Ám Vô Dạ Online

Quyển 1 - Chương 39





Một giờ sau, trong quán rượu lớn nhất thuộc thành thị trung ương.

Nhấp nhổm không yên ngồi trên ghế, Tri Hỏa quay đầu nhìn nhìn Hỏa Luyện cười đến giảo hoạt, lại trông sang Thiếu Ảnh tiếu ý ôn hòa, cuối cùng dừng ở Vô Ngữ mặt không chút thay đổi, nhất thời rùng mình một cái.

Muốn… muốn chạy trốn a a a.

Tựa hồ nhìn thấu nỗi bất an của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh như không có gì liền cầm lấy bàn tay mướt mồ hôi lạnh của Tri Hỏa, thầm lặng vỗ về cậu.

Run lên một chút, Tri Hỏa kinh ngạc nhìn Bắc Hoàng Minh, trong lòng dâng lên một tia cảm động.

Bởi vì tay bọn họ đều đặt ở dưới bàn, cho nên trừ bỏ hai người, tất cả đều không chú ý tới động tác nhỏ ấy.

“Các cậu chạy tới công hội chờ chúng tôi, có chuyện gì không?” Lần đầu tiên, Bắc Hoàng Minh luôn luôn lạnh lùng, chán ghét phiền toái ra mặt mở miệng hỏi.

“Các anh cũng quá chậm chạp, tôi chờ ở đó nhiều ngày lắm rồi đấy.” Hỏa Luyện cười tủm tỉm bưng cốc lên uống, thanh âm trẻ con mềm mại đáng yêu hướng bọn họ mà oán giận.

“Thế thì thật có lỗi.” Mí mắt cũng chưa động một phân, Bắc Hoàng Minh không hề có chút thành ý trả lời.

Hỏa Luyện rất nguy hiểm, cùng người đồng dạng nguy hiểm mà giao tiếp, hiển nhiên là càng ít càng có lợi.

Cái đồ không thú vị, bĩu môi, Hỏa Luyện quyết định giống mấy người bên cạnh mà học tập, bảo trì phương pháp im lặng là vàng.

“Tri Hỏa, cậu chuẩn bị lập bang?” Tiếp sau Hỏa Luyện chính là Thiếu Ảnh.

“Ừ, đúng vậy, định học tập theo các cậu thôi, đi giúp đỡ người khác.” Sáng lạn cười trả lời, Tri Hỏa thật sự vẫn luôn cảm động chuyện bọn họ đã không ngại khó khăn mà giúp đỡ mình.

Bị vẻ tươi cười của Tri Hỏa làm cho chói mắt, Thiếu Ảnh có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng.

“Vậy nhóm các cậu phải cố lên, nhiệm vụ lập bang rất phiền phức đó.”

“Ủa, lập bang cũng có nhiệm vụ sao?” Trừng mắt nhìn, Tri Hỏa có vẻ thật sự bất ngờ.

Tất cả mọi người hắc tuyến nhìn cậu, Hỏa Luyện nghiêm túc hoài nghi mình có phải hay không đánh giá quá cao tên nhóc này.

“Cậu trước tiên ngoan ngoãn chờ một bên được không?” Bắc Hoàng Minh xoa cái trán co rút đến phát đau, nói.

“Đừng coi tôi là trẻ con chứ.” Bất mãn kêu lên, Tri Hỏa thực ủy khuất, cậu chẳng qua là đột nhiên quên mà thôi, bọn họ không nên đối xử với cậu giống đồ ngốc thế.

“Lưu Ly, giao cho cậu.” Không nói lằng nhằng, Bắc Hoàng Minh đem củ khoai nóng bỏng tay quẳng sang cho người khác.

Sao lại là tui? Không nói gì trợn trắng mắt kháng nghị.

Có gì bất mãn sao? Híp híp mắt, đôi đồng tử bạc lạnh lùng đàn áp quân nổi dậy.

Không dám nha… Suy sụp rụt đầu lại, ánh mắt kia nhất định là muốn giết người.

Tốt lắm. Mỉm cười gật đầu, đem Tri Hỏa giao đến tay Lưu Ly.

Còn chưa chờ Tri Hỏa kháng nghị, thì đã bị Lưu Ly bịt miệng lôi xềnh xệch qua một bên, Nguyệt Lượng cũng chạy tới đó chơi cùng.

“Có điều gì chúng tôi cần lưu ý không?” Hải cưng chiều sủng nịch nhìn ba đứa đang ồn ào một góc, quay đầu, liền lập tức hỏi đến việc chính.

Cái người này trong đội cũng là kẻ không thể coi nhẹ a. Hỏa Luyện chợt cảm khái.

“Không có, bởi vì mỗi nhiệm vụ đều không giống nhau, có đơn giản cũng có cái rất dễ, tùy vào cơ may của các anh thôi.” Lắc lắc đầu, Thiếu Ảnh thành thật trả lời.

“Thật vậy hả? Thế cũng đủ phiền toái.” Gãi đầu, Hàn Ly có chút ảo não.

“Nếu không để đằng này giúp đằng ấy?” Mỉm cười nhích lại gần Hàn Ly, Hỏa Luyện hỏi.

“Không cần.” Không chút chần chừ, Hàn Ly lập tức cự tuyệt.

“Cứ nghĩ kỹ đi mà.” Hỏa Luyện tiếp tục dụ dỗ.

“Cậu đồ ăn tươi nuốt sống người khác, ông đây đã sớm lĩnh giáo, cho nên tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cần cậu hỗ trợ.”

“Hứ, thì thôi.”

Xong cuộc đối thoại ngắn ngủi, hai người mới phát hiện tất cả đang dùng vẻ mặt đánh giá ngâm cứu mà nhìn mình.

“Á, tôi cùng cậu ta không quan hệ.” Hàn Ly lập tức làm sáng tỏ.

“Ồ.” Thanh âm đầy ý nhị thốt ra khỏi miệng mọi người.

“Phải tin tôi đấy.” Vẻ mặt mếu máo, Hàn Ly biết tin đồn luôn là loại chuyện khó xử lý nhất.

“Bọn tôi tin tưởng anh.”

Vậy van xin các cậu đừng dùng loại vẻ mặt này nói lời tin tưởng tôi đi, chẳng có chút thuyết phục nào nha. Thở dài, Hàn Ly quyết định không cùng bọn họ chấp nhặt nữa.

“Cảm ơn các cậu đã nhắc nhở, tôi nghĩ bọn tôi nên đi công hội tiếp nhận nhiệm vụ.” Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Bắc Hoàng Minh đứng dậy đầu tiên.

“Vậy chúc các anh may mắn, chúng tôi rất chờ mong đấy.” Thiếu Ảnh đứng dậy đưa tay.

“Sẽ không để các cậu thất vọng.” Bắt tay Thiếu Ảnh, Bắc Hoàng Minh tự tin nói.

Thấy Bắc Hoàng Minh như vậy, Thiếu Ảnh hơi chút sửng sốt.

“Đi thôi, Hỏa.” Xoa nhẹ mái đầu Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh kéo cậu ra ngoài.

“Đừng có vò rối đầu tôi như thế chứ.”

“Chẳng liên quan, dù sao tóc cậu cũng ngắn.”

“Không quan hệ đến tóc ngắn, cậu làm thế tôi liền mất hết hình tượng.”

“Cậu vốn làm gì có hình tượng mà mất.”

“Cậu nói gì hả!”

Nhìn sáu người đi xa, Thiếu Ảnh lộ ra nét cười, tiểu đội này quả nhiên rất đặc biệt.

“Xem ra Bắc Hoàng Minh và Tri Hỏa đều là cùng một loại người nha.” Vô Ngữ vốn im lặng đột nhiên lặng lẽ nói, Hỏa Luyện và Thiếu Ảnh vừa vặn nghe được.

“Nói cũng phải.” Nghĩ lại cách nói chuyện cùng thần thái của Bắc Hoàng Minh vừa rồi, Thiếu Ảnh tỏ vẻ đồng ý.

Đều là mẫu người cuồng vọng kiêu ngạo, chẳng qua một kẻ giấu trong tâm, còn người kia lộ ra ngoài thôi. Nhưng thế lại thành bù trừ hoàn hảo cho nhau.

“Dù sao đáng để lưu tâm là được.”Hỏa Luyện tổng kết nói ra một câu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện