Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
Chương 45
Cố Diễn đi, nhưng vòng tay Cố Diễn đưa lại không thể tháo ra, Tiểu Thất nhìn chiếc vòng này liền chán ghét, không phải là vì giờ giờ phút phút sẽ bắt đầu nhớ đến tên lừa đảo kia sao?
Nàng thậm chí còn muốn, giống như đại lực sĩ, tay không bóp nát chiếc vòng này. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói một chút, thực nói bóp nát, năng lực của nàng vẫn còn không đủ.
Thấy Tiểu Thất thay đổi sắc mặt liên tục, ánh mắt Lâm thị cũng dừng tại vòng ngọc, chính phẩm thượng đẳng như vậy, Lâm thị tự nhiên là biết hàng, "Đây là... Cố Diễn đưa?"
Tiểu Thất sắc mặt khó coi gật đầu nhẹ.
Đồ thực là đồ tốt, người đưa lại không phải là người tốt. Tiểu Thất hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cầm chiếc vòng này không có chủ ý gì.
Ngón tay Lâm thị xẹt qua vòng ngọc, cảm giác ấm áp quả nhiên là khó được.
"Thứ quý trọng như vậy, chúng ta không thể nhận."
Tiểu Thất gật đầu như gà con mổ thóc, nàng đương nhiên biết không thể thu, nhưng là... Tháo ra, tháo ra không được a!
Thấy sắc mặt Tiểu Thất rối rắm, Lâm thị hiểu rõ hỏi: "Là tháo ra không được sao?"
Tiểu Thất lần nữa gật đầu, lúc này, nói cái gì đều là vô dụng.
Lâm thị nhìn Tiểu Thất như là một búp bê vải, chỉ biết gật đầu, rốt cục lộ ra nụ cười thản nhiên, "Nhưng không tháo ra đưa người ta, thì có chút không thỏa đáng, hơn nữa, ngươi mang theo vòng ngọc này, nên nói lai lịch của nó như thế nào đây?"
Lâm thị nghĩ đến, nhưng điểm này Tiểu Thất ngược lại hoàn toàn không nghĩ tới, mặt Tiểu Thất nhăn lại, lần nữa nguyền rủa Cố Diễn, Cố Diễn chính là đồ khốn kiếp, hết thảy mọi thứ, đều là hắn tạo thành, là người chuyên chọc phiền toái cho người khác, thật sự là nên giam lại không để cho ra cửa. Đúng, chính là như vậy, giam lại không để cho ra cửa. Nhìn hắn còn có thể giả chó gạt người hay không.
Nhắc tới chó, Tiểu Thất lại cảm thấy lòng chua xót, hy vọng cuối cùng đã không còn. Cố Diễn không phải là Đại Bạch, mà Đại Bạch, thật đã chết rồi!
Nghĩ tới đây, nàng khổ sở, "Đại Bạch chết."
Đại Bạch đối với Tiểu Thất mà nói, không chỉ là một con chó, cũng không chỉ là quà sinh nhật mà cha nàng đưa, nhiều hơn, nó là bạn chơi của Tiểu Thất từ nhỏ đến lớn, một đồng bọn nhỏ đáng yêu sẽ bảo hộ nàng, hiện ở nơi này đồng bọn nhỏ đã chết. Lại là lúc nó cần có nàng trợ giúp nhất, mà nàng không có phát hiện, cũng không có trợ giúp Đại Bạch, cho nên Đại Bạch bị người xấu hại chết.
Tiểu Thất ỉu xìu muốn khóc, Lâm thị vỗ vỗ nàng, trấn an nói: "Có một số việc đã xảy ra, nhiều lời cũng là vô ích, hết thảy phải nhìn về phía trước."
Tiểu Thất gật đầu, đạo lý này nàng hiểu. Chỉ là trong lòng có chút khó khăn.
Ánh mắt Lâm thị rơi vào vòng tay, khó xử nói: "Vòng tay này nếu đã tháo ra không được, vậy thì tạm thời mang theo, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận chút, chớ để va chạm. Hoàng kim có giá ngọc vô giá, chúng ta tóm lại là phải nghĩ biện pháp tháo ra còn đưa người ta."
Tiểu Thất dạ một tiếng, nói lầm bầm: "Cố Diễn chết tiệt, chỉ toàn tìm phiền toái cho ta. Hắt xì!"
Có lẽ là mắc mưa, Tiểu Thất hắt xì, nàng che mũi, đáng thương nhìn Lâm thị, "Mẫu thân, ta có chút choáng váng đầu ~ "
Lâm thị vội vàng sai người chuẩn bị nước, khoảng một nén nhang thì đã chuẩn bị xong hết thảy, Tiểu Thất thư thư phục phục tắm một cái, Lâm thị đặc biệt sai người chuẩn bị trà gừng cho nàng.
Mặc dù là mùa hè, nhưng Lâm thị vẫn còn dặn dò Tiểu Thất nằm trong chốc lát, dịch chăn mền cho nàng, Lâm thị nói: "Ngươi chớ nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc, ngủ một giấc, đổ mồ hôi thì tốt rồi."
Tiểu Thất gật đầu xưng vâng
Đãi Lâm thị rời đi, Tiểu Thất co lại thành một khối nho nhỏ, cũng không biết suy nghĩ những thứ gì.
Bởi vì nửa đêm gặp mưa, Tiểu Thất mắc bệnh thương hàn, tại phía xa Trung Dũng vương phủ Cố Diễn nghe, đau lòng muốn đi xem, chỉ không đợi ra cửa đã bị Trung Dũng vương gia ngăn cản lại, hắn lấy cái thân phận gì đi xem người ta, đây không phải là tìm việc sao?
Mặc dù Trung Dũng vương gia chưa bao giờ nói, nhưng nội tâm của ông vẫn hết sức cảm kích Trịnh gia Tiểu Thất cô nương, nếu không phải nàng, Cố Diễn hiện tại không thể nào nói chuyện, dù ông không đề cập tới, không có nghĩa là không có chuyện này, có một đoạn thời gian, Cố Diễn hoàn toàn tự bế. Mà bây giờ, tối thiểu hắn có thể trao đổi bình thường, đã không có vấn đề, như vậy cũng rất tốt.
"Ta biết rõ ngươi quan tâm Tiểu Thất cô nương, nhưng là bây giờ ngươi đi qua, nàng cũng chưa chắc muốn gặp ngươi, nếu như thấy ngươi làm cho nàng luống cuống, còn hơn là không thấy, ngươi nói đúng không? Ngươi không thể hại nàng." Trung Dũng vương gia khuyên nhủ.
Kỳ thật ông ta cũng không biết tại sao cùng con trai chung đụng, nhiều năm như vậy, quan hệ chỉ càng lạnh nhạt cùng giương cung bạt kiếm, nhưng đã trải qua chuyện lần này, đặc biệt là Cố Diễn tự bế cùng với vì đến gần Trịnh Tĩnh Hảo mà giả chó, đây hết thảy cũng làm cho ông ta cảm thấy, có lẽ lúc trước đây phương thức phụ tử bọn họ chung đụng chính là có vấn đề.
Nếu như ông ta không dùng khẩu khí mệnh lệnh như vậy nói chuyện, có lẽ Cố Diễn sẽ không phản ứng lợi hại như vậy.
Mà thích hợp khuyên nhủ, kỳ thật Cố Diễn là biết nghe.
"Nhưng ta không yên tâm nàng." Mặc dù nói như thế, nhưng Cố Diễn lại dừng bước.
Trung Dũng vương gia suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi kiên trì một ngày, sáng mai Tiết thần y đi qua châm kim cho Trịnh tiên sinh, ta bảo ông ấy trị liệu cho Tiểu Thất, như vậy vừa có thể nhanh chóng biết được bệnh tình của nàng giúp nàng đúng bệnh hốt thuốc, lại có thể biết tình trạng gần đây của nàng, ngươi thấy được không?"
Cố Diễn truy vấn: "Hôm nay không được sao?"
"Ta đã đi qua trước rồi, hôm nay đã đi qua, nếu như một ngày đi hai lần, cũng quá rõ ràng. Mặc dù ta chỉ gặp qua Tiểu Thất mấy lần, nhưng cũng có thể thấy được, nàng là cô nương ngoài mềm trong cứng. Ngươi làm rõ ràng như vậy, nếu như nàng cự tuyệt thì sao! Còn chờ đến ngày mai, chúng ta làm tự nhiên một chút, coi như là nàng biết rõ đây là tâm ý của ngươi. Đại để cũng không tiện cự tuyệt một lão nhân."
Cố Diễn suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu.
Trung Dũng vương gia cẩn thận quan sát đứa con trai này, kể từ khi hắn trở lại, cũng không thay y phục, một thân áo vải không vừa người, trên mặt lây dính một chút dơ bẩn, đại khái là bởi vì mắc mưa, còn có chút nhăn nhăn nhúm nhúm.
Bộ y phục này Trung Dũng vương gia cũng không thấy hắn từng mặc, nghĩ đến là thay ở chỗ Tiểu Thất. Có điều dù cho là như thế, ông ta vẫn nói: "Ngươi đêm qua cũng mắc mưa, đi rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi. Ta thấy tinh thần ngươi cũng không tốt."
Cố Diễn lắc đầu, "Ta đi gặp Lý Tứ."
Trung Dũng vương gia thấy hắn nói xong liền đi ra cửa, chỉ có thể thầm than thở nhẹ. Hiện tại không có gì ngoài chuyện của Tiểu Thất, còn có chuyện thích khách chưa tra rõ ràng, chẳng biết tại sao, mặc dù có chút manh mối, nhưng lại như cũ không có tiến triển gì.
Cố Diễn hoài nghi ai ông ta tự nhiên trong lòng rõ ràng, nhưng ông ta thật lòng hy vọng, không phải là thị ta.
Nếu như biết rõ thật sự là thị ta làm mấy chuyện này, thật sự là thị ta dám không ngừng gia hại Cố Diễn, Trung Dũng vương gia yên lặng siết chặt quả đấm, nghĩ đến, ông ta sẽ không bỏ qua cho thị ta...
"Vương gia." Giọng nói nữ nhân nhu nhược vang lên, Trung Dũng vương gia quay đầu lại, gặp người tới chính là người trong lòng ông ta vừa rồi hoài nghi, cũng là vương phi của ông ta, ông ta bình tĩnh nói: "Ngươi tại sao cũng tới?"
Trung Dũng vương phi cũng chỉ lớn hơn Cố Diễn một chút, thị ta xinh đẹp sáng ngời, mỉm cười sẵng giọng: "Ta không thể tới thăm vương gia sao?"
"Tự nhiên có thể." giọng nói Trung Dũng vương gia nhàn nhạt.
Vương phi cắn môi, một đôi mắt bồ câu giống như biết nói, "Vương gia ngài làm sao vậy?" Chuyển tới sau lưng Trung Dũng vương gia, thị đè vai ông ta, "Ngài ngồi xuống, ta giúp ngài mát xa bả vai. Ta xem a, ngài gần đây như là quá mức căng thẳng."
Trung Dũng vương gia cảm thụ đôi tay mềm mại không xương nhỏ bé trên bờ vai, cảm thấy mềm đi vài phần, "Chuyện trong phủ khiến ngươi bận bịu, cũng vất vả ngươi."
"Ở đâu vất vả đây, đều là ta phải làm." Vương phi mỉm cười, "Chỉ cần vương gia không chê ta làm không tận thiện tận mỹ, vậy là được rồi."
Trung Dũng vương gia lắc đầu, "Ta là người thô kệch, nơi nào sẽ ghét bỏ ngươi." Dừng lại một chút, tình cảnh nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng không biết trải qua bao lâu, ông ta mở miệng lần nữa, "Diễn nhi thân thể khá hơn, hắn bây giờ có thể nói chuyện."
Vương phi đang mát xa tay dừng lại một chút, bất quá rất nhanh, thị ta mang theo nụ cười nói: "Kia thật sự là quá tốt, như vậy vương gia cũng yên tâm."
Trung Dũng vương gia cúi thấp đầu, cảm khái: "Ta chỉ có một thằng con trai như vậy, hắn không thể có chuyện gì. Hiện thời hắn khá hơn, ta cũng thật sự cao hứng. Diễn nhi... Diễn nhi tuổi còn nhỏ, có một số việc khiến cho ngươi cảm thấy không thoải mái, bất quá Tú Hoa Lan, ngươi nhịn một chút đi, ngươi là trường bối của hắn, đừng chấp nhặt với hắn."
Vương phi dạ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn, vương gia yên tâm”
"Ta biết rõ rất nhiều chuyện đều ủy khuất ngươi, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể hiểu được. Hơn nữa lúc chúng ta thành thân ta đã nói, ta đã đáp ứng mẹ Cố Diễn, cả đời này, chỉ có một đứa con trai, không thể có con với ngươi, ta thật xin lỗi, nhưng trước khi thành thân, ngươi cũng đã đồng ý." Tiếng nói của Trung Dũng vương gia đều đều, lời này như là trấn an vương phi, lại giống như không phải.
Một giọt nước mắt của Vương phi cứ như vậy rơi xuống, thị ta cuống quít lau đi, thì thầm: "Ta biết, ta biết không thể. Vương gia yên tâm”
Trung Dũng vương gia gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi. Tú Hoa Lan, chờ Cố Diễn thành thân, thừa kế vương vị của ta, chúng ta rời đi kinh thành. Mặc dù không thể cùng ngươi có một đứa nhỏ, nhưng ta có thể liên tục làm bạn với ngươi, chúng ta cùng đi đại giang nam bắc, được hay không?"
Trung Dũng vương gia là một võ tướng, khó có thể ôn tình như vậy, vương phi lẳng lặng vì ông ta mát xa bả vai, nhìn tấm lưng rộng lớn của ông ta, rốt cục mềm mại đáp vâng!
Trung Dũng vương gia gật đầu: "Cố Diễn càng hiểu chuyện, ta nghĩ, cuộc sống như vậy đã không xa. Kỳ thật, Cố Diễn không chỉ là con trai của ta, cũng là của ngươi. Ngươi coi hắn như con trai của mình đi. Trước kia quan hệ các ngươi không phải là cũng không tệ lắm sao? Kỳ thật chỉ cần ngươi dụng tâm, quan hệ của các ngươi là có thể hoà giải."
Ông ta cũng không quay đầu lại, nếu như quay đầu lại, liền sẽ thấy vương phi của ông ta, vẻ mặt tuyệt vọng!
Vương phi ánh mắt trống rỗng: "Ta biết rồi."
Nàng thậm chí còn muốn, giống như đại lực sĩ, tay không bóp nát chiếc vòng này. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói một chút, thực nói bóp nát, năng lực của nàng vẫn còn không đủ.
Thấy Tiểu Thất thay đổi sắc mặt liên tục, ánh mắt Lâm thị cũng dừng tại vòng ngọc, chính phẩm thượng đẳng như vậy, Lâm thị tự nhiên là biết hàng, "Đây là... Cố Diễn đưa?"
Tiểu Thất sắc mặt khó coi gật đầu nhẹ.
Đồ thực là đồ tốt, người đưa lại không phải là người tốt. Tiểu Thất hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cầm chiếc vòng này không có chủ ý gì.
Ngón tay Lâm thị xẹt qua vòng ngọc, cảm giác ấm áp quả nhiên là khó được.
"Thứ quý trọng như vậy, chúng ta không thể nhận."
Tiểu Thất gật đầu như gà con mổ thóc, nàng đương nhiên biết không thể thu, nhưng là... Tháo ra, tháo ra không được a!
Thấy sắc mặt Tiểu Thất rối rắm, Lâm thị hiểu rõ hỏi: "Là tháo ra không được sao?"
Tiểu Thất lần nữa gật đầu, lúc này, nói cái gì đều là vô dụng.
Lâm thị nhìn Tiểu Thất như là một búp bê vải, chỉ biết gật đầu, rốt cục lộ ra nụ cười thản nhiên, "Nhưng không tháo ra đưa người ta, thì có chút không thỏa đáng, hơn nữa, ngươi mang theo vòng ngọc này, nên nói lai lịch của nó như thế nào đây?"
Lâm thị nghĩ đến, nhưng điểm này Tiểu Thất ngược lại hoàn toàn không nghĩ tới, mặt Tiểu Thất nhăn lại, lần nữa nguyền rủa Cố Diễn, Cố Diễn chính là đồ khốn kiếp, hết thảy mọi thứ, đều là hắn tạo thành, là người chuyên chọc phiền toái cho người khác, thật sự là nên giam lại không để cho ra cửa. Đúng, chính là như vậy, giam lại không để cho ra cửa. Nhìn hắn còn có thể giả chó gạt người hay không.
Nhắc tới chó, Tiểu Thất lại cảm thấy lòng chua xót, hy vọng cuối cùng đã không còn. Cố Diễn không phải là Đại Bạch, mà Đại Bạch, thật đã chết rồi!
Nghĩ tới đây, nàng khổ sở, "Đại Bạch chết."
Đại Bạch đối với Tiểu Thất mà nói, không chỉ là một con chó, cũng không chỉ là quà sinh nhật mà cha nàng đưa, nhiều hơn, nó là bạn chơi của Tiểu Thất từ nhỏ đến lớn, một đồng bọn nhỏ đáng yêu sẽ bảo hộ nàng, hiện ở nơi này đồng bọn nhỏ đã chết. Lại là lúc nó cần có nàng trợ giúp nhất, mà nàng không có phát hiện, cũng không có trợ giúp Đại Bạch, cho nên Đại Bạch bị người xấu hại chết.
Tiểu Thất ỉu xìu muốn khóc, Lâm thị vỗ vỗ nàng, trấn an nói: "Có một số việc đã xảy ra, nhiều lời cũng là vô ích, hết thảy phải nhìn về phía trước."
Tiểu Thất gật đầu, đạo lý này nàng hiểu. Chỉ là trong lòng có chút khó khăn.
Ánh mắt Lâm thị rơi vào vòng tay, khó xử nói: "Vòng tay này nếu đã tháo ra không được, vậy thì tạm thời mang theo, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận chút, chớ để va chạm. Hoàng kim có giá ngọc vô giá, chúng ta tóm lại là phải nghĩ biện pháp tháo ra còn đưa người ta."
Tiểu Thất dạ một tiếng, nói lầm bầm: "Cố Diễn chết tiệt, chỉ toàn tìm phiền toái cho ta. Hắt xì!"
Có lẽ là mắc mưa, Tiểu Thất hắt xì, nàng che mũi, đáng thương nhìn Lâm thị, "Mẫu thân, ta có chút choáng váng đầu ~ "
Lâm thị vội vàng sai người chuẩn bị nước, khoảng một nén nhang thì đã chuẩn bị xong hết thảy, Tiểu Thất thư thư phục phục tắm một cái, Lâm thị đặc biệt sai người chuẩn bị trà gừng cho nàng.
Mặc dù là mùa hè, nhưng Lâm thị vẫn còn dặn dò Tiểu Thất nằm trong chốc lát, dịch chăn mền cho nàng, Lâm thị nói: "Ngươi chớ nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc, ngủ một giấc, đổ mồ hôi thì tốt rồi."
Tiểu Thất gật đầu xưng vâng
Đãi Lâm thị rời đi, Tiểu Thất co lại thành một khối nho nhỏ, cũng không biết suy nghĩ những thứ gì.
Bởi vì nửa đêm gặp mưa, Tiểu Thất mắc bệnh thương hàn, tại phía xa Trung Dũng vương phủ Cố Diễn nghe, đau lòng muốn đi xem, chỉ không đợi ra cửa đã bị Trung Dũng vương gia ngăn cản lại, hắn lấy cái thân phận gì đi xem người ta, đây không phải là tìm việc sao?
Mặc dù Trung Dũng vương gia chưa bao giờ nói, nhưng nội tâm của ông vẫn hết sức cảm kích Trịnh gia Tiểu Thất cô nương, nếu không phải nàng, Cố Diễn hiện tại không thể nào nói chuyện, dù ông không đề cập tới, không có nghĩa là không có chuyện này, có một đoạn thời gian, Cố Diễn hoàn toàn tự bế. Mà bây giờ, tối thiểu hắn có thể trao đổi bình thường, đã không có vấn đề, như vậy cũng rất tốt.
"Ta biết rõ ngươi quan tâm Tiểu Thất cô nương, nhưng là bây giờ ngươi đi qua, nàng cũng chưa chắc muốn gặp ngươi, nếu như thấy ngươi làm cho nàng luống cuống, còn hơn là không thấy, ngươi nói đúng không? Ngươi không thể hại nàng." Trung Dũng vương gia khuyên nhủ.
Kỳ thật ông ta cũng không biết tại sao cùng con trai chung đụng, nhiều năm như vậy, quan hệ chỉ càng lạnh nhạt cùng giương cung bạt kiếm, nhưng đã trải qua chuyện lần này, đặc biệt là Cố Diễn tự bế cùng với vì đến gần Trịnh Tĩnh Hảo mà giả chó, đây hết thảy cũng làm cho ông ta cảm thấy, có lẽ lúc trước đây phương thức phụ tử bọn họ chung đụng chính là có vấn đề.
Nếu như ông ta không dùng khẩu khí mệnh lệnh như vậy nói chuyện, có lẽ Cố Diễn sẽ không phản ứng lợi hại như vậy.
Mà thích hợp khuyên nhủ, kỳ thật Cố Diễn là biết nghe.
"Nhưng ta không yên tâm nàng." Mặc dù nói như thế, nhưng Cố Diễn lại dừng bước.
Trung Dũng vương gia suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi kiên trì một ngày, sáng mai Tiết thần y đi qua châm kim cho Trịnh tiên sinh, ta bảo ông ấy trị liệu cho Tiểu Thất, như vậy vừa có thể nhanh chóng biết được bệnh tình của nàng giúp nàng đúng bệnh hốt thuốc, lại có thể biết tình trạng gần đây của nàng, ngươi thấy được không?"
Cố Diễn truy vấn: "Hôm nay không được sao?"
"Ta đã đi qua trước rồi, hôm nay đã đi qua, nếu như một ngày đi hai lần, cũng quá rõ ràng. Mặc dù ta chỉ gặp qua Tiểu Thất mấy lần, nhưng cũng có thể thấy được, nàng là cô nương ngoài mềm trong cứng. Ngươi làm rõ ràng như vậy, nếu như nàng cự tuyệt thì sao! Còn chờ đến ngày mai, chúng ta làm tự nhiên một chút, coi như là nàng biết rõ đây là tâm ý của ngươi. Đại để cũng không tiện cự tuyệt một lão nhân."
Cố Diễn suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu.
Trung Dũng vương gia cẩn thận quan sát đứa con trai này, kể từ khi hắn trở lại, cũng không thay y phục, một thân áo vải không vừa người, trên mặt lây dính một chút dơ bẩn, đại khái là bởi vì mắc mưa, còn có chút nhăn nhăn nhúm nhúm.
Bộ y phục này Trung Dũng vương gia cũng không thấy hắn từng mặc, nghĩ đến là thay ở chỗ Tiểu Thất. Có điều dù cho là như thế, ông ta vẫn nói: "Ngươi đêm qua cũng mắc mưa, đi rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi. Ta thấy tinh thần ngươi cũng không tốt."
Cố Diễn lắc đầu, "Ta đi gặp Lý Tứ."
Trung Dũng vương gia thấy hắn nói xong liền đi ra cửa, chỉ có thể thầm than thở nhẹ. Hiện tại không có gì ngoài chuyện của Tiểu Thất, còn có chuyện thích khách chưa tra rõ ràng, chẳng biết tại sao, mặc dù có chút manh mối, nhưng lại như cũ không có tiến triển gì.
Cố Diễn hoài nghi ai ông ta tự nhiên trong lòng rõ ràng, nhưng ông ta thật lòng hy vọng, không phải là thị ta.
Nếu như biết rõ thật sự là thị ta làm mấy chuyện này, thật sự là thị ta dám không ngừng gia hại Cố Diễn, Trung Dũng vương gia yên lặng siết chặt quả đấm, nghĩ đến, ông ta sẽ không bỏ qua cho thị ta...
"Vương gia." Giọng nói nữ nhân nhu nhược vang lên, Trung Dũng vương gia quay đầu lại, gặp người tới chính là người trong lòng ông ta vừa rồi hoài nghi, cũng là vương phi của ông ta, ông ta bình tĩnh nói: "Ngươi tại sao cũng tới?"
Trung Dũng vương phi cũng chỉ lớn hơn Cố Diễn một chút, thị ta xinh đẹp sáng ngời, mỉm cười sẵng giọng: "Ta không thể tới thăm vương gia sao?"
"Tự nhiên có thể." giọng nói Trung Dũng vương gia nhàn nhạt.
Vương phi cắn môi, một đôi mắt bồ câu giống như biết nói, "Vương gia ngài làm sao vậy?" Chuyển tới sau lưng Trung Dũng vương gia, thị đè vai ông ta, "Ngài ngồi xuống, ta giúp ngài mát xa bả vai. Ta xem a, ngài gần đây như là quá mức căng thẳng."
Trung Dũng vương gia cảm thụ đôi tay mềm mại không xương nhỏ bé trên bờ vai, cảm thấy mềm đi vài phần, "Chuyện trong phủ khiến ngươi bận bịu, cũng vất vả ngươi."
"Ở đâu vất vả đây, đều là ta phải làm." Vương phi mỉm cười, "Chỉ cần vương gia không chê ta làm không tận thiện tận mỹ, vậy là được rồi."
Trung Dũng vương gia lắc đầu, "Ta là người thô kệch, nơi nào sẽ ghét bỏ ngươi." Dừng lại một chút, tình cảnh nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng không biết trải qua bao lâu, ông ta mở miệng lần nữa, "Diễn nhi thân thể khá hơn, hắn bây giờ có thể nói chuyện."
Vương phi đang mát xa tay dừng lại một chút, bất quá rất nhanh, thị ta mang theo nụ cười nói: "Kia thật sự là quá tốt, như vậy vương gia cũng yên tâm."
Trung Dũng vương gia cúi thấp đầu, cảm khái: "Ta chỉ có một thằng con trai như vậy, hắn không thể có chuyện gì. Hiện thời hắn khá hơn, ta cũng thật sự cao hứng. Diễn nhi... Diễn nhi tuổi còn nhỏ, có một số việc khiến cho ngươi cảm thấy không thoải mái, bất quá Tú Hoa Lan, ngươi nhịn một chút đi, ngươi là trường bối của hắn, đừng chấp nhặt với hắn."
Vương phi dạ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn, vương gia yên tâm”
"Ta biết rõ rất nhiều chuyện đều ủy khuất ngươi, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể hiểu được. Hơn nữa lúc chúng ta thành thân ta đã nói, ta đã đáp ứng mẹ Cố Diễn, cả đời này, chỉ có một đứa con trai, không thể có con với ngươi, ta thật xin lỗi, nhưng trước khi thành thân, ngươi cũng đã đồng ý." Tiếng nói của Trung Dũng vương gia đều đều, lời này như là trấn an vương phi, lại giống như không phải.
Một giọt nước mắt của Vương phi cứ như vậy rơi xuống, thị ta cuống quít lau đi, thì thầm: "Ta biết, ta biết không thể. Vương gia yên tâm”
Trung Dũng vương gia gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi. Tú Hoa Lan, chờ Cố Diễn thành thân, thừa kế vương vị của ta, chúng ta rời đi kinh thành. Mặc dù không thể cùng ngươi có một đứa nhỏ, nhưng ta có thể liên tục làm bạn với ngươi, chúng ta cùng đi đại giang nam bắc, được hay không?"
Trung Dũng vương gia là một võ tướng, khó có thể ôn tình như vậy, vương phi lẳng lặng vì ông ta mát xa bả vai, nhìn tấm lưng rộng lớn của ông ta, rốt cục mềm mại đáp vâng!
Trung Dũng vương gia gật đầu: "Cố Diễn càng hiểu chuyện, ta nghĩ, cuộc sống như vậy đã không xa. Kỳ thật, Cố Diễn không chỉ là con trai của ta, cũng là của ngươi. Ngươi coi hắn như con trai của mình đi. Trước kia quan hệ các ngươi không phải là cũng không tệ lắm sao? Kỳ thật chỉ cần ngươi dụng tâm, quan hệ của các ngươi là có thể hoà giải."
Ông ta cũng không quay đầu lại, nếu như quay đầu lại, liền sẽ thấy vương phi của ông ta, vẻ mặt tuyệt vọng!
Vương phi ánh mắt trống rỗng: "Ta biết rồi."
Bình luận truyện