An Cư Lạc Nghiệp
Chương 25: Sai lầm lớn, đừng tới đây
Sai lầm lớn, đừng tới đây
Uống collagen và ăn chân heo hầm hơn nửa tháng, cuối cùng vết thương của An Cúc Nhạc cũng tốt lên nhiều, ước chừng khi nào lành lại là có thể cắt chỉ. Lúc cắt chỉ y nhịn không được liếc xuống nhìn, hô to một tiếng oh my god, bác sĩ bị hù giật mình: “Sao vậy, đau à?”
An Cúc Nhạc: “Biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến…”
Bác sĩ an ủi: “Cậu ráng nhịn chút đi, nếu không tôi thoa thuốc gây tê cho cậu…”
An Cúc Nhạc che mặt khóc: “Cái sẹo này xấu quá đi! Thân thể xinh đẹp của tôi! Hu hu hu hu hu…”
Bác sĩ: “……”
Y tá: “……”
Bác sĩ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Vậy tôi tiếp tục cắt nhé.”
An Cúc Nhạc khóc sướt mướt, cắt chỉ xong, thoa thuốc dán băng gạc, mắt không thấy tâm không phiền, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút. Y nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Lần tới cho cậu xem cái sẹo, hệt như con rết vậy, xấu muốn chết.”
Đỗ Ngôn Mạch chỉ hỏi: “Khi nào mới gặp được anh?”
An Cúc Nhạc tính toán: “Cuối tuần đi, cắt chỉ xong là không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không nứt ra nữa, hẳn là được.”
“Ừm.”
Chẳng biết tại sao, hai bên đều lặng thinh vào lúc này, dường như ai cũng có chút cảm xúc khó diễn tả bằng lời quấn bện trong đầu. Đỗ Ngôn Mạch phá vỡ sự im lặng trước, cậu ấy nói: “Em rất nhớ anh.”
Bốn chữ này nhanh chóng mà gọn gàng, xuất chiêu nhanh chuẩn độc, gõ rơi phần cứng nhất trong tim phổi của An Cúc Nhạc, thúc giục y trả lời: “Tôi cũng vậy.”
Nhớ người, hay là nhớ dục vọng?
Có lẽ hai cái đều có, nhưng vào giờ khắc này, không ai có thể chia tách chúng.
An Cúc Nhạc: “Chờ tôi khỏi bệnh, tôi đi tìm cậu.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Được.”
Qua vài ngày, An Cúc Nhạc đi tái khám, rốt cuộc vết thương cũng lành hẳn, cái sẹo con rết trông hết sức kinh khủng khi vừa cắt chỉ, hôm nay chỉ còn một vết hồng nhạt, cho thấy bác sĩ rất mát tay.
Bản thân bác sĩ cũng rất hài lòng, hay nói đúng hơn là nhẹ nhõm khi tính mạng gia đình được bảo toàn: “Cuối cùng cũng không phụ nhờ vả của ngài Lợi, ngài ấy nói cậu thích đẹp nhất, một vết sẹo cũng không được giữ lại.”
Nghe vậy, An Cúc Nhạc cười nhạt. Phải, y thích đẹp nhất, chịu không nổi trên người có sẹo, nhưng mà đếm kỹ thì mỗi một vết đều liên quan đến hắn ta.
Lúc còn bé mù quáng đuổi theo sau hắn, bị hắn ngó lơ rồi té ngã bị thương; vết sẹo ngu si ở cổ tay trái; năm đó bị bố nổi sùng đánh tơi bời… bây giờ trên bụng còn có thêm vết nữa.
“Tôi muốn tìm thời gian sắp xếp làm phẫu thuật laser.”
Bác sĩ hỏi: “Sẹo trên bụng à?”
“Đúng.” An Cúc Nhạc nói: “Còn trên cổ tay trái của tôi nữa.”
◎ ◎ ◎
Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng có thể về nhà, về “nhà” thật sự của y.
Y không ghi hận vụ bố đánh, hoặc nói đó là phản ứng thông thường của đa số người đời trước khi mới phát hiện con mình khác người bình thường, nhưng không ghi hận không có nghĩa là không nhớ đau, nơi đó là nhà tổ của y, y nhất định sẽ quay lại, nhưng chung quy không phải là nơi thật sự làm y an tâm, che gió che mưa cho y.
An Cúc Nhạc trở về nhà, đầu tiên là xác nhận xoay thế này uốn éo thế kia cũng không ảnh hưởng đến vết thương. Trong phòng tích đầy bụi bặm, mặc dù muốn quét dọn một phen, nhưng chỗ nào đó cũng tích đầy tinh, phải ưu tiên xử lý trước.
Y vội vàng hẹn cậu thiếu niên ra gặp mặt, ba tháng nay bị ép thanh tâm quả dục, uống canh suông nước trong, y thật sự sợ rằng trong mông mọc côn trùng, nếu không tại sao cứ ngứa ngáy suốt ngày chứ?
An Cúc Nhạc ra khỏi nhà, trong đường tắt ở khu dân cư bỗng nhiên xuất hiện thêm một chiếc Mercedes, hết sức choán chỗ. Có hai người đàn ông đứng ở đó, một người trong số đó đang tựa vào cạnh xe hút thuốc ── người nọ, tay trái thiếu một ngón áp út.
An Cúc Nhạc lập tức trợn mắt, nhịn không được kêu lên: “Anh Dương…”
Lợi Diệu Dương nghe thấy, đôi con ngươi lạnh lùng liếc sang, hắn dập tắt điếu thuốc, bước lên phía trước, giọng nói ồm ồm, nghe không ra vui giận: “Sao muộn vậy, em định đi đâu? Thời tiết lạnh thế này, sao không mặc thêm áo khoác?”
Lợi Diệu Dương gọi thuộc hạ đằng sau tới đưa áo khoác, phủ thêm cho y: “Người mới vừa phẫu thuật xong cần chú ý sức khỏe của mình một chút.”
Có người còn hút thuốc kia kìa, y thì tính là gì?
An Cúc Nhạc vứt áo khoác, nhanh chóng bình tĩnh lại. Có một số người, có một số việc, bạn từng cho rằng mình nhớ rất kỹ, khắc rất sâu, nhưng thật ra chỉ đến thế mà thôi.
Y bấm đốt ngón tay nhẩm tính, hai người cũng gần mười năm không gặp rồi. Lợi Diệu Dương cũng mới vừa phẫu thuật, hai má hóp lại, gầy gò không ít, nhưng vóc dáng vẫn thẳng nuột, vai rộng eo thon, đẹp trai vô cùng.
Lợi Diệu Dương lớn hơn An Cúc Nhạc mười tuổi, sắp bước sang tuổi ba mươi chín, so với thời còn trẻ, bây giờ hắn nhiều thêm một phần thăng trầm và chín chắn. Bọn họ đều được di truyền dòng máu Nga từ bên mẹ An, khiến cho An Cúc Nhạc sống an nhàn sung sướng trông như một quý công tử không rành thế sự, mà Lợi Diệu Dương thì hệt như KGB, cái tổ chức cứ hay quyết đấu với 007 ấy, đặc biệt là loại khí chất tanh tưởi mùi máu này, mặc kệ hút bao nhiêu thuốc lá, xức bao nhiêu nước hoa cũng không che giấu nổi.
*KGB: tên viết tắt trong tiếng Nga của Комите́т госуда́рственной безопа́сности, nghĩa đen là “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ trong cũng như ngoài nước Nga. Công việc chống tình báo vàgián điệp của KGB là đối chọi lại CIA và FBI.
An Cúc Nhạc nhíu mũi, thầm nghĩ qua mấy năm nay, tên này chắc chắn gây không ít nghiệp chướng.
A di đà phật.
Lợi Diệu Dương cười cười, bàn tay chai sần nồng nặc mùi súng và thuốc lá thân mật nhéo mặt y ── giống như hồi còn nhỏ vậy: “Uống hết collagen gửi cho em chưa? Nhìn da em hình như còn mịn hơn lúc trước.”
Đậu má, cứ tưởng đó là tình yêu của bố, uổng công y cảm động một phen, suốt ngày xem nó như thuốc tiên mà uống, thì ra là quà tết của con chồn này! “Ai nói cho anh nghe?”
Lợi Diệu Dương đặt tay xuống, ý cười nơi khóe miệng khẽ nhếch trông vẫn hoàn hảo như thế, điệu cười ngông nghênh không coi ai ra gì ngày xưa giờ đây trở nên thâm sâu mà trầm lắng, ẩn chứa đủ loại ý tứ, làm cho người ta khó mà hiểu thấu: “Bệnh viện đó có quan hệ chặt chẽ với bang phái của bọn anh, muốn biết ai hiến gan là chuyện dễ như trở bàn tay.”
An Cúc Nhạc: “Sự nghiệp rầm rộ như vậy, sao không cướp đại gan của một bệnh nhân nào đó?”
“Anh muốn nhân cơ hội này xem thử ai có tình có nghĩa với anh nhất… rốt cuộc vẫn là người nhà.” Lợi Diệu Dương thở dài, chẳng biết sầu thật hay sầu giả, đoạn nói: “Nghe nói em muốn xóa sẹo? Sẹo trên cổ tay trái? Chuyện như nào vậy, kể cho anh Dương nghe đi?”
“Liên quan khỉ gió gì đến anh.” An Cúc Nhạc hất tay hắn ra, nhét hai tay vào túi áo, bày ra tư thế phòng bị: “Tôi hẹn người lên giường, vì hiến gan cho anh mà ông đây nín suốt hai tháng, bây giờ thả tôi đi tìm người thông ruột cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Lợi Diệu Dương cúi đầu: “Sao không tìm người quen cũ giúp em… hửm?”
Tiếng “hửm” của hắn lởn vởn bên tai An Cúc Nhạc, làm y nổi hết cả da gà ── toàn là vì ghê tởm thôi. Nếu không phải nể mặt quan hệ họ hàng giữa hai người, có khi An Cúc Nhạc đã đạp hắn một cú rồi: “Tôi cực ghét mùi thuốc lá và mùi nước hoa trên người anh, thêm cái bộ âu phục của anh nữa, đúng là đồ giàu xổi, không có phẩm vị.”
Năm đó Lợi Diệu Dương chỉ là một tên côn đồ trông coi địa bàn, rất thích chơi trội, nhưng cứ trội kiểu nửa mùa, tục không chịu được. Mấy bận An Cúc Nhạc nhìn không nổi, đành phải bỏ tiền mua quần áo cho hắn, giúp hắn phối đồ.
Hôm nay, âu phục trên người hắn là Armani, giày là Ferragamo, đồng hồ đeo tay là Rolex, tiền thì chất đống, nhưng khí chất đầu trộm đuôi cướp đã lẫn vào máu vẫn tồn tại như cũ.
“Anh khiến tôi lĩnh hội sâu sắc một đạo lý.” An Cúc Nhạc tỏ vẻ cảm thông: “Hàng hiệu cũng không phải là vạn linh đan, kẻ thối nát mặc LV (Louis Vuitton) thì vẫn là kẻ thối nát, chỉ biến thành kẻ thối nát mặc LV mà thôi; con rùa dù có đeo vàng quấn bạc thì cũng chỉ là rùa vàng rùa bạc, không bao giờ hoá thành Huyền Vũ được.”
Huyền Vũ là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc (Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước). Huyền Vũ là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa. Ngoài ra thì con rùa (vương bát) còn có nghĩa là kẻ khốn.
Thuộc hạ đằng sau nghe vậy thì lập tức nổi lửa, ngược lại Lợi Diệu Dương chẳng giận tí nào. Nếu người ngoài dám nói thế, dám đâm vào chỗ đau của hắn, hắn sẽ trực tiếp cho một súng lên đường, nhưng Tiểu Nhạc của hắn vĩnh viễn là ngoại lệ: “Hay là em quay về giúp anh của em phối đồ đi.”
“Bận lắm, không rảnh, mượn rồi, khỏi trả.” An Cúc Nhạc đi được vài bước, bỗng nhiên xoay người lại: “Đúng rồi, mũi anh bị đánh lệch hả? Vậy xem ra cái ấy của anh chắc cũng lệch không ít nhỉ, tình nhân hiện giờ của tôi lớn hơn anh cứng hơn anh nhiều… uầy, hay là tôi hiểu nhầm, người quen cũ mà anh nói, phải chăng ám chỉ Minh Tử và anh Tân?”
Lúc đầu Lợi Diệu Dương vẫn có thể giữ nguyên điệu cười thản nhiên, bây giờ cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt. Hắn âm trầm nói: “Hai năm trước Minh Tử đỡ đạn thay anh, chết rồi. A Tân hiện đang ở phía nam trông coi địa bàn… em muốn gặp nó?”
“Không.” An Cúc Nhạc chắp tay trước ngực: “Tội nghiệp Minh Tử, mong anh ta yên nghỉ, đừng vì cứu kẻ khốn nạn nào đó mà kiếp sau bị chuyển làm súc sinh.”
Lợi Diệu Dương cười khổ: “Tiểu Nhạc…”
“Tóm lại chuyện khi ấy anh tha cho Minh Tử và anh Tân, tôi cảm ơn anh.” An Cúc Nhạc nói.
Lợi Diệu Dương còn chưa kịp nói gì, An Cúc Nhạc lại nói tiếp: “Từ nay về sau đừng tới đây nữa, hôm nay anh may mắn đấy, tôi mẹ nó chưa ăn cơm chiều, lần tới tôi ăn no, chắc chắn gặp anh lần nào ói lần đó, đời này tôi chưa từng ói lên đồ Armani, nếu có dịp tôi không ngại thử đâu.”
An Cúc Nhạc bỏ đi, đi thẳng một nước, lại còn vừa đi vừa hát: “Sai lầm lớn, đừng tới đây, sỉ nhục nét đẹp của tôi…”
Nào giống hồi còn bé, đuổi theo sau lưng hắn, kêu anh Dương anh Dương í ới.
Lợi Diệu Dương đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn bóng lưng thẳng đẹp của em họ mình… còn cặp mông kia nữa, hắn từng thô bạo vân vê nó trong lòng bàn tay, in xuống đủ dấu vết xanh tím, mặc cho thằng em dữ tợn của mình thỏa thích rong ruổi trong huyệt mềm của cậu trai chưa thành niên…
Nghĩ đến đây, cả người hắn lại khô nóng bứt rứt, mấy năm nay bất luận ôm bao nhiêu nam nữ, không ai có thể cho hắn loại khoái cảm ngấm vào xương kia. Hắn gọi thuộc hạ tới, ra hiệu: “Theo em ấy, nhìn xem em ấy đi với ai.”
Uống collagen và ăn chân heo hầm hơn nửa tháng, cuối cùng vết thương của An Cúc Nhạc cũng tốt lên nhiều, ước chừng khi nào lành lại là có thể cắt chỉ. Lúc cắt chỉ y nhịn không được liếc xuống nhìn, hô to một tiếng oh my god, bác sĩ bị hù giật mình: “Sao vậy, đau à?”
An Cúc Nhạc: “Biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến…”
Bác sĩ an ủi: “Cậu ráng nhịn chút đi, nếu không tôi thoa thuốc gây tê cho cậu…”
An Cúc Nhạc che mặt khóc: “Cái sẹo này xấu quá đi! Thân thể xinh đẹp của tôi! Hu hu hu hu hu…”
Bác sĩ: “……”
Y tá: “……”
Bác sĩ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Vậy tôi tiếp tục cắt nhé.”
An Cúc Nhạc khóc sướt mướt, cắt chỉ xong, thoa thuốc dán băng gạc, mắt không thấy tâm không phiền, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút. Y nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Lần tới cho cậu xem cái sẹo, hệt như con rết vậy, xấu muốn chết.”
Đỗ Ngôn Mạch chỉ hỏi: “Khi nào mới gặp được anh?”
An Cúc Nhạc tính toán: “Cuối tuần đi, cắt chỉ xong là không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không nứt ra nữa, hẳn là được.”
“Ừm.”
Chẳng biết tại sao, hai bên đều lặng thinh vào lúc này, dường như ai cũng có chút cảm xúc khó diễn tả bằng lời quấn bện trong đầu. Đỗ Ngôn Mạch phá vỡ sự im lặng trước, cậu ấy nói: “Em rất nhớ anh.”
Bốn chữ này nhanh chóng mà gọn gàng, xuất chiêu nhanh chuẩn độc, gõ rơi phần cứng nhất trong tim phổi của An Cúc Nhạc, thúc giục y trả lời: “Tôi cũng vậy.”
Nhớ người, hay là nhớ dục vọng?
Có lẽ hai cái đều có, nhưng vào giờ khắc này, không ai có thể chia tách chúng.
An Cúc Nhạc: “Chờ tôi khỏi bệnh, tôi đi tìm cậu.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Được.”
Qua vài ngày, An Cúc Nhạc đi tái khám, rốt cuộc vết thương cũng lành hẳn, cái sẹo con rết trông hết sức kinh khủng khi vừa cắt chỉ, hôm nay chỉ còn một vết hồng nhạt, cho thấy bác sĩ rất mát tay.
Bản thân bác sĩ cũng rất hài lòng, hay nói đúng hơn là nhẹ nhõm khi tính mạng gia đình được bảo toàn: “Cuối cùng cũng không phụ nhờ vả của ngài Lợi, ngài ấy nói cậu thích đẹp nhất, một vết sẹo cũng không được giữ lại.”
Nghe vậy, An Cúc Nhạc cười nhạt. Phải, y thích đẹp nhất, chịu không nổi trên người có sẹo, nhưng mà đếm kỹ thì mỗi một vết đều liên quan đến hắn ta.
Lúc còn bé mù quáng đuổi theo sau hắn, bị hắn ngó lơ rồi té ngã bị thương; vết sẹo ngu si ở cổ tay trái; năm đó bị bố nổi sùng đánh tơi bời… bây giờ trên bụng còn có thêm vết nữa.
“Tôi muốn tìm thời gian sắp xếp làm phẫu thuật laser.”
Bác sĩ hỏi: “Sẹo trên bụng à?”
“Đúng.” An Cúc Nhạc nói: “Còn trên cổ tay trái của tôi nữa.”
◎ ◎ ◎
Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng có thể về nhà, về “nhà” thật sự của y.
Y không ghi hận vụ bố đánh, hoặc nói đó là phản ứng thông thường của đa số người đời trước khi mới phát hiện con mình khác người bình thường, nhưng không ghi hận không có nghĩa là không nhớ đau, nơi đó là nhà tổ của y, y nhất định sẽ quay lại, nhưng chung quy không phải là nơi thật sự làm y an tâm, che gió che mưa cho y.
An Cúc Nhạc trở về nhà, đầu tiên là xác nhận xoay thế này uốn éo thế kia cũng không ảnh hưởng đến vết thương. Trong phòng tích đầy bụi bặm, mặc dù muốn quét dọn một phen, nhưng chỗ nào đó cũng tích đầy tinh, phải ưu tiên xử lý trước.
Y vội vàng hẹn cậu thiếu niên ra gặp mặt, ba tháng nay bị ép thanh tâm quả dục, uống canh suông nước trong, y thật sự sợ rằng trong mông mọc côn trùng, nếu không tại sao cứ ngứa ngáy suốt ngày chứ?
An Cúc Nhạc ra khỏi nhà, trong đường tắt ở khu dân cư bỗng nhiên xuất hiện thêm một chiếc Mercedes, hết sức choán chỗ. Có hai người đàn ông đứng ở đó, một người trong số đó đang tựa vào cạnh xe hút thuốc ── người nọ, tay trái thiếu một ngón áp út.
An Cúc Nhạc lập tức trợn mắt, nhịn không được kêu lên: “Anh Dương…”
Lợi Diệu Dương nghe thấy, đôi con ngươi lạnh lùng liếc sang, hắn dập tắt điếu thuốc, bước lên phía trước, giọng nói ồm ồm, nghe không ra vui giận: “Sao muộn vậy, em định đi đâu? Thời tiết lạnh thế này, sao không mặc thêm áo khoác?”
Lợi Diệu Dương gọi thuộc hạ đằng sau tới đưa áo khoác, phủ thêm cho y: “Người mới vừa phẫu thuật xong cần chú ý sức khỏe của mình một chút.”
Có người còn hút thuốc kia kìa, y thì tính là gì?
An Cúc Nhạc vứt áo khoác, nhanh chóng bình tĩnh lại. Có một số người, có một số việc, bạn từng cho rằng mình nhớ rất kỹ, khắc rất sâu, nhưng thật ra chỉ đến thế mà thôi.
Y bấm đốt ngón tay nhẩm tính, hai người cũng gần mười năm không gặp rồi. Lợi Diệu Dương cũng mới vừa phẫu thuật, hai má hóp lại, gầy gò không ít, nhưng vóc dáng vẫn thẳng nuột, vai rộng eo thon, đẹp trai vô cùng.
Lợi Diệu Dương lớn hơn An Cúc Nhạc mười tuổi, sắp bước sang tuổi ba mươi chín, so với thời còn trẻ, bây giờ hắn nhiều thêm một phần thăng trầm và chín chắn. Bọn họ đều được di truyền dòng máu Nga từ bên mẹ An, khiến cho An Cúc Nhạc sống an nhàn sung sướng trông như một quý công tử không rành thế sự, mà Lợi Diệu Dương thì hệt như KGB, cái tổ chức cứ hay quyết đấu với 007 ấy, đặc biệt là loại khí chất tanh tưởi mùi máu này, mặc kệ hút bao nhiêu thuốc lá, xức bao nhiêu nước hoa cũng không che giấu nổi.
*KGB: tên viết tắt trong tiếng Nga của Комите́т госуда́рственной безопа́сности, nghĩa đen là “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ trong cũng như ngoài nước Nga. Công việc chống tình báo vàgián điệp của KGB là đối chọi lại CIA và FBI.
An Cúc Nhạc nhíu mũi, thầm nghĩ qua mấy năm nay, tên này chắc chắn gây không ít nghiệp chướng.
A di đà phật.
Lợi Diệu Dương cười cười, bàn tay chai sần nồng nặc mùi súng và thuốc lá thân mật nhéo mặt y ── giống như hồi còn nhỏ vậy: “Uống hết collagen gửi cho em chưa? Nhìn da em hình như còn mịn hơn lúc trước.”
Đậu má, cứ tưởng đó là tình yêu của bố, uổng công y cảm động một phen, suốt ngày xem nó như thuốc tiên mà uống, thì ra là quà tết của con chồn này! “Ai nói cho anh nghe?”
Lợi Diệu Dương đặt tay xuống, ý cười nơi khóe miệng khẽ nhếch trông vẫn hoàn hảo như thế, điệu cười ngông nghênh không coi ai ra gì ngày xưa giờ đây trở nên thâm sâu mà trầm lắng, ẩn chứa đủ loại ý tứ, làm cho người ta khó mà hiểu thấu: “Bệnh viện đó có quan hệ chặt chẽ với bang phái của bọn anh, muốn biết ai hiến gan là chuyện dễ như trở bàn tay.”
An Cúc Nhạc: “Sự nghiệp rầm rộ như vậy, sao không cướp đại gan của một bệnh nhân nào đó?”
“Anh muốn nhân cơ hội này xem thử ai có tình có nghĩa với anh nhất… rốt cuộc vẫn là người nhà.” Lợi Diệu Dương thở dài, chẳng biết sầu thật hay sầu giả, đoạn nói: “Nghe nói em muốn xóa sẹo? Sẹo trên cổ tay trái? Chuyện như nào vậy, kể cho anh Dương nghe đi?”
“Liên quan khỉ gió gì đến anh.” An Cúc Nhạc hất tay hắn ra, nhét hai tay vào túi áo, bày ra tư thế phòng bị: “Tôi hẹn người lên giường, vì hiến gan cho anh mà ông đây nín suốt hai tháng, bây giờ thả tôi đi tìm người thông ruột cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Lợi Diệu Dương cúi đầu: “Sao không tìm người quen cũ giúp em… hửm?”
Tiếng “hửm” của hắn lởn vởn bên tai An Cúc Nhạc, làm y nổi hết cả da gà ── toàn là vì ghê tởm thôi. Nếu không phải nể mặt quan hệ họ hàng giữa hai người, có khi An Cúc Nhạc đã đạp hắn một cú rồi: “Tôi cực ghét mùi thuốc lá và mùi nước hoa trên người anh, thêm cái bộ âu phục của anh nữa, đúng là đồ giàu xổi, không có phẩm vị.”
Năm đó Lợi Diệu Dương chỉ là một tên côn đồ trông coi địa bàn, rất thích chơi trội, nhưng cứ trội kiểu nửa mùa, tục không chịu được. Mấy bận An Cúc Nhạc nhìn không nổi, đành phải bỏ tiền mua quần áo cho hắn, giúp hắn phối đồ.
Hôm nay, âu phục trên người hắn là Armani, giày là Ferragamo, đồng hồ đeo tay là Rolex, tiền thì chất đống, nhưng khí chất đầu trộm đuôi cướp đã lẫn vào máu vẫn tồn tại như cũ.
“Anh khiến tôi lĩnh hội sâu sắc một đạo lý.” An Cúc Nhạc tỏ vẻ cảm thông: “Hàng hiệu cũng không phải là vạn linh đan, kẻ thối nát mặc LV (Louis Vuitton) thì vẫn là kẻ thối nát, chỉ biến thành kẻ thối nát mặc LV mà thôi; con rùa dù có đeo vàng quấn bạc thì cũng chỉ là rùa vàng rùa bạc, không bao giờ hoá thành Huyền Vũ được.”
Huyền Vũ là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc (Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước). Huyền Vũ là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa. Ngoài ra thì con rùa (vương bát) còn có nghĩa là kẻ khốn.
Thuộc hạ đằng sau nghe vậy thì lập tức nổi lửa, ngược lại Lợi Diệu Dương chẳng giận tí nào. Nếu người ngoài dám nói thế, dám đâm vào chỗ đau của hắn, hắn sẽ trực tiếp cho một súng lên đường, nhưng Tiểu Nhạc của hắn vĩnh viễn là ngoại lệ: “Hay là em quay về giúp anh của em phối đồ đi.”
“Bận lắm, không rảnh, mượn rồi, khỏi trả.” An Cúc Nhạc đi được vài bước, bỗng nhiên xoay người lại: “Đúng rồi, mũi anh bị đánh lệch hả? Vậy xem ra cái ấy của anh chắc cũng lệch không ít nhỉ, tình nhân hiện giờ của tôi lớn hơn anh cứng hơn anh nhiều… uầy, hay là tôi hiểu nhầm, người quen cũ mà anh nói, phải chăng ám chỉ Minh Tử và anh Tân?”
Lúc đầu Lợi Diệu Dương vẫn có thể giữ nguyên điệu cười thản nhiên, bây giờ cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt. Hắn âm trầm nói: “Hai năm trước Minh Tử đỡ đạn thay anh, chết rồi. A Tân hiện đang ở phía nam trông coi địa bàn… em muốn gặp nó?”
“Không.” An Cúc Nhạc chắp tay trước ngực: “Tội nghiệp Minh Tử, mong anh ta yên nghỉ, đừng vì cứu kẻ khốn nạn nào đó mà kiếp sau bị chuyển làm súc sinh.”
Lợi Diệu Dương cười khổ: “Tiểu Nhạc…”
“Tóm lại chuyện khi ấy anh tha cho Minh Tử và anh Tân, tôi cảm ơn anh.” An Cúc Nhạc nói.
Lợi Diệu Dương còn chưa kịp nói gì, An Cúc Nhạc lại nói tiếp: “Từ nay về sau đừng tới đây nữa, hôm nay anh may mắn đấy, tôi mẹ nó chưa ăn cơm chiều, lần tới tôi ăn no, chắc chắn gặp anh lần nào ói lần đó, đời này tôi chưa từng ói lên đồ Armani, nếu có dịp tôi không ngại thử đâu.”
An Cúc Nhạc bỏ đi, đi thẳng một nước, lại còn vừa đi vừa hát: “Sai lầm lớn, đừng tới đây, sỉ nhục nét đẹp của tôi…”
Nào giống hồi còn bé, đuổi theo sau lưng hắn, kêu anh Dương anh Dương í ới.
Lợi Diệu Dương đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn bóng lưng thẳng đẹp của em họ mình… còn cặp mông kia nữa, hắn từng thô bạo vân vê nó trong lòng bàn tay, in xuống đủ dấu vết xanh tím, mặc cho thằng em dữ tợn của mình thỏa thích rong ruổi trong huyệt mềm của cậu trai chưa thành niên…
Nghĩ đến đây, cả người hắn lại khô nóng bứt rứt, mấy năm nay bất luận ôm bao nhiêu nam nữ, không ai có thể cho hắn loại khoái cảm ngấm vào xương kia. Hắn gọi thuộc hạ tới, ra hiệu: “Theo em ấy, nhìn xem em ấy đi với ai.”
Bình luận truyện