Ẩn Sát
Chương 315: Vung quyền (1)
Lửa vẫn cháy hừng hực trong mấy chiếc bồn sắt, phía ngoài nhà xưởng là thị trấn nhỏ tuyết trắng phủ đầy, giữa sân nhỏ hình chữ nhật này, hai thanh niên da đen đang đấu tay đối với nhau. Đánh nhau với trình độ thế này không có giá trị quan sát với Gia Minh, lúc này hắn và Nhã Hàm đang đứng dựa vào tường. Nhã Hàm đang liên tục đấm hắn, thỉnh thoảng lại ôm bụng khom lưng cười đến không thở nổi.
"Này, này... Vui lắm hả..."
Gia Minh liếc nàng, cũng không nhịn được nở nụ cười theo.
"Cả nửa tiếng rồi mà chị vẫn như vậy, có người điểm huyệt cười của chị sao? Không đi xem Mike đánh nhau với tên kia sao... Cho dù như thế, chị cười thì cười, tại sao lại còn đánh em..."
"Chính là... Chính là em điểm huyệt cười chị, ha ha đau bụng quá."
Nhã Hàm gập người xuống, cười đến vô cùng rực rỡ. Chẳng qua, cho dù là mỹ nữ nhưng nếu cười liên tục hơn nửa giờ cũng thực sự hơi khoa trương, mấy người đứng gần đó đều nhìn nàng với ánh mắt kính nể. Nguồn truyện: truyenbathu.vn
"Chị... Chị vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của em thì đã biết em muốn làm việc quái dị... Nhưng không ngờ em lại vô sỉ như vậy, ha ha... Chị nhớ lại trận luận võ giữa em và Hàn Cương Thành..."
"Hàn Cương Thành? Là ai vậy?"
"Không phải chứ, em quên rồi?"
Nhã Hàm nhịn cười, nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
"Lần đó bọn họ đá bóng vào đầu Linh Tĩnh, em lên võ đài nhổ nước miếng vào mặt người ta, đá một cú khiến nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng còn lấy bình xịt phòng biến thái ra phun người ta để quảng cáo đó."
"Ồ, lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được nữa... Lần đó xem như hắn may mắn, nếu em thật sự đánh thì một quyền là hắn xong rồi..."
"Ha hả, ấn tượng của chị về lần đó rất khắc sâu. Vừa lúc thầy Trần Cô Hạ mới đến trường học, chị dẫn theo ông ấy đi xem, em hết trốn lại tránh, chị còn phải cố gắng nói tốt cho em trước mặt ông ấy, nói em phẩm đức tốt, không thích đánh nhau, vì vậy mỗi lần đánh nhau cũng chỉ biết trốn, thầy Trần còn tin là thật. Lúc ấy ông ấy nói, không thích đánh nhau là đức tính tốt, còn khích lệ tư chất và căn cơ của em không tệ, kết quả là không bao lâu sau em đã nhổ nước miếng vào mặt người ta rồi... Hừ hừ, tên lừa gạt em..."
"Chuyện này em cũng không lừa chị!"
"Nhưng có một số việc khác em lừa chị, hơn nữa... Linh Tĩnh và Sa Sa cũng quen biết em rất lâu thì mới biết em biết võ, ban đầu hai đứa nó đều rất che chở em. Như lần đấu với Hàn Cương Thành đó, bọn nó còn tưởng rằng em sẽ bị đánh, đều lo lắng vô cùng đó."
"Nhưng em không hề có ác ý..."
"Tóm lại... Là em sai..."
Sau khi tổng kết lại, Nhã Hàm lại không chút kiêng kị đánh lên lưng Gia Minh. Dưới tình huống như vậy, giảng đạo lý với phụ nữ là không hề có hiệu quả, chẳng qua lực lượng của nàng không lớn, có đánh thì cũng chỉ như đấm lưng. Hai người cãi nhau ầm ĩ, người bên ngoài chỉ thấy giống như hai chị em tình cảm rất tốt. Mặt khác, lúc này Mike đã bị đối thủ đánh ngã, sau đó lại quật cường bò dậy.
"Này, có vẻ Mike không đánh lại Jia Moer, chúng ta có cần giúp gì không? Nếu không em sang chỉ hắn một chút."
Dù sao cũng cảm kích với sự trợ giúp của Mike, Nhã Hàm đề nghị.
Gia Minh cười lắc đầu:
"Đây là tục lệ của bọn họ, sau khi đánh một trận, bất luận thắng hay thua thì mọi người cũng quên đi những mâu thuẫn trước đây. Em thấy nên chờ bọn họ đấu xong rồi em đến xử lý vết thương giúp hắn, phương diện này em rất thành thạo."
"Ừ."
Nhã Hàm gật đầu, sau đó lại cười hỏi.
"Em thực sự muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa sao?"
"Cũng không nhất định, chẳng qua bây giờ ngẫm lại, em thấy mình thực sự có khả năng trên phương diện này. Bác gái Diệp... Ồ, bà ấy cũng thấy rằng em rất khá. Chuyện gì vậy? Làm bác sĩ không tốt sao? Hiện giờ mọi người đều mong con mình tương lai sẽ trở thành bác sĩ, luật sư mà."
"Không có gì, chỉ là..."
Nàng liếc mắt.
"Rất khó tưởng tượng ra bộ dạng nghiêm trang khi làm bác sĩ của em."
"Thực ra em vốn rất nghiêm trang được không."
"Không cảm thấy lời này rất không có sức thuyết phục sao?"
Đôi tình nhân quan hệ vừa mới bước qua một giai đoạn khác nói những chuyện vụn vặt, nhớ lại những chuyện đã qua, hi vọng về tương lai, nhàm chán gây chuyện với nhau... Tóm lại, mặc dù với tâm lý thành thục của Gia Minh nhưng lúc này cũng không tránh khỏi liếc mắt đưa tình với Nhã Hàm. Chẳng qua trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên vẫn còn một số chuyện khác có thể nói, nhìn chăm chăm vào trận đấu, thỉnh thoảng xuất hiện một vài chiêu lợi hại. Nhã Hàm vốn rất hứng thú với luyện võ liền hỏi Gia Minh phương pháp đối phó thích hợp.
"Ồ, chiêu này em dùng chiêu thức trong Vịnh Xuân quyền là có thể phá giải, chẳng qua nhất định phải tốn nhiều sức lực... Ừ, là như thế này..."
"Có vẻ tứ lạng bạt thiên cân trong Thái Cực quyền cùng rất phù hợp, nên làm thế nào..."
"Xoay người lại, đá sang bên cạnh... Nên đá thẳng hay là đá chặn lại thì tốt hơn."
Vừa nói chuyện, Nhã Hàm vừa diễn luyện thử với bao cát treo ở bên cạnh. Võ thuật phòng thân của Nhã Hàm vốn không tệ, mặc dù bề ngoài nhu nhược nhưng trên thực tế, quật ngã ba bốn người đàn ông khỏe mạnh cũng không thành vấn đề, chẳng qua võ thuật nàng biết chủ yếu là Judo, Karatedo cùng với một phần nhỏ chiêu thức của công phu Trung Quốc được dung nhập vào. Là con gái trong một gia tộc lớn, từ nhỏ nàng luyện tập đương nhiên là những loại võ thuật có hiệu quả tương đối thực tế, về công phu Trung Quốc dễ học khó giỏi, lúc này đã rơi xuống tình trạng đa phần chỉ có tính xem xét, nàng dĩ nhiên đã học qua, nhưng những gì biểu diễn ra cũng chỉ là vài động tác võ thuật đẹp mắt có tác dụng rèn luyện thân thể. Gia Minh cũng đành phải mỉm cười giải thích nguyên lý của những thứ đó cho nàng.
"Chị nói chỉ là những chiêu thức đẹp mất trong Vịnh Xuân quyền thôi, nếu thực sự dùng trong những trường hợp quyết đấu thế này, thực ra công phu Trung Quốc rất ác độc, phần lớn chiêu thức đều bị cấm sử dụng khi thi đấu, mà đối với phụ nữ, đá vào hạ bộ của người ta tuyệt đối là chiêu có hiệu quả nhất. Chẳng hạn như vừa rồi, có thể vừa lui vừa tiến, hung hăng đá ra một cú. Ha hả, đừng đánh em, em nói thật, đảm bảo một chiêu là xong đời, chị không có nhiều cơ hội đánh nhau nhưng nếu quả thực có người động thủ với chị thì nhất định không cần khách khí, cứ sử dụng chiêu đó."
"Này, này... Vui lắm hả..."
Gia Minh liếc nàng, cũng không nhịn được nở nụ cười theo.
"Cả nửa tiếng rồi mà chị vẫn như vậy, có người điểm huyệt cười của chị sao? Không đi xem Mike đánh nhau với tên kia sao... Cho dù như thế, chị cười thì cười, tại sao lại còn đánh em..."
"Chính là... Chính là em điểm huyệt cười chị, ha ha đau bụng quá."
Nhã Hàm gập người xuống, cười đến vô cùng rực rỡ. Chẳng qua, cho dù là mỹ nữ nhưng nếu cười liên tục hơn nửa giờ cũng thực sự hơi khoa trương, mấy người đứng gần đó đều nhìn nàng với ánh mắt kính nể. Nguồn truyện: truyenbathu.vn
"Chị... Chị vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của em thì đã biết em muốn làm việc quái dị... Nhưng không ngờ em lại vô sỉ như vậy, ha ha... Chị nhớ lại trận luận võ giữa em và Hàn Cương Thành..."
"Hàn Cương Thành? Là ai vậy?"
"Không phải chứ, em quên rồi?"
Nhã Hàm nhịn cười, nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
"Lần đó bọn họ đá bóng vào đầu Linh Tĩnh, em lên võ đài nhổ nước miếng vào mặt người ta, đá một cú khiến nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng còn lấy bình xịt phòng biến thái ra phun người ta để quảng cáo đó."
"Ồ, lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được nữa... Lần đó xem như hắn may mắn, nếu em thật sự đánh thì một quyền là hắn xong rồi..."
"Ha hả, ấn tượng của chị về lần đó rất khắc sâu. Vừa lúc thầy Trần Cô Hạ mới đến trường học, chị dẫn theo ông ấy đi xem, em hết trốn lại tránh, chị còn phải cố gắng nói tốt cho em trước mặt ông ấy, nói em phẩm đức tốt, không thích đánh nhau, vì vậy mỗi lần đánh nhau cũng chỉ biết trốn, thầy Trần còn tin là thật. Lúc ấy ông ấy nói, không thích đánh nhau là đức tính tốt, còn khích lệ tư chất và căn cơ của em không tệ, kết quả là không bao lâu sau em đã nhổ nước miếng vào mặt người ta rồi... Hừ hừ, tên lừa gạt em..."
"Chuyện này em cũng không lừa chị!"
"Nhưng có một số việc khác em lừa chị, hơn nữa... Linh Tĩnh và Sa Sa cũng quen biết em rất lâu thì mới biết em biết võ, ban đầu hai đứa nó đều rất che chở em. Như lần đấu với Hàn Cương Thành đó, bọn nó còn tưởng rằng em sẽ bị đánh, đều lo lắng vô cùng đó."
"Nhưng em không hề có ác ý..."
"Tóm lại... Là em sai..."
Sau khi tổng kết lại, Nhã Hàm lại không chút kiêng kị đánh lên lưng Gia Minh. Dưới tình huống như vậy, giảng đạo lý với phụ nữ là không hề có hiệu quả, chẳng qua lực lượng của nàng không lớn, có đánh thì cũng chỉ như đấm lưng. Hai người cãi nhau ầm ĩ, người bên ngoài chỉ thấy giống như hai chị em tình cảm rất tốt. Mặt khác, lúc này Mike đã bị đối thủ đánh ngã, sau đó lại quật cường bò dậy.
"Này, có vẻ Mike không đánh lại Jia Moer, chúng ta có cần giúp gì không? Nếu không em sang chỉ hắn một chút."
Dù sao cũng cảm kích với sự trợ giúp của Mike, Nhã Hàm đề nghị.
Gia Minh cười lắc đầu:
"Đây là tục lệ của bọn họ, sau khi đánh một trận, bất luận thắng hay thua thì mọi người cũng quên đi những mâu thuẫn trước đây. Em thấy nên chờ bọn họ đấu xong rồi em đến xử lý vết thương giúp hắn, phương diện này em rất thành thạo."
"Ừ."
Nhã Hàm gật đầu, sau đó lại cười hỏi.
"Em thực sự muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa sao?"
"Cũng không nhất định, chẳng qua bây giờ ngẫm lại, em thấy mình thực sự có khả năng trên phương diện này. Bác gái Diệp... Ồ, bà ấy cũng thấy rằng em rất khá. Chuyện gì vậy? Làm bác sĩ không tốt sao? Hiện giờ mọi người đều mong con mình tương lai sẽ trở thành bác sĩ, luật sư mà."
"Không có gì, chỉ là..."
Nàng liếc mắt.
"Rất khó tưởng tượng ra bộ dạng nghiêm trang khi làm bác sĩ của em."
"Thực ra em vốn rất nghiêm trang được không."
"Không cảm thấy lời này rất không có sức thuyết phục sao?"
Đôi tình nhân quan hệ vừa mới bước qua một giai đoạn khác nói những chuyện vụn vặt, nhớ lại những chuyện đã qua, hi vọng về tương lai, nhàm chán gây chuyện với nhau... Tóm lại, mặc dù với tâm lý thành thục của Gia Minh nhưng lúc này cũng không tránh khỏi liếc mắt đưa tình với Nhã Hàm. Chẳng qua trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên vẫn còn một số chuyện khác có thể nói, nhìn chăm chăm vào trận đấu, thỉnh thoảng xuất hiện một vài chiêu lợi hại. Nhã Hàm vốn rất hứng thú với luyện võ liền hỏi Gia Minh phương pháp đối phó thích hợp.
"Ồ, chiêu này em dùng chiêu thức trong Vịnh Xuân quyền là có thể phá giải, chẳng qua nhất định phải tốn nhiều sức lực... Ừ, là như thế này..."
"Có vẻ tứ lạng bạt thiên cân trong Thái Cực quyền cùng rất phù hợp, nên làm thế nào..."
"Xoay người lại, đá sang bên cạnh... Nên đá thẳng hay là đá chặn lại thì tốt hơn."
Vừa nói chuyện, Nhã Hàm vừa diễn luyện thử với bao cát treo ở bên cạnh. Võ thuật phòng thân của Nhã Hàm vốn không tệ, mặc dù bề ngoài nhu nhược nhưng trên thực tế, quật ngã ba bốn người đàn ông khỏe mạnh cũng không thành vấn đề, chẳng qua võ thuật nàng biết chủ yếu là Judo, Karatedo cùng với một phần nhỏ chiêu thức của công phu Trung Quốc được dung nhập vào. Là con gái trong một gia tộc lớn, từ nhỏ nàng luyện tập đương nhiên là những loại võ thuật có hiệu quả tương đối thực tế, về công phu Trung Quốc dễ học khó giỏi, lúc này đã rơi xuống tình trạng đa phần chỉ có tính xem xét, nàng dĩ nhiên đã học qua, nhưng những gì biểu diễn ra cũng chỉ là vài động tác võ thuật đẹp mắt có tác dụng rèn luyện thân thể. Gia Minh cũng đành phải mỉm cười giải thích nguyên lý của những thứ đó cho nàng.
"Chị nói chỉ là những chiêu thức đẹp mất trong Vịnh Xuân quyền thôi, nếu thực sự dùng trong những trường hợp quyết đấu thế này, thực ra công phu Trung Quốc rất ác độc, phần lớn chiêu thức đều bị cấm sử dụng khi thi đấu, mà đối với phụ nữ, đá vào hạ bộ của người ta tuyệt đối là chiêu có hiệu quả nhất. Chẳng hạn như vừa rồi, có thể vừa lui vừa tiến, hung hăng đá ra một cú. Ha hả, đừng đánh em, em nói thật, đảm bảo một chiêu là xong đời, chị không có nhiều cơ hội đánh nhau nhưng nếu quả thực có người động thủ với chị thì nhất định không cần khách khí, cứ sử dụng chiêu đó."
Bình luận truyện