Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 191: Quỳ xuống! Nhặt chiếc nhẫn
Ôn Niệm Nam nhìn thấy tin trên hot search về lễ đính hôn của Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An trên màn hình điện thoại, não anh trống rỗng, như thể anh bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng.
Anh ấy đã đính hôn ... Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An đã đính hôn. ..
Ôn Niệm Nam muốn nhặt chiếc di động hỏng., Đứng dậy, nhưng lại ngã về phía trước trước mặt, hai chân đập lên bàn đá trước mặt, cả người đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
“Niệm Nam!” Đường Sóc vội vàng chạy đến giúp Ôn Niệm Nam.
Ôn Niệm Nam tái mặt, nắm tay Đường Sóc, cười yếu ớt: "Tôi không sao. Có lẽ là do tối hôm qua tôi không ngủ nên hơi chóng mặt. Đường Sóc, cậu hãy đi chiêu đãi khách khứa bên ngoài đi."
"Niệm Nam, cậu có chắc là cậu ổn không? Tôi sẽ đi cùng cậu ở đây một lúc nữa ... " Đường Sóc lo lắng rằng Ôn Niệm Nam sẽ ngất đi do bị kích động.
Ôn Niệm Nam lắc đầu nói: “Tôi nằm một lát sẽ không sao."
Đường Sóc cầm lấy điện thoại của Ôn Niệm Nam trước khi rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống: "Anh sẽ lấy điện thoại và sửa lại cho cậu trước khi đưa cho cậu. Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt để còn chơi piano, buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào tuần sau. "
“Ừ…"
sau khi cánh cửa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Ôn Niệm Nam dần dần biến mất, đưa tay đeo miếng che mắt, nằm trên ghế sô pha một lúc lâu mà không phản ứng.
Không nước mắt ... không gục ngã ... chỉ nằm bất động trên ghế sô pha.
Sau khi nhìn tin tức trên hot search, đôi mắt của Ôn Niệm Nam tối sầm lại, anh gần như chết ngất, nhưng cơn đau đớn khi đập chân vào bàn khiến anh lập tức tỉnh táo lại.
Ôn Niệm Nam đứng dậy, từ từ đi đến bên cây đàn piano, nhìn chiếc bình thủy tinh ban đầu dùng để cắm hoa hướng dương trên cây đàn piano, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.
"Cố Ngôn Sanh... mọi chuyện đã kết thúc ..."
Dù sao Thẩm Lạc An cũng đã trở thành vợ của Cố Ngôn Sanh... Ôn niệm Nam từ từ nhặt chiếc bình lên, nhìn nó một lúc lâu, sau đó đi đến thùng rác ngoài cửa và ném...
Chu Nguyên Phong mấy ngày nay bận rộn chuyện của Cố gia với Cố Ngôn Sanh, anh ấy thường đi sớm về muộn, buổi sáng mới rời đi sau một nụ hôn chào buổi sáng. Chu Nguyên Phong bảo anh ta không được đi ra ngoài, Đường Luân Hiên ở nhà cũng không đi ra ngoài, anh ta ở trong phòng ngoan ngoãn đọc sách.
Ding ...Ding ...
Tiếng chuông điện thoại từ trên giường vang lên, Chu Nguyên Phong để điện thoại ở nhà.
Đường Luân Hiên đi tới, cầm điện thoại lên ấn nghe, chính là thư ký báo cáo sự tình, hắn bỏ điện thoại xuống, nghĩ tối nay sẽ nói cho Chu Nguyên Phong.
"Quái lạ, không phải Nguyên Phong đang ở công ty sao? Thư ký sao không đến văn phòng gọi điện thoại?"
Đường Luân Hiên nằm ở trên giường, tay chống cằm, đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại trên giường và miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Tên kia dám nói dối ta ..." Đường Luân Hiên cau mày chọc điện thoại, cầm lấy, nhập mật khẩu rồi mở ra, tìm sổ địa chỉ bấm vào kiểm tra.
Sổ địa chỉ đầy tên những người có liên quan đến các công ty khác, nhìn thấy tên của Cố Ngôn Sanh, Đường Luân Hiên cảm thấy quen thuộc nhưng không quan tâm.
Ngón tay tôi từ từ trượt xuống màn hình, và đột nhiên tay tôi khựng lại khi nhìn thấy một cái tên.
Tập đoàn Khải Duyệt …Đường Sóc…
“Khải Duyệt …Đường Sóc…?” Đường Luân Hiên có cảm xúc khó tả khi nhìn thấy cái tên đó, và sững sờ một lúc. Ai biết anh ấy đã chạm vào nút quay số.
Đường Luân Hiên phản ứng lại, định nhanh chóng cúp máy, nhưng đầu bên kia điện thoại đã kết nối.
"Xin chào? Chu Nguyên Phong, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Đường Luân Hiên nghe thấy giọng nói, trong miệng nói ra một cái tên: "Tiểu ... Tiểu ..."
Đột nhiên hắn vội vàng tắt điện thoại.
Tại sao anh ta lại thấy cái tên tên Đường Sóc...rất quen.
Khải Duyệt... là tên của công ty?
Đường Luân Hiên mở máy nhập chữ Khải Duyệt, bấm tìm kiếm.
Nhìn hình ảnh tòa nhà tập đoàn Khải Duyệt và Đường Sóc xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, trong mắt Đường Luân Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Nơi ở của Đường Luân Hiên, chủ tịch của gia tộc, không rõ ..."
Và chính anh ta là người xuất hiện trong bức ảnh được báo cáo!
Đầu Đường Luân Hiên đau dữ dội, anh mở cửa bước ra ngoài, tay nắm cầu thang run lên, sắc mặt tái nhợt: “Đường Xuân ... Đường Luân ... Chu Nguyên Phong, anh nói dối em. .. Anh nói dối tôi! "
Đau đầu càng ngày càng nặng, đau như muốn tách ra, trước mắt Đường Luân Hiên mờ mịt bước xuống lầu, đột nhiên bước lên không trung liền ngã xuống cầu thang. ...
"Số 18?"
Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An cầm áo đính hôn vẻ mặt ủ rũ, trầm giọng nói: "Sao anh lại cố ý chọn ngày WE tổ chức hòa nhạc? Anh muốn giở trò gì!"
Thẩm Lạc An nhận lấy chiếc váy và cười nói: "Tôi có thể làm được những thủ đoạn gì? Cố Ngôn Sanh anh đang giở trò gì, tôi cũng phải đề phòng. Tôi chỉ cần chúng ta đính hôn thì tôi có thể cảm thấy thoải mái."
Cố Ngôn Sanh không ngờ rằng sẽ Thẩm Lạc An mua một bộ đồ trắng, và địa điểm đính hôn được đề xuất là nhà thờ nơi anh và Ôn Niệm Nam kết hôn hồi đó. Tất cả những điều này giống hệt như đám cưới hồi đó ...
“Khi đó, người đứng bên cạnh bạn đáng lẽ ra phải là tôi. Đám cưới vốn dĩ thuộc về tôi. Bây giờ tôi muốn tái hiện lại đám cưới! ”
Cố Ngôn Sanh bước ra cửa và châm thuốc, nhìn chằm chằm vào dấu nhẫn trên tay mình.
Mấy ngày nay các tìm kiếm và tin tức nóng hổi về các cuộc giao tranh trên mạng liên tục xảy ra, Ôn Niệm Nam chắc chắn đã nhìn thấy, nhưng những người anh cử đến để bảo vệ Ôn Niệm Nam không hề báo cáo gì với anh. Ngày mai sẽ là buổi hòa nhạc của Ôn Niệm Nam và cũng là tiệc đính hôn của anh với Thẩm Lạc An, mọi thứ đã sẵn sàng. Ngay cả khi chắc chắn lấy Thẩm Lạc An, anh cũng hoảng sợ, anh muốn nhìn Ôn Niệm Nam trước khi đính hôn.
Ôn Niệm Nam vì buổi biểu diễn ngày mai mà tập đàn rất lâu, sau khi tắm xong, anh ngồi trên ban công đọc sách, mắt thì dán vào sách mà suy nghĩ miên man.
Ngày 18 ...buổi biểu diễn đầu tiên của WE. Nhiều người hâm mộ sẽ đến nghe màn trình diễn của anh ấy vào tối mai. Ngày mai cũng là ngày đính hôn của Cố Ngôn Sanh...
Cố Ngôn Sanh, đứng trong bóng tối ở tầng dưới, đang nhìn ra cửa sổ và Ôn Niệm Nam trong lòng tràn đầy chua xót, hồi lâu không có hồi đáp.
Cố Ngôn Sanh cười với đôi mắt đỏ hoe, "Niệm Niệm, tôi cầu chúc cho buổi biểu diễn ngày mai của em đạt được những điều tốt đẹp nhất."
Đột nhiên Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía trước. Nhìn thấy anh, và nhìn thấy cuốn sách của anh trong tay rơi xuống sàn, anh liền kéo rèm cửa thật chặt ...
Cuối cùng thì cũng đến ngày đính hôn… ngày 18. Trời có sương mù và nhiều mây vào buổi sáng, cuối cùng trời bắt đầu mưa to.
Thành phố M trời mưa phùn, mà hôm nay ngày đính hôn trời lại mưa to như vậy.
Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ trong bộ vest trắng nhìn mưa bên ngoài, lạnh lùng nói : “ Có ai là người nhà họ Tần không?”
Cố Lâm gật đầu và lạnh lùng nói: “Tần tổng và Điền Hạo Thần đến rồi, tiểu Tần tổng không đến. Tôi đã nhờ người trong nhà họ Tần của chúng ta làm việc đó hôm nay. Chỉ cần anh ấy tắt tường lửa và tương tác với tôi, anh ấy có thể lấy được video. "
Cố Lâm lấy máy tính ra và ngồi vào ghế sofa sang một bên, nhìn chằm chằm vào nó không rời.
"Ừm, vì tất cả khán giả đều ở đây, vậy thì chúng ta không để họ thất vọng. Không phải Thẩm Lạc An muốn tôi mời tất cả những gia tộc nổi tiếng ở thành phố M đến để biểu diễn sao? Tôi muốn hắn mất mặt trước mặt những gia tộc nổi tiếng này! ”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia dữ tợn, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.
Chu Nguyên Phong đứng sang một bên không nói chuyện, Cố Ngôn Sanh thấy anh có gì đó không ổn, liền hỏi: “Sao vậy?”
Chu Nguyên Phong thu lại cảm xúc trong mắt mình, mỉm cười: “Không có chuyện gì… gần đây tôi nghỉ ngơi.."
“Được rồi, đi thôi, đi nhà thờ.”
Trong nhà thờ, Thẩm Lạc An đứng sang một bên, vẻ mặt ủ rũ nhìn đồng hồ, sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa.
Những người trên khán đài thấy bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt cũng không có ý dừng lại, Cố Ngôn Sanh đã lâu không thấy tới, liền bắt đầu bàn tán khá nhiều.
"Đã trễ nửa tiếng rồi, sao Cố tổng vẫn chưa đến?"
"Này, tôi nhớ hôm nay là buổi biểu diễn của WE. Không phải Cố tổng sẽ đi xem WE biểu diễn sao?"
"Ồ, không phải anh ta bỏ trốn à? Có đến không? "
" Trời mưa to quá, chắc Cố tổng không thể đến ngay được"
"Chắc không đến nữa. Trễ hơn nửa tiếng rồi. Nếu anh ta muốn đến thì đã đến sớm.”
" Dự báo thời tiết ngày hôm qua nói không có mưa, hôm nay mưa đột ngột đổ xuống và mưa to đến mức không tưởng. "
—Sau đó Thẩm Thiên Hào ở bên cạnh thấy Cố Ngôn Sanh vẫn chưa đến, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Làm sao vậy? Không phải anh ta nói đính hôn với cháu sao?"
Ánh mắt Thẩm Lạc An tối sầm lại, sốt ruột nói: "Hắn không tới cũng không được!"
Chỉ với một cái tích tắc, cánh cửa của nhà thờ đã bị đẩy ra.
Cố Ngôn Sanh trong bộ đồ trắng xuất hiện trước cửa trên tay trống không, không cầm nhẫn và không hoa.
Các phóng viên tại hiện trường ngay lập tức bắt đầu bấm máy tôi 1 cách kẽo kẹt.
“Ngôn Sanh, anh cuối cùng cũng đến rồi.”
Thẩm Lạc An thở phào nhẹ nhõm và chạy về phía Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt kích động, nhưng bị né tránh, sắc mặt Thẩm Lạc An đột nhiên tái đi.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Thẩm Thiên Hào và Chủ tịch Tần đang ngồi sang một bên, lạnh lùng nói với mục sư trên sân khấu: "Bắt đầu thôi."
"Ah? Ồ tốt ..."
Cố Ngôn Sanh bước tới chỗ mục sư và nhìn xuống sân khấu với khuôn mặt lạnh lùng. Mục sư đọc lời đính hôn, và sau đó Thẩm Lạc An nói về cái quá trình yêu đương với vẻ mặt phấn khích.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Cố Lâm và Chu Nguyên Phong đang đứng ở cửa, và hơi cau mày.
“Tiếp theo là đôi tình nhân cùng đeo nhẫn đính hôn.”
Thẩm Lạc An mở hộp nhẫn lấy chiếc nhẫn ra, anh nhìn phóng viên và những kẻ đã khinh thường mình, với ánh mắt đầy ẩn ý
Anh sắp đính hôn với Cố tổng, hot search tối nay thuộc về riêng anh.
Nhưng rất lâu Cố Ngôn Sanh không cầm chiếc nhẫn lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục sư lại nói: “Xin hãy trao nhẫn đi.”
Cố Ngôn Sanh giơ tay lên và nhìn Thẩm Lạc An.
Đúng lúc này, máy tính của Cố Lâm trên khán đài vang lên, và giọng nói của Cố Lâm phát đến tai nghe của Cố Ngôn Sanh.
"Lấy được video rồi! Lấy hết chíp của anh ta rồi, tôi đã làm được!"
Sau khi nghe giọng nói của Cố Lâm, sự dữ tợn và sát khí của Cố Ngôn Sanh lập tức nổi lên.
Thẩm Lạc An... Tiếp theo là địa ngục của anh ...
Bàn tay đang cầm chiếc nhẫn của Cố Ngôn Sanh đột nhiên buông lỏng, chiếc nhẫn rơi xuống đất và rơi xuống chân anh.
Những người có mặt đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, có thực sự Cố tổng đã ném nhẫn?
Thẩm Lạc An kinh ngạc nói: “Ngôn… Ngôn Sanh?”
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh tát Thẩm Lạc An một cái tát vào mặt, trong mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, nói: “Quỳ xuống nhặt nhẫn.”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Cố cặn bã công khai dạy dỗ Thẩm tiện nhân toàn bộ dân cư mạng chế giễu, hắn điên cuồng trả thù.
Cố cặn bã, người hứa hẹn tương lai ngọt ngào, dạy dỗ Thẩm tiện nhân! Bạn thấy các giải quyết thế nào khi anh biến cuộc sống của Thẩm tiện nhan trở thành địa ngục của anh ta? Sống còn không bằng chết?
Chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Chu và Đường Đường? Liệu anh ấy có còn làm nũng với Chu Nguyên Phong sau khi được khôi phục trí nhớ không?
Liệu con thỏ có bỏ chạy nếu phát hiện ra sự tra tấn dã man của Cố Lâm?
Thẩm tiện nhân chết một cách thê thảm, trước khi chết sẽ phải trả giá.
Vì vậy con dao cũng sắp tới hiện trường!
Anh ấy đã đính hôn ... Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An đã đính hôn. ..
Ôn Niệm Nam muốn nhặt chiếc di động hỏng., Đứng dậy, nhưng lại ngã về phía trước trước mặt, hai chân đập lên bàn đá trước mặt, cả người đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
“Niệm Nam!” Đường Sóc vội vàng chạy đến giúp Ôn Niệm Nam.
Ôn Niệm Nam tái mặt, nắm tay Đường Sóc, cười yếu ớt: "Tôi không sao. Có lẽ là do tối hôm qua tôi không ngủ nên hơi chóng mặt. Đường Sóc, cậu hãy đi chiêu đãi khách khứa bên ngoài đi."
"Niệm Nam, cậu có chắc là cậu ổn không? Tôi sẽ đi cùng cậu ở đây một lúc nữa ... " Đường Sóc lo lắng rằng Ôn Niệm Nam sẽ ngất đi do bị kích động.
Ôn Niệm Nam lắc đầu nói: “Tôi nằm một lát sẽ không sao."
Đường Sóc cầm lấy điện thoại của Ôn Niệm Nam trước khi rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống: "Anh sẽ lấy điện thoại và sửa lại cho cậu trước khi đưa cho cậu. Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt để còn chơi piano, buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào tuần sau. "
“Ừ…"
sau khi cánh cửa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Ôn Niệm Nam dần dần biến mất, đưa tay đeo miếng che mắt, nằm trên ghế sô pha một lúc lâu mà không phản ứng.
Không nước mắt ... không gục ngã ... chỉ nằm bất động trên ghế sô pha.
Sau khi nhìn tin tức trên hot search, đôi mắt của Ôn Niệm Nam tối sầm lại, anh gần như chết ngất, nhưng cơn đau đớn khi đập chân vào bàn khiến anh lập tức tỉnh táo lại.
Ôn Niệm Nam đứng dậy, từ từ đi đến bên cây đàn piano, nhìn chiếc bình thủy tinh ban đầu dùng để cắm hoa hướng dương trên cây đàn piano, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.
"Cố Ngôn Sanh... mọi chuyện đã kết thúc ..."
Dù sao Thẩm Lạc An cũng đã trở thành vợ của Cố Ngôn Sanh... Ôn niệm Nam từ từ nhặt chiếc bình lên, nhìn nó một lúc lâu, sau đó đi đến thùng rác ngoài cửa và ném...
Chu Nguyên Phong mấy ngày nay bận rộn chuyện của Cố gia với Cố Ngôn Sanh, anh ấy thường đi sớm về muộn, buổi sáng mới rời đi sau một nụ hôn chào buổi sáng. Chu Nguyên Phong bảo anh ta không được đi ra ngoài, Đường Luân Hiên ở nhà cũng không đi ra ngoài, anh ta ở trong phòng ngoan ngoãn đọc sách.
Ding ...Ding ...
Tiếng chuông điện thoại từ trên giường vang lên, Chu Nguyên Phong để điện thoại ở nhà.
Đường Luân Hiên đi tới, cầm điện thoại lên ấn nghe, chính là thư ký báo cáo sự tình, hắn bỏ điện thoại xuống, nghĩ tối nay sẽ nói cho Chu Nguyên Phong.
"Quái lạ, không phải Nguyên Phong đang ở công ty sao? Thư ký sao không đến văn phòng gọi điện thoại?"
Đường Luân Hiên nằm ở trên giường, tay chống cằm, đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại trên giường và miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Tên kia dám nói dối ta ..." Đường Luân Hiên cau mày chọc điện thoại, cầm lấy, nhập mật khẩu rồi mở ra, tìm sổ địa chỉ bấm vào kiểm tra.
Sổ địa chỉ đầy tên những người có liên quan đến các công ty khác, nhìn thấy tên của Cố Ngôn Sanh, Đường Luân Hiên cảm thấy quen thuộc nhưng không quan tâm.
Ngón tay tôi từ từ trượt xuống màn hình, và đột nhiên tay tôi khựng lại khi nhìn thấy một cái tên.
Tập đoàn Khải Duyệt …Đường Sóc…
“Khải Duyệt …Đường Sóc…?” Đường Luân Hiên có cảm xúc khó tả khi nhìn thấy cái tên đó, và sững sờ một lúc. Ai biết anh ấy đã chạm vào nút quay số.
Đường Luân Hiên phản ứng lại, định nhanh chóng cúp máy, nhưng đầu bên kia điện thoại đã kết nối.
"Xin chào? Chu Nguyên Phong, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Đường Luân Hiên nghe thấy giọng nói, trong miệng nói ra một cái tên: "Tiểu ... Tiểu ..."
Đột nhiên hắn vội vàng tắt điện thoại.
Tại sao anh ta lại thấy cái tên tên Đường Sóc...rất quen.
Khải Duyệt... là tên của công ty?
Đường Luân Hiên mở máy nhập chữ Khải Duyệt, bấm tìm kiếm.
Nhìn hình ảnh tòa nhà tập đoàn Khải Duyệt và Đường Sóc xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, trong mắt Đường Luân Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Nơi ở của Đường Luân Hiên, chủ tịch của gia tộc, không rõ ..."
Và chính anh ta là người xuất hiện trong bức ảnh được báo cáo!
Đầu Đường Luân Hiên đau dữ dội, anh mở cửa bước ra ngoài, tay nắm cầu thang run lên, sắc mặt tái nhợt: “Đường Xuân ... Đường Luân ... Chu Nguyên Phong, anh nói dối em. .. Anh nói dối tôi! "
Đau đầu càng ngày càng nặng, đau như muốn tách ra, trước mắt Đường Luân Hiên mờ mịt bước xuống lầu, đột nhiên bước lên không trung liền ngã xuống cầu thang. ...
"Số 18?"
Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An cầm áo đính hôn vẻ mặt ủ rũ, trầm giọng nói: "Sao anh lại cố ý chọn ngày WE tổ chức hòa nhạc? Anh muốn giở trò gì!"
Thẩm Lạc An nhận lấy chiếc váy và cười nói: "Tôi có thể làm được những thủ đoạn gì? Cố Ngôn Sanh anh đang giở trò gì, tôi cũng phải đề phòng. Tôi chỉ cần chúng ta đính hôn thì tôi có thể cảm thấy thoải mái."
Cố Ngôn Sanh không ngờ rằng sẽ Thẩm Lạc An mua một bộ đồ trắng, và địa điểm đính hôn được đề xuất là nhà thờ nơi anh và Ôn Niệm Nam kết hôn hồi đó. Tất cả những điều này giống hệt như đám cưới hồi đó ...
“Khi đó, người đứng bên cạnh bạn đáng lẽ ra phải là tôi. Đám cưới vốn dĩ thuộc về tôi. Bây giờ tôi muốn tái hiện lại đám cưới! ”
Cố Ngôn Sanh bước ra cửa và châm thuốc, nhìn chằm chằm vào dấu nhẫn trên tay mình.
Mấy ngày nay các tìm kiếm và tin tức nóng hổi về các cuộc giao tranh trên mạng liên tục xảy ra, Ôn Niệm Nam chắc chắn đã nhìn thấy, nhưng những người anh cử đến để bảo vệ Ôn Niệm Nam không hề báo cáo gì với anh. Ngày mai sẽ là buổi hòa nhạc của Ôn Niệm Nam và cũng là tiệc đính hôn của anh với Thẩm Lạc An, mọi thứ đã sẵn sàng. Ngay cả khi chắc chắn lấy Thẩm Lạc An, anh cũng hoảng sợ, anh muốn nhìn Ôn Niệm Nam trước khi đính hôn.
Ôn Niệm Nam vì buổi biểu diễn ngày mai mà tập đàn rất lâu, sau khi tắm xong, anh ngồi trên ban công đọc sách, mắt thì dán vào sách mà suy nghĩ miên man.
Ngày 18 ...buổi biểu diễn đầu tiên của WE. Nhiều người hâm mộ sẽ đến nghe màn trình diễn của anh ấy vào tối mai. Ngày mai cũng là ngày đính hôn của Cố Ngôn Sanh...
Cố Ngôn Sanh, đứng trong bóng tối ở tầng dưới, đang nhìn ra cửa sổ và Ôn Niệm Nam trong lòng tràn đầy chua xót, hồi lâu không có hồi đáp.
Cố Ngôn Sanh cười với đôi mắt đỏ hoe, "Niệm Niệm, tôi cầu chúc cho buổi biểu diễn ngày mai của em đạt được những điều tốt đẹp nhất."
Đột nhiên Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phía trước. Nhìn thấy anh, và nhìn thấy cuốn sách của anh trong tay rơi xuống sàn, anh liền kéo rèm cửa thật chặt ...
Cuối cùng thì cũng đến ngày đính hôn… ngày 18. Trời có sương mù và nhiều mây vào buổi sáng, cuối cùng trời bắt đầu mưa to.
Thành phố M trời mưa phùn, mà hôm nay ngày đính hôn trời lại mưa to như vậy.
Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ trong bộ vest trắng nhìn mưa bên ngoài, lạnh lùng nói : “ Có ai là người nhà họ Tần không?”
Cố Lâm gật đầu và lạnh lùng nói: “Tần tổng và Điền Hạo Thần đến rồi, tiểu Tần tổng không đến. Tôi đã nhờ người trong nhà họ Tần của chúng ta làm việc đó hôm nay. Chỉ cần anh ấy tắt tường lửa và tương tác với tôi, anh ấy có thể lấy được video. "
Cố Lâm lấy máy tính ra và ngồi vào ghế sofa sang một bên, nhìn chằm chằm vào nó không rời.
"Ừm, vì tất cả khán giả đều ở đây, vậy thì chúng ta không để họ thất vọng. Không phải Thẩm Lạc An muốn tôi mời tất cả những gia tộc nổi tiếng ở thành phố M đến để biểu diễn sao? Tôi muốn hắn mất mặt trước mặt những gia tộc nổi tiếng này! ”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia dữ tợn, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.
Chu Nguyên Phong đứng sang một bên không nói chuyện, Cố Ngôn Sanh thấy anh có gì đó không ổn, liền hỏi: “Sao vậy?”
Chu Nguyên Phong thu lại cảm xúc trong mắt mình, mỉm cười: “Không có chuyện gì… gần đây tôi nghỉ ngơi.."
“Được rồi, đi thôi, đi nhà thờ.”
Trong nhà thờ, Thẩm Lạc An đứng sang một bên, vẻ mặt ủ rũ nhìn đồng hồ, sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa.
Những người trên khán đài thấy bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt cũng không có ý dừng lại, Cố Ngôn Sanh đã lâu không thấy tới, liền bắt đầu bàn tán khá nhiều.
"Đã trễ nửa tiếng rồi, sao Cố tổng vẫn chưa đến?"
"Này, tôi nhớ hôm nay là buổi biểu diễn của WE. Không phải Cố tổng sẽ đi xem WE biểu diễn sao?"
"Ồ, không phải anh ta bỏ trốn à? Có đến không? "
" Trời mưa to quá, chắc Cố tổng không thể đến ngay được"
"Chắc không đến nữa. Trễ hơn nửa tiếng rồi. Nếu anh ta muốn đến thì đã đến sớm.”
" Dự báo thời tiết ngày hôm qua nói không có mưa, hôm nay mưa đột ngột đổ xuống và mưa to đến mức không tưởng. "
—Sau đó Thẩm Thiên Hào ở bên cạnh thấy Cố Ngôn Sanh vẫn chưa đến, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Làm sao vậy? Không phải anh ta nói đính hôn với cháu sao?"
Ánh mắt Thẩm Lạc An tối sầm lại, sốt ruột nói: "Hắn không tới cũng không được!"
Chỉ với một cái tích tắc, cánh cửa của nhà thờ đã bị đẩy ra.
Cố Ngôn Sanh trong bộ đồ trắng xuất hiện trước cửa trên tay trống không, không cầm nhẫn và không hoa.
Các phóng viên tại hiện trường ngay lập tức bắt đầu bấm máy tôi 1 cách kẽo kẹt.
“Ngôn Sanh, anh cuối cùng cũng đến rồi.”
Thẩm Lạc An thở phào nhẹ nhõm và chạy về phía Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt kích động, nhưng bị né tránh, sắc mặt Thẩm Lạc An đột nhiên tái đi.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Thẩm Thiên Hào và Chủ tịch Tần đang ngồi sang một bên, lạnh lùng nói với mục sư trên sân khấu: "Bắt đầu thôi."
"Ah? Ồ tốt ..."
Cố Ngôn Sanh bước tới chỗ mục sư và nhìn xuống sân khấu với khuôn mặt lạnh lùng. Mục sư đọc lời đính hôn, và sau đó Thẩm Lạc An nói về cái quá trình yêu đương với vẻ mặt phấn khích.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Cố Lâm và Chu Nguyên Phong đang đứng ở cửa, và hơi cau mày.
“Tiếp theo là đôi tình nhân cùng đeo nhẫn đính hôn.”
Thẩm Lạc An mở hộp nhẫn lấy chiếc nhẫn ra, anh nhìn phóng viên và những kẻ đã khinh thường mình, với ánh mắt đầy ẩn ý
Anh sắp đính hôn với Cố tổng, hot search tối nay thuộc về riêng anh.
Nhưng rất lâu Cố Ngôn Sanh không cầm chiếc nhẫn lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục sư lại nói: “Xin hãy trao nhẫn đi.”
Cố Ngôn Sanh giơ tay lên và nhìn Thẩm Lạc An.
Đúng lúc này, máy tính của Cố Lâm trên khán đài vang lên, và giọng nói của Cố Lâm phát đến tai nghe của Cố Ngôn Sanh.
"Lấy được video rồi! Lấy hết chíp của anh ta rồi, tôi đã làm được!"
Sau khi nghe giọng nói của Cố Lâm, sự dữ tợn và sát khí của Cố Ngôn Sanh lập tức nổi lên.
Thẩm Lạc An... Tiếp theo là địa ngục của anh ...
Bàn tay đang cầm chiếc nhẫn của Cố Ngôn Sanh đột nhiên buông lỏng, chiếc nhẫn rơi xuống đất và rơi xuống chân anh.
Những người có mặt đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, có thực sự Cố tổng đã ném nhẫn?
Thẩm Lạc An kinh ngạc nói: “Ngôn… Ngôn Sanh?”
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh tát Thẩm Lạc An một cái tát vào mặt, trong mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, nói: “Quỳ xuống nhặt nhẫn.”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Cố cặn bã công khai dạy dỗ Thẩm tiện nhân toàn bộ dân cư mạng chế giễu, hắn điên cuồng trả thù.
Cố cặn bã, người hứa hẹn tương lai ngọt ngào, dạy dỗ Thẩm tiện nhân! Bạn thấy các giải quyết thế nào khi anh biến cuộc sống của Thẩm tiện nhan trở thành địa ngục của anh ta? Sống còn không bằng chết?
Chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Chu và Đường Đường? Liệu anh ấy có còn làm nũng với Chu Nguyên Phong sau khi được khôi phục trí nhớ không?
Liệu con thỏ có bỏ chạy nếu phát hiện ra sự tra tấn dã man của Cố Lâm?
Thẩm tiện nhân chết một cách thê thảm, trước khi chết sẽ phải trả giá.
Vì vậy con dao cũng sắp tới hiện trường!
Bình luận truyện