An Cư Lạc Nghiệp
Chương 68: Phiên ngoại Cặp vợ chồng nào chẳng cãi nhau
Nguồn : bachhoacac.wordpress.com
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Cặp vợ chồng nào chẳng cãi nhau
Gần đây, An Cúc Nhạc trở thành khách quen của box hôn nhân.
Cuộc sống ngày càng bình thản, ở phương diện nào đó mà nói đúng là chuyện tốt, thế nhưng An Cúc Nhạc cứ thấy sốt ruột khó tả… giống như sống lâu ngày trong trời đông u ám mưa phùn bao phủ, hoặc có người ở sau lưng không ngừng lầm bầm lẩm bẩm. Tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng tâm trạng không hẳn là tốt.
Nguyên nhân vì đâu? Case làm không xong? Hoặc mình và sếp như sống ở hai đầu Trái đất và sao Hỏa? Hoặc chiếu mấy trăm tập phim đất tổ nội dung giống nhau mà diễn mãi chẳng xong? Hình như cũng có chút. (Phim đất tổ: Nằm mà cũng trúng đạn)
An Cúc Nhạc vùi đầu trước bàn, rõ ràng nên ngoan ngoãn làm việc, thế nhưng ngón tay vẫn không thể khống chế bấm mở trình duyệt lần thứ mười tám triệu, chui vào box hôn nhân.
Bên trong thảo luận sôi nổi, quanh năm duy trì trạng thái chói sáng, phản ánh những vấn đề khác nhau trong các giai đoạn của đời người. An Cúc Nhạc chán ơi là chán, y chống cằm nhìn từng trang một, đoạn gõ phím hỏi con gái: “Cậu với lão nhà cậu có cãi nhau không?”
Joke Nam: “Cãi chứ, sao không cãi được?”
An Cúc Nhạc ngạc nhiên: “Hắn mà cũng cãi với cậu à?”
Joke Nam: “Sao lại không? Lần trước em lỡ miệng nói ông già xấu xa, ước chừng nguyên tuần lễ ổng ngủ đưa lưng về phía em.”
Hiếm khi bắt được cơ hội trách móc lão nhà mình, Kiều Khả Nam kể tràng giang đại hải, An Cúc Nhạc thấy rất thú vị, bèn hồi âm: “Hắn có nhiều khuyết điểm như vậy mà cậu còn ở bên hắn?”
“Ầy,” Joke Nam: “Bản thân em cũng chẳng khá hơn là bao, cuộc sống mà, nếu không phải vì thích, cần gì tính toán so đo, phí phạm thể lực cãi nhau?”
Hoa Cúc Đen: “Chẳng phải có người nói, yêu một người thì đừng thay đổi người đó sao?”
“Ọe!” Kiều Khả Nam chọn một cái emo khinh bỉ. “Chỉ có mấy người chưa thật sự yêu đương mới nói thế thôi, anh tưởng con người là mảnh ghép hình thật à? Ráp một cái là sống yên lành với nhau cả đời, mà không phải là anh lùi một bước em lùi một bước, mài giũa lẫn nhau đến khi phù hợp?”
Ừm, rất có lý, trước đây y cũng từng cho rằng nên cãi với Đỗ Ngôn Mạch một trận, đáng tiếc không tìm được lý do, y thừa nhận mình ăn rảnh ở không, dứt khoát quay về box chị em, hấp thu một chút “linh cảm” trong đó.
Xoẹt, một chủ đề mới đăng thu hút ánh mắt của y —— (Tán dóc) Làm chuyện gì sẽ khiến chồng nổi điên?
Bên trong là một chuỗi thảo luận, có người nói lỡ tay đập vỡ mô hình xe hơi mà chồng quý như vàng, làm trầy sản phẩm 3C của chồng, xóa sạch ổ đĩa D của chồng, ăn cái gì ở trong xe… nhiều vô số kể, không phải là ít.
*Sản phẩm 3C (Computer, Communication, Consumer Electronics) là sản phẩm điện tử dân dụng nói chung như máy tính, di động, v.v…
Sau đó y nhìn thấy một post viết: Lần trước tui lấy dao cạo râu của chồng cạo lông chân, chồng không thèm nói chuyện với tui suốt ba ngày luôn.
Bên dưới toàn cười hô hố, chẳng ai đồng tình, ngoài ra còn nói đồng chí kia thật đáng thương… An Cúc Nhạc cũng phá lên cười.
Dao cạo râu, nghe là thấy sặc mùi đàn ông, thế mà lại bị lấy đi cạo… lông chân, chắc đồng chí kia cũng á khẩu.
Sau đó nghĩ lại, hình như mình chẳng mấy chú ý việc cậu thanh niên cạo râu.
An Cúc Nhạc vào nhà vệ sinh, thấy dao cạo râu đặt trên bồn rửa tay, y cầm lên ngắm nghía: Là loại bình thường nhất, còn chẳng có ba lưỡi hay bốn lưỡi. An Cúc Nhạc ít khi cạo lông, thỉnh thoảng mọc vài cọng thì nhổ hết, vậy nên không để ý sản phẩm ở phương diện này.
Lên mạng tra một chút mới phát hiện tầm quan trọng của dao cạo râu với đàn ông tương đương băng vệ sinh với phái nữ, nhất định không được hại da. An Cúc Nhạc nghiên cứu một lát, quyết định mua cái dao cạo xịn cho người yêu.
Đặt hàng xong, cái cũ xem như vô dụng, An Cúc Nhạc nảy sinh ý định xấu xa: Nếu lấy dao cạo râu của cậu ấy cạo lông, cậu ấy sẽ có phản ứng gì?
Ít nhất sẽ có chút “buồn nôn” nhỉ? Tình huống do y tưởng tượng là chờ Đỗ Ngôn Mạch giận lẫy xong, y sẽ lấy dao cạo mới ra, nói tôi hao tâm tổn trí quá trời luôn, cũng vì thấy dao cạo của cậu đã cũ, thế nên trước khi nó giải ngũ cho nó thực hiện giá trị làm dao cuối cùng thôi.
An Cúc Nhạc vừa nghĩ vừa hầm hừ, cầm dao cạo khoa tay múa chân một lát mới phát hiện… ặc, không có lông để cạo.
Lông chân không dài, lông nách cũng ít, cạo nữa thì sạch luôn, tính đi tính lại chỉ còn tóc và lông mu là cạo được…
Được rồi, cạo đại vậy. An Cúc Nhạc cởi quần, xớn lông ở vùng bẹn, sợ Đỗ Ngôn Mạch không phát hiện, y còn nhặt một cọng lông xoăn, cắm vào ngay chính giữa kẽ dao.
Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, y chờ người yêu về nhà.
Hiếm khi có ngày nghỉ, Đỗ Ngôn Mạch tụ họp với nhóm bạn trước đây cùng đi du lịch. An Cúc Nhạc cứ tưởng cậu ấy sẽ về muộn, ai ngờ hơn tám giờ đã trở lại. Cả người cậu ấy nồng nặc mùi rượu, thấy An Cúc Nhạc là đòi ôm, An Cúc Nhạc bóp mũi, rõ là chê bai, Đỗ Ngôn Mạch giơ tay lên ngửi thử: “Xin lỗi, nặng mùi lắm hả anh?”
An Cúc Nhạc: “Hôi quá.” —— Chẳng thèm nghĩ lại xem mọi khi người thật sự ham uống là ai.
Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy em đi tắm trước.”
Cậu thanh niên có thể chất tốt, không dễ say, nhưng hôm nay xem như uống quá chén, bước chân cũng chuệnh choạng. An Cúc Nhạc nhìn mà hoảng, vội vàng bước tới đỡ, Đỗ Ngôn Mạch khẽ nhếch miệng, cúi đầu hôn môi y một cái, thừa dịp có rượu thêm can đảm gọi một tiếng: “Vợ à.”
An Cúc Nhạc hơi sửng sốt, suýt nữa buông tay ném người xuống đất.
Bình thường y chẳng kiêng kỵ gì, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với vấn đề xưng hô, muốn thấy y xù lông, gọi thẳng tên là được.
Có lần Đỗ Ngôn Mạch hỏi tại sao anh không thích gọi tên như thế? An Cúc Nhạc ngập ngừng hồi lâu, làu bàu: “Ớn quá.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Hả?”
An Cúc Nhạc: “Thì ớn quá đó! Nổi da gà khắp người rồi, mắc ~ ói ~ à ~~”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Có thể chấp nhận cách gọi ‘anh Hoa cúc’ chẳng giống ai mà lại không cho gọi tên, Đỗ Ngôn Mạch quả thật không hiểu logic của việc này.
An Cúc Nhạc nghiến răng: “Nói chung cậu đừng kêu bậy bạ!”
“… Ồ.”
Tên của An Cúc Nhạc là do ông nội đặt, ông nội về cõi tiên nhiều năm, An Cúc Nhạc gần như không có ấn tượng gì, chỉ nhớ hồi bé nghịch ngợm, thường chơi oẳn tù tì với anh họ xem ai đi giật râu ông nội. Ông nội lớn tuổi, cả ngày mắt mũi lim dim, mỗi lần anh họ giật đều chẳng sao, nhưng hễ đổi thành y là bị phát hiện ngay, lúc đó ông nội sẽ trợn to cặp mắt già nua, dùng sức lực không hợp với tuổi mình quát to: “Cúc Nhạc!”
Dần dà dần dà, cứ ai gọi thẳng tên y là coi như tai vạ ập đầu.
Vậy không kêu tên, kêu cái khác được nhỉ? “Vợ à.” Đỗ Ngôn Mạch lại gọi tiếng nữa.
Mượn rượu giả điên. An Cúc Nhạc lười so đo, chỉ lầm bầm: “Ai là vợ cậu?”
Đỗ Ngôn Mạch cười: “Anh.”
An Cúc Nhạc hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng không phản bác. Vớ vẩn, ngoại trừ y còn có thể là ai?
Y đỡ cậu thanh niên vào phòng tắm, đang định ra ngoài thì bị cậu ấy ôm eo từ đằng sau, suýt chút nữa té ngã.
Đỗ Ngôn Mạch giữ chặt y, thì thầm bên tai y: “Tắm chung đi.”
Xương cụt của An Cúc Nhạc tê rần, thằng nhóc này càng lớn càng giỏi khiêu khích người. “Tôi tắm rồi… a!” Cậu thanh niên mở vòi nước, nước lạnh chưa chuyển nóng xối xuống, An Cúc Nhạc kêu một tiếng, nửa người trên ướt nhẹp, không khỏi quay đầu lườm cậu ấy.
Đỗ Ngôn Mạch tỏ vẻ chẳng sao, tự cởi quần áo của mình, rồi cởi cho An Cúc Nhạc: “Tắm với em.”
“……” Cậu thanh niên hễ say là cười, như thể bị cồn bóp mềm dây thần kinh mặt vậy. An Cúc Nhạc chịu thua bộ dạng này của cậu ấy, đành phải hầu cậu ấy tắm lần hai.
Nước ấm chuyển nóng, hai thân thể dưới vòi sen dán sát vào nhau, Đỗ Ngôn Mạch vẫn còn nhớ cả người mình nồng nặc mùi rượu, phải lo mà tắm trước. An Cúc Nhạc tắm rồi, đứng bên cạnh xối nước chán quá nên quyết định phá người ta, y lấy hai đống bọt xà phòng bôi lên ngực cậu thanh niên, “Cậu nhìn nè, ngực bự.”
May là Đỗ Ngôn Mạch không bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn tắm tiếp.
Cậu sờ sờ cằm, râu lại dài ra rồi, thế là nặn kem cạo râu bôi lên mặt. Nhìn cảnh tượng này, An Cúc Nhạc cảm thấy thật mới lạ —— Cạo râu phải có kem cạo râu phụ trợ, nếu không dễ bị trầy mặt, buổi sáng cạo râu sẽ làm ướt cả người, rất phiền phức, vậy nên thông thường Đỗ Ngôn Mạch toàn cạo vào buổi tối lúc đi tắm.
Ước chừng ba ngày một lần, An Cúc Nhạc chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường.
Chú ý tới ánh mắt của An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch chủ động hỏi: “Muốn cạo không?”
An Cúc Nhạc: “Không cần, tôi không có mọc râu.”
Nghe vậy, Đỗ Ngôn Mạch vuốt ve gò má của người yêu, xúc cảm nơi đầu ngón tay chạm đến vô cùng mịn màng, không có tí lông nào. “Đúng thật, rất mịn màng.”
“À ha ~” An Cúc Nhạc đắc ý.
Đỗ Ngôn Mạch buồn cười, đang định cạo râu thì phát hiện trong kẽ lưỡi dao có vướng thứ gì đó, cậu lấy ra xem thử, là một sợi lông hơi cong nhạt màu. Cậu liếc về phía An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc âm thầm “úi úi” trong lòng, sắp đổi sắc mặt hả? Chậc chậc, muốn chụp lại quá, nhưng mà phòng tắm có nước, không thể đem di động vào… Ghét ghê!
Đỗ Ngôn Mạch nhìn kỹ sợi lông kia nhiều lần: “Cái này… là gì?”
An Cúc Nhạc: “Lông của tôi.”
Đỗ Ngôn Mạch nhướn mày: “Lông chỗ nào?”
“Lông mu.”
Đỗ Ngôn Mạch liếc xuống dưới, bày tỏ: “Chưa cạo sạch.”
Nhảm nhí, khi không ai lại đi cạo sạch lông mu?
Còn chưa kịp chế giễu thì đã bị kéo qua, cậu thanh niên một tay giơ dao cạo, một tay ghìm chặt y, nói: “Em giúp anh.”
“Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch mặt không đổi sắc mài dao xoèn xoẹt, đáy mắt le lói ánh sáng bén nhọn như dao cạo: “Giúp anh cạo sạch.”
…
An Cúc Nhạc muốn chạy nhưng chạy không thoát, người yêu chỉ dùng một tay là có thể túm lấy y. Y kêu í ới, bình thường có lẽ Đỗ Ngôn Mạch sẽ tha cho y, nhưng hôm nay cậu ấy say thật.
Cậu thanh niên ghìm chặt An Cúc Nhạc với sự bá đạo và quả quyết trước nay chưa từng có, đoạn mở bung chân y, bôi kem cạo râu trắng muốt lên lông vùng kín của đối phương.
Chuyện này quá ư bẽ mặt, vừa nghĩ đến số phận lát nữa làm gà trụi lông, An Cúc Nhạc có mặt dày hay chịu chơi cỡ nào cũng đỡ không nổi, y vẫn cố giãy giụa, nhưng cậu thanh niên lại bóp hai túi của y một cái: “Đừng lộn xộn, cắt trúng chỗ khác thì tiêu đấy.”
Dứt lời liền bắt đầu cạo.
Trời ~~ đất ~~ ơi! An Cúc Nhạc che mặt, không dám nhìn, chỉ cảm thấy chỗ háng ngưa ngứa. Động tác của cậu thanh niên rất nhẹ nhàng, một tay cầm dao một tay vuốt ve, cạo qua cạo lại, nơi mẫn cảm nhất của đàn ông bị đối xử như vậy, khó tránh không có cảm giác, An Cúc Nhạc hơi cương, vừa khéo để lộ phần bên dưới, Đỗ Ngôn Mạch ra hiệu: “Giạng chân.”
An Cúc Nhạc chần chừ không làm theo.
Đỗ Ngôn Mạch: “Không giạng em cạo không tới, như vậy xấu lắm.”
Chữ cuối cùng tuyệt đối là điểm nhột của An Cúc Nhạc, thôi thôi, nếu đã đến nước này, cạo sạch luôn cho rồi.
An Cúc Nhạc chậm chạp giạng chân, thật ra thường ngày y cũng xử lý cẩn thận, đáy chậu luôn trơn nhẵn sạch sẽ. Đỗ Ngôn Mạch thay y cạo một ít lông còn thừa, sau đó cầm vòi sen xối sạch bọt.
“A…” Sau khi cạo lông, da thịt thường sẽ cực kỳ nhạy cảm, cảm giác dòng nước chảy thẳng xuống da khó mà diễn tả bằng lời, vừa tê lại vừa ngứa. An Cúc Nhạc mắt ngấn nước, cúi đầu liếc một cái, chỉ thấy phía dưới nhẵn bóng, cậu nhỏ đỏ thẫm ngẩng cao, thoạt nhìn rất nổi bật.
Được rồi, ít nhất trym nhìn to hơn…
Đỗ Ngôn Mạch hôn gậy thịt run run của y, há miệng ngậm vào, nuốt đến tận cùng. Cả người An Cúc Nhạc giật nảy, phiến môi mềm mại của cậu thanh niên kề sát vùng kín của y, không có lông che chở, cảm giác kỳ dị này làm y hít sâu một hơi, máu đua nhau tập trung ở bụng dưới, y đã cương hoàn toàn, dương vật nhồi trong khoang miệng nóng bỏng của cậu thanh niên, chủ động ưỡn hông cọ xát.
Đỗ Ngôn Mạch siết chặt miệng, dùng sức mút.
“Hưm… a…” Tiếng thở dốc bất giác tăng thêm, dương vật căng cứng, lỗ niệu đạo nhức xót, toàn thân nóng hừng hực, An Cúc Nhạc xoa ngực, tự nhéo núm vú của chính mình, mượn đau đớn từ đó để làm dịu khoái cảm quá mãnh liệt.
Nhưng rồi một giây sau, ngón tay chẳng biết dính cái gì của cậu thanh niên xâm nhập huyệt sau của y, cùng lúc tuyến tiền liệt bị đè nhấn, An Cúc Nhạc hét lên bắn vào miệng cậu ấy.
Đỗ Ngôn Mạch nhả dương vật của y ra, nuốt chất lỏng đặc sệt kia xuống.
Khóe miệng cậu ấy dính chút tinh dịch, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng. Nửa người dưới của An Cúc Nhạc tê rần, y bỗng nắm lấy cậu nhỏ vẫn chưa hạ nhiệt, tự mình thủ dâm, lần này y bắn rất nhanh, chất lỏng còn sót lại phun lên mặt cậu thanh niên, hình ảnh trước mắt khiến mạch máu y sôi trào, có một loại khoái cảm lệch lạc khác thường.
Dường như chờ An Cúc Nhạc nhìn đủ, Đỗ Ngôn Mạch mới lau tinh dịch bên khóe miệng, tay lướt nhẹ quanh vùng kín của y: “Anh thật đáng yêu.”
“……”
“Chỗ này nhẵn bóng, như em bé vậy.” Nguồn :
An Cúc Nhạc lườm Đỗ Ngôn Mạch, hận không thể nhào lên cắn cho bõ tức. Đỗ Ngôn Mạch chẳng để bụng, cậu đứng dậy súc miệng, đến khi súc sạch sẽ mới hôn người yêu: “Anh Hoa cúc, thật ra anh thích lắm phải không?”
An Cúc Nhạc hầm hừ, không chịu thừa nhận, nhưng lại không chối được, tuy y không dai sức như cậu thanh niên, nhưng dù gì tốc độ cũng thuộc hàng phổ thông, hôm nay rõ ràng bắn sớm.
Kết quả chẳng đợi Đỗ Ngôn Mạch bị chọc giận, bản thân mình đã mất lông*… Trần truồng cũng đỡ, nhưng vừa mặc quần vào là thấy mất tự nhiên không thôi. An Cúc Nhạc bứt rứt khó chịu, uốn tới ẹo lui trên sô pha, thỉnh thoảng kéo quần ra nhìn nửa người dưới nhẵn nhụi của mình, phàn nàn: “Lạnh quá.”
*惹毛 (nhạ mao): Bị chọc cho nổi giận. Mao là lông, ý là Mạch chưa nhạ mao Cúc đã mất mao.
“Ồ.” Đỗ Ngôn Mạch đưa chăn cho y: “Đắp đi.”
An Cúc Nhạc không thèm nhận: “Lòng tôi lạnh đó.” Dứt lời thở dài một hơi, u oán nói: “Cậu quá tàn nhẫn! Cậu quá độc ác! Cậu quá tuyệt tình!”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc tiếp tục diễn: “Cậu vô tình cậu nhẫn tâm cậu cố ý gây sự!”
Đỗ Ngôn Mạch chiều theo: “Ừa, em vô tình em nhẫn tâm em cố ý gây sự.”
An Cúc Nhạc: “Cậu vô tình chỗ này tàn nhẫn chỗ kia… ơ, lời thoại trật rồi? Cậu nhìn cậu đi, chẳng thèm nhập vai đàng hoàng với tôi, cậu quá nhẫn tâm! Cậu quá độc ác! Cậu quá… đậu má, đau quá!”
An Cúc Nhạc sơ ý cắn trúng lưỡi, đau đến kêu inh ỏi.
Đỗ Ngôn Mạch bó tay với y, lấy thuốc mỡ bôi miệng trong hộp y tế dự phòng ra. An Cúc Nhạc hầm hừ bôi thuốc: “Nói muốn trẹo cả miệng, mệt cho mấy ông diễn viên nói mà không vấp không cắn lưỡi, thật mẹ nó chuyên nghiệp.”
Bị cạo lông, còn cắn lưỡi, An Cúc Nhạc ỉu xìu, hệt như một con mèo Ba Tư quý giá mới vừa bị chủ nhân giật lông mà cảm thấy ủ rũ, thiếu điều không lấy quả bóng ra gẩy gẩy thôi…
Nói thế nào nhỉ… dễ thương? Đỗ Ngôn Mạch nhìn mà áy náy, đưa tay ôm y vào lòng, dụi dụi cạ cạ, hôn môi y.
An Cúc Nhạc đau lưỡi nên không thể hôn sâu, thế nên càng buồn hơn, sau đó bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Chúng ta thậm chí chẳng cãi nhau, có khi nào sẽ chia tay rất nhanh không?” Có lẽ do vướng vít chuyện này, mấy nay y cứ nóng ruột một cách kỳ lạ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Suy nghĩ kỳ quặc gì thế này… Không, vì đây là An Cúc Nhạc nên không có gì kỳ quặc cả.
Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi ngược: “Không cãi nhau không tốt sao?”
An Cúc Nhạc: “Cãi nhau là một cách câu thông! Vì cãi nhau mà vợ chồng chiến tranh lạnh, ngoài mặt lạnh lùng nhưng sau lưng lại si dại nhìn đối phương, chỉ tiếc không thể chủ động làm hòa… Rồi vào đêm Halloween, đêm không trăng gió lộng thích hợp để giết người, rốt cuộc nhịn hết nổi, phát rồ rống to cãi um sùm, hôm sau trở thành vấn đề nhức nhối của xã hội… Không phải, đúng hơn là thân mật thắm thiết ngồi gần kề chuyện trò, hai bên rơi lệ lao vào quất nhau, sáng tạo đại hài hòa của sinh mệnh…”
*Sáng tạo đại hài hòa của sinh mệnh là lăn giường ấy.
Hài hòa mới là điểm chính phải không? Đỗ Ngôn Mạch yên lặng nghiền ngẫm, sực nhớ: “Vậy nên anh mới lấy dao cạo râu của em cạo lông?”
“Tại tôi thấy mọi người bảo chồng sẽ nổi điên vì chuyện này nha!” An Cúc Nhạc ngượng ngùng: “Tôi muốn thấy cậu giận.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch không biết nên nói gì: “Em sẽ không giận vì chuyện này đâu.”
“Ồ?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Anh muốn dùng thì cứ dùng, em sẽ hết mực chú trọng sức khỏe, không bị viêm gan B hay bị Aids, nếu như thật sự không may, mời anh chịu chung với em vậy.” Dứt khoát phải chết chung, nếu chỉ để lại một mình người này, cậu không thể chịu nổi.
An Cúc Nhạc cười khổ: “Nếu xét phương diện này, chắc tỷ lệ tôi dính cao hơn cậu.” Y đã lớn tuổi, năm xưa từng trải qua một quãng thời gian hoang đường, chưa kể còn hiến cả gan, nói sao y cũng nên là người xảy ra chuyện.
Nhưng mà chuyện đời khó đoán, có người hút thuốc cả đời lại có thể sống đến chín mươi tuổi, có người đang tuổi thanh xuân lại mắc ung thư qua đời, sinh mạng vô thường, suy cho cùng chỉ có thể cố hết sức trân trọng nó mà thôi. An Cúc Nhạc nghĩ thông suốt: “Cũng phải, năm đó tôi với tên kia ba ngày cãi trận nhỏ, mười ngày cãi trận lớn mà còn chưa chia tay nữa là.”
“……”
Chợt thấy cánh tay bao bọc mình nới lỏng, An Cúc Nhạc ngước mắt nhìn sắc mặt cậu thanh niên, vội vàng kêu tiêu rồi!
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi…”
“Ừ.” Đỗ Ngôn Mạch mặt mày u ám, buông An Cúc Nhạc ra.
Ặc, đạp trúng mìn rồi. An Cúc Nhạc thầm mắng sao mình nói năng không biết lựa lời như vậy chứ? Bất kể đàn ông hay phụ nữ, kỵ nhất là nghe người yêu nhắc tới tình cũ. Đỗ Ngôn Mạch lặng thinh đứng dậy đi cất tuýp thuốc, rõ ràng tâm trạng không tốt. Cãi trận nhỏ thì được, cãi trận to thì cho tôi xin, An Cúc Nhạc nẫu cả ruột, đang nghĩ xem nên dỗ dành cậu ấy như thế nào, ba phút trôi qua…
“Đại khái là thế này.”
An Cúc Nhạc: “Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Dáng vẻ em nổi giận.”
“……” An Cúc Nhạc sửng sốt, nhất thời không kịp tiêu hóa: “Cậu cố ý?”
Sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch vừa thản nhiên vừa vô tội: “Không phải anh muốn thấy sao?”
An Cúc Nhạc: “……”
Đỗ Ngôn Mạch nhếch một bên khóe miệng: “Bây giờ, anh thấy rồi đó.”
Cuối cùng An Cúc Nhạc ước chừng ba ngày không thèm nói chuyện với Đỗ Ngôn Mạch.
Cứ ngỡ mình nuôi một con Berger nhất mực trung thành, kết quả lại là một con Doberman bụng dạ đen tối, mặc dù đã sớm phát hiện khác biệt chủng loại, ngờ đâu càng ngày càng đen, An Cúc Nhạc bị đả kích nặng nề, lòng đau như cắt, Đỗ Ngôn Mạch đành phải cụp tai bán manh làm nũng thật lâu mới dỗ dành được y.
Lần này cãi nhau làm An Cúc Nhạc quên béng việc mình định tặng cậu ấy dao cạo râu. Một hôm vào nhà vệ sinh, thấy Đỗ Ngôn Mạch cầm dao cũ cạo râu, y không khỏi giật mình: “Cậu… cái dao từng cạo lông của tôi…”
“À.” Đỗ Ngôn Mạch không để bụng, thản nhiên nói: “Anh Hoa cúc, ngay cả mông anh em cũng liếm… em không để ý cái này đâu.”
An Cúc Nhạc trợn tròn mắt, thì ra cảm giác thất bại khi đọ hạn cuối là thế này đây…
Cuối cùng, y hiểu rồi.
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Cặp vợ chồng nào chẳng cãi nhau
Gần đây, An Cúc Nhạc trở thành khách quen của box hôn nhân.
Cuộc sống ngày càng bình thản, ở phương diện nào đó mà nói đúng là chuyện tốt, thế nhưng An Cúc Nhạc cứ thấy sốt ruột khó tả… giống như sống lâu ngày trong trời đông u ám mưa phùn bao phủ, hoặc có người ở sau lưng không ngừng lầm bầm lẩm bẩm. Tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng tâm trạng không hẳn là tốt.
Nguyên nhân vì đâu? Case làm không xong? Hoặc mình và sếp như sống ở hai đầu Trái đất và sao Hỏa? Hoặc chiếu mấy trăm tập phim đất tổ nội dung giống nhau mà diễn mãi chẳng xong? Hình như cũng có chút. (Phim đất tổ: Nằm mà cũng trúng đạn)
An Cúc Nhạc vùi đầu trước bàn, rõ ràng nên ngoan ngoãn làm việc, thế nhưng ngón tay vẫn không thể khống chế bấm mở trình duyệt lần thứ mười tám triệu, chui vào box hôn nhân.
Bên trong thảo luận sôi nổi, quanh năm duy trì trạng thái chói sáng, phản ánh những vấn đề khác nhau trong các giai đoạn của đời người. An Cúc Nhạc chán ơi là chán, y chống cằm nhìn từng trang một, đoạn gõ phím hỏi con gái: “Cậu với lão nhà cậu có cãi nhau không?”
Joke Nam: “Cãi chứ, sao không cãi được?”
An Cúc Nhạc ngạc nhiên: “Hắn mà cũng cãi với cậu à?”
Joke Nam: “Sao lại không? Lần trước em lỡ miệng nói ông già xấu xa, ước chừng nguyên tuần lễ ổng ngủ đưa lưng về phía em.”
Hiếm khi bắt được cơ hội trách móc lão nhà mình, Kiều Khả Nam kể tràng giang đại hải, An Cúc Nhạc thấy rất thú vị, bèn hồi âm: “Hắn có nhiều khuyết điểm như vậy mà cậu còn ở bên hắn?”
“Ầy,” Joke Nam: “Bản thân em cũng chẳng khá hơn là bao, cuộc sống mà, nếu không phải vì thích, cần gì tính toán so đo, phí phạm thể lực cãi nhau?”
Hoa Cúc Đen: “Chẳng phải có người nói, yêu một người thì đừng thay đổi người đó sao?”
“Ọe!” Kiều Khả Nam chọn một cái emo khinh bỉ. “Chỉ có mấy người chưa thật sự yêu đương mới nói thế thôi, anh tưởng con người là mảnh ghép hình thật à? Ráp một cái là sống yên lành với nhau cả đời, mà không phải là anh lùi một bước em lùi một bước, mài giũa lẫn nhau đến khi phù hợp?”
Ừm, rất có lý, trước đây y cũng từng cho rằng nên cãi với Đỗ Ngôn Mạch một trận, đáng tiếc không tìm được lý do, y thừa nhận mình ăn rảnh ở không, dứt khoát quay về box chị em, hấp thu một chút “linh cảm” trong đó.
Xoẹt, một chủ đề mới đăng thu hút ánh mắt của y —— (Tán dóc) Làm chuyện gì sẽ khiến chồng nổi điên?
Bên trong là một chuỗi thảo luận, có người nói lỡ tay đập vỡ mô hình xe hơi mà chồng quý như vàng, làm trầy sản phẩm 3C của chồng, xóa sạch ổ đĩa D của chồng, ăn cái gì ở trong xe… nhiều vô số kể, không phải là ít.
*Sản phẩm 3C (Computer, Communication, Consumer Electronics) là sản phẩm điện tử dân dụng nói chung như máy tính, di động, v.v…
Sau đó y nhìn thấy một post viết: Lần trước tui lấy dao cạo râu của chồng cạo lông chân, chồng không thèm nói chuyện với tui suốt ba ngày luôn.
Bên dưới toàn cười hô hố, chẳng ai đồng tình, ngoài ra còn nói đồng chí kia thật đáng thương… An Cúc Nhạc cũng phá lên cười.
Dao cạo râu, nghe là thấy sặc mùi đàn ông, thế mà lại bị lấy đi cạo… lông chân, chắc đồng chí kia cũng á khẩu.
Sau đó nghĩ lại, hình như mình chẳng mấy chú ý việc cậu thanh niên cạo râu.
An Cúc Nhạc vào nhà vệ sinh, thấy dao cạo râu đặt trên bồn rửa tay, y cầm lên ngắm nghía: Là loại bình thường nhất, còn chẳng có ba lưỡi hay bốn lưỡi. An Cúc Nhạc ít khi cạo lông, thỉnh thoảng mọc vài cọng thì nhổ hết, vậy nên không để ý sản phẩm ở phương diện này.
Lên mạng tra một chút mới phát hiện tầm quan trọng của dao cạo râu với đàn ông tương đương băng vệ sinh với phái nữ, nhất định không được hại da. An Cúc Nhạc nghiên cứu một lát, quyết định mua cái dao cạo xịn cho người yêu.
Đặt hàng xong, cái cũ xem như vô dụng, An Cúc Nhạc nảy sinh ý định xấu xa: Nếu lấy dao cạo râu của cậu ấy cạo lông, cậu ấy sẽ có phản ứng gì?
Ít nhất sẽ có chút “buồn nôn” nhỉ? Tình huống do y tưởng tượng là chờ Đỗ Ngôn Mạch giận lẫy xong, y sẽ lấy dao cạo mới ra, nói tôi hao tâm tổn trí quá trời luôn, cũng vì thấy dao cạo của cậu đã cũ, thế nên trước khi nó giải ngũ cho nó thực hiện giá trị làm dao cuối cùng thôi.
An Cúc Nhạc vừa nghĩ vừa hầm hừ, cầm dao cạo khoa tay múa chân một lát mới phát hiện… ặc, không có lông để cạo.
Lông chân không dài, lông nách cũng ít, cạo nữa thì sạch luôn, tính đi tính lại chỉ còn tóc và lông mu là cạo được…
Được rồi, cạo đại vậy. An Cúc Nhạc cởi quần, xớn lông ở vùng bẹn, sợ Đỗ Ngôn Mạch không phát hiện, y còn nhặt một cọng lông xoăn, cắm vào ngay chính giữa kẽ dao.
Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, y chờ người yêu về nhà.
Hiếm khi có ngày nghỉ, Đỗ Ngôn Mạch tụ họp với nhóm bạn trước đây cùng đi du lịch. An Cúc Nhạc cứ tưởng cậu ấy sẽ về muộn, ai ngờ hơn tám giờ đã trở lại. Cả người cậu ấy nồng nặc mùi rượu, thấy An Cúc Nhạc là đòi ôm, An Cúc Nhạc bóp mũi, rõ là chê bai, Đỗ Ngôn Mạch giơ tay lên ngửi thử: “Xin lỗi, nặng mùi lắm hả anh?”
An Cúc Nhạc: “Hôi quá.” —— Chẳng thèm nghĩ lại xem mọi khi người thật sự ham uống là ai.
Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy em đi tắm trước.”
Cậu thanh niên có thể chất tốt, không dễ say, nhưng hôm nay xem như uống quá chén, bước chân cũng chuệnh choạng. An Cúc Nhạc nhìn mà hoảng, vội vàng bước tới đỡ, Đỗ Ngôn Mạch khẽ nhếch miệng, cúi đầu hôn môi y một cái, thừa dịp có rượu thêm can đảm gọi một tiếng: “Vợ à.”
An Cúc Nhạc hơi sửng sốt, suýt nữa buông tay ném người xuống đất.
Bình thường y chẳng kiêng kỵ gì, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với vấn đề xưng hô, muốn thấy y xù lông, gọi thẳng tên là được.
Có lần Đỗ Ngôn Mạch hỏi tại sao anh không thích gọi tên như thế? An Cúc Nhạc ngập ngừng hồi lâu, làu bàu: “Ớn quá.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Hả?”
An Cúc Nhạc: “Thì ớn quá đó! Nổi da gà khắp người rồi, mắc ~ ói ~ à ~~”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Có thể chấp nhận cách gọi ‘anh Hoa cúc’ chẳng giống ai mà lại không cho gọi tên, Đỗ Ngôn Mạch quả thật không hiểu logic của việc này.
An Cúc Nhạc nghiến răng: “Nói chung cậu đừng kêu bậy bạ!”
“… Ồ.”
Tên của An Cúc Nhạc là do ông nội đặt, ông nội về cõi tiên nhiều năm, An Cúc Nhạc gần như không có ấn tượng gì, chỉ nhớ hồi bé nghịch ngợm, thường chơi oẳn tù tì với anh họ xem ai đi giật râu ông nội. Ông nội lớn tuổi, cả ngày mắt mũi lim dim, mỗi lần anh họ giật đều chẳng sao, nhưng hễ đổi thành y là bị phát hiện ngay, lúc đó ông nội sẽ trợn to cặp mắt già nua, dùng sức lực không hợp với tuổi mình quát to: “Cúc Nhạc!”
Dần dà dần dà, cứ ai gọi thẳng tên y là coi như tai vạ ập đầu.
Vậy không kêu tên, kêu cái khác được nhỉ? “Vợ à.” Đỗ Ngôn Mạch lại gọi tiếng nữa.
Mượn rượu giả điên. An Cúc Nhạc lười so đo, chỉ lầm bầm: “Ai là vợ cậu?”
Đỗ Ngôn Mạch cười: “Anh.”
An Cúc Nhạc hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng không phản bác. Vớ vẩn, ngoại trừ y còn có thể là ai?
Y đỡ cậu thanh niên vào phòng tắm, đang định ra ngoài thì bị cậu ấy ôm eo từ đằng sau, suýt chút nữa té ngã.
Đỗ Ngôn Mạch giữ chặt y, thì thầm bên tai y: “Tắm chung đi.”
Xương cụt của An Cúc Nhạc tê rần, thằng nhóc này càng lớn càng giỏi khiêu khích người. “Tôi tắm rồi… a!” Cậu thanh niên mở vòi nước, nước lạnh chưa chuyển nóng xối xuống, An Cúc Nhạc kêu một tiếng, nửa người trên ướt nhẹp, không khỏi quay đầu lườm cậu ấy.
Đỗ Ngôn Mạch tỏ vẻ chẳng sao, tự cởi quần áo của mình, rồi cởi cho An Cúc Nhạc: “Tắm với em.”
“……” Cậu thanh niên hễ say là cười, như thể bị cồn bóp mềm dây thần kinh mặt vậy. An Cúc Nhạc chịu thua bộ dạng này của cậu ấy, đành phải hầu cậu ấy tắm lần hai.
Nước ấm chuyển nóng, hai thân thể dưới vòi sen dán sát vào nhau, Đỗ Ngôn Mạch vẫn còn nhớ cả người mình nồng nặc mùi rượu, phải lo mà tắm trước. An Cúc Nhạc tắm rồi, đứng bên cạnh xối nước chán quá nên quyết định phá người ta, y lấy hai đống bọt xà phòng bôi lên ngực cậu thanh niên, “Cậu nhìn nè, ngực bự.”
May là Đỗ Ngôn Mạch không bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn tắm tiếp.
Cậu sờ sờ cằm, râu lại dài ra rồi, thế là nặn kem cạo râu bôi lên mặt. Nhìn cảnh tượng này, An Cúc Nhạc cảm thấy thật mới lạ —— Cạo râu phải có kem cạo râu phụ trợ, nếu không dễ bị trầy mặt, buổi sáng cạo râu sẽ làm ướt cả người, rất phiền phức, vậy nên thông thường Đỗ Ngôn Mạch toàn cạo vào buổi tối lúc đi tắm.
Ước chừng ba ngày một lần, An Cúc Nhạc chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường.
Chú ý tới ánh mắt của An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch chủ động hỏi: “Muốn cạo không?”
An Cúc Nhạc: “Không cần, tôi không có mọc râu.”
Nghe vậy, Đỗ Ngôn Mạch vuốt ve gò má của người yêu, xúc cảm nơi đầu ngón tay chạm đến vô cùng mịn màng, không có tí lông nào. “Đúng thật, rất mịn màng.”
“À ha ~” An Cúc Nhạc đắc ý.
Đỗ Ngôn Mạch buồn cười, đang định cạo râu thì phát hiện trong kẽ lưỡi dao có vướng thứ gì đó, cậu lấy ra xem thử, là một sợi lông hơi cong nhạt màu. Cậu liếc về phía An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc âm thầm “úi úi” trong lòng, sắp đổi sắc mặt hả? Chậc chậc, muốn chụp lại quá, nhưng mà phòng tắm có nước, không thể đem di động vào… Ghét ghê!
Đỗ Ngôn Mạch nhìn kỹ sợi lông kia nhiều lần: “Cái này… là gì?”
An Cúc Nhạc: “Lông của tôi.”
Đỗ Ngôn Mạch nhướn mày: “Lông chỗ nào?”
“Lông mu.”
Đỗ Ngôn Mạch liếc xuống dưới, bày tỏ: “Chưa cạo sạch.”
Nhảm nhí, khi không ai lại đi cạo sạch lông mu?
Còn chưa kịp chế giễu thì đã bị kéo qua, cậu thanh niên một tay giơ dao cạo, một tay ghìm chặt y, nói: “Em giúp anh.”
“Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch mặt không đổi sắc mài dao xoèn xoẹt, đáy mắt le lói ánh sáng bén nhọn như dao cạo: “Giúp anh cạo sạch.”
…
An Cúc Nhạc muốn chạy nhưng chạy không thoát, người yêu chỉ dùng một tay là có thể túm lấy y. Y kêu í ới, bình thường có lẽ Đỗ Ngôn Mạch sẽ tha cho y, nhưng hôm nay cậu ấy say thật.
Cậu thanh niên ghìm chặt An Cúc Nhạc với sự bá đạo và quả quyết trước nay chưa từng có, đoạn mở bung chân y, bôi kem cạo râu trắng muốt lên lông vùng kín của đối phương.
Chuyện này quá ư bẽ mặt, vừa nghĩ đến số phận lát nữa làm gà trụi lông, An Cúc Nhạc có mặt dày hay chịu chơi cỡ nào cũng đỡ không nổi, y vẫn cố giãy giụa, nhưng cậu thanh niên lại bóp hai túi của y một cái: “Đừng lộn xộn, cắt trúng chỗ khác thì tiêu đấy.”
Dứt lời liền bắt đầu cạo.
Trời ~~ đất ~~ ơi! An Cúc Nhạc che mặt, không dám nhìn, chỉ cảm thấy chỗ háng ngưa ngứa. Động tác của cậu thanh niên rất nhẹ nhàng, một tay cầm dao một tay vuốt ve, cạo qua cạo lại, nơi mẫn cảm nhất của đàn ông bị đối xử như vậy, khó tránh không có cảm giác, An Cúc Nhạc hơi cương, vừa khéo để lộ phần bên dưới, Đỗ Ngôn Mạch ra hiệu: “Giạng chân.”
An Cúc Nhạc chần chừ không làm theo.
Đỗ Ngôn Mạch: “Không giạng em cạo không tới, như vậy xấu lắm.”
Chữ cuối cùng tuyệt đối là điểm nhột của An Cúc Nhạc, thôi thôi, nếu đã đến nước này, cạo sạch luôn cho rồi.
An Cúc Nhạc chậm chạp giạng chân, thật ra thường ngày y cũng xử lý cẩn thận, đáy chậu luôn trơn nhẵn sạch sẽ. Đỗ Ngôn Mạch thay y cạo một ít lông còn thừa, sau đó cầm vòi sen xối sạch bọt.
“A…” Sau khi cạo lông, da thịt thường sẽ cực kỳ nhạy cảm, cảm giác dòng nước chảy thẳng xuống da khó mà diễn tả bằng lời, vừa tê lại vừa ngứa. An Cúc Nhạc mắt ngấn nước, cúi đầu liếc một cái, chỉ thấy phía dưới nhẵn bóng, cậu nhỏ đỏ thẫm ngẩng cao, thoạt nhìn rất nổi bật.
Được rồi, ít nhất trym nhìn to hơn…
Đỗ Ngôn Mạch hôn gậy thịt run run của y, há miệng ngậm vào, nuốt đến tận cùng. Cả người An Cúc Nhạc giật nảy, phiến môi mềm mại của cậu thanh niên kề sát vùng kín của y, không có lông che chở, cảm giác kỳ dị này làm y hít sâu một hơi, máu đua nhau tập trung ở bụng dưới, y đã cương hoàn toàn, dương vật nhồi trong khoang miệng nóng bỏng của cậu thanh niên, chủ động ưỡn hông cọ xát.
Đỗ Ngôn Mạch siết chặt miệng, dùng sức mút.
“Hưm… a…” Tiếng thở dốc bất giác tăng thêm, dương vật căng cứng, lỗ niệu đạo nhức xót, toàn thân nóng hừng hực, An Cúc Nhạc xoa ngực, tự nhéo núm vú của chính mình, mượn đau đớn từ đó để làm dịu khoái cảm quá mãnh liệt.
Nhưng rồi một giây sau, ngón tay chẳng biết dính cái gì của cậu thanh niên xâm nhập huyệt sau của y, cùng lúc tuyến tiền liệt bị đè nhấn, An Cúc Nhạc hét lên bắn vào miệng cậu ấy.
Đỗ Ngôn Mạch nhả dương vật của y ra, nuốt chất lỏng đặc sệt kia xuống.
Khóe miệng cậu ấy dính chút tinh dịch, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng. Nửa người dưới của An Cúc Nhạc tê rần, y bỗng nắm lấy cậu nhỏ vẫn chưa hạ nhiệt, tự mình thủ dâm, lần này y bắn rất nhanh, chất lỏng còn sót lại phun lên mặt cậu thanh niên, hình ảnh trước mắt khiến mạch máu y sôi trào, có một loại khoái cảm lệch lạc khác thường.
Dường như chờ An Cúc Nhạc nhìn đủ, Đỗ Ngôn Mạch mới lau tinh dịch bên khóe miệng, tay lướt nhẹ quanh vùng kín của y: “Anh thật đáng yêu.”
“……”
“Chỗ này nhẵn bóng, như em bé vậy.” Nguồn :
An Cúc Nhạc lườm Đỗ Ngôn Mạch, hận không thể nhào lên cắn cho bõ tức. Đỗ Ngôn Mạch chẳng để bụng, cậu đứng dậy súc miệng, đến khi súc sạch sẽ mới hôn người yêu: “Anh Hoa cúc, thật ra anh thích lắm phải không?”
An Cúc Nhạc hầm hừ, không chịu thừa nhận, nhưng lại không chối được, tuy y không dai sức như cậu thanh niên, nhưng dù gì tốc độ cũng thuộc hàng phổ thông, hôm nay rõ ràng bắn sớm.
Kết quả chẳng đợi Đỗ Ngôn Mạch bị chọc giận, bản thân mình đã mất lông*… Trần truồng cũng đỡ, nhưng vừa mặc quần vào là thấy mất tự nhiên không thôi. An Cúc Nhạc bứt rứt khó chịu, uốn tới ẹo lui trên sô pha, thỉnh thoảng kéo quần ra nhìn nửa người dưới nhẵn nhụi của mình, phàn nàn: “Lạnh quá.”
*惹毛 (nhạ mao): Bị chọc cho nổi giận. Mao là lông, ý là Mạch chưa nhạ mao Cúc đã mất mao.
“Ồ.” Đỗ Ngôn Mạch đưa chăn cho y: “Đắp đi.”
An Cúc Nhạc không thèm nhận: “Lòng tôi lạnh đó.” Dứt lời thở dài một hơi, u oán nói: “Cậu quá tàn nhẫn! Cậu quá độc ác! Cậu quá tuyệt tình!”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc tiếp tục diễn: “Cậu vô tình cậu nhẫn tâm cậu cố ý gây sự!”
Đỗ Ngôn Mạch chiều theo: “Ừa, em vô tình em nhẫn tâm em cố ý gây sự.”
An Cúc Nhạc: “Cậu vô tình chỗ này tàn nhẫn chỗ kia… ơ, lời thoại trật rồi? Cậu nhìn cậu đi, chẳng thèm nhập vai đàng hoàng với tôi, cậu quá nhẫn tâm! Cậu quá độc ác! Cậu quá… đậu má, đau quá!”
An Cúc Nhạc sơ ý cắn trúng lưỡi, đau đến kêu inh ỏi.
Đỗ Ngôn Mạch bó tay với y, lấy thuốc mỡ bôi miệng trong hộp y tế dự phòng ra. An Cúc Nhạc hầm hừ bôi thuốc: “Nói muốn trẹo cả miệng, mệt cho mấy ông diễn viên nói mà không vấp không cắn lưỡi, thật mẹ nó chuyên nghiệp.”
Bị cạo lông, còn cắn lưỡi, An Cúc Nhạc ỉu xìu, hệt như một con mèo Ba Tư quý giá mới vừa bị chủ nhân giật lông mà cảm thấy ủ rũ, thiếu điều không lấy quả bóng ra gẩy gẩy thôi…
Nói thế nào nhỉ… dễ thương? Đỗ Ngôn Mạch nhìn mà áy náy, đưa tay ôm y vào lòng, dụi dụi cạ cạ, hôn môi y.
An Cúc Nhạc đau lưỡi nên không thể hôn sâu, thế nên càng buồn hơn, sau đó bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Chúng ta thậm chí chẳng cãi nhau, có khi nào sẽ chia tay rất nhanh không?” Có lẽ do vướng vít chuyện này, mấy nay y cứ nóng ruột một cách kỳ lạ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Suy nghĩ kỳ quặc gì thế này… Không, vì đây là An Cúc Nhạc nên không có gì kỳ quặc cả.
Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi ngược: “Không cãi nhau không tốt sao?”
An Cúc Nhạc: “Cãi nhau là một cách câu thông! Vì cãi nhau mà vợ chồng chiến tranh lạnh, ngoài mặt lạnh lùng nhưng sau lưng lại si dại nhìn đối phương, chỉ tiếc không thể chủ động làm hòa… Rồi vào đêm Halloween, đêm không trăng gió lộng thích hợp để giết người, rốt cuộc nhịn hết nổi, phát rồ rống to cãi um sùm, hôm sau trở thành vấn đề nhức nhối của xã hội… Không phải, đúng hơn là thân mật thắm thiết ngồi gần kề chuyện trò, hai bên rơi lệ lao vào quất nhau, sáng tạo đại hài hòa của sinh mệnh…”
*Sáng tạo đại hài hòa của sinh mệnh là lăn giường ấy.
Hài hòa mới là điểm chính phải không? Đỗ Ngôn Mạch yên lặng nghiền ngẫm, sực nhớ: “Vậy nên anh mới lấy dao cạo râu của em cạo lông?”
“Tại tôi thấy mọi người bảo chồng sẽ nổi điên vì chuyện này nha!” An Cúc Nhạc ngượng ngùng: “Tôi muốn thấy cậu giận.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch không biết nên nói gì: “Em sẽ không giận vì chuyện này đâu.”
“Ồ?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Anh muốn dùng thì cứ dùng, em sẽ hết mực chú trọng sức khỏe, không bị viêm gan B hay bị Aids, nếu như thật sự không may, mời anh chịu chung với em vậy.” Dứt khoát phải chết chung, nếu chỉ để lại một mình người này, cậu không thể chịu nổi.
An Cúc Nhạc cười khổ: “Nếu xét phương diện này, chắc tỷ lệ tôi dính cao hơn cậu.” Y đã lớn tuổi, năm xưa từng trải qua một quãng thời gian hoang đường, chưa kể còn hiến cả gan, nói sao y cũng nên là người xảy ra chuyện.
Nhưng mà chuyện đời khó đoán, có người hút thuốc cả đời lại có thể sống đến chín mươi tuổi, có người đang tuổi thanh xuân lại mắc ung thư qua đời, sinh mạng vô thường, suy cho cùng chỉ có thể cố hết sức trân trọng nó mà thôi. An Cúc Nhạc nghĩ thông suốt: “Cũng phải, năm đó tôi với tên kia ba ngày cãi trận nhỏ, mười ngày cãi trận lớn mà còn chưa chia tay nữa là.”
“……”
Chợt thấy cánh tay bao bọc mình nới lỏng, An Cúc Nhạc ngước mắt nhìn sắc mặt cậu thanh niên, vội vàng kêu tiêu rồi!
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi…”
“Ừ.” Đỗ Ngôn Mạch mặt mày u ám, buông An Cúc Nhạc ra.
Ặc, đạp trúng mìn rồi. An Cúc Nhạc thầm mắng sao mình nói năng không biết lựa lời như vậy chứ? Bất kể đàn ông hay phụ nữ, kỵ nhất là nghe người yêu nhắc tới tình cũ. Đỗ Ngôn Mạch lặng thinh đứng dậy đi cất tuýp thuốc, rõ ràng tâm trạng không tốt. Cãi trận nhỏ thì được, cãi trận to thì cho tôi xin, An Cúc Nhạc nẫu cả ruột, đang nghĩ xem nên dỗ dành cậu ấy như thế nào, ba phút trôi qua…
“Đại khái là thế này.”
An Cúc Nhạc: “Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Dáng vẻ em nổi giận.”
“……” An Cúc Nhạc sửng sốt, nhất thời không kịp tiêu hóa: “Cậu cố ý?”
Sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch vừa thản nhiên vừa vô tội: “Không phải anh muốn thấy sao?”
An Cúc Nhạc: “……”
Đỗ Ngôn Mạch nhếch một bên khóe miệng: “Bây giờ, anh thấy rồi đó.”
Cuối cùng An Cúc Nhạc ước chừng ba ngày không thèm nói chuyện với Đỗ Ngôn Mạch.
Cứ ngỡ mình nuôi một con Berger nhất mực trung thành, kết quả lại là một con Doberman bụng dạ đen tối, mặc dù đã sớm phát hiện khác biệt chủng loại, ngờ đâu càng ngày càng đen, An Cúc Nhạc bị đả kích nặng nề, lòng đau như cắt, Đỗ Ngôn Mạch đành phải cụp tai bán manh làm nũng thật lâu mới dỗ dành được y.
Lần này cãi nhau làm An Cúc Nhạc quên béng việc mình định tặng cậu ấy dao cạo râu. Một hôm vào nhà vệ sinh, thấy Đỗ Ngôn Mạch cầm dao cũ cạo râu, y không khỏi giật mình: “Cậu… cái dao từng cạo lông của tôi…”
“À.” Đỗ Ngôn Mạch không để bụng, thản nhiên nói: “Anh Hoa cúc, ngay cả mông anh em cũng liếm… em không để ý cái này đâu.”
An Cúc Nhạc trợn tròn mắt, thì ra cảm giác thất bại khi đọ hạn cuối là thế này đây…
Cuối cùng, y hiểu rồi.
Bình luận truyện