An Cư Lạc Nghiệp

Chương 10: Đạo lý làm người



Đạo lý làm người

Đỗ Ngôn Mạch đi tới bồn rửa để rửa tay.

An Cúc Nhạc không huyên thuyên được nên bắt đầu ngứa miệng, muốn hút thuốc, nhưng đang đứng trong sân trường cấp hai thần thánh, làm vậy tội lỗi quá ── Mặc dù tại góc tường cách đó không xa, một đám thiếu niên hư hỏng miệng còn hôi sữa đang ngồi chồm hổm ở đấy, dùng điệu bộ già đời hít lấy hít để, vui sướng như thần tiên.

Đỗ Ngôn Mạch lắc lắc tay, An Cúc Nhạc tranh thủ móc ra bao đựng thẻ. “Nè, của cậu.”

Đỗ Ngôn Mạch nhìn thấy, cậu hơi trợn mắt, giống như thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh.” Cậu nhận lấy, không thèm liếc cái nào đã bỏ vào túi áo đồng phục.

An Cúc Nhạc há hốc mồm. “Cậu không kiểm tra lại sao?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Kiểm tra cái gì?”

“Ờ thì, có… thiếu cái gì không?”

Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một chút. “Phiền lắm.”

An Cúc Nhạc: “……” Vua bình tĩnh nha vua bình tĩnh! Phú quý như phù vân, vinh nhục đều chẳng màng, thật ra là thiếu gân đúng không????

Y tặc lưỡi, đúng là khác loài mà, giống người như cậu ấy thật khó xơi, nghiêm túc quá mức, không trêu chọc được, làm người ta nghẹn chết lên chết xuống. Nếu không phải chỗ đó bịt lâu quá, cộng thêm nhìn trúng con rắn bên dưới của ai kia, đời nào y lại phát sinh quan hệ với cái cậu này!

May là bây giờ bứt ra kịp, chưa đến nỗi muộn. “Được rồi, đồ đạc trả lại cho cậu, từ nay về sau… cậu đi con đường xán lạn thênh thang của cậu, tôi phóng như bay lên cầu độc mộc của tôi, thiếu niên trẻ tuổi, hãy cố gắng tận hưởng cuộc đời học sinh hoàn hảo của cậu, hôm đó… cậu cứ xem là giấc mộng, sau khi tỉnh lại không nhớ gì hết, ngoan.”

Cẩn thận ngẫm lại, cậu thiếu niên mới 15 tuổi đầu, làm gì không làm lại đi “làm” người ta, nuôi được một cây “trụ cột” như thế, y cũng muốn khóc thay nước nhà.

Nhưng thật ra bản thân y lại hạnh phúc rơi lệ: cuộc sống có hy vọng rồi!

Tuy rằng rất muốn bổ sung một câu chừng nào đủ 18 tuổi hẵng đến tìm ông, ông sẵn sàng theo hầu, nhưng ai mà biết được sau ba năm thế sự xoay vần thế nào, lúc đó tình hình ra sao, thôi thôi, nếu có duyên thì sẽ “dục” tiếp.

“Bye.” An Cúc Nhạc phất tay, xoay người định rút, nhưng mà cổ tay… lại bị nắm lấy.

Vẫn là cổ tay trái, vẫn là vị trí đó, vẫn là độ lực đó, vẫn… nóng đốt người như thế.

Lưng y tê rần, tê đến độ da đầu lẫn ngón tay cùng run rẩy. An Cúc Nhạc không tài nào nhận định được cảm giác này do đâu mà có, y quay đầu lại, chỉ thấy cậu thiếu niên chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh hoàng hôn dần nhạt, con ngươi đen nhánh của cậu ấy càng thêm sáng loáng, làm cho lòng người thắt lại, đó là ánh mắt còn chưa trải nghiệm thế đời hiểm ác, chưa bị đám con buôn vấy bẩn, chưa vứt bỏ những gì đơn thuần sạch sẽ, chỉ như vậy mới có được ánh mắt trong suốt đến thế.

An Cúc Nhạc nghẹn họng, sức lực của cậu ấy quá lớn, lớn đến độ y không thể tránh nổi.

Cậu thiếu niên nhìn y chằm chằm, ánh mắt thản nhiên vô vị, trong sạch như tấm gương, nhưng rồi đột nhiên thốt ra một câu: “Em điều tra rồi.”

An Cúc Nhạc: “Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Hôm đó vừa nghe được tuổi của em, anh sợ chạy mất dạng, em về nhà Google, quan hệ tình dục với người chưa đủ 16 tuổi, bất luận thế nào, anh cũng phạm pháp.”

“……” An Cúc Nhạc đứng hình trong gió rét, sững sờ thật lâu mới hoàn hồn.

Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp? Mình bị uy hiếp?!

Có lộn không vậy!

Đỗ Ngôn Mạch cảm giác được y hẳn đã nghe lọt tai, vì thế nói tiếp: “Em sẽ không tố cáo anh.”

“Vớ vẩn!” An Cúc Nhạc tức giận hất tay ra, giãy khỏi kìm cặp. “Mẹ nó muốn tố cáo thì tố đi, dù sao ông đây điếc không sợ súng, lợn chết không sợ nước nóng, nếu thật sự phải vào tù thì coi như phát triển con đường mới, đi về phía mục tiêu cuộc đời mới ──” Đợi khi nào ra tù, cùng lắm thì ra nước ngoài tị nạn, y đây một thân đầy bản lĩnh, lời đồn đãi không tước đi được, nhưng còn cậu thiếu niên thì khó mà sống như lúc trước.

Rốt cuộc ai nên sợ ai?

An Cúc Nhạc tiếp tục tưởng tượng cảnh mây mưa với mấy vị đại ca hung thần ác sát xăm rồng xăm hổ trong tù, y có niềm tin.

Y nhướn mắt, đang định dạy cậu thiếu niên cái gọi là “đạo lý làm người”, Đỗ Ngôn Mạch lại nói: “Em muốn tiếp tục làm với anh.”

“Làm? Làm cái gì?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Làm tình.”

An Cúc Nhạc: “……”

Biểu cảm của cậu thiếu niên bình thản vô cùng, hệt như nói đêm đó chúng ta tản bộ ở bờ sông, ha ha ha ha tới bắt em đi chơi vui quá à, mình làm lần nữa nha.

An Cúc Nhạc vừa hồi tưởng đêm đó rốt cuộc mình dùng kỹ xảo cao siêu cỡ nào mới làm cho cậu thiếu niên thực tủy biết vị như vậy, vừa nhịn không được sửa lời: “Đêm đó chúng ta… không gọi là làm tình, gọi là giao hợp.”

*thực tủy biết vị: ăn một lần biết vị rồi muốn nếm thêm lần nữa.

Đỗ Ngôn Mạch nháy nháy mắt. “Có gì khác ư?”

Có, kém hơn.

“Làm tình là cho hai người… muốn làm ra tình yêu, chúng ta không có, ở mặt sinh vật học, cái này gọi là giao phối, hoặc giao cấu, tiếng Anh gọi là sex. Nếu cậu muốn làm tình, vậy thì tìm người… à, người trong lòng của cậu ấy.”

Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một chút. “Ừ, nhưng mà anh ấy sẽ không thích em.”

Chỉ vẻn vẹn một câu, ngoài ra không có thêm phản ứng gì nữa.

Dáng vẻ của cậu ấy hết sức thản nhiên, mắt rũ xuống nhìn vào góc khuất, giấu không được khí tức cô độc của mình. Rốt cuộc chỉ là cậu thiếu niên 15 tuổi, cho dù bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu cảm xúc thật sự trong lòng. An Cúc Nhạc nhìn cậu ấy, trong đầu vốn dĩ có một góc cứng rắn, từng chút bị nắn mềm.

“Uầy, trung nhị…”

“?” Đỗ Ngôn Mạch: “Có liên quan tới chuyện kia không?”

“Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười, cái kiểu phản ứng tự nhiên của cậu ấy trông thật ngốc, nhưng lại… đáng yêu làm sao.

Tuy rằng “yêu cầu” mà cậu ấy nói không có xíu nào liên quan đến đáng yêu cả, còn bậy bạ nữa là khác.

Thẳng thắn mà nói, đêm đó với cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc rất thích, có thể nói thuộc top 3 lần lên giường tuyệt nhất đời y, nhất là đợt trước khô cạn quá cỡ, da dẻ sắp nứt nẻ hết, sự xuất hiện của Đỗ Ngôn Mạch hệt như mưa rào ngày nắng hạn, tưới mát khắp mọi nơi, thiếu điều ngập nước luôn. Nếu không phạm pháp, An Cúc Nhạc rất sẵn lòng làm thêm vài lần với cậu ấy.

Dù sao người ta cũng mới 15 tuổi, lần đầu tiên là không biết, còn ráng ăn lần thứ hai, y thật sự sợ báo ứng, thằng nhỏ nát hoa cúc tàn.

Nhớ đến lời “trù ẻo” của bạn tốt, An Cúc Nhạc ra vẻ đứng đắn, lắc ngón tay. “No, tôi là người lớn, không thể đồng ý với chuyện này.” �

Trái lại, Đỗ Ngôn Mạch không để tâm. “Tháng sau em đủ 16 rồi.”

An Cúc Nhạc: “?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Sau khi đủ 16 tuổi, em có quyền tự chủ về tình dục, anh… giao phối với em, không phạm pháp.”

An Cúc Nhạc: “……”

Hơn 28 năm cuộc đời, cuối cùng y đã lĩnh hội được cái cảm giác miệng há to đùng, không phản bác được. Thằng nhóc này… ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng gian xảo muốn chết!

Thế nhưng cậu ấy gian xảo một cách thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không thể sinh lòng chán ghét.

An Cúc Nhạc đỡ trán. “Cậu nghe cái này ở đâu?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em Google.”

An Cúc Nhạc: “……”

Google ác ôn, dạy hư trẻ nhỏ!

Đỗ Ngôn Mạch lấy di động ra từ túi áo. “Số điện thoại của anh bao nhiêu?”

An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn cậu, thuận miệng đọc vài số.

Đỗ Ngôn Mạch bấm gọi, ấn nút mở loa ngoài. “Dãy số bạn nhấn không tồn tại, vui lòng kiểm tra kỹ rồi gọi lại sau, cảm ơn.”

An Cúc Nhạc: “……” Quả nhiên không dễ bị dụ.

Cậu thiếu niên nhìn y chằm chằm.

An Cúc Nhạc trừng ngược lại, bước này quá then chốt, bước nhầm là tiêu đời.

Mặc dù y căm ghét xã hội đen, nhưng nếu có thể lưu lại vết cào trên hình xăm rồng hổ, chắc cũng khêu gợi lắm, vấn đề là trong tù bắt cạo đầu húi cua, làm vậy tóc y không được đẹp, may là lúc nhập ngũ được làm nghĩa vụ quân sự thay thế, từ khi còn nhỏ y đã quyết phải đẹp, không đẹp chi bằng chết cho xong!

Đỗ Ngôn Mạch rất nhẫn nại, cậu không thúc giục, chờ y trình diễn đủ loại kịch trường trong đầu. Cái trò trẻ con có gan anh nhìn tôi tôi nhìn anh xem ai cười trước là thua, chắc chắn cậu thiếu niên đánh khắp thiên hạ không đối thủ… Có một số người, chỉ cần dùng ánh mắt là đủ làm bạn sợ đứng hình, trừ phi người đó buông tha, nếu không bạn chỉ đành bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Mà những người có ánh mắt như thế, thông thường đều có ý chí kiên định khác với người thường.

An Cúc Nhạc thậm chí bắt đầu nghi ngờ, phải chăng để lại bao đựng thẻ là một loại thủ đoạn của cậu thiếu niên?

Tóm lại nếu hôm nay y không dâng tới cửa, cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách tìm được y.

… Suy nghĩ sâu xa hơn, y quả thật có ảo tưởng mình bị hại.

An Cúc Nhạc thở hắt ra, phiền muộn gãi gãi đầu. Thôi thôi, quên đi.

Y giật lấy điện thoại di động của cậu thiếu niên, cam chịu ấn số của mình, bấm gọi.

Bài Love Game của Lady Gaga vang lên giữa hai người: Chúng ta chơi trò chơi tình ái đi, chơi trò chơi tình ái đi. Bạn muốn yêu, hay muốn danh vọng? Bạn có tham gia trò chơi này không? Tham gia trò chơi tình ái…

Trong từ điển của đóa cúc nhà y không có từ chơi không nổi.

Chỉ có chơi đến mức cậu dậy không nổi.

Y lấy di động ra, tắt chuông, ấn cái di động kiểu cũ của Đỗ Ngôn Mạch lên ngực cậu, từ dưới nhìn lên hung hăng nói: “Cậu muốn chơi, tôi hầu. Trong thời gian này, chính cậu tự hiểu rõ, trước khi đủ 16, đừng tới phiền tôi.”

Dứt lời, xoay người bỏ đi.

Đi được vài bước, điện thoại di động reo lên, y trở tay nhìn một cái, số lạ hoắc, An Cúc Nhạc không cần đoán cũng biết là ai.

Y mắng thầm một tiếng, bắt máy. “Muốn gì?”

Giọng Đỗ Ngôn Mạch đều đều, trong điện thoại nghe càng đều hơn. “Em có thể gửi tin nhắn cho anh không?”

Tin nhắn… ở thời đại smartphone quá mức phổ biến, y chợt nghĩ đến chiếc điện thoại cũ rích dởm đời rớt không bể có thể dùng làm vũ khí của cậu thiếu niên….

Bước chân An Cúc Nhạc không chậm lại, y thở hắt ra một hơi từ phổi. “Được, nhưng tôi không chắc mình sẽ trả lời đâu.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Không sao.”

Hai chữ hết sức đơn giản và bình tĩnh, An Cúc Nhạc dừng bước, lờ mờ nghe ra điều khác biệt.

Không sao, chỉ cần có người bằng lòng nghe em nói, không sao cả.

Khoang miệng An Cúc Nhạc đắng chát, y quay đầu, trông thấy thân ảnh thu nhỏ của cậu thiếu niên vẫn đứng ở nơi đó.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi mát mùa đông, tiếng lá cây lay động xào xạc bên tai, dường như cũng làm cho dòng suy nghĩ của y rối loạn.

Cảm giác dưới đáy lòng khó mà diễn tả, cổ tay trái mới vừa bị nắm nhoi nhói đau, chọc vào dây thần kinh yếu ớt, gương mặt bị gió thổi lạnh ngắt, An Cúc Nhạc tặc lưỡi một tiếng, cúp điện thoại, châm điếu thuốc hút vài hơi, mãi đến khi vị đắng trong miệng thuyên giảm, lúc bấy giờ mới không quay đầu lại mà bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện