Ám Vô Dạ Online

Quyển 1 - Chương 34



Tri Hỏa khóe miệng hơi co giật nhìn đám người vây quanh bọn họ, trong đó một kẻ có dáng đầu sỏ đứng nơi này không ngừng lớn tiếng chửi rủa.

“Hừ, lũ chúng trộm cắp vặt chúng bay không biết xấu hổ mà giở trò trong này, quả thực chính là bại hoại, đám bặn bã!”

“Nhanh lên, đem đồ đạc đã trộm lấy giao ra đây, như vậy bọn ông còn nhẹ tay một chút, bằng không, cứ chờ bị giết quay về cấp một đi! “

Vô lực ôm lấy cái trán, Hàn Ly hé mắt quan sát hai vị thủ lĩnh bên này, quả nhiên gặp Tri Hỏa đã muốn dấy lên lửa nóng hừng hực, cơ bản chỉ chút nữa thôi sẽ phát nổ. Mà Bắc Hoàng Minh tuy rằng vẫn là bộ mặt lạnh như băng, nhưng nếu để ý kỹ quanh người hắn phả ra một loại hơi thở so với ngày thường còn lạnh buốt hơn, là có thể biết hắn hiện tại tức giận đến mức nào.

Lũ ngu ngốc này.

Cuối cùng dời ánh mắt lia đến đám người đang hùng hổ gây sự, Hàn Ly đưa ra kết luận cuối cùng.

Bắc Hoàng Minh thu phục được thú cưng xong, cả đội đều nhất trí nên quay về thành thị gần đó để mua chút thuốc thang và nghỉ ngơi một thể. Ai ngờ mới vào thành liền gặp đám người ngu ngốc này, còn chặn đường bọn họ rồi lớn tiếng la lối.

“Chúng bay chính là đám trộm vặt đội Liệt Dương còn gì!”

Dẫn tới cả đống ánh mắt khinh bỉ người chơi xung quanh ném cho bọn họ.

“Hàn Ly, bọn họ rốt cuộc đến bao giờ mới nói xong đây.” Ngáp một cái, Nguyệt Lượng tựa vào người Hàn Ly, tỏ vẻ mệt mỏi muốn chết.

“Ai biết, nhưng mà đã có người nhịn không được rồi, Nguyệt Lượng cứ chờ một chút đi.” Vỗ vỗ mu bàn tay Nguyệt Lượng, Hàn Ly đã liếc thấy Tri Hỏa khẽ động.

“Sao phiền thế nhỉ! Ông chú, chúng tôi đã nói rồi, không phải chúng tôi trộm đồ.” Trước khi Tri Hỏa kịp lên tiếng, Lưu Ly giành phần bùng nổ.

“Ông, ông chú? Con bé này sao dám gọi anh đây là chú hả!” Xưa nay luôn tự cảm thấy kiêu ngạo với dung nhan của mình, tên đầu sỏ bị làm cho tức đến mồm miệng lắp bắp.

“Cáu bẳn nói năng luyên thuyên, lắm mồm không dứt, chính là dấu hiện đầu tiên chứng tỏ đã bước vào độ tuổi lão hóa.” Khinh bỉ lếc mắt nhìn người nọ, Lưu Ly hừ lạnh một tiếng.

Nói được đấy.

Tri Hỏa âm thầm khen ngợi, đừng nghĩ động vào cô nhỏ này là chuyện dễ.

“Cái, cái đứa con gái mất nết này! Nhóm chúng bay đã không biết hối cải, bọn ông hôm nay liền cho cả lũ chết không có chỗ chôn!”

Dứt lời liền vung đao chém về phía này.

“Ôi ôi nha, ông chú già thẹn quá hóa giận khi dễ thiếu nữ yếu ớt!” Lưu Ly cao ngạo ngẩng đầu cười, vung tay lên, thanh đoản đao liền hiện ra trên tay nhỏ.

“Thật sự là phiền toái, bây giờ người ngoài xã hội đều hung tợn thế này sao? Dứt lời liền đánh.” Lắc lắc đầu, Hàn Ly vô cùng mất hứng gọi ra vũ khí.

“Chắc là tố chất kém.” Mang vẻ tươi cười ôn nhu, lời nói cùng biểu tình của Hải hoàn toàn không tương xứng nhau, làm người ta cảm thấy rùng mình.

“Ha ha, giờ mới được đánh, tôi không còn chút kiên nhẫn nào nữa!” Tri Hỏa cười to chuẩn bị xông lên, ai ngờ một trận sấm sét liền đánh xuống trước mặt cậu, dọn sạch một đống người.

“Này cậu cũng đừng tranh của tôi chứ.” Quay đầu giận dữ trừng Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa tỏ vẻ bất mãn cực độ.

“Ai bảo cậu xuống tay chậm.” Ôn hòa đáp lại một câu, Bắc Hoàng Minh không thèm để ý lời cự nự của cậu.

“Cái gì! Chúng ta liền đấu xem ai hơn ai!” Tri Hỏa bị chọc tức.

“Tùy.”

“Thật đáng giận, bọn này dám khinh thường chúng ta, các anh em xông lên!” Thấy đội Liệt Dương bên kia thái độ nhởn nhơ như chơi đùa, đám người gây sự liền máu nóng bốc lên mặt.

Ai ngờ đầu lĩnh vừa mới nói xong, người vừa mới rồi đứng cạnh hắn ngay lập tức hóa thành một vệt sáng trắng tiêu thất.

‘Ông chú’ liền sợ ngây người.

“Kế tiếp là anh nha anh zai.” Hàn Ly mỉm cười tao nhã đáp lời.

Một trận rét lạnh ập tới sau lưng đám người, thật đáng sợ a a a.

“Chúng em đầu hàng.” Đầu sỏ vừa thấy tình hình không ổn, lập tức rối rít xin tha mạng.

“Sặc, Hàn Ly anh làm gì mà ra tay mau thế hả, tôi còn chưa đánh thỏa thích mà.” Bất mãn thu hồi kiếm, Tri Hỏa oán giận lên tiếng.

“Tôi đâu có nghĩ bọn chúng dễ dọa thế chứ.” Nhún vai, Hàn Ly tỏ vẻ vô tội, trong lòng âm thầm khinh bỉ lũ người đó.

Thật là, không có bản lĩnh lại dám kiếm bọn ông đòi phiền phức.

“Nào, đem chuyện mấy người bị trộm đồ đạc kể lại ngọn ngành cho tôi.” Tri Hỏa bày ra bộ dáng hung hãn đi bức cung.

“Phụt.”

Nghi hoặc quay đầu nhìn Lưu Ly cười điên cuồng không dứt, Tri Hỏa nhíu mày hỏi: “Làm cái gì đấy.”

“Lạy ông, xin ông đừng có dùng cái mặt non choẹt của mình đi bức cung được không, chưa nói đến chuyện thu phục ai, ngược lại còn làm người ta dễ muốn cười nha.”

“Lắm chuyện.” Tri Hỏa thẹn quá hóa giận kêu lên.

Cậu đâu muốn thế, ai kêu trời sinh cái mặt cậu đã thế rồi.

“Thôi để tôi làm cho.” Hàn Ly tiếp nhận công tác từ tay Tri Hỏa, đối mặt với tên đầu lĩnh, lộ ra nét cười tao nhã.

“Lết qua đây coi, đem sự tình khai ra mau, bằng không…” Cười lạnh hai tiếng, Hàn Ly đe dọa mười phần uy lực.

Chịu đựng không nổi lời dọa dẫm của Hàn Ly, tên kia sợ tới mức đem mọi chuyện ra bẩm báo chi tiết.

Thả cho bọn chúng đi, mọi người trong đội sau đó mới ngồi xuống tiêu hóa đống thông tin vừa rồi.

“Kẻ trộm thân thủ rất khá, nạn nhân ngay cả lúc mất đồ cũng không có cảm giác, mà sót lại chỉ có tờ giấy viết ‘Ta thuộc tiểu đội Liệt Dương’? Rõ ràng phải nhận ra ngay, đây là có người cố tình vu oan giá họa chứ.” Nhăn mặt nhíu mày, Tri Hỏa đối với IQ đám người bị chôm đồ cảm thấy thất vọng, bảo sao bị chôm.

“Từ từ rồi sẽ tìm ra, người này lớn mật như thế, chắc chắn cũng có lúc bị lộ dấu vết.” Hải không nóng vội, an ủi.

“Cũng chỉ còn cách đấy.” Gật đầu, đây là giải pháp duy nhất hiện tại.

“Đáng giận, đừng để ông biết là ai làm, không lột da hắn không được, dám hủy hoại thanh danh chúng ta!”

Tri Hỏa rống giận, đám bạn cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý sâu sắc.

Tất cả mọi người thiệt lòng hy vọng đội Liệt Dương sẽ luôn tốt đẹp. Nhưng giờ lại bị người khác bôi nhọ hủy hoại danh dự, đây là tội lỗi không thể tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện