Ám Vô Dạ Online
Không cần mở miệng! Đóa Miêu Miêu trước khi Tri Hỏa chửi ầm lên liền quát lớn. Ngươi nghĩ trong đầu là được rồi.
Mi làm gì vậy chứ. Tri Hỏa tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời Đóa Miêu Miêu.
May mà nơi này tăm tối, Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm đều không nhận thấy vẻ kỳ quái của Tri Hỏa.
Mang ngươi đi ra ngoài, ta cũng không muốn ở cái nơi tối không nhìn thấy đường này thêm một khắc nào nữa. Đóa Miêu Miêu hiển nhiên cũng vô cùng bất mãn. Lại nói đến không phải đều là tại cái đồ ngốc nhà ngươi sao, rảnh rỗi sinh nông nổi làm người tốt cái gì chứ, bây giờ còn bị người oán!
Đừng dài dòng, nói mau làm sao để ra ngoài đây. Tri Hỏa ở trong này loay hoay hai ngày trời, tâm tình cũng tồi tệ đến cực điểm rồi.
Đóa Miêu Miêu tức giận thiếu chút nữa định cào mặt Tri Hỏa, nhưng bởi vì nơi này có người ngoài, nó không không muốn để ai trông thấy nó, đành phải cố nhẫn nhịn.
Nhóc con thối tha, để ra ngoài xem ta xử lý ngươi thế nào!
Nhắm mắt lại, nghe theo ta cảm nhận hướng gió thổi, rồi đi về phía đó. Đóa Miêu Miêu giọng điệu phi thường không tốt đơn giản thuyết minh.
Tri Hỏa làm theo lời nó, hai mắt nhắm nghiền, vừa mới đầu còn không thể cảm nhận được gì, nghĩ thầm có phải Đóa Miêu Miêu lại đùa giỡn cậu rồi hay không. Nhưng sau khi tĩnh tâm lại, quả thực cảm nhận được một luồng gió nhẹ đến mức nhạt nhòa mơ hồ thổi qua.
Tri Hỏa đột nhiên dừng lại, làm Bắc Hoàng Minh đang nắm tay cậu không hề được báo trước bị kéo mạnh về phía sau. Tri Hỏa vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn cho khỏi bị ngã xuống.
Chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lãnh chỉ thuộc về một mình Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa thất thần mất một lúc.
Minh so với cậu cao hơn nửa cái đầu, bả vai Minh thực kiên cường, ***g ngực vững chãi, cảm giác Minh mang lại cho cậu chính là vô cùng đáng tin cậy.
Không biết tại sao, ở nơi tăm tối như thế này, Tri Hỏa mới đột nhiên nhận ra rằng sự tồn tại của Bắc Hoàng Minh đối với cậu quan trọng đến thế nào.
Quả nhiên, hắc ám khiến người ta trở nên yếu đuối phải không?
“Xảy ra chuyện gì?” Ổn định thân mình, Bắc Hoàng Minh nghi ngờ hỏi.
“A, tôi biết làm sao để đi ra ngoài rồi.” Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa không hiểu tại sao bản thân lại đỏ mặt, vội vàng trả lời.
Tuy rằng không rõ Tri Hỏa sao phải quay đầu nhìn về phía khác, nhưng Bắc Hoàng Minh cũng không hỏi nhiều, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là nên ra ngoài như thế nào.
“Rốt cuộc nên làm như nào?”
“Đi theo tôi.”
“Các cậu đang làm gì thế?” Đoạn Tình Vô Tâm nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình ngừng lại, hắn đành phải dừng bước quay đầu hỏi, “Hẳn là Tri Hỏa Ám Diễm cậu lại có vấn đề gì?”
“Này, đừng có chuyện gì cũng đem nguyên cớ đổ lên đầu tôi chứ!” Tri Hỏa bất mãn kêu to.
Tuy rằng lần này đích xác là cậu dừng lại trước tiên…
“Tôi thật sự nghĩ không ra Bắc Hoàng Minh sẽ có vấn đề gì để phải dừng bước.” Đoạn Tình Vô Tâm khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nói.
“Đoạn Tình Vô Tâm, sao cậu cứ thích nhằm vào tôi thế!” Tri Hỏa giống mèo bị giẫm phải đuôi, muốn xông lên nói lý với hắn, nhưng lại bị Bắc Hoàng Minh giữ lấy.
“Chỉ là tôi chán ghét kẻ yếu mà thôi.” Đoạn Tình Vô Tâm hừ lạnh.
“Tôi thấy tên khốn nhà cậu mới là kẻ yếu đuối!” Tri Hỏa tức giận kêu to, “Cậu mới không giống Minh cùng là loại người trời sinh lạnh lùng, cậu căn bản là vờ vịt lạnh lùng mà thôi! Chẳng qua sợ bị thương tổn, nên mới lựa chọn làm tổn thương người khác! Cậu mới là kẻ hèn nhát!”
Tri Hỏa vừa nói xong, Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm đều ngây người.
Nhóc này bình thường không phải là giả ngu chứ? Đóa Miêu Miêu sửng sốt, cảm giác lại sâu sắc đến thế ư?
“Cậu nói lung tung gì hả, ngu ngốc mới thấy thế.” Đoạn Tình Vô Tâm theo phản xạ bác bỏ.
“Chính cậu mới là đồ ngu, không dám thừa nhận ý nghĩ của chính mình, đó mới là kẻ nhu nhược! Đồ nhát gan! Kém cỏi!”
“Cậu thử lặp lại xem!” Đoạn Tình Vô Tâm sát khí mười phần nhìn Tri Hỏa.
“Tôi sợ cậu à!” Tri Hỏa cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Đoạn Tình Vô Tâm.
Tuy rằng hai người lúc này đều nhìn không thấy vẻ mặt nhau…
“Các người đều bình tĩnh lại cho tôi!” Bắc Hoàng Minh xoa xoa ấn đường co rút đau đớn, vô cùng quyết đoán gầm lên, “Là lúc nào rồi còn muốn lục đục nội bộ. Có bản lĩnh đi ra ngoài trước đã, tôi mặc kệ các cậu làm loạn cái gì, đánh nhau như nào, tôi cũng sẽ không quản. Nhưng hiện tại các cậu phải đoàn kết đồng lòng lại cho tôi, ra ngoài rồi nói sau!”
Rụt cổ lại, hai kẻ đứng không vững bị bão lốc ập đến, đều buồn bực chẳng dám lên tiếng nữa.
Quả nhiên đây mới là đại ca! Đóa Miêu Miêu vô cùng bội phục.
“Tri Hỏa, cậu nói biết cách ra ngoài, dẫn đường trước đi.” Bắc Hoàng Minh thấy hai người quả nhiên ngoan ngoãn không nháo nữa, ngữ khí mới dịu đi.
“Ừ.” Gật gật đầu, Tri Hỏa tiến lên đi đầu.
“Lại nói thêm, sao cậu phát giác ra suy nghĩ của Đoạn Tình Vô Tâm?” Bắc Hoàng Minh ghé sát tai Tri Hỏa, thì thầm hỏi.
Cảm nhận được hơi nóng phả đến bên tai, Tri Hỏa cảm thấy trái tim có chút tê dại, cảm giác như bị điện giật.
Chẳng lẽ lôi điện thuật của Minh đã đạt tới cảnh giới cao như thế? Là tiếng lòng của một tiểu bạch quá ngốc nghếch ở một phương diện nào đó.
“Hỏa?” Bắc Hoàng Minh thấy Tri Hỏa không phản ứng nghi hoặc gọi một tiếng.
“A.” Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa có chút bối rối học theo bộ dáng Bắc Hoàng Minh cũng ghé sát tai hắn nói, “Chỉ là trực giác của tôi thôi.”
Đây coi như là bản năng của dã thú sao? Bắc Hoàng Minh có chút vô lực mà cười, dù sao tỉ lệ chuẩn xác tựa hồ rất cao.
Phản ứng của Đoạn Tình Vô Tâm càng làm Bắc Hoàng Minh dễ dàng đoán được Tri Hỏa đã nói đúng.
Quyển 2 - Chương 17
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?” Đứng lên, ba người tiếp tục hành trình dò đường, Tri Hỏa thấp giọng, “Xem quy mô vĩ đại thế này, không hiểu dùng để làm gì nhỉ?”
Không cần mở miệng! Đóa Miêu Miêu trước khi Tri Hỏa chửi ầm lên liền quát lớn. Ngươi nghĩ trong đầu là được rồi.
Mi làm gì vậy chứ. Tri Hỏa tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời Đóa Miêu Miêu.
May mà nơi này tăm tối, Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm đều không nhận thấy vẻ kỳ quái của Tri Hỏa.
Mang ngươi đi ra ngoài, ta cũng không muốn ở cái nơi tối không nhìn thấy đường này thêm một khắc nào nữa. Đóa Miêu Miêu hiển nhiên cũng vô cùng bất mãn. Lại nói đến không phải đều là tại cái đồ ngốc nhà ngươi sao, rảnh rỗi sinh nông nổi làm người tốt cái gì chứ, bây giờ còn bị người oán!
Đừng dài dòng, nói mau làm sao để ra ngoài đây. Tri Hỏa ở trong này loay hoay hai ngày trời, tâm tình cũng tồi tệ đến cực điểm rồi.
Đóa Miêu Miêu tức giận thiếu chút nữa định cào mặt Tri Hỏa, nhưng bởi vì nơi này có người ngoài, nó không không muốn để ai trông thấy nó, đành phải cố nhẫn nhịn.
Nhóc con thối tha, để ra ngoài xem ta xử lý ngươi thế nào!
Nhắm mắt lại, nghe theo ta cảm nhận hướng gió thổi, rồi đi về phía đó. Đóa Miêu Miêu giọng điệu phi thường không tốt đơn giản thuyết minh.
Tri Hỏa làm theo lời nó, hai mắt nhắm nghiền, vừa mới đầu còn không thể cảm nhận được gì, nghĩ thầm có phải Đóa Miêu Miêu lại đùa giỡn cậu rồi hay không. Nhưng sau khi tĩnh tâm lại, quả thực cảm nhận được một luồng gió nhẹ đến mức nhạt nhòa mơ hồ thổi qua.
Tri Hỏa đột nhiên dừng lại, làm Bắc Hoàng Minh đang nắm tay cậu không hề được báo trước bị kéo mạnh về phía sau. Tri Hỏa vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn cho khỏi bị ngã xuống.
Chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lãnh chỉ thuộc về một mình Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa thất thần mất một lúc.
Minh so với cậu cao hơn nửa cái đầu, bả vai Minh thực kiên cường, ***g ngực vững chãi, cảm giác Minh mang lại cho cậu chính là vô cùng đáng tin cậy.
Không biết tại sao, ở nơi tăm tối như thế này, Tri Hỏa mới đột nhiên nhận ra rằng sự tồn tại của Bắc Hoàng Minh đối với cậu quan trọng đến thế nào.
Quả nhiên, hắc ám khiến người ta trở nên yếu đuối phải không?
“Xảy ra chuyện gì?” Ổn định thân mình, Bắc Hoàng Minh nghi ngờ hỏi.
“A, tôi biết làm sao để đi ra ngoài rồi.” Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa không hiểu tại sao bản thân lại đỏ mặt, vội vàng trả lời.
Tuy rằng không rõ Tri Hỏa sao phải quay đầu nhìn về phía khác, nhưng Bắc Hoàng Minh cũng không hỏi nhiều, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là nên ra ngoài như thế nào.
“Rốt cuộc nên làm như nào?”
“Đi theo tôi.”
“Các cậu đang làm gì thế?” Đoạn Tình Vô Tâm nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình ngừng lại, hắn đành phải dừng bước quay đầu hỏi, “Hẳn là Tri Hỏa Ám Diễm cậu lại có vấn đề gì?”
“Này, đừng có chuyện gì cũng đem nguyên cớ đổ lên đầu tôi chứ!” Tri Hỏa bất mãn kêu to.
Tuy rằng lần này đích xác là cậu dừng lại trước tiên…
“Tôi thật sự nghĩ không ra Bắc Hoàng Minh sẽ có vấn đề gì để phải dừng bước.” Đoạn Tình Vô Tâm khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nói.
“Đoạn Tình Vô Tâm, sao cậu cứ thích nhằm vào tôi thế!” Tri Hỏa giống mèo bị giẫm phải đuôi, muốn xông lên nói lý với hắn, nhưng lại bị Bắc Hoàng Minh giữ lấy.
“Chỉ là tôi chán ghét kẻ yếu mà thôi.” Đoạn Tình Vô Tâm hừ lạnh.
“Tôi thấy tên khốn nhà cậu mới là kẻ yếu đuối!” Tri Hỏa tức giận kêu to, “Cậu mới không giống Minh cùng là loại người trời sinh lạnh lùng, cậu căn bản là vờ vịt lạnh lùng mà thôi! Chẳng qua sợ bị thương tổn, nên mới lựa chọn làm tổn thương người khác! Cậu mới là kẻ hèn nhát!”
Tri Hỏa vừa nói xong, Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm đều ngây người.
Nhóc này bình thường không phải là giả ngu chứ? Đóa Miêu Miêu sửng sốt, cảm giác lại sâu sắc đến thế ư?
“Cậu nói lung tung gì hả, ngu ngốc mới thấy thế.” Đoạn Tình Vô Tâm theo phản xạ bác bỏ.
“Chính cậu mới là đồ ngu, không dám thừa nhận ý nghĩ của chính mình, đó mới là kẻ nhu nhược! Đồ nhát gan! Kém cỏi!”
“Cậu thử lặp lại xem!” Đoạn Tình Vô Tâm sát khí mười phần nhìn Tri Hỏa.
“Tôi sợ cậu à!” Tri Hỏa cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Đoạn Tình Vô Tâm.
Tuy rằng hai người lúc này đều nhìn không thấy vẻ mặt nhau…
“Các người đều bình tĩnh lại cho tôi!” Bắc Hoàng Minh xoa xoa ấn đường co rút đau đớn, vô cùng quyết đoán gầm lên, “Là lúc nào rồi còn muốn lục đục nội bộ. Có bản lĩnh đi ra ngoài trước đã, tôi mặc kệ các cậu làm loạn cái gì, đánh nhau như nào, tôi cũng sẽ không quản. Nhưng hiện tại các cậu phải đoàn kết đồng lòng lại cho tôi, ra ngoài rồi nói sau!”
Rụt cổ lại, hai kẻ đứng không vững bị bão lốc ập đến, đều buồn bực chẳng dám lên tiếng nữa.
Quả nhiên đây mới là đại ca! Đóa Miêu Miêu vô cùng bội phục.
“Tri Hỏa, cậu nói biết cách ra ngoài, dẫn đường trước đi.” Bắc Hoàng Minh thấy hai người quả nhiên ngoan ngoãn không nháo nữa, ngữ khí mới dịu đi.
“Ừ.” Gật gật đầu, Tri Hỏa tiến lên đi đầu.
“Lại nói thêm, sao cậu phát giác ra suy nghĩ của Đoạn Tình Vô Tâm?” Bắc Hoàng Minh ghé sát tai Tri Hỏa, thì thầm hỏi.
Cảm nhận được hơi nóng phả đến bên tai, Tri Hỏa cảm thấy trái tim có chút tê dại, cảm giác như bị điện giật.
Chẳng lẽ lôi điện thuật của Minh đã đạt tới cảnh giới cao như thế? Là tiếng lòng của một tiểu bạch quá ngốc nghếch ở một phương diện nào đó.
“Hỏa?” Bắc Hoàng Minh thấy Tri Hỏa không phản ứng nghi hoặc gọi một tiếng.
“A.” Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa có chút bối rối học theo bộ dáng Bắc Hoàng Minh cũng ghé sát tai hắn nói, “Chỉ là trực giác của tôi thôi.”
Đây coi như là bản năng của dã thú sao? Bắc Hoàng Minh có chút vô lực mà cười, dù sao tỉ lệ chuẩn xác tựa hồ rất cao.
Phản ứng của Đoạn Tình Vô Tâm càng làm Bắc Hoàng Minh dễ dàng đoán được Tri Hỏa đã nói đúng.
Bình luận truyện