Chương 218: Ngôn Sanh ... Cứu tôi với!
Cố Ngôn Sanh, không tìm thấy ai, gọi cho Ôn Niệm Nam, nhưng không ai trả lời, và sự lo lắng của anh ta ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bác Từ và dì Lan không có ở đó, điện thoại của Ôn Niệm Nam cũng không liên lạc được.
Cố Ngôn Sanh siết chặt hộp đựng nhẫn trong tay, lẩm bẩm: "Không sao đâu, chắc em ấy đã đi chơi với bác Từ, dì Lan và những người khác, tôi đang nghĩ gì thế này..."
Lý do khiến Cố Ngôn Sanh rất rối loạn khi không thấy Ôn Niệm Nam ở nhà là vì anh sợ rằng mình sẽ làm tổn thương anh ấy.
Ngày hôm qua, bác Từ gọi điện cho anh nói tâm trạng của Ôn Niệm Nam không tốt lắm, anh nghĩ về việc sẽ về sớm để tạo bất ngờ cho Ôn Niệm Nam.
Ngay khi Cố Ngôn Sanh gọi đi gọi lại Ôn Niệm Nam, bác Từ và dì Lan đã quay lại ngoài cửa.
Cố Ngôn Sanh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tới hỏi Ôn Niệm Nam ở đâu, chỉ thấy bác Từ hoảng hốt chạy tới.
Bác Từ liếc nhìn lên lầu, vội vàng nói: "Thiếu gia! Cậu Ôn đã về chưa? Cậu có thấy cậu Ôn không?"
"Thiếu gia, không thấy cậu ấy..."
Điện thoại trong tay Cố Ngôn Sanh rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn trên màn hình là số của Ôn Niệm Nam
Sắc mặt Cố Ngôn Sanh phút chốc trở nên tái nhợt, anh nắm lấy vai bác Từ run rẩy nói: "Bác ... bác đang nói cái gì vậy? Chuyện này làm sao có thể..."
Ôn Niệm Nam mất tích?
Tim của Cố Ngôn Sanh đột nhiên run lên, anh nhớ lại Ôn Niệm Nam sau khi tham dự bữa tiệc một năm trước liền mất tích, lúc trở lại đầy người máu ...
"Cậu Ôn lúc trưa nói là đến bệnh viện gặp bác sĩ Lý tái khám rồi ra ngoài nhưng gần tối mới về, chúng tôi đến bệnh viện tìm cũng không thấy. Bác sĩ Lý nói rằng cậu ấy đã rời đi vào buổi trưa ... "
Cố Ngôn Sanh người lảo đảo rồi lùi về phía sau vài bước, và hét lên mất kiểm soát: "Đi tìm! Phải đi tìm! Đưa anh ta trở lại!"
Cố Ngôn Sanh cầm hộp nhẫn và tay anh ấy run lên, anh ấy sợ hãi...
Anh sợ Ôn Niệm Nam lại bị bắt cóc, và anh sợ gặp lại Ôn Niệm Nam người đầy máu, hay ... Ôn Niệm Nam đang hấp hối ...
"Tôi đã mang chiếc nhẫn về, và tôi sẽ đeo nó cho em ... em sẽ không sao ... sẽ không sao đâu."
Cố Ngôn Sanh sai người tìm mấy con đường gần bệnh viện, lái xe đến bệnh viện hồi lâu vẫn không có tin tức.
...
Chu Nguyên Phong và Cố Lâm nghe tin vội vàng chạy tới, sau khi hỏi thăm tình hình, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào đoạn video giám sát được gọi trên máy tính của Cố Lâm, nhưng không một camera giám sát nào trong bệnh viện ghi lại chiếc xe của Ôn Niệm Nam.
Bác Từ nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Chẳng lẽ cậu Ôn lái xe về Ôn gia?"
Cố Lâm gọi giám sát gần Ôn gia, và anh ta nhìn thấy Ôn Niệm Nam trong video.
Ngay sau đó, Đường Sóc xuất hiện trong video, rồi người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe sau khi Đường Sóc rời đi đã đưa Ôn Niệm Nam đi.
"Lại là Tần gia!"
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông tóc đen dài trong video đột nhiên nhìn về hướng giám sát và làm động tác ký tên của nhà họ Mộ.
"Là người của Mộ gia."
"Nhà họ Mộ của nước Z luôn có mạng lưới hắc bạch rộng khắp, phương thức vô cùng hung ác. Cha của Mộ Bắc Dật là một người tàn nhẫn, không dễ kích động, tôi sợ rằng anh Niệm Nam ...lành ít dữ nhiều”
Trái tim Cố Ngôn Sanh đột nhiên run lên, anh nghiêm nghị nói: "Đi tra xem người của Mộ gia sau khi đến nước ta thì đi đâu! Dùng toàn bộ người tìm nơi họ giấu người!"
Chu Nguyên Phong thở dài: "A Sanh, đừng lo lắng, tôi biết anh đang lo lắng cho Niệm Nam, nhưng nếu anh cũng rối tung lên, không ai có thể cứu được anh ấy."
"Tôi làm sao có thể không vội! Tôi đã hứa với Niệm Niệm... Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em ấy không bị thương, sẽ không để cho em ấy bị người ta bắt đi. Tôi đã hứa với Niệm Niệm..."
Cố Ngôn Sanh nhìn hộp nhẫn trên tay mà nghẹn ngào: "Nếu có chuyện gì xảy ra với Niênh Niệm ... Nếu có chuyện gì xảy ra với em ấy ... tôi nhất định sẽ không buông tha cho nhà họ Mộ! Cho dù có mất mạng, tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Mộ! "
...
“Thỏa thuận gì?” Đường Sóc nhìn cha Mộ cảnh giác.
"Tôi muốn cậu rời khỏi Mộ Bắc Dật và biến mất không dấu vết."
Cha Mộ ném một xấp ảnh đến trước mặt Đường Sóc, lạnh lùng nói: "Cậu thích Ôn Niệm Nam từ hồi cấp ba. Cậu vẫn yêu anh ta nhiều năm như vậy, đúng không? Thật đáng tiếc khi cậu không thể đánh bại được Cố Ngôn Sanh." "
"Và cậu đã lừa dối con trai tôi vì cậu muốn có khả năng cạnh tranh với Cố Ngôn Sanh, phải không?"
Vẻ mặt của Đường Sóc thay đổi, anh ta lạnh lùng nói: "Ông định làm cái quái gì sau khi bắt Ôn Niệm Nam? Anh ta đến từ Cố gia, và Cố Ngôn Sanh sẽ không để lọt ..."
Cha Mộ đột nhiên nói: "Vậy cậu có muốn Ôn Niệm Nam là người của cậu không? Tôi có thể giúp cậu."
“Ý… ý của ông là gì?” Đường Sóc kinh ngạc nhìn ông ta.
"Tôi có thể tẩy não cho Ôn Niệm Nam, khiến anh ta quên hết mọi chuyện, để hắn nghĩ rằng cậu là người hắn yêu nhất. Tôi sẽ xóa dấu vết của cậu để nhà họ Cố không thể tìm ra. Đổi lại, tôi muốn cậu không bao giờ gặp lại Mộ Bắc Dật”
Cha Mộ châm điếu xì gà phun ra một hơi khói, lạnh lùng nói: "Thế nào? Đối với cậu chỉ có chỗ tốt. Chỉ cần cậu đồng ý, hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Chỉ cần Đường Sóc và Ôn Niệm Nam ở bên nhau, Mộ Bắc Dật sẽ không còn hy vọng và sẽ không từ chối quay trở lại Mộ gia.
"Tôi từ chối…"
Câu trả lời bất ngờ của Đường Sóc khiến cha Mộ sững sờ một lúc, cau mày nói: "Tôi không hiểu."
"Nếu tất cả ký ức của cậu ấy bị xóa bỏ, cậu ấy sẽ không phải là Ôn Niệm Nam, chỉ còn lại thể xác. Người cậu ấy yêu là Cố Ngôn Sanh, không phải Đường Sóc. Tôi chỉ cần cậu ấy biết rằng tôi yêu cậu ấy..."
Cha Mộ đột nhiên bật cười khi nghe thấy lời nói của Đường Sóc, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, bất ngờ đá vào người Đường Sóc.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu ngươi không biết sống chết là thế nào, vậy đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn, đem hắn trói lại đánh thật mạnh!”
Cha Mộ vẫy tay và vài người dùng roi quất vào Đường Sóc.
"Đem hắn nhốt cùng Ôn Niệm Nam, tôi muốn xem tình yêu trong miệng của anh ta có thể đến mức độ nào."
Đường Sóc bị đẩy vào một căn phòng tối tăm, anh nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang cuộn mình trong góc mà run rẩy.
"Niệm Nam! Cậu thế nào rồi Niệm Nam? Họ đánh cậu à?"
Đường Sóc chịu đựng cơn đau trong người, chạy tới kiểm tra xem Ôn Niệm Nam có bị đánh hay không, chỉ thấy mặt Ôn Niệm Nam đỏ bừng, trán cũng nóng.
"Niệm Nam, cậu bị sốt?"
Ôn Niệm Nam từ từ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy Đường Sóc, yếu ớt nói: "Đường Sóc... Cậu cũng bị bắt?"
Đường Sóc nhìn mọi người sốt đến bất tỉnh, càng cảm thấy có lỗi, nghẹn ngào nói: "Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi Niệm Nam, tất cả là do tôi mà anh bị bắt, cậu không nên bị bắt tới đây. "
Ôn Niệm Nam nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đường Sóc, khẽ vỗ vỗ tay anh, giọng nói ngắc ngứ: "Đừng ... đừng sợ..."
Đường Sóc đau lòng nói: "Cậu sốt rồi, tôi đi xin thuốc bọn họ."
"Đừng đi, bọn họ sẽ đánh chết cậu, tôi không sao... Tôi ngủ một lát là tốt..."
...
Đêm, đêm nay, là đêm định mệnh không ngủ được.
Ôn Niệm Nam thân thể không ngừng run lên, Đường Sóc ôm Ôn Niệm Nam đang bất tỉnh mà lau mồ hôi.
"Đừng bỏ rơi tôi... Đừng rời đi... Đừng rời đi ..." Ôn Niệm Nam đột nhiên nắm chặt tay Đường Sóc.
"Niệm Nam? Tôi không đi, tôi ở đây, đừng sợ."
"Ngôn Sanh…. Cứu tôi...."
Cơ thể Đường Sóc đông cứng ngay lập tức, và anh nhìn xuống người phát sốt đến mơ hồ vẫn đang gọi tên Cố Ngôn Sanh.
Giọng của Ôn Niệm Nam vô cùng yếu ớt, nhưng cô vẫn không ngừng lặp lại: " Cố Ngôn Sanh...Ngôn Sanh, cứu tôi ..."
Đường Sóc cảm thấy mình như bị dao cứa vào, hít một hơi thật sâu và nghẹn ngào, "Ừ... Tôi ở đây, đừng sợ."
" Ngôn Sanh..."
"Ừ, là Ngôn Sanh."
Đó là Cố Ngôn Sanh... không phải Đường Sóc.
Tôi sẽ bảo vệ em cho đến khi Cố Ngôn Sanh thực sự đến đón em ...
...
Ôn Niệm Nam đã mất tích một ngày, nhưng không có dấu vết, Cố Ngôn Sanh ngồi trong phòng khách và hút thuốc cả đêm.
Những người được phái đi tìm Ôn Niệm Nam đều trở về và nói không có dấu hiệu gì, giám sát cũng không nắm bắt được xe của Mộ rời đi như thế nào.
Tự nhiên tìm không thấy, làm sao có thể tìm được dấu vết của nhà họ Mộ.
Khả năng chống do thám của con người và kỹ thuật hack của nhà họ Mộ là nổi tiếng nhất ở nước Z và Mộ Bắc Dật là người chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh cho ngôi nhà cổ của Mộ gia.
Tâm trạng Cố Ngôn Sanh càng ngày càng căng thẳng, hắn sợ rằng mấy ngày sau sẽ không tìm được, lại càng sợ tìm thấy lại là một Ôn Nặc Nam lạnh như băng.
"Ai kêu anh tới? Anh không sợ chết sao?"
Giọng của Chu Nguyên Phong từ ngoài cửa truyền đến, Cố Lâm đi ra ngoài kiểm tra, nhưng đã kịp ngăn lại.
Sau khi nhìn thấy Mộ Bắc Dật, Cố Ngôn Sanh đột ngột đứng lên, nắm chặt tay đấm đấm rồi hét chói tai: "Sao anh dám tới? Ôn Niệm Nam ở đâu! Anh đưa em ấy đi đâu!"
Mộ Bắc Dật cúi đầu lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, tôi không biết, tôi muốn giúp các người cùng nhau đối phó với cha tôi."
Cố Ngôn Sanh buông tay ra, lạnh lùng nói: "Tại sao chúng tôi lại phải tin rằng anh không phải là gián điệp của cha anh?"
"Đường Sóc cũng mất tích, anh ta cũng bị cha tôi nhốt lại. Anh ta bị nhốt lại cùng với Ôn Niệm Nam. Cha tôi muốn ép tôi trở về nước Z, nhưng lại liên lụy tới cậu Ôn."
Chu Nguyên Phong ở bên cạnh sửng sốt một chút, ngày hôm qua Đường Luân Hiên gọi điện thoại cho anh ta nói anh ta có việc phải làm, hóa ra là việc của Đường Sóc.
Mắt Cố Lâm sáng lên khi nghe thấy vậy, anh ta nhanh chóng nói: "Anh ơi, Mộ Bắc Dật có thể dùng máy tính để tìm ra vị trí của anh Niệm Nam, và đưa chúng ta đến nơi ẩn nấp!"
Mộ Bắc Dật bật máy tính gõ bàn phím tìm vị trí, muốn đột nhập vào máy tính của cha mình nhưng lại không vào được.
Nó do người phụ trách mạng lưới an toàn nhà họ Mộ đặt ra, cũng là sư phụ của hắn, hắn không thể phá vỡ nó ...
"Không, tôi không vào được."
Cố Ngôn Sanh nhìn màn hình điện thoại di động bị vỡ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói: "Anh tìm điện thoại của Niệm Niệm xem, Cố Lâm từng cài đặt có định vị."
“Được.” Mộ Bắc Dật gật đầu nhìn màn hình máy tính.
Chu Nguyên Phong đi tới ban công, nhìn Cố Ngôn Sanh đang hút thuốc, hỏi: "Tại sao anh vẫn đặt máy định vị, sợ Niệm Nam chạy mất? A Sanh, anh sợ cái gì?"
"Tôi sợ một ngày nào đó em ấy bỏ trốn và không tìm được em ấy. Bác sĩ nói em ấy sợ kết hôn và sợ yêu tôi. Tôi muốn cho em ấy một lời hứa, một lời hứa sẽ bảo vệ em ấy và yêu em ấy đến trọn đời ... "
Cố Ngôn Sanh cười khổ lắc đầu, lấy hộp đựng nhẫn ra đưa cho Chu Nguyên Phong, thở dài: "Nhìn có đẹp không? Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều mới làm ra được."
"Tôi muốn kết hôn ... Tôi muốn em ấy làm vợ của Cố Ngôn Sanh tôi."
“Tìm được họ rồi!” Giọng Mộ Bắc Dật vang lên từ phía sau.
Cố Ngôn Sanh đột ngột mở mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Đưa người mai phục gần đó, Cố Lâm báo cảnh sát để truyền tin cho các phóng viên và giới truyền thông."
Niệm Niệm, tôi đến đây để đưa em về nhà ...
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Khi tìm được địa điểm bị bắt cóc để đưa mọi người đến giải cứu, cha Mộ cũng đã đoán trước, nên đã trói hai người lên đỉnh tòa nhà và bắt lựa chọn một trong hai; Cố cặn bã bị thương nặng để bảo vệ Niệm Niệm và thú nhận với Niệm Niệm lý do anh ấy về muộn.
Lúc trước hai vụ bắt cóc đều là do Cố cặn bã mà Niệm Niệm bị thương. Lần này, Cố cặn bã sẽ không để Niệm Niệm bị thương nữa.
Đoán xem điều gì sẽ xảy ra khi bạn đến hiện trường và đối mặt với cha Mộ?
Niệm Niệm biết rằng anh đã hiểu lầm Cố cặn bã sẽ phản ứng gì khi nhìn thấy chiếc nhẫn?
Bình luận truyện