Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 98: Bộ âu phục trắng nhuốm đỏ



Ánh mắt Cố Ngôn Sinh tối sầm lại, hắn đứng bật dậy giận dữ hét: “Cứ làm như cậu ta cả đêm không về là lỗi tại tôi? Làm sao cậu khẳng định cậu ta xảy ra chuyện chứ không phải chạy theo thằng nào ăn chơi trác táng?”

“Ngôn Sinh, sao vậy?” Sau lưng vang lên giọng của Thẩm Lạc An, Chu Nguyên Phong nghe được thì rất ngạc nhiên, sắc mặt anh lập tức càng thêm lạnh như băng.

“Cố Ngôn Sinh cậu dám đưa y về đây! Hiện tại vợ cậu còn không biết đang ở đâu cậu có hiểu vấn đề không? Tôi phải gọi điện báo cảnh sát tìm người.”

Thẩm Lạc An thấy Chu Nguyên Phong định gọi điện thoại, sự hoảng sợ lóe lên trong mắt, vội nói: “Tôi… hôm qua tôi thấy Niệm Nam và Đường Luân Hiên đứng nói chuyện ngoài hành lang rồi cùng nhau rời đi, hình như ở đó còn có cả Đường Sóc…”

Chu Nguyên Phong nghe vậy thì biến sắc, lạnh lùng quát: “Cậu câm miệng cho tôi! Cậu là cái thứ gì dám ở đây tùy tiện vu oán giá họa cho phu nhân của tập đoàn Cố thị!”

Cố Ngôn Sinh liếc mắt nhìn Chu Nguyên Phong, hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: “Cậu còn dám bênh, bảo rằng hôm qua Ôn Niệm Nam không đi cùng Đường Luân Hiên? Tôi tận mắt thấy hai người bọn họ cùng ra phía sân sau, sau khi rời khỏi sảnh chính vẫn không hề trở về, cũng đúng thôi, cậu ta đi gặp Đường Sóc tất nhiên là không muốn về nhà rồi.”

Chu Nguyên Phong nghe xong khẽ giật mình, thật ra anh cũng không chắc chắn Ôn Niệm Nam có thật sự rời đi cùng Đường Luân Hiên hay không, ánh mắt Đường Luân Hiên đêm hôm đó cứ lảng tránh anh, rõ ràng là có chuyện. Cố Ngôn Sinh bực bội nhíu chặt lông mày, cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt, lòng hắn lại cực kỳ khó chịu bất an. Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao, gần đây thường xuyên cảm thấy không thoải mái ở vùng ngực.

Thấy Chu Nguyên Phong không nói gì nữa, Cố Ngôn Sinh xoa nhẹ lồng ngực, giọng điệu lạnh băng: “Cậu ta muốn về sẽ về, không muốn về thì cậu trói lại bắt được cậu ta về sao?” Nói xong cúi nhìn đồng hồ rồi lên thẳng phòng làm việc trêи tầng, lấy tài liệu lái xe tới công ty không buồn quay đầu lại.

Chu Nguyên Phong quay người tới trước mặt Thẩm Lạc An đứng bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Thẩm Lạc An, cậu tốt nhất nên nói thật cho tôi, bằng không đừng hòng tôi bỏ qua cho cậu!” Dứt lời cũng rời đi.

Thẩm Lạc An nắm chặt tay ngồi xuống ghế sofa.

Tới đêm Ôn Niệm Nam vẫn chưa trở về, dì Lam và chú Từ sốt ruột, gấp gáp tới mức loạn cả lên. Chu Nguyên Phong làm việc trêи máy tính nhưng không có gì vào đầu, anh nhíu chặt lông mày nhìn ra ngoài cửa. Vốn dĩ chỉ cần anh gọi một cú điện thoại là có thể tìm được tin tức của Ôn Niệm Nam nhưng Cố Ngôn Sinh nhất định cho rằng Ôn Niệm Nam đang ở cùng Đường Sóc mới không về nhà, cấm anh nhúng tay vào.

Trong phòng làm việc, Cố Ngôn Sinh đứng trước cửa sổ nhìn ra khoảnh sân tối đen bên ngoài, ánh mắt chăm chú ngắm bồn hoa phía dưới, cứ như vậy ngẩn người, trong đáy mắt ánh lên cảm xúc phức tạp.

Đã là ngày thứ hai rồi, Ôn Niệm Nam vẫn chưa trở về…

Trong đầu Cố Ngôn Sinh nhớ lại bóng lưng màu trắng của Ôn Niệm Nam lúc ở buổi tiệc, trong ngực lại xuất hiện cảm xúc không thể gọi tên.

“Ngôn Sinh.” Thẩm Lạc An đột ngột đẩy cửa tiến vào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn hắn, “Em thắng rồi, em giành được giải nhất cuộc thi dương cầm, em vui quá đi!”

Cố Ngôn Sinh trông bộ dáng mừng rỡ phấn khích của Thẩm Lạc An, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, lơ đễnh nói: “Ừm, chúc mừng em, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn mừng nhé.”

“Em muốn tổ chức tại nhà, làm ở nhà có được không?”

“Nhà?”

Nghe chữ ‘nhà’ này thốt ra từ miệng Thẩm Lạc An, Cố Ngôn Sinh cảm thấy đột ngột vô cùng, có lẽ bởi đây là nơi hắn sống chung với Ôn Niệm Nam sau khi kết hôn, trong lòng có thứ cảm xúc khác thường.

“Muộn rồi, em đi ngủ đi.”

“Ngôn Sinh anh thì sao? Anh không ngủ cùng em à?”

Cố Ngôn Sinh khẽ giật mình, ánh mắt hơi né tránh: “Em… chú Từ đã thu dọn phòng ngủ cho khách rất sạch sẽ, em qua phòng đó ngủ đi, anh chưa xong việc ở đây.”

Thẩm Lạc An nghe Cố Ngôn Sinh bảo mình qua phòng ngủ cho khách thì khá bất ngờ nhưng y không nói gì, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu rời đi.

Tới lúc Cố Ngôn Sinh xử lý xong đống việc trong công ty thì cũng đã là rạng sáng, hắn xoa xoa bả vai trở về phòng ngủ, rửa mặt qua loa rồi lên giường, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn nhỏ trêи đầu, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.

“Đừng ngủ… đừng ngủ… ngủ rồi không dậy được nữa đâu…”

“Không được ngủ…”

Trong mơ Cố Ngôn Sinh lại nghe được giọng nói hắn đã nhớ vô số lần, không thấy rõ khuôn mặt người kia, chỉ có mặt dây chuyền đang lấp lánh phát sáng… Cũng như bao giấc mơ trước đó, người kia quay người đi về phía đầu hẻm, mỗi lần mơ tới đây Cố Ngôn Sinh đều không thấy gì nữa, hắn cuống quýt không ngừng la lên: “Đừng đi… để tôi thấy mặt em được không…”

Bất chợt người nọ dừng bước, bóng hình màu trắng bỗng quay đầu lại để hắn nhìn rõ.

Là Ôn Niệm Nam!

Cố Ngôn Sinh bật dậy há miệng thở dốc, trong mắt hắn đầy vẻ kinh hoảng lẫn không thể tin nổi.

Tại sao? Tại sao lại mơ thấy khuôn mặt của Ôn Niệm Nam, tại sao lại cho rằng bóng lưng màu trắng kia và Ôn Niệm Nam là một?

Chợt nhớ đến hình ảnh Ôn Niệm Nam rời đi cùng Đường Luân Hiên ở bữa tiệc, vì sao hai bên lại giống nhau tới vậy…

Cố Ngôn Sinh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa nhẹ huyệt Thái dương, lại đảo mắt tới bồn hoa dưới lầu, không hề buồn ngủ chút nào, hắn thức trắng đêm.

Ôn Niệm Nam…

Ngày thứ ba, vẫn không có tin tức gì của Ôn Niệm Nam.

Chu Nguyên Phong ngồi ở phòng khách nhíu chặt lông mày gọi điện cho ai đó, Cố Ngôn Sinh từ trêи tầng đi xuống mắt nhìn ra cửa, trong đó có chút ánh sáng khác thường. Hắn ngồi xuống một bên châm điếu thuốc, con ngươi vằn lên tia máu đó, tựa hồ hắn rất mệt mỏi.

“Không phải cậu muốn tìm Ôn Niệm Nam sao? Vậy thì đi tìm đi.”

Chu Nguyên Phong liếc hắn một cái, nói với người ở phía đầu dây bên kia: “Được, tôi đã hiểu, làm phiền rồi.”

“Đường Luân Hiên kể hôm đó cậu ta nói cùng Ôn Niệm Nam mấy câu liền rời đi, Ôn Niệm Nam không ở chỗ cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện