Ẩn Sát

Chương 363: Phân tích



"Người lùn..."

Khi cái từ này hiện lên trong lòng. Gia Minh đứng lên, trên mặt tươi cười, dưới cái nhìn của Thiên Vũ Chính Tắc, bầu không khí trở nên có chút quái dị. Nhưng loại cảm giác này cũng chỉ thoáng qua một chốc, bỗng nhiên tiêu tán. Gia Minh đem tất cả tâm tình che giấu dưới đáy lòng.

Trước khi hắn chuyển kiếp (trọng sinh) vài chục năm, ký ức từ năm 10 tuổi trở về trước bị người ta xóa đi, từ đó về sau trở thành sát thủ, vẫn chiến đấu, gặp gỡ rất nhiều người cổ quái kỳ lạ, các loại Dị năng giả, thiên tài, biến thái, thậm chí là có cả loại quái vật sau khi thí nghiệm sản sinh ra.

Nhưng tập mãi cũng thành thói quen, mà chỉ cần thành thói quen, thì cũng hiểu, thiên phú của mình có chút khác với người thường, xét đến cùng vẫn chỉ là con người mà thôi.

Nhưng mà, dưới một số tình huống, những người siêu việt này, những người mà hắn không hiểu, khó có thể chiến thắng, khoảng chừng có bốn người.

Trước khi Hỏa phượng hoàng đã cho hắn cơ hội trọng sinh, sau khi dị năng thức tỉnh, hắn đã quen biết Nguyên Lại Triêu Sang.

Ở trong thế giới trước kia, lần đầu tiên hắn gặp gỡ một người lùn siêu cường dị năng, cũng là chục năm trước rồi. Nguyên nhân đánh nhau nói ra cũng có chút kỳ lạ cổ quái.

Nhưng mà nghe Nguyên Lại Triêu Sang nói, cái tên chu nho này, là một người được phòng thí nghiệm của U Ám Thiên Cầm sáng tạo ra. Thế nhưng kiếp này, do hắn tung tin, mới khiến cho U Ám Thiên Cầm sáng tạo ra được thứ gì đó lợi hại, quỹ tích của hai thế giới này bất đồng, chuyện này nên tính thế nào đây, còn nữa, tại sao hắn muốn tới Giang Hải...

Những câu hỏi này cứ xoay đi xoay lại trong đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ trên thế giới này, người lùn lợi hại chắc cũng không chỉ có một người, lùi một bước, có khi lại là việc hay. Từ trên thi thể cạy một mảng huyết băng bỏ vào miệng, cảm giác đau đớn và thanh tỉnh đồng thời xuất hiện, vung tay lên, hắn đem tiểu thái đao ném trở lại, sau đó tháo bao tay xuống.

"Chuyện còn lại ta không quan tâm, ngươi chậm rãi hỏi, ở trong WC lâu như vậy, phỏng chừng các nàng sẽ tới tìm ta."

"Có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi."

Tiếp nhận lại thanh đao, Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu.

Đương nhiên, thẩm vấn như vậy không có nghĩa là đã xong, có rất nhiều chi tiết cần phải hiểu rõ, sau này còn phải hỏi chuyện cả đại hán tóc bù xù nữa.

Nghĩ đến lúc đem hai người này giết chết, Thiên Vũ Chính Tắc nhất định sẽ thông báo cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh tới tiếp thu một bộ phận thi thể, dù sao đây cũng là Trung Quốc, loại chuyện như vậy, vẫn phải báo cáo cho chính phủ biết một chút. Chỉ là hắn tóm được ba người này trước, đương nhiên phải cắt một bộ phận thi thể Dị năng giả này đem về nghiên cứu.

"Đám người Thái Lan này, ngươi nghĩ có đáng chết không?"

Mắt thấy Gia Minh ly khai, Thiên Vũ Chính Tắc hỏi một câu, kỳ thực đây cũng chỉ là một câu hỏi mang tính tôn trọng.

Gia Minh phất tay một than:

"Chuyện đó đâu có liên quan gì tới ta? Đây chỉ là chuyện tranh cãi giữa người Nhật Bản và người Thái Lan, ta chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, đừng hỏi ta vấn đề bạo lực như vậy có được hay không..."

Hắn vừa mới dùng thủ đoạn bạo lực giết chết hai người, khiến cho mục đích của bọn họ không thực hiện được, bây giờ lại nói câu này, rõ ràng là châm chọc mà.

Thiên Vũ Chính Tắc cười cười:

"Vậy thì để cho bọn họ sống một thời gian, thành thực mà nói ta muốn dùng chuyện này đạp rụng Hi Lý Vượng, nhưng mà ở trên lôi đài, không dùng dị năng ta đánh không lại hắn, được rồi... còn cái tên ở trong góc phòng này, tuy rằng ngươi đánh hắn ngất xỉu, nhưng mà nghe cách nói của ngươi, thì hình như hai người cũng không hòa hợp cho lắm. Nếu như ta là ngươi, thì thừa dịp 'ngoài ý muốn' này giết hắn đi."

"Con của Ứng Hải Sinh, giết hắn, ta sợ ngươi không rời khỏi Trung Quốc được."

Gia Minh nhìn nam nhân đang ngất xỉu, nhíu nhíu mày, nói:

"Đến lúc đó cuộc sống bây giờ của ta cũng xong."

Mở cửa đi ra ngoài, chỉ nghe thấy Thiên Vũ Chính Tắc ở phía sau huýt gió, đem biển hiệu sửa chữa cất đi, hắn cảm thấy đầu lại hơi đau, hiển nhiên. Thiên Vũ Chính Tắc lại bắt đầu sử dụng dị năng.

Đi thẳng ra ngoài, hắn vẫn còn mải mê nghĩ tới quan hệ của tên người lùn, cái tên Bất Tử Giả này, có quan hệ tới chuyện Kelly tới Giang Hải, cố gắng liên kết mọi chuyện lại, nhưng lại thấy giữa chúng có gì đó mâu thuẫn, hắn đành phải suy đoán cách nghĩ và tâm tình của Thiên Vũ Chính Tắc lúc này.

Lòng hại người có thể không có, nhưng phòng bị thì không thể không, đây là nguyên tắc trong thế giới hắc ám.

Thiên Vũ Chính Tắc người này, có thể nói là một người phúc hậu, nhưng lại có liên quan tới chuyện này, thì chắc chắn hắn biết những điều gì đó.

Khác với những thủ đoạn độc ác của sát thủ hoặc người cầm quyền, giả như Gia Minh hiện tại không có bất kỳ lực lượng gì, cũng không có ai trợ giúp, nói không chừng hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm Thiên Vũ Chính Tắc, coi hắn trở thành bằng hữu.

Nhưng vấn đề ở chỗ. Gia Minh hiện nay có thể uy hiếp được rất nhiều người, cho nên hắn cũng biết, có nhiều người hắn không thể khống chế, sự cẩn thận không thể nào thừa.

Theo như Gia Minh nghĩ, thì ba tên Bất tử dị năng vừa rồi, chỉ là những tay mơ không cần chú ý tới, chúng là loại không có thuốc chữa. Thiên Vũ Chính Tắc nếu như toàn lực xuất thủ, muốn giết chết ba người này hoàn toàn là chuyện dễ dàng. Bản thân hắn có thể đơn giản giết chết địch nhân, nhưng cố ý mang Gia Minh đến đây, kéo Gia Minh và chuyện này, mục đích của hắn là ước định chiến lực của Gia Minh.

Giả bộ một chút, không cần xuất thủ bằng thực lực của mình, thủy chung bảo trì tính bí hiểm là một loại phương pháp ứng đối, toàn lực xuất thủ đương nhiên cũng được. Gia Minh lần này lựa chọn chính là toàn lực ứng đối, nhưng mà, khi đã quyết định và biết được chuyện này, hắn có chút khiếp sợ.

Khi Thiên Vũ Chính Tắc sử dụng dị năng, cảm giác đau đầu của hắn lại phát tác, sau đó, lên đến đỉnh, thậm chí tố chất thân thể của hắn bộc phát lực phá hoại kinh khủng, ngay cả chính hắn nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ.

Gần đây, cảm giác đau đầu càng lúc càng nhiều, càng rõ ràng, nhưng đây là lần đầu tiên dưới cảm giác đau đầu này, hắn toàn lực xuất thủ. Thiên Vũ Chính Tắc khiếp sợ, hắn đương nhiên có thể nhìn thấy.

Loại năng lực này ngay cả hắn cũng giật mình, có thể cho các ngươi quan sát... thích thú...

Đêm khuya, ban ngày trời mới mưa, mây đen vẫn chưa tan hết, bầu trời đen kịt chẳng có ngôi sao nào, trong một phòng xa hoa nhất của khách sạn, không bật đèn.

Cửa sổ thật lớn, thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh đèn trong đô thị, phía dưới đường phố dòng xe cộ qua lại, đèn đường kết thành những mạng nhện, Thiên Vũ Chính Tắc lẳng lặng ngồi ở trên thảm, không chớp mắt.

Chuyện tối nay do Viêm Hoàng Giác Tỉnh và cảnh sát thu dọn, bởi vì ba gã Bất Tử Giả rơi vào hắn trong tay, bởi vậy hắn thuận lợi lấy được một mẫu thân thể, còn lại giao toàn bộ cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh xử lý.

Bởi vì chuyện tương đối đặc thù, cho nên hắn cùng người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh trao đổi một số tin tức tình báo, về tình hình của đám Bất Tử Giả này, hắn cũng không dám hỏi nhiều, xuất phát từ việc lo lắng tính bí mật của Gia Minh, trước khi Viêm Hoàng Giác Tỉnh đến, hắn đã giết chết hai người còn sống.

Bốn gã người Thái Lan khi hắn dùng Đống Khí đóng băng lại, vẫn còn chưa chết, nhưng cũng chỉ còn sót lại hơi tàn. Ứng Tử Phong bị cuốn vào nhưng không gặp chuyện không may, người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng thở dài một hơi, thậm chí còn bày tỏ ý cảm tạ.

Về phần Ứng Tử Phong nói chuyện của Gia Minh, Thiên Vũ Chính Tắc hàm hồ một chút, đương nhiên là ứng phó được, dù sao ở trong hồ sơ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Gia Minh cũng chẳng còn là một tiêu hài tử phổ thông nữa, mà là đệ tử Giản Tố Ngôn, cho nên họ cũng chẳng làm điều gì quá phép.

Lúc này, trong lòng hắn suy nghĩ, không phải là việc này.

Tắm rửa, tĩnh tọa, tu khí, làm thân thể hoàn toàn thả lỏng, đợi khi toàn bộ cảm giác mệt mỏi và tạp khí tiêu trừ, hắn chậm rãi đứng lên, khúc chân, thân thể cong lại, giống như hắn gặp một địch nhân cường đại.

Hai tay cong lại, bỗng dưng chạy nước rút về phía trước, tới chân tường, cả người hắn đột nhiên dừng lại, chân trái đạp một cái, xoay mình, căng thân, đá chân!

Đó chính là những chiêu thức mà Gia Minh đã sử dụng trong WC, ngay lúc đó hắn cũng đang đối địch, có lẽ có là tạm thời quên đi, nhưng tới lúc này, với võ học của bản thân và sự hiểu biết của mình, hắn bắt đầu tái hiện lại cảnh kia, đồng thời trong đầu không ngừng phân tích, quy nạp.

Cú đá chân này nói về chiêu thức cũng không tính là ly kỳ, nhưng vấn đề là trong nháy mắt, thế lao lớn như vậy lại có thể dừng lại được, thân hình còn phải xoay về phía sau, xảo diệu quay tròn, chuyển hóa lực lượng, không chỉ chuẩn xác né tránh cú quét chân ở phía sau, mà còn có thể đá trúng địch nhân.

Hắn đã kiểm tra thương thế của cái tên cao gầy, dưới cú đá này, không chỉ thân hình hắn bay lên, mà xương chân của hắn cũng nứt ra. Đối với những người dùng chân làm vũ khí tấn công như thế này, thì xương chân cứng hơn người bình thường rất nhiều, muốn chỉ một cú đá mà xương của người đó nứt ra, nếu không phải đinh cấp võ giả thì không cách nào làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Thế nhưng dưới cú lao toàn lực, sau đó dừng lại, xoay mình, thực hiện một loạt động tác nhìn như đơn giản, nhưng lại đáng sợ đến cực điểm.

Bắt chước tư thế của Gia Minh, đem từng động tác không ngừng phân giải, tái hiện dựng lại, động tác của hắn dần trở nên thong thả và ngưng trọng. Tránh đá quét, thân hình xoay tròn, tung một cước, hai tay tay thu lại ở bụng, dùng khuỷu tay đánh xuống.

Là một người Nhật Bản, đối với động tác vung quyền như vô lực này, hắn lại cảm thấy quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện