Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 107: Mùi hương trong phòng của Ôn Niệm Nam



Ngày hôm sau, khác với ngày thường hắn liền đi xuống tầng ăn sáng rồi công ty nhưng hôm nay Cố Ngôn Sanh thái độ khác thường không có xuống dưới, dì Lam nhìn trêи bàn đã lạnh cháo, khẽ thở dài.

Trong phòng ngủ lớn, trêи giường người mặc áo ngủ trắng đang ở ngủ say, đầu tóc có chút hỗn loạn khiến cho gương mặt với đường nét lập thể càng thêm mị hoặc, thêm vài phần cấm ɖu͙ƈ.

Đột nhiên lông mi hơi hơi rung động, người trêи giường chậm rãi mở mắt tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy sắc bén, tức khắc phá hủy mỹ cảm.

Cố Ngôn Sanh xoa xoa đầu ngồi dậy, phát hiện mình tối hôm qua thế nhưng không mơ thấy ác mộng ngủ tới hừng đông, nhất thời có chút ngây người.

Nhìn đồng hồ trêи tường phát hiện thời gian không còn sớm, xốc lên chăn muốn đứng dậy xuống giường, đột nhiên ngửi được trêи người có mùi hương quen thuộc.

Cố Ngôn Sanh cúi đầu ngửi mùi hương nhàn nhạt trêи chăn , tức khắc ngẩn ra, trêи áo ngủ của mình cũng có mùi hương này.

Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình lúc ở cùng Ôn Niệm Nam cũng thường xuyên ngửi được mùi hương này, nhàn nhạt như là mùi sữa, lại như là có thể làm người ta nghiện như mùi nước hoa.

Cố Ngôn Sanh phát hiện trêи người mình tràn đầy mùi hương của Ôn Niệm Nam, ánh mắt hơi hơi lóe lên, mình ngủ ngon đến như vậy là bởi vì có Ôn Niệm Nam trong phòng sao.

Nhìn tủ quần áo của Ôn Niệm Nam, quần áo trong ngăn tủ trống trơn, Cố Ngôn Sanh ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy đi toilet rửa mặt.

Dì Lam vừa đem đồ ăn hâm nóng lại liền thấy Cố Ngôn Sanh xuống dưới, Cố Ngôn Sanh ngồi xuống chỉ uống lên mấy muỗng cháo liền đứng dậy đến công ty, bỗng bị dì Lam gọi lại.

“Tiên sinh.”

Cố Ngôn Sanh quay đầu lại không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”

“Phu nhân ở bệnh viện nào? Tôi muốn tới thăm, tôi có chút lo lắng.”

“Tôi cùng hắn đã ly hôn, hắn đã không phải người họ Cố, không cần phải đi quản hắn.”

“Chính là tiên sinh”

Cố Ngôn Sanh đột nhiên ánh mắt biến đổi, lạnh lùng nói: “Dì Lam, đi làm việc của mình đi, không nên hỏi đừng hỏi, dì chớ quên Ôn Niệm Nam đã cùng tôi ly hôn, không phải người họ Cố, về sau không được kêu hắn phu nhân.”

Dứt lời liền xoay người đi ra cửa mở xe đến công ty.

Dì Lam khẽ thở dài xoay người nhìn đồ ăn được bỏ lại, hôm nay bà làm đều làm những món phu nhân thích ăn, nhưng trêи bàn đồ ăn căn bản không được động tới.

Cao ốc Cố thị.

Trêи bàn đầy những văn kiện chưa xử lý, bàn làm việc trống trơn không có người ngồi, vừa mới mở họp xong Cố Ngôn Sanh liền đứng ở cửa sổ sát đất cau mày nhìn bên ngoài xuất thần.

Hôm nay một buổi sáng trong đầu hắn đều nghĩ đến vết thương của Ôn Niệm Nam có tốt không hay không tốt, luôn nhớ tới hình ảnh quấn đầy băng vải, không có tâm tư để xem tài liệu.

Hắn luôn là nhớ tới Ôn Niệm Nam vết thương đầy người nằm ở trêи giường bệnh, bên người không có một người thân chăm sóc, cái này làm cho hắn nhớ tới năm đó bị bắt cóc ở bệnh viện ngày ngày chờ đợi mẫu thân đến thăm mình.

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi hơi tối lại, thu hồi tầm mắt, từ túi áo tây trang lấy di động ra.

Di động của Ôn Niệm Nam hỏng rồi, hắn khẳng định không liên hệ Ôn gia, càng không liên hệ đến bằng hữu.

Mặc dù di động cũng không hỏng, Ôn Niệm Nam cũng sẽ không chủ động gọi cho Ôn phụ hoặc bằng hữu, hắn từ trước đến nay không muốn gây phiền toái cho người khác.

Cố Ngôn Sanh rât hiểu tính cách Ôn Niệm Nam, hắn sẽ không nói cho Ôn phụ mình bị thương nằm viện để cha lo lắng.

“Cậu tới công ty chính là để nhìn chằm chằm di động sao? Nhiều việc như vậy mà không làm? Dứt khoát đem vị trí tổng tài nhường cho tôi.”

Chu Nguyên Phong cầm một xấp văn kiện đi đến, trực tiếp ngồi trêи bàn tổng tài làm việc lật xem văn kiện.

Cố Ngôn Sanh không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn di động trong tay.

Chu Nguyên Phong nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cậu nếu là lo lắng cho hắn muốn đi gặp hắn thì đi, ngày ngày thẫn thờ không làm việc như vậy là muốn cho Cố thị phá sản sao?”

“Ai nói tôi lo lắng cho hắn?” Cố Ngôn Sanh sắc mặt trở nên khó coi phản bác nói, xoay người rời cửa sổ sát đất đi tới.

Chu Nguyên Phong dừng lật giấy tờ trong tay, giương mắt nhìn về phía hắn, trào phúng nói: “Ở trước mặt tôi bày trò làm cái gì? Cậu đừng quên cậu cùng tôi biết nhau nhiều năm như vậy, Cố Ngôn Sanh cậu trong đầu nghĩ cái gì so với ai khác tôi đều rõ ràng hơn.”

“Câu không phải không biết di động của hắn đã hỏng rồi, còn muốn chờ hắn chủ động gọi điện thoại liên hệ? Nằm mơ À? Niệm Nam hiện tại chắc là muốn giết chết cậu .”

“Tôi..”

Chu Nguyên Phong nhìn hắn nắm chặt di động sắc mặt xanh mét, thở dài nói: “A Sanh, hắn mất tích mấy ngày nay cậu có nghĩ tới muốn tìm hắn sao? Niệm Nam bị thương nghiêm trọng trêи người đầy máu , cậu không nghĩ tới hắn vì sao bị thương? Mấy ngày nay ở nơi nào?”

Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, mở miệng nói: “Chính hắn không nói tôi biết nguyên nhân, tôi đã đem hắn đưa đến bệnh viện, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất và bác sĩ trị liệu tốt nhất cho hắn”.

“Sau đó thì dao? Đem ném hắn một mình ở đó rồi chính mình chạy tới Anh quốc công tác?”

Chu Nguyên Phong nhìn người trước mặt có chút sững sờ , mở miệng nói: “Niệm Nam là thật sự buông tay, là hạ quyết tâm cùng ngươi ly hôn, cũng không phải cái gì cái gọi là lạt mềm buộc chặt, hắn lần này vết thương thật nghiêm trọng, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”

“Nếu cậu không có thời gian xem văn kiện, tôi sẽ mang đi để xử lý.”

Chu Nguyên Phong cầm lấy văn kiện trêи bàn hướng cửa bước đến, rời khỏi văn phòng.

Cố Ngôn Sanh nhìn danh bạ trêи di động, mấp máy môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện