Chương 1
Sau khi kết thúc phần I sẽ có phần II. Và đây là phần II đây, mong các bạn sẽ ủng hộ như phần I
Mình sẽ để đoạn đầu cho chị nữ chính nha :3
______________
Tôi là Phiên Linh, mọi người hay nói tôi lập dị và có những phản ứng không bình thường. Chính tôi cũng đâu có muốn vậy. Từ khi tỉnh lại, tôi cảm thấy đôi mắt mình có gì không bình thường. Đi đâu cũng có hình ảnh ma quỷ hiện hữu trước mặt. Tôi nhớ là trước đây tôi đâu có thế này?
[Phần của tác giả]
Phiên Linh từ khi tỉnh lại cứ ngỡ bản thân có vấn đề nhưng không, đó là do con mắt bên trái của cô đã được Eye - con quỷ cô từng sở hữu truyền cho sức mạnh cuối cùng trước khi anh tan biến cùng với thân xác. Sở dĩ Phiên Linh thấy được ma quỷ cũng là do con mắt bên trái của cô. Vậy nên cô đã dùng miếng băng y tế bịt lại con mắt thần của mình.
Tối nay, cô đi trên con đường vắng vẻ như bao ngày. Không có lấy một bóng người hay ánh đèn đường, chỉ có ánh điện yếu ớt phát ra từ những ngôi nhà quanh đây. Phiên Linh tan làm rất muộn, cô về nhà lúc 8 giờ tối. Nhưng hôm nay có vẻ khang khác, cô cảm nhận được cái gì đó mờ ám ở đằng sau, thậm chí... có chút rùng rợn. Cô chạy thật nhanh về nhà và đóng sầm cửa lại, tim vẫn đập rất mạnh.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô đổ chuông. Đó là số của mẹ cô, cô chỉ biết thở dài và nghe máy.
"Alô mẹ ạ?"
"Linh à! Mai là chủ nhật rồi, đi xem mắt đi con!" tiếng nói từ đầu dây bên kia như thúc giục cô.
"Mẹ à! Chắc chắn người lần này cũng không hợp đâu, mẹ cần gì phải tốn sức?"
"Con bé này! Nếu như con đã không thừa nhận người ấy là chồng con thì vấn đề gì khiến con không đi xem mắt?"
"Vầng! Con sẽ đi!" Cô thở dài đáp lại.
Người ấy mà mẹ cô nói, không ai khác ngoài Vương Hạo. Khi cô tỉnh lại và xuống nhà thì thấy mẹ mình đang định đi tới bệnh viện thay ca cho Phiên Long. Cô thấy tò mò nên hỏi mẹ, mẹ cô đưa cô đến phòng bệnh mà Vương Hạo đang dưỡng thương. Hắn đã hôn mê được một năm, là một người thực vật, trên người toàn những vết sẹo lớn.
Mỗi lần thay ca, cô chăm sóc hắn từng chút một, nhìn những vết thương trên người hắn mà nước mắt vô thức chảy, trong lòng có sự xót xa và có gì đố cô không thể diễn tả. Là yêu chăng? Hay là cảm mến? Mọi chuyện đều là ẩn số đối với cô khi cô đã quên đi toàn bộ kí ức về người đàn ông này.
Khi đến gần hắn, cô cảm thấy thân thuộc, gần gũi, đau lòng. Khi cô định hôn người đàn ông này để kiểm chứng cô có thích hắn thật hay không thì tim cô đập thình thịch. Chưa bao giờ cô dám chủ động. Nhưng khi cánh môi hồng đến gần đối môi mỏng đó thì tiếng cửa lại mở ra. Đó là Phiên Long, cô cho nó là kẻ phá đám kể từ đó.
Có lẽ...cô làm hỏng toàn bộ buổi xem mắt mà mẹ cô hẹn chỉ vì hắn. Tại sao người đàn ông đó lại quan trọng trong lòng cô đến vậy? Người đẹp trai đó có quan hệ gì với gia đình cô?
Đã có lần em trai kể toàn bộ những chuyện của cô và hắn cho cô biết, mong rằng cô sẽ nhớ lại. Nhưng cô không hề nhớ một chút gì cả. Theo như lời em trai thì người đang nằm trên giường bệnh đó chính là chồng cô, hắn là quỷ vương. Nhưng mọi chuyện đối với cô thật hoang đường vì trước nay cô không tin rằng ma quỷ là có thật. Cho đến khi cô dọn ra ngoài ở, ma quỷ hiện hữu ngay trước mắt. Cô đã bắt đầu tin những gì mà người em của mình nói.
Cũng như bao buổi xem mắt khác, cô trốn đến bệnh viện với Vương Hạo. Cô ngắm nhìn người con trai đẹp như một bức tượng điêu khắc tinh tế này mà tự hỏi: Hắn thực sự là chồng mình sao? Rồi cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, áp lên má mình.
"Tôi thực sự không nhớ anh là chồng tôi. Người như anh thật sự yêu tôi sao? Anh biết không, hôm nay tôi lại bị mẹ bắt đi xem mắt vì tôi không thừa nhận anh là chồng tôi, không thừa nhận cảm giác của mình đối với anh. Nếu anh có thể tỉnh lại và kể chuyện về chúng ta cho tôi nghe, biết đâu tôi có thể nhớ lại thì sao? Vậy nên tôi mong anh sẽ tỉnh lại, nếu không tôi sẽ lấy người khác đấy!"
Cô vừa nói xong, ngón trỏ của Vương Hạo đã bắt đầu phản ứng mà cử động. Nhịp tim của hắn đột nhiên tăng lên. Cơ thể cường tráng trên chiếc giường trắng đang co giật sau bao nhiêu tháng ngày bất động. Phiên Linh hốt hoảng, phải chăng hắn đã nghe những lời cô đã nói và đang cố gắng tỉnh lại? Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng và đi tìm bác sĩ.
Thân hình thon thả, hoạt bát khuất sau cánh cửa thì đôi mắt phượng đen đột ngột mở ra, cơ thể ngừng co giật. Hắn nhìn trần nhà thật lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân thì đôi mắt đó lại nhắm tịt lại như thể vẫn chỉ là một người thực vật. Bác sĩ khám tổng thể cho hắn rồi lắc đầu nói với Phiên Linh rằng người đàn ông trên giường rõ ràng không có dấu hiệu tỉnh lại. Ông bác sĩ lắc đầu mà ra khỏi phòng bệnh.
______________
Bỏ chút thời gian ra cmt động viên tui đi 😳
Bình luận truyện