Ẩn Sát
Chương 650: Bắt ve
Sương mù bao phủ thành phố, trò chơi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau đã bắt đầu, trong một cái nhà máy bỏ hoang ở Tokyo xuất hiện mấy chiếc xe.
Một lát sau nó biến mất trên con đường hoang vắng, nơi này gần với bờ biển, không có mấy người ở xung quanh, chỉ thỉnh thoảng mới có xe đi qua.
Nhà máy này phần lớn đã bỏ hoang, cây cối thưa thớt, cao tầm khoảng nửa người, đứng ở đây có thể nhìn thấy Tokyo rực rỡ, cả thành phố giống như một bông hồng tráng lệ lơ lửng giữa hư không, nơi nào không có ánh sáng thì trở thành hư vô.
Bên kia con đường chính là một rừng cây nhỏ tương đối rậm rạp, sau khi đoàn xe rời đi không lâu, một bóng người màu xanh xuất hiện, im lặng đi ra khỏi rừng cây. Nhìn từ bề ngoài thì người này giống một nữ học sinh, mang kính mắt hình vuông, tạo thành một vẻ đẹp không nói lên lời, áo màu đen.
Sau lưng nàng có đeo một cái túi, giống như một người du lịch nhưng bị trễ xe, trông rất cô đơn, sắc mặt lạnh lùng.
Trang phục của nàng tuy đơn giản, nhưng không cách nào che giấu sự vẻ đẹp lạnh lùng kinh tâm động phách của nàng.
Nàng liếc mắt nhìn cái nhà máy kia, sau đó cất bước đi vào bên trong.
Tầm nhìn cứ ảo diệu trong gió đêm, cỏ vẫn còn hạt sương dính bên trên, cái nhà máy này bỏ hoang nhiều năm không ai sửa sang, khắp nơi toàn là dấu vết hoang phế. Nhưng ở một gian nhà xường vẫn có ánh sáng le lói.
Có hai người lưu thủ ở nơi này, ánh sáng le lói kia là do màn hình máy tính của họ phát ra, bọn họ có mang theo điện thoại, thoải mái cho phép nói chuyện nhưng không ai nói.
Vừa uống cà phê, hai người vừa nói chuyện, nhưng không có trọng tâm, một người trong đó đang chơi bài trong máy vi tính, có lẽ là bởi vì đã trải qua huấn luyện đặc thù nên hắn dùng con chuột nhanh như ngắm bắn.
Vừa chơi game vừa nói chuyện với nhau, trong khoảng thời gian này họ đã dùng bộ đàm liên hệ với đồng bọn họ lần, đại khái là khoảng nửa giờ sau, nam tử chơi bài đứng lên nói:
"Sơn Thượng quân, muốn uống thêm cà phê không?"
"Đặc một chút, không đường, làm phiền cậu rồi."
"Không có gì."
Nam tử ra khỏi phòng tìm kiếm cà phê nhưng đột nhiên có một thứ gì đó xẹt qua.
Đó chính là một cái Luân màu đen.
Thân thể hắn phản ứng nhanh hơn não nhưng vẫn chậm, lưỡi dao không tiếng động lướt qua cổ họng của hắn, bàn trắng trắng trẻo của thiếu nữ huých thẳng vào cổ hắn một cái.
Đây chính là tin tức cuối cùng mà hắn nhận được ở thế giới này.
Hai mươi phút sau thiếu nữ đã đi ra đường, gió đêm làm mái tóc nàng bay phấp phới, nàng đi dọc theo con đường, lúc đi qua một gia đình còn sáng đèn, nàng ngồi xuống một quán ăn kinh doanh ế ẩm.
Cửa hàng này có thể nói là một cửa hàng hợp cách, ánh sáng đầy đủ, bàn ghế ngăn nắp sạch sẽ, nhạc nhẹ vang lên, bốn phía kính là cửa thủy tinh, khiến cho người khác cảm thấy mình không có gì gò bó.
Ở Nhật Bản, cái quán ăn kiểu này có thể gặp ở bất cứ đâu, tuy rằng xung quanh nơi này không nhiều nhưng nó cũng chủ yếu là đón cánh tài xế ô tô thường hay lui tới, công việc làm ăn không tính là kém.
Tới một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, thiếu nữ gọi một tách cà phê, một phần sandwich, sau đó mở laptop, lấy tai nghe bắt đầu nghe nhạc, một lát sau cà phê và sandwich đều đã được mang tới, nàng lấy một cuốn sách ra xem và bắt đầu nhâm nhi.
Tới tầm khoảng 10h30, quán ăn này người đi lại đến nhưng có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ngồi ở bên trong thì rất hiếm thấy, có mấy tên hippi bắt đầu dừng xe ở bên ngoài đi vào, lân la tới gần.
Nhưng cho dù bọn họ nói cái gì thì thiếu nữ vẫn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú nghe nhạc, đọc sách, khoảng 10 phút sau, đám thiếu niên này ngượng ngùng rời đi.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh sáng từ ngoài cửa sổ thoảng qua, những chiếc ô tô nam tới bắc đi cứ lướt qua, thiếu nữ đã gọi tới li cà phê thứ 2. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Qua nửa đêm, tới khoảng 1h sáng, có mấy chiếc ô tô quen thuộc chạy ngang qua quán, thiếu nữ bỏ cuốn sách sang một góc, ngẩng đầu, hai mi hơi run rẩy.
Nàng mở máy vi tính nhìn hình ảnh trong đó, đợi thời gian.
Mấy phút sau. Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy và có cảm giác như mình sắp được giải thoát.
Rung động... truyền đến.
Thiếu nữ không hề sợ hãi thu dọn đồ đạc, người trong quán lập tức loạn cả lên, Nhật Bản là một quốc gia nhiều động đất, cho nên ý nghĩ đầu tiên của họ chính là động đất.
Nhưng không bao lâu sau, mọi người mới biết đây là một vụ nổ, ở ngoài bờ biển xa xa có một vụ nổ thật lớn, ngọn lửa lan tới những khu kiến trúc xung quanh, ánh lửa đỏ trời đêm.
Mọi người đều lao ra cửa tiệm, đứng ở trên đường nhìn sang hướng bên kia, có người lấy điện thoại bắt đầu lắp bắp gọi điện thoại, có người thì dùng điện thoại chụp ảnh, quay phim, một số chiếc xe đang đi trên đường cũng dừng lại, thiếu nữ thanh toán hóa đơn, khoác ba lô rời đi.
Gió đêm thổi tới, bước chân của nàng nhẹ nhàng, có hai chiếc xe con dừng lại ở phía trước, tài xế và khách hàng đều đi ra ngoài, ngẩn ngơ nhìn về phía lửa cháy. Nàng đi qua bọn họ, càng đi càng xa, khoảng 1 phút sau, nàng đột nhiên đi chậm lại.
Dưới cột đèn cách đó không xa có hai chiếc xe đang dỗ, 6 người đứng ở hai bên cửa xe, nếu người được huấn luyện sẽ nhận ra, những người này có chút chật vật, máu tươi đang chảy ra sau lớp áo.
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn thoáng nơi xảy ra vụ nổ, sau đó coi như không có việc gì bắt đầu đi, thế nhưng ánh mắt của một tên đã nhìn vào nàng.
Tên này khoảng chừng 30 tuổi, dáng người có vẻ nho nhã, lúc này khóe môi nhếch lên mỉm cười, khí tức băng lãnh tỏa ra, khoảng cách hai người không ngừng kéo gần, mười thước, năm thước, bốn thước, ba thước... Hắn đang nhắm mắt, đếm số bước chân.
Một nam một nữ, hai người thân ảnh đột nhiên dừng lại.
"Quả nhiên là cô..."
Nam tử mở mắt, nở nụ cười tươi, hai hàm răng của hắn giống như răng khỉ, trắng bóng phản xạ ánh đèn:
"Ta còn đang không biết đi đâu tìm cô... đến Nguyệt Trì gia thì thấy nó có phòng bị, ta đoán là đã xảy ra chuyện..."
Thân hình hai người cách nhau không tới nửa thước, nam tử kia cầm một cái chủy thủ, lưỡi đao sắc bén đặt gần với thiếu nữ, thiếu nữ kia đưa tay phải đẩy cánh tay của nam tử đang cầm đao đặt ở cổ mình ra ngoài, hai người giằng co trong chốc lát, nàng lạnh lùng mở miệng:
"Lập Minh Đạo Húc..."
Cái tên này giống như lựu đạn nổ tung, nam tử kia chém ra một đao, khoảng cách hai người trong nháy mắt tách ra, thiếu nữ kia giống như lấy bản thân tên nam tử kia làm lá chắn, rời khỏi con đường.
Bao gồm cả Lập Minh Đạo Húc, tất cả những người khác đều rút súng, ánh lửa rực trời đêm.
Thiếu nữ nhảy vào bụi cỏ ở gần đường.
Một chiếc xe nhỏ lao nhanh tới, khi đi qua nơi này hai cửa thủy tinh đột nhiên vỡ tung, máu tươi trong xe bắn tung tóe, tia lửa đạn không ngừng lóe lên.
Thân ảnh thiếu nữ chập chùng trong bãi cỏ, chiếc xe kia lao nhanh qua khoảng 10 mét, đâm sầm vào một gốc cây sau đó nổ tung.
Trên đường, tiếng súng ngừng lại, bảy người đuổi theo mới thấy cỏ ở nơi này cao ngang người, ở đằng xa có mấy căn nhà, thân hình thiếu nữ đã biến mất từ lúc nào.
"Nguyệt Trì Huân."
Giơ súng, Lập Minh Đạo Húc là người đầu tiên xông vào trong, đồng thời nói với những người khác:
"Thông báo cho những người khác tới đây."
Hắn cắn răng, ngừng lại một chút:
"Giết nàng."
Một cơn gió thổi qua, bãi cỏ giống như là sóng biển xao động...
Một lát sau nó biến mất trên con đường hoang vắng, nơi này gần với bờ biển, không có mấy người ở xung quanh, chỉ thỉnh thoảng mới có xe đi qua.
Nhà máy này phần lớn đã bỏ hoang, cây cối thưa thớt, cao tầm khoảng nửa người, đứng ở đây có thể nhìn thấy Tokyo rực rỡ, cả thành phố giống như một bông hồng tráng lệ lơ lửng giữa hư không, nơi nào không có ánh sáng thì trở thành hư vô.
Bên kia con đường chính là một rừng cây nhỏ tương đối rậm rạp, sau khi đoàn xe rời đi không lâu, một bóng người màu xanh xuất hiện, im lặng đi ra khỏi rừng cây. Nhìn từ bề ngoài thì người này giống một nữ học sinh, mang kính mắt hình vuông, tạo thành một vẻ đẹp không nói lên lời, áo màu đen.
Sau lưng nàng có đeo một cái túi, giống như một người du lịch nhưng bị trễ xe, trông rất cô đơn, sắc mặt lạnh lùng.
Trang phục của nàng tuy đơn giản, nhưng không cách nào che giấu sự vẻ đẹp lạnh lùng kinh tâm động phách của nàng.
Nàng liếc mắt nhìn cái nhà máy kia, sau đó cất bước đi vào bên trong.
Tầm nhìn cứ ảo diệu trong gió đêm, cỏ vẫn còn hạt sương dính bên trên, cái nhà máy này bỏ hoang nhiều năm không ai sửa sang, khắp nơi toàn là dấu vết hoang phế. Nhưng ở một gian nhà xường vẫn có ánh sáng le lói.
Có hai người lưu thủ ở nơi này, ánh sáng le lói kia là do màn hình máy tính của họ phát ra, bọn họ có mang theo điện thoại, thoải mái cho phép nói chuyện nhưng không ai nói.
Vừa uống cà phê, hai người vừa nói chuyện, nhưng không có trọng tâm, một người trong đó đang chơi bài trong máy vi tính, có lẽ là bởi vì đã trải qua huấn luyện đặc thù nên hắn dùng con chuột nhanh như ngắm bắn.
Vừa chơi game vừa nói chuyện với nhau, trong khoảng thời gian này họ đã dùng bộ đàm liên hệ với đồng bọn họ lần, đại khái là khoảng nửa giờ sau, nam tử chơi bài đứng lên nói:
"Sơn Thượng quân, muốn uống thêm cà phê không?"
"Đặc một chút, không đường, làm phiền cậu rồi."
"Không có gì."
Nam tử ra khỏi phòng tìm kiếm cà phê nhưng đột nhiên có một thứ gì đó xẹt qua.
Đó chính là một cái Luân màu đen.
Thân thể hắn phản ứng nhanh hơn não nhưng vẫn chậm, lưỡi dao không tiếng động lướt qua cổ họng của hắn, bàn trắng trắng trẻo của thiếu nữ huých thẳng vào cổ hắn một cái.
Đây chính là tin tức cuối cùng mà hắn nhận được ở thế giới này.
Hai mươi phút sau thiếu nữ đã đi ra đường, gió đêm làm mái tóc nàng bay phấp phới, nàng đi dọc theo con đường, lúc đi qua một gia đình còn sáng đèn, nàng ngồi xuống một quán ăn kinh doanh ế ẩm.
Cửa hàng này có thể nói là một cửa hàng hợp cách, ánh sáng đầy đủ, bàn ghế ngăn nắp sạch sẽ, nhạc nhẹ vang lên, bốn phía kính là cửa thủy tinh, khiến cho người khác cảm thấy mình không có gì gò bó.
Ở Nhật Bản, cái quán ăn kiểu này có thể gặp ở bất cứ đâu, tuy rằng xung quanh nơi này không nhiều nhưng nó cũng chủ yếu là đón cánh tài xế ô tô thường hay lui tới, công việc làm ăn không tính là kém.
Tới một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, thiếu nữ gọi một tách cà phê, một phần sandwich, sau đó mở laptop, lấy tai nghe bắt đầu nghe nhạc, một lát sau cà phê và sandwich đều đã được mang tới, nàng lấy một cuốn sách ra xem và bắt đầu nhâm nhi.
Tới tầm khoảng 10h30, quán ăn này người đi lại đến nhưng có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ngồi ở bên trong thì rất hiếm thấy, có mấy tên hippi bắt đầu dừng xe ở bên ngoài đi vào, lân la tới gần.
Nhưng cho dù bọn họ nói cái gì thì thiếu nữ vẫn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú nghe nhạc, đọc sách, khoảng 10 phút sau, đám thiếu niên này ngượng ngùng rời đi.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh sáng từ ngoài cửa sổ thoảng qua, những chiếc ô tô nam tới bắc đi cứ lướt qua, thiếu nữ đã gọi tới li cà phê thứ 2. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Qua nửa đêm, tới khoảng 1h sáng, có mấy chiếc ô tô quen thuộc chạy ngang qua quán, thiếu nữ bỏ cuốn sách sang một góc, ngẩng đầu, hai mi hơi run rẩy.
Nàng mở máy vi tính nhìn hình ảnh trong đó, đợi thời gian.
Mấy phút sau. Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy và có cảm giác như mình sắp được giải thoát.
Rung động... truyền đến.
Thiếu nữ không hề sợ hãi thu dọn đồ đạc, người trong quán lập tức loạn cả lên, Nhật Bản là một quốc gia nhiều động đất, cho nên ý nghĩ đầu tiên của họ chính là động đất.
Nhưng không bao lâu sau, mọi người mới biết đây là một vụ nổ, ở ngoài bờ biển xa xa có một vụ nổ thật lớn, ngọn lửa lan tới những khu kiến trúc xung quanh, ánh lửa đỏ trời đêm.
Mọi người đều lao ra cửa tiệm, đứng ở trên đường nhìn sang hướng bên kia, có người lấy điện thoại bắt đầu lắp bắp gọi điện thoại, có người thì dùng điện thoại chụp ảnh, quay phim, một số chiếc xe đang đi trên đường cũng dừng lại, thiếu nữ thanh toán hóa đơn, khoác ba lô rời đi.
Gió đêm thổi tới, bước chân của nàng nhẹ nhàng, có hai chiếc xe con dừng lại ở phía trước, tài xế và khách hàng đều đi ra ngoài, ngẩn ngơ nhìn về phía lửa cháy. Nàng đi qua bọn họ, càng đi càng xa, khoảng 1 phút sau, nàng đột nhiên đi chậm lại.
Dưới cột đèn cách đó không xa có hai chiếc xe đang dỗ, 6 người đứng ở hai bên cửa xe, nếu người được huấn luyện sẽ nhận ra, những người này có chút chật vật, máu tươi đang chảy ra sau lớp áo.
Thiếu nữ quay đầu lại nhìn thoáng nơi xảy ra vụ nổ, sau đó coi như không có việc gì bắt đầu đi, thế nhưng ánh mắt của một tên đã nhìn vào nàng.
Tên này khoảng chừng 30 tuổi, dáng người có vẻ nho nhã, lúc này khóe môi nhếch lên mỉm cười, khí tức băng lãnh tỏa ra, khoảng cách hai người không ngừng kéo gần, mười thước, năm thước, bốn thước, ba thước... Hắn đang nhắm mắt, đếm số bước chân.
Một nam một nữ, hai người thân ảnh đột nhiên dừng lại.
"Quả nhiên là cô..."
Nam tử mở mắt, nở nụ cười tươi, hai hàm răng của hắn giống như răng khỉ, trắng bóng phản xạ ánh đèn:
"Ta còn đang không biết đi đâu tìm cô... đến Nguyệt Trì gia thì thấy nó có phòng bị, ta đoán là đã xảy ra chuyện..."
Thân hình hai người cách nhau không tới nửa thước, nam tử kia cầm một cái chủy thủ, lưỡi đao sắc bén đặt gần với thiếu nữ, thiếu nữ kia đưa tay phải đẩy cánh tay của nam tử đang cầm đao đặt ở cổ mình ra ngoài, hai người giằng co trong chốc lát, nàng lạnh lùng mở miệng:
"Lập Minh Đạo Húc..."
Cái tên này giống như lựu đạn nổ tung, nam tử kia chém ra một đao, khoảng cách hai người trong nháy mắt tách ra, thiếu nữ kia giống như lấy bản thân tên nam tử kia làm lá chắn, rời khỏi con đường.
Bao gồm cả Lập Minh Đạo Húc, tất cả những người khác đều rút súng, ánh lửa rực trời đêm.
Thiếu nữ nhảy vào bụi cỏ ở gần đường.
Một chiếc xe nhỏ lao nhanh tới, khi đi qua nơi này hai cửa thủy tinh đột nhiên vỡ tung, máu tươi trong xe bắn tung tóe, tia lửa đạn không ngừng lóe lên.
Thân ảnh thiếu nữ chập chùng trong bãi cỏ, chiếc xe kia lao nhanh qua khoảng 10 mét, đâm sầm vào một gốc cây sau đó nổ tung.
Trên đường, tiếng súng ngừng lại, bảy người đuổi theo mới thấy cỏ ở nơi này cao ngang người, ở đằng xa có mấy căn nhà, thân hình thiếu nữ đã biến mất từ lúc nào.
"Nguyệt Trì Huân."
Giơ súng, Lập Minh Đạo Húc là người đầu tiên xông vào trong, đồng thời nói với những người khác:
"Thông báo cho những người khác tới đây."
Hắn cắn răng, ngừng lại một chút:
"Giết nàng."
Một cơn gió thổi qua, bãi cỏ giống như là sóng biển xao động...
Bình luận truyện