Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 155: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Vòng đến phía sau từ đường, Cơ Thừa Vọng mở ra một mật đạo dẫn chúng tôi đi vào.

Đó là một khúc cua sơn động, đào rất thô sơ, Cơ Thừa Vọng dẫn đường ở phía trước, Mặc Hàn đỡ tôi đi ở phía sau, dưới chân nơi cao nơi thấp, thậm chí có thêm một cục đá nhỏ, hắn đều sẽ nhắc nhở tôi né tránh.

Nếu không phải sơn động này quá hẹp hắn sợ chạm vào tôi, đoán chừng hắn đều sẽ bế tôi lên đi qua.

Đi một đoạn đường đã lâu, chúng tôi mới đến một chỗ gò đất.

Cơ Thừa Vọng ném ra một đạo pháp lực, đốt đèn sơn động lớn này sáng lên.

Nơi này là một mảnh đất trống to đào ra ở bụng núi, ở giữa là một đại tế đàn, xung quanh đặt đầy ngọn nến và pháp trận tôi nhìn không hiểu.

Vây xung quanh tế đàn là một con sông đen, trên sông đen có ba vòng tròn dựng nên cao cao vây chung quanh tế đàn kia.

Chúng tôi ở bờ bên kia sông, nhưng không có cầu ở đối diện.

Cơ Thừa Vọng lại đạp nước như giẫm trên đất bằng đi qua.

Mặc Hàn quay đầu nói với Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch: “Các ngươi ở chỗ này canh giữ.”

Tiểu Bạch gào một tiếng, tỏ vẻ không thành vấn đề, Tiểu Tiểu biến thành hình người, cưỡi ở trên người Tiểu Bạch, vỗ ngực tỏ vẻ nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt chúng tôi.

Mặc Hàn bế ngang tôi lên, đi qua như đạp gợn sóng trên mặt nước.

Cơ Thừa Vọng dừng lại ở trước bậc thang sân khấu, Mặc Hàn lại trực tiếp ôm tôi nhảy lên trên tế đàn.

Cơ Thừa Vọng hành đại lễ với Mặc Hàn: “Thượng thần…”

“Sau khi khởi động tế đàn, ngươi có thể lui xuống, để lại ta tự mình tới.” Mặc Hàn chặn ngang ông ấy trước một bước.

Cơ Thừa Vọng lên tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi một cái, đốt sáp ong đuốc chung quanh tế đàn.

Trong tay ông ấy bỗng nhiên có thêm một cây chủy thủ, ông ấy cắt qua bàn tay, từng giọt máu châu theo lưỡi dao chủy thủ rơi xuống ở phía trên hoa văn tế đàn riêng.

Từng giọt máu rơi xuống, hoàn toàn ngấm vào bên trong tế đàn, như chưa bao giờ xuất hiện quá. Trong cơ thể tôi, lại như có thứ gì đó đang sôi trào, như muốn dung nhập những huyết tích đó vào trong tế đàn với nhau.

“Ổn định tâm thần.” Bỗng nhiên nhớ tới giọng nói du dương của Mặc Hàn, xúc động kỳ quái trong đầu tôi kia trong nháy mắt tan đi, khôi phục bình tĩnh.

“Vì sao em sẽ như vậy?” Tôi tò mò hỏi Mặc Hàn.

“Huyết mạch chi lực, nàng là hậu duệ Cơ thị, có phản ứng với tế đàn là bình thường.” Mặc Hàn ý bảo tôi bình thản.

Tế đàn như là một con cự thú ăn không no, vẫn luôn ở Cơ Thừa Vọng thả không ít máu, mới từ người tuyết trắng kia lộ ra màu đỏ.

Lúc này Cơ Thừa Vọng mới thu tay lại, tùy tay ném chủy thủ vào trong sông ám phía sau, xé ra một lụa trắng đã sớm chuẩn bị tốt để bọc ở miệng vết thương, chắp tay thi lễ cáo lui với tôi và Mặc Hàn, mang theo Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch lui ra ngoài.

Bọn họ rời đi, cửa vào kia tự động nổi gió, trong sơn động to như vậy, bên trong ánh nến thấm người chỉ còn lại có tôi và Mặc Hàn.

Mặc Hàn ném ra một đạo pháp lực với tế đàn, nháy mắt tế đàn màu máu hiện ra màu máu mạnh mẽ, cảm giác kia làm tôi rất không thoải mái, không tự chủ được nắm chặt tay Mặc Hàn.

“Đừng sợ, tế đàn Cơ thị đặc biệt mẫn cảm với máu của đại vu, nàng chỉ cần có thể ổn định tâm thần sẽ không bị tế đàn cắn nuốt.” Mặc Hàn nhắc nhở tôi nói.

Vậy nói cách khác, nếu tôi không ổn được tâm thần, sẽ bị cắn nuốt…

Như là nhìn ra tôi nghi ngờ, Mặc Hàn lại nói: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, cho dù tâm thần không yên, ta cũng sẽ không để tế đàn cắn nuốt nàng, đừng áp lực cho chính mình.”

Tôi gật đầu, cũng đúng, có Mặc Hàn ở đây, tôi sợ cái gì!

Dựa theo Mặc Hàn nói, tôi nhắm mắt trở lại trong thức hải.

Mặt của Cơ Tử Đồng đã trắng bệch đứng ở trong kết giới phong ấn chờ tôi, vừa thấy tôi tới, nàng ta lập tức tức muốn hộc máu chất vấn tôi: “Mộ Tử Đồng, ngươi muốn hại chết Mặc Hàn sao!”

Tôi sửng sốt.

Mấy ngày nay bởi vì không muốn gặp Cơ Tử Đồng, tôi cũng chưa từng trở lại thức hải. Mặc Hàn còn nương lý do phòng ngừa Cơ Tử Đồng trốn đi, hạ một đạo cấm chế cho tôi ở thức hải, khiến tôi cũng đều chưa trở về.

Hiện tại đột nhiên bị cô ta hỏi như vậy, bất an thật vất vả bị Mặc Hàn đánh mất đi trong lòng tôi kia, lại bừng lên lần nữa.

“Có ý gì?” Tôi hỏi cô ta.

Cơ Tử Đồng giận mắng: “Ít ở chỗ này giả vờ vô tội! Dung hồn không thể nghịch, trừ phi tế đàn cắn nuốt nội đan của Mặc Hàn, nếu không ai cũng đều không có biện pháp! Ngươi còn không nhanh ngăn cản hắn!”

Đầu tôi ong một tiếng, quả nhiên bất an hai ngày này là thật sự! Mặc Hàn thật sự đang giả tạo cảnh thái bình!

Tôi lập tức muốn rời khỏi thức hải, lại không ngờ trên đỉnh đầu đè nặng một đạo đại trận, là Mặc Hàn hạ.

Xem ra, hắn đã sớm biết tôi tiến vào nơi này sẽ biết chân tướng, đã sớm làm tốt tôi đi ra ngoài ngăn cản hắn chuẩn bị.

Tôi xông ra vài lần cũng không thể lao ra, không khỏi sốt ruột gọi to: “Mặc Hàn! Mặc Hàn anh mau dừng tay! Em không cần tách hồn! Em muốn anh không có việc gì!”

Không có nội đan, Mặc Hàn sẽ hồn phi phách tán!

Nhưng đỉnh đầu lại không có bất kì cái gì đáp lại.

Tôi càng thêm sốt ruột: “Mặc Hàn! Lãnh Mặc Hàn!” Tôi nhìn ra được hắn là cố ý không để ý tới tôi, nên tìm bảo bảo.

Bảo bảo tới trên đường lại ngủ rồi, bị tôi đánh thức, nó bất mãn bĩu môi: “Mẹ, vây…”

“Đừng ngủ, mau đi tìm ba ba con, bảo hắn dừng tay! Nói cho hắn mệ không cần tách hồn! Nhất định phải ngăn cản hắn!”

“Vì sao?” Bảo bảo khó hiểu.

“Không có thời gian giải thích, con mau đi!”

Bảo bảo cái hiểu cái không, nhưng là thấy tôi nôn nóng vạn phần, cũng không hỏi nhiều, lên tiếng chạy đi ra ngoài.

Nhưng vẫn đều không trở về.

Trong thức hải u ám, từ từ sáng lên ánh sáng như đom đóm, đều phiêu tán hơi thở của Mặc Hàn.

Cơ Tử Đồng ở trong kết giới trông thấy, khiếp sợ lại phẫn hận, thậm chí đau lòng thất thần lui về sau một bước.

Ánh sáng nhỏ kia khẽ chạm vào gương mặt tôi, trong nháy mắt, chỗ ngực trái nào đó rất đau.

Đó là nội đan của Mặc Hàn, tôi biết nội đan của hắn đã nát, vì tôi, hắn lại làm vỡ nát nội đan mình thật vất vả tu thành…

“Mặc Hàn… Mặc Hàn! Lãnh Mặc Hàn! Anh mau thu nội đan lại đi! Em không cần! Em không cần tách hồn! Cơ Tử Đồng muốn đi theo thì để cho nàng ngốc là được! Em không cần anh xảy ra chuyện! Anh mau dừng tay!”

Tôi điên cuồng hét to ở trong thức hải, Mặc Hàn lại nghe như không nghe.

Một ý tưởng điên rồ ở trong đầu tôi dâng lên, tôi vận khởi linh lực ở trên tay, đặt ở trước đỉnh đầu chính mình, ngẩng đầu hét với Mặc Hàn ở ngoài thức hải: “Mặc Hàn, nếu anh lại không dừng tay, em sẽ hủy hồn phách của mình! Em biết anh có thể nghe thấy em!”

Tôi tiếc mạng, nhưng tôi càng tiếc mạng của Mặc Hàn hơn! Nếu hắn dùng mệnh tới cứu tôi, vậy tôi tình nguyện chết.

Mặc Hàn không phản ứng, tôi vận đủ linh lực, giơ tay muốn đánh vào đỉnh đầu, nếu tôi hồn phách tan, Mặc Hàn cũng không cần lại dùng nội đan của hắn tới giúp tôi tách hồn.

Thấy tôi như vậy, Cơ Tử Đồng đã nóng nảy, nàng đã dung hồn với tôi, tôi hồn phi phách tán, nàng cũng sẽ hồn phi phách tán với nhau.

“Mộ Tử Đồng ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi dừng tay! Ngươi không vì hài tử của ngươi ngẫm lại sao!”

Tôi chỉ là hồn phách tan, Mặc Hàn có thể bảo trì thân thể của tôi, trong thờ gian ngắn hài tử sẽ không có việc gì. Mặc Hàn chỉ cần ở trong kỳ hạn tìm được một hồn phách để vào thân thể của tôi, bảo bảo sẽ có thể bình yên vô sự.

Tôi không để ý tới Cơ Tử Đồng, trên tay mười thành công lực linh lực muốn đánh vào đỉnh đầu, lúc sắp đụng đến, một bàn tay lạnh lẽo cầm chặt cánh tay của tôi, ngăn cản tôi.

Sắc mặt Mặc Hàn xanh mét đứng ở bên người tôi, hắn bắt lấy tay của tôi, rót vào một đạo quỷ khí đánh tan linh lực tụ tập ở trên tay tôi, hơi trách mắng: “Đừng hồ nháo!”

“Anh mới hồ nháo!” Cái mũi tôi ê ẩm: “Sao anh có thể phá vỡ nội đan của anh! Anh thật vất vả mới tu đến nội đan một lần nữa, sao có thể lại vỡ!”

Mặc Hàn không vui liếc Cơ Tử Đồng một cái, như đang trách cứ nàng lắm miệng.

Cơ Tử Đồng liếc mắt đưa tình nhìn lại hắn: “Mặc Hàn… Chàng thật sự quá ngốc……”

“Ngươi câm miệng.” Mặc Hàn lạnh mặt chặn ngang nàng ta còn muốn nói, trực tiếp ném một kết giới có thể ngăn cách thanh âm qua, Cơ Tử Đồng tức giận đến dậm thẳng chân.

Tôi nghẹn ngào một chút, bắt lấy Mặc Hàn nói: “Em không cần tách hồn!”

“Không được.” Mặc Hàn lạnh mặt.

“Em không cần! Anh mau thu nội đan của anh đi, mau đi chữa thương! Em không cần tách hồn! Em không muốn anh bị thương!”

Mặc Hàn thấy tôi đều bị nhanh tức đến phát khóc, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, chỉ có thể dịu giọng xuống dụ tôi: “Ngoan, không nghiêm trọng như nàng ta nói đâu, đừng nghe nàng ta.”

“Anh gạt người!” Nội đan đều nát, sao có thể không nghiêm trọng!

“Anh đã nói anh sẽ không gạt em!” Tôi càng nghĩ càng đau lòng cho Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh thu nội đan lại đi được không… Cầu xin anh… Thu lại đi…”

Mặc Hàn nhíu mày, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi, cố hết mọi thứ dụ tôi: “Đừng khóc… Nội đan mà thôi, không có có thể luyện lại.”

“Vậy em cũng không muốn anh xảy ra chuyện!” Tôi ôm chặt lấy Mặc Hàn, sợ buông lỏng tay, nguyên thần của hắn sẽ tan.

“Mộ Nhi…” Mặc Hàn thở dài, vỗ nhẹ lưng an ủi tôi: “Không có việc gì, nàng đừng lo lắng. Nội đan ta có thể sửa hết vết thương nàng chịu khi tách hồn, nghe lời.”

“Vậy anh cũng nghe em nói, không cần từ bỏ nội đan của anh!” Tôi nghẹn ngào một chút, quật cường ôm hắn, đồng thời âm thầm dung nhập toàn bộ những ánh áng nhỏ vây chung quanh chúng tôi đó vào trong cơ thể của Mặc Hàn, hy vọng có thể giảm bớt thương thế của hắn.

“Nội đan nào có quan trọng bằng nàng.”

Mặc Hàn quyến luyến vuốt tóc dài của tôi, cúi đầu nhìn tôi làm tất cả việc này, muốn từ chối những ánh sáng nhỏ đó, lại sợ kích thích đến tôi, chỉ có thể để những ánh sáng nhỏ hình thành mảnh nhỏ nội đan đó bám vào trên người hắn, lại không hấp thu.

“Mộ Nhi……” Hắn không thể do dự: “Ta thật sự không có lừa nàng, ta sẽ không có việc gì. Bên ngoài đã chuẩn bị tốt rồi, ta sẽ hấp thu một phân nội đan, sẽ không xảy ra chuyện. Nàng nghe lời được chứ? Tách hồn kết thúc, cho dù chuyện gì, ta đều đáp ứng nàng.”

“Em muốn anh đáp ứng hiện tại thu nội đan lại.” Tôi quật cường nhìn hắn, thấy Mặc Hàn buồn rầu nhăn mày lại.

“Mộ Nhi…” Cuối cùng hắn thở dài: “Có chuyện gì, chờ nàng tỉnh lại rồi nói sau.”

Tôi đang dự cảm không ổn, trên tay Mặc Hàn truyền đến một đại sóng quỷ khí tôi không thể chống cự, nháy mắt cắn nuốt tôi, làm tôi mất đi ý thức.

Trong mông lung, tôi chỉ có thể cảm giác được thứ gì đó dung nhập vào hồn phách của tôi, lại như có một lưỡi dao sắc bén cắt một phần hồn phách của tôi ra.

Trong lúc đó, như còn có tiếng thét chói tai thảm thống của Cơ Tử Đồng.

Đau không? Vì sao tôi một chút cũng không đau?

Chẳng lẽ là vì Mặc Hàn?

Hỏa phượng của Cơ Tử Đồng chợt lóe qua ở trong thức hải của tôi, không còn tung tích. Đặc biệt mệt mỏi, làm tôi ngay cả nửa mộng nửa tỉnh đều không làm được, lại hôn mê lần nữa.

Mặc Hàn, anh nhất định phải không có việc gì…

“Mẹ? Mẹ…”

Cũng không biết qua bao lâu, tôi mới nghe thấy bảo bảo đang gọi tôi.

Tỉnh lại, vẫn là ở phía trên tế đàn.

Nhớ tới chuyện trước khi ngất xỉu, tôi nôn nóng tìm kiếm bóng dáng của Mặc Hàn khắp nơi, nhưng nơi nào cũng đều không nhìn thấy hắn, tôi không khỏi bối rối.

“Mặc Hàn? Mặc Hàn, anh ở đâu? Anh đừng làm em sợ! Anh ra đi!”

“Mẹ…” Lúc này bảo bảo lại gọi tôi một tiếng.

Tôi thấy hắn tỉnh lại, vội hỏi: “Ba ba đâu?”

“Ba ba ở trên vai mẹ, hắn nói, lúc mẹ tỉnh lại, không cần tức giận…” Bảo bảo lo lắng thuật lại.

Tôi quay đầu nhìn về phía bả vai của mình, bên trên xác thật có một hình xăm quan tài thủy tinh màu lam, bên trong còn có một bóng dáng màu đen.

Quan tài thủy tinh có thể ngăn cách hơi thở, tôi không biết Mặc Hàn bị thương nặng hay không nặng, cũng không dám đi quấy rầy hắn chữa thương, chỉ có thể hỏi bảo bảo: “Ba ba bị thương nghiêm trọng không?”

“Vâng…” Bảo bảo lên tiếng: “Nội đan của ba ba chỉ còn lại có một nửa…”

Tim tôi ngừng đập, rất đau.

Bảo bảo thấy tôi khó chịu, lại vội vàng nói: “Mẹ, ba ba nói, còn có một nửa, phải vui vẻ…” Giọng nói của nó lại thấp xuống, cũng không cảm thấy cái này có gì vui vẻ.

“Hắn có nói lúc nào có thể ra hay không?” Tôi hỏi bảo bảo, tiểu gia hỏa lắc đầu.

Tôi che lại tim đau đớn dị thường, nhịn xuống nước mắt muốn chảy ra, làm vài cái hít sâu mới bình tĩnh trở lại.

Bảo bảo nghiêm túc lại quật cường nói với tôi: “Mẹ, trong lúc ba ba chữa thương, con sẽ cố gắng bảo hộ mẹ và ba ba!”

Tôi gật đầu, đứa nhỏ này ở điểm tính cách này, rất giống Mặc Hàn.

Nhớ tới Mặc Hàn tim càng đau, hắn thật sự là quỷ ngốc, quá ngốc quá ngốc!

Cơ Tử Đồng muốn ngốc thì cho nàng ngốc là được, nào quan trọng hơn nội đan của hắn!

Đúng rồi, Cơ Tử Đồng!

Tôi lập tức trở lại trong thức hải tra xét, lại phát hiện bên trong trống không, tôi gọi Linh Lung tới, hỏi nàng: “Cơ Tử Đồng đâu?”

“Tách hồn kết thúc, nàng đã bỏ chạy rồi.” Linh Lung nói: “Mặc Hàn đại nhân vội vàng chữa vết thương hồn phách bị tách ra cho chủ nhân, không có công phu đuổi theo nàng ta, nàng mượn tế đàn chạy trốn.”

Bỏ chạy đi, hiện tại Mặc Hàn biến thành như vậy, tôi cũng không muốn đi quản nàng ta.

Từ trong thức hải đi ra, tôi ngồi dậy, từ trên tế đàn đi xuống.

Đến tìm một nơi tốt một chút cho Mặc Hàn chữa thương mới được.

Tiểu Bạch còn chờ canh giữ ở cửa, thấy tôi đi ra, Tiểu Tiểu cọ cọ tôi, lại hỏi: “Ba ba đâu?”

“Hắn…” Tôi không biết nên nói như thế nào, nhìn về phía Cơ Thừa Vọng vẫn luôn trầm mặc, lập tức có chút tức giận: “Có phải ông đã sớm biết hay không!”

“Đây là ý của thượng thần…” Cơ Thừa Vọng bất đắc dĩ.

Chuyện Mặc Hàn phải làm, từ trước đến nay không ai có thể cản, huống chi hắn là quyết tâm muốn giúp tôi tách hồn.

Trong lòng khó chịu không muốn nói thêm nữa cái gì, Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch cũng đều không hiểu, lại đều rất an tĩnh đi theo bên người tôi rời khỏi mật thất.

Cơ Thừa Vọng hỏi tôi: “Đại vu, nguyện ý trở lại trong tộc hay không?”

Tôi lắc đầu, hỏi: “Có giấy bút không?”

Cơ Thừa Vọng có chút khó xử: “Chỉ có bút và thẻ tre…”

“Có thể, chuẩn bị cho tôi một phần.” Tôi nói.

Cơ Thừa Vọng đưa tôi trở về phòng cho khách lúc trước, đưa tới thẻ tre và bút lông.

Tôi giản yếu viết chuyện Mặc Hàn dùng nội đan tách hồn cho tôi xuống, dùng ống trúc để bọc thẻ tre lại, hạ một đạo cấm chế gần đây mới học, gọi Tiểu Bạch tới.

“Tiểu Bạch, giúp tao giao phong thư này cho Mặc Uyên, nhất định phải giáp mặt tự tay giao cho hắn. Trừ hắn ra, thà hủy diệt cũng đừng để cho người khác đụng tới thư, biết không?”

Tôi trịnh trọng dặn dò chó ba đầu, nhìn thấy ba cái đầu của nó gật gật, đầu ở giữa ngậm ống trúc kia.

“Hiện tại đi thôi, đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận.”

Tiểu Bạch gật gật đầu, thấp giọng ô một tiếng, có chút thương cảm đi ra ngoài phòng, biến lớn cơ thể, giơ chân bay đi Hãn Hải vô ngần.

Bảo bảo rất thích hơi thở hỗn độn của núi Bất Chu, nghĩ đến nơi này cũng là chỗ có lợi với vết thương của Mặc Hàn, cho nên tôi không dám tùy tiện rời khỏi nơi này.

Tôi nhìn bóng dáng của tiểu bạch hóa thành một điểm nhỏ biến mất không thấy ở chân trời, thở thật dài, hy vọng sau khi Mặc Uyên nhìn thấy tin của tôi, có thể nói cho tôi hiện tại phương pháp chữa thương tốt nhất cho Mặc Hàn.

Nhưng mà, Tiểu Tiểu đùa với bảo bảo, lại đột nhiên đề phòng chạy ra ngoài phòng.

“Ma ma, Thiên Phạt Lôi.” Nàng chỉ vào một phía nói.

Lòng tôi nói không ổn, đó là nơi Tiểu Bạch rời đi!

Triệu hồi ra Linh Lung, tôi leo lên trên lưng nàng, lập tức mang theo Tiểu Tiểu nhanh chóng bay về nơi đó.

Trên không ngoài Hãn Hải núi Bất Chu, Tiểu Bạch đã bị thương đang bị từng đạo Thiên Phạt Lôi vây khốn ở trong đó.

Đầu giữa của nó ngậm thư của tôi, bảo hộ thật cẩn thận, lại không ngờ bị một đạo tia chớp cầu hình đánh trúng, nháy mắt ống trúc kia hóa thành tro tàn.

Tiểu Bạch thấy nhiệm vụ thất bại, nổi giận gầm lên một tiếng, nổi điên muốn xông về phía tia chớp cầu hình kia, phun ra một tia lửa địa ngục thôn tính tiêu diệt tia chớp cầu hình.

Đồng thời, Thiên Phạt Lôi khác cũng đã tấn công về phía nó, dưới cơn thịnh nộ Tiểu Bạch lại hồn nhiên không biết.

Tôi hóa ra trường kiếm, Linh Lung tâm linh tương thông mang tôi bay qua đi, vận đủ linh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện