Ẩn Sát

Chương 274: Khúc quanh



"Nhìn xem... ở đây, còn có ở đây, ở đây... Rất nhiều đúng hay không?"

"Đây là những khẩu súng kiểu mới, M4 của công ty Colt, bắt đầu phân phối cho lục quân và hải quân, dùng loại 5.56mm, loại súng này có độ chuẩn xác cũng không tệ lắm, em rất thích hình đáng của nó, bằng bằng.. ha hả..."

"M16... nhưng mà nghe nói hay bị hỏng, nạp đạn khó, nòng súng dễ bị tắc, dưới khí trời ác liệt thì khó sử dụng, không đề cử..."

"Nếu nói tới M16, phải nói tới loại súng tự động kinh điển AK47, rất tuyệt, nhưng mỗi tội trông nó xấu..."

"Còn nữa, đây chính là một khẩu Colt mãng xà, là loại súng ngắn tốt nhất trên thế giới, nòng súng rất dài...."

Nhìn những khẩu súng sáng choang được trưng bày trong phòng, lại nhìn khẩu Colt mãng xà mà Heidy vô cùng yêu thích, hắn há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Lúc nãy Heidy nói là đẫn hắn đi xem đồ tốt, ai ngờ lại lén lút kéo hắn tới đây, bảo hắn xem những khẩu súng, cho dù hắn giết người vô số, nhưng cũng không thích Heidy sử dụng thứ gì, nếu Heidy là con gái, mà thích những thứ này, vậy...

"Ách. Heidy, làm sao em biết điều này..."

"Em xem sách, đôi khi hỏi người ta, nhưng mà bọn họ không nói cho em nhiều, chú (em trai của Marilyn) em cũng quản em, cho nên thỉnh thoảng em lén lút tới xem một lần."

"Ách..."

Đang muốn nói, thì đồng hồ trên tay báo một thanh âm, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu lên, thấy Heidy đã buông khẩu Colt chạy đi, trong miệng nói:

"Được rồi, được rồi..."

Cô bé cầm lấy một chai rượu đỏ, sau đó lại mang tới hai ly thủy tinh, nói:

"Chú em nói, rượu vang đỏ tốt nhất là loại rượu năm 82, hôm qua chú em uống một chén. Gia Minh, chúng ta uống sạch nó được không."

"Anh bị say rượu, hơn nữa... mẹ em có cho phép em uống không?"

"Ách..."

Đưa lưng về phía Gia Minh, Heidy rót rượu vào chén nói:

"Bình thường là không, thế nhưng khi gặp chuyện vui thì không sao, vậy... Hai chúng ta uống một chén?"

"Được rồi, một chén. À, nhớ kỹ là phải đem chai rượu để vào chỗ cũ, đừng cho hắn phát hiện."

"Biết rồi biết rồi. Nào, trước tiên uống một chén, sau đó làm..."

Đem chén rượu cho Gia Minh, Heidy ngồi ở ghế đối diện, trông như là hai người bạn đang tiếp nhau. Bên ngoài yến hội long trọng, bên trong hai người ngồi một chỗ, ý nghĩa tương đối đặc thù...

Không muốn phá hỏng hứng thú của Heidy, Gia Minh lắc lắc chén rượu, nhẹ nhàng ngửi một hơi, suy nghĩ xem nên thuyết phục như thế nào để Heidy bỏ sở thích súng ống. Mặc dù hắn không có tư cách nói lời này, nhưng mà nếu Heidy vẫn thích thú chúng, thì kiểu gì cũng ảnh hưởng tới tương lai, mình cần phải nói thực.

"Ách..."

"A!"

Thấy Gia Minh nhìn chén rượu một lúc lâu, Heidy nhấp một hớp rượu, sau đó nhảy dựng lên:

"Còn cái này nữa."

"Cái gì?"

"Chú em đặt nó ở trong nhà, em đã lén xem rồi."

Heidy nói, mở ngăn kéo, sau đó sờ soạng ở bên trong vài cái:

"Chú em tưởng rằng người khác không tìm được hay sao, nhưng lúc đó bị em vô ý phát hiện."

Heidy bỏ lên trên bàn một túi nhựa, trong đó có chứa chất bột màu trắng.

"Ở trường học em có quen mấy người, Hans nói đem nó bán đi, thì sau này nhà chúng ta không thiếu tiền tiêu, đi du lịch Las Vegas vào mùa đông. Gia Minh, anh có lấy một túi không."

Đối với Heidy mà nói, có thể mời Gia Minh đi ra ngoài du lịch, dường như là một chuyện rất hào hứng, thấy cô bé vui vẻ như vậy, Gia Minh đành cẩn thận mở túi nhựa, lấy ra một chút bột, dùng răng nếm thử, một lát sau, hắn thở dài, đóng túi nhựa, nói:

"Đây là Hê-rô-in có độ tinh khiết cao..."

"Đúng, em biết, thời còn trung học, chú em còn cầm nó để hút, sau khi bị em phát hiện, nếu như nói cho ông nội thì sẽ bị chém đứt tay... thứ này ông nội không cho phép chứa trong nhà nhưng mà chú em không nghe lời... Ách, Gia Minh..."

Trong lúc nói chuyện. Heidy phát hiện biểu tình của Gia Minh có chút dị thường, hắn đẩy túi Hê-rô-in qua, nói:

"Cất nó đi, sau này không được chạm vào thứ này, được không?"

"Được..."

Heidy vô ý thức ứng một câu.

Nàng không biết nên làm thế nào cho phải, đưa tay cầm lấy túi thuốc phiện, mắt thì nhìn Gia Minh, từ khi biết Gia Minh đến bây giờ, Gia Minh chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, rất là phức tạp, làm cho nàng cảm thấy có chút bất an:

"Em... em..."

"Còn nữa, không đụng tới súng nữa, có được không?"

Cho tới giờ khắc này, nàng mới chợt phát hiện, hóa ra Gia Minh coi việc giết người đơn giản như cơm bữa lại không thích những thứ này, trong lòng có chút hoảng loạn:

"Được, nhưng vì sao..."

"Bởi vì... anh không hi vọng em thích mấy thứ này..."

Vỗ vỗ gương mặt Heidy, Gia Minh an ủi cười. Nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút hiểu được tâm sự của Heidy, có thể là nàng cũng không thích, nhưng do hoàn cảnh cuộc sống của nàng như vậy, lại có quan hệ với mình, có quan hệ với Marilyn, sống trong một gia tộc Mafia lúc nào mà chẳng nhìn thấy chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Bởi vì mẹ nàng cũng có chút địa vị ở gia tộc Saliere, cho nên việc tiếp xúc của nàng không khó khăn gì, nhìn mãi thành quen, quen rồi mới thích. Mình chưa nói với nàng. Marilyn có thể đã nói, nhưng chắc là nói không được nhiều, mà quan trọng nhất là, khi còn 10 tuổi, mình đã từng giết một đám người trước mặt nàng, điều này đã kích thích tâm lý của trẻ con.

Hiện giờ, sắc mặt của Heidy bình thường, không khóc cũng không sợ, cũng chỉ có thể nói, từ nhỏ cô bé này đã sùng bái mình, cho rằng sự kiện kia là một chuyện bình thường rồi.

Trải qua những chuyện như vậy, lại sống trong một gia tộc đầy súng ống, việc tiếp xúc với thuốc phiện chỉ là chuyện đơn giản, việc thích súng là điều đương nhiên, bởi vậy nàng mới kéo mình tới đây, coi như là hai đứa trẻ trao đổi những món đồ chơi mà thôi.

Lúc bình thường cô bé này thông tuệ khả ái, coi việc giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng sợ rằng lớn lên sẽ khác, nàng có thể coi việc hít thuốc phiện là chuyện ngu xuẩn nhưng chưa chắc đã coi việc buôn bán thuốc phiện là chuyện xấu, bởi vì nàng toàn tiếp xúc với những người như thế này...

Trước kia, cô bé đã từng nói với mình là muốn trở thành "Giáo mẫu" của Mafia, mình và Mafia còn tưởng rằng nàng đang nói đùa, nhưng hiện tại xem ra...

"Em... Em... Chuyện này... Gia Minh, anh không vui sao?"

"Anh không thích chúng, từ từ em sẽ hiểu, mấy thứ này không có gì tốt."

"Em biết không tốt, em không hít chúng... Chỉ đem chúng ra đổi tiền..."

"Đó cũng là sai, các thầy cô đã dạy, hít thuốc phiện và buôn lậu thuốc phiện đều là phạm pháp."

Đổi ranh giới của thiện ác, quan niệm của mỗi người không giống nhau, trong lúc nhất thời Gia Minh cũng không biết cách nào để giáo dục Heidy cả, không khỏi có chút đau đầu.

"Thầy của chúng em là đồ vô tích sự..."

Thiếu nữ 14 tuổi bây giờ tràn ngập tâm tình bị phản bội, lúc này dường như muốn "đem lý ra cãi", nhưng nhìn thấy ánh mắt của Gia Minh, rốt cục vẫn phải cúi đầu:

"Xin lỗi, sau này em không động tới mấy thứ này nữa..."

"Ừ."

Sờ sờ tóc Heidy, lần này tiểu cô nương không có lắc đầu bày tỏ kháng nghị, chỉ im lặng ngồi uống rượu, sau đó ngẩng đầu lên cười cười. Gia Minh cũng khẽ nhấp một cái, sau một khắc, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

"Đừng uống!"

Khẽ quát một tiếng, hắn đưa tay đoạt lấy cái chén trong tay Heidy, uống một hớp nhỏ, nhíu mày, rồi lại thử mỗi chén một ngụm nhỏ, sự nghi hoặc càng cao.

Trong chén rượu của mình đã bị hạ thuốc mê, nhưng trong chén của Heidy lại bình thường, thuốc là do ai bỏ, do ai bỏ... Hiện tại xem ra chỉ có hai khả năng, thứ nhất, chú của Heidy lúc nào cũng để 2 cái chén trong mật thất, đồng thời thả thuốc ở một cái chén, đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh, khả năng thứ hai là do Heidy, nhưng vì cái gì...

"Sao, làm sao vậy?"

Heidy có chút bối rối hỏi thăm.

"Chúng ta nên đi ra, chú của em có lẽ sắp trở về..."

Tỉ mỉ quan sát lắng nghe, xác định xung quanh không có người giám thị, Gia Minh bỏ chén rượu, kéo tay Heidy, từ trong mật thất đi ra ngoài, khi rời khỏi phòng, đồng hồ đeo tay lại rung vài cái, cách phòng khách ở phía trước cũng không còn xa.

"Tới chỗ mẹ đi, được không? Anh còn có một số việc, phải lập tức đi ra ngoài, em nói với mẹ một tiếng."

Thấy Heidy vẫn còn luống cuống tay chân trong lòng Gia Minh cười thầm, đại khái xác định được suy đoán của mình, tám chín phần mười thuốc mê là do Heidy bỏ, vậy thì mới bối rối như vậy.

Buồn cười thì buồn cười, nhưng mà cảm giác lại khó tả lại dâng lên, bây giờ giáo dục không còn như trước kia, rốt cuộc nên nói cái gì bây giờ... trên đường vừa đi vừa suy nghĩ vậy..

….

Không lâu sau, tiểu cô nương có chút thất hồn lạc phách đi vào phòng khách, dạo qua một vòng thì tìm được mẹ mình.

"Gia Minh... Gia Minh, anh ấy..."

Hít mũi một cái, đột nhiên, nàng oa một tiếng khóc rống lên:

"Anh ấy không thích con..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện