Ám Vô Dạ Online
“Tên độc ác này! Mau thả Thanh Âm Hải Dương ra!” Những người chơi đối diện với Bất Nhược giận dữ hét lớn.
“Đúng vậy, mau thả người ngay! “
“Mau thả người!”
Người xung quanh cũng đồng loạt kêu lên.
“Thả người?” Bất Nhược cười khẽ, cao ngạo ngẩng đầu lên nói: “Cũng được thôi, các người phải tránh ra đã, ta thấy không còn nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ thả người.”
“Mày!” Người chơi đứng phía trước thương thuyết tức giận đến nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng cũng không thể tùy tiện lao lên đánh người, dù sao Thanh Âm Hải Dương cũng đang nằm trong tay kẻ kia.
Ai du ngoạn ở đại lục trung ương, người nào không biết đến Minh Giáo chiếm cứ phía nam thành trung ương chứ? Những người thường xuyên qua lại khu vực này còn nắm rõ được sáu nhân vật chủ chốt của bang là ai, cho nên càng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ.
“Muốn thả người hay không đây?” Bất Nhược đắc ý cười.
“Này…” Không cam lòng nhìn Bất Nhược, lại nhìn sang Hải, người nọ chỉ có thể oán hận thở dài lùi lại nhường đường.
Cười lạnh một tiếng, Bất Nhược mang theo Hải chậm ra đi ra khỏi vòng vây, mà từ đầu tới cuối Hải đều không nói gì, biểu hiện cũng vô cùng hợp tác.
–
Mãi đến lúc ra ngoại thành trung ương, hai người tới khu vực đánh quái, Bất Nhược mới buông Hải ra.
“Anh đi đi.” Bất Nhược hạ chủy thủ trong tay xuống.
“Cậu thật sự chưa từ bỏ ý định, vẫn đi khiêu khích những người khác.” Hải không có rời đi, ngược lại cười tủm tỉm nói.
“Anh thích xen vào việc người khác vậy sao, hừ, tôi đâu có nghĩ các người lại có thể từ một tiểu đội không có tiếng tăm gì lớn mạnh thành bang hội nổi tiếng toàn Ám Vô Dạ. Nhưng dẫu sao mối thù vì anh đã tính kế hãm hại tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, có cơ hội nhất định phải đòi lại.” Bất Nhược cười lạnh nói.
Là con mắt hắn quá tốt hay là quá kém đây? Chọn phải cái bang hội sát tinh như thế.
“Cậu thật là người vô cùng ngu ngốc nha.” Hải thở dài nói.
“Tôi ngu ngốc?” Bất Nhược nhướn mày trào phúng hỏi lại, “Lá gan anh cũng lớn nhỉ, anh là người đầu tiên dám nói tôi như thế.”
“Cậu chẳng lẽ vẫn không rõ? Tôi hiện tại, so với cậu càng mạnh hơn. Tôi có thể nhẹ nhàng tuyên cáo mệnh lệnh khiến cho rất rất nhiều người đuổi giết cậu. Khiêu khích tôi? Đối với cậu không hề có lợi, nói vậy cậu thấy mình đủ ngu ngốc chưa?” Hải châm chọc cười nói.
“Anh so với tôi mạnh hơn? Đang nói giỡn sao?” Vừa dứt lời, Bất Nhược liền dùng tốc độ kinh người khống chế Hải, dùng chủy thủ chỉ thẳng xuống anh.
“Hiện tại, anh còn dám nói mạnh hơn tôi nữa sao? Ngu ngốc.”
“Tôi so với cậu còn mạnh hơn.” Hải trấn định lặp lại, trong ánh mắt không hề có một tia sợ hãi.
“Anh!” Bất Nhược tức giận kêu to, nhưng nhìn đôi mắt bạc xinh đẹp của Hải kia trông rất giống mình, liền không nỡ xuống tay giết anh.
Rõ ràng hai người cùng màu mắt, tạo sao ý tứ chúng toát ra lại hoàn toàn bất đồng như vậy?
“Cậu không người sát cánh bên cạnh, đây chính là nhược điểm trí mạng của cậu, cho nên, cậu vĩnh viễn sẽ không sánh bằng tôi.” Hải nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại là lạnh lùng thấu xương.
“Ha ha, được, nếu đã nói vậy, tôi sẽ thay đổi cho anh nhìn xem, Thanh Âm Hải Dương, tôi nói cho anh biết, sớm hay muộn rồi có một ngày tôi đánh bại anh, buộc anh phải cầu xin tôi tha thứ!” Bất Nhược cười to đứng lên, nhìn xuống Hải đang nằm trên mặt đất.
“A, phải không vậy? Tôi chờ mong.” Nhướng mày, Hải hời hợt nói.
“Tôi sẽ để anh nhớ kỹ lấy, cái giá của một kẻ thua cuộc.” Nhếch môi, nụ cười của Bất Nhược vô cùng yêu mị lại quyến rũ, dường như có thể lôi kéo hồn phách người khác.
Trong phút chốc, Hải cũng bị ngẩn người, đợi lúc anh lấy lại tinh thần, Bất Nhược đã rời đi rồi.
Ngồi dậy, Hải cười khổ.
Bản chất cũng là đứa trẻ bốc đồng thôi.
Chính là Hải không hề hay biết đứa nhỏ bốc đồng nọ một khi trưởng thành, chính là phi thường đáng sợ. Hải giờ đây cũng đâu nhận ra rằng chính mình đã vừa tạo ra một kẻ địch hùng mạnh đối đầu với Minh Giáo.
–
Vừa về tới công hội, Hải đã bị bọn Tri Hỏa lao đến kiểm tra trên người.
“Sao lại thế này, Hải, bọn em nghe nói anh bị người khác bắt cóc, có bị thương không?” Tri Hỏa khẩn trương truy vấn.
“Đúng vậy đó, Hải, anh có làm sao không?” Nguyệt Lượng lo lắng hỏi.
Nhìn đồng đội còn quan tâm đến mình nhiều hơn cả bản thân, Hải nở nụ cười, “Anh không có sao, yên tâm đi.”
Đáng giá, được kết bạn với những người này, tất cả những gì mình đã làm đều đáng giá, chơi trò chơi này vô cùng có ý nghĩa, cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Anh đó, đừng có làm người khác lo lắng chứ.” Hàn Ly nhẹ nhàng vỗ vai Hải.
“Đúng đúng, cứ thế này em phải tìm người giám hộ kè kè bên cạnh anh mất.” Lưu Ly trêu chọc nói.
“Đầu óc tốt cũng chưa có đủ, tay chân cũng phải đuổi kịp đó nha.” Bắc Hoàng Minh cũng cười nhạt nói.
“Được được, anh sẽ thành thật mà cố gắng.” Hải cười khổ.
Chẳng lẽ là mình ngày thường ức hiếp mấy đứa nhóc này quá đáng sao? Nên hôm nay một đám đều chạy tới phản kích lại, đúng là gây nghiệp chướng rồi đây.
“Hải Hải, rốt cuộc anh bị ai bắt cóc?” Tri Hỏa vẻ mặt phẫn nộ hỏi, tựa hồ có được đáp án thì sẽ phóng đi tìm kẻ nào đó tính toán nợ nần ngay lập tức.
“Không biết nữa.” Không hiểu tại sao, Hải lại không muốn để bất kỳ ai gây phiền toái đến Bất Nhược, thay vào đó lại che giấu cho hắn.
“Thật vậy hả, hừ, nếu để em biết là ai, thì kẻ đó chết chắc rồi!” Tri Hỏa thở phì phì nói.
Mỉm cười đưa tay vuốt vuốt tóc Tri Hỏa, Hải cảm động cực kỳ.
“Không được tùy tiện sờ soạng lung tung, cho dù hôm nay anh bị dọa sợ cũng không được.” Thế nhưng Hải còn chưa kịp cảm động xong, liền bị Bắc Hoàng Minh một chưởng hất tay ra.
“Người đâu nhỏ mọn vậy không biết.” Hải xoa xoa mu bàn tay, chun mũi oán giận.
Thấy vẻ mặt trẻ con như thế của Hải, tất cả mọi người đều lấy làm sửng sốt, đây là Hải sao?
Trong cảm nhận của mọi người, Hải bên ngoài là người ôn hòa lễ độ, trên thực tế chính là kiểu người xấu xa đen tối, mà giờ lại thêm một mặt trẻ con này nữa? Trời ạ, chưa ai dám tưởng tượng được chuyện này trên người Hải đâu đó.
“Sao sao? Gặp quỷ hả?” Thấy nhóm bạn bộ dạng khiếp sợ, Hải kỳ quái hỏi han.
“Không, không có gì.” Lắc lắc đầu, mọi người phủ nhận.
Mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa, một người bạn ở trước mặt mình biểu lộ ra một mặt bất đồng, vậy chứng tỏ người đó là thật tâm coi bọn họ là bạn bè, hẳn nên cao hứng mới phải.
Nhìn mọi người cười đến rực rỡ sáng lạn, Hải rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: “Mấy đứa này hôm nay đúng là kỳ quặc nha.”
Quyển 2 - Chương 8
Cho tới bây giờ, Hải vẫn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Bất Nhược Cẩm Sắc trong tình huống như thế.
“Tên độc ác này! Mau thả Thanh Âm Hải Dương ra!” Những người chơi đối diện với Bất Nhược giận dữ hét lớn.
“Đúng vậy, mau thả người ngay! “
“Mau thả người!”
Người xung quanh cũng đồng loạt kêu lên.
“Thả người?” Bất Nhược cười khẽ, cao ngạo ngẩng đầu lên nói: “Cũng được thôi, các người phải tránh ra đã, ta thấy không còn nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ thả người.”
“Mày!” Người chơi đứng phía trước thương thuyết tức giận đến nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng cũng không thể tùy tiện lao lên đánh người, dù sao Thanh Âm Hải Dương cũng đang nằm trong tay kẻ kia.
Ai du ngoạn ở đại lục trung ương, người nào không biết đến Minh Giáo chiếm cứ phía nam thành trung ương chứ? Những người thường xuyên qua lại khu vực này còn nắm rõ được sáu nhân vật chủ chốt của bang là ai, cho nên càng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ.
“Muốn thả người hay không đây?” Bất Nhược đắc ý cười.
“Này…” Không cam lòng nhìn Bất Nhược, lại nhìn sang Hải, người nọ chỉ có thể oán hận thở dài lùi lại nhường đường.
Cười lạnh một tiếng, Bất Nhược mang theo Hải chậm ra đi ra khỏi vòng vây, mà từ đầu tới cuối Hải đều không nói gì, biểu hiện cũng vô cùng hợp tác.
–
Mãi đến lúc ra ngoại thành trung ương, hai người tới khu vực đánh quái, Bất Nhược mới buông Hải ra.
“Anh đi đi.” Bất Nhược hạ chủy thủ trong tay xuống.
“Cậu thật sự chưa từ bỏ ý định, vẫn đi khiêu khích những người khác.” Hải không có rời đi, ngược lại cười tủm tỉm nói.
“Anh thích xen vào việc người khác vậy sao, hừ, tôi đâu có nghĩ các người lại có thể từ một tiểu đội không có tiếng tăm gì lớn mạnh thành bang hội nổi tiếng toàn Ám Vô Dạ. Nhưng dẫu sao mối thù vì anh đã tính kế hãm hại tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, có cơ hội nhất định phải đòi lại.” Bất Nhược cười lạnh nói.
Là con mắt hắn quá tốt hay là quá kém đây? Chọn phải cái bang hội sát tinh như thế.
“Cậu thật là người vô cùng ngu ngốc nha.” Hải thở dài nói.
“Tôi ngu ngốc?” Bất Nhược nhướn mày trào phúng hỏi lại, “Lá gan anh cũng lớn nhỉ, anh là người đầu tiên dám nói tôi như thế.”
“Cậu chẳng lẽ vẫn không rõ? Tôi hiện tại, so với cậu càng mạnh hơn. Tôi có thể nhẹ nhàng tuyên cáo mệnh lệnh khiến cho rất rất nhiều người đuổi giết cậu. Khiêu khích tôi? Đối với cậu không hề có lợi, nói vậy cậu thấy mình đủ ngu ngốc chưa?” Hải châm chọc cười nói.
“Anh so với tôi mạnh hơn? Đang nói giỡn sao?” Vừa dứt lời, Bất Nhược liền dùng tốc độ kinh người khống chế Hải, dùng chủy thủ chỉ thẳng xuống anh.
“Hiện tại, anh còn dám nói mạnh hơn tôi nữa sao? Ngu ngốc.”
“Tôi so với cậu còn mạnh hơn.” Hải trấn định lặp lại, trong ánh mắt không hề có một tia sợ hãi.
“Anh!” Bất Nhược tức giận kêu to, nhưng nhìn đôi mắt bạc xinh đẹp của Hải kia trông rất giống mình, liền không nỡ xuống tay giết anh.
Rõ ràng hai người cùng màu mắt, tạo sao ý tứ chúng toát ra lại hoàn toàn bất đồng như vậy?
“Cậu không người sát cánh bên cạnh, đây chính là nhược điểm trí mạng của cậu, cho nên, cậu vĩnh viễn sẽ không sánh bằng tôi.” Hải nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại là lạnh lùng thấu xương.
“Ha ha, được, nếu đã nói vậy, tôi sẽ thay đổi cho anh nhìn xem, Thanh Âm Hải Dương, tôi nói cho anh biết, sớm hay muộn rồi có một ngày tôi đánh bại anh, buộc anh phải cầu xin tôi tha thứ!” Bất Nhược cười to đứng lên, nhìn xuống Hải đang nằm trên mặt đất.
“A, phải không vậy? Tôi chờ mong.” Nhướng mày, Hải hời hợt nói.
“Tôi sẽ để anh nhớ kỹ lấy, cái giá của một kẻ thua cuộc.” Nhếch môi, nụ cười của Bất Nhược vô cùng yêu mị lại quyến rũ, dường như có thể lôi kéo hồn phách người khác.
Trong phút chốc, Hải cũng bị ngẩn người, đợi lúc anh lấy lại tinh thần, Bất Nhược đã rời đi rồi.
Ngồi dậy, Hải cười khổ.
Bản chất cũng là đứa trẻ bốc đồng thôi.
Chính là Hải không hề hay biết đứa nhỏ bốc đồng nọ một khi trưởng thành, chính là phi thường đáng sợ. Hải giờ đây cũng đâu nhận ra rằng chính mình đã vừa tạo ra một kẻ địch hùng mạnh đối đầu với Minh Giáo.
–
Vừa về tới công hội, Hải đã bị bọn Tri Hỏa lao đến kiểm tra trên người.
“Sao lại thế này, Hải, bọn em nghe nói anh bị người khác bắt cóc, có bị thương không?” Tri Hỏa khẩn trương truy vấn.
“Đúng vậy đó, Hải, anh có làm sao không?” Nguyệt Lượng lo lắng hỏi.
Nhìn đồng đội còn quan tâm đến mình nhiều hơn cả bản thân, Hải nở nụ cười, “Anh không có sao, yên tâm đi.”
Đáng giá, được kết bạn với những người này, tất cả những gì mình đã làm đều đáng giá, chơi trò chơi này vô cùng có ý nghĩa, cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Anh đó, đừng có làm người khác lo lắng chứ.” Hàn Ly nhẹ nhàng vỗ vai Hải.
“Đúng đúng, cứ thế này em phải tìm người giám hộ kè kè bên cạnh anh mất.” Lưu Ly trêu chọc nói.
“Đầu óc tốt cũng chưa có đủ, tay chân cũng phải đuổi kịp đó nha.” Bắc Hoàng Minh cũng cười nhạt nói.
“Được được, anh sẽ thành thật mà cố gắng.” Hải cười khổ.
Chẳng lẽ là mình ngày thường ức hiếp mấy đứa nhóc này quá đáng sao? Nên hôm nay một đám đều chạy tới phản kích lại, đúng là gây nghiệp chướng rồi đây.
“Hải Hải, rốt cuộc anh bị ai bắt cóc?” Tri Hỏa vẻ mặt phẫn nộ hỏi, tựa hồ có được đáp án thì sẽ phóng đi tìm kẻ nào đó tính toán nợ nần ngay lập tức.
“Không biết nữa.” Không hiểu tại sao, Hải lại không muốn để bất kỳ ai gây phiền toái đến Bất Nhược, thay vào đó lại che giấu cho hắn.
“Thật vậy hả, hừ, nếu để em biết là ai, thì kẻ đó chết chắc rồi!” Tri Hỏa thở phì phì nói.
Mỉm cười đưa tay vuốt vuốt tóc Tri Hỏa, Hải cảm động cực kỳ.
“Không được tùy tiện sờ soạng lung tung, cho dù hôm nay anh bị dọa sợ cũng không được.” Thế nhưng Hải còn chưa kịp cảm động xong, liền bị Bắc Hoàng Minh một chưởng hất tay ra.
“Người đâu nhỏ mọn vậy không biết.” Hải xoa xoa mu bàn tay, chun mũi oán giận.
Thấy vẻ mặt trẻ con như thế của Hải, tất cả mọi người đều lấy làm sửng sốt, đây là Hải sao?
Trong cảm nhận của mọi người, Hải bên ngoài là người ôn hòa lễ độ, trên thực tế chính là kiểu người xấu xa đen tối, mà giờ lại thêm một mặt trẻ con này nữa? Trời ạ, chưa ai dám tưởng tượng được chuyện này trên người Hải đâu đó.
“Sao sao? Gặp quỷ hả?” Thấy nhóm bạn bộ dạng khiếp sợ, Hải kỳ quái hỏi han.
“Không, không có gì.” Lắc lắc đầu, mọi người phủ nhận.
Mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa, một người bạn ở trước mặt mình biểu lộ ra một mặt bất đồng, vậy chứng tỏ người đó là thật tâm coi bọn họ là bạn bè, hẳn nên cao hứng mới phải.
Nhìn mọi người cười đến rực rỡ sáng lạn, Hải rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: “Mấy đứa này hôm nay đúng là kỳ quặc nha.”
Bình luận truyện