Ân Tứ

Chương 56



Khi Trình Hàn Lang trở về phòng tất cả phiền não đều đồng loạt kéo tới, hắn chưa từng cho rằng nói chuyện yêu đương lại là một việc nhọc nhằn như vậy, còn phải lo lắng nhiều như vậy. Hôm nay lại phát hiện phía sau sự vui thích ngắn ngủi cũng là một vài việc không biết làm sao mà xử lý.

Hai người Thành Thành và Ngô Ngọc, ai hắn cũng không muốn thương tổn. Một người là người yêu của hắn, một người là người thân của hắn. Mặc dù hắn đã biết Thành Thành có tình yêu không bình thường với hắn, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ vì chuyện này mà Thành Thành trở nên buồn nôn hay không bình thường. Ở trong mắt hắn, Thành Thành chính là em trai hắn, đứa em trai đơn thuần của hắn. Đứa bé vẫn luôn một mực ở bên cạnh hắn sau khi mẹ Trình rời đi.

Thế nhưng quả thật bản thân hắn ở một thời điểm nào đó sẽ là một loại vướng bận của Thành Thành, giống như lời của Ngô Ngọc nói.

Trình Hàn Lang nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài. Đèn trong phòng Thành Thành vẫn còn sáng, Trình Hàn Lang chăm chú nhìn vào khe cửa sổ nhỏ bên cạnh. Thành Thành vẫn ngồi bên bàn học không nhúc nhích. Không biết đang viết cái gì, hình như rất là tập trung, Trình Hàn Lang lại chậm rãi trở về phòng.

Quả nhiên đúng như lời Ngô Ngọc, Thành Thành luôn luôn mất ngủ, lẽ nào thằng bé thực sự bị áp lục lớn như vậy sao? Phần áp lực này đến từ đâu? Chỉ là học hành hẳn là không đến như vậy chứ, nếu như thằng bé thực sự quyết tâm muốn làm giáo viên, không cần phải tốn sức đến như vậy. Hắn thực sự rất muốn đi vào hỏi một chút trong lòng Thành Thành rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào, vì sao trong mắt người khác thằng bé lại sống mệt mỏi như vậy.

Một người dưới trạng thái bị áp lực tâm lý sẽ có vẻ đặc biệt mẫn cảm và yếu đuối. Những lời này lại trở lại trong đầu của Trình Hàn Lang. Hắn nhớ tới Thành Thành bỗng nhiên té xỉu, nhớ tới lần đầu tiền hắn và Ngô Ngọc ngủ ở nhà thì hai mắt của Thành Thành đỏ bừng, nhớ tới vừa nãy đã trễ rồi mà thằng bé mãi cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Trình Hàn Lang dao động, hắn không phải không thừa nhận, sự tồn tại của hắn đem đến cho Thành Thành hạnh phúc cùng với vô vàn thương tổn, hắn là kẻ tạo ra tất cả thống khổ. Nếu như một mặt Trình Hàn Lang hưởng thụ sự bao dung và thấu hiểu của Thành Thành, còn ở mặt khác ngồi yên không để ý đến thống khổ của Thành Thành, như vậy hắn không khỏi cũng quá mức ích kỷ rồi.

Vì vậy Trình Hàn Lang quyết định, nghe theo một nửa kiến nghị của Ngô Ngọc. Sẽ không rời khỏi ngôi nhà này, cũng không chọn lựa dọn ra ngoài, thế nhưng sẽ cố gắng hết sức ít tới quấy rầy Thành Thành. Nhất là sẽ không đem Ngô Ngọc về, hắn muốn trước tiên xoa dịu một trận, để cho Thành Thành một chút không gian tự do để tự hỏi bản thân,dù sao việc này cuối cùng vẫn cần tự bản thân thằng bé nhìn rõ, nếu như ngay cả chút chuyện này nó cũng không thể tự mình lý giải, như vậy sau này bất luận thằng bé làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến việc trốn tránh đầu tiên.

Một khi đã quyết định, Trình Hàn Lang liền liên tục hai đợt cuối tuần cũng không về nhà bao nhiêu, có đôi khi chỉ là ăn qua loa một bữa cơm, ngồi một chút rồi lập tức đi, dường như là khách của căn nhà này. Mỗi lần Thành Thành hỏi, Trình Hàn Lang lại nói mình có một công việc phải giải quyết gấp, cách nhà hơi xa, dù sao cũng không tiện về nhà.

Sau khi tan học, trên đường Thành Thành và Vu Tiểu Đồng cùng nhau đi về nhà, Vu Tiểu Đồng chỉ vào chiếc xe của Trình Hàn Lang ở bên kia hỏi: "Đó không phải là xe của anh cậu sao, sao lại đậu ở đây?"

Thành Thành đưa mắt nhìn lên phía trên, một tòa nhà cao hơn mười tầng, là một trong những nhà hàng quốc tế lớn có tiếng nhất ở khu này, có thể Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc đang ở trong đó. Thành Thành cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu Đồng, cậu đến nhà của mình chơi một chút đi! Đã lâu rồi chỉ có một mình mình, vô cùng không có ý nghĩa gì." Thành Thành có chút cô đơn.

"Này chắc chắn được a! Cậu nấu cơm, không muốn đến mới là kẻ ngu!" Vu Tiểu Đồng hết sức vui vẻ.

"Đáng tiếc có người bằng lòng làm kẻ ngu!..."

"Cậu lén la lén lút nói cái gì đó?" Vu Tiểu Đồng quay đầu hỏi.

"Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi!"

Lúc ăn cơm Vu Tiểu Đồng hỏi Thành Thành: "Anh cậu đâu? Anh cậu không về sao?"

"Anh ấy... đã lâu rồi không có về nhà ăn."

"Anh cậu bị ngốc sao? Nhà ở đây, làm cái gì mà nhất định tới nhà hàng chứ không về nhà? Anh ta hái ra tiền à?"

"Không phải đâu!" Thành Thành quát lên, "Anh ấy nhất định là có việc phải bàn ở nhà hàng, không có cách nào để thoát ra về nhà. Nhất định, nhất định là thế!!"

Vu Tiểu Đồng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thành Thành nổi giận, lần đầu tiên chứng kiến thực sự bị kinh hãi. Trong lòng Vu Tiểu Đồng vui vẻ, rốt cuộc đã nhìn thấy được bộ dáng có chút quyết đoán của Thành Thành, thế nhưng cô bé không thể biểu hiện ra ngoài mặt, vì vậy Vu Tiểu Đồng nhanh chóng dỗ dành khuyên bảo.

"Được được được! Cậu nói cái gì cũng đúng còn chưa được sao? Làm gì phải tức giận chứ?"

"Xin lỗi, Tiểu Đồng, mình không phải cố ý, vừa rồi... "

Vu Tiểu Đồng nhìn thấy khí phách của Thành Thành thoáng cái liền tiêu tán, trong lòng không khỏi tiếc nuối. "Không có gì không có gì, vừa nãy sao cậu lại khác thường như vậy a?"

"Mình... mình trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ với cậu, sau này mình có thời gian sẽ nói với cậu nha!" Thành Thành miễn cưỡng trả lời.

"Không có việc gì, cậu đừng nói nữa, mau đi làm cơm đi, đó mới là giá trị bản thân cậu đó." Vu Tiểu Đồng đem Thành Thành đuổi vào trong bếp, bản thân thì ngồi trên ghế sô pha ăn vặt, xem ti vi.

Vu Tiểu Đồng ăn cơm xong sẽ phải về, Thành Thành níu cánh tay cô bé không cho cô bé đi. "Cậu ở lại thêm chút đi! Bây giờ mới có mấy giờ đâu?"

Vu Tiểu Đồng sờ sờ trán Thành Thành, "Thành Thành, có phải cậu bị bệnh rồi không? Sao cậu lại trở nên nhiệt tình như vậy rồi?

Thành Thành lấy tay cô bé ra, gương mặt lộ rõ vẻ thống khổ. "Vu Tiểu Đồng, không phải cậu nói chỉ cần trong lòng mình khó chịu thì có thể nói cho cậu biết sao? Vậy bây giờ trong lòng mình khó chịu, hơn nữa mình nghĩ mình sắp bị nghẹn đến phát điên rồi. Cho nên cậu phải nghe mình nói! Mình cũng không biết nên nói cùng ai, mình sợ mình nói ra bọn họ sẽ không để ý đến mình nữa. Hôm nay cậu ở lại đây đi, cậu nghe mình nói đi, nghe mình nói đi..."

"Được được... Trước tiên cậu buông tay mình ra đi được không?" Thành Thành vừa nhìn thấy tay của mình còn đang siết chặt tay của Vu Tiểu Đồng, liền nhanh chóng buông ra.

"Tên nhóc con này, sức lực cũng không nhỏ!" Vu Tiểu Đồng lắc lắc tay, nhìn Thành Thành, "Nói đi! Mình mở đường khai sáng cho cậu." Một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

"Vu Tiểu Đồng, cậu có nghĩ đồng tính buồn nôn không?" Thành Thành nín thở mà hỏi ra.

"Đồng tính? Là nam thích nam, nữ thích nữ hả?" Vu Tiểu Đồng hỏi.

"Đúng!"

"Cái này hả..." Vu Tiểu Đồng suy nghĩ một lúc, "Cũng không có gì buồn nôn cả, nếu như một người thực sự không có cảm giác với người khác phái, vậy thì buộc người ta thích người khác phái cũng quá gượng ép. Giống như mình vậy, hiện tại mình không có cảm giác với nam sinh. Mình nghĩ lúc này bảo mình quen với một đứa con trai, đối với mình chính là một loại giày vò! Lớp tụi mình nam sinh còn không có ai mạnh mẽ như mình a! Theo chân bọn họ cùng một chỗ, quả thực là sỉ nhục mình, bất quá mình nghĩ mình không hẳn là đồng tính, mình chỉ là một người vô cùng kén chọn... Ủa... hình như là lạc đề rồi, cậu hỏi mình cái này làm gì? Lẽ nào cậu là đồng tính?"

Thành Thành có chút không dám nhìn Vu Tiểu Đồng, cơ hồ là cưỡng ép bản thân gật đầu một cái.

"Hả?" Vu Tiểu Đồng thoáng cái từ trên ghế sô pha đứng bật dậy, trợn to hai mắt nhìn nó.

Thành Thành lại càng hoảng sợ, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt từng chút, lời nói ra cũng không nhịn được mà mang theo một tia âm thanh run rẩy, "Cậu quả nhiên cũng... Mình không nên nói lung tung..."

"Thiệt vậy hả? Cậu không nói mò chứ hả?" Trạng thái tinh thần của Vu Tiểu Đồng vẫn kích động như cũ, nhưng thấy vẻ mặt bộc phát sự thống khổ của Thành Thành, cô bé không dám biểu hiện kích động như vậy nữa.

Cô bé dịu giọng nói với Thành Thành: "Mình không có nghĩ cậu buồn nôn chút nào, chỉ là thấy thật bất ngờ, cũng không thể nói chắc là bất ngờ, kỳ thực ngay từ đầu mình đã hoài nghi cậu có chút khuynh hướng này rồi. Cho tới bây giờ cậu cũng không có cái loại quan tâm của nam sinh nên có với nữ sinh. Nói thật ra! Cho tới bây giờ mình cũng chưa xem cậu như con trai. Cậu đừng có đoán mò, mình không có ý kỳ thị cậu, chẳng qua là mình cảm thấy cậu vẫn là cái dáng vẻ trước kia, giống như khi còn bé, vĩnh viễn là một bộ dáng bé ngoan của mẹ. Bảo cậu phải bảo vệ một cô gái mình còn thấy có phần không hợp lý. Nhưng mình không ngờ cậu thực sự là như vậy, xem ra mắt nhìn người của mình cũng ra hình ra dáng lắm."

Trên mặt Vu Tiểu Đồng không có bất cứ một biểu tình nào thể hiện sự phản cảm khi Thành Thành nói ra những lời này, trái lại còn dào dạt đắc ý vì hỏa nhãn kim tinh của cô bé, điều này làm cho tâm tình khẩn trương của Thành Thành rốt cuộc có một chút hòa hoãn lại. (hỏa nhãn kim tinh: đôi mắt nhìn thấy được hình dáng thật của yêu quái của Tôn Ngộ Không á, ở đây ngụ ý là có thể nhìn thấu mọi việc.)

"Vậy làm sao cậu biết cậu thích nam sinh? Sẽ không phải là bởi vì cậu không thích nữ sinh đúng không, hay là sau đó cậu gặp có người như vậy thích cậu?"

"Không phải, là bởi vì... mình có thích một người, biết rõ là không có khả năng, vẫn là không kiềm chế được." Mặt của Thành Thành từ tái nhợt lúc ban đầu đã trở nên có chút phiếm hồng.

"Cậu có người cậu thích? Ai a? Nói cho mình biết coi." Xuất phát từ lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cả người Vu Tiểu Đồng có vẻ hăng hái sôi nổi hẳn lên, hình thành sự tương phản mãnh liệt với tâm tình của Thành Thành.

Khuôn mặt của Thành Thành lộ vẻ khó xử, "Nói ra thì thế nào, chuyện này khẳng định là không thể, mỗi một lần nhắc đến đều khiến mình đau khổ một trận. Cần gì chứ? Ngày hôm nay mình nói ra với cậu, mình đã thấy thoải mái hơn rồi, đã không còn sớm, cậu trở về đi! Nếu để cho ba cậu biết cậu ở trong nhà nam sinh, sẽ không mắng cậu chứ?"

"Cậu thoải mái mình không sảng khoái, cậu đem con bỏ chợ thế này là muốn cái gì hả? Này không phải là bắt mình nhai rồi không cho mình nuốt sao? Vầy khó chịu lắm đó! Không được, ngày hôm nay cậu không nói ra người kia là ai mình sẽ không đi!" Vu Tiểu Đồng đặt mông ngồi lên sô pha, nhất định phải nghe hết câu chuyện mới bằng lòng bỏ qua.

"Mình... Cậu không cảm thấy cậu khăng khăng bắt mình nói chuyện mình không muốn nói rất là tàn nhẫn sao? Vốn dĩ tâm tình của mình đã đủ buồn bực rồi."

"Cậu không cảm thấy cậu không chịu nói chuyện mình rất muốn nghe cũng là một loại tàn nhẫn sao? Hơn nữa việc này cậu còn nói tới phân nửa rồi, nói ra hết cậu cũng không có chết đâu."

"Mình không nói, mình vốn dĩ giữ cậu lại là để cậu an ủi mình, cậu lại ở đây ép mình!" Trong lòng Thành Thành nghĩ dù sao trong lòng khó chịu, phát tiết một lát cũng không quá đáng đâu!

"Cậu được a! Nhóc con, dám đối nghịch với mình?" Vu Tiểu Đồng từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi về phía Thành Thành, Thành Thành vừa nhìn thấy Vu Tiểu Đồng lại muốn bạo phát uy lực, nhớ tới thường ngày cô bé thỉnh thoảng sẽ cho một cậu nam sinh nào đó trong lớp một quyền, người đó liền thành bộ dáng nhe răng há miệng, trong lòng một trận sợ hãi.

"Đừng mà..." Thành Thành không nghĩ tới Vu Tiểu Đồng vừa tiến đến liền cù nhột Thành Thành một trận. Thành Thành cười đến không thở được, không ổn, tử huyệt đã bị cô bé nắm bắt, Thành Thành vội vàng dùng tay ngăn cản. Kết quả Vu Tiểu Đồng không uổng công lớn lên với chiều cao 1m75, nặng 60kg. Thành Thành như một con gà con mặc cô bé định đoạt.

Trong lúc hai người đang đùa nghịch đến quên trời quên đất, một tiếng rống khó chịu khiến động tác của hai người đột nhiên dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện