Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 9-1



Editor: Đa Mộng

“Ngao! ngao!” Mặt trời lên cao, cầu hồ ly bụng đói cực kỳ lại thủy chung không có người cho ăn vặn vẹo cái mông tròn trĩnh, phẫn nộ dùng móng vuốt  thịt thịt cào cào cửa phòng chủ nhân.

Nào ngờ mới cào hai cái, cửa phòng không khóa liền tự động mở.

“Oẳng?” len lén nghiêng đầu trộm nhìn vào bên trong, song đồng màu xanh ngập nước của cầu hồ ly nghi hoặc híp lên, sâu sắc nhận thấy được sự khác thường trong phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, tuy rằng đã là giữa trưa, nhưng người ở bên trong lại không có ý tứ rời giường.

Cầu hồ ly di chuyển cái chân vừa ngắn vừa mập, thật cẩn thận đạp thảm lông tơ đi đến giường lớn màu trắng giữa phòng, cũng không khỏi tò mò nhìn đống quần áo tán loạn trên khắp giường……

Di? Cư nhiên còn có dây thừng?

Chẳng lẽ chủ nhân đang khi dễ ông chú sao?

Cầu hồ ly trầm mặc nhìn, cái đuôi như lông tơ bắt đầu run run, dần dần phẫn nộ.

Khó trách ngày hôm qua nó dường như mơ hồ nghe thấy tiếng ông chú đang khóc, một bộ rất khó chịu, hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là vậy! (nó phản chủ:v)

Quả cầu lông trắng phẫn nộ nhảy phốc lên cái giường lớn tuyết trắng, thế nhưng hình ảnh đập vào mắt lại không giống như nó tưởng……

Trên cái giường mềm mại, Bạch Thiên Nghiêm giống như một con hắc báo ngủ say, hô hấp vững vàng nằm ngửa, thân trên lõa lồ ở ngoài chăn, ngoại trừ một vài dấu vết đỏ ái muội ra, còn lại không có bất kỳ ngoại thương nào.

Trên ngực y là một thanh niên tóc trắng dung mạo mĩ lệ như trăng đang nằm. Thanh niên tóc trắng có vẻ ngủ rất thoải mái, giống một con mèo Ba Tư trắng thuần chủng (má Dược suốt ngày cứ hắc báo rồi tuyết báo, hùng sư vs mèo Ba Tư =.,=), hiếm thấy chính là khóe miệng hơi hơi mang một nét cười thỏa mãn.

“Ngô……” Cảm giác được ánh mắt nào đó, người đàn ông như hắc báo vốn đang ngủ say bỗng nhíu nhíu mày, dần dần tỉnh lại.

Người đàn ông tựa hồ bị tra tấn thống khổ không thể tả, theo bản năng muốn cử động, lại phát hiện đùi mình bị gắt gao ngăn chặn, chính xác mà nói, cả thân thể y đều bị ngăn chặn.

Đây là có chuyện gì……

Người đàn ông híp mắt, dùng ánh mắt mờ mịt cố gắng nhìn thanh niên tóc trắng tựa vào trên người mình.

Đầu đau quá……

Thân thể…… Cũng đau……

Nhưng rất nhanh, y dần dần nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, nhất là tình cảnh sau khi uống rượu, bị thanh niên khiết phích mang về gia, ném vào phòng tắm.

Y nhớ rõ, lúc ấy mình cắn đối phương……

Sau đó……

Người đàn ông rũ mắt hồi ức lại, hình ảnh đêm qua rõ ràng đến nỗi khiến khuôn mặt anh khí của y lúc đỏ lúc trắng, thậm chí có chút không thể khống chế bắt đầu run rẩy — hiển nhiên y không thể tin thế nhưng lại phát sinh chuyện như vậy……

Nhất là khi Lăng Nhất Quyền ấn y ở trên tường phòng tắm……

Hình ảnh này khắc sâu đến nỗi đến giờ y vẫn còn cảm nhận được……

Tình cảnh phát triển hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng này, khiến người đàn ông cơ hồ bị phá vỡ……

Trong đầu chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không rõ ràng……

Nhưng lập tức, biểu tình trên mặt người đàn ông thả lỏng xuống, lạnh nhạt trầm ổn như bình thường vậy.

Ngày hôm qua y uống rượu, cho nên, y lựa chọn cái gì cũng không nhớ.

Nhưng, có lẽ lúc nãy người đàn ông run rẩy, nên kinh động đến thanh niên đang tựa vào ngực y. Lông mi thanh niên giật giật, chậm rãi mở mắt ra.

Cậu biếng nhác ngồi dậy, mái tóc tuyết trắng như tơ lụa trượt xuống trên cánh vai trần trụi, lại vẫn duy trì tư thái tựa vào trên ngực người đàn ông như trước, áng mắt trực tiếp chống lại người đàn ông, trong băng mâu trầm tĩnh như ao hồ kia, nhìn không ra một tia cảm xúc.

“Chào……” người đàn ông hơi hoang mang mỉm cười duy trì sự trấn định, chào hỏi thanh niên, vừa định nói gì để dịu đi bầu không khí, chóp mũi hơi lạnh của thanh niên cũng đã trực tiếp dán lên chóp mũi y.

“Anh còn nhớ rõ đi?” Giọng điệu rất bình thản.

“Cái gì?”

“Tất cả những chuyện phát sinh tối hôm qua.” Vẫn như trước bình thản.

“Thật xin lỗi, tôi uống……”

“Như vậy thực tiễn lại một lần nữa.” Bình thản ngắt lời.

“Tôi nhớ rõ.” Rốt cục phát hiện mình không thể gạt được đối phương, người đàn ông bất đắc dĩ thừa nhận.

Gần nhất  y thường thường cảm giác, dù mình hành động không có sơ hở, đối phương cũng vẫn nhận thấy được suy nghĩ chân thật của y.

“Ân.” Thanh niên vẫn thản nhiên như trước, lại nói, “Như vậy, anh là ai?”

Bạch Thiên Nghiêm  bị lời nói gần như trắng ra này làm cho choáng, muốn nói gì đó để lái sang chuyện khác, nhưng thanh niên đặt ở trên người lại càng ngày càng gần, hai má phảng phất không nhiễm bụi trần rõ ràng tinh khiết đến mức hơi trong suốt, đồng tử dừng ở trước mắt y sâu sắc nguy hiểm khó có thể hình dung, nên nháy mắt y liền đánh mất dũng khí đối diện, có chút co quắp rũ mắt xuống.

Có vài chuyện, tuy xa vời không thể đạt được, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng khát vọng……

Nhưng tới khi thật sự đưa tới trước mặt, lại có quá nhiều băn khoăn, nên ngay cả dũng khí đụng vào cũng không có.

“Không sao cả.” Đợi không được câu trả lời, Lăng Nhất Quyền vẫn như trước không có biểu tình gì, chỉ là ngồi ngay ngắn lại, lông mi màu trắng rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ dành nhiều thời gian giúp anh xác nhận.”

“……”

Nhiệt độ phòng phảng phất đang thong thả tăng lên, mà cầu hồ ly ở một bên lăng lăng nhìn bọn họ, nửa ngày cũng chưa dám lên tiếng…… (tội iểm quá, bị bỏ quên ?)

==============================================================================================

Rốt cuộc trưa hôm đó trải qua như thế nào, Bạch Thiên Nghiêm đã không thể nhớ được.

Càng không biết nên như thế nào đối mặt đứa bé Lăng Nhất Quyền này, chỉ cảm thấy cả đầu đều bị mấy cảm xúc loạn thất bát tao nhồi vào, hỗn loạn không chịu được, lại giống như trống rỗng một mảnh, cả người mờ mịt bối rối.

May mà gia tộc Lăng Nhất Quyền tựa hồ có việc gì đó, nên sau khi tiếp điện thoại xong cậu không thể không lập tức lên chuyên cơ trở về.

Lúc sắp đi chỉ ném cho người đàn ông một câu: “Ở nhà đợi, không có việc gì không cần ra ngoài.”

Sau đó, vừa đi chính là mười ngày.

Mười ngày này đối với Bạch Thiên Nghiêm  mà nói quả thực là gian nan khó có thể nói thành lời.

Trước đây y đều cùng Lăng Nhất Quyền đến công ty, chỉ là không biết vì duyên cớ gì, công tác của y hầu như hoàn toàn xoay quanh Lăng Nhất Quyền, việc lớn là vì cậu đưa ra quyết sách, việc nhỏ là vì cậu bưng lên cơm nước, trà bánh.

Còn lại những việc khác, hoàn toàn không cho phép y nhúng tay vào, cho nên từ khi làm việc đến giờ, y hầu như không quen biết đồng nghiệp nào. Mà trong giới nghệ sĩ, cũng hoàn toàn không có bất cứ đoàn phim nào tìm y quay phim, thậm chí ngay cả vai diễn không lộ mặt cũng không có. Y cũng từng thử chủ động gọi điện thoại tìm, nhưng đáp án có được đều là uyển chuyển cự tuyệt hoặc là ậm ờ không rõ.

Có lẽ gần đây vận khí thật sự quá kém.

Trong lúc nghĩ như vậy, Bạch Thiên Nghiêm cũng đã ở siêu thị mua sắm xong, ôm các loại nhu yếu phẩm đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Vì trời quá lạnh nên gần đây người ra ngoài khá ít, nên toàn bộ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đều yên tĩnh có chút quỷ dị, lộ ra một cảm giác băng lãnh trống trải.

Ném đồ vừa mua và đồ dùng vệ sinh vào sau thùng xe, Bạch Thiên Nghiêm ngồi lên ghế điều khiển, đang muốn khởi động xe, cửa kính xe bên trái liền bị người gõ nhẹ. Quay đầu nhìn lại, một thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt nội liễm đang có chút nôn nóng nhìn y, tỏ vẻ như cần giúp đỡ.

Bạch Thiên Nghiêm  không có lập tức xuống xe, mà là mở cửa kính xe ra dò hỏi: “Có gì cần giúp sao?”

Thanh niên kia không nói gì, một khẩu súng băng lãnh màu đen trực tiếp đặt lên trán Bạch Thiên Nghiêm, ngay sau đó ngón tay khẽ động liền muốn bóp cò.

Tử vong chợt tới gần khiến thần kinh Bạch Thiên Nghiêm nháy mắt căng đến cực điểm, phản xạ quẹo đầu qua, viên đạn giảm âm trực tiếp bắn thủng thủy tinh phía sau.

Sắc mặt thanh niên không biến, xoay tay liền muốn bồi thêm một phát nữa, nhưng Bạch Thiên Nghiêm  giận tái mặt đã một phen kéo lấy cổ tay hắn va mạnh vào trong xe, liên tục ba lần như vậy, thanh niên kia đã có chút choáng váng, khóe miệng đều tràn ra máu. Bạch Thiên Nghiêm  không nói một tiếng mở cửa xe ra, động tác lưu loát khóa ngược hắn ở trên đất, cũng không đặt câu hỏi, trực tiếp lấy khuỷu tay đập cho hắn choáng váng.

Lúc này, trời sinh trực giác nhạy bén khiến y theo bản năng cúi đầu, tránh đi một cước. Quay đầu, một thanh niên áo đen đang dùng chiêu thức tàn nhẫn tập kích y, chỉ là tựa hồ có chút băn khoăn, không có dùng súng, nhưng từ sự công kích của người thanh niên áo đen này, hiển nhiên là hắn muốn đánh Bạch Thiên Nghiêm cho tới ngất xỉu rồi mang đi.

Mà kết cục của Bạch Thiên Nghiêm ra sao? Từ vụ việc xả súng không chút do dự vừa rồi có thể nhìn ra, nếu bị mang đi, y tuyệt đối khó thoát khỏi kiếp nạn.

Đến khi thật vất vả mới giải quyết được thanh niên áo đen kia, khóe miệng Bạch Thiên Nghiêm  đã muốn đổ máu, y còn chưa đứng lên sau gáy liền bị đập một phát không hề dự liệu — một trận choáng váng khiến cả người y như nhũn ra, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu không ngừng xoay tròn.

Hỏng rồi!

Trong nháy mắt ngã xuống, tâm Bạch Thiên Nghiêm bắt đầu trầm xuống, ít có người có thể mang theo ác ý đi tới gần y mà không bị phát hiện, lần này hiển nhiên kẻ đến đây là nhân vật cực nguy hiểm.

Trong lúc hoảng hốt, y cảm giác mình bị người nâng lên vứt vào trong xe có màn che, sau lưng một trận đau nhức.

“A, thứ phế vật này, cư nhiên hai người cũng không làm gì được ngươi.” Thanh niên trẻ tuổi trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt lại băng lãnh khiến người khác không dám nhúc nhích, ấn Bạch Thiên Nghiêm đang đầu óc choáng váng lên thân xe có màn che, thân hình cường tráng đè lên. (đè lên làm zề? :v)

Bạch Thiên Nghiêm lắc đầu, muốn cho mình thanh tỉnh lại, nhưng chỉ phí công. Thậm chí người thanh niên trẻ tuổi này nói gì y cũng không nghe hiểu, cả lỗ tai đều kêu “Ong ong”.

Tựa hồ xuất phát từ sự tò mò, thanh niên trẻ tuổi bừa bãi kéo áo khoác tây trang màu đen của Bạch Thiên Nghiêm ra, ngón tay thon dài mang theo găng tay da nhếch nhếch cổ áo sơ mi, rồi sau đó, bàn tay theo lồng ngực rắn chắc một đường trượt xuống, xuyên thấu qua chiếc sơ mi tuyết trắng mỏng manh, giống như đùa bỡn vuốt  eo Bạch Thiên Nghiêm lộ ra một loại ác ý nói không nên lời…… (mún zê thúc hả ? liệu đấy :v)

“Tuy tuổi hơi lớn, nhưng dáng người không tồi.” Khóe miệng mỉm cười, thanh niên ép thân xuống, thật ái muội thổi hơi vào tai Bạch Thiên Nghiêm, vừa nóng vừa nhẹ, “Mi dựa vào thứ này dụ dỗ người kia đi?”

Bạch Thiên Nghiêm  cau mày, băng lãnh nhìn thanh niên chặn ở trên người mình, trong lòng cũng đã có chút minh bạch những người này vì sao mà đến.

“Đáng tiếc, ngươi phạm vào thứ cấm kỵ, cho nên… chỉ có thể chết.” Lời vừa xong, ngữ điệu không đổi nhưng trong mắt cũng đã lộ ra sát khí thấu xương, rồi sau đó, một khẩu súng lục giảm âm lại đặt lên trán Bạch Thiên Nghiêm.

Phanh!

Một tiếng rầm vang, một màu đỏ tươi chói mắt như hoa tường vi bị bóp nát, phá thành mảnh nhỏ héo tàn trên chiếc xe tuyết trắng có màn che, mơ hồ có thể thấy được chất lỏng màu trắng sữa nào đó.

Bạch Thiên Nghiêm vẫn như trước nằm ngửa hai mắt trừng lớn, trên khuôn mặt trắng bệch kia của y, máu tươi không ngừng nhỏ giọt……

Một lát sau, y mới như tìm lại hơi thở của mình, hít vào một hơi thật sâu, lại vẫn như trước không thể khống chế hai tay phát run, có chút sợ hãi.

Ngay lúc nãy, y tưởng rằng mình thật sự xong rồi, sẽ không còn gặp lại được đứa trẻ kia nữa ……

Nhưng hiện tại……

Y rũ mắt, đầu tiên là cau mày, nhìn qua thanh niên đang ngã vào trên người mình, đầu bị đạn bắn xuyên qua, lại quay đầu nhìn về phía mấy thanh niên áo trắng đang chậm rãi chạy tới chỗ y, lại là một số người không quen.

“Bạch tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện, không thể đúng lúc ngăn bọn họ lại, khiến ngài bị sợ hãi rỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Cầm đầu là một người đàn ông cột bím tóc nhỏ, một bên hất thanh niên đang ngã vào trên người Bạch Thiên Nghiêm  ra, một bên trầm giọng nói xin lỗi.

“Các cậu là ai?”

“Chúng tôi là người của Quyền gia, chủ yếu phụ trách bảo vệ sự an toàn của ngài.”

“Bọn họ là ai? Vì sao muốn giết tôi?” Quyền gia? Là Nhất Quyền sao? Cậu ấy âm thầm phái người bảo hộ mình? Cậu ấy biết mình có nguy hiểm?

“Thật xin lỗi, không thể báo cho ngài biết.”

“Vì sao?”

“Thật xin lỗi.”

Bạch Thiên Nghiêm  không có hỏi lại, mà là vẻ mặt phức tạp nhìn mấy người nằm trên mặt đất. Cũng không phải cảm giác bọn họ đáng thương, dù sao người giết người bị người giết, không có gì đáng để đồng tình, chỉ là nếu vậy, Nhất Quyền sẽ gặp phiền phức sao?

“Những người này chúng tôi sẽ xử lý sạch sẽ, xin yên tâm.” Có vẻ như nhìn ra băn khoăn của Bạch Thiên Nghiêm, người cầm đầu hiếm thấy lại quan tâm công đạo, sau đó lại bổ sung một câu, “Qua hai ngày nữa sự việc hẳn sẽ được giải quyết, cho nên, ngài cũng không cần quá lo lắng.”

Bạch Thiên Nghiêm  gật gật đầu, lại hỏi: “Nhất Quyền sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Sẽ không, xin yên tâm.”

Sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm  có chút ngưng trọng đè huyệt Thái Dương, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa mới lái xe rời khỏi hiện trường.

Sau khi về nhà, y lập tức gọi điện thoại cho Lăng Nhất Quyền, nhưng không ai tiếp.

Vì thế lại một đêm không ngủ.

Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Bạch Thiên Nghiêm  đang sửa sang lại thư phòng mới nhận được điện thoại của Lăng Nhất Quyền.

“Không sao chứ?” đầu kia điện thoại rất im lặng, cho nên Bạch Thiên Nghiêm phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của Lăng Nhất Quyền, rốt cục y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tôi không sao……” Bạch Thiên Nghiêm  rũ mắt, nhẹ nhàng sờ cầu hồ ly đang tiến qua, “Xảy ra việc gì, không thể nói cho tôi biết sao?”

“Có sợ không?” Giọng nói ở đầu kia điện thoại rất nhạt, vẫn như trước hoàn mỹ một cách máy móc.

“……” Bạch Thiên Nghiêm  trầm mặc, qua thật lâu, môi rốt cục hơi hơi gợi lên một nụ cười ôn nhu, muốn thoải mái trả lời cậu một câu gì đó nhưng giọng nói đã khàn khàn đến nỗi có thể xuất huyết, “Không có gì…… Chỉ là sợ…… Sẽ không còn được gặp lại cậu……”

“……” Đầu kia điện thoại là một trận trầm mặc, một lúc lâu mới một lần nữa truyền đến âm thanh, “Sẽ không đâu.”

Ba chữ rất đơn giản, nghe vào thậm chí vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu, nhưng Bạch Thiên Nghiêm  lại biết, đứa bé này, kỳ thật cái gì cũng biết.

Chỉ là, cậu có vẻ cũng không muốn nói chi tiết về chuyện này. Bởi vậy, Bạch Thiên Nghiêm  cũng không tính hỏi tiếp.

“Tình hình tạm thời đã chiếm được khống chế, quá mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, ở nhà chờ tôi.”

“Ân.”

“Không cần mua khổ qua.”

“……”

“Ớt chuông cũng không cần.”

“……”

Editor: (=.,=)

==========

Qua hai ngày, buổi sáng chín giờ, Bạch Thiên Nghiêm đang ở phòng tập thể thao lầu hai rèn luyện thân thể thì nhận được một cuộc điện thoại khiến y cảm thấy thật ngoài ý muốn.

“Thiên nghiêm, còn nhớ rõ tôi không? Tĩnh Diệp ngồi bên cạnh anh hồi họp lớp.” Đầu kia điện thoại thanh âm có một loại thực tự nhiên ôn nhu.

Bạch Thiên Nghiêm  ngẩn người, dừng tập lại, một bên lau mồ hôi một bên mỉm cười chào hỏi: “Chào cô, tôi còn nhớ rõ.”

Hình như mình không có cho cô ấy phương thức liên hệ a, là đại kiệt tác của Tiểu Lộc sao?

“Nghe anh nói như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.” Lời này mặc dù có chút ý thầm oán, lại vẫn có thể từ ngữ điệu hơi hưng phấn nghe ra chủ nhân giọng nói rất vui vẻ, “Hôm nay tìm anh là có chuyện rất quan trọng muốn hợp tác với anh, giờ có tiện đi ra ngoài một lát không?”

“Bây giờ?” Bạch Thiên Nghiêm nhướng mày, Tĩnh Diệp cho y ấn tượng cũng không tệ lắm, vì thế, y liền không từ chối, “Được, ở đâu?”

“Quán Tea Time ở Phố Nguyệt Hoa đi, tôi chờ anh.”

“Được.”

Một bên cầu hồ ly thấy Bạch Thiên Nghiêm tắm rửa muốn ra ngoài, tứ chi mập ngắn liền gắt gao ôm lấy dép lê y, chết cũng không thả. (>”<)

“Mi gần đây càng ngày càng thích làm nũng.” Bạch Thiên Nghiêm cưng chiều sờ sờ cái mông nhỏ của nó.

“Ngao ngao!” Tuy được mò rất thoải mái, nhưng cầu hồ ly vẫn ngửa đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm ầm ĩ gì đó.

“Được rồi, hai xâu thịt dê.”

“Ngao ngao ngao ngao ngao!” Năm xâu (=.,=)!

“Ba xâu, không thể nhiều hơn.”

“Ngao!” Cầu hồ ly rất dứt khoát buông tay, còn rất ân cần giúp Bạch Thiên Nghiêm chùi chùi mặt giày, vẻ mặt rất ư là nịnh nọt. (*lăn lộn*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện