Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 153: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn dạy bảo bảo phương pháp phân ra thần thức, rất nhanh có một đạo hàn ý từ trong bụng tôi chảy vào hồn phách của tôi, lát sau, bảo bảo thu pháp lực lại.

“Thức hải của mẹ đã khôi phục! Nhưng vẫn là đen tuyền… Ba ba, vì sao nữ nhân hư kia còn ở đây?” Bảo bảo trong chốc lát vui sướng trong chốc lát lo lắng, cuối cùng lại biến thành bất mãn.

Nhắc tới cái này, tôi cũng rất để ý.

Mặc Hàn xoa bụng như là an ủi bảo bảo, càng như là đang trấn an tôi: “Ý đồ của nàng là dung hợp hồn phách các của hai người, ta tuy ngăn trở kế hoạch tiếp theo của nàng, nhưng nếu hiện tại loại bỏ nàng từ trong cơ thể của nàng, hồn phách của nàng cũng sẽ đi theo ra.”

Cơ Tử Đồng quả thật vô sỉ tới cực điểm!

“Người xấu thật xấu! Đoạt linh lực với ta, còn muốn dung hợp hồn phách của ta! Ba ba, con muốn đánh nàng!” Bảo bảo cũng là bị tức điên.

“Hiện tại nàng bị nhốt ở trong kết giới, không cần phải để ý tới.” Mặc Hàn nói.

Bảo bảo bất mãn bĩu môi: “Vậy mẹ thì sao… Nàng cố ý ở thức hải đánh nhau với mẹ, còn nói mẹ bắt nạt nàng… Rõ ràng chính là nàng bắt nạt mẹ…”

“Nàng sẽ trả giá đại giới.” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh băng, nghe được ra, hắn cũng rất tức giận, chỉ là, nếu hiện tại ra tay với hồn phách của Cơ Tử Đồng, hồn phách của tôi cũng sẽ bị hao tổn, Mặc Hàn mới luôn nhẫn nại.

“Hồn phách dung hợp là bắt đầu khi nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

“Hẳn là được một đoạn thời gian rồi, lúc trước sở dĩ tìm không thấy hồn phách của nàng, trừ nàng dùng thuật đặc thù bám vào người, còn có phần lớn nguyên nhân, đó là bởi vì nàng dung hợp với hồn phách của nàng mới không phát hiện ra.”

Dừng một chút, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, lại nói: “Lúc trước hồn phách của nàng ta từng bị ta đả thương, xa không chân thật bằng hồn phách của nàng được linh tuyền Thang Cốc ôn dưỡng, sau khi hồn phách dung hợp, hồn phách của nàng hơn nàng ta, có lẽ nhìn thấy một ít ký ức của nàng ta.”

Tôi nhớ rõ lúc lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của Cơ Tử Đồng, là tôi và Mặc Hàn dọn vào biệt thự thành phố Trạch Vân không bao lâu. Lúc ấy, Cơ Tử Đồng đã bắt đầu mưu toan hết tất cả sao?

Nữ nhân này thật sự là đáng sợ!

Đồng thời, tôi cũng hiểu được, vì sao Cơ Tử Đồng rõ ràng vẫn luôn muốn nói cho tôi quá khứ ngọt ngào của nàng và Mặc Hàn, tôi lại có thể nhìn đến một ít hình ảnh Mặc Hàn lạnh nhạt với nàng lần nữa.

Bởi vì những cái đó căn bản là không phải là ý nguyện của nàng cho tôi nhìn thấy!

Thấy tôi trầm tư, Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi, lại nắm chặt rất nhiều, tôi khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy hắn như có chút áy náy.

“Mộ Nhi…” Hắn như có chút co quắp: “Ta không nhớ rõ chuyện trước kia… Đặc biệt là có quan hệ với nàng ta…”

Tôi biết Mặc Hàn lo lắng cái gì?

“Nàng đừng nóng giận.” Hắn càng thêm áy náy nói.

Tôi càng thêm khó hiểu: “Tức giận cái gì?”

Mặc Hàn nhìn về phía tôi, lại không được tự nhiên lắc đầu.

Bảo bảo rất vui vẻ: “Ba ba, cái loại nữ nhân hư này không cần nhớ lại!”

Lúc này Mặc Hàn như mới nhớ tới bảo bảo còn tỉnh, trên mặt thổi qua một trận xấu hổ, nói với bảo bảo: “Mẫu thân con tỉnh rồi, con có thể an tâm đi tu luyện.”

“Nhưng con còn muốn nói chuyện với mẹ…”

“Tu luyện trước, thức hải mẫu thân con mới được chữa trị, không thể để mệt mỏi.” Mặc Hàn xụ mặt giáo dục, trên tay đã có thêm một chú hôn mê.

Bảo bảo bất mãn “A” một tiếng, Mặc Hàn đánh chú hôn mê vào bụng tôi, bảo bảo ngáp một cái, nói với tôi “Mẹ hẹn gặp lại”. Đã nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ.

Lúc này Mặc Hàn mới như là nhẹ nhàng thở ra, khi đôi mắt nhìn tôi lại khôi phục quẫn bách vừa rồi: “Mộ Nhi…”

“Hả?” Rất ít thấy Mặc Hàn ấp a ấp úng như vậy.

“Ta không nhớ rõ… Cũng không tính nhớ lại…”

“Em tin tưởng anh…” Kỳ thật, cho dù nhớ ra rồi, chỉ cần Mặc Hàn không thay lòng, tôi nhiều nhất cũng chỉ là một mình ăn dấm một lát, vẫy Mặc Hàn một câu, đến lúc đó vẫn sẽ tung tăng chạy tới…

Yêu một người, thì ra có thể không tiền đồ đến nước này.

Mặc Hàn nghe thấy tôi nói, mày nhếch lên, bộ dáng rất vui sướng. Chỉ là, cũng chỉ vui sướng như vậy, hắn lại rối rắm: “Vậy nàng không cần tức giận…”

Hắn đều không tính nghĩ lại, tôi tức giận cái gì? Tôi vui vẻ còn không kịp!

Tôi khó hiểu: “Mặc Hàn, anh có cái gì muốn nói thì nói đi, em không tức giận, bảo đảm không tức giận!”

Mặc Hàn và mười ngón tay của tôi đan vào nhau, nắm chặt: “Vậy nếu nàng nhìn thấy trong trí nhớ nàng ta có ta… Không cần tức giận… Chuyện trước kia… Trước kia, ta thật sự không nhớ ra… Mộ Nhi, lòng ta chỉ có nàng và hài tử! Về sau, chỉ biết chuyên tâm chiếu cố nàng và hài tử!”

Thì ra là như thế này.

Nhìn dáng điệu hắn khẩn trương co quắp lại bất an, lòng tôi chợt ấm áp.

Một minh vương không sợ trời không sợ đất, lại cũng sẽ có tình tố như vậy.

Lại là vì tôi.

Tốt thôi, lúc trước tôi vẫn là có chút ghen ghét nhỏ với quá khứ của Mặc Hàn và Cơ Tử Đồng. Hiện tại, nhìn thấy Mặc Hàn là dạng này, lão dấm năm xưa và ghen ghét đã không còn.

Ôm lấy Mặc Hàn một cái.

“Em không tức giận.” Tức giận cũng nên một mình trộm tức, sinh xong vẫn là nên làm gì với Mặc Hàn!

“Anh cũng nói những cái đó đều đã qua, về sau chỉ có em và bảo bảo, em không tức giận, thật sự không tức giận!”

Tôi như với bảo đảm Mặc Hàn, nói xong nhớ tới khoảng thời gian trước luôn là mình tức giận, lại chột dạ: “Nếu thật sự nhìn thấy cái gì không vui… Em đảm bảo nhiều nhất sẽ không vui ba ngày —— không! Chỉ không vui một ngày! Ngày hôm sau em sẽ ngoan ngoãn!”

Ai bảo tôi chỉ là một cô gái nhỏ, không phải đại trượng phu như Mặc Hàn đây…

“Ta hy vọng mỗi ngày nàng đều vui vẻ.” Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng động cơ thể qua lại, như là một cái nôi hình người.

“Vậy Cơ Tử Đồng làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.

“Tuy thức hải của nàng đã được chữa trị, nhưng chưa củng cố lại, chúng ta lại ở chỗ này ngốc ba ngày, chờ sau khi thức hải nàng củng cố lại, sẽ nghĩ biện pháp tách nơi dung hợp hồn phách ra, sau khi tách ra, tất cả đều dễ nói.”

“Thật sự phải tìm cho nàng một Linh Thể Thuần Âm sống lại sao?” Từ hôn lễ bị Cơ Tử Đồng gây rối, lại đến nàng thiết kế sụp đổ thức hải của tôi, tôi đã không thế muốn nàng sống lại.

Mặc Hàn nghe vậy nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía tôi: “Không muốn sống lại nàng?”

Một chút đều không muốn!

Nhưng Mặc Hàn hứa sẽ sống lại nàng…

Nếu nuốt lời, Mặc Hàn đã ứng thề sẽ chịu trừng phạt.

Đáng sợ nhất chính là, tôi còn không biết trừng phạt là cái gì.

“Em chỉ là lo lắng Linh Thể Thuần Âm không dễ tìm…” Tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Mặc Hàn.

“Không dễ tìm cũng không đại biểu không có, một trăm năm không có, vậy lại chờ một ngàn năm. Dù sao, nàng sống hay chết, không quan hệ với chúng ta.” Giọng nói của Mặc Hàn nhàn nhạt, có một loại ý vị có lệ.

Đây không giống hắn.

Tôi ngẩng đầu lên, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa gương mặt của tôi: “Nàng ta dám tổn thương nàng và hài tử, có thể có một tia tàn hồn nên may mắn. Nhưng....”

Mặc Hàn nói xong dừng một chút, bộ dáng rất là hối hận: “Ta không còn nhớ rõ năm đó hứa hẹn như thế nào. Ta không sợ ứng thề, ta chỉ lo lắng cho nàng và hài tử.”

Tôi khó hiểu, năm đó lúc Mặc Hàn nhận lời hứa, tôi và bảo bảo còn chưa sinh ra, sao sẽ có quan hệ với chúng tôi.

Như là nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn nói: “Trừng phạt ứng thề do Thiên Đạo giáng xuống, Thiên Đạo không làm gì được ta. Nhưng hắn sẽ chọn nàng và hài tử xuống tay.”

Thật hy vọng tôi và bảo bảo cũng có thể cường đại giống như Mặc Hàn vậy.

“Vậy đúng hẹn sống lại nàng đi, chỉ cần lòng ở chỗ em, nàng phục hay không còn sống nữa đều giống nhau.” Tôi có tin tưởng với Mặc Hàn.

Đôi mắt thâm thúy của hắn sáng lên ba phần, trong ánh mắt như thêm một thứ gì khác tôi nhìn không hiểu.

“Đúng rồi, thức hải là cái gì?” Tôi nhớ tới tôi vẫn là không hiểu cái này.

Mặc Hàn nghĩ chút, dùng tận khả năng phương thức lý giải của người sống giải thích nói: “Nếu so sánh của hồn phách nàng với thân thể của nàng, thức hải đó là vị trí của nàng ở thế giới này. Thức hải của một người càng rộng lớn vững chắc, chỗ cất chứa hấp thu pháp lực và tu vi cũng càng cao thâm.”

“Hồn phách của nàng đã chân thật rất nhiều, thức hải lại tiến triển thong thả, lúc này mới cho nàng thừa dịp cơ hội. Lần này saukhi chữa trị xong, chúng ta sẽ đi núi Bất Chu củng cố thức hải của nàng, thuận tiện, tìm kiếm nghĩ cách tách hồn phách của các nàng ra.” Mặc Hàn nói.

Tôi lại cả kinh: “Núi Bất Chu? Núi Bất Chu trong truyền thuyết? Thật sự có?”

Mặc Hàn gật đầu, rất không rõ ta vì sao phải kinh ngạc như vậy: “Ừ, làm sao vậy?”

A… Cũng đúng, minh vương cũng là quỷ trong truyền thuyết, cũng là tồn tại thật sự, xuất hiện núi Bất Chu tôi cũng không nên kinh ngạc…

“Không, không có việc gì…” Phải trấn định! Nhất định phải trấn định! Không thể cho Mặc Hàn mất mặt!

Tôi là ở trên giường đá một đỉnh núi, trên giường đá Mặc Hàn vẽ cho tôi trận pháp dẫn đường linh khí.

Ngay ở lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, một đám tu sĩ pháp lực không thấp lại đều khiêng vũ khí hùng hổ lên đây.

Vừa thấy Mặc Hàn, những người đó giận dữ: “Chư vị đạo hữu, hôm nay chúng ta hợp lực giết ma đầu này! Báo thù vì các đạo hữu ngã xuống!”

Tình huống như thế nào!

Tôi mê mang lại lo lắng nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Nàng ngoan ngoãn ngốc ở trận pháp không cần ra tới, ta giải quyết rất nhanh.”

Tôi gật đầu, Mặc Hàn đứng dậy, những người đó bị khí thế của hắn làm kinh sợ, đều không tự giác lui về sau một bước.

“Lặp lại lần nữa, không muốn chết thì cút.” Giọng nói của Mặc Hàn rất lạnh, tôi nhớ tới lời nói vừa mới tỉnh lại của bảo bảo, đột nhiên hiểu được đây là có chuyện gì.

Đại khái là Mặc Hàn muốn mang tôi tới nơi này chữa thương, những người sống tu sĩ đó cảm thấy Mặc Hàn chiếm địa phương của bọn họ, không chịu cho mượn địa phương chữa thương cho tôi, Mặc Hàn đã trực tiếp ra tay đoạt lấy.

Hiện tại, bọn họ tụ tập một đám người, định tới trả thù Mặc Hàn.

Tuy rất chướng mắt cách làm keo kiệt này của bọn họ, nhưng, đoạt nhà của người ta thật sự là không được tốt.

Huống chi, trong khoảng thời gian này Mặc Hàn vẫn luôn bên tôi, khẳng định là nửa khắc cũng chưa nghỉ ngơi, tôi lo lắng hắn mệt hơn, chỉ nghĩ nếu có thể giải hòa, vẫn là hòa giải với những tu sĩ này.

Tôi đang muốn mở miệng, một tu sĩ bên kia lớn gan lên tiếng chỉ trích Mặc Hàn trước: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào pháp lực cao thâm là có thể muốn làm gì thì làm, ngươi loại cả người quỷ khí tà tu này, sẽ không có kết cục tốt!”

Mẹ nó, đây là minh vương! Không có quỷ khí mới kì quái!

Tôi còn tưởng cứu lại một chút tu sĩ tìm đường chết này, nhưng người ta tự mình không cho tôi cơ hội mở miệng, lại rống lên nói: “Ngươi cường đoạt đỉnh núi nồng đậm linh khí nhất núi Côn Luân, vẽ trận dẫn linh hấp thu toàn bộ linh khí của núi Côn Luân, quả thật chính là muốn chặt đứt đường tu tiên ta chờ!”

Đây mới là nguyên nhân các ông tới tìm Mặc Hàn tính sổ đi!

Mặc Hàn khinh thường nhìn lại: “Bổn tọa chính là huỷ hoại linh mạch núi Côn Luân, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

“Ngươi dám!” Hắn nói như là lập tức dẫm trúng đuôi mèo của những tu sĩ đó, nháy mắt toàn bộ lấy ra vũ khí, mỗi người giương cung bạt kiếm.

“Chư vị đạo hữu, ma đầu này giết sư huynh ta, lại chiếm nơi tu luyện của sư huynh, còn xin chư vị báo thù cho ta!” Người nọ lúc trước nói chuyện lại nói.

Bảo bảo không biết tỉnh khi nào, nhăn mày hừ một tiếng thật mạnh: “Là các ngươi tự mình nói, phúc địa núi Côn Luân, cái gì cường giả vi tôn. Địa phương tốt ai chiếm được chính là của người đó! Huống chi, nể mặt mẹ của ta, ba ba đã thưởng một đóa hoa sen đen Minh Hà cho người sống kia.”

“Là hắn quá tham, lại muốn thừa dịp ba ba chữa thương cho mẹ đánh lén ba ba, còn muốn ăn ta, ba ba đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn! Hừ! Các ngươi cũng là đàn người sống lòng tham, khẳng định là giống những người trước đó, muốn thừa dịp người đông thế mạnh, đánh bại ba ba cướp đi bảo vật của ba ba! Ta nói cho các ngươi, nằm mơ! Các ngươi yếu ớt!”

Chợt bị một đứa bé nói toạc, sắc mặt của những người đó đều không được tốt.

Tôi đoán bên trong còn có trận pháp có tác dụng che chắn hơi thở, những người đó tìm một hồi lâu, mới ý thức được nó ở trong bụng tôi.

“Quỷ…… Quỷ thai?” Người nọ phát hiện không thể tin tưởng, mở to hai mắt nhìn tôi, lại nhìn về phía Mặc Hàn, cuối cùng nhìn thấy Mặc Hàn không có bóng dáng: “Quỷ? Làm sao quỷ dám lên núi Côn Luân!”

“Ba ba thích đi nơi nào thì đi nơi đó! Các ngươi những phàm nhân này mới không quản được! Lêu lêu lêu…” Bảo bảo còn làm mặt quỷ cười nhạo bọn họ.

Mọi người có ý lui bước, dù sao dưới chân núi Côn Luân mới có kết giới thiên nhiên hình thành, âm linh bình thường tiến vào sẽ tan thành mây khói.

Nhưng mà, không biết là ai tìm đường chết lại hét một câu: “Linh Thể Thuần Âm! Linh Thể Thuần Âm hoài quỷ thai!”

Tôi theo giọng nói nhìn lại, là một ông lão pháp lực không thấp, nhưng trong mắt lại lộ ra tia thèm nhỏ dãi.

Ghê tởm!

Tôi thu ánh mắt lại, trong lúc vô tình nhìn vào trong mắt những người khác, cũng toát ra vài phần tương đồng.

“Lò cực phẩm? A…”

“Sao lại bị quỷ trước một bước…”

“Đáng tiếc…”

……

Mặc Hàn vốn là muốn xông lên thu thập từng người một, có người thấy tình thế không ổn muốn trốn, hắn cũng lười đuổi theo, nếu bọn họ không ra tay, hắn cũng lười ra tay.

Nhưng hiện tại nghe thấy mấy lời nói này, pháp lực che trời lấp đất đã phát tán ra ngoài, tại chỗ quát lên âm phong mãnh liệt, thổi trúng đôi mắt người đều không mở ra được.

Tôi bị những người đó nhìn chằm chằm đến cả người đều ghê tởm nổi da gà, ngay cả bảo bảo cũng đều cảm thấy rất không thoải mái: “Mẹ, cái gì là lò? Thuần Âm Linh Thể lại là cái gì?”

“Chờ con lớn lên sẽ biết.” Tôi sờ bụng, ý bảo bảo bảo không cần nghĩ nhiều.

“A…” Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu, cảm thấy khẳng định là thứ gì đó rất ghê gớm.

Lúc này, trước đó Mặc Hàn mang theo không ít pháp bảo cực phẩm, lại chính mắt gặp được lò cực phẩm là tôi này, những người sống đó đỏ mắt rối tinh rối mù, về chút sợ hãi này, đã bị tham lam thay thế toàn bộ.

“Các vị đừng lo lắng, chúng ta nhiều người, chẳng lẽ còn không diệt được một con quỷ sao? Chỉ cần hắn chết, những pháp bảo và Linh Thể Thuần Âm này, còn không phải đều là do chúng ta xử trí!”

Không biết ai dẫn đầu hét một tiếng như vậy, mọi người đều sôi nổi đồng thanh, cầm vũ khí phóng về phía Mặc Hàn.

“Đều phải chết!” Mặc Hàn giận mắng một tiếng, rút trường kiếm ra, chém ra một đạo kiếm thế mười thành công lực, nháy mắt chém bay hơn phân nửa người.

“Mộ Nhi, nhắm mắt.” Mặc Hàn quay đầu phân phó một tiếng, tôi lên tiếng, nhắm mắt lại quay đầu đi, đôi tay che kín bụng: “Bảo bảo, con cũng đừng nhìn.”

Để tôi nhắm mắt, nhất định là trường hợp sẽ rất huyết tinh đáng sợ, bảo bảo vẫn là một đứa trẻ, cũng sẽ dọa hư.

Nhưng bảo bảo lại như là tập mãi thành quen: “Mẹ, con không sợ, lúc mẹ hôn mê đã xem qua rất nhiều lần. Ba ba thật là lợi hại, tới bao nhiêu người sống đều không sợ!”

Tốt thôi, dù sao cũng là quỷ thai, là tôi suy nghĩ nhiều.

Tiếng chém giết vang lên ở phía sau tôi, còn kèm theo không ít tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ của người. Bảo bảo vẫn luôn tự kêu cố lên cho Mặc Hàn đánh, tôi biết hắn không có việc gì, nên vẫn luôn không quay đầu lại.

Mãi cho đến khi sau lưng an tĩnh, Mặc Hàn dùng Lam Diễm thiêu hủy tất cả huyết tinh tôi không nên thấy, mới để tôi quay đầu lại.

“Những người đó đều là tu tiên sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Hắn gật đầu.

“Xử lý nhiều người tu tiên như vậy, sẽ không bị trả thù sao?” Tôi có chút lo lắng chỉ lên trời.

“Người tu tiên nội đấu nghiêm trọng, những Thiên Đạo đó đều cố không để ý tới, không quản được ta.” Vẻ mặt Mặc Hàn ghét bỏ.

Tôi lại nhìn về phía chiến trường tuy hỗn độn lại không có chút huyết tinh nào kia, có chút bàng hoàng: “Người sống thật sự có thể thông qua tu luyện đắc đạo thành tiên sao?”

“Ừ, chỉ là không nhiều lắm, rất nhiều người đều ở trong quá trình tu luyện ngã xuống, nhưng phần lớn thọ mệnh đều vượt qua người sống bình thường, cũng coi như có mất có được.” Mặc Hàn nói.

“Nếu Lam Thiên Hữu vẫn luôn an tâm tu luyện, cuối cùng hắn sẽ thành thần sao?” Tôi hỏi.

Tuy Mặc Hàn không thích hắn, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: “Hắn có Thiên Đạo tương trợ, nhất định có thể.”

“Thiên Đạo là chọn người như thế nào?” Sao mắt mù chọn Lam Thiên Hữu chứ! Nhìn thấy hắn luyện chế Hóa Cương Trận với người sống, còn giúp hắn!

“Hắn nhàm chán như vậy, ai biết, đại khái xem tâm tình.” Mặc Hàn ghét bỏ nói.

Thôi, không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện