Ám Vệ Khuynh Quốc

Chương 64: C64: Chap 62



Tống Thiên Nhan mở to mắt nhìn hắn bế nàng, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ đượm màu lo lắng. Nàng chịu đựng cơn đau buốt trong lòng ngực, mở miệng hỏi " Chủ ... thượng, ta có thể đi được"

" Không muốn cái chân này bị què thì yên phận cho ta" lãnh đạm như tu la, làm nàng không dám rục rịch. Đùa đây là địa bàn của hắn, Đông Phương Triệt là hoàng thượng là nam chính, ai dám cãi lại hắn.

Đông Phương Triệt đi đến Hoàng Thanh Cung, lúc này cả hoàng cung đã được ám vệ quân cùng Thương Lang cung khống giữ, quân của Bạch Bật Tài thất bại nặng về, đều bị giết hoặc bắt giam. Thấy hắn, hộ vệ hai bên cung kính mở cửa. Đông Phương Triệt lạnh lùng đi vào nói " Truyền thái y"

Đặt nàng nhẹ nhàng lên chiếc giường. Tống Thiên Nhan đưa mắt nhìn hắn, hắn lại lần nữa cho nàng lên long sàn. Đây là ý gì ? Tống Thiên Nhan đề phòng nhìn hắn. Còn có Khúc Diệp Nghi nữ nhân đó, hắn không phải nên đi quan tâm sao ? "Cái đó, Khúc Diệp Nghi hình như..."

" Chuyện về nàng ta sẽ xử lý, ngươi hảo hảo tỉnh dưỡng" Hắn cắt ngang giọng nàng, lạnh lùng nói. Đôi mắt bức nhân không để người đối diện nhìn thẳng.

Xử lý thế nào ? Buông tha cho để nàng năm lần bảy lượt hãm lại Tống Thiên Nhan nguyên chủ? Chưa kể sau lưng Khúc Diệp Nghi còn có Khúc Lương Phong, Bạch Bật Tài tạo phản cũng có Khúc Lương Phong nhún tay vào. Lão hồ ly đó biết Bạch Bật Tài sẽ thất bại, nên thừa dịp loại trừ đối thủ, còn làm cho Đông Phương Triệt giảm bớt tình nghi về hắn.

Không lâu sau thái y vội vãi bước vào, thấy nam tử tuấn lãng đứng đầu giường liền hoảng sợ quỳ xuống " thỉnh an Hoàng thượng"

" Đứng lên đi, còn không mau đi xem nàng" Đông Phương Triệt không vui cau mày kiếm. Nhìn Tống Thiên Nhan tái nhợt dung nhan, làm hắn không kiềm được đau lòng.


" Tuân mệnh" Trịnh thái y đi đến bên giường, kinh ngạc nhìn nữ tử. Đây không phải Khúc tiểu thư, đây là ai mà làm hoàng thượng để tâm như vậy.

Không dám chậm trễ, hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, Tống Thiên Nhan nghi ngờ nhìn chầm chầm hắn. Thái y cổ đại có đáng tin tưởng không ? Dù sao y khoa cổ đại cũng kém phát triển.

Thu hồi lại cánh tay, hắn quỳ trước mặt Đông Phương Triệt cung kính nói "Thương thế của nàng không nguy hiểm đến tính mạng, có điều nội thương quá sâu, e rằng trong thời gian ngắn không thể hoạt động mạnh, thần sẽ kê đơn"

Đông Phương Triệt gật đầu, phất tay " Lui xuống đi"

Trịnh thái y đứng dậy, cung kính hành lễ rồi lui ra. Ai không biết trong cung vừa có đại biến. Có điều hoàng thượng không hổ danh là hoàng thượng, chỉ trong chốc lát liền dẹp sạch quân bạo loạn, còn có Tứ Vương Gia mang theo Vô Kỵ Đại Quân từ xa xưa xuất thế thành công đập tan quân Đan Si. Đông Lạc Quốc cường mạnh càng thêm vững chắc.

Đông Phương Triệt đi đến bên giường, ngồi xuống bên mép, tay thô ráp đưa lên mặt nàng nâng niu, giọng nói cũng toát ra dịu dàng " Tại sao lại mạo hiểm như vậy ?"

" Ta...." Tại ngươi giữ thuốc giải của ta, ta không thể cho ngươi chết.

Hắn tiếp tục nói " Trẫm không chuẩn cho ngươi mạo hiểm"

Nàng nghe nhầm rồi đúng không ? Đông Phương Triệt lại nói không chuẩn cho nàng vào nguy hiểm. Không phải trong nguyên tác hắn có sở thích đẩy nữ chính vào vòng nguy hiểm sao.

Thấy nàng ngờ vực nhìn hắn, Đông Phương Triệt cúi thấp đầu, hôn lên môi nàng. Tống Thiên Nhan mở to mắt, lại không thể đẩy hắn ra, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nằm im cho hắn trằn trọc bờ môi nàng.

Thấy nàng cứng như khúc gỗ, Đông Phương Triệt không vui cắn nhẹ. Tống Thiên Nhan ăn đau, trừng mắt. Hắn hiện ý cười tiếp tục hôn xuống. Trên người bắt đầu hiện hoả dục, hắn đành nghẹn ngào rời môi nàng, lúc này nàng đang bị thương, hắn không thể làm vậy. Nhìn đôi môi đỏ âu sưng lên, Đông Phương Triệt hài lòng gợi khoé môi " Nghỉ ngơi cho tốt, mai ta đến gặp nàng"

Chóp mắt nhìn hắn rời khỏi cửa, nàng xoa môi từ lúc nào nam chính lại dịu dàng như vậy. Lúc này tình tiết cũng chưa diễn biến đến tập cuối, hắn sao có thể ôn nhu ?

Đi ra cửa, Đông Phương Triệt lạnh lùng mở miệng " Xuất hiện đi"

Từ trong tối một hắc y nhân đi ra, hai tay cung kính ôm quyền " Hoàng thượng, Vương Gia đợt ngài đã lâu"


" Ngươi là ám vệ của Ảnh " Đông Phương Triệt không chút cảm xúc hỏi.

" Đúng vậy" Đứng trước khí thế đế vương cao quý, Si không đổi sắc gật đầu. Bên trong mà hắn có thể biết được sự hiện diện của bản thân, hoàng thượng đúng là võ công xuất quỷ nhập thần, không thua kém gì Vương Gia.

Đông Phương Triệt đánh giá nam tử trước mặt, là tứ đại ám vệ của Tứ đệ, đều là hạng nhất đẳng cao thủ. " Dẫn đường"

Si tuân mệnh đi trước. Đông Phương Triệt cũng lắc người theo sau. Không lâu sau đã đến một chỗ hẻo lánh trong Hoàng Cung. Hoang cảnh tan sơ, đã xuất hiện rêu bám. Đông Phương Triệt nhìn nam tử trước mắt, lúc này đã cởi ra bộ giáp bào nặng nề uy vũ, khoác lên tử y trang phục càng thêm tuấn lãng phi phàm.

" Ngươi tìm ta có việc gì sao ?" Đông Phương Triệt trầm giọng mở miệng trước.

Đông Phương Ảnh thấy hắn đến, từ tốn mở miệng " Hoàng huynh, ngươi không biết ta muốn gì sao ?"

Im lặng không trả lời. Đông Phương Ảnh cười khổ nói " Nơi này từng là nơi chúng ta trốn mẫu hậu đến đây chơi, sau đó không may bị quý phi trong cung hãm hại nhốt tại đây 1 ngày đêm. Ngươi còn nhớ ?"

Đông Phương Triệt nhìn xung quanh khung cảnh tang thương, khi còn là hoàng tử, bọn hắn vô âu vô nghĩ, trốn các bài học cung đình đến đây vui đùa. Không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. " Đệ muốn nói gì ?"

"Hoàng Huynh vì ta, mà đem lớp áo khoác mỏng manh trên người đưa ta trong đêm lạnh, cuối cùng sốt cao không ngừng. Từ đó ta liền thề sẽ luôn bảo vệ ngươi, phò tá ngươi lên ngai vị. Không ngờ, chúng ta không tranh nhau hoàng vị, lại tranh nhau một nữ nhân" Đông Phương Ảnh cười khổ, hắn biết hắn không thể mất đi nàng, nàng là người hắn cả đời yêu. Đồng dạng Hoàng Huynh cũng yêu nàng, bọn họ lại yêu cùng một người.

Đông Phương Triệt mắt lạnh mang theo bất đắc dĩ "Ngươi yêu nàng ?"


" Là, hoàng huynh không phải cũng vậy sao ? Cả thiên hạ biết ngươi sủng ái Khúc Diệp Nghi. Chỉ có ngươi mới biết sự thật ai mới là nữ tử ngươi yêu " Huống hồ  đừng tưởng hắn không biết Khúc Diệp Nghi năm lần bảy lượt muốn hãm hại nàng, hắn muốn cho Khúc gia phải hối hận khi đụng đến nữ nhân của hắn.

Với Khúc Diệp Nghi, từ nhỏ nàng cứu hắn một mạng, từ đó hắn thề sẽ luôn bảo hộ nàng, đời nàng chỉ có nàng mới thích hợp làm hoàng hậu, cùng hắn đứng trên ngôi cữu ngũ chí tôn. Có điều bây giờ ... hắn trong mắt lộ vẻ phức tạp. Lạnh giọng " Hoàng đệ, ngươi sai lầm. Với Tống Thiên Nhan, trẫm đơn thuần chỉ là chủ nhân cùng ám vệ. Không hơn. Huống hồ đừng quên trẫm đã ban hôn nàng cùng với Lục đệ, cho dù Vũ nay mất tích, nhưng hôn sự vẫn sẽ không huỷ"

" Ngươi..." Đông Phương Ảnh kinh ngạc. Tại sao bản thân hắn lại không thừa nhận, còn đẩy nàng ra xa.

Hắn kiên định nói " Nếu ngươi huỷ bỏ hôn sự, để nàng thành Tứ Vương Phi. Thần đệ nguyện giao ra Quân Bài của Vô Kỵ Đại Quân"

Đông Phương Triệt có chút bất ngờ, hắn vì Thiên Nhan có thể dễ dàng giao nộp Quân Bài " Ảnh, Quân Bài của Vô Kỵ Đại Quân, trẫm không muốn giữ. Mẫu hậu đưa nó cho ngươi có ý của người. Chuyện đến đây thôi, trẫm mệt mỏi"

Nói rồi hắn xoay người rời đi. Để lại Đông Phương Ảnh đứng đó, tuấn mỹ dung nhan hiện lên tức giận nắm chặt quyền. Hoàng Huynh đủ ác, bản thân không chiếm được nàng, cũng không cho hắn có được. Trực tiếp đưa cho Vũ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nguỵ Tử Mạc sắp lên sàn. Có ai là fan anh này không ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện