Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?



Thấy Cố Ngôn Sinh thật sự muốn nổi giận tới nơi, Chu Nguyên Phong cũng không trêu hắn nữa: “Rồi rồi rồi, tôi không nhiều lời được chưa.”

Anh quay đầu nói với Ôn Niệm Nam: “Niệm Nam, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay chắc cậu cũng mệt rồi, người còn chưa khoẻ thì đừng cố thức.”

“Được, cảm ơn anh, Nguyên Phong.” Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu thấp giọng đáp.

Chu Nguyên Phong lại liếc sang người đang lạnh mặt trừng mắt lườm anh, xoay người cất bước lên lầu. Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng đi xuống, nhớ tới lúc nãy người kia ngồi trêи ghế sofa vui vẻ trò chuyện trêи trời dưới biển cùng Chu Nguyên Phong, khoé miệng còn tủm tỉm cười, mắt nhìn Ôn Niệm Nam còn ngồi lại trong phòng khách, tới gần.

Ôn Niệm Nam thấy hắn đi về phía mình, nụ cười trêи mặt dần biến mất, cả người trở nên căng thẳng, cúi đầu xuống. Cố Ngôn Sinh hờ hững tới phía đầu bên kia ghế sofa, bực mình kêu: “Đi pha ấm cà phê cho tôi.”

Cứ như không nghe thấy lời hắn nói, người kia không trả lời, Cố Ngôn Sinh nâng mắt nhìn sang.

“Uống cà phê buổi tối không tốt, sẽ mất ngủ.”

“Tôi bảo cậu đi pha thì cậu đi, sao phải lắm chuyện như thế!”

“Tôi không làm.”

Cố Ngôn Sinh còn tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt sâu xa, lạnh lùng nói: “Cậu vừa bảo gì?”

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng người đối diện một cách nghiêm túc: “Mẹ đã nói anh phải chăm sóc tôi, không phải tôi chăm sóc anh.”

Chú Từ nghe thấy hai người bắt đầu to tiếng liền vội chạy lại, lo lắng hỏi: “Cậu chủ… ngài muốn uống cà phê sao? Để tôi lập tức đi pha.”

Cố Ngôn Sinh không nói gì, sắc mặt u ám quay lại nhìn Ôn Niệm Nam. Bỗng hắn tiến lại cầm lấy tay cậu kéo qua, Ôn Niệm Nam bị hành động bất ngờ này doạ sợ, lúc kịp phản ứng lại đã bị Cố Ngôn Sinh lôi tới trước mặt, gần như ngã lên đùi hắn.

Ôn Niệm Nam vô cùng sợ hãi giãy giụa nhìn Cố Ngôn Sinh, run giọng hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

Trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại ký ức kinh hoàng khi bị nhốt dưới tầng hầm, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu định mở miệng gọi.

“Mẹ… ưm…”

Lời còn chưa nói xong, chợt một bàn tay giơ ra bịt miệng cậu lại, Ôn Niệm Nam càng sợ, vùng vẫy há miệng muốn cắn. Bỗng đầu bị đẩy ra, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt.

“Cậu dám! Thử cắn một cái xem.”

Giọng điệu Cố Ngôn Sinh thâm trầm, hắn trừng mắt với người toàn thân đang phát run, mở lớn hai mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói: “Không được đánh thức mẹ trêи tầng, nghe có hiểu không?” Dứt lời liền thả lỏng tay ra.

Chú Từ thấy vậy vội vàng bước lên định khuyên can, còn chưa kịp mở miệng đã bị một ánh mắt ghê gớm lạnh lùng hù doạ.

“Ra ngoài!” Dường như sợ người trêи tầng nghe thấy, hắn cố ý gằn nhỏ giọng.

“Nhưng cậu chủ, thân thể phu nhân vẫn chưa kh…”

“Tôi bảo ông đi ra ngoài!”

Chú Từ hơi cúi đầu rời khỏi phòng khách, trong lòng lo lắng nhìn hai người ngồi lại trêи sofa.

“Buông… buông tay…” Ôn Niệm Nam gắng sức gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy mình, đột nhiên trêи đầu cảm nhận được một cơn đau xé da. Cố Ngôn Sinh cúi xuống liếc người đang vô cùng hoảng loạn trước mặt, trong mắt loé lên một tia sáng lạnh lẽo, lập tức lửa giận bùng lên.

Một tay túm mái tóc dài của Ôn Niệm Nam ép cậu ngửa mặt lên nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng: “Cậu đối với người xung quanh thì ân cần niềm nở, cười nói nịnh nọt, chỉ riêng với tôi lại bày ra cái vẻ lãnh đạm thờ ơ, sao thế? Cậu nghiện trò lạt mềm buộc chặt này thật rồi?”

Ôn Niệm Nam không hiểu sao Cố Ngôn Sinh đột nhiên nổi giận động thủ với cậu, bàn tay giữ tóc cậu nắm chặt khiến cậu càng thêm đau đớn, giãy giụa càng mạnh, cậu không muốn lại bị hắn nhốt dưới phòng tầng hầm như lần trước.

“Tôi… tôi không làm thế, Cố Ngôn Sinh anh buông tôi ra… đau quá…”

Cố Ngôn Sinh nghe vậy, ý lạnh trong mắt tăng thêm mấy phần, nói một cách mỉa mai: “Gì cơ? Không phải trước kia gọi Ngôn Sinh rất thuận miệng à, sao bây giờ lại dám gọi cả họ lẫn tên rồi?”

Lúc lâu không thấy tiếng đáp trả, Cố Ngôn Sinh nhìn xuống gương mặt trong tay, khi bốn mắt chạm nhau hắn lập tức sững người. Hốc mắt của người trước mặt ửng đỏ, nước ở hai khoé mắt đang rưng rưng chực trào, hàng lông mi dài phía trêи đôi mắt sáng ngời kia vì sợ hãi mà không ngừng run run.

Hai tay của Ôn Niệm Nam bám chặt lấy tay hắn, thấy hắn nhìn xuống liền hơi giật mình: “Không muốn… đừng nhốt tôi xuống tầng hầm… có được không…” Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống thành dòng, từng giọt rơi trêи đùi Cố Ngôn Sinh.

Nhốt vào tầng hầm?

Thấy ánh mắt sợ hãi cùng thân thể đang run rẩy của Ôn Niệm Nam, Cố Ngôn Sinh chợt vô thức nhìn băng gạc trêи trán cậu, lúng túng thả tay ra.

Ôn Niệm Nam lập tức ngồi sụp xuống đất, Cố Ngôn Sinh lại theo bản năng định đưa tay ra đỡ, nhưng kịp thu tay lại trước khi chạm vào cậu. Ánh mắt hắn thoáng chút bối rối do dự, cuối cùng vẫn vươn tay kéo người trêи đất dậy rồi đẩy xuống ghế sofa. Ôn Niệm Nam ngã lên ghế đưa tay ôm đầu không ngừng phát run, nhớ tới lời dặn của bác sĩ Lý, cậu cố gắng hít sâu để mình bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn tràn ngập kinh hãi nhìn người đối diện.

Nhìn bộ dạng cuộn người ôm đầu của Ôn Niệm Nam cùng biểu cảm hoảng sợ của cậu, Cố Ngôn Sinh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, nhất thời hơi ngẩn người, vốn hắn không muốn đánh cậu, chỉ là thấy tức giận khi thái độ của cậu đối với Chu Nguyên Phong và hắn lại khác xa một trời một vực nên đã không kiềm chế nổi mà động tay, hắn không ngờ rằng hành động của mình đã gợi lại quá khứ tồi tệ của Ôn Niệm Nam.

“Tôi có định nhốt cậu xuống hầm đâu? Sao cậu phải phản ứng mạnh như vậy? Lên cơn cái gì?”

Ôn Niệm Nam đưa tay lên lau nước mắt trêи mặt, sự sợ hãi dần lắng xuống, cúi gằm không mở miệng nói gì. Cố Ngôn Sinh bực bội xoay người ra ngoài ban công, hắn lấy một điếu thuốc ra muốn châm hút, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Bất chợt hắn nhớ lại hình ảnh người ngồi bên cạnh cây dương cầm tự tin chói loá ở hậu trường buổi hoà nhạc hôm nay, rồi nhìn lại người đang run rẩy trêи ghế sofa đằng sau…

“Tôi muốn về phòng.” Một thanh âm cực nhỏ phía sau lưng hắn vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện