Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng
Chương 12: Tàn bạo và dịu dàng (H)
Ren Hi ném Tam Tiền Tam lên giường, ánh mắt tựa như dã thú đánh giá con mồi xinh đẹp. Hắn cởi ra chiếc áo vướng víu để lộ ra đường cong đầy nam tính mạnh mẽ, cơ bụng răn chắc khiến cho Tam Tiền Tam phải đỏ bừng mặt, không kìm được xoa xoa.
“Hừm?” Dường như trong chốc lát ánh mắt của Ren Hi trở nên nguy hiểm gấp bội, hắn nắm lấy tóc của Tam Tiền Tam lôi lên, gặm cắn đôi môi của nàng.”Đôi khi, đốt lửa to quá cô cũng dập không nổi đâu, cô gái.”
“Nếu đã vậy, tôi sẽ tạo ra thật nhiều “nước” giúp anh dập lửa, được không?” Nàng liếm liếm viền môi hắn, khiêu khích hà hơi vào tai hắn.
Có nàng mới biết lúc này cả người nàng ngứa ngáy đến mức nào a!!!
“Tôi thật sự không đùa đâu cô gái.” Ren Hi gắt gao đè nàng xuống giường, ánh mắt xâm lược càn rỡ di chuyển, dừng lại nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh lam.”Một khi tôi tiến vào, t*** d*** của tôi dừng lại trong cơ thể của cô, cả cơ thể cô đều tràn ngập dấu vết của tôi...”
“Khi đó, cô sẽ không có cơ hội quay trở lại đâu cô gái.”
Vật của riêng hắn, hắn không quan tâm quá khứ hay hiện tại nó như thế nào.
Hắn sẽ cất kĩ nó trong một chiếc lồng kim cương xinh đẹp, không để bất cứ ai chiêm ngưỡng, nhìn không được, thấy không được.
Tương lai của nó, hắn sẽ nắm lấy thật chặt, không để nó thoát ra, dù chỉ 1 kẽ hở.
“Anh... nói nhiều như vậy làm gì hả?” Tam Tiền Tam nghe mấy lời kia thật sự là sắp bốc hỏa. Thể loại đàn ông gì mà lại nhiều lời trong thời điểm quyết định như thế này chứ?
Nàng lật ngược lại cơ thể của hắn, nhìn thấy cây cột kia đã sớm gân xanh nổi đầy thì ném qua 1 ánh mắt nhạo báng. Không phải liệt dương mà cứ chần chừ không tiến!
Mặc kệ ánh mắt đầy kì lạ của Ren Hi, Tam Tiền Tam hung hăng ngồi xuống, khóe môi mỉm cười đầy thỏa mãn.
“Ah... ha ha... cây cột của anh cũng lợi hại ghê đó...” Tam Tiền Tam vuốt ve phần cán còn thừa ra của tiểu Hi. 1 cái chọc của nó, cơn ngứa trong người nàng quả thật giảm không ít.
“Cách!” 1 tiếng.
Tam Tiền Tam tò mò nhìn xuống, chân của nàng vậy mà đã bị xích lại bằng 1 cái vòng chân. Thật kì lạ, sức mạnh của nàng đột ngột không còn lại chút nào.
“Lộn xộn!” Tam Tiền Tam hoàn toàn không quan tâm, cơ thể liên tục vặn vẹo động đậy.”Uhm... Thoải mái... ha ha... thoải mái ghê... sao nó dài dữ vậy... Ah...”
“Ah....... a........ sao lại... ah....... động....” Ren Hi ác ý thúc 1 cú thật mạnh, đem tiểu Hi hoàn toàn tiến vào yêu động đầy mật ngọt thoả sức vùng vẫy.
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên người, ánh nhìn đầy nguy hiểm, lại pha lẫn chút mờ mịt.
.........
Nữ nhân nằm trên người một đám đàn ông, cơ thể nhún nhảy đầy say mê. Mà đứa trẻ, đang nhìn mẹ mình làm những thứ bẩn thỉu đó, nó mới chỉ 5 tuổi mà thôi.
“Mẹ... đang làm gì vậy?” Đứa trẻ không hiểu nổi những thứ đang diễn ra trước mắt nó. Lúc này, tâm hồn của nó hoàn toàn không khác gì một đứa trẻ bình thường.
“Úc... thao ta... thao ta... a ha ha...” Nữ nhân bị chà đạp đến sung sướng nấc lên, ánh mắt nhìn đứa trẻ như đang trông thấy một thứ bẩn thỉu.
“Mày nhìn đi, lúc này mẹ của mày chỉ là một con điếm dưới háng chúng ta mà thôi!” Một người đàn ông cười gằn, ném nữ nhân xuống dưới đất mà động thân.”Nữ vương Hắc Tinh Linh, ha ha ha...”
“Đúng nha... ta là kĩ nữ... thao ta đi... ta là một con điếm... ta không thể sống thiếu đàn ông... thao ta...” Nữ nhân cười như phát điên, cơ thể run bần bật. Nàng như vậy có làm sao?
Ngay từ đầu, Hắc Tinh Linh chính là như vậy cơ mà.
Sa đọa.
Dâm dục.
Dâm đãng.
Đó chính là bản chất của Hắc Tinh Linh.
Bao nhiêu năm qua, nàng đều nhốt chính mình trong cái lồng “nhân tính”, sống một cách giả tạo. Nàng thật hối hận, vì sao nàng không nhận ra bản chất của mình sớm hơn chứ?
Nữ nhân gục đầu dưới hạ thân một người đàn ông, che khuất một giọt nước mắt yếu ớt.
Tại sao, nàng lại là một Hắc Tinh Linh cơ chứ?
Lực lượng? Sức mạnh? Quyền lực?
Cho dù có được chúng, Hắc Tinh Linh mãi mãi sẽ chỉ là 1 sinh mệnh bị thần linh bỏ rơi mà thôi.
Cái gọi là tình yêu thật sự, đối với Hắc Tinh Linh bọn họ mới xa vời làm sao.
Kể cả hắn, khi hắn biết nàng là Hắc Tinh Linh, liền ghê tởm nàng, 1 mũi tên nhắm thẳng nàng bay đến ngay tức khắc.
Nàng không biết nó đau đớn như thế nào khi cắm vào trái tim nàng, nàng chỉ biết, hắn đã ném nàng vào vực sâu của sa đọa, người hắn đã thề thốt đầy yêu thương.
Hắc Tinh Linh, thì nên sống như một Hắc Tinh Linh đi thôi.
Ánh sáng xinh đẹp chỉ thuộc về đám Tinh Linh xinh đẹp kia, Hắc Tinh Linh dơ bẩn, mãi mãi sẽ luôn dơ bẩn, sẽ mãi mãi nhớp nhúa. Đi về phía ánh sáng, sẽ bị nó thiêu cháy, một mảnh vụn cũng không còn.
“Các ngươi buông mẹ của ta ra! Ngay lập tức!” Đứa trẻ dường như đã bạo phát, một luồng sinh mệnh lực xanh lá hòa cùng năng lượng hủ thực vạn vật trào ra ập đến bao vây những người đàn ông.
Bọn họ liên tục bị ăn mòn cơ thể đến vặn vẹo, sau đó lại được chữa khỏi nguyên vẹn, lặp đi lặp lại liên tục tra tấn bọn họ.
“A...a....a....”
“Tha cho chúng ta... vương tử...”
“Chát!” Nữ nhân bị cắt ngang cuộc vui phát điên tát lên mặt đứa trẻ khiến nõ ngã lăn ra. Chân nàng đạp lên đầu nó, liên tục đạp mặc kệ những tiếng rên rỉ đau đớn của nó.”Mày là cái thá gì? Mày là cái thá gì mà dám ngăn cản chuyện của ta?”
Nàng ghét bỏ nhìn những luồng năng lượng sinh mệnh ngập tràn, hận ý tuôn trào dâng lên khiến nàng muốn ngay lập tức giết chết đứa trẻ dưới đất này!
“Mày là nghiệt chủng! Mày là nghiệt chủng! Thứ bẩn thỉu được tạo ra từ Tinh Linh và Hắc Tinh Linh! Thứ không được phép tồn tại trên thế giới này!”
Nàng thật hối hận!
Tại sao nàng lại sinh nó ra cơ chứ?
Nàng mong chờ thứ gì từ hắn sao?
Sự khinh bỉ?
Sự ghê tởm?
“Mẹ ơi... con biết lỗi rồi... con đau quá...” Đứa trẻ tuyệt nhiên không hề có lấy một giọt nước mắt. Nó nắm lấy bàn chân của người mẹ, ánh mắt cầu xin ngước lên. Nó vốn đã không thể khóc, ngay từ đầu.
“A... ha ha ha... a ha ha ha...” Nữ nhân cười gằn, từng giọt nước mắt chảy xuống, nàng ôm lấy đứa trẻ, ôm nó vào lòng gắt gao.”Tại sao lại là ta? Tại sao lại là ta? Tại sao? Tại sao ta lại là Hắc Tinh Linh?”
Tại sao hắn lại là Tinh Linh?
Tại sao, ta lại yêu hắn?
===== H tiếp chương sau a:333 =====
Mới thi xong, mệt quá đi =v=
“Hừm?” Dường như trong chốc lát ánh mắt của Ren Hi trở nên nguy hiểm gấp bội, hắn nắm lấy tóc của Tam Tiền Tam lôi lên, gặm cắn đôi môi của nàng.”Đôi khi, đốt lửa to quá cô cũng dập không nổi đâu, cô gái.”
“Nếu đã vậy, tôi sẽ tạo ra thật nhiều “nước” giúp anh dập lửa, được không?” Nàng liếm liếm viền môi hắn, khiêu khích hà hơi vào tai hắn.
Có nàng mới biết lúc này cả người nàng ngứa ngáy đến mức nào a!!!
“Tôi thật sự không đùa đâu cô gái.” Ren Hi gắt gao đè nàng xuống giường, ánh mắt xâm lược càn rỡ di chuyển, dừng lại nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh lam.”Một khi tôi tiến vào, t*** d*** của tôi dừng lại trong cơ thể của cô, cả cơ thể cô đều tràn ngập dấu vết của tôi...”
“Khi đó, cô sẽ không có cơ hội quay trở lại đâu cô gái.”
Vật của riêng hắn, hắn không quan tâm quá khứ hay hiện tại nó như thế nào.
Hắn sẽ cất kĩ nó trong một chiếc lồng kim cương xinh đẹp, không để bất cứ ai chiêm ngưỡng, nhìn không được, thấy không được.
Tương lai của nó, hắn sẽ nắm lấy thật chặt, không để nó thoát ra, dù chỉ 1 kẽ hở.
“Anh... nói nhiều như vậy làm gì hả?” Tam Tiền Tam nghe mấy lời kia thật sự là sắp bốc hỏa. Thể loại đàn ông gì mà lại nhiều lời trong thời điểm quyết định như thế này chứ?
Nàng lật ngược lại cơ thể của hắn, nhìn thấy cây cột kia đã sớm gân xanh nổi đầy thì ném qua 1 ánh mắt nhạo báng. Không phải liệt dương mà cứ chần chừ không tiến!
Mặc kệ ánh mắt đầy kì lạ của Ren Hi, Tam Tiền Tam hung hăng ngồi xuống, khóe môi mỉm cười đầy thỏa mãn.
“Ah... ha ha... cây cột của anh cũng lợi hại ghê đó...” Tam Tiền Tam vuốt ve phần cán còn thừa ra của tiểu Hi. 1 cái chọc của nó, cơn ngứa trong người nàng quả thật giảm không ít.
“Cách!” 1 tiếng.
Tam Tiền Tam tò mò nhìn xuống, chân của nàng vậy mà đã bị xích lại bằng 1 cái vòng chân. Thật kì lạ, sức mạnh của nàng đột ngột không còn lại chút nào.
“Lộn xộn!” Tam Tiền Tam hoàn toàn không quan tâm, cơ thể liên tục vặn vẹo động đậy.”Uhm... Thoải mái... ha ha... thoải mái ghê... sao nó dài dữ vậy... Ah...”
“Ah....... a........ sao lại... ah....... động....” Ren Hi ác ý thúc 1 cú thật mạnh, đem tiểu Hi hoàn toàn tiến vào yêu động đầy mật ngọt thoả sức vùng vẫy.
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên người, ánh nhìn đầy nguy hiểm, lại pha lẫn chút mờ mịt.
.........
Nữ nhân nằm trên người một đám đàn ông, cơ thể nhún nhảy đầy say mê. Mà đứa trẻ, đang nhìn mẹ mình làm những thứ bẩn thỉu đó, nó mới chỉ 5 tuổi mà thôi.
“Mẹ... đang làm gì vậy?” Đứa trẻ không hiểu nổi những thứ đang diễn ra trước mắt nó. Lúc này, tâm hồn của nó hoàn toàn không khác gì một đứa trẻ bình thường.
“Úc... thao ta... thao ta... a ha ha...” Nữ nhân bị chà đạp đến sung sướng nấc lên, ánh mắt nhìn đứa trẻ như đang trông thấy một thứ bẩn thỉu.
“Mày nhìn đi, lúc này mẹ của mày chỉ là một con điếm dưới háng chúng ta mà thôi!” Một người đàn ông cười gằn, ném nữ nhân xuống dưới đất mà động thân.”Nữ vương Hắc Tinh Linh, ha ha ha...”
“Đúng nha... ta là kĩ nữ... thao ta đi... ta là một con điếm... ta không thể sống thiếu đàn ông... thao ta...” Nữ nhân cười như phát điên, cơ thể run bần bật. Nàng như vậy có làm sao?
Ngay từ đầu, Hắc Tinh Linh chính là như vậy cơ mà.
Sa đọa.
Dâm dục.
Dâm đãng.
Đó chính là bản chất của Hắc Tinh Linh.
Bao nhiêu năm qua, nàng đều nhốt chính mình trong cái lồng “nhân tính”, sống một cách giả tạo. Nàng thật hối hận, vì sao nàng không nhận ra bản chất của mình sớm hơn chứ?
Nữ nhân gục đầu dưới hạ thân một người đàn ông, che khuất một giọt nước mắt yếu ớt.
Tại sao, nàng lại là một Hắc Tinh Linh cơ chứ?
Lực lượng? Sức mạnh? Quyền lực?
Cho dù có được chúng, Hắc Tinh Linh mãi mãi sẽ chỉ là 1 sinh mệnh bị thần linh bỏ rơi mà thôi.
Cái gọi là tình yêu thật sự, đối với Hắc Tinh Linh bọn họ mới xa vời làm sao.
Kể cả hắn, khi hắn biết nàng là Hắc Tinh Linh, liền ghê tởm nàng, 1 mũi tên nhắm thẳng nàng bay đến ngay tức khắc.
Nàng không biết nó đau đớn như thế nào khi cắm vào trái tim nàng, nàng chỉ biết, hắn đã ném nàng vào vực sâu của sa đọa, người hắn đã thề thốt đầy yêu thương.
Hắc Tinh Linh, thì nên sống như một Hắc Tinh Linh đi thôi.
Ánh sáng xinh đẹp chỉ thuộc về đám Tinh Linh xinh đẹp kia, Hắc Tinh Linh dơ bẩn, mãi mãi sẽ luôn dơ bẩn, sẽ mãi mãi nhớp nhúa. Đi về phía ánh sáng, sẽ bị nó thiêu cháy, một mảnh vụn cũng không còn.
“Các ngươi buông mẹ của ta ra! Ngay lập tức!” Đứa trẻ dường như đã bạo phát, một luồng sinh mệnh lực xanh lá hòa cùng năng lượng hủ thực vạn vật trào ra ập đến bao vây những người đàn ông.
Bọn họ liên tục bị ăn mòn cơ thể đến vặn vẹo, sau đó lại được chữa khỏi nguyên vẹn, lặp đi lặp lại liên tục tra tấn bọn họ.
“A...a....a....”
“Tha cho chúng ta... vương tử...”
“Chát!” Nữ nhân bị cắt ngang cuộc vui phát điên tát lên mặt đứa trẻ khiến nõ ngã lăn ra. Chân nàng đạp lên đầu nó, liên tục đạp mặc kệ những tiếng rên rỉ đau đớn của nó.”Mày là cái thá gì? Mày là cái thá gì mà dám ngăn cản chuyện của ta?”
Nàng ghét bỏ nhìn những luồng năng lượng sinh mệnh ngập tràn, hận ý tuôn trào dâng lên khiến nàng muốn ngay lập tức giết chết đứa trẻ dưới đất này!
“Mày là nghiệt chủng! Mày là nghiệt chủng! Thứ bẩn thỉu được tạo ra từ Tinh Linh và Hắc Tinh Linh! Thứ không được phép tồn tại trên thế giới này!”
Nàng thật hối hận!
Tại sao nàng lại sinh nó ra cơ chứ?
Nàng mong chờ thứ gì từ hắn sao?
Sự khinh bỉ?
Sự ghê tởm?
“Mẹ ơi... con biết lỗi rồi... con đau quá...” Đứa trẻ tuyệt nhiên không hề có lấy một giọt nước mắt. Nó nắm lấy bàn chân của người mẹ, ánh mắt cầu xin ngước lên. Nó vốn đã không thể khóc, ngay từ đầu.
“A... ha ha ha... a ha ha ha...” Nữ nhân cười gằn, từng giọt nước mắt chảy xuống, nàng ôm lấy đứa trẻ, ôm nó vào lòng gắt gao.”Tại sao lại là ta? Tại sao lại là ta? Tại sao? Tại sao ta lại là Hắc Tinh Linh?”
Tại sao hắn lại là Tinh Linh?
Tại sao, ta lại yêu hắn?
===== H tiếp chương sau a:333 =====
Mới thi xong, mệt quá đi =v=
Bình luận truyện