Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 93: Hắn đưa Thẩm Lạc An đến rồi



Chu Nguyên Phong thấy sắc mặt Ôn Niệm Nam không ổn lắm, hơi không yên tâm: “Niệm Nam, chúng ta lên tầng hai đi, người ở dưới này hơi nhiều.”

“Ừm.”

Trêи lầu quả nhiên rất vắng, chỉ có vài người tụm năm tụm ba uống rượu nói chuyện phiếm, Ôn Niệm Nam ngồi ở ghế sofa bên cạnh cầu thang.

“Dì nói với tôi chủ tịch Tưởng sẽ công bố việc Cố thị trúng thầu trong buổi tiệc hôm nay, tới lúc đó phải có người của Cố thị đại diện lên nói vài câu, A Sinh không ở đây, cậu thay mặt được không?”

Ôn Niệm Nam nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu: “Không… không được đâu, tôi là gì chứ, chuyện của công ty tôi không hiểu rõ, hay là Nguyên Phong anh lên đi, tôi không làm ở công ty sao có thể đại diện cho Cố thị được.”

Thật ra Chu Nguyên Phong cũng biết trước Ôn Niệm Nam sẽ từ chối, nhưng anh cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến cậu, sau đó gật đầu đồng ý.

Cách đó không xa, phía dưới lầu có một đám người đang vây quanh một người, cười cười nói nói rôm rả, tiếng nói chuyện rất lớn, Chu Nguyên Phong nheo mắt nhìn tới thì thấy Tần Tề Bách.

Nhà họ Tần có mặt ở đây tất nhiên sẽ có kẻ lao tới nịnh bợ lấy lòng, dáng vẻ lẫn thái độ của Tần Tề Bách dưới kia vẫn như trước ngạo mạn khinh khỉnh.

“Tiểu Tần tổng, cha ngài dạo này có khỏe không?”

“Mấy dự án mà tiểu Tần tổng đầu tư gần đây đều kiếm được không ít lãi, tầm nhìn của ngài thật là tốt.”

“Nghe nói hôm nay chủ tịch Tưởng sẽ công bố đối tác cùng hợp tác trong dự án mới sang năm, không biết nhà nào trúng thầu lần này, tôi nghĩ chắc chắn là vào tay tiểu Tần tổng rồi, xin chúc mừng!”

Tần Tề Bách nghe tới chuyện dự án mới, nụ cười nơi khóe miệng trong nháy mặt dừng lại, sắc mặt từ từ trở nên khó coi.

“Đúng vậy, dự án đó thật sự là một miếng mồi ngon, tiểu Tần tổng lợi hại quá, rất có dáng dấp phong độ của chủ tịch Tần năm đó.”

Một người chợt nghi hoặc hỏi: “Ơ? Tôi nghe Tổng giám đốc Hàn nói lần này công ty được chọn là tập đoàn Cố thị, hôm đàm phán tiểu Tần tổng còn bị Tổng giám đốc Cố thị đè xuống đất đánh.”

“Thật hay giả vậy? Bị Cố Ngôn Sinh đánh sao?”

“Không những không giành được dự án mà còn bị Cố Ngôn Sinh đạp ngã đánh cho một trận á?”

Rất nhiều người xung quanh vốn còn đang ba hoa lấy lòng Tần Tề Bách đột nhiên im lặng, trong mắt đầy vẻ chế giễu nhìn hắn. Tần Tề Bách nghe tới tên Cố Ngôn Sinh lập tức sắc mặt đen lại, lửa giận trong lòng càng muốn bùng phát, đẩy đám người kia ra ngồi xuống ghế.

Bỗng ngoài cửa có tiếng xôn xao huyên náo, Tần Tề Bách không kiên nhẫn nhìn sang, sau khi thấy người đứng ở cửa là ai, ánh mắt gã liền trở nên xấu xa hung ác.

Lại là Cố Ngôn Sinh…

Đa số người trêи tầng hai đều là bạn bè của chủ tịch Tưởng. Chu Nguyên Phong cũng lại gần chào hỏi mấy người anh quen biết, chỉ có Ôn Niệm Nam ngồi một mình trêи ghế sofa có hơi dễ khiến người khác chú ý, mỗi lần có ai đi qua đều tò mò liếc nhìn cậu. Ôn Niệm Nam nhấp nhổm không yên, cậu đứng lên đi lấy một ly rượu giống những người trong sảnh chính rồi trở về ngồi xuống chiếc ghế cạnh cầu thang, ngẩn người nhìn ly rượu trong tay.

Cậu không hề biết trước kia mẹ mình quen phu nhân Tưởng, cha cậu cũng chưa bao giờ nhắc tới bạn bè của mẹ với cậu.

Mẹ cậu hy vọng cậu có thể được là chính mình, sống cho bản thân, nhưng hiện giờ làm sao cậu có thể vứt bỏ hết tất cả để sống vì riêng mình được đây?

Ngoài cổng có tiếng ồn ào giống như lại có một nhân vật lớn khác vừa tới, Ôn Niệm Nam khẽ lắc ly rượu trông qua, Chu Nguyên Phong cũng nghi hoặc đi tới cầu thang nhìn xuống dưới. Khi thấy dưới cửa xuất hiện hai người, đôi mắt Ôn Niệm Nam trầm xuống, ánh mắt hơi lóe sáng, là Cố Ngôn Sinh… chẳng phải hắn nói không tới sao… Tầm nhìn chậm rãi chuyển xuống bàn tay hắn đang nắm, sau khi nhận ra người bên cạnh hắn là ai, Ôn Niệm Nam thế mà không hề ngạc nhiên, Thẩm Lạc An…

Chu Nguyên Phong thấy Cố Ngôn Sinh đưa Thẩm Lạc An đến liền nghĩ ngay trong đầu một câu ‘hắn điên rồi’, hờn dỗi vớ vẩn cũng không thèm để ý tới hoàn cảnh như nào. Cố Ngôn Sinh dẫn Thẩm Lạc An tới bữa tiệc này có khác gì công khai thừa nhận thân phận của y đâu? Hắn ngại người khác chế nhạo chưa đủ đúng không?

Cố Ngôn Sinh nắm tay Thẩm Lạc An vào sảnh chính, một vài bạn bè quen trong giới kinh doanh liền lại gần lên tiếng chào hỏi, những người biết được tin tức nội bộ rằng hắn đã trúng thầu cũng bước tới, trong chốc lát Cố Ngôn Sinh đã bị vây vào giữa vòng người.

“Tổng giám đốc Cố, đây hẳn là phu nhân của ngài đúng không, hai người thật là đẹp đôi.”

“Lần này Tổng giám đốc Cố đoạt được dự án lớn về tay, hẳn là Tổng giám đốc Lục rất vui mừng, chúc mừng ngài, hổ mẫu không sinh khuyển tử.”

Nghe bọn họ liên tục tán thưởng nịnh bợ lấy lòng, tuy trêи mặt Thẩm Lạc An treo nụ cười lễ phép tao nhã nhưng trong mắt y lại không kìm được sự kiêu ngạo đắc ý.

Từ lúc vào cửa tới giờ Cố Ngôn Sinh đều lạnh mặt không mảy may để ý tới mấy người này, nhíu mày liếc mắt một vòng quanh sảnh chính nhưng không thấy người hắn muốn tìm. Dường như cảm nhận được trêи lầu có ánh mắt như đang muốn thiêu cháy hắn, Cố Ngôn Sinh đột ngột ngẩng đầu nhìn lên tầng hai liền thấy Ôn Niệm Nam trong bộ âu phục trắng cũng đang liếc xuống dưới, trong khoảnh khắc tầm mắt đối diện nhau, cả hai đều sững sờ.

Khi thấy bộ vest trắng kia Cố Ngôn Sinh có chút ngây ngẩn, trong mắt hắn thoáng qua tia kinh ngạc ngưỡng mộ* nhưng ngay sau đó hắn thu lại cảm xúc, trong lòng lại xuất hiện cảm giác khác thường. Hắn bỗng cực kỳ khó chịu, giơ tay kéo Thẩm Lạc An sát lại, lần nữa giương mắt nhìn người trêи lầu. Ôn Niệm Nam lùi lại một bước làm như không thấy, rời khỏi khu vực sảnh cầu thang, ánh mắt Cố Ngôn Sinh trầm xuống khi thấy cậu rời đi, buông lỏng tay Thẩm Lạc An ra.

* 惊艳 – kinh diễm, chữ diễm này không biết edit thế nào.

“Ngôn Sinh, anh đang nhìn gì vậy?”

Bởi vì vừa rồi Thẩm Lạc An thấy Cố Ngôn Sinh đột nhiên nắm chặt tay mình nên hơi kinh ngạc, y cũng ngước lên trêи tầng hai nhưng chỉ bắt gặp sắc mặt đen xì của Chu Nguyên Phong. Cố Ngôn Sinh trừng mắt ra hiệu Chu Nguyên Phong xuống dưới lại bị anh làm ngơ, cũng quay lưng mặc kệ hắn.

“Không có gì, anh dẫn em tới chào chủ tịch Tưởng.”

—————

Tần Tề Bách nhìn mấy người vừa rồi còn lẽo đẽo theo sau hắn bợ đỡ, vừa đảo mắt đã le ve tới trước mặt Cố Ngôn Sinh bày ra vẻ mặt xu nịnh tâng bốc khác, sự oán hận độc ác trong mắt gã càng sâu, tay siết thành nắm đấm.

“Xem ra đúng là hạng mục lần này rơi vào tay nhà họ Cố, ông thấy mấy vị thiếu gia nhà giàu kia bình thường kiêu căng mặt vênh tận trời đều lên trước xum xoe, thế mà tôi còn tưởng là nhà họ Tần ăn được, thật đáng thất vọng.”

“Lại chẳng thế, vậy thì có vẻ thực lực của vị thừa kế nhà họ Tần này không sánh được với nhà họ Cố rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện