Âm Trần Tuyệt

Chương 24



Đồng Vũ Thu bước vào Trần các lần cuối cùng.

Hết thảy hệt như khi trước, sau bữa tối Đồng Vũ Thu sẽ ở thư phòng xử lý chút chuyện của cửa hàng, rồi đến Ngọc Tiêu uyển.

Dưới ánh trăng Đồng Vũ Thu mím chặt môi, mấy lần định mở miệng, nhưng vòng vo một hồi lại không nói nên lời..

Vào phòng, đặt một cái túi trên bàn, mới mở miệng “Trả lại ngươi”

“Ừ.” Trần Tuyệt gật đầu, nhận lấy cái túi bỏ vào trong rương gỗ, đóng lại.

Đồng Vũ Thu vòng ra phía sau ôm lấy y, hỏi “Thân mình sao rồi?”

“Đã khỏe rồi” Trần Tuyệt đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía Đồng Vũ Thu.

“Đêm đó, tâm trạng ta không tốt, ngươi…”

“Thiếu gia, A Trần không sao.”

“A Trần, ra khỏi Đồng phủ rồi, ngươi định làm gì?”

“Không biết nữa, nhưng chắc sẽ chẳng có gì tốt đẹp.” Trần Tuyệt nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, rốt cuộc không nghĩ nữa.

“Trách thiếu gia sao?”

“Không trách!” Trần Tuyệt quay lại, nói “Thiếu gia có ân lớn với Trần Tuyệt, hiện tại lại cho Trần Tuyệt tự do, sao có thể trách thiếu gia được?”

“A Trần, ngươi đến tột cùng nói câu nào thực câu nào giả, ta thật sự không thể nhận ra.” Đồng Vũ Thu thở dài “Tựa như năm đó khi tặng ngươi cho Tất lão gia, ngươi cũng lập tức đồng ý, ngươi chẳng lẽ không có chút nào uất ức? A Trần, đến tột cùng ngươi có hỉ nộ ái ố hay không? Đến tột cùng có trái tim hay không?”

“Thiếu gia, A Trần là kẻ vô tâm.”

“Ngươi…”

“Trái tim của A Trần tâm đã sớm trao cho người khác, tìm không thấy nữa rồi, sao còn có thể có trái tim?”

“Cho ai?” Giọng nói Đồng Vũ Thu có chút nghẹn ngào.

“Một người đã rời khỏi ta lâu thật lâu, hắn đã từng nói sẽ vĩnh viễn yêu ta, bảo hộ ta.”

“Vậy người ấy ở đâu?”

“Ta cũng không biết” Trần Tuyệt tựa vào ngực Đồng Vũ Thu, nói “Ra khỏi phủ, có lẽ ta sẽ đi tìm hắn.”

Đồng Vũ Thu im lặng, ôm Trần Tuyệt không nhúc nhích, có chút vô thố.

“Thiếu gia, sau khi ngài đón dâu, có còn tìm Liễu công tử không?”

“Có lẽ có, cũng có lẽ là không”

“Nếu tìm được, sẽ ở bên nhau chứ? Rồi cả hai sẽ làm gì?”

“Sẽ thực sủng thực sủng y, bảo hộ y, cùng y chơi diều, cùng y thổi tiêu, cùng y ăn món bánh phù dung y yêu thích nhất.”

“Thiếu gia sẽ ôm y mỗi ngày chứ?”

“Sẽ, đương nhiên sẽ.”

“Cũng là ôm như thế này?” Trần Tuyệt cười cười tiến sát lồng ngực Đồng Vũ Thu, hai người dính sát vào nhau, không có một khe hở.

“Đúng vậy, là ôm như thế này.” Đồng Vũ Thu kéo Trần Tuyệt ngồi xuống bên giường, để y ngồi trên người mình, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trần Tuyệt.

Hai người không nói thêm gì nữa, im lặng, loại không khí bình thản chưa từng có này lại khiến người ta an tâm, tựa hồ sinh mệnh hai người vốn nên là như thế, yên lặng gần nhau, không cần ngôn ngữ.

“Thiếu gia, muộn rồi, nên ngủ thôi.” Trần Tuyệt nhìn sắc trời bên ngoài, đã là đêm tối.

“Ừ.” Đồng Vũ Thu cởi áo khoác, thổi tắt ngọn nến, chỉ để lại chiếc áo trong màu trắng rồi nằm cùng Trần Tuyệt, kéo chăn phủ lên hai người, sau một hồi khó xử mới khôi phục yên tĩnh.

“A Trần, có phải thiếu gia đã phản bội lời hứa ‘sẽ luôn cần ngươi’ hay không?” Đồng Vũ Thu vẫn ôm chầm lấy Trần Tuyệt, gục mặt vào vai Trần Tuyệt, cảm nhận hương vị thanh nhã của y.

Trần Tuyệt không đáp lời, chỉ nắm chặt vạt áo Đồng Vũ Thu, chúi trong lòng Đồng Vũ Thu mà yên lặng.

“A Trần, thiếu gia luôn không giữ được lời hứa với ngươi!” Đồng Vũ Thu vuốt ve mái tóc dài của Trần Tuyệt, nói “A Trần, thiếu gia thực xin lỗi ngươi”

“Thiếu gia, đừng nói thực xin lỗi, A Trần chịu không nổi.” Trần Tuyệt ngẩng mặt nhìn hắn.

“Ta cảm thấy, trong toàn bộ Đồng phủ, người ta luyến tiếc nhất chính là ngươi, mắc lỗi nhiều nhất cũng là với ngươi. Tựa hồ ngươi luôn chịu ủy khuất, ta chưa bao giờ thương ngươi hết lòng.”

“Thiếu gia đã rất đau lòng vì Trần Tuyệt, Trần Tuyệt biết, là đủ rồi”

“Không đủ, thật sự không đủ” Đồng Vũ Thu nhìn sâu vào đáy mắt Trần Tuyệt, hai tròng mắt tựa hai hồ nước sâu thăm thẳm, đến tột cùng còn ẩn giấu cái gì? Làm hắn đau, nhưng lại không tìm ra chân tướng. Tựa như chính mình luôn cố ý đánh rơi vài thứ, để rồi trái tim xuất hiện một khoảng trống lớn vô cùng, từng chút từng chút đem những thứ quan trọng đi xa, mất hết.

“A Trần, ngươi sẽ ở lại Lâm An chứ?”

“Ta muốn về Hàng Châu” Trần Tuyệt mỉm cười trong đêm tối“Ta sẽ không ở lại Lâm An, còn có người ở Hàng Châu chờ ta, luôn đợi, và sẽ đợi.”

“Ngươi nói người kia sao?”

“Đúng vậy” Trần Tuyệt gật đầu, biểu tình hạnh phúc làm cho Đồng Vũ Thu ghen tị.

Đồng Vũ Thu mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết đến tột cùng ngủ bao lâu, lại tỉnh lại.

Bên ngoài sắc trời vẫn âm trầm, màn đêm tịch liêu khiến cho hết thảy tiếng vang trở nên rõ ràng, khắc sâu, dù chỉ là một tiếng nức nở mỏng manh.

Ngồi dậy, Đồng Vũ Thu thấy Trần Tuyệt đang ôm đầu gối cuộn mình một bên.

Trần Tuyệt thực thích tư thế này, thường cứ như vậy mà ngủ, dường như thiếu cảm giác an toàn, khiến người ta đau lòng.

Đồng Vũ Thu đem chăn phủ lên người Trần Tuyệt, chính mình cũng nhích sang, một lần nữa ôm đối phương vào lòng.

Lồng ngực hắn dán chặt vào lưng y, Đồng Vũ Thu có thể cảm giác được Trần Tuyệt đang khóc, rất nhỏ, cơ hồ không thể nhận ra.

Là mộng sao?

Đồng Vũ Thu lại lần nữa ngồi dậy, vòng qua phía trước nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Trần Tuyệt.

“A Trần?” Đồng Vũ Thu gọi.

Trần Tuyệt mắt vẫn nhắm, nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống những sợi tóc mai mỏng manh, rồi biến mất.

Đồng Vũ Thu nằm xuống, nhưng lần này lại dang rộng hai tay, đem Trần Tuyệt ôm chặt vào lòng, để những giọt lệ của y thấm đẫm trái tim mình, một đêm vô miên.

“Trần Tuyệt, đêm qua ngươi khóc.” Sáng sớm tỉnh lại, Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt đang tỉ mỉ giúp mình mặc áo, nói

“Vậy à? Xem ra A Trần lại nằm mơ. ” Trần Tuyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói về những dòng lệ đêm qua, tựa như kẻ đã cuộn mình khóc trong đêm tối là một người khác, chứ không phải y.

“Mộng ư?” Đồng Vũ Thu nhìn đôi bàn tay trắng nõn chỉnh lại xiêm y cho mình, không khỏi nắm lấy, nói “A Trần, phải tự chăm sóc cho mình”

“A Trần là người lớn rồi, thiếu gia yên tâm”

Bóng tối lùi dần, thiên không phóng ra những tia sáng như đao nhọn, nghênh hướng mặt đất.

Trần Tuyệt nhìn Đồng Vũ Thu rời đi, từng bước từng bước, sinh mệnh y cứ như vậy tan rã theo, vô tung vô ảnh.

Nâng ngón tay cứng ngắc sờ khuôn mặt của mình, nước mắt chảy suốt đêm, khiến làn da khô ráp, chạm một chút liền cảm thấy đau đớn.

Thế là, Trần Tuyệt nhớ tới vòng tay Đồng Vũ Thu, ấm áp đến nỗi khiến người ta không thể hô hấp, thân cùng tâm, rốt cuộc đều không thể động đậy.

Y cho rằng đó là mộng.

Bởi vì y rõ ràng nghe được thanh âm mềm nhẹ của Đồng Vũ Thu, lọt vào tai như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nhập tâm nhập phế, đau thương mà ấm áp.

“Ngoan, A Trần không khóc”

A Trần hay là A Thần?

Trần Tuyệt biết, giờ có thú nhận cũng không còn ý nghĩa gì.

Cuối cùng, nước mắt đã cuốn hết những đau đớn trong lòng trôi đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện