An Cư Lạc Nghiệp
Chương 35: Giữ gìn cái đẹp
Giữ gìn cái đẹp
Đỗ Ngôn Mạch chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng đến thế.
Người kia giận rồi.
Trong quãng thời gian hai người qua lại, cho dù với Lợi Diệu Dương cũng chưa thấy y tỏ ra nóng giận như vậy, bất luận không vui cỡ nào cũng chỉ nhếch miệng hừ một tiếng, hoặc mắng vài câu mẹ nó là xong. Đỗ Ngôn Mạch không đuổi theo y, cậu cầm giày đứng dưới đèn đêm, bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình như rạn nứt một đường từ đôi giày chạy bộ loang lổ cũ mèm dưới chân, làm cậu rơi xuống vực sâu.
Tiết trời ấm áp, cả người cậu lại lạnh buốt.
Lạnh thấu xương.
Đỗ Ngôn Mạch biết, người nọ không làm gì sai, anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều. Anh ấy chỉ là… có khả năng đó, quá dư dả nên hào phóng đem cho. Anh ấy là người lớn, mình là con nít, một đứa con nít ngay cả tiền ăn hai ba chục đồng cũng phải tính toán chi li.
Hôm đó, Lợi Diệu Dương hỏi cậu: “Mày có thể cho người ta cái gì?”
Cậu bị bịt miệng, không thể trả lời, cậu muốn đáp rằng: chí ít sẽ không làm anh ấy cắt cổ tay. Nhưng câu hỏi này rất thực tế, đến giờ cậu vẫn không ngừng suy nghĩ: mình có thể cho anh ấy cái gì đây?
Không gì cả.
Ngay cả thân thể này cũng nhận từ bố mẹ, chỉ có một trái tim dần dần học cách ỷ lại dưới sự săn sóc dịu dàng của đối phương, nhưng đối phương có cần hay không lại là chuyện khác.
Ngay lập tức, Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy vô cùng áp lực. Cậu rất muốn làm người này ngay tại chỗ, chỉ khi nào cởi bỏ vẻ ngoài văn minh, bọn họ mới không có gì khác biệt, lẽ ra cậu nên cố định quan hệ của hai người ở giới hạn đó là được rồi, vậy thì cậu có thể giống như lúc trước, thản nhiên nhận lòng tốt mời ăn cơm của anh ấy, thậm chí có thể vui mừng nhận phần quà này ── cho dù có thích hay không.
Thế nhưng cậu lại không nể mặt từ chối người ta như thế.
“Em rất bối rối.” Cậu nói.
Thật sự, rất là bối rối.
Em không cho anh được gì cả, nhưng cái gì anh cũng có thể cho em.
Nghe cậu nói vậy, người nọ lộ ra biểu cảm như bị tát một cái, sau đó bỏ chạy. Trong nháy mắt ấy, Đỗ Ngôn Mạch biết mình sai rồi, cậu không đuổi kịp y, bởi vì bước chân nặng trĩu, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu đứng lặng thật lâu, chán chường ngồi xuống băng ghế trong công viên, lấy giày ra lần nữa.
Đôi giày mới tinh. Thiết kế, công năng, chất liệu, đều là hạng nhất.
Lẽ ra cậu nên ôn hòa một chút, mỉm cười nhận lấy là được rồi, người nọ sẽ vui vẻ, tất cả đều vui vẻ. Không phải cậu không làm được, cậu còn rất am hiểu nữa là khác. Đối mặt với ý tốt thỉnh thoảng của bố dượng, cậu vẫn có thể khách sáo lễ phép, đồng thời bày tỏ tâm trạng vui thích của mình một cách hợp lý, mẹ cậu mừng rỡ, cả gia đình hòa thuận, chỉ cần cậu phối hợp, chỉ cần cậu phối hợp…
Cậu không làm được.
Không làm được… trước mặt người nọ, cậu không thể dối trá đè nén cảm xúc thật của chính mình.
Cậu cầm giày, hít sâu một hơi, cuối cùng cởi giày cũ dưới chân ra.
Đỗ Ngôn Mạch đặt giày cũ vào hộp đựng giày mới, cậu từng nghe người ta nói, cuộc sống là một quá trình không ngừng mất đi, cậu mất bố đã là việc không thể xoay chuyển, tuyệt đối không thể mất thêm một người khác.
Cậu mang giày mới vào.
Kích thước không sai, vừa khít. Cậu đứng lên đi thử, sau đó nỗ lực chạy, thậm chí không gặp phải vấn đề cấn chân. Đỉnh giày hẳn là đã được nới rộng, ngón chân của cậu to hơn bình người thường, mặc dù size giày rất chính xác, nhưng mấy ngày đầu mới mang, chỏm chân thường sẽ bị đau, vậy mà lần này cảm giác khó chịu cực kỳ ít ỏi.
Vừa chân, như thể đã mang cả đời.
Ngay cả món quà tặng cậu, anh ấy cũng chuẩn bị cẩn thận chu đáo như thế.
Anh ấy tốt như vậy, đối xử với người khác tốt như vậy, vừa nghĩ tới việc anh ấy có thể bị tổn thương bởi lòng tự trọng tẻ nhạt của mình, Đỗ Ngôn Mạch lại đau lòng, buồn rầu đến mức không tài nào chịu nổi.
Cậu lấy di động ra, bấm gọi.
Không nhận.
Nhưng cậu không bỏ cuộc, cứ nhấn liên tục.
Nhấn vài lần, cậu càng lúc càng bất lực, ngón tay run rẩy, thì ra muốn cắt đứt lại đơn giản như thế ── người này không nhận tin tức người kia gửi cho là được rồi. Cậu gửi tin nhắn: “Xin anh nhận điện thoại của em.”
Không hồi âm.
Đến nước này, nguyên tắc hay cố chấp đều là phù du, cậu nịnh nọt viết ba chữ: “Xin lỗi anh.”
Đối phương thoáng cái đã xem thấu chiêu trò của cậu, hồi âm: “Tại sao lại xin lỗi?”
Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm. Người này, nếu thật sự muốn đoạn tuyệt với bạn, vậy thì ngay cả tin nhắn cũng chẳng thèm liếc, đừng nói là trả lời.
Cậu khơi dậy tinh thần, lần theo ký ức mong manh, tìm đến dưới lầu nhà An Cúc Nhạc, quả nhiên ── anh ấy ở nhà.
An Cúc Nhạc dùng tốc độ hối hả hấp tấp nhanh đến khó tin kéo rèm cửa sổ.
Anh ấy không muốn gặp cậu, không sao, cậu chờ được.
Tiếng đầu tiên, cậu biết An Cúc Nhạc còn đang giận, nhất là khi cậu tùy tiện tìm đến, nhưng cậu chỉ có thể dùng cách này đánh cuộc anh ấy sẽ mềm lòng. Tiếng thứ hai, cậu bắt đầu hoảng hốt.
Cậu thậm chí ước gì lát nữa trời sẽ đổ mưa to, vậy thì bất luận thế nào, anh ấy cũng sẽ cố nhịn đưa dù cho cậu.
Tiếng thứ ba… Đỗ Ngôn Mạch đã không còn cách nào diễn tả tâm trạng của mình.
Cậu chỉ có thể đợi.
Bởi vì nếu không đợi, cậu chỉ có thể đánh mất.
Cuối cùng, An Cúc Nhạc xuất hiện.
Trong khoảng thời gian đó, Đỗ Ngôn Mạch vắt óc nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào mới không làm người ta ghét bỏ, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể thuận theo bản năng, ôm siết lấy đối phương, cậu không muốn dùng tư thái đáng thương như vậy cầu xin cảm thông, nhưng mà… cậu không biết làm gì hơn.
Cậu quá sợ hãi.
Sợ như thể một người vừa trải qua mọi kiếp nạn, chỉ biết ôm chặt người mình thích, tìm sự an ủi chân thật.
Em thích anh, em thích anh, chỉ thích anh thôi…
Xin anh, đừng không cần em.
◎ ◎ ◎
Đêm khuya mười một giờ, An Cúc Nhạc muốn bảo Đỗ Ngôn Mạch trở về, nhưng cậu thiếu niên không chịu nghe theo, cánh tay vạm vỡ ngăm đen của cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn ôm ghì An Cúc Nhạc không buông, ở nơi đèn đường không chiếu tới, cứ ôm rồi hôn suốt.
Trước giờ An Cúc Nhạc hoàn toàn bó tay với sự bướng bỉnh của cậu thiếu niên, sau khi thừa nhận tình cảm, y lại càng hết cách. Với y mà nói, để hạ quyết tâm làm việc này thậm chí còn khó hơn quyết định yêu đương, nhưng cuối cùng y vẫn nén đau thốt ra: “Đến nhà tôi đi.”
Trước tiên hai người đến cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng và quần lót đổi giặt cho cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc đứng trước quầy đồ uống chọn Fanta quýt, thấy Đỗ Ngôn Mạch đứng trước quầy bao cao su, y cười bước tới: “Thích loại nào?”
Nghĩ kỹ lại, ở phương diện này bọn họ chưa nếm thử nhiều loại lắm, đáy mắt đen láy của Đỗ Ngôn Mạch dấy lên ánh sáng làm cho toàn thân An Cúc Nhạc nóng rần, cậu ấy suy tư hồi lâu… cuối cùng chọn huỳnh quang gắn bi.
An Cúc Nhạc cũng ngại nói mình từng chơi kiểu này rồi, nhưng chẳng có cảm giác gì, dù sao công dụng của bao cao su cũng chỉ thế thôi, gắn bi thì gắn bi.
Tính tiền xong, Đỗ Ngôn Mạch dắt tay y, hai người đàn ông với điệu bộ như thế, ở cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng qua đêm cộng thêm bao cao su, cho dù nhân viên cửa hàng bình tĩnh cỡ nào cũng nhịn không được liếc hai người thêm vài lần.
An Cúc Nhạc nửa thật nửa giả thở dài: “Cậu hại tôi mất sạch hình tượng trí thức nho nhã tại đây rồi.”
Đỗ Ngôn Mạch: “?”
An Cúc Nhạc cười nhéo nhéo mặt cậu ấy: “Chắc chắn nhân viên cửa hàng ở đằng sau đang nghĩ hai chúng ta có dan díu, hoặc đoán chúng ta ai trên ai dưới… uầy, tên đó đang nhìn mông tôi chòng chọc kìa…”
An Cúc Nhạc chú ý tới nhân viên kia qua ảnh phản chiếu trên thủy tinh, thuận miệng nói một câu, nào ngờ Đỗ Ngôn Mạch nghe xong, lập tức đứng chắn sau lưng y, ôm chầm lấy y, còn quay ra sau lườm một cái.
Nhân viên cửa hàng kia giật thót, câu “cảm ơn đã ghé qua” cũng không thốt nên lời.
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, Đỗ Ngôn Mạch móc ra một đồng tiền, đặt trong lòng bàn tay An Cúc Nhạc.
An Cúc Nhạc: “?”
Y ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa của động tác này, Đỗ Ngôn Mạch trả lời ngắn gọn: “Tập tục.”
“Ồ.” Nghe đâu tập tục của Đài Loan có nhiều cấm kỵ lắm, An Cúc Nhạc có cái từng nghe có cái chưa nghe, mà thôi kệ, cứ nhận vậy.
Nguồn :
Thấy y nhận, Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn hai người rồi sẽ có một ngày… đường ai nấy đi.
*Ở bên Đài Loan, người ta quan niệm tình nhân tặng giày cho nhau là không may, giống như mang đến điềm xấu người ấy sẽ bỏ bạn mà đi. Vì vậy nếu lỡ tặng thì có thể đưa một đồng tiền để giải xui, ngoài ra một đồng còn có ngụ ý là “ở cùng một chỗ”.
Khu nhà An Cúc Nhạc ở có thang máy, thế nhưng hai người lại dở hơi leo cầu thang thoát hiểm. An Cúc Nhạc liếc nhìn giày dưới chân cậu thiếu niên, rất vừa vặn, nhưng vẫn hỏi xác nhận: “Kích cỡ ok không?”
“… Ừm.” Tối nay vì giày mà hai người cãi nhau, Đỗ Ngôn Mạch không muốn nhắc tới cho lắm.
An Cúc Nhạc thầm nghĩ: Ân Chúa Công linh ghê, tặng giày quả nhiên không có chuyện tốt, hôm nay mới ra nông nỗi này.
Nhưng nhìn giày thật hợp với cậu ấy, nhìn cậu ấy đi thật thoải mái, An Cúc Nhạc đã thỏa mãn. Y giảng đạo lý cho cậu thiếu niên: “Cậu có từng nghe người cho còn có phúc hơn người nhận chưa? Tôi muốn kiếm chút phúc nên mới tặng quà cho cậu, cậu nhận là đem phúc cho tôi, đừng nghĩ cậu thiếu nợ tôi, huống chi đâu phải tôi không cần hồi báo, tôi muốn cậu mang nó chạy với tôi.”
Chạy được bao xa, thì bấy xa.
Đỗ Ngôn Mạch không đáp lời, chỉ có lòng bàn tay lại siết chặt thêm, An Cúc Nhạc nghĩ cậu ấy đã nghe hiểu.
Một lát sau, Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Có thể nào chỉ tặng lần này thôi không?”
“Được.” An Cúc Nhạc đáp, y hiểu, cậu thiếu niên có nguyên tắc và tự tôn của cậu ấy, từ nay về sau ở phương diện này, y sẽ không lắm chuyện.
Lúc mở cửa, An Cúc Nhạc nín thở, đèn trong nhà còn sáng, nhà này cực ít người đến, ngay cả bạn thân Kiều Khả Nam cũng chỉ ghé qua vài lần. Một phòng ngủ một phòng khách, cộng thêm một phòng bếp nhỏ, dùng quầy rượu và tủ thấp để phân tách không gian, trên cột nhà dán gạch gốm, đủ màu phối hợp, từng viên gạch một đều do tự tay An Cúc Nhạc dán lên.
Y kiên trì sống sao cho đẹp, hiển nhiên ngay cả không gian sống cũng phải thật là đẹp.
Đỗ Ngôn Mạch đứng trước cửa, nhìn xung quanh, nhìn thật lâu.
An Cúc Nhạc nhất thời có cảm giác như bị triệt để mổ xẻ, cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vách tường, giống như nhìn chằm chằm trái tim y. An Cúc Nhạc kiềm chế cảm giác ngượng ngùng… không thể dằn xuống, y xách túi đặt trên quầy bar, mở tủ lạnh hỏi: “Muốn uống gì?”
Không ai trả lời.
Trong tủ lạnh của An Cúc Nhạc toàn là Fanta quýt, y cố chấp chỉ uống thức uống có màu đẹp. Đỗ Ngôn Mạch có vẻ không mấy để tâm đến thức uống, vừa nãy ở cửa hàng tiện lợi cũng không chọn, nhưng Fanta có nhiều phẩm màu quá, không tốt cho sức khỏe. An Cúc Nhạc đóng tủ lạnh lại, mở tủ chứa đồ, đúng lúc thấy một hộp bột sôcôla ── phòng làm việc mua theo nhóm, Nhiễm Hiệt Vũ uống không hết, chia cho y một ít.
An Cúc Nhạc vừa lấy xuống, Đỗ Ngôn Mạch đã ôm chầm lấy y từ phía sau.
Dường như Đỗ Ngôn Mạch rất thích kiểu ôm này, có cảm giác như đang che thức ăn vậy, An Cúc Nhạc cười xoa đầu cậu ấy: “Tôi phải pha nước nóng, ôm như vậy nguy hiểm lắm…” Nói chưa hết câu, cằm đã bị nắm, cậu thiếu niên cúi đầu, hôn lên môi y.
“A…” Nụ hôn này rất sâu, An Cúc Nhạc bị hôn đến phát đau, mỗi lần hàm trên mẫn cảm bị tấn công, nước miếng lại nuốt không xuống trào ra… cộng thêm cằm dưới bị bóp, không thể nuốt suôn sẻ, ngay cả hít thở cũng chỉ có thể dựa vào mũi, khiến cho niêm mạc đau theo.
Đỗ Ngôn Mạch nuốt nước miếng trong miệng y, mút lưỡi của y, lưỡi của An Cúc Nhạc đã tê rần, hít thở không thông dẫn đến đầu óc từ từ choáng váng, y sắp đứng không vững, Đỗ Ngôn Mạch đỡ lấy y, cái thứ cứng ngắc bên dưới chọt giữa hai chân y.
Cậu thiếu niên rõ ràng đã động dục, trước khi mời cậu ấy vào nhà, không phải y chưa chuẩn bị, thậm chí còn mua cả bao cao su, nhưng y không nghĩ mọi việc lại tiến triển nhanh đến vậy, ngay cả cách hôn cũng bá đạo hiếm thấy. An Cúc Nhạc không quen lắm, dùng sức nâng đầu cậu thiếu niên, tách miệng ra, chỉ bạc dính dấp rơi xuống đất, in lại vết ướt.
An Cúc Nhạc thấy đáy mắt của cậu ấy, rất cuống quýt… rất u ám, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Khi nãy cậu nhìn gì vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch: “… Có mặt tường.”
Biết ngay mà. An Cúc Nhạc nâng trán, lau nước miếng bên khóe miệng: “À, một dạng trang trí thôi, thì… nói về nước miếng đi, chẳng hạn như tôi hôn cậu, trong cơ thể chúng ta đều tự có tế bào của đối phương, rồi lại hôn người khác, người khác sẽ có tế bào của tôi và cậu, sau đó… không ngừng không ngừng sinh sôi nảy nở, cuối cùng mọi người đều là một thể, quá hòa bình luôn, đúng không?”
Y giải thích nửa thật nửa giả, cũng không muốn cậu thiếu niên nghe hiểu, đừng tưởng thật là được: “Đó là một loại… ừm, hành vi nghệ thuật.”
Tóm lại mấy thứ kỳ lạ dị hợm làm người ta lườm nguýt, y toàn lôi câu này ra chống chế. Đỗ Ngôn Mạch ừ một tiếng, lập tức ôm lấy người trong lòng hôn một trận, hôn đến mức lần này An Cúc Nhạc thật sự đứng không vững, bị bế lên tủ bếp.
An Cúc Nhạc thở hổn hển, trong lúc ngượng ngùng chợt nghe cậu ấy nói: “Em không hiểu… nhưng mà em không thích.”
“?” An Cúc Nhạc nhướn nhướn mi mắt, lại nghe cậu ấy nói: “Em không muốn anh hôn người khác…”
“Được thôi.” An Cúc Nhạc đồng ý rất nhanh, Đỗ Ngôn Mạch chớp mắt mấy cái, không dám tin.
Bản chất của người này là không an phận, Đỗ Ngôn Mạch hiểu quá rõ, ở phương diện này, cậu cũng không tiện xen vào.
Nhưng mà anh ấy lại đồng ý… thẳng thắn dứt khoát như thế.
An Cúc Nhạc cười cười, y ngồi trên tủ bếp, hiếm khi mới cao hơn cậu thiếu niên. Y đưa tay kéo cổ Đỗ Ngôn Mạch, hôn lên mí mắt cậu ấy một cái, nói: “Từ nay về sau, những gì cậu không thích, tôi sẽ không làm.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Cậu nghĩ, tại sao anh ấy có thể làm đến nước này vì mình chứ?
Cậu nói ra nghi vấn của mình, An Cúc Nhạc vừa nghe, tròng mắt đảo lòng vòng: “Đúng ha, tại sao nhỉ…”
Y không trả lời, bắt đầu hôn những góc mẫn cảm trên mặt Đỗ Ngôn Mạch, bao gồm mí mắt, lỗ tai, toàn là điểm yếu của cậu ấy. Thân dưới vốn đã cương cứng của Đỗ Ngôn Mạch lại càng thêm khó nhịn, phồng lên tạo thành độ cong rõ ràng, An Cúc Nhạc cúi đầu nhìn lướt qua, thậm chí có thể tưởng tượng hình dạng dương vật bên trong.
Mặc dù lúc này nói ra hơi bị sát phong cảnh, chẳng qua năm đó anh Dương làm hết những chuyện y không thích, tổn hại y, cuối cùng tổn hại chết luôn. Trong cuộc sống, điều khó chấp nhận nhất chính là bị tổn hại, tổn hại tuổi xuân, tổn hại phong thái tao nhã, tổn hại tình cảm… cho nên, y tuyệt đối không tổn hại người khác.
Y muốn mỗi phút mỗi giây cậu thiếu niên ở bên mình đều là đẹp nhất tốt nhất mỹ mãn nhất.
Đây là điều mà y muốn giữ gìn.
Đỗ Ngôn Mạch chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng đến thế.
Người kia giận rồi.
Trong quãng thời gian hai người qua lại, cho dù với Lợi Diệu Dương cũng chưa thấy y tỏ ra nóng giận như vậy, bất luận không vui cỡ nào cũng chỉ nhếch miệng hừ một tiếng, hoặc mắng vài câu mẹ nó là xong. Đỗ Ngôn Mạch không đuổi theo y, cậu cầm giày đứng dưới đèn đêm, bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình như rạn nứt một đường từ đôi giày chạy bộ loang lổ cũ mèm dưới chân, làm cậu rơi xuống vực sâu.
Tiết trời ấm áp, cả người cậu lại lạnh buốt.
Lạnh thấu xương.
Đỗ Ngôn Mạch biết, người nọ không làm gì sai, anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều. Anh ấy chỉ là… có khả năng đó, quá dư dả nên hào phóng đem cho. Anh ấy là người lớn, mình là con nít, một đứa con nít ngay cả tiền ăn hai ba chục đồng cũng phải tính toán chi li.
Hôm đó, Lợi Diệu Dương hỏi cậu: “Mày có thể cho người ta cái gì?”
Cậu bị bịt miệng, không thể trả lời, cậu muốn đáp rằng: chí ít sẽ không làm anh ấy cắt cổ tay. Nhưng câu hỏi này rất thực tế, đến giờ cậu vẫn không ngừng suy nghĩ: mình có thể cho anh ấy cái gì đây?
Không gì cả.
Ngay cả thân thể này cũng nhận từ bố mẹ, chỉ có một trái tim dần dần học cách ỷ lại dưới sự săn sóc dịu dàng của đối phương, nhưng đối phương có cần hay không lại là chuyện khác.
Ngay lập tức, Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy vô cùng áp lực. Cậu rất muốn làm người này ngay tại chỗ, chỉ khi nào cởi bỏ vẻ ngoài văn minh, bọn họ mới không có gì khác biệt, lẽ ra cậu nên cố định quan hệ của hai người ở giới hạn đó là được rồi, vậy thì cậu có thể giống như lúc trước, thản nhiên nhận lòng tốt mời ăn cơm của anh ấy, thậm chí có thể vui mừng nhận phần quà này ── cho dù có thích hay không.
Thế nhưng cậu lại không nể mặt từ chối người ta như thế.
“Em rất bối rối.” Cậu nói.
Thật sự, rất là bối rối.
Em không cho anh được gì cả, nhưng cái gì anh cũng có thể cho em.
Nghe cậu nói vậy, người nọ lộ ra biểu cảm như bị tát một cái, sau đó bỏ chạy. Trong nháy mắt ấy, Đỗ Ngôn Mạch biết mình sai rồi, cậu không đuổi kịp y, bởi vì bước chân nặng trĩu, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu đứng lặng thật lâu, chán chường ngồi xuống băng ghế trong công viên, lấy giày ra lần nữa.
Đôi giày mới tinh. Thiết kế, công năng, chất liệu, đều là hạng nhất.
Lẽ ra cậu nên ôn hòa một chút, mỉm cười nhận lấy là được rồi, người nọ sẽ vui vẻ, tất cả đều vui vẻ. Không phải cậu không làm được, cậu còn rất am hiểu nữa là khác. Đối mặt với ý tốt thỉnh thoảng của bố dượng, cậu vẫn có thể khách sáo lễ phép, đồng thời bày tỏ tâm trạng vui thích của mình một cách hợp lý, mẹ cậu mừng rỡ, cả gia đình hòa thuận, chỉ cần cậu phối hợp, chỉ cần cậu phối hợp…
Cậu không làm được.
Không làm được… trước mặt người nọ, cậu không thể dối trá đè nén cảm xúc thật của chính mình.
Cậu cầm giày, hít sâu một hơi, cuối cùng cởi giày cũ dưới chân ra.
Đỗ Ngôn Mạch đặt giày cũ vào hộp đựng giày mới, cậu từng nghe người ta nói, cuộc sống là một quá trình không ngừng mất đi, cậu mất bố đã là việc không thể xoay chuyển, tuyệt đối không thể mất thêm một người khác.
Cậu mang giày mới vào.
Kích thước không sai, vừa khít. Cậu đứng lên đi thử, sau đó nỗ lực chạy, thậm chí không gặp phải vấn đề cấn chân. Đỉnh giày hẳn là đã được nới rộng, ngón chân của cậu to hơn bình người thường, mặc dù size giày rất chính xác, nhưng mấy ngày đầu mới mang, chỏm chân thường sẽ bị đau, vậy mà lần này cảm giác khó chịu cực kỳ ít ỏi.
Vừa chân, như thể đã mang cả đời.
Ngay cả món quà tặng cậu, anh ấy cũng chuẩn bị cẩn thận chu đáo như thế.
Anh ấy tốt như vậy, đối xử với người khác tốt như vậy, vừa nghĩ tới việc anh ấy có thể bị tổn thương bởi lòng tự trọng tẻ nhạt của mình, Đỗ Ngôn Mạch lại đau lòng, buồn rầu đến mức không tài nào chịu nổi.
Cậu lấy di động ra, bấm gọi.
Không nhận.
Nhưng cậu không bỏ cuộc, cứ nhấn liên tục.
Nhấn vài lần, cậu càng lúc càng bất lực, ngón tay run rẩy, thì ra muốn cắt đứt lại đơn giản như thế ── người này không nhận tin tức người kia gửi cho là được rồi. Cậu gửi tin nhắn: “Xin anh nhận điện thoại của em.”
Không hồi âm.
Đến nước này, nguyên tắc hay cố chấp đều là phù du, cậu nịnh nọt viết ba chữ: “Xin lỗi anh.”
Đối phương thoáng cái đã xem thấu chiêu trò của cậu, hồi âm: “Tại sao lại xin lỗi?”
Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm. Người này, nếu thật sự muốn đoạn tuyệt với bạn, vậy thì ngay cả tin nhắn cũng chẳng thèm liếc, đừng nói là trả lời.
Cậu khơi dậy tinh thần, lần theo ký ức mong manh, tìm đến dưới lầu nhà An Cúc Nhạc, quả nhiên ── anh ấy ở nhà.
An Cúc Nhạc dùng tốc độ hối hả hấp tấp nhanh đến khó tin kéo rèm cửa sổ.
Anh ấy không muốn gặp cậu, không sao, cậu chờ được.
Tiếng đầu tiên, cậu biết An Cúc Nhạc còn đang giận, nhất là khi cậu tùy tiện tìm đến, nhưng cậu chỉ có thể dùng cách này đánh cuộc anh ấy sẽ mềm lòng. Tiếng thứ hai, cậu bắt đầu hoảng hốt.
Cậu thậm chí ước gì lát nữa trời sẽ đổ mưa to, vậy thì bất luận thế nào, anh ấy cũng sẽ cố nhịn đưa dù cho cậu.
Tiếng thứ ba… Đỗ Ngôn Mạch đã không còn cách nào diễn tả tâm trạng của mình.
Cậu chỉ có thể đợi.
Bởi vì nếu không đợi, cậu chỉ có thể đánh mất.
Cuối cùng, An Cúc Nhạc xuất hiện.
Trong khoảng thời gian đó, Đỗ Ngôn Mạch vắt óc nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào mới không làm người ta ghét bỏ, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể thuận theo bản năng, ôm siết lấy đối phương, cậu không muốn dùng tư thái đáng thương như vậy cầu xin cảm thông, nhưng mà… cậu không biết làm gì hơn.
Cậu quá sợ hãi.
Sợ như thể một người vừa trải qua mọi kiếp nạn, chỉ biết ôm chặt người mình thích, tìm sự an ủi chân thật.
Em thích anh, em thích anh, chỉ thích anh thôi…
Xin anh, đừng không cần em.
◎ ◎ ◎
Đêm khuya mười một giờ, An Cúc Nhạc muốn bảo Đỗ Ngôn Mạch trở về, nhưng cậu thiếu niên không chịu nghe theo, cánh tay vạm vỡ ngăm đen của cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn ôm ghì An Cúc Nhạc không buông, ở nơi đèn đường không chiếu tới, cứ ôm rồi hôn suốt.
Trước giờ An Cúc Nhạc hoàn toàn bó tay với sự bướng bỉnh của cậu thiếu niên, sau khi thừa nhận tình cảm, y lại càng hết cách. Với y mà nói, để hạ quyết tâm làm việc này thậm chí còn khó hơn quyết định yêu đương, nhưng cuối cùng y vẫn nén đau thốt ra: “Đến nhà tôi đi.”
Trước tiên hai người đến cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng và quần lót đổi giặt cho cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc đứng trước quầy đồ uống chọn Fanta quýt, thấy Đỗ Ngôn Mạch đứng trước quầy bao cao su, y cười bước tới: “Thích loại nào?”
Nghĩ kỹ lại, ở phương diện này bọn họ chưa nếm thử nhiều loại lắm, đáy mắt đen láy của Đỗ Ngôn Mạch dấy lên ánh sáng làm cho toàn thân An Cúc Nhạc nóng rần, cậu ấy suy tư hồi lâu… cuối cùng chọn huỳnh quang gắn bi.
An Cúc Nhạc cũng ngại nói mình từng chơi kiểu này rồi, nhưng chẳng có cảm giác gì, dù sao công dụng của bao cao su cũng chỉ thế thôi, gắn bi thì gắn bi.
Tính tiền xong, Đỗ Ngôn Mạch dắt tay y, hai người đàn ông với điệu bộ như thế, ở cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng qua đêm cộng thêm bao cao su, cho dù nhân viên cửa hàng bình tĩnh cỡ nào cũng nhịn không được liếc hai người thêm vài lần.
An Cúc Nhạc nửa thật nửa giả thở dài: “Cậu hại tôi mất sạch hình tượng trí thức nho nhã tại đây rồi.”
Đỗ Ngôn Mạch: “?”
An Cúc Nhạc cười nhéo nhéo mặt cậu ấy: “Chắc chắn nhân viên cửa hàng ở đằng sau đang nghĩ hai chúng ta có dan díu, hoặc đoán chúng ta ai trên ai dưới… uầy, tên đó đang nhìn mông tôi chòng chọc kìa…”
An Cúc Nhạc chú ý tới nhân viên kia qua ảnh phản chiếu trên thủy tinh, thuận miệng nói một câu, nào ngờ Đỗ Ngôn Mạch nghe xong, lập tức đứng chắn sau lưng y, ôm chầm lấy y, còn quay ra sau lườm một cái.
Nhân viên cửa hàng kia giật thót, câu “cảm ơn đã ghé qua” cũng không thốt nên lời.
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, Đỗ Ngôn Mạch móc ra một đồng tiền, đặt trong lòng bàn tay An Cúc Nhạc.
An Cúc Nhạc: “?”
Y ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa của động tác này, Đỗ Ngôn Mạch trả lời ngắn gọn: “Tập tục.”
“Ồ.” Nghe đâu tập tục của Đài Loan có nhiều cấm kỵ lắm, An Cúc Nhạc có cái từng nghe có cái chưa nghe, mà thôi kệ, cứ nhận vậy.
Nguồn :
Thấy y nhận, Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn hai người rồi sẽ có một ngày… đường ai nấy đi.
*Ở bên Đài Loan, người ta quan niệm tình nhân tặng giày cho nhau là không may, giống như mang đến điềm xấu người ấy sẽ bỏ bạn mà đi. Vì vậy nếu lỡ tặng thì có thể đưa một đồng tiền để giải xui, ngoài ra một đồng còn có ngụ ý là “ở cùng một chỗ”.
Khu nhà An Cúc Nhạc ở có thang máy, thế nhưng hai người lại dở hơi leo cầu thang thoát hiểm. An Cúc Nhạc liếc nhìn giày dưới chân cậu thiếu niên, rất vừa vặn, nhưng vẫn hỏi xác nhận: “Kích cỡ ok không?”
“… Ừm.” Tối nay vì giày mà hai người cãi nhau, Đỗ Ngôn Mạch không muốn nhắc tới cho lắm.
An Cúc Nhạc thầm nghĩ: Ân Chúa Công linh ghê, tặng giày quả nhiên không có chuyện tốt, hôm nay mới ra nông nỗi này.
Nhưng nhìn giày thật hợp với cậu ấy, nhìn cậu ấy đi thật thoải mái, An Cúc Nhạc đã thỏa mãn. Y giảng đạo lý cho cậu thiếu niên: “Cậu có từng nghe người cho còn có phúc hơn người nhận chưa? Tôi muốn kiếm chút phúc nên mới tặng quà cho cậu, cậu nhận là đem phúc cho tôi, đừng nghĩ cậu thiếu nợ tôi, huống chi đâu phải tôi không cần hồi báo, tôi muốn cậu mang nó chạy với tôi.”
Chạy được bao xa, thì bấy xa.
Đỗ Ngôn Mạch không đáp lời, chỉ có lòng bàn tay lại siết chặt thêm, An Cúc Nhạc nghĩ cậu ấy đã nghe hiểu.
Một lát sau, Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Có thể nào chỉ tặng lần này thôi không?”
“Được.” An Cúc Nhạc đáp, y hiểu, cậu thiếu niên có nguyên tắc và tự tôn của cậu ấy, từ nay về sau ở phương diện này, y sẽ không lắm chuyện.
Lúc mở cửa, An Cúc Nhạc nín thở, đèn trong nhà còn sáng, nhà này cực ít người đến, ngay cả bạn thân Kiều Khả Nam cũng chỉ ghé qua vài lần. Một phòng ngủ một phòng khách, cộng thêm một phòng bếp nhỏ, dùng quầy rượu và tủ thấp để phân tách không gian, trên cột nhà dán gạch gốm, đủ màu phối hợp, từng viên gạch một đều do tự tay An Cúc Nhạc dán lên.
Y kiên trì sống sao cho đẹp, hiển nhiên ngay cả không gian sống cũng phải thật là đẹp.
Đỗ Ngôn Mạch đứng trước cửa, nhìn xung quanh, nhìn thật lâu.
An Cúc Nhạc nhất thời có cảm giác như bị triệt để mổ xẻ, cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vách tường, giống như nhìn chằm chằm trái tim y. An Cúc Nhạc kiềm chế cảm giác ngượng ngùng… không thể dằn xuống, y xách túi đặt trên quầy bar, mở tủ lạnh hỏi: “Muốn uống gì?”
Không ai trả lời.
Trong tủ lạnh của An Cúc Nhạc toàn là Fanta quýt, y cố chấp chỉ uống thức uống có màu đẹp. Đỗ Ngôn Mạch có vẻ không mấy để tâm đến thức uống, vừa nãy ở cửa hàng tiện lợi cũng không chọn, nhưng Fanta có nhiều phẩm màu quá, không tốt cho sức khỏe. An Cúc Nhạc đóng tủ lạnh lại, mở tủ chứa đồ, đúng lúc thấy một hộp bột sôcôla ── phòng làm việc mua theo nhóm, Nhiễm Hiệt Vũ uống không hết, chia cho y một ít.
An Cúc Nhạc vừa lấy xuống, Đỗ Ngôn Mạch đã ôm chầm lấy y từ phía sau.
Dường như Đỗ Ngôn Mạch rất thích kiểu ôm này, có cảm giác như đang che thức ăn vậy, An Cúc Nhạc cười xoa đầu cậu ấy: “Tôi phải pha nước nóng, ôm như vậy nguy hiểm lắm…” Nói chưa hết câu, cằm đã bị nắm, cậu thiếu niên cúi đầu, hôn lên môi y.
“A…” Nụ hôn này rất sâu, An Cúc Nhạc bị hôn đến phát đau, mỗi lần hàm trên mẫn cảm bị tấn công, nước miếng lại nuốt không xuống trào ra… cộng thêm cằm dưới bị bóp, không thể nuốt suôn sẻ, ngay cả hít thở cũng chỉ có thể dựa vào mũi, khiến cho niêm mạc đau theo.
Đỗ Ngôn Mạch nuốt nước miếng trong miệng y, mút lưỡi của y, lưỡi của An Cúc Nhạc đã tê rần, hít thở không thông dẫn đến đầu óc từ từ choáng váng, y sắp đứng không vững, Đỗ Ngôn Mạch đỡ lấy y, cái thứ cứng ngắc bên dưới chọt giữa hai chân y.
Cậu thiếu niên rõ ràng đã động dục, trước khi mời cậu ấy vào nhà, không phải y chưa chuẩn bị, thậm chí còn mua cả bao cao su, nhưng y không nghĩ mọi việc lại tiến triển nhanh đến vậy, ngay cả cách hôn cũng bá đạo hiếm thấy. An Cúc Nhạc không quen lắm, dùng sức nâng đầu cậu thiếu niên, tách miệng ra, chỉ bạc dính dấp rơi xuống đất, in lại vết ướt.
An Cúc Nhạc thấy đáy mắt của cậu ấy, rất cuống quýt… rất u ám, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Khi nãy cậu nhìn gì vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch: “… Có mặt tường.”
Biết ngay mà. An Cúc Nhạc nâng trán, lau nước miếng bên khóe miệng: “À, một dạng trang trí thôi, thì… nói về nước miếng đi, chẳng hạn như tôi hôn cậu, trong cơ thể chúng ta đều tự có tế bào của đối phương, rồi lại hôn người khác, người khác sẽ có tế bào của tôi và cậu, sau đó… không ngừng không ngừng sinh sôi nảy nở, cuối cùng mọi người đều là một thể, quá hòa bình luôn, đúng không?”
Y giải thích nửa thật nửa giả, cũng không muốn cậu thiếu niên nghe hiểu, đừng tưởng thật là được: “Đó là một loại… ừm, hành vi nghệ thuật.”
Tóm lại mấy thứ kỳ lạ dị hợm làm người ta lườm nguýt, y toàn lôi câu này ra chống chế. Đỗ Ngôn Mạch ừ một tiếng, lập tức ôm lấy người trong lòng hôn một trận, hôn đến mức lần này An Cúc Nhạc thật sự đứng không vững, bị bế lên tủ bếp.
An Cúc Nhạc thở hổn hển, trong lúc ngượng ngùng chợt nghe cậu ấy nói: “Em không hiểu… nhưng mà em không thích.”
“?” An Cúc Nhạc nhướn nhướn mi mắt, lại nghe cậu ấy nói: “Em không muốn anh hôn người khác…”
“Được thôi.” An Cúc Nhạc đồng ý rất nhanh, Đỗ Ngôn Mạch chớp mắt mấy cái, không dám tin.
Bản chất của người này là không an phận, Đỗ Ngôn Mạch hiểu quá rõ, ở phương diện này, cậu cũng không tiện xen vào.
Nhưng mà anh ấy lại đồng ý… thẳng thắn dứt khoát như thế.
An Cúc Nhạc cười cười, y ngồi trên tủ bếp, hiếm khi mới cao hơn cậu thiếu niên. Y đưa tay kéo cổ Đỗ Ngôn Mạch, hôn lên mí mắt cậu ấy một cái, nói: “Từ nay về sau, những gì cậu không thích, tôi sẽ không làm.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Cậu nghĩ, tại sao anh ấy có thể làm đến nước này vì mình chứ?
Cậu nói ra nghi vấn của mình, An Cúc Nhạc vừa nghe, tròng mắt đảo lòng vòng: “Đúng ha, tại sao nhỉ…”
Y không trả lời, bắt đầu hôn những góc mẫn cảm trên mặt Đỗ Ngôn Mạch, bao gồm mí mắt, lỗ tai, toàn là điểm yếu của cậu ấy. Thân dưới vốn đã cương cứng của Đỗ Ngôn Mạch lại càng thêm khó nhịn, phồng lên tạo thành độ cong rõ ràng, An Cúc Nhạc cúi đầu nhìn lướt qua, thậm chí có thể tưởng tượng hình dạng dương vật bên trong.
Mặc dù lúc này nói ra hơi bị sát phong cảnh, chẳng qua năm đó anh Dương làm hết những chuyện y không thích, tổn hại y, cuối cùng tổn hại chết luôn. Trong cuộc sống, điều khó chấp nhận nhất chính là bị tổn hại, tổn hại tuổi xuân, tổn hại phong thái tao nhã, tổn hại tình cảm… cho nên, y tuyệt đối không tổn hại người khác.
Y muốn mỗi phút mỗi giây cậu thiếu niên ở bên mình đều là đẹp nhất tốt nhất mỹ mãn nhất.
Đây là điều mà y muốn giữ gìn.
Bình luận truyện