây chính là phán quyết của tao! Hành hình!"
Nhóm tử sĩ sau lưng người trung niên này hiển nhiên không giống nhóm tử sĩ thiếu niên, tất cả bọn họ đều là tử sĩ trung niên, Nghệ Tu đang bị thương nặng, căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Thế nhưng cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ chờ chết như vậy, cậu phải sống sót!
Muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình!
Tiểu Nghệ Tu nâng ánh mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng nhóm tử sĩ tráng kiện vây tới, không để ý cơn đau đớn mà cơ thể đang thống khổ chịu đựng, bắt đầu phát động sức mạnh khủng khiếp ẩn giấu trong cơ thể, mặc cho nó điên cuồng di chuyển trong cơ thể.
Vết thương vốn đã được băng bó cầm máu trên cơ thể vì phát động sức mạnh mà rách toạt, máu tươi tóe ra thấm ướt cả băng vải, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!
Tô Dập không thể tin nổi trợn hai mắt, giây tiếp theo đã bị Nghệ Tu chụp đầu ấn vào ngực.
Tô Dập cả người cứng đờ bị Nghệ Tu đè đầu tựa vào lòng anh. Phía sau là tiếng gào rống, tiếng xé gió cùng tiếng thân thể bị hung hăng công kích. Thế nhưng rõ ràng nhất là tiếng tim đập thình thịch ở sát bên tai.
Nhiều âm thanh như vậy, duy chỉ không có âm thanh của Tiểu Nghệ Tu.
Tô Dập trợn to mắt nhìn ánh sáng sáng rừng rực phủ quanh hốc mắt, tim run rẩy nhưng không có dũng khí xoay người lại nhìn. Cậu chỉ có thể cố nén nước mắt trào ra, run run ôm chặt người trước mắt, đồng thời nắm chặt lớp áo sau lưng Nghệ Tu, có chút run rẩy nhắm mắt hơi tựa vào lồng lực rộng của anh, không nghe nữa.
Cảm nhận được thân thể hơi run rẩy trong lòng, Nghệ Tu bình thản nhìn tình cảnh cực kỳ thảm thiết trước mặt, nhìn chính mình đã biến thành huyết nhân vẫn không cam lòng liều chết giãy dụa. Nhìn Tiểu Khương Tu Hiền từa một góc tối lao tới, rất nhanh sau đó bị đánh gục, trong lòng có chút phức tạp, cũng có chút mất kiên nhẫn.
Ảo cảnh vẫn chưa xong sao? Tô Dập bị dọa sợ rồi!
Hai mắt Tiểu Nghệ Tu đỏ như máu, chỉ dựa vào ý niệm quyết không chịu thua cùng ý cầu sinh mãnh liệt chống đỡ mà điên cuồng công kích hết thảy những kẻ dám tới gần. Nhóm tử sĩ nhất thời không thể làm gì Tiểu Nghệ Tu, trưởng lão giới luật nhíu chặt mày, phất tay: "Tất cả lên hết cho tôi!"
Lúc nhóm tử sĩ chuẩn bị lao lên thì từ xa xa truyền tới một tiếng quát lớn như sấm nổ: "Dừng tay!"
Trưởng lão giới luật biến sắc, vội vàng lớn tiếng quát nhóm tử sĩ vây công Tiểu Nghệ Tu dừng lại, sau đó cung kính khom người hành lễ: "Tông sử đại nhân."
Tông sử là người trực tiếp nghe lệnh từ tông chủ, có thể nói chính là người thay mặt tông chủ đại nhân truyền đạt mệnh lệnh, không thể sơ suất.
Người này nhíu mày liếc nhìn huyết nhân miễn cưỡng đứng thẳng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia khâm phục. Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Tông chủ triệu Nghệ Tu, trưởng lão giới luật, ông cũng đi theo đi."
Trưởng lão giới luật cả kinh, vội vàng khom người biểu thị mình đã hiểu.
Tông sử lại liếc nhìn Tiểu Nghệ Tu lảo đảo muốn ngã một cái, nhàn nhạt mở miệng với người phía sau: "Dẫn Nghệ Tu tới y đường, thu thập xong hẵn tới diện kiến tông chủ."
Đến tận khi Nghệ Tu được băng bó thành một tiểu xác ướp, Nghệ Tu mới vỗ vỗ đầu Tô Dập ở trong lòng: "Được rồi, không sao nữa rồi."
Tô Dập mở mắt ra, im lìm gật đầu buông lỏng Nghệ Tu. Cậu quay đầu nhìn lại thì phát hiện cảnh tượng đã biến thành đại điện Thiên Huyền Tông. Nghệ tông chủ ngồi trên cao, sắc mặt không rõ vui giận, phía dưới là một đám trưởng lão vừa chỉ trích lẫn nhau vừa lén quan sát biểu tình tông chủ.
"Nghệ Tu vô pháp vô kỷ! Không kính trọng trưởng bối không yêu quý đồng bạn, thứ người này không thể chứa chấp trong Thiên Huyền Tông, cần phải phạt nặng rồi trục xuất!"
"Nghệ Tu ở trong tử sĩ doanh một bước cũng không rời đi, sao có thể đánh trọng thương nhóm tiểu bối? Bọn chúng hơn năm mươi người chạy tới vây công, kết quả bị một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi đánh thảm như vậy? Chậc chậc, lời này mà ông cũng dám nói ra trước mặt tông chủ à?"
Lại có người chỉa mũi dùi về phía trưởng lão giới luật mặt lạnh ở bên cạnh: "Tống trưởng lão, sự việc tổn thương người vẫn chưa được Giới Luật Đường xét xử, sao ông có thể tự tiện dùng tư hình?"
Tống trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Cho dù đưa vào Giới Luật Đường thì cũng có kết quả giống như vậy thôi! Tôi chỉ muốn sớm lấy lại công đạo cho Nghệ Tử Ngang thiếu gia cùng các vị thiếu gia khác, giúp bọn họ hả giận mà thôi!"
"Là Tống trưởng lão muốn hả giận thì đúng hơn đi."
Chân mày Tống trưởng lão dựng đứng, tức giận nói: "Ông..."
Tông sử nhìn thấy chân mày Nghệ tông chủ dần dần nhíu lại lập tức quát lớn: "Yên lặng!"
Nhóm người lập tức yên lặng nhìn về phía Nghệ tông chủ ngồi trên cao.
Ánh mắt sắc bén của Nghệ tông chủ chậm rãi liếc nhìn một vòng đám người, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên quấy đầy băng vải đứng thẳng đơ ở trung tâm đại điện, lãnh đạm mở miệng: "Nghệ Tu, con có lời nào muốn nói không?"
Tiểu Nghệ Tu chậm rãi ngẩng đầu lộ ra ánh mắt cực kỳ tương tự Nghệ tông chủ, đôi mắt phượng bướng bỉnh bất khuất. Cậu yên lặng nhìn người cha đã hơn một năm mới thấy mặt, khóe miệng nhếch lên một độ cong lãnh đạm.
"Có lời muốn nói? Dĩ nhiên là có." Cậu nhẹ giọng lặp lại, độ cong bên khóe miệng ngày càng lộ rõ hơn.
Những người khác không ngờ cậu vẫn còn cười được, đều rối rít dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cậu.
Tiểu Nghệ Tu lộ ra nụ cười giễu cợt, mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm người cha ngồi trên cao, từng câu từng chữ nói: "Tôi muốn nói, đánh chó phải xem mặt chủ."
Khóe miệng Tiểu Nghệ Tu lại càng nhếch cao hơn: "Tông chủ đại nhân, ngài nói xem có đúng không?"
Mặc dù tự so mình với chó nhưng biểu tình Tiểu Nghệ Tu không hề có chút hèn mọn cùng khuất phục, chỉ có giễu cợt cùng lạnh lùng. Cả người kiên cường cứng cỏi, nụ cười giễu cợt kia không rõ dành cho người đang ngồi trên cao hay đám trưởng lão ở xung quanh.
Biểu tình Nghệ tông chủ nháy mắt âm trầm, nhóm trưởng lão cũng biến sắc. Lưng trưởng lão giới luật nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt, há miệng run rẩy nhưng không nói được lời nào.
Nghệ Tu cho dù bị bỏ mặt thì vẫn là con ruột của tông chủ!
Cả tòa đại điện nháy mắt tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ có Tiểu Nghệ Tu từ đầu đến cuối vẫn thẳng lưng nhìn chằm chằm Nghệ tông chủ biểu tình âm trầm.
Nghệ Tông chủ lạnh lùng nhìn tiểu xác ướp, mà Tiểu Nghệ Tu cũng không chút sợ sệt, mơ hồ cùng đối phương giằng co.
Hồi lâu sau, Nghệ tông chủ híp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì. Nhóm trưởng lão trong đại điện chỉ có cảm giác mỗi giây dài như một năm, đến khi phía trên truyền tới tiếng vỗ nặng nề, tất cả mọi người đều giật mình, đồng thời cũng có cảm giác rốt cuộc đã tới lúc.
"Giới luật đường Tống Minh, coi thường pháp luật kỷ cương giới luật đường, hủy bỏ chức vị trưởng lão giới luật. Tự tiện dụng hình, phạt năm mươi roi!"
Tống trưởng lão cả người cứng đờ, tuyệt vọng chán nản suy sụp bả vai, không dám biện bạch.
"Nghệ Tử Ngang cùng tất cả tiểu bối tham gia, không yêu quý đồng bạn, phạt cấm bế một tháng, sao chép Mạnh Tử năm mươi lần, sau khi thương lành phạt mười roi, đãi ngộ giảm phân nửa! Tử sĩ bị phạt hai mươi roi. Nghệ Tu, cấm bế dưới thác nước Thiên Tuyền, năm mươi tử sĩ canh gác, trừ bỏ lão sư, những người khác không được tùy ý tới thăm!"
Sau khi lạnh giọng nói xong, Nghệ tông chủ đứng dậy, liếc nhìn thiếu niên đứng trong đại điện lần cuối rồi phất tay áo bỏ đi.
Tiểu Nghệ Tu nhìn bóng lưng Nghệ tông chủ, cười lạnh một tiếng rồi cũng xoay người sải bước bỏ đi.
Chậc một tiếng, Nghệ Tu đứng xem nói: "Chỉ vậy thôi sao? Ảo ảnh mày tạo ra chẳng ra hình ra dáng gì cả, không bằng mày tự mình chui ra ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi?"
Tô Dập đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên trong đại điện.
Thế nhưng ảo cảnh trước mắt đột nhiên bắt đầu biến động. Vẫn là tòa đại điện này nhưng thiếu niên đã cao hơn không ít đứng ở trung tâm đại điện tựa cười nhưng không cười nhìn Nghệ tông chủ.
Nghệ tông chủ hiếm thấy từ trên cao đi xuống, đứng trước mặt dùng mắt phượng lạnh lùng nhìn Tiểu Nghệ Tu, mở miệng: "Con thật sự muốn đi? Tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Huyền Tông?"
Tiểu Nghệ Tu hất cằm: "Đúng vậy."
Nghệ tông chủ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Nghệ Tu, một lần nữa mở miệng: "Ta không phải một người cha tốt, thế nhưng dù sao con cũng là con trai ta. Bây giờ ta dùng thân phận một người cha hỏi con, con thật sự muốn cắt đứt quan hệ?"
Khóe miệng Tiểu Nghệ Tu nhếch lên: "Tông chủ đại nhân, quả thực xin lỗi, ông không xứng làm cha."
"Vậy sao." Nghệ tông chủ mặt không biến sắc, hoàn toàn không nhìn ra chút biểu tình.
Ông vung ống tay áo, lạnh nhạt nói: "Vậy con đi đi."
Tiểu Nghệ Tu xoay người, chẳng chút lưu luyến sải bước rời khỏi đại điện, rời khỏi núi Thiên Huyền.
Trước khi đi, Tiểu Nghệ Tu tới tử sĩ doanh một chuyến, thuận tay mang một đứa nhỏ cả người đầy thương tích nhưng vô cùng bất khuất, mà toàn bộ tử sĩ doanh không ai ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nghệ Tu mang đứa nhỏ cho dù chết cũng kiên quyết không chịu khuất phục kia đi.
Ở cổng chính Thiên Huyền Tông, Nghệ Tử Ngang mặc trường bào đứng đó nhìn Tiểu Nghệ Tu từng bước từng bước đi xuống.
Tiểu Nghệ Tu dẫn Tiểu Khương Tu Hiền im lìm không nói năng gì đứng trên thềm đá lạnh lùng nhìn Nghệ Tử Ngang.
"Tôi đã từng không thể ngẩng mặt nhìn anh, tiếp theo sẽ đến phiên tơi đứng ở phía trên. Thế nhưng hôm nay, ngay cả tư cách đứng ở đây anh cũng không có." Nghệ Tử Ngang lạnh lùng nói: "Nghệ Tu, từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Tiểu Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, sau đó tiếp tục sải bước đi xuống.
Nháy mắt hai bên lướt ngang qua nhau, Nghệ Tử Ngang thấp giọng nói: "Hi vọng lần sau gặp lại không phải là lúc nhặt xác cho anh."
Tiểu Khương Tu Hiền nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn trừng Nghệ Tử Ngang.
Tiểu Nghệ Tu liếc nhìn Nghệ Tử Ngang một cái, tựa cười mà không cười trả lời: "Tôi chờ."
Chớp mắt một cái, toàn bộ ảo cảnh chấn động, ảo cảnh ở lầu hai đã kết thúc. Sau khi ảo cảnh biến mất thì lộ ra lối dẫn tới cầu thang lầu ba.
"Xẹt" một tiếng, ánh đèn trên lầu ba tối tăm bật mở.
"Vẫn chưa xong sao? Lần này là ảo cảnh của ai đây?" Nghệ Tu căm tức chửi thầm một tiếng, sau đó nói với Tô Dập: "Có khả năng lần này là chiêu cuối của nó, năng lực ảo cảnh nhất định sẽ mạnh hơn, cẩn thận."
Tô Dập hít sâu một hơi, gật đầu, vừa nắm chặt tay Nghệ Tu vừa tiến lên cầu thang.
Vừa lên tới lầu ba, hai người nháy mắt sửng sốt.
Trước mắt là một gian phòng khách cũ kỹ chật hẹp, chỉ có một cái bàn gỗ, mấy cái băng ghế dài, cộng thêm vài cái tủ gỗ lớn nhỏ bất đồng.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Tô Dập nhất thời không nói nên lời, mà Nghệ Tu sau khi nhìn quanh một vòng thì lập tức nhận ra đây là nơi nào.
Phía sau bọn họ truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa, Tô Dập quay đầu lại thì thấy một ông lão lưng hơi gù xách một túi thức ăn lớn vừa đóng cửa vừa nhíu mày nhìn cậu: "Đứng ngốc ở đó làm gì? Mau tới giúp ta rửa rau."
Tô Dập sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy chính mình lúc còn nhỏ đột nhiên từ vị trí mình đang đứng tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp ông lão nghiêm nghị kiên nhẫn dạy Tiểu Tô Dập rửa rau, để cậu cẩn thận quan sát cùng cảm thụ những xúc giác này. Chờ rửa rau thau rau, ông lão hỏi: "Nhìn rõ chưa?"
Tiểu Tô Dập không nói lời nào, chỉ im lìm gật đầu.
Ông lão đuổi Tô Dập ra khỏi phòng bếp: "Được rồi, ra vẽ cảnh con rửa rau đi, ta phải nấu cơm."
Tiểu Tô Dập an tĩnh lấy ra bản vẽ, xếp bút thành hàng chỉnh tề, sau đó chậm rãi vẽ. Mà trong phòng bếp thì leng keng loảng xoảng một trận, rất nhanh sau đó là âm thanh dầu sôi cùng âm thanh thức ăn xào nấu.
Tô Dập trầm mặc nhìn hết thảy quen thuộc này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu liền nói với Nghệ Tu đang chuyên chú quan sát ở bên cạnh: "Em cảm thấy ông lão chắc chắn biết gì đó về ánh mắt của em, phỏng chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này tìm hiểu một chút."
Nghệ Tu khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị kéo vào."
Tô Dập gật đầu, lại càng chuyên chú nhìn ảo cảnh trước mắt hơn.
Vừa nhìn một cái, quả nhiên phát hiện không đúng.
Ban đầu chỉ cho là sinh hoạt hằng ngày bình thường nhưng bất kể là điểm nào cũng lộ ra không đúng. Ông lão không hề né tránh thỉnh thoảng lại xem quẻ, pháp khí trận văn chưa chế tạo hoàn tất cũng để ngay trong tủ, có khi ông dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn về phía Tiểu Tô Dập, ngay cả tính cách cũng không thích hợp, ông cực kỳ tỉ mỉ lại kiên nhẫn dạy dỗ hết thảy mọi thứ về thế giới cho Tiểu Tô Dập.
Có nhiều đêm ông lão không hề để ý tới Tiểu Tô Dập mà tự nhiên lật xem cổ tịch rách nát, đồng thời vừa tính quẻ vừa viết ghi chú vào một quyển sổ bìa đen vừa dày vừa cứng cùng một chiếc laptop. Thế nhưng bởi vì Tô Dập chưa từng để ý tới mấy chuyện này nên ký ức về chuyện quẻ bói cùng ghi chép trong laptop của ông lão cực kỳ mờ nhạt.
Điều duy nhất cậu nhớ là sau một lần bói quẻ nào đó, ông lão nhìn chằm chằm quẻ bói trước mặt mà thở dài: "Cửu tử nhất sinh, hung hiểm chi cực, khó..."
Tuy biết là quẻ này cực kỳ hung hiểm nhưng chuyện ông lão đang xem về cái gì thì Tô Dập cùng Nghệ Tu vẫn chưa biết.
Có lần nọ lật xem cổ tịch được một nửa thì ông lão kinh ngạc ngồi ngây người, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Tô Dập đang an tĩnh xem sách, nhẹ nhàng sờ đầu cậu, xụ mặt nói: "Bạch ngọc bát quái của con quyệt đối không thể gỡ xuống, nhớ không?"
Khi đó Tiểu Tô Dập không biết vì sao ông lão lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện này nhiều lần như vậy, thế nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Mỗi khi Tiểu Tô Dập gật đầu, ông lão liền thở phào một hơi rồi chậm rãi đi tới bàn, tiếp tục lật xem cổ tịch.
Nghệ Tu nhíu mày nhìn hình ảnh mơ hồ trong laptop, hỏi Tô Dập: "Trong số di vật của Phác Đạo Tử tiền bối có quyển sổ này không?"
Ánh mắt Tô Dập cũng đầy nghi hoặc, cậu lắc đầu nói: "Em quả thực từng thấy qua quyển sổ này nhưng sau đó không thấy nữa, cũng không biết ông ấy để ơ đâu."
Cuộc sống này cứ an tĩnh trôi qua, ông lão không nhắc tới người nhà cũng không nói tới mấy chuyện xưa cũ. Chỉ thỉnh thoảng ngồi bên ban công trầm mặc nhìn trời, cả người tràn đầy khí tức bi thương.
Cho đến một ngày nọ, Tiểu Tô Dập nói với ông lão mình liên tục nằm mơ thấy hai cánh cửa, biểu tình ông lão mới biến đổi.
Trước kia còn bé không hiểu, Tô Dập chỉ cảm thấy biểu tình ông lão rất phức tạp. Hiện giờ một lần nữa nhìn lại thì hiển nhiên ông lão biết rõ hai cánh cửa kia là gì, thế nhưng ưu tư trong mắt ông lại vô cùng kỳ quái, đó là ưu tư pha lẫn khiếp sợ, bất ngờ, vui mừng, hi vọng... Tô Dập mặt dù hiểu được ưu tư trong mắt ông lão nhưng nghi hoặc trong lòng cũng theo đó mà gia tăng.
Ông lão ôm ưu tư kỳ quái nhìn vào ánh mắt Tiểu Tô Dập: "Tiểu Dập, con phải nhớ kỹ, có vài cánh cửa tuyệt đối không thể mở, thế nhưng có vài cánh cửa con nhất định phải mở."
"Lựa chọn cái nào thì cứ nghe theo nội tâm của con..."
Tô Dập mờ mịt nhìn ánh mắt thầm mong đợi cùng thấp thỏm của ông lão, lại nhìn Tiểu Tô Dập ngoan ngoãn gật đầu mà có chút run sợ.
Cuộc sống lại tiếp tục bình thản trôi qua, bởi vì kỹ năng hội họa cực kỳ vượt trội mà ông lão đã đưa cho Tiểu Tô Dập tới trung tâm đào tạo, hi vọng cậu có thể đậu đại học, cố gắng dung nhập vào thế giới này.
Tiểu Tô Dập cũng dựa theo ý nguyện của ông lão tham gia khóa luyện thi, mặc dù vẫn là dáng vẻ im lìm chìm trong thế giới riêng không chịu trao đổi với người khác nhưng ông lão cũng không gấp, mỗi ngày nhìn Tô Dập đeo bản vẽ rời nhà rồi lại đứng ở cửa chờ cậu quay về, biểu tình vẫn luôn cứng nhắc như vậy.
Tô Dập có chút hoảng hốt nhìn hình ảnh quen thuộc này, chỉ cảm thấy tựa hồ chỉ mới là ngày hôm qua. Nghệ Tu an tĩnh đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tiểu Tô Dập liên tiếp xuyên qua con đường huyên náo, thân thể dần dần trưởng thành dáng vẻ gà bệnh mà bọn họ gặp lần đầu tiên.
Đột nhiên hình ảnh biến đổi, bầu trời vang lên một tiếng sấm gầm, ảo cảnh biến thành một ngày mưa tầm tã, tâm Tô Dập run lên, đột nhiên ý thức được đây là cảnh gì.
Đó là đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, ông lão đột nhiên ngã bệnh.
Sức khỏe ông lão vẫn luôn rất tốt, chưa từng bị bệnh. Thế nhưng lần này vừa nhuốm bệnh thì chính là ung thư gan thời kỳ cuối, căn bệnh quái ác đã đánh gãy sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của ông.
Ông lão không muốn trị liệu hóa trị, ông quay về nhà tiếp tục cuộc sống như cũ. Tiểu Tô Dập không đi luyện thi nữa, mỗi ngày canh giữ bên cạnh ông lão, im lặng chăm sóc ông.
Ông lão cũng không đuổi cậu đi, chẳng qua ông thường xuyên trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt vừa bình tĩnh lại phức tạp.
Một ngày nọ, ông lão cầm quyển sổ bìa đen cùng laptop rời khỏi nhà, cũng không biết là đi đâu, lúc trở về thì mang một cái chìa khóa nhỏ cùng vài tờ biên lai.
Nghệ Tu nhìn một cái liền nhận ra, anh thấp giọng nói: "Nhìn kìa, nó là chìa khóa tủ sắt ngân hàng!"
Tô Dập nhìn một cái, phát hiện có chút ấn tượng mơ hồ.
Ông lão cầm chìa khóa cùng biên lai đi tới trước mặt Tiểu Tô Dập đảo vài vòng rồi mới chậm rãi cất đi, sau đó lại tiếp tục làm chuyện hằng ngày mình vẫn làm.
Tô Dập nhìn chiếc hộp nhỏ mà ông lão cẩn thận cất chìa khóa vào đó, nhẹ giọng nói: "Em nhớ ra cái hộp đó rồi, nó có trong số di vật của ông lão..."
Nghệ Tu thả lòng một chút, cười nói: "Như vậy chờ chúng ta ra ngoài rồi có thể lấy quyển sổ kia."
Tô Dập gật đầu, thế nhưng có vẻ không hào hứng lắm.
Ông lão bắt đầu thường xuyên xem quẻ, nhưng có vẻ không thể giải được gút mắc nên lần nào cũng nhíu mày trầm mặc, sau đó cất quẻ đi.
Trước ngày thi vào trường cao đẳng, bầu trời đột nhiên đổ mưa to, ông lão được đưa tới bệnh viện. Ông không chịu được đến sáng hôm sau, cuối cùng nằm trong phòng bệnh ảm đạm im lìm ra đi.
.*.
"Cút hết cho tao!" Tiểu Nghệ Tu đứng ở giữa vòng vây của tử sĩ tức giận hét lớn một tiếng, đột nhiên cậu đối mặt với ánh mắt của một tử sĩ sống chết quấn chặt lấy mình.
Ánh mắt kia giống như đã mất đi ánh sáng, không có chán ghét, không có tức giận, cũng không có quyết tâm kiên định hộ chủ. Chẳng qua bọn họ chỉ là một cái máy không sợ chết được cài đặt để ngăn cản cậu mà thôi.
Tóc gáy Tiểu Nghệ Tu dựng đứng, ánh mắt đỏ ngầu căm phẫn gầm một tiếng, một quyền hung hãn đánh vào ngực tử sĩ kia!
Tử sĩ kia không phát ra chút âm thanh nào, đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi co quắp ngã xuống đất.
Cứ vậy tuần hoàn cho đến khi tất cả tử sĩ đều bị đánh ngã, đám tiểu thiếu gia cũng bị Tiểu Nghệ Tu đập tới dở sống dở chết, cả người đầy vết thương, đồng thời cũng phun ra mấy ngụm máu. Mà đứa nhỏ miệng miệng châm chích Tiểu Nghệ Tu bị đánh thảm nhất, vài quyền đấm thẳng vào mặt, sống mũi gãy lệch, miệng mồm máu me, trong số máu phun ra còn lẫn vài cái răng, một cánh tay cùng hai bắp đùi bị đánh gãy xương, nát bét. Hiện giờ đang nằm xụi lơ dưới đất không nhúc nhích, sống chết không rõ, sau khi cứu chữa chắc chắn sẽ trở thành kẻ tàn tật.
Trận chiến này vô cùng thảm thiết, hơn năm mươi người sống chết không rõ nằm dưới đất, Nghệ Tử Ngang hơn mười tuổi bị dọa tới tái mặt, co rút sau lưng tử sĩ oa oa khóc lớn. Tiểu Nghệ Tu cũng cả người đầy máu, làn da bị máu cùng vết thương phủ đầy, không có mấy nơi lành lặn, cơ hồ lảo đảo muốn ngã.
"Quái vật.... quái vật! Mày là quái vật!"
Tiểu Nghệ Tu lạnh lùng liếc nhìn Nghệ Tử Ngang bị dọa tới oa oa gào khóc, khinh thường phun một ngụm máu. Cậu xoay người lại liếc nhìn Tiểu Khương Tu Hiền vừa nãy đã lao ra ngăn chặn đám tử sĩ, dọa đối phương sợ tới rút cổ, sau đó cậu từ từ quay về căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, ầm một tiếng đóng cửa lại, gian nan tự bôi thuốc, tự liếm vết thương.
Chuyện này huyên náo cực lớn, rất nhanh đã kinh động tới người lớn, có người gấp rút chạy tới mang các vị thiếu gia đi cứu chữa.
Chờ Tiểu Nghệ Tu xử lý xong vết thương trên người, lảo đảo lắc lư từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nhóm tử sĩ với lồng ngực không còn phập phồng nằm bên ngoài, sắc mặt cậu nháy mắt tái nhợt, lý trí mong manh sắp hỏng mất nháy mắt quay lại.
Thi thể xụi lơ nằm dưới đất không còn hô hấp cùng vệt máu khô đen trên người đã lẳng lặng báo cho Tiểu Nghệ Tu biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhóm tử sĩ đã chết này chỉ tầm mười tuổi mà thôi, thế nhưng lại im lìm chết ở nơi này.
Tiểu Nghệ Tu lảo đảo vọt tới thác nước ở bên cạnh, điên cuồng rửa đi vết máu dính trện tay, cậu chà đến khi da dẻ cả người đỏ bừng, vết thương cũng trắng bệch mới chậm rãi quay trở lại, vẻ mặt hoảng hốt kéo thi thể ra ngoài, định làm mộ cho bọn họ an nghỉ.
Người khởi binh vấn tội nhanh chóng chạy tới, người nọ là một người trung niên lạ mặt, tựa hồ là trưởng lão. Ông mang theo một đám tử sĩ, vừa thấy Tiểu Nghệ Tu cả người đầy vết thương kéo thi thể ra ngoài liền biến sắc, lập tức quát: "Nghiệt súc! Còn không quỳ xuống! Mày biết tội của mày không hả?"
Nghệ Tu đứng xem nhàn nhạt giải thích: "Thứ rác rưởi bị anh đánh tàn phế chính là con trai của lão già này, vì quá đau lòng nên chạy tới sủa. Bây giờ nó đang kéo chút hơi tàn sống lay lắt trong Thiên Huyền Tông, so với anh lúc ban đầu còn thảm hơn, ngay cả cha nó cũng từ bỏ nó. Cha nó đã không còn là trưởng lão nữa, bây giờ ngày ngày đều không cam lòng muốn một lần nữa phục chức."
Tiểu Nghệ Tu sắc mặt nhợt nhạt ngẩng đầu, còn tưởng đối phương muốn hỏi tội mình giết người, nào ngờ đối phương vừa há mồm đã nói: "Mày là thứ hung bạo! Không xem trưởng bối ra gì, cư nhiên tàn nhẫn công kích Nghệ Tử Ngang cùng nhóm bạn cùng lứa tới nội thương nghiêm trọng! Có vài thiếu gia còn bị đánh tới tàn tật! Mày còn tự tiện giết chết tử sĩ được đào tạo nhiều năm! Vì hết thảy những tội danh này, mày phải quỳ xuống chịu phạt, còn phải bị cấm bế!"
Tâm Tiểu Nghệ Tu lạnh xuống.
Cho nên cậu sai là vì đã đánh đám thiếu gia kia cứ không phải vì lỡ tay giết người? Sai là cậu vì dám phản kháng chứ không phải đám người dẫn tử sĩ tới vây công cậu?
Tiểu Nghệ Tu cúi đầu nhìn số thi thể trên đất, đột nhiên hiểu ra. Đám người Thiên Huyền Tông không xem tử sĩ là người, mà bản thân tử sĩ cũng không xem mình là người.
Mà cậu, chỉ sợ cũng không được Thiên Huyền Tông xem là người.
Trưởng lão kia tiếp tục quát: "Nghiệt súc! Mày có nghe không hả? Tao bảo mày quỳ xuống! Hôm nay tao phải thay tông chủ dạy dỗ cái thứ hung ác côn đồ này! Người đâu, dùng roi hình! Đánh nó năm mươi roi!"
Tiểu Nghệ Tu đã bị trọng thương, đừng nói năm mươi, ngay cả mười roi cũng không chịu nổi, lão già này rõ ràng muốn lấy mạng Tiểu Nghệ Tu! Trưởng lão này hiển nhiên đã tức tới mất lý trí.
Tiểu Nghệ Tu cúi đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Tôi công kích bọn họ, là bọn họ tự mình chạy tới nơi này cho tôi đánh à? Hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm thì ông phải đưa tôi tới Giới Luật Đường phán quyết mới đúng, ông muốn dùng tư hình à?"
Người trung niên kia sa sầm mặt, ánh mắt oán độc nhìn Tiểu Nghệ Tu bị thương đầy người, nghiêm nghị nói: "Tao chính là trưởng lão giới luật! Đây chính là phán quyết của tao! Hành hình!"
Nhóm tử sĩ sau lưng người trung niên này hiển nhiên không giống nhóm tử sĩ thiếu niên, tất cả bọn họ đều là tử sĩ trung niên, Nghệ Tu đang bị thương nặng, căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Thế nhưng cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ chờ chết như vậy, cậu phải sống sót!
Muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình!
Tiểu Nghệ Tu nâng ánh mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng nhóm tử sĩ tráng kiện vây tới, không để ý cơn đau đớn mà cơ thể đang thống khổ chịu đựng, bắt đầu phát động sức mạnh khủng khiếp ẩn giấu trong cơ thể, mặc cho nó điên cuồng di chuyển trong cơ thể.
Vết thương vốn đã được băng bó cầm máu trên cơ thể vì phát động sức mạnh mà rách toạt, máu tươi tóe ra thấm ướt cả băng vải, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!
Tô Dập không thể tin nổi trợn hai mắt, giây tiếp theo đã bị Nghệ Tu chụp đầu ấn vào ngực.
Tô Dập cả người cứng đờ bị Nghệ Tu đè đầu tựa vào lòng anh. Phía sau là tiếng gào rống, tiếng xé gió cùng tiếng thân thể bị hung hăng công kích. Thế nhưng rõ ràng nhất là tiếng tim đập thình thịch ở sát bên tai.
Nhiều âm thanh như vậy, duy chỉ không có âm thanh của Tiểu Nghệ Tu.
Tô Dập trợn to mắt nhìn ánh sáng sáng rừng rực phủ quanh hốc mắt, tim run rẩy nhưng không có dũng khí xoay người lại nhìn. Cậu chỉ có thể cố nén nước mắt trào ra, run run ôm chặt người trước mắt, đồng thời nắm chặt lớp áo sau lưng Nghệ Tu, có chút run rẩy nhắm mắt hơi tựa vào lồng lực rộng của anh, không nghe nữa.
Cảm nhận được thân thể hơi run rẩy trong lòng, Nghệ Tu bình thản nhìn tình cảnh cực kỳ thảm thiết trước mặt, nhìn chính mình đã biến thành huyết nhân vẫn không cam lòng liều chết giãy dụa. Nhìn Tiểu Khương Tu Hiền từa một góc tối lao tới, rất nhanh sau đó bị đánh gục, trong lòng có chút phức tạp, cũng có chút mất kiên nhẫn.
Ảo cảnh vẫn chưa xong sao? Tô Dập bị dọa sợ rồi!
Hai mắt Tiểu Nghệ Tu đỏ như máu, chỉ dựa vào ý niệm quyết không chịu thua cùng ý cầu sinh mãnh liệt chống đỡ mà điên cuồng công kích hết thảy những kẻ dám tới gần. Nhóm tử sĩ nhất thời không thể làm gì Tiểu Nghệ Tu, trưởng lão giới luật nhíu chặt mày, phất tay: "Tất cả lên hết cho tôi!"
Lúc nhóm tử sĩ chuẩn bị lao lên thì từ xa xa truyền tới một tiếng quát lớn như sấm nổ: "Dừng tay!"
Trưởng lão giới luật biến sắc, vội vàng lớn tiếng quát nhóm tử sĩ vây công Tiểu Nghệ Tu dừng lại, sau đó cung kính khom người hành lễ: "Tông sử đại nhân."
Tông sử là người trực tiếp nghe lệnh từ tông chủ, có thể nói chính là người thay mặt tông chủ đại nhân truyền đạt mệnh lệnh, không thể sơ suất.
Người này nhíu mày liếc nhìn huyết nhân miễn cưỡng đứng thẳng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia khâm phục. Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Tông chủ triệu Nghệ Tu, trưởng lão giới luật, ông cũng đi theo đi."
Trưởng lão giới luật cả kinh, vội vàng khom người biểu thị mình đã hiểu.
Tông sử lại liếc nhìn Tiểu Nghệ Tu lảo đảo muốn ngã một cái, nhàn nhạt mở miệng với người phía sau: "Dẫn Nghệ Tu tới y đường, thu thập xong hẵn tới diện kiến tông chủ."
Đến tận khi Nghệ Tu được băng bó thành một tiểu xác ướp, Nghệ Tu mới vỗ vỗ đầu Tô Dập ở trong lòng: "Được rồi, không sao nữa rồi."
Tô Dập mở mắt ra, im lìm gật đầu buông lỏng Nghệ Tu. Cậu quay đầu nhìn lại thì phát hiện cảnh tượng đã biến thành đại điện Thiên Huyền Tông. Nghệ tông chủ ngồi trên cao, sắc mặt không rõ vui giận, phía dưới là một đám trưởng lão vừa chỉ trích lẫn nhau vừa lén quan sát biểu tình tông chủ.
"Nghệ Tu vô pháp vô kỷ! Không kính trọng trưởng bối không yêu quý đồng bạn, thứ người này không thể chứa chấp trong Thiên Huyền Tông, cần phải phạt nặng rồi trục xuất!"
"Nghệ Tu ở trong tử sĩ doanh một bước cũng không rời đi, sao có thể đánh trọng thương nhóm tiểu bối? Bọn chúng hơn năm mươi người chạy tới vây công, kết quả bị một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi đánh thảm như vậy? Chậc chậc, lời này mà ông cũng dám nói ra trước mặt tông chủ à?"
Lại có người chỉa mũi dùi về phía trưởng lão giới luật mặt lạnh ở bên cạnh: "Tống trưởng lão, sự việc tổn thương người vẫn chưa được Giới Luật Đường xét xử, sao ông có thể tự tiện dùng tư hình?"
Tống trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Cho dù đưa vào Giới Luật Đường thì cũng có kết quả giống như vậy thôi! Tôi chỉ muốn sớm lấy lại công đạo cho Nghệ Tử Ngang thiếu gia cùng các vị thiếu gia khác, giúp bọn họ hả giận mà thôi!"
"Là Tống trưởng lão muốn hả giận thì đúng hơn đi."
Chân mày Tống trưởng lão dựng đứng, tức giận nói: "Ông..."
Tông sử nhìn thấy chân mày Nghệ tông chủ dần dần nhíu lại lập tức quát lớn: "Yên lặng!"
Nhóm người lập tức yên lặng nhìn về phía Nghệ tông chủ ngồi trên cao.
Ánh mắt sắc bén của Nghệ tông chủ chậm rãi liếc nhìn một vòng đám người, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên quấy đầy băng vải đứng thẳng đơ ở trung tâm đại điện, lãnh đạm mở miệng: "Nghệ Tu, con có lời nào muốn nói không?"
Tiểu Nghệ Tu chậm rãi ngẩng đầu lộ ra ánh mắt cực kỳ tương tự Nghệ tông chủ, đôi mắt phượng bướng bỉnh bất khuất. Cậu yên lặng nhìn người cha đã hơn một năm mới thấy mặt, khóe miệng nhếch lên một độ cong lãnh đạm.
"Có lời muốn nói? Dĩ nhiên là có." Cậu nhẹ giọng lặp lại, độ cong bên khóe miệng ngày càng lộ rõ hơn.
Những người khác không ngờ cậu vẫn còn cười được, đều rối rít dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cậu.
Tiểu Nghệ Tu lộ ra nụ cười giễu cợt, mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm người cha ngồi trên cao, từng câu từng chữ nói: "Tôi muốn nói, đánh chó phải xem mặt chủ."
Khóe miệng Tiểu Nghệ Tu lại càng nhếch cao hơn: "Tông chủ đại nhân, ngài nói xem có đúng không?"
Mặc dù tự so mình với chó nhưng biểu tình Tiểu Nghệ Tu không hề có chút hèn mọn cùng khuất phục, chỉ có giễu cợt cùng lạnh lùng. Cả người kiên cường cứng cỏi, nụ cười giễu cợt kia không rõ dành cho người đang ngồi trên cao hay đám trưởng lão ở xung quanh.
Biểu tình Nghệ tông chủ nháy mắt âm trầm, nhóm trưởng lão cũng biến sắc. Lưng trưởng lão giới luật nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt, há miệng run rẩy nhưng không nói được lời nào.
Nghệ Tu cho dù bị bỏ mặt thì vẫn là con ruột của tông chủ!
Cả tòa đại điện nháy mắt tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ có Tiểu Nghệ Tu từ đầu đến cuối vẫn thẳng lưng nhìn chằm chằm Nghệ tông chủ biểu tình âm trầm.
Nghệ Tông chủ lạnh lùng nhìn tiểu xác ướp, mà Tiểu Nghệ Tu cũng không chút sợ sệt, mơ hồ cùng đối phương giằng co.
Hồi lâu sau, Nghệ tông chủ híp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì. Nhóm trưởng lão trong đại điện chỉ có cảm giác mỗi giây dài như một năm, đến khi phía trên truyền tới tiếng vỗ nặng nề, tất cả mọi người đều giật mình, đồng thời cũng có cảm giác rốt cuộc đã tới lúc.
"Giới luật đường Tống Minh, coi thường pháp luật kỷ cương giới luật đường, hủy bỏ chức vị trưởng lão giới luật. Tự tiện dụng hình, phạt năm mươi roi!"
Tống trưởng lão cả người cứng đờ, tuyệt vọng chán nản suy sụp bả vai, không dám biện bạch.
"Nghệ Tử Ngang cùng tất cả tiểu bối tham gia, không yêu quý đồng bạn, phạt cấm bế một tháng, sao chép Mạnh Tử năm mươi lần, sau khi thương lành phạt mười roi, đãi ngộ giảm phân nửa! Tử sĩ bị phạt hai mươi roi. Nghệ Tu, cấm bế dưới thác nước Thiên Tuyền, năm mươi tử sĩ canh gác, trừ bỏ lão sư, những người khác không được tùy ý tới thăm!"
Sau khi lạnh giọng nói xong, Nghệ tông chủ đứng dậy, liếc nhìn thiếu niên đứng trong đại điện lần cuối rồi phất tay áo bỏ đi.
Tiểu Nghệ Tu nhìn bóng lưng Nghệ tông chủ, cười lạnh một tiếng rồi cũng xoay người sải bước bỏ đi.
Chậc một tiếng, Nghệ Tu đứng xem nói: "Chỉ vậy thôi sao? Ảo ảnh mày tạo ra chẳng ra hình ra dáng gì cả, không bằng mày tự mình chui ra ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi?"
Tô Dập đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên trong đại điện.
Thế nhưng ảo cảnh trước mắt đột nhiên bắt đầu biến động. Vẫn là tòa đại điện này nhưng thiếu niên đã cao hơn không ít đứng ở trung tâm đại điện tựa cười nhưng không cười nhìn Nghệ tông chủ.
Nghệ tông chủ hiếm thấy từ trên cao đi xuống, đứng trước mặt dùng mắt phượng lạnh lùng nhìn Tiểu Nghệ Tu, mở miệng: "Con thật sự muốn đi? Tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Huyền Tông?"
Tiểu Nghệ Tu hất cằm: "Đúng vậy."
Nghệ tông chủ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Nghệ Tu, một lần nữa mở miệng: "Ta không phải một người cha tốt, thế nhưng dù sao con cũng là con trai ta. Bây giờ ta dùng thân phận một người cha hỏi con, con thật sự muốn cắt đứt quan hệ?"
Khóe miệng Tiểu Nghệ Tu nhếch lên: "Tông chủ đại nhân, quả thực xin lỗi, ông không xứng làm cha."
"Vậy sao." Nghệ tông chủ mặt không biến sắc, hoàn toàn không nhìn ra chút biểu tình.
Ông vung ống tay áo, lạnh nhạt nói: "Vậy con đi đi."
Tiểu Nghệ Tu xoay người, chẳng chút lưu luyến sải bước rời khỏi đại điện, rời khỏi núi Thiên Huyền.
Trước khi đi, Tiểu Nghệ Tu tới tử sĩ doanh một chuyến, thuận tay mang một đứa nhỏ cả người đầy thương tích nhưng vô cùng bất khuất, mà toàn bộ tử sĩ doanh không ai ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nghệ Tu mang đứa nhỏ cho dù chết cũng kiên quyết không chịu khuất phục kia đi.
Ở cổng chính Thiên Huyền Tông, Nghệ Tử Ngang mặc trường bào đứng đó nhìn Tiểu Nghệ Tu từng bước từng bước đi xuống.
Tiểu Nghệ Tu dẫn Tiểu Khương Tu Hiền im lìm không nói năng gì đứng trên thềm đá lạnh lùng nhìn Nghệ Tử Ngang.
"Tôi đã từng không thể ngẩng mặt nhìn anh, tiếp theo sẽ đến phiên tơi đứng ở phía trên. Thế nhưng hôm nay, ngay cả tư cách đứng ở đây anh cũng không có." Nghệ Tử Ngang lạnh lùng nói: "Nghệ Tu, từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Tiểu Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, sau đó tiếp tục sải bước đi xuống.
Nháy mắt hai bên lướt ngang qua nhau, Nghệ Tử Ngang thấp giọng nói: "Hi vọng lần sau gặp lại không phải là lúc nhặt xác cho anh."
Tiểu Khương Tu Hiền nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn trừng Nghệ Tử Ngang.
Tiểu Nghệ Tu liếc nhìn Nghệ Tử Ngang một cái, tựa cười mà không cười trả lời: "Tôi chờ."
Chớp mắt một cái, toàn bộ ảo cảnh chấn động, ảo cảnh ở lầu hai đã kết thúc. Sau khi ảo cảnh biến mất thì lộ ra lối dẫn tới cầu thang lầu ba.
"Xẹt" một tiếng, ánh đèn trên lầu ba tối tăm bật mở.
"Vẫn chưa xong sao? Lần này là ảo cảnh của ai đây?" Nghệ Tu căm tức chửi thầm một tiếng, sau đó nói với Tô Dập: "Có khả năng lần này là chiêu cuối của nó, năng lực ảo cảnh nhất định sẽ mạnh hơn, cẩn thận."
Tô Dập hít sâu một hơi, gật đầu, vừa nắm chặt tay Nghệ Tu vừa tiến lên cầu thang.
Vừa lên tới lầu ba, hai người nháy mắt sửng sốt.
Trước mắt là một gian phòng khách cũ kỹ chật hẹp, chỉ có một cái bàn gỗ, mấy cái băng ghế dài, cộng thêm vài cái tủ gỗ lớn nhỏ bất đồng.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Tô Dập nhất thời không nói nên lời, mà Nghệ Tu sau khi nhìn quanh một vòng thì lập tức nhận ra đây là nơi nào.
Phía sau bọn họ truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa, Tô Dập quay đầu lại thì thấy một ông lão lưng hơi gù xách một túi thức ăn lớn vừa đóng cửa vừa nhíu mày nhìn cậu: "Đứng ngốc ở đó làm gì? Mau tới giúp ta rửa rau."
Tô Dập sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy chính mình lúc còn nhỏ đột nhiên từ vị trí mình đang đứng tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp ông lão nghiêm nghị kiên nhẫn dạy Tiểu Tô Dập rửa rau, để cậu cẩn thận quan sát cùng cảm thụ những xúc giác này. Chờ rửa rau thau rau, ông lão hỏi: "Nhìn rõ chưa?"
Tiểu Tô Dập không nói lời nào, chỉ im lìm gật đầu.
Ông lão đuổi Tô Dập ra khỏi phòng bếp: "Được rồi, ra vẽ cảnh con rửa rau đi, ta phải nấu cơm."
Tiểu Tô Dập an tĩnh lấy ra bản vẽ, xếp bút thành hàng chỉnh tề, sau đó chậm rãi vẽ. Mà trong phòng bếp thì leng keng loảng xoảng một trận, rất nhanh sau đó là âm thanh dầu sôi cùng âm thanh thức ăn xào nấu.
Tô Dập trầm mặc nhìn hết thảy quen thuộc này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu liền nói với Nghệ Tu đang chuyên chú quan sát ở bên cạnh: "Em cảm thấy ông lão chắc chắn biết gì đó về ánh mắt của em, phỏng chừng chúng ta có thể nhân cơ hội này tìm hiểu một chút."
Nghệ Tu khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị kéo vào."
Tô Dập gật đầu, lại càng chuyên chú nhìn ảo cảnh trước mắt hơn.
Vừa nhìn một cái, quả nhiên phát hiện không đúng.
Ban đầu chỉ cho là sinh hoạt hằng ngày bình thường nhưng bất kể là điểm nào cũng lộ ra không đúng. Ông lão không hề né tránh thỉnh thoảng lại xem quẻ, pháp khí trận văn chưa chế tạo hoàn tất cũng để ngay trong tủ, có khi ông dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn về phía Tiểu Tô Dập, ngay cả tính cách cũng không thích hợp, ông cực kỳ tỉ mỉ lại kiên nhẫn dạy dỗ hết thảy mọi thứ về thế giới cho Tiểu Tô Dập.
Có nhiều đêm ông lão không hề để ý tới Tiểu Tô Dập mà tự nhiên lật xem cổ tịch rách nát, đồng thời vừa tính quẻ vừa viết ghi chú vào một quyển sổ bìa đen vừa dày vừa cứng cùng một chiếc laptop. Thế nhưng bởi vì Tô Dập chưa từng để ý tới mấy chuyện này nên ký ức về chuyện quẻ bói cùng ghi chép trong laptop của ông lão cực kỳ mờ nhạt.
Điều duy nhất cậu nhớ là sau một lần bói quẻ nào đó, ông lão nhìn chằm chằm quẻ bói trước mặt mà thở dài: "Cửu tử nhất sinh, hung hiểm chi cực, khó..."
Tuy biết là quẻ này cực kỳ hung hiểm nhưng chuyện ông lão đang xem về cái gì thì Tô Dập cùng Nghệ Tu vẫn chưa biết.
Có lần nọ lật xem cổ tịch được một nửa thì ông lão kinh ngạc ngồi ngây người, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Tô Dập đang an tĩnh xem sách, nhẹ nhàng sờ đầu cậu, xụ mặt nói: "Bạch ngọc bát quái của con quyệt đối không thể gỡ xuống, nhớ không?"
Khi đó Tiểu Tô Dập không biết vì sao ông lão lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện này nhiều lần như vậy, thế nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Mỗi khi Tiểu Tô Dập gật đầu, ông lão liền thở phào một hơi rồi chậm rãi đi tới bàn, tiếp tục lật xem cổ tịch.
Nghệ Tu nhíu mày nhìn hình ảnh mơ hồ trong laptop, hỏi Tô Dập: "Trong số di vật của Phác Đạo Tử tiền bối có quyển sổ này không?"
Ánh mắt Tô Dập cũng đầy nghi hoặc, cậu lắc đầu nói: "Em quả thực từng thấy qua quyển sổ này nhưng sau đó không thấy nữa, cũng không biết ông ấy để ơ đâu."
Cuộc sống này cứ an tĩnh trôi qua, ông lão không nhắc tới người nhà cũng không nói tới mấy chuyện xưa cũ. Chỉ thỉnh thoảng ngồi bên ban công trầm mặc nhìn trời, cả người tràn đầy khí tức bi thương.
Cho đến một ngày nọ, Tiểu Tô Dập nói với ông lão mình liên tục nằm mơ thấy hai cánh cửa, biểu tình ông lão mới biến đổi.
Trước kia còn bé không hiểu, Tô Dập chỉ cảm thấy biểu tình ông lão rất phức tạp. Hiện giờ một lần nữa nhìn lại thì hiển nhiên ông lão biết rõ hai cánh cửa kia là gì, thế nhưng ưu tư trong mắt ông lại vô cùng kỳ quái, đó là ưu tư pha lẫn khiếp sợ, bất ngờ, vui mừng, hi vọng... Tô Dập mặt dù hiểu được ưu tư trong mắt ông lão nhưng nghi hoặc trong lòng cũng theo đó mà gia tăng.
Ông lão ôm ưu tư kỳ quái nhìn vào ánh mắt Tiểu Tô Dập: "Tiểu Dập, con phải nhớ kỹ, có vài cánh cửa tuyệt đối không thể mở, thế nhưng có vài cánh cửa con nhất định phải mở."
"Lựa chọn cái nào thì cứ nghe theo nội tâm của con..."
Tô Dập mờ mịt nhìn ánh mắt thầm mong đợi cùng thấp thỏm của ông lão, lại nhìn Tiểu Tô Dập ngoan ngoãn gật đầu mà có chút run sợ.
Cuộc sống lại tiếp tục bình thản trôi qua, bởi vì kỹ năng hội họa cực kỳ vượt trội mà ông lão đã đưa cho Tiểu Tô Dập tới trung tâm đào tạo, hi vọng cậu có thể đậu đại học, cố gắng dung nhập vào thế giới này.
Tiểu Tô Dập cũng dựa theo ý nguyện của ông lão tham gia khóa luyện thi, mặc dù vẫn là dáng vẻ im lìm chìm trong thế giới riêng không chịu trao đổi với người khác nhưng ông lão cũng không gấp, mỗi ngày nhìn Tô Dập đeo bản vẽ rời nhà rồi lại đứng ở cửa chờ cậu quay về, biểu tình vẫn luôn cứng nhắc như vậy.
Tô Dập có chút hoảng hốt nhìn hình ảnh quen thuộc này, chỉ cảm thấy tựa hồ chỉ mới là ngày hôm qua. Nghệ Tu an tĩnh đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tiểu Tô Dập liên tiếp xuyên qua con đường huyên náo, thân thể dần dần trưởng thành dáng vẻ gà bệnh mà bọn họ gặp lần đầu tiên.
Đột nhiên hình ảnh biến đổi, bầu trời vang lên một tiếng sấm gầm, ảo cảnh biến thành một ngày mưa tầm tã, tâm Tô Dập run lên, đột nhiên ý thức được đây là cảnh gì.
Đó là đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, ông lão đột nhiên ngã bệnh.
Sức khỏe ông lão vẫn luôn rất tốt, chưa từng bị bệnh. Thế nhưng lần này vừa nhuốm bệnh thì chính là ung thư gan thời kỳ cuối, căn bệnh quái ác đã đánh gãy sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của ông.
Ông lão không muốn trị liệu hóa trị, ông quay về nhà tiếp tục cuộc sống như cũ. Tiểu Tô Dập không đi luyện thi nữa, mỗi ngày canh giữ bên cạnh ông lão, im lặng chăm sóc ông.
Ông lão cũng không đuổi cậu đi, chẳng qua ông thường xuyên trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt vừa bình tĩnh lại phức tạp.
Một ngày nọ, ông lão cầm quyển sổ bìa đen cùng laptop rời khỏi nhà, cũng không biết là đi đâu, lúc trở về thì mang một cái chìa khóa nhỏ cùng vài tờ biên lai.
Nghệ Tu nhìn một cái liền nhận ra, anh thấp giọng nói: "Nhìn kìa, nó là chìa khóa tủ sắt ngân hàng!"
Tô Dập nhìn một cái, phát hiện có chút ấn tượng mơ hồ.
Ông lão cầm chìa khóa cùng biên lai đi tới trước mặt Tiểu Tô Dập đảo vài vòng rồi mới chậm rãi cất đi, sau đó lại tiếp tục làm chuyện hằng ngày mình vẫn làm.
Tô Dập nhìn chiếc hộp nhỏ mà ông lão cẩn thận cất chìa khóa vào đó, nhẹ giọng nói: "Em nhớ ra cái hộp đó rồi, nó có trong số di vật của ông lão..."
Nghệ Tu thả lòng một chút, cười nói: "Như vậy chờ chúng ta ra ngoài rồi có thể lấy quyển sổ kia."
Tô Dập gật đầu, thế nhưng có vẻ không hào hứng lắm.
Ông lão bắt đầu thường xuyên xem quẻ, nhưng có vẻ không thể giải được gút mắc nên lần nào cũng nhíu mày trầm mặc, sau đó cất quẻ đi.
Trước ngày thi vào trường cao đẳng, bầu trời đột nhiên đổ mưa to, ông lão được đưa tới bệnh viện. Ông không chịu được đến sáng hôm sau, cuối cùng nằm trong phòng bệnh ảm đạm im lìm ra đi.
.*.
Bình luận truyện