Andersen Của Tôi

Chương 53: Chương 53




Lương Tư Nguyệt xuống dưới lầu trở về nhà mình.

TV đang mở, chiếu chương trình ca nhạc trên CCTV3, bà ngoại ngồi trên ghế sô pha, đeo kính viễn thị, còn đang sửa quần áo.

Bà ngẩng đầu nhìn một cái, hỏi: “Mới từ lầu trên xuống hả?”
Vẻ mặt biết rõ mọi chuyện khiến Lương Tư Nguyệt khó mà nói dối, “Vâng” một tiếng.

Trong nhận thức của bà ngoại thì không dễ có thể tiếp nhận như vậy, dù sao nhà trai lớn hơn nhiều tuổi, lại là lãnh đạo.

Nhưng để bà phản đối thì dường như cũng không tìm thấy lý do, nói khó nghe thì hiện tại cái ăn cái mặc của bà đều dựa vào Tiểu Nguyệt, sao có thể cậy già lên mặt tự làm xấu mình.

Bởi vậy một số lời nói tới bên miệng lại nuốt về.

Bà không thể nào tán thành nhưng cũng không thể phản đối.

Lương Tư Nguyệt đi tới, ngồi trên tay vịn, nhìn đồ trong tay bà, cười nói: “Bà làm buổi sáng đi, buổi tối ánh sáng không tốt sẽ hại mắt.”
“Chỉ còn vài mũi khâu nữa thôi, cứ để bà khâu nốt.

Cháu ngồi một lát thì vào tắm đi.

Trong tủ lạnh có dâu tây, cháu lấy ra mà ăn.”
Lương Tư Nguyệt ngại nói mình mới cùng Liễu Du Bạch ăn một khay trái cây rồi, chỉ đành bảo mới ăn cơm xong, không đói bụng.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn bà ngoại may vá một lát, các mũi khâu ngay ngắn, dày đặc.

“Bà ngoại, tối mai Liễu Du Bạch có thể tới đây ăn cơm không? Sáng mai cháu không có tiết sẽ đi siêu thị với bà.”
“Cũng được.

Chỉ sợ cơm canh đạm bạc, cậu ấy ăn không quen.”
Sau khi tắm xong, Lương Tư Nguyệt trở về phòng ngủ.

Cô ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi, ấn mở một bộ phim điện ảnh.

Bà ngoại gõ cửa đi vào, đưa cho cô quần áo đã được giặt sạch, phơi khô, gấp gọn gàng.


Sau khi xếp hết vào tủ quần áo, bà đi tới ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn cháu gái mình.

Lương Tư Nguyệt không có mẹ dạy từ nhỏ, rất nhiều chuyện, bao gồm việc giữa khoảng cách với nam sinh và thầy giáo trong trường, hay chuyện kinh nguyệt lần đầu, như thế nào sử dụng băng vệ sinh, đều là do bà ngoại dạy.

Hiện giờ cũng không thể tránh khỏi nhắc nhở vài câu với cô.

Rất khó có thể mở miệng, nhưng bà cần phải nói với cô, yêu đương thì yêu đương nhưng nhớ phải bảo vệ bản thân.

Lương Tư Nguyệt lúng túng gật đầu, “… Cháu biết rồi.”
Khu dân cư này cách xa tuyến đường chính, đến đêm càng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bộ phim chỉ mới chiếu được một nửa, Lương Tư Nguyệt đã cảm thấy mí mắt nặng trịch, ấn nút tạm ngừng, khép máy lại rồi đặt lên tủ đầu giường.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị bỏ mặc suốt một tiếng đồng hồ, vừa nhìn thì thấy có tin nhắn Wechat mới, nửa tiếng trước Liễu Du Bạch hỏi cô đang làm gì.

Lương Tư Nguyệt nằm xuống, một tay cầm điện thoại ngại gõ chữ thì phiền toái nên mạnh dạn gọi điện thoại cho anh, nào ngờ lại ấn nhầm, biến thành gọi video.

Cô sợ tới mức đang muốn tắt đi, Liễu Du Bạch lại bắt máy, hình ảnh lung lay một chút, lại nhắm lên trần nhà.

Như thế cô cũng ngượng ngùng khi quay camera về phía mình nên cô chuyển sang camera sau, ném lên chăn.

Hình ảnh tĩnh, kèm theo tiếng click chuột, Lương Tư Nguyệt đoán có thể anh đang ở trong phòng làm việc.

Tên cuồng việc nào đó hỏi cô: “Em không lộ mặt thì gọi video làm gì?”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Không phải anh cũng không lộ mặt sao?”
Liễu Du Bạch không tiếp tục tra hỏi cô, “Còn chưa ngủ?” Thậm chí khoảng cách chỉ có mấy chục mét mà lại nói chuyện điện thoại với nhau, loại cảm giác này có chút kì diệu.

“Xem tài liệu.”
“Tối mai tới ăn cơm đi, em đã nói với bà ngoại rồi.”
“Ừ.”
Dừng một chút, cô nói: “… Em ngủ trước nhé?”
Liễu Du Bạch cười, “Rốt cuộc em muốn ngủ hay không ngủ? Nếu không muốn thì lên đây phụ anh làm việc đi.”
Lương Tư Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, lên rồi thì còn xuống được à?
“Em đi ngủ, anh cũng đừng làm việc đến khuya quá.


Em cúp máy đây, ngủ ngon.”
“Hay em lộ cái mặt…”
“Không đâu.” Lương Tư Nguyệt cười tắt video đi.

Cô đặt báo thức trên điện thoại rồi để nó lên tủ đầu giường, tắt đèn bàn rồi nằm xuống.

Cơn buồn ngủ vốn có đã qua đi, cô lại thấy khó ngủ.

Cửa sổ chưa được đóng chặt, gió bên ngoài thổi vào khiến bức rèm cửa bay bay rồi lại hạ xuống, cũng giống như đánh vào lòng cô.

Vẫn mơ hồ có cảm giác rung động, vì chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ quãng đời còn lại vĩnh viễn nhớ tới giây phút hoàng hôn.

-
Chạng vạng sáu giờ tối hôm sau, Liễu Du Bạch đúng giờ tới gõ cửa.

Lương Tư Nguyệt mở cửa, đập vào mắt đầu tiên là một bó hoa hồng champagne lớn được bọc bằng giấy lụa màu xanh lá đậm, những bông hoa đầy đặn tươi tắn, không hề có dấu hiệu bị dập héo.

Lương Tư Nguyệt không khỏi “Oa” một tiếng, vui vẻ nhận bó hoa, lại thấy một tay khác của anh còn cầm quà.

Thật sự trang trọng đến mức hơi lỗi thời.

Bà ngoại đi ra từ phòng bếp, lên tiếng gọi, cười tủm tỉm bào Lương Tư Nguyệt tiếp khách trước, đồ ăn sắp được rồi, bà phải để ý độ chín.

Nước trong ấm vừa được đun sôi, vừa khéo để pha trà.

Lương Tư Nguyệt lấy bộ ấm trà bằng sứ đã được rửa sạch, cho một nắm lá trà vào ấm rồi đổ nước nóng vào.

Cô thực hiện bằng một tay, Liễu Du Bạch nhìn với vẻ lo lắng, nhưng không lải nhải gì, tay nghề pha trà của cô thật sự không được thành thạo.

Cũng may là vẫn ổn, tay giơ ấm nước không hề run, xem ra lực tay do luyện võ còn chưa giảm.

Liễu Du Bạch nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, hỏi cô: “Bố em không về à?”
“Hầu như buổi tối ông ấy không về ăn cơm, câu lạc bộ cách khá xa, lái xe về mất một tiếng đồng hồ, không có chuyện gì thì ông ấy sẽ ở lại ký túc xá.”
Cô Lương tiếp khách rất gà mờ, đang nói chuyện thì đứng dậy.


Cô đi đến chỗ tủ đồ, ngồi xổm tìm kiếm một lúc lâu, tìm ra một bình đựng nước miệng rộng bằng thủy tinh, có các đường thẳng xếp thành các hàng đều nhau, hình thức khá đẹp.

Cô cầm bình đựng nước vào bếp lấy nửa bình nước, đặt lên bàn ăn rồi mở bó hoa của anh đưa.

Liễu Du Bạch thấy cô dùng một tay không quá tiện nên đã đứng dậy hỗ trợ, nhân tiện nói với cô: “Cứ để anh một mình như vậy? Lòng hiếu khách của em đâu?”
Lương Tư Nguyệt cười cong mắt, “Chẳng lẽ anh còn muốn cắn hạt dưa, ăn kẹo sao?”
Lải nhải thì lải nhải, động tác Liễu Du Bạch vẫn không hề dừng lại chút nào, mở giấy gói ra rồi giúp cô cắm hoa vào bình nước.

Lương Tư Nguyệt điều chỉnh một chút để chúng được sắp xếp một cách trật tự hơn, thoạt nhìn bình nước thủy tinh cũng thực sự có hình dáng bình hoa.

Toàn bộ bình hoa được tắm trong ánh sáng vàng nhạt từ ba chiếc đèn âm trần phía trên trông rất đẹp.

Lương Tư Nguyệt lập tức chạy tới ghế sô pha lấy điện thoại của mình, chụp mấy tấm ảnh, “Chị Tình luôn thúc giục em đăng Weibo, bây giờ có tư liệu sống rồi.”
Liễu Du Bạch nói: “Em thật sự giỏi trong việc tận dụng mọi thứ.” Giọng điệu không phải không chế nhạo.

Trong phòng bếp bà ngoại kêu: “Tiểu Nguyệt, thu dọn bàn đi.”
Lương Tư Nguyệt đặt bình hoa ở giữa bàn ăn, đáp lại một tiếng rồi vào bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

Sáu món ăn, có rau có thịt cũng có canh.

Rau chính là củ mài thái lát xào măng tây, đậu cô ve xào, canh có canh gà được hầm trong veo, dường như không thấy váng dầu, thêm hai viên táo đỏ, món chính có ức bò hầm cà chua và cá vược hấp, cá hấp còn được điểm thêm bằng rau thơm, hành lá và ớt xanh thái nhỏ nên màu sắc không quá nhạt nhẽo, ngoài ra còn có món bánh khoai xé nhỏ được chiên vàng ruộm được đặt trong chiếc rổ tre, lót giấy trắng.

Liễu Du Bạch rửa tay, ngồi xuống rồi cười nói: “Như thế này quá phong phú, làm phiền bà rồi.” Càng chú ý hơn là chén đĩa trên bàn này chính là bộ đồ ăn phong cảnh bốn mùa bằng gốm do anh bảo Molly đưa cho Lương Tư Nguyệt.

“Đều là cơm nhà, chiêu đãi không đầy đủ.” Bà ngoại trút bỏ một nửa lo lắng, cười hỏi.

“Tổng giám đốc Liễu có uống rượu không?”
Liễu Du Bạch nói: “Bà cứ gọi cháu là Du Bạch, người lớn đều gọi cháu như thế.”
Bà ngoại còn chưa sửa ngay được, cười nhìn về phía Lương Tư Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, bà nhớ có phải trong nhà còn một chai rượu vang đỏ không?”
Chai đó giá chưa đến hai trăm, Lương Tư Nguyệt căn bản không có cách nào lấy ra để tiếp đãi Liễu Du Bạch nên nói: “Không thấy, chắc bố cầm đi rồi.” Cô nhìn về phía Liễu Du Bạch, “Anh muốn uống sao? Em và bà ngoại đều không uống rượu, không ai uống cùng anh được.”
Bà ngoại nhanh chóng cười mắng cô: “Cháu nói như vậy thì người ta còn có thể nói thế nào nữa?”
Liễu Du Bạch cười nói: “Không uống, chúng ta hãy ăn cơm đi, đừng để lãng phí bàn đồ ăn này của bà.”
Thành thật mà nói, Lương Tư Nguyệt chưa từng thấy Liễu Du Bạch như vậy, lễ phép, dí dỏm, nói chuyện lại dễ nghe, so với tên ấu trĩ thường xuyên tranh luận với cô thì cứ như hai người khác nhau.

Nhưng anh như vậy có hiệu quả thật sự rõ ràng, sau bữa ăn, bằng mắt thường cũng có thể thấy mức độ yêu thích của bà ngoại đã tăng lên nhiều.

Lương Tư Nguyệt luôn phải chú ý lượng calo mình nạp vào, không ăn nhiều lắm, là người dừng đũa đầu tiên.

Nhưng cô chưa hạ đũa mà vẫn ngồi, thi thoảng lại gắp mấy miếng.


Cô nghe họ nói chuyện phiếm, rõ ràng chỉ là những chuyện vặt ở đội múa của bà ngoại, cô nghe cảm thấy không thú vị chút nào mà Liễu Du Bạch lại có thể bắt chuyện được.

Đương nhiên là do kỹ năng nhưng Lương Tư Nguyệt vẫn rất biết ơn vì anh sẵn sàng vì cô mà lấy lòng gia đình cô.

Cô nghiêng đầu nhìn tầm mắt anh, bị anh bắt được, anh vừa nói chuyện cùng bà ngoại vừa hạ tay trái xuống, nhẹ nhàng xoa bóp tay phải cô, sau đó lại nâng tay lên.

Không thể nói là có ý nghĩa gì, như thể nó đến từ bản năng tự nhiên vậy.

Đồ ăn nhiều như vậy, đương nhiên thừa không ít.

Bà ngoại dùng màng bọc thực phẩm bọc món ăn còn thừa nhiều lại, cho vào tủ lạnh, những đồ chỉ còn một chút thì vứt đi.

Dọn dẹp cặn rồi cho hết bát đũa vào máy rửa bát.

Bà đã nhiều lần nói với Lương Tư Nguyệt căn chung cư này được xây rất hoàn hảo, lại có máy rửa bát thật sự tiện lợi, giúp bà đỡ tốn không ít sức.

Ba người ngồi vây quanh ghế sô pha, Liễu Du Bạch uống một chén trà, bất giác nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Lương Tư Nguyệt chú ý tới, hỏi anh có phải còn bận việc không, nếu có thì có thể trở về xử lý.

Bà ngoại cũng cười nói: “Dù sao ở cùng một tòa nhà, cũng tiện, sau này cứ nói với Tiểu Nguyệt, lúc nào lại tới đây ăn cơm, chỉ là chuyện thêm một đôi đũa mà thôi.”
Giọng điệu của bà đã có sự tự giác của trưởng bối.

Liễu Du Bạch cười nói: “Vâng, cháu cũng không khách sáo với bà nữa.”
Liễu Du Bạch ngồi thêm một lát nữa thì đứng dậy, Lương Tư Nguyệt cũng đứng lên theo, “Bà ngoại, cháu tiễn anh ấy một đoạn.”
“Cháu cầm theo chìa khóa đi, bà cũng phải ra ngoài đi khiêu vũ rồi.”
Lương Tư Nguyệt đương nhiên hiểu ý bà, chỉ thiếu điều bảo hai người bọn họ ở cùng nhau đi, bà sẽ không xen vào.

Lương Tư Nguyệt đi tới cửa, cầm chìa khóa trong rổ đựng đồ trên tủ ở huyền quan, theo Liễu Du Bạch ra ngoài.

Khi chờ ở trước thang máy, cô không nhịn được quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh chú ý tới, hỏi cô: “Nhìn gì?”
Cô cười không nói lời nào.

Trong chốc lát, thang máy đã lên đến nơi, Lương Tư Nguyệt bước vào trước.

Đến khi Liễu Du Bạch đi vào, cửa thang máy khép lại, cô đột nhiên nhéo ống tay áo anh, nhón chân, trực tiếp hôn lên môi anh, trước khi anh kịp phản ứng thì nhanh chóng lùi lại, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Liễu Du Bạch ngước mắt, “Bạn nhỏ này, cái này không được tính.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện