Án Treo Linh Hồn

Chương 33





Nếu là kỹ năng điều khiển con người, vậy vì sao anh ta phải ở đây với mình?
Câu này không có nghĩa là anh ta bị người điều khiển nên mới đứng về phía mình…
Y chợt cảm thấy bản thân thật nực cười.
… Kẻ bị điều khiển chẳng phải chính là mình đấy sao?
“Tôi không tin… Tôi không tin…” Y lẩm bẩm.
Không tin nụ hôn đó là giả.
Không tin ánh mắt đó là giả.
Không tin…
Nhưng não y đã bắt đầu đặt nghi vấn theo bản năng.
Nếu mấy ngày vừa qua đều là giả thì mục đích của anh ta chính là —
Một khi hạt giống nghi ngờ đã nẩy mầm thì tất cả mọi khe hở bị giấu đi dưới sự dịu dàng cũng nổi dần lên mặt nước.
Giá trị của y đối với anh ta quẩn lại cũng chỉ có phần chứng cứ kia.
Y bất giác nhớ về lần thôi miên hôm nọ, khi y bị bà lão cầm kim tiêm đuổi theo, Lý Vi đã nói một câu dẫn rất lạ kỳ.
“Chạy vào phòng đi.

Trốn vào phòng rồi tìm xem có thứ gì đưa cho bà ấy để bà ấy không tiêm cậu không?”
Bà lão đó là một nhân vật không có thật trong quá trình chuyển cảnh.

Song nếu cây kim kia đại diện cho nỗi sợ tiêm thuốc của y, thì trong tiềm thức, từ lúc bà lão bắt đầu đuổi theo y bà ta chính là hiện thân của Khôi Kình.
Giao ra chứng cứ thì gã sẽ không đuổi theo nữa, sẽ không tiêm nữa — giao ra đây đi, chỉ cần giao ra thì tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Vào căn phòng ấy và tìm đi — tìm rồi nói cho tôi nghe chứng cứ ở đâu?
Tiếc thay nó đã bị chôn quá sâu dưới tiềm thức đến mức chính y cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Câu hỏi không có kết quả nên quá trình thôi miên kết thúc.
Vãi chưởng.

Anh ta lợi dụng lúc y lơi lỏng cảnh giác, áp dụng phương pháp dẫn dắt tâm lý được nguỵ trang dưới lớp vỏ bọc mang tên giải mẫn cảm hệ thống.
Trạng thái tâm lý bất ổn của y đang bên bờ suy sụp.
Không chỉ thế, y ngờ rằng đây không phải lần duy nhất, may nhờ có rèn luyện kiểm soát nói mớ trong giấc ngủ mà bác sĩ Trình từng dạy y.

“Ngày hôm đó, anh…” Y gắng hết sức để không nhớ về ngày hôm ấy, chật vật nói: “Chuốc thuốc ngủ tôi thật không?”
Lý Vi kinh ngạc trước vẻ mặt y, mắt anh khẽ đảo rồi thẳng thắn đáp: “Không.”
“Chỉ là một chất xúc tác nhằm kích thích tiềm thức sâu thẳm nhất của cậu.”
Vương Giác đã hiểu rõ, tức thì cảm thấy lạnh băng.
“Nào ngờ,” y run rẩy nói tiếp: “Nơi sâu thẳm nhất trong tiềm thức tôi không phải chứng cứ —”
Mà là anh.
Y từng mắng anh ta là chó của Khôi Kình, còn chính y thì không phải ư? Y hoàn toàn đánh mất cả tự do chân tay lẫn tự do tinh thần, ngày ngày đều nằm trên giường —
Như con chó chờ anh ta về nhà.
Chẳng ai có thể cười nhạo người bệnh Stockholm.

Khi thật sự rơi vào giam cầm thì liệu có thể kiểm soát được tâm trí mình đến độ nào?
Những lời miên man bên tai ban đầu như gieo vào hạt giống, sau dần đâm chồi trong tim, từng sợi từng sợi vấn vít đan xen đặng thắt chặt thành gút buộc.

Sợi dây leo rướm máu xâu xé con tim y, tàn phá cuống họng và tiếng nói y, xâm chiếm mỗi một tế bào trong não y.

Để rồi khi thất thần nhìn lại mới thấy bản thân đã trở thành con bệnh giai đoạn cuối, hoa đã nở rộ rít gào trên từng nang lông.
Y liều mạng tìm cách thoát thân chỉ để bản thân mình chìm xuống nơi sâu thẳm hơn.
Y cảm thấy thật khó thở.
Dây dưa cùng y từng ấy ngày, dày công làm từng ấy việc, chẳng qua chỉ để đánh lừa niềm tin của y sao?
Liệu anh có, liệu anh còn có một chút…
“Trong trạng thái hoàn toàn tin tưởng tôi mà cậu còn không khai nửa lời.” Vẻ mặt Lý Vi tối sầm mịt mờ: “Nhiệm vụ thất bại, tôi chỉ đành trả cậu về thôi.”
Vương Giác nghe thế liền hoảng hốt.
Còn gì nữa đâu? Việc đã đến nước này mà mày còn chưa hết đợi mong sao?
Y ngậm chặt miệng vì sợ rằng mình sẽ ói cả lưỡi ra ngoài.
Ra vậy.

Logic này đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Hạng nhất Lý Vi có thể dễ bị hạ độc như vậy sao?
Y tìm đến Diễn Thần để lấy thuốc bên dưới toà trụ sở chính mà không gặp trở ngại nào, sao có thể thuận lợi thế được?
Xem ra anh ta vẫn không hề học được “muốn” là gì.
Cơ thể Vương Giác lắc lư như chẳng tựa nổi vào tường.

Thật lâu sau y mới vất vả thốt: “… Tôi muốn gặp Diễn Thần.”
“Cậu…” Lý Vi ôm lấy bờ vai y, lẳng lặng nói: “Không gặp được cậu ta nữa rồi.”
Đấy, lại thế nữa rồi.

Cả thế giới lại lần nữa phản bội y.
“Tôi muốn gặp Diễn Thần.” Viền mắt Vương Giác đỏ ửng: “Tôi muốn gặp cậu ta.”
“Cậu ta giống tôi, nếu cậu ta phản bội tôi chắc chắn phải có lý do.

Cậu ta là một người bằng xương bằng thịt —”
“Cậu ta không như anh.”
Lý Vi nghe thế thì tái mặt.
“Cậu không gặp cậu ta được nữa.”
“Bởi vì cậu ta đã —”

“Thằng nhóc Lý Vi đi cũng một lúc rồi nhỉ.” Trên màn hình Hồng Biệt phát ra tiếng điện từ Zrrrr: “Tên kia đi rồi, còn tiến độ tế bào N đến đâu rồi?”
“Khi chúng tôi đến phòng thí nghiệm của Tiểu Vi thì phát hiện ra tất cả tế bào đều đã chết.

Có vẻ như có ai đó đã nhúng tay huỷ hoại các biến.”
“Thôi được.” Giọng nói Khôi Kình chẳng rõ cảm xúc: “Gửi dữ liệu và nguyên liệu thô sang đây, tôi tự xử lý.

Kỹ năng diễn xuất của thằng bé quá tốt, còn qua mặt cả tôi — Tịch Miên sao rồi?”
“Đang trị thương trong phòng bệnh, tôi xem một chút… Sao màn hình đen kịt rồi?”
Khôi Kình sắc bén nhận ra điểm bất thường: “Diễn Thần đang ở đâu?”
“Trước hai người còn đang ở cùng nhau mà.


Thằng nhóc này lại bày trò ư?”
“Gần đây nó không ổn.” Khôi Kình hối: “Đi xem đi, nhanh lên.”

“Anh, không bàn chuyện cũ nữa, em muốn tâm sự chuyện hai đứa mình.”
Một tia sáng lạnh lẽo lấp loé trong màn đêm.
Diễn Thần kề dao trên cổ y: “Anh có thích em không?”
Không thấy rõ sắc mặt Tịch Miên ra sao, song chỉ nghe y hững hờ đáp: “Tôi nói bao lần rồi, tôi không biết thích là gì cả.” Rồi y cảm thấy lạnh lẽo bên cổ bèn thở dài: “Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào? Tôi sẽ trả lời thế nấy.”
“Em không muốn nghe, em muốn anh phải tự hiểu cơ.” Lúc này đây Diễn Thần cũng đơ mặt: “Để em giúp anh biết nhé, có được không?”
“Cậu định làm gì?”
“Em muốn anh thấy đau.” Hắn nắm một cánh tay Tịch Miên, đặt lòng bàn tay vào tay mình: “Nhưng em không chắc, nên em muốn thử.”
“Anh biết không, Lý Vi không chết được đâu.

Vì em có thuốc giải và em đưa anh ta rồi.”
“Khôi Kình bảo vậy à?” Tịch Miên đoán theo bản năng.
“Không.”
“Cậu muốn tạo phản?” Y nhíu mày nói.
“Đúng vậy, em muốn thế.” Diễn Thần bất chợt nở nụ cười: “Anh có định giải quyết em không, hở anh?”
“Kẻ phản bội chỉ có một con đường chết.

Cậu biết rõ mà.”
“Em biết.

Hơn nữa em cũng biết rằng, việc em tình cờ đi theo anh thật ra chính là nhiệm vụ của anh, đúng không?”
Tịch Miên khựng người, quay lại đáp: “Đúng.”
“Vậy anh ắt phải biết,” giọng hắn chợt cao lên: “Nguyên nhân em trở thành cô nhi là nhờ tổ chức các người?”
Tịch Miên tiếp tục lặp lại: “Đúng.”
“Được, tốt lắm.” Diễn Thần tức giận bật cười: “Nếu không nhờ Vương Giác nói cho em thì anh vẫn cứ trơ mắt đứng nhìn em bán mạng cho gã từng ấy năm.

À phải, chính anh cũng thế mà, hoàn cảnh của anh ắt cũng do bọn họ ban cho? Anh biết hết, anh vẫn luôn biết hết.”
Tịch Miên im lặng.
“Xem ra Khôi Kình đã khoét rỗng não anh rồi.

Ở nơi đấy không có em lại chẳng bình thường quá đỗi.” Diễn Thần đau lòng khôn nguôi, nhưng trong ánh mắt hiện lên sự kiên định lạnh lẽo: “Thế nhưng em vẫn muốn thử một chút.”
Bất ngờ không một lời cảnh báo, hắn cầm tay y đâm thẳng vào lồng ngực mình.
Hơi thở Tịch Miên ngưng trệ.
Còn chưa kịp phản ứng để cản lại cán dao lấn tới từ tay trong tay thì âm thanh nhớp nháp do máu thịt tuôn trào đã vang đến bên tai.
“Cậu điên rồi?” Tịch Miên không màng vết thương trên bụng mà tức thì bật dậy.
Lúc này đây không chỉ có mình y bất chợt mạnh mẽ đến vậy, cánh tay bị hắn nắm chặt đến chẳng cách nào rút ra được.
“Các người mới điên!” Diễn Thần gằng giọng như dã thú bị giam cầm: “Tôi cực kỳ tỉnh táo… Tôi cực kỳ tỉnh táo!”
Hắn nắm chặt tay y ấn lưỡi dao vào càng sâu hơn, làm bật ra tiếng ma sát giữa kim loại và máu thịt đầy đau đớn.
“Anh có đau không?” Hắn run rẩy hỏi.
“Tôi hỏi, anh có đau không?” Hắn nhìn đăm đăm vào đường viền lờ mờ trong bóng đêm và hỏi lại lần nữa.
Tịch Miên cau mày, dường như không hiểu được câu hỏi này.
Không lý giải được hành động này, không lý giải được người này.
Hắn nói đúng, giữa mình và hắn ta có một người điên rồi.
E là cả hai đều điên mất rồi.
Y hé miệng mà chẳng nói ra được lời nào.
Sự yên lặng trôi qua rút đi hết thảy sức lực của Diễn Thần, cả người hắn chẳng còn chút dáng vẻ oai nghiêm ban nãy mà co quắp lại.

Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể lẩm bẩm yếu ớt: “Anh có thích em không?”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay Tịch Miên, lạnh cóng như mẩu băng.
“Không sao.” Diễn Thần cười khổ: “Em cho anh thêm thời gian nhé.”
Hai tay hắn giữ chặt tay Tịch Miên rút mạnh lưỡi dao ra, rồi bỗng đâm vào thêm nhát nữa một cách dứt khoát và lạnh lùng.
Dòng máu đỏ thẫm bắn tung toé trong màn đêm dày đặc.


Nó mang hơi ấm nóng bỏng và nhịp điệu của sinh mệnh sống động mà uốn lượn mềm mại tựa phù dung chớm nở.
“Anh đừng cảm thấy có lỗi, anh à.

Em vốn cũng không phải kẻ có ham muốn sống còn mãnh liệt dưới ánh ban mai.

Cảm ơn sự dịu dàng vu vơ của anh đã giúp em sống tạm thêm mấy năm.”
Trao tâm tự mắt.
“Em trả lại cho anh.” Diễn Thần đau đớn đến váng người, nhẹ nhàng mà gục xuống: “Em tự do rồi…”
Sen trắng khó trừ.
“Em trao tim cho anh rồi đây, anh… hãy tự xem nhé…”
Đức tin là cuồng vọng, gặp đâu giết đó rồi bạn sẽ được giải thoát[1].
Tịch Miên ôm người vào lòng, hai tay nhuốm đẫm máu nóng đặc dính, y lẳng lặng không dời mắt khỏi sinh mệnh đang rời đi trong bóng tối.
“Em… không thấy… rõ anh… Còn anh… thậm chí không màng… nhìn đến em…”
Im lặng.

Lặng lẽ đến nhức bùng trong tai.
Sao cậu không nói chuyện nữa?
Y mân mê trên khoé miệng hắn nhưng chỉ chạm đến một vết sẹo nhỏ.

Đây là vết sẹo lưu lại từ lần tự sát đầu tiên.

Tịch Miên nâng mặt hắn trên một tay, vân vê nhẹ nhàng bằng ngón cái.

Khi y vuốt ve gương mặt ấy, thời gian tựa như cũng ngừng trôi nơi đầu ngón tay.

Hắn đã trở thành một bức tượng còn sâu thẳm hơn màn đêm.
Tận đến lúc này đây, trên gương mặt của Tịch Miên cũng không lộ một biểu cảm nào.
Và đến lúc ngay cả vết sẹo kia cũng nguội lạnh, y mới như bất giác bị đâm vào mà giật mạnh tay ra, mắt mở to đặng nhìn rõ người trước mắt, gân xanh nổi cuồn cuộn.
Y nhận ra dẫu lồng ngực đang nhấp nhô nhưng y đã sớm quên đi hô hấp.
Bình minh hé lộ.
Khi Hồng Biệt đến nơi, máu trên mặt Tịch Miên đã cạn khô.
“Đã lắp đặt nguồn điện dự phòng rồi sao anh còn không mở đèn?”
“Đau.” Tịch Miên lẩm bẩm một mình.
“Sao cơ?” Hồng Biệt nghe không rõ.
Sau một tiếng “cạch”, ánh đèn nổi lên, rọi vào một vết bẩn dưới bầu trời tảng sáng.
Tịch Miên ngẩng đầu, trong đáy mắt phủ đầy tử khí mịt mờ tăm tối.
Đây là lần đầu tiên Hồng Biệt trông thấy ánh mắt tuyệt vọng đầy luống cuống như đứa trẻ của y.
“Tôi đau quá.”
– Hết chương 33 –
Chú thích:
[1] Gặp đâu giết đó: Nguyên tác là “hướng lý hướng ngoại“, trích từ câu “Đạo lưu, ngươi muốn kiến giải đạo pháp, chớ bị lay chuyển bởi người ngoài.

Hướng trong hướng ngoài, gặp đâu giết đó: Gặp Phật giết Phật, gặp tổ giết tổ,… rồi ngươi sẽ được giải thoát.

Không còn lưu luyến, thấu thoát tự tại.” của Thiền sư Lâm Tế..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện