An Cư Lạc Nghiệp

Chương 1: Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn



Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn

Today isn’t my day.

Từ trước đến nay không biết có bao nhiêu quyển tiểu thuyết thích mở đầu bằng cái câu cũ rích này, Google một phát chắc phải ra hơn 200.000 kết quả tìm kiếm chứ chẳng chơi.

Mà thường thường mỗi khi câu này được trưng dụng, nó đồng nghĩa với việc nhân vật chính của chúng ta đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ, cực kỳ éo le.

Ít ra thì, An Cúc Nhạc tự cảm thấy số mình quá xui xẻo.

Trong quán bar, tiếng người ồn ào.

An Cúc Nhạc hiện đang cắm chốt tại một Gay Bar nằm ở quận Tín Nghĩa, nơi này chỉ dành cho những khách hàng có nhu cầu vào chơi, muốn vào cửa căn bản phải có thẻ hội viên, mà muốn xin thẻ hội viên, một là phải có người tiến cử, hai là phải báo cáo nghề nghiệp hợp pháp và chứng minh khả năng tài chính, ba là phải ký vào bảng cam kết, hội viên sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hành vi của mình, không liên quan gì đến quán, trong trường hợp cần thiết, nhân viên có thể gọi mấy ông bảo vệ vạm vỡ tới đuổi bạn ra ngoài.

*quận Tín Nghĩa: quận sầm uất nhất Đài Bắc.

Đổi lại, quán bar luôn cung cấp những loại rượu hiếm hạng sang, các tiết mục sân khấu hoa lệ đẹp mắt, ngay cả bồi bàn cũng toàn những cậu chàng khôi ngô đã trải qua đào tạo chuyên môn trước khi ra đứng quán… Hiển nhiên, khách hàng cũng toàn dân đẳng cấp, bất kể là hình thức bên ngoài hay nghề nghiệp thực tế. Mập như heo ốm như khỉ, king kong barbie, tha hồ mà chọn, một khi vừa ý, nhà trọ sát vách, trình thẻ hội viên sẽ được giảm giá, đây quả thật chính là hệ thống cộng sinh hoàn hảo không chê vào đâu được.

*king kong barbie: ý nói những người mặt xinh barbie như dáng như king kong.

An Cúc Nhạc là khách quen của quán bar, nhưng cái tên Kiều Khả Nam ngồi kế bên thì không. Cậu ta chỉ chuộng những chốn bình dân giản dị, hơn nữa còn thích uống rượu, nhưng mà một ly ở đây ước chừng bằng với giá một bữa ăn của cậu. Kiều Khả Nam trời sinh cần kiệm, mặc dù có người yêu giỏi kiếm tiền làm thần tài, cậu vẫn không tiêu xài phung phí như trước.

Có điều, hôm nay chính là sinh nhật của Lục Hành Chi, nửa kia của Kiều Khả Nam.

Trời to đất to, sinh nhật ai người đó to nhất, đã thế năm nay sinh nhật của Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi chả biết đào đâu ra một chiếc điện thoại di động, ngoại trừ hai số 09 đằng đầu, tám số còn lại đều là ngày sinh dương lịch của Kiều Khả Nam, không trật số nào.

Bản thân điện thoại đã đắt, nhưng điều thật sự quan trọng là… ý nghĩa đằng sau nó.

Lúc đó An Cúc Nhạc phán thế này: “Lão ấy thâm thật, vậy thì mai mốt cậu đưa số cho ai coi như nhắc khéo sinh nhật mình với người ta luôn còn gì.”

Kiều Khả Nam cười hế hế, lấy lại di động, thật ra cậu chỉ dùng số này để liên lạc với Lục Hành Chi và bạn bè thân thiết như An Cúc Nhạc mà thôi, nói gì thì nói… cũng ngại lắm chứ.

Tóm lại, bây giờ đến phiên sinh nhật của anh yêu, Kiều Khả Nam dĩ nhiên cũng bằng lòng vung tiền, hẹn người kia ở quán bar hắn thích, còn An Cúc Nhạc… đích thị là cái đuôi. Kiều Khả Nam hỏi mượn thẻ, An Cúc Nhạc nằng nặc đòi theo, làm bóng đèn tản nhiệt phát sáng. Ai bảo dạo gần đây con gái cứ bon chen làm gà mẹ, phá bĩnh không biết bao nhiêu là “chuyện tốt” của y?

An Cúc Nhạc “hừ” một tiếng, lườm nguýt bản mặt hớn ha hớn hở của bạn tốt, hôm nay là sinh nhật của Lục thối tha, y chẳng vui tí nào!

Mà chuyện làm y khó ở chính là…

Kiều Khả Nam: “Sao mặt như táo bón vậy?”

An Cúc Nhạc lòng đau như cắt liếc Kiều Khả Nam. “Bởi vì lâu lắm rồi không tìm được ai thông ruột chứ gì.”

“Phụt!” Kiều Khả Nam phun hết ngụm rượu ra ngoài.

“Má, có thấy bẩn không vậy?” An Cúc Nhạc vẻ mặt ghê tởm, vội vàng né sang chỗ khác.

“Hừ, không biết ai bẩn?! Một ngụm kia cũng phải năm mươi đồng đó… thông ruột, thô bỉ vậy mà anh cũng dám nói…”

Câu này lập tức châm ngòi cơn giận của An Cúc Nhạc, y chống nạnh ưỡn bụng, tư thế như cái ấm trà: “Hừ, mắc gì không dám nói? Đâu như ai kia được thông mỗi ngày sướng quá trời, chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn à? Đừng tưởng anh không biết mấy người tối tối thông nhau, đêm đêm cày cấy nhé! Nếu không phải ngày nào anh cũng ăn cơm, chắc chỗ nào đó cũng tèo héo, y như cái lỗ tai vậy…”

An Cúc Nhạc có biệt hiệu là Hoa Cúc Đen, phong lưu buông thả, danh nổi như cồn, y và Kiều Khả Nam quen nhau qua mạng, trời xui đất khiến trở thành tri kỷ. Đến nay đã qua ba năm, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa… Lỗ lã gì cũng quắt, cứ cái đà này, y sẽ từ đóa đại cúc biến thành đóa cúc héo mất thôi!

Kiều Khả Nam an ủi: “Rồi rồi rồi, bình tĩnh bình tĩnh, không phải đêm nào tụi này cũng thông… à không, em đây là hy vọng anh tu thân dưỡng tính, đừng có ăn chơi quá độ, mắc công về già cô đơn lẻ bóng, lại dính đủ thứ bệnh, em chỉ lo được một người chứ sao gánh nổi hai người…”

Kiều Khả Nam lo lắng cũng có nguyên do, trước đó trong giới của bọn họ có một chàng trai trẻ tài giỏi vừa qua đời, mới hai mươi mấy tuổi, vẫn còn trẻ lắm, nghe nói do chơi bời dữ quá, vắt sạch tinh lực dẫn đến suy kiệt khí quan, bữa trước đang ngủ thì đột nhiên lên đường, coi như chết trong hạnh phúc.

Chỗ đông người cũng không chừa, hai tuần trước An Cúc Nhạc mới đi dự lễ từ biệt đối phương, rồi tiện thể… xách trai lên giường.

Cảm tưởng: tuyệt tuyệt tuyệt, mạnh mạnh mạnh, hàng to, pháo đầy, thọc khoan khoái hết cả người, chân thành cảm ơn bạn hiền trên trời linh thiêng giúp y se duyên làm mối, giữ cho đường ruột khỏe mạnh.

Sau khi biết chuyện, Kiều Khả Nam mém chút nữa hộc máu. “Ngay cả lễ từ biệt của người ta mà anh cũng… anh có lương tâm không hả, không sợ trời phạt à?”

“Phạt cái chi? Chẳng qua là hai thằng tìm vui, huống hồ bạn bè qua đời, ai cũng đau lòng khôn xiết, những lúc như vầy cần phải cảm nhận hơi ấm và năng lượng của người sống… Không phải Garnier từng nói 「Cogito, ergo sum」(Tôi tư duy, nên tôi tồn tại) sao? Đối với đóa cúc anh đây, đó chính là 「Muốn làm hả, có tôi đây」”

“……” Kiều Khả Nam chẳng còn sức phản bác hay chửi thề, chỉ có thể nói: “「Cogito ergo sum」là Descartes nói…”

“Ờ, chân heo chứ gì, cứ vậy đi.”

*猪脚 (chân heo) và 笛卡 (Cartesian) tiếng Đài đọc giống nhau, là tên Latin của Descartes.

“……”

Đến nước này, Kiều Khả Nam đã hoàn toàn từ bỏ việc khuyên răn, muốn An Cúc Nhạc bớt đàn đúm chắc chỉ còn cách tự thân vận động, canh chừng nghiêm ngặt.

Ít ra thì trong quán bar, so với An Cúc Nhạc mặt duyên mày dáng thuộc trường phái xinh đẹp nho nhã, Kiều Khả Nam khôi ngô sáng sủa lại từng làm top có sức hút hơn hẳn, đảm bảo đã thâu hết hoa đào trong gay bar về người mình.

Từ trước đến nay An Cúc Nhạc luôn tràn đầy tự tin vào bản thân, sao có thể chịu nổi cảnh thiên hạ nhìn mình kiểu “không có cá thì tôm cũng được”? Hừ hừ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, làm má vợ dĩ nhiên phải báo cáo chuyện này cho thằng rể.

Lục Hành Chi vừa nghe, chết thật, sao có thể để bà xã ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm?

Thế là có người lập tức bay tới, thế này thế nọ, túm vợ bắt về. Đêm hôm đó, An Cúc Nhạc chẳng mấy khi được nhàn rỗi yên tĩnh, thế mà lại không tìm được bóng hồng nào vừa mắt. Y có một loại cảm giác: “Kiều Khả Nam tìm được động cơ không cắt điện, còn mình chỉ có chốt mở bình điện”, thảm quá đi mất.

Châm ngôn của An Cúc Nhạc: Thà thiếu mà chất, còn hơn thừa lại chả ra gì.

Lục Hành Chi lúc trước tra thì tra đấy, nhưng xét về bản lĩnh giường chiếu, đúng là ngàn năm khó gặp, là mẫu top mà đám người trong giới thèm khát mơ ước, đổ xô chạy theo như vịt.

Độc chiếm người như thế, yêu tới thừa sống thiếu chết, bây giờ lại bị người ta yêu như điên dại, ai mới bị trời phạt đây?

*Giải thích chút chỗ này. Trước kia là Kiều Khả Nam yêu Lục Hành Chi trước, yêu cũng dữ dội lắm mà Lục Hành Chi dở chứng, sau này Kiều Khả Nam bỏ đi thì anh Chi mới hối hận đuổi theo như giặc.

“Hừ hừ,” An Cúc Nhạc nửa ghen ghét nửa hâm mộ, véo da mặt của Kiều Khả Nam, bắt cậu vặn ra đủ biểu cảm xấu xí mới chịu thỏa mãn, bật cười hô hố.

Kiều Khả Nam mặc y đùa nghịch, “Hoa Cúc à, không phải em cấm anh đi tìm người, mà là không muốn anh tìm quá nhiều người…”

“Được rồi, gái à.” An Cúc Nhạc trợn mắt một cái, ngụ ý của Kiều Khả Nam chính là: bắt chước em nè, mau tìm một anh bạn trai ổn định đi.

Tìm bạn trai? Như nào? Vớ vẩn! Đúng là sẹo lành quên đau, trí nhớ kém cỏi. Chẳng chịu nghĩ lại xem quá trình tìm bạn trai của chính cậu ta thảm thiết thế nào, chết lên chết xuống ra sao, lao tâm lao lực cỡ nào.

Thật ra không phải không muốn, mà là mỗi người một cách sống, Kiều Khả Nam cũng biết, Hoa Cúc thật sự có ý định độc thân cả đời, tự mình vui vẻ cầm cự, chỉ sợ y dính nhiều ruồi nhặng, bị nghiệp chướng ăn mòn, không chết tử tế được.

Báo hại cậu giống như má người ta, có thể diệt được con nào là diệt con nấy.

Lục Hành Chi còn bận tăng ca nên chưa đến, hai tên bot ưa nhìn ngồi ngay bàn chính. Đêm nay quán bar lấy chủ đề thập niên 80, những giai điệu disco hoài cổ như thôi thúc người nhảy múa. An Cúc Nhạc không ngồi yên được, đùa à, đây là style của y mà! Bất kể là Trương Quốc Vinh, Đàm Vịnh Lân, hay Grasshopper… ông đây chơi tất!

An Cúc Nhạc phóng lên sàn nhảy, nhảy liên tục mấy bài, ngay cả「Thiên đường táo xanh」 của Tiểu Hổ Đội cũng không chừa. Dáng nhảy của y hết sức gợi tình, quyến rũ vô cùng. An Cúc Nhạc mồ hôi nhễ nhại, nhún nhảy quay về chỗ ngồi, hả hê khoe chiến lợi phẩm: “Xem nè.”

Vừa móc túi, ba bốn tấm danh thiếp kèm số điện thoại rơi ra, có tấm thậm chí còn miêu tả số đo ba vòng và kích thước cậu nhỏ… An Cúc Nhạc cười hề hề: “Nhiều tên còn chào cờ luôn rồi ấy.”

Kiều Khả Nam: “……” Người này vốn là yêu nghiệt đầu thai, cậu không đủ pháp lực để thu phục, chỉ có thể mặc y tác oai tác quái, đại náo trần gian.

Kiều Khả Nam hậm hực nốc rượu, An Cúc Nhạc quan sát Kiều Khả Nam một hồi, vươn tay nâng cằm cậu lên: “Đang nghĩ tới ai?”

Kiều Khả Nam: “Hả?”

An Cúc Nhạc: “Ghệ hả?”

Không gọi được tiếng nào lọt tai hơn sao? “Không, em thấy gần tới giờ rồi, chắc anh ấy sắp tới đây.”

An Cúc Nhạc lầm bầm, Kiều Khả Nam thích yêu ai là quyền của cậu ta, còn y thích lăn qua lăn lại với ai là quyền của y, cậu ta không thể cứ xen vào mãi, đúng không?

An Cúc Nhạc ngoắc ngoắc: “Gái à, lại biểu.”

Kiều Khả Nam: “?”

An Cúc Nhạc dí sát mặt lại gần, giọng điệu nghiêm túc: “Bình thường cậu hay gọi lão nhà cậu là gì?”

“Hả?” Kiều Khả Nam giật mình, trả lời theo quán tính: “Gọi tên chứ gì.”

“Cả họ lẫn tên?”

“Ờ.”

An Cúc Nhạc khinh bỉ: “Hầy, thật không có tình thú, sao không học mấy kiểu xưng hô vợ chồng ngọt ngào ấy? Cục cưng, sweetheart, honey này nọ?”

Tới lượt Kiều Khả Nam mặt táo bón.

An Cúc Nhạc thở dài, khoát khoát tay: “Cậu như vậy là không được, muốn duy trì tình cảm vợ chồng phải bắt đầu từ xưng hô, cái kiểu có một không hai, anh tình em nguyện, nghe nổi hết cả da gà ấy. Nào, ngoan ngoãn lặp lại theo anh 「Ông~ xã~~」”

An Cúc Nhạc mười ngón đan nhau, đặt ở bên mặt, mắt lóe sáng, giọng nhão nhoét… nghe vừa tởm vừa thiếu đòn. Kiều Khả Nam phì cười: “Nghe ngu quá.”

An Cúc Nhạc thúc giục: “Kêu lẹ lên, anh nói thật đấy.「Ông~ xã~~」”

Cái âm “xã” cứ gọi là cao vun vút, thiếu điều lạc cả giọng. Một khi An Cúc Nhạc đã làm trò thì chẳng ai cản được. Kiều Khả Nam vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát xả thân hùa theo tên bot này, bắt chước y kêu một tiếng: “Ông~ xã ~”

“Giỏi lắm, có điều chưa đủ ngọt, chưa đủ lớn.” An Cúc Nhạc chỉ đạo một cách đứng đắn: “Tập lại lần nữa.”

Được rồi. Kiều Khả Nam chịu thua, đưa tay bưng mặt An Cúc Nhạc, nói rõ to: “Ông~~ xã~~”

Một tiếng này, ít nhất những người ngồi xung quanh một mét đều nghe thấy. An Cúc Nhạc nghiến răng nghiến lợi, tưởng ngon hả, thúi lắm, dám chém hoa đào của ông, ông đây giẫm nát khóm cúc nhà cậu! “Tốt lắm, giờ thì, xoay người ra sau, lặp lại những gì cậu vừa nói một lần nữa, rõ ràng rành mạch vào nhé! Đúng là nằm dưới riết ghiền, đừng lo, lúc nào anh cũng sẵn sàng trao cho cậu một cái ôm thắm thiết.”

Kiều Khả Nam nghe thế, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lục Hành Chi đứng sau lưng mình, mặt mày tím tái.

Thôi ── xong ──

“An! Cúc! Nhạc!” Kiều Khả Nam hận muốn chết, bình thường cậu không gọi tên đầy đủ của An Cúc Nhạc mà chỉ gọi Hoa Cúc, bây giờ réo cả tên họ, đủ thấy tình hình quả thật không ổn. Anh yêu của cậu đứng đằng sau, đang nổi lửa nữa là khác.

An Cúc Nhạc cười ha ha, chỉnh lại tư thế ngồi, ngay ngắn trang nhã hệt như một quý phu nhân thời đầu dân quốc, ung dung chỉ một ngón tay vào Lục Hành Chi: “Mang về dạy dỗ cho tốt đi. Thật là, sao cậu ấy lại gọi tôi như vậy chứ, làm người ta mắc cỡ muốn chết luôn ~~”

Sợ hai người kia còn chưa đủ loạn, An Cúc Nhạc tặng thêm một câu: “Hây dà, hôm nay kêu tôi ông xã, khó đảm bảo mai mốt không gọi người khác là darling, không thể không đề phòng nha.”

Kiều Khả Nam rống lên: “Còn khuya!”

Nguồn :

“Ồ, sao lại còn khuya?” An Cúc Nhạc liếc Lục Hành Chi một cái, tuy rằng dưới ánh đèn mờ trong quán bar, y vẫn chắc cú lần này về nhà Kiều Khả Nam nhất định thê thảm.

Oán thù không dứt, để hận đời đời. Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn! “Được rồi, rể à, đem người về đi, phạt cậu ta một trượng hồng.”

*Một trượng hồng: là hình phạt dành cho phi tần phạm sai lầm trong cung, nói đơn giản là dùng một phiến bảng dày đánh từ mông trở xuống, đánh cho máu me đầm đìa mới ngưng, từ xa nhìn lại thấy đỏ tươi nên gọi là một trượng hồng, hình phạt này thường đánh không chết cũng tàn phế.

Lục Hành Chi quyết định làm theo, ngay đêm sinh nhật gần tứ tuần của mình, vợ yêu lại dám ngang nhiên gọi người khác là ông xã dưới ánh nhìn chòng chọc của dân chúng… Hai từ này hắn còn chưa được nghe Kiều Khả Nam gọi lần nào, hôm nay lại dám lãng phí tặng không cho người dưng. Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn, ông bà không nhịn, hắn càng không thể nhịn.

Kiều Khả Nam tự hiểu số mình lành ít dữ nhiều, lúc bị Lục Hành Chi lôi đi, cậu vẫn ráng quẳng lại một câu: “Hoa cúc, anh coi chừng cái bông cúc nhà anh đó!”

“Cảm ơn nha, đêm nay anh sẽ cho nó nở bùng ngát hương!”

Kiều Khả Nam: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện