Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 17



Quần áo Tiểu Thất được Tiểu Đào giặt lại, mặc dù nói chuyện này Đại Bạch là không cố ý, nhưng trong lòng Tiểu Đào vẫn tức giận, sao có thể không tức được! Đây điển hình là hảo tâm làm chuyện xấu a.

Nhìn Tiểu Đào tức giận, Tiểu Thất trấn an nàng ta: "Ngươi đừng nóng giận, Đại Bạch tuổi còn nhỏ. Hắn cũng là hảo tâm. Mặc dù... Mặc dù ta cũng buồn bực, nhưng chúng ta không thể bởi vì chuyện này nói hắn, sẽ thương tổn hắn. Tin tưởng về sau hắn sẽ càng làm càng tốt." Tiểu Thất nói như vậy kỳ thật cũng là an ủi mình.

Tiểu Đào nhìn tiểu thư nhà mình lúc nói chuyện, gương mặt bánh bao trở nên rối rắm, nhịn không được bật cười, "Được rồi, tiểu thư yên tâm đi, ta biết."

Tiểu Thất thở ra một hơi, chính nàng nhớ tới cũng cảm thấy có vài phần buồn cười, nàng sẵng giọng: "Ngươi có cảm thấy Đại Bạch hiện tại giống như là một con chim non hay không! Chúng ta chính là mẹ của hắn, hiện tại hắn còn nhỏ, đang lúc nhiệt tình yêu thích học tập, cho nên chúng ta không thể làm hắn mất hứng, mặc dù hành động có hơi xấu, nhưng chúng ta vẫn nên giữ thái độ khích lệ hắn."

Tiểu Đào nở nụ cười, “Ừ" một tiếng.

Cố Diễn nằm nhoài trước cửa sổ nhìn Tiểu Thất và Tiểu Đào nói chuyện trong góc tường, vui rạo rực nghĩ, bọn họ nhất định là ở sau lưng khen ngợi hắn. Mặc dù hắn không nghe được các nàng nói cái gì, nhưng chuyện này là nhất định. Xem biểu hiện các nàng thì biết.

Tiểu Thất nào biết đâu, người này suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ, không thể làm hắn mất hứng. Nhưng lại không biết, đây là quyết định tồi nhất của nàng.

Ngày tháng qua cực nhanh, Tiểu Thất rất nhanh đã ra cửa được hơn nửa tháng.

Mãi về sau này, Tiểu Thất mỗi lần nhớ tới hôm nay, đều nghĩ biết vậy chẳng làm, từ ngày đó trở đi, Đại Bạch lúc nào cũng lao vào hỗ trợ.

Quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, hết thảy hắn đều làm rất sung sướng, Tiểu Thất bị hắn làm cho như vậy nhưng không thể nói gì được, nội tâm của nàng, đã hoàn toàn hỏng mất...

Đại Bạch làm... Thật sự không thể trách, Tiểu Thất một vạn lần chửi mình, nàng vì sao không ngăn cản Đại Bạch khi lần đầu tiên làm chuyện này! Quả nhiên người không thể tùy tiện mềm lòng, không chỉ có mang đến cho người khác quấy nhiễu, cũng sẽ làm cho mình rối rắm đến chết.

Đại Bạch mỗi ngày đều đặc biệt cần lao, nhưng hắn bận rộn cũng mang đến cho Tiểu Thất và Tiểu Đào rất nhiều quấy nhiễu.

Tiểu Thất yên lặng che mặt, nàng thật sự sai rồi! Ah ah!

Tiểu Đào vụng trộm thừa dịp Đại Bạch không chú ý giữ chặt tay áo tiểu thư nhà mình kề tai nói nhỏ, "Tiểu thư, về sau chúng ta gia tăng chơi đùa lúc chạng vạng đi, chờ hắn mệt muốn chết rồi, có lẽ sẽ không làm nữa. Ngài không biết chứ... Hắn ngày hôm qua giặt y phục của ta thủng một cái lỗ. Tiểu thư, ô ô ~ đó là y phục mới năm nay của người ta, hắn cứ như vậy làm ra một cái lỗ, ô ô ~" Tiểu Đào thật sự là ủy khuất hết sức. Mấy ngày nay nàng ta không thế nào nhìn Đại Bạch bằng sắc mặt hoà nhã được, nhưng hắn một chút không nhìn ra a! Này phải như thế nào cho phải?

Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, "Cứ làm như thế."

Hai chủ tớ nhìn trời, thập phần phiền muộn.

Tâm tình các nàng như vậy, Cố Diễn lại hoàn toàn không biết, hắn hiện tại nghĩ chính là, rất nhanh sẽ được một tháng, Tiểu Thất nói hết một tháng sẽ về nhà, đến lúc đó, hắn phải làm sao để đi theo đến Trịnh gia đây, Tiểu Thất đơn thuần dễ gạt gẫm, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người dễ gạt gẫm, nghĩ như vậy, hắn càng sốt ruột.

Nếu như nói núp ở trong phòng Tiểu Thất, đương nhiên không có vấn đề. Hắn tự cho là mình võ nghệ không tệ, nhưng bây giờ hắn giả chó, rất nhiều hành vi nhất định phải ra dáng chó a, ngươi gặp qua chó nhà ai ở trong phòng không ra ngoài chưa! Chó không cần ra ngoài là chó không bình thường, nếu hắn đã giả bộ, thì phải làm được tốt nhất, là con chó bình thường nhất tốt nhất!

Ngạch... Lại nghĩ đi đâu rồi.

Trong lúc nhất thời, ba người trong phòng đồng thời đều có tâm sự. Tiểu Thất nghĩ chính là, làm sao nói cho Đại Bạch hiểu hắn không cần cần lao như vậy! Mà Tiểu Đào nghĩ chính là, mặc dù tiểu thư sẽ cho nàng ta một bộ quần áo, nhưng có đảm bảo được Đại Bạch sẽ không làm hư tiếp hay không, nàng ta yên lặng rơi hai hàng lệ, nếu coi Đại Bạch như con của mình, chẳng lẽ cứ phải thừa nhận nhiều như vậy sao? Mà Cố Diễn nghĩ chính là, làm sao tiếp tục cùng Tiểu Thất đây! Vì cái gì Tiết thần y bên kia vẫn chưa có khởi sắc!

Theo tiếng ve sầu trong ngày mùa hè, ba người rốt cục nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Diễn cảm giác được có tiếng còi, hắn lập tức mở mắt.

Yên lặng đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, chính là thuộc hạ của hắn Trương Tam, Trương Tam đúng là lão giả lúc ấy Tiểu Đào gặp qua.

Trương Tam quỳ một chân trên đất bẩm: "Thuộc hạ tham kiến thế tử."

Sắc mặt Cố Diễn không tốt, hắn nhíu mày nói: "Ta nhớ được ta đã nói qua, chỉ có lúc các nàng không ở đây ngươi mới có thể xuất hiện."

Trương Tam chần chờ một chút, nói: "Chuyện có chút gấp, vương gia nói ta tới đây báo cho thế tử."

"Chuyện gì?" Cố Diễn khó hiểu.

"Trịnh gia Lục tiểu thư ngày mai sẽ đến đây cầu phúc. Vương gia có chút không yên lòng, mệnh thuộc hạ nhất định phải tới đây báo trước cho thế tử, kiêng kỵ một chút mới là đứng đắn. Này bất kể là đối với ngài hay là đối với Trịnh Thất tiểu thư đều là chuyện tốt."

Cố Diễn nghe được Trịnh Tĩnh Xu muốn tới, cười lạnh: "Nàng muốn tới cầu phúc? Ta xem là nàng ta muốn tới xem Tiểu Thất sống kham khổ như thế nào đi? Nghĩ ta sẽ sợ nàng hay sao?"

Trương Tam vội vàng nói: "Thế tử gia tự nhiên là sẽ không sợ một Trịnh gia tiểu thư nho nhỏ, chỉ là đây cũng là vì tốt cho Thất tiểu thư."

Trương Tam nói trúng tim đen Cố Diễn, quả nhiên, sắc mặt hắn tốt lên vài phần, gật đầu nói: "Ta biết rồi. Ta sẽ cẩn thận. Trịnh tiên sinh bên kia, vẫn không có bất kỳ khởi sắc sao?" Nhắc tới chuyện này, hắn thật lo lắng.

Trương Tam nói: "Nếu như nói không có tiến triển thì cũng không hẳn vậy, Tiết thần y nói, đã đã tìm được một chút biện pháp, chỉ cần dùng dược liên tục, tin tưởng đợi một thời gian, tất nhiên sẽ chữa lành Trịnh tiên sinh. Mà ngày này, cũng không xa lắm."

Cố Diễn nghe, ngạc nhiên mừng rỡ: "Thật sự?"

Trương Tam: "Thuộc hạ đương nhiên không dám lừa gạt thế tử."

Cố Diễn cảm thấy tâm tình của mình thoáng cái liền xuân về hoa nở, chuyện có thể làm cho hắn vui vẻ, cũng chỉ là những chuyện như vậy, nếu như Trịnh tiên sinh tốt lên, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng trước mặt Tiểu Thất, cùng nàng nói, ta chính là Cố Diễn, ta thật sự thích nàng.

Nghĩ đến chỗ này, hắn xoay quanh vòng.

Trương Tam nhìn thế tử nhà mình thêm một thói quen này, yên lặng hắc tuyến...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện