Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?

Chương 6: Đêm tân hôn



hai người bước lên căn phòng mà hai vị chủ tịch đáng kính đã chuẩn bị. căn phòng rộng rãi trên tầng thượng của khách sạn được bày trí sang trọng. hai người mệt mỏi cùng nhau bước vào phòng ngồi xuống giường, lúc này họ mới nhận ra căn phòng này tuy rộng mênh mông nhưng cũng không có lấy chiếc giường thứ hai. Cô thấy anh ngồi xuống vội đứng dậy ra ngồi ở ghế còn anh cũng cảm thấy không khí có hơi…

- em có đói không? Hôm nay đi nhiều như vậy nhưng chúng ta vẫn chưa ăn gì đúng không?- anh lại cất tiếng để phá vỡ cái không khí ấy

- vâng- cô trả lời vẫn theo đúng phong cách kiệm lời của mình. Quả thật cả ngày này cô có ăn gì đâu nhưng cô cũng chẳng có cảm giác đói vì cô đã quen rồi

- vậy chúng ta tắm rồi đi ăn nhé, tiểu uyển- anh đề nghị

- dạ cũng được ạ- cô trả lời mà như cố tránh không phải gọi anh bằng “anh”

- vậy em đi trước đi- anh nhường cô

- dạ.- cô nhỏ nhẹ rồi lấy đồ vào phòng tắm

15 phút sau cô bước ra. Cô không ăn vận cầu kì mà chỉ mặc 1 chiếc váy xuông trắng có thắt nơ ngang lưng làm điển nhấn. từ cô tỏa ra mùi hương bưởi thơm mát dịu dàng như chính vẻ đẹp của cô vậy. đã thấy cô nhiều lần rồi nhưng mỗi lần cô xuất hiện trước mắt anh cô như tỏa vào trong không gian một màu sắc, một mùi hương khác khiến anh không thể không nhìn, không thể khiến con tim anh ngừng lỗi nhịp dù anh không biết sao mình lại vậy

- cháu xong rồi ạ- cô bảo anh

- được. đợi anh chút- anh tươi cười. mà không cháu phải xưng em gọi anh chẳng phải chúng ta sẽ như an hem sao- anh cốc nhẹ đầu cô như nhắc nhở.

30 phút sau anh và cô xuống sảnh chính của nhà hàng chọn một bàn bên cửa sổ. là bữa tối đầu tiên hai người ăn riêng cùng nhau nên cô khá ngượng ngùng khiến anh luôn phải gắp thức ăn cho cô. Sau khi ăn xong hai người trở về phòng

Tại phòng khách sạn

- Tối nay em ngủ ở trên giường còn anh ngủ ở ghế cũng được- anh đề nghị.

- Không cần đâu, để cháu … à để em cũng được- cô giành phần ngủ ở ghế

- Không cãi lời. phải nghe lời anh chứ - anh nghiêm nghị

- Nhưng…- cô muốn nói gì đó

- Không nhưng nhị gì hết. hay em muốn hai chúng ta ngủ chung- anh đùa mà nét mặt như thật

- Không phải- cô phản ứng nhanh khiến anh tức cười mà không bật lên thành tiếng. cô lẳng lặng nghe theo lời anh.

Buổi tối đó cô không ngủ, cô không ngủ không phải sợ anh làm gì cô mà tại cô cảm thấy áy náy với anh, cô thấy khác lạ bởi sự có mặt của một người khác không phải cô mà người đó còn là đàn ông nữa chứ. cô cứ nghĩ về cái nắm tay của anh lúc chiều- cái nắm tay ấm áp khiến con tim cô cảm thấy thật an toàn, cô nghĩ về nhiều thứ nữa khiến cô trằn trọc không ngủ được. anh ở ghế cũng không chợp mắt, thấy cái dáng nhỏ bé, ngại ngùng của cô lúc chiều mà anh thấy lòng xao xuyến lạ thường. anh không biết nói cảm giác đó là gì nữa hay đó chỉ đơn giản là cảm giác muốn bảo vệ cô như bảo vệ em gái mình thôi, anh cũng hồi hộp lạ thường vì đây là lần đầu tiên chung phòng với người phụ nữ khác. Hai người năm im trong hai dòng suy tưởng. sáng hôm sau, hai người về nhà anh chào hỏi gia đình

- em ngủ ngon không?- anh hỏi xã giao

- dạ, có ạ- cô đáp dù không ngủ được

- chúng ta chuẩn bị đồ về chào mọi người cho kịp thôi

- vâng- cô dịu dàng

- vẫn biết em cảm thấy lạ lùng nhưng hôm nay em cố gắng tỏ ra thân mật trước mặt mọi người nhé, em gái- anh dặn dò kèm theo tiếng em gái để cô cảm thấy tự nhiên hơn

- vâng ạ- cô cười đáp

Anh và cô cùng nhau xuống trước sảnh khách sạn nơi tài xế đã đợi sẵn. ánh mắt của mọi người nhìn anh và cô toát lên vẻ ghen tị bởi hai người đi với nhau mà như hai viên ngọc cứ tỏa sáng rực rỡ vậy, anh lại còn ân cần nắm tay cô nữa chứ thật là ngưỡng mộ chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện