Ấn Chương Của Vương Tử
Chương 8
Thái Tử thở hổn hển cùng 13 và 14 lần theo dấu vết bọn bắt cóc cưỡi mô tô đã đem A Phi đi mất! Mà cái tên đó cũng thiệt ghê gớm, xuất quỷ nhập thần biến hóa tài tình. Dáng vẻ hắn ra sao Thái Tử cũng không thấy rõ, chỉ thấy đội nón đen, mang kính đen, găng tay đen, còn có khẩu trang màu trắng cùng áo khoác ngoài màu xám tro. May mắn là trên người hắn có mùi như rau cải kì lạ, bị 13 và 14 đánh hơi ra.
Trải qua hai tiếng đồng hồ lần theo dấu vết, tại một cái nhà kho ngay vách núi, Thái Tử tìm được A Phi! Thế nhưng trong phòng còn có bọn bắt cóc tống tiền, nghe âm thanh hẳn chỉ có một người nha. Thái Tử không thể truyền tin về cho Thái thị vì sợ sẽ không kịp, nhưng nếu mà chạy ào vào, kẻ bắt cóc vạn nhất nếu có súng thì…
Giữa lúc đang lúng túng không biết nên làm như thế nào, bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. “Ngươi muốn làm gì? Ngươi…ngươi đừng tới đây…người đâu cứu mạng a~~! Thái Tử cứu ta~~~~!”
“Teddy!” Thái Tử “rầm” một cước đá văng cánh cửa, mang theo hai ái khuyển chạy vào.
“Khóc đi mà, đẫm lệ thêm chút nữa!” 13, 14 hung hãn hướng tên bắt cóc gầm gừ, thế nhưng sợi dây xích trên cổ vẫn chưa được buông ra. Đúng thật là A Phi chưa hề buông sợi dây, vì hắn thấy tên bắt cóc đang cầm con dao nhọn đặt tại yết hầu của A Phi .
Vẻ mặt của A Phi không có một chút hoảng sợ, chỉ là đang rất kì quái nhìn tên bắt cóc!
Tên kia kéo A Phi di chuyển, nhìn chằm chằm Thái Tử nói: “Tiểu tử à, ngươi đừng manh động nha không thì ta lại giật mình mà nhỡ tay đó.”
“Ngươi…người đừng làm hắn bị thương!” Thái Tử dắt 13, 14, rất sợ nó sẽ lao ra mà hù dọa tên bắt cóc.
Cuối cùng, hắn di chuyển ra khỏi nhà kho, Thái Tử cũng đi theo. Trước mặt kia là vực thẳm hơn trăm mét, bên dưới là biển, sóng biển đập ồ ạt vào những chỏm đá ngầm nhọn hoắc, tên bắt cóc đưa mắt thử nhìn xuống một chút, “Hắc hắc, Tiểu tử, nhảy xuống đi!”
“Vì sao?!”
“Bởi vì khuôn mặt của ta đã bị thấy.”
“Gì?!” Có thiên tài mới thấy được mặt của ngươi a!
“Nhảy mau, không thì ta sẽ giết hắn!”
A Phi im lặng không nỗi nữa, hắn cảm thấy tên bắt cóc này rất kì quái, vừa rồi bản thân mình trong kia một câu cũng chưa nói, cư nhiên lại nghe được thanh âm của chính mình gọi Thái Tử chạy vào trong này.
“Thái Tử, ngươi mặc kệ ta đi. Ngươi mau mau trở về…dù sao ta cũng không phải là thiếu gia, ta chỉ là một tên nhặt ve chai mà thôi! Tiện thể chết cũng vừa lúc trả lại thân phận thiếu gia cho ngươi.”
“Không được! Ta…ta…” Thái Tử nhìn một chút vực sâu, bắt đầu tính toán xem nếu nhảy xuống thì có khả năng sống sót hay sẽ….
“Thái Tử ngươi nhìn cái gì? Ngươi định nhảy xuống thật sao? Ta bắt ngươi quay về ngươi có nghe không?”
“Ta…”
Trong mắt Thái Tử là hình bóng A Phi, trong mắt A Phi là hình bóng Thái Tử.
Chiếc nơ Teddy màu cà phê trên cổ A Phi lay động theo gió, một sự gặp nhau tình cờ, một mối quan hệ ly kỳ, lẽ nào kết quả không may lại phải dành cho một người?
“Ta nghĩ…câu chuyện nhi đồng này cũng nên kết thúc thôi, ha ha ha…Sớm biết trước ta sẽ không đến gần Tiểu Thỏ kia….tạm biệt, Thái Tử.”
A Phi dùng sức cựa quậy, cùng tên bắt cóc lao xuống vực sâu!
“Teddy ~~~~~~~~~~~~~!”
Trong hẻm Nguyệt Hạ, cảnh sát vẫn theo dõi nơi đó. Thế nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào ghé qua cái thùng rác kia. Mãi cho đến lúc Lưu quản gia gọi điện thoại báo cho Thái phu nhân rằng thiếu gia đã trở về, cảnh sát mới phái một người hóa trang thành tên ăn mày đến lục thùng rác, ai dè, 500 vạn kia không cánh mà bay mất.
Thái phu nhân cùng cảnh sát trưởng vội vã chạy về nhà, chỉ thấy Thái Tử người đầy bùn đất, khuôn mặt hốc hác, trong tay nắm chặt một cái nơ màu cà phê, 13 cùng 14 cũng đầy bùn đất, bọn người hầu đang tắm rửa cho bọn chúng.
“Thái Tử! Ngươi đã về rồi? Ngươi không có việc gì chứ?!”
Thái Tử ngơ ngác nhìn mẹ của mình, hỏi: “Mẹ, người nhận ra ta rồi sao?”
“Ngươi nói cái gì vậy?!”
A Phi nói, chỉ có sau khi hắn đã chết, ma lực ấn chương của Vương tử mới có thể hết linh nghiệm…Hiện tại bây giờ, hắn chỉ hy vọng, hắn trong mắt mọi người, vẫn là một tên ăn mày…
“Mẹ, hãy gọi đội tuần tra bờ biển, giúp ta tìm Teddy…”
“Teddy của ngươi không phải đang ở trên lầu sao?”
“Không phải, không phải. Là bằng hữu của ta.”
Lưu quản gia ở bên cạnh giải thích: “Chính là…bằng hữu mà thiếu gia mang về.”
Thái phu nhân hừ một cái, “Hiện tại 500 vạn cũng mất, còn mời đội tuần tra bờ biển làm cái gì? Chờ tiền trở về sẽ đi tìm bằng hữu của ngươi!”
Thái Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn mẹ của mình, không nói cái gì nữa, dặn dò người hầu cho 13 và 14 ăn no, lên lầu thay đồ, mang theo đèn pin, phóng xe đạp giữa mùa gió Bắc đang thổi. 13, 14 cũng hăng hái đi theo chủ nhân ra trận!
Lòng đang kề cận cái chết, đáng tiếc là không ai hiểu thấu.
Thái Tử dọc theo bờ biển, mù quáng mà tìm kiếm…Dù cho tìm không được, cũng tự nhủ, Teddy đang ở không xa…
13 kéo lê một cái tượng gỗ cồng kềnh tới, đặt ở trước mặt chủ nhận rồi phe phẩy đuôi. Thái Tử vừa nhìn, là tượng gỗ được mặc trang phục đầy đủ, có khẩu trang, kính râm, còn có bao tay và áo khoác ngoài…giống như đúc với trang phục mà tên bắt cóc đã mặc.
Trải qua hai tiếng đồng hồ lần theo dấu vết, tại một cái nhà kho ngay vách núi, Thái Tử tìm được A Phi! Thế nhưng trong phòng còn có bọn bắt cóc tống tiền, nghe âm thanh hẳn chỉ có một người nha. Thái Tử không thể truyền tin về cho Thái thị vì sợ sẽ không kịp, nhưng nếu mà chạy ào vào, kẻ bắt cóc vạn nhất nếu có súng thì…
Giữa lúc đang lúng túng không biết nên làm như thế nào, bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. “Ngươi muốn làm gì? Ngươi…ngươi đừng tới đây…người đâu cứu mạng a~~! Thái Tử cứu ta~~~~!”
“Teddy!” Thái Tử “rầm” một cước đá văng cánh cửa, mang theo hai ái khuyển chạy vào.
“Khóc đi mà, đẫm lệ thêm chút nữa!” 13, 14 hung hãn hướng tên bắt cóc gầm gừ, thế nhưng sợi dây xích trên cổ vẫn chưa được buông ra. Đúng thật là A Phi chưa hề buông sợi dây, vì hắn thấy tên bắt cóc đang cầm con dao nhọn đặt tại yết hầu của A Phi .
Vẻ mặt của A Phi không có một chút hoảng sợ, chỉ là đang rất kì quái nhìn tên bắt cóc!
Tên kia kéo A Phi di chuyển, nhìn chằm chằm Thái Tử nói: “Tiểu tử à, ngươi đừng manh động nha không thì ta lại giật mình mà nhỡ tay đó.”
“Ngươi…người đừng làm hắn bị thương!” Thái Tử dắt 13, 14, rất sợ nó sẽ lao ra mà hù dọa tên bắt cóc.
Cuối cùng, hắn di chuyển ra khỏi nhà kho, Thái Tử cũng đi theo. Trước mặt kia là vực thẳm hơn trăm mét, bên dưới là biển, sóng biển đập ồ ạt vào những chỏm đá ngầm nhọn hoắc, tên bắt cóc đưa mắt thử nhìn xuống một chút, “Hắc hắc, Tiểu tử, nhảy xuống đi!”
“Vì sao?!”
“Bởi vì khuôn mặt của ta đã bị thấy.”
“Gì?!” Có thiên tài mới thấy được mặt của ngươi a!
“Nhảy mau, không thì ta sẽ giết hắn!”
A Phi im lặng không nỗi nữa, hắn cảm thấy tên bắt cóc này rất kì quái, vừa rồi bản thân mình trong kia một câu cũng chưa nói, cư nhiên lại nghe được thanh âm của chính mình gọi Thái Tử chạy vào trong này.
“Thái Tử, ngươi mặc kệ ta đi. Ngươi mau mau trở về…dù sao ta cũng không phải là thiếu gia, ta chỉ là một tên nhặt ve chai mà thôi! Tiện thể chết cũng vừa lúc trả lại thân phận thiếu gia cho ngươi.”
“Không được! Ta…ta…” Thái Tử nhìn một chút vực sâu, bắt đầu tính toán xem nếu nhảy xuống thì có khả năng sống sót hay sẽ….
“Thái Tử ngươi nhìn cái gì? Ngươi định nhảy xuống thật sao? Ta bắt ngươi quay về ngươi có nghe không?”
“Ta…”
Trong mắt Thái Tử là hình bóng A Phi, trong mắt A Phi là hình bóng Thái Tử.
Chiếc nơ Teddy màu cà phê trên cổ A Phi lay động theo gió, một sự gặp nhau tình cờ, một mối quan hệ ly kỳ, lẽ nào kết quả không may lại phải dành cho một người?
“Ta nghĩ…câu chuyện nhi đồng này cũng nên kết thúc thôi, ha ha ha…Sớm biết trước ta sẽ không đến gần Tiểu Thỏ kia….tạm biệt, Thái Tử.”
A Phi dùng sức cựa quậy, cùng tên bắt cóc lao xuống vực sâu!
“Teddy ~~~~~~~~~~~~~!”
Trong hẻm Nguyệt Hạ, cảnh sát vẫn theo dõi nơi đó. Thế nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào ghé qua cái thùng rác kia. Mãi cho đến lúc Lưu quản gia gọi điện thoại báo cho Thái phu nhân rằng thiếu gia đã trở về, cảnh sát mới phái một người hóa trang thành tên ăn mày đến lục thùng rác, ai dè, 500 vạn kia không cánh mà bay mất.
Thái phu nhân cùng cảnh sát trưởng vội vã chạy về nhà, chỉ thấy Thái Tử người đầy bùn đất, khuôn mặt hốc hác, trong tay nắm chặt một cái nơ màu cà phê, 13 cùng 14 cũng đầy bùn đất, bọn người hầu đang tắm rửa cho bọn chúng.
“Thái Tử! Ngươi đã về rồi? Ngươi không có việc gì chứ?!”
Thái Tử ngơ ngác nhìn mẹ của mình, hỏi: “Mẹ, người nhận ra ta rồi sao?”
“Ngươi nói cái gì vậy?!”
A Phi nói, chỉ có sau khi hắn đã chết, ma lực ấn chương của Vương tử mới có thể hết linh nghiệm…Hiện tại bây giờ, hắn chỉ hy vọng, hắn trong mắt mọi người, vẫn là một tên ăn mày…
“Mẹ, hãy gọi đội tuần tra bờ biển, giúp ta tìm Teddy…”
“Teddy của ngươi không phải đang ở trên lầu sao?”
“Không phải, không phải. Là bằng hữu của ta.”
Lưu quản gia ở bên cạnh giải thích: “Chính là…bằng hữu mà thiếu gia mang về.”
Thái phu nhân hừ một cái, “Hiện tại 500 vạn cũng mất, còn mời đội tuần tra bờ biển làm cái gì? Chờ tiền trở về sẽ đi tìm bằng hữu của ngươi!”
Thái Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn mẹ của mình, không nói cái gì nữa, dặn dò người hầu cho 13 và 14 ăn no, lên lầu thay đồ, mang theo đèn pin, phóng xe đạp giữa mùa gió Bắc đang thổi. 13, 14 cũng hăng hái đi theo chủ nhân ra trận!
Lòng đang kề cận cái chết, đáng tiếc là không ai hiểu thấu.
Thái Tử dọc theo bờ biển, mù quáng mà tìm kiếm…Dù cho tìm không được, cũng tự nhủ, Teddy đang ở không xa…
13 kéo lê một cái tượng gỗ cồng kềnh tới, đặt ở trước mặt chủ nhận rồi phe phẩy đuôi. Thái Tử vừa nhìn, là tượng gỗ được mặc trang phục đầy đủ, có khẩu trang, kính râm, còn có bao tay và áo khoác ngoài…giống như đúc với trang phục mà tên bắt cóc đã mặc.
Bình luận truyện