Ám Vô Dạ Online
Chớp chớp mắt, Cổ Lam cũng mỉm cười. Cậu biết Tri Hỏa không muốn người khác lo lắng, cũng không muốn làm khó Tri Hỏa nữa, vì thế hùa theo nói đùa: “Đúng đó nha, hạnh phúc của tôi giờ phó mặc cho mấy người đó!”
“Ấy nha, trọng trách đội mình gánh vác lần này lớn lắm đó nhé.” Lưu Ly cười nói.
“Nếu thành công, tôi sẽ phát cho mấy ông tơ bà mối đây mỗi người một phong bao lì xì.” Cổ Lam hào phóng nói.
“Cậu nói vậy bọn tôi cũng tò mò lắm rồi đấy.” Những người khác đồng loạt cười.
“Thế nhưng trên mạng chính phủ cũng không thấy công bố manh mối gì. Tốt nhất chúng ta nên tách ra hành động đi, tự tìm biện pháp dò ra thông tin.” Hải đưa ra kế sách khả thi nhất hiện tại.
“Cũng chỉ có thể như vậy .” Cổ Lam gật gật đầu, đồng ý xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, bước tới cửa rồi cậu mới quay người lại cười với mọi người ở trong phòng: “Thừa dịp này ai có đôi có cặp nên tận dụng hẹn hò luôn nhé.” Dứt lời, thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng cậu liền phóng vụt ra ngoài.
“Cái tên này!” Tri Hỏa đỏ mặt kêu to, nhưng chẳng thể ra tay với người đã đào tẩu mất dạng.
“Kỳ thật Cổ Lam nói cũng không sai, chúc các vị đây hẹn hò vui vẻ nha.” Hàn Ly nắm tay Nguyệt Lượng chạy theo.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, Hải với Lưu Ly sau đó cũng đứng lên đi khỏi, trước lúc đó còn nháy mắt với Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh, làm Tri Hỏa mặt đỏ tưng bừng.
“Vậy không thể lãng phí ý tốt của mọi người rồi, đi nào.” Bắc Hoàng Minh cười cười đến trước mặt Tri Hỏa, đưa tay mời.
Nâng mắt nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa đưa tay cho hắn, trong mắt để lộ một tia ngượng ngùng, làm hắn không nhịn được cười khẽ.
“Cười cái gì mà cười!” Tri Hỏa bất mãn kêu to.
“Không gì cả chỉ là… Hỏa, cậu thật sự rất rất đáng yêu nha.” Chọt nhẹ cái mũi Tri Hỏa một cái, Bắc Hoàng Minh không thể ngừng cười.
“Không được dùng từ đáng yêu với tôi! Tôi là nam!” Tri Hỏa lớn tiếng kháng nghị.
“Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên tôi biết cậu là nam.” Nụ cười của Bắc Hoàng Minh liền trở nên nhạt dần, “Thực sự nếu có thể, tôi ước sao cậu là con gái.” Như vậy, những khó khăn chúng ta phải đối mặt sẽ không nhiều thế này…
Tri Hỏa nghe Bắc Hoàng Minh nói xong, cũng mím môi trầm mặc.
Đột nhiên, cậu nắm chặt tay Bắc Hoàng Minh bình thản đi về phía cửa, ánh mắt kiên định không chút do dự, “Không có sao hết, mặc kệ là khó khăn gì, tôi cũng sẽ không buông tay cậu đâu. Cho nên Minh à, cậu đừng có buông tay trước nhé, đừng lo lắng những chuyện lung tung gì đó, chỉ cần tin tưởng là tôi thật lòng thích cậu, muốn được ở bên cậu là được. Nếu cậu dám buông tay, cả đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa! Đã hiểu chưa hả!”
Nghe được những lời gần như là uy hiếp của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh có chút sửng sốt, rồi nở nụ cười nhàn nhạt, cũng nắm chặt tay Tri Hỏa.
“Được, tôi hiểu rồi mà, tôi hứa sẽ không bao giờ buông tay cậu.” Nhưng tôi sợ người buông tay trước sẽ là cậu, một khi cậu đã biết được thân phận của tôi…
Bắc Hoàng Minh lo lắng không thôi, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố giữ vững tinh thần. Hắn không muốn để Tri Hỏa phải bận tâm, hắn hy vọng mình có thể che chắn Tri Hỏa khỏi những bão táp mưa gió kia. Tri Hỏa chỉ cần vĩnh viễn luôn lạc quan, luôn cười tươi như ánh mặt trời, chỉ cần thế thôi là tốt rồi…
Bị Bắc Hoàng Minh siết chặt tay có chút đau, Tri Hỏa quay đầu mờ mịt nhìn hắn. Cười cười, Bắc Hoàng Minh không trả lời, hai người cứ như vậy ra khỏi phòng chủ thành.
Quyển 3 - Chương 4
“Thôi nào thôi nào, đều trưng ra cái vẻ mặt đấy làm gì hả, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là giúp Cổ Lam giành lại được hạnh phúc mà.”
Chớp chớp mắt, Cổ Lam cũng mỉm cười. Cậu biết Tri Hỏa không muốn người khác lo lắng, cũng không muốn làm khó Tri Hỏa nữa, vì thế hùa theo nói đùa: “Đúng đó nha, hạnh phúc của tôi giờ phó mặc cho mấy người đó!”
“Ấy nha, trọng trách đội mình gánh vác lần này lớn lắm đó nhé.” Lưu Ly cười nói.
“Nếu thành công, tôi sẽ phát cho mấy ông tơ bà mối đây mỗi người một phong bao lì xì.” Cổ Lam hào phóng nói.
“Cậu nói vậy bọn tôi cũng tò mò lắm rồi đấy.” Những người khác đồng loạt cười.
“Thế nhưng trên mạng chính phủ cũng không thấy công bố manh mối gì. Tốt nhất chúng ta nên tách ra hành động đi, tự tìm biện pháp dò ra thông tin.” Hải đưa ra kế sách khả thi nhất hiện tại.
“Cũng chỉ có thể như vậy .” Cổ Lam gật gật đầu, đồng ý xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, bước tới cửa rồi cậu mới quay người lại cười với mọi người ở trong phòng: “Thừa dịp này ai có đôi có cặp nên tận dụng hẹn hò luôn nhé.” Dứt lời, thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng cậu liền phóng vụt ra ngoài.
“Cái tên này!” Tri Hỏa đỏ mặt kêu to, nhưng chẳng thể ra tay với người đã đào tẩu mất dạng.
“Kỳ thật Cổ Lam nói cũng không sai, chúc các vị đây hẹn hò vui vẻ nha.” Hàn Ly nắm tay Nguyệt Lượng chạy theo.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, Hải với Lưu Ly sau đó cũng đứng lên đi khỏi, trước lúc đó còn nháy mắt với Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh, làm Tri Hỏa mặt đỏ tưng bừng.
“Vậy không thể lãng phí ý tốt của mọi người rồi, đi nào.” Bắc Hoàng Minh cười cười đến trước mặt Tri Hỏa, đưa tay mời.
Nâng mắt nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa đưa tay cho hắn, trong mắt để lộ một tia ngượng ngùng, làm hắn không nhịn được cười khẽ.
“Cười cái gì mà cười!” Tri Hỏa bất mãn kêu to.
“Không gì cả chỉ là… Hỏa, cậu thật sự rất rất đáng yêu nha.” Chọt nhẹ cái mũi Tri Hỏa một cái, Bắc Hoàng Minh không thể ngừng cười.
“Không được dùng từ đáng yêu với tôi! Tôi là nam!” Tri Hỏa lớn tiếng kháng nghị.
“Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên tôi biết cậu là nam.” Nụ cười của Bắc Hoàng Minh liền trở nên nhạt dần, “Thực sự nếu có thể, tôi ước sao cậu là con gái.” Như vậy, những khó khăn chúng ta phải đối mặt sẽ không nhiều thế này…
Tri Hỏa nghe Bắc Hoàng Minh nói xong, cũng mím môi trầm mặc.
Đột nhiên, cậu nắm chặt tay Bắc Hoàng Minh bình thản đi về phía cửa, ánh mắt kiên định không chút do dự, “Không có sao hết, mặc kệ là khó khăn gì, tôi cũng sẽ không buông tay cậu đâu. Cho nên Minh à, cậu đừng có buông tay trước nhé, đừng lo lắng những chuyện lung tung gì đó, chỉ cần tin tưởng là tôi thật lòng thích cậu, muốn được ở bên cậu là được. Nếu cậu dám buông tay, cả đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa! Đã hiểu chưa hả!”
Nghe được những lời gần như là uy hiếp của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh có chút sửng sốt, rồi nở nụ cười nhàn nhạt, cũng nắm chặt tay Tri Hỏa.
“Được, tôi hiểu rồi mà, tôi hứa sẽ không bao giờ buông tay cậu.” Nhưng tôi sợ người buông tay trước sẽ là cậu, một khi cậu đã biết được thân phận của tôi…
Bắc Hoàng Minh lo lắng không thôi, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố giữ vững tinh thần. Hắn không muốn để Tri Hỏa phải bận tâm, hắn hy vọng mình có thể che chắn Tri Hỏa khỏi những bão táp mưa gió kia. Tri Hỏa chỉ cần vĩnh viễn luôn lạc quan, luôn cười tươi như ánh mặt trời, chỉ cần thế thôi là tốt rồi…
Bị Bắc Hoàng Minh siết chặt tay có chút đau, Tri Hỏa quay đầu mờ mịt nhìn hắn. Cười cười, Bắc Hoàng Minh không trả lời, hai người cứ như vậy ra khỏi phòng chủ thành.
Bình luận truyện