Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Túc Nghệ đọc tin nhắn này xong, im lặng gần một phút đồng hồ.
Ngô Tuyết ngồi bên quay sang nhìn: "Mấy bữa tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu muốn đi đâu thì nhớ gọi An Tuyền đi cùng."
An Tuyền ngồi sau tay lái gật đầu: "Vâng, gọi lúc nào là em tới ngay lúc đó!"
Không một lời đáp lại.
Ngô Tuyết: "Ngẩn người gì đấy?"
Túc Nghệ giật mình, môi không giấu nổi ý cười: "Đâu có."
"Miệng sắp cười đến tận mang tai rồi kìa." Ngô Tuyết bảo, "Kín đáo chút đi."
Vừa nói xong, điện thoại Ngô Tuyết liền đổ chuông.
Chị xem tên người gọi tới rồi nghe máy ngay: "Tiểu Trần à, thế nào? Có tin gì chưa?"
"Cái gì?!"
"Ông biên kịch đó sao lại thế, không phải đã chọn Túc Nghệ rồi sao?"
Ngô Tuyết nói thêm mấy câu nữa rồi bực tức cúp điện thoại.
Túc Nghệ: "Sao thế?"
Ngô Tuyết cáu: "Vai diễn hoa khôi kia của "Sóng ngầm" chọn được người rồi."
Túc Nghệ gửi cho Chử Ưng một khuôn mặt dễ thương rồi hờ hững hỏi: "Từ Thiến Lam à?"
Ngô Tuyết: "Ừ, sao lại thế chứ, trước chị đã hỏi thăm thử rồi, vai đó chắc chắn là em mà."
"Thôi, cho qua đi," Túc Nghệ lại chẳng mấy để tâm, "không sao hết, thế kịch bản còn lại đã tìm được người chưa?"
"Hình như vẫn chưa, đợi chị gọi điện hỏi thử." Ngô Tuyết khoanh hai tay trước ngực, xem ra còn tức hơn cả Túc Nghệ, "Không được, An Tuyền, em thả chị xuống ngã rẽ đằng trước đi, chị phải qua công ty xem là có chuyện gì."
Ngô Tuyết hùng hùng hổ hổ xuống xe.
An Tuyền cho xe chạy tiếp, mới đi được một đoạn đường ngắn, người ngồi sau lại nói:
"An Tuyền, hôm nay đến đây thôi, cô về nhà đi." Túc Nghệ cất điện thoại vào túi, "Tôi tự lái xe về."
An Tuyền ngạc nhiên: "Không sao, không sao, em đưa chị đi."
Túc Nghệ đặt tay lên chốt mở cửa xe: "Dừng xe đi."
An Tuyền xuống xe, đứng lại ven đường nhìn chiếc xe Jaguar đen từ từ lăn bánh đi.
Không ngờ còn chưa đi được mấy mét, xe đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, Túc Nghệ cào phần tóc mái trước trán, vòng ra sau xe mở cốp đồ dự phòng, nhanh nhẹn đổi sang giày đế bằng.
Túc Nghệ chân dài, chỉ đổi giày thôi cũng thu hút không ít ánh nhìn, có mấy người nhận ra cô bèn lấy điện thoại ra chụp vội.
An Tuyền còn chưa đi tới bến xe buýt thì đã nhận được cuộc gọi của Ngô Tuyết.
Ngô Tuyết: "... Chị mới rời ra có mười phút, sao trên Weibo đã lại có hình Túc Nghệ đứng đổi giày ở đầu đường rồi?"
An Tuyền: "..."
Túc Nghệ không hay lái xe, không phải vì cô lười mà là vì Ngô Tuyết không cho cô lái, bảo là minh tinh lái xe lắm phiền phức, lỡ may va quệt phải đâu đó là lên báo ngay.
Túc Nghệ tắt điều hòa, mở cửa sổ xe, với tay lấy kính râm trong hộp cất đồ ra, đầu ngón tay gõ nhịp lên vô lăng theo điệu nhạc.
Đèn đỏ, Túc Nghệ dừng xe, chống tay tựa đầu, mắt nhìn chăm chú đèn tín hiệu xanh đỏ trước mặt.
Bên cạnh có mấy tiếng nhấn còi.
Túc Nghệ hơi nghiêng đầu nhìn, ở làn xe bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu đỏ chói đầy phóng khoáng.
Người đàn ông ngồi sau tay lái nhướn nhướn hàng mày rậm phong cách Shin cậu bé bút chì của anh ta.
*lông mày của Shin - cậu bé bút chì:
Túc Nghệ mặc kệ anh ta, quay đầu lại mở điện thoại xem thử xem Chử Ưng có nhắn lại gì không.
Màn hình trống không.
Đèn xanh, Túc Nghệ đóng cửa sổ xe lại, nhấn chân ga cho xe chạy tiếp.
Không ngờ chiếc xe thể thao kia vẫn đi theo sau đít xe cô, còn đi được qua cả cửa an ninh, lái thẳng vào bãi đỗ xe của khu. Túc Nghệ đỗ xe xong mới nhận ra chiếc xe đó đỗ ngay ở phía chéo đối diện với xe cô.
Tên lông mày Shin cậu bé bút chì này hơi béo một chút, hắn bước xuống xe, tựa người vào cửa xe cười tủm tỉm nhìn cô.
Túc Nghệ bỏ kính râm xuống, lấy gậy giật điện phòng kẻ xấu trong túi ra, lúc xuống xe còn nhớ lấy chiếc giầy cao gót bỏ ở ghế sau đem theo, ngoắc vào ngón trỏ, thong dong đi về phía lối vào thang máy.
Lông mày Shin cười khùng khục mấy tiếng: "Cùng lên đó hả?"
Túc Nghệ nghiêng đầu cười: "Đúng vậy."
Vào trong thang máy, cô đứng im, không ấn số tầng.
Lông mày Shin giục cô: "Túc Nghệ, ấn số đi chứ."
Quả nhiên, tên này biết cô. Túc Nghệ cười giả vờ ngoài mặt, giơ gậy giật điện cầm trong tay ra.
Lông mày Shin nhắm tịt mắt lại: "Này này này, cô làm gì thế hả!"
"Bỏ hết đồ trong túi ra." Túc Nghệ lên giọng nguy hiểm.
Túc Nghệ này không lẽ là nữ tướng cướp sao!?
Lông mày Shin rên i ỉ nộp hết điện thoại và ví tiền ra: "Cô, cô rốt cuộc muốn gì hả?"
"Còn gì nữa?" Túc Nghệ hỏi.
"Hết hết hết rồi." Lông mày Shin xòe tay ra, "Cô cầm hết đi, tôi sẽ không nói với truyền thông đâu."
Cái quỷ gì thế này, hồi nay ăn cướp cũng không cần mang hung khí nữa rồi à?
Túc Nghệ đang định nói gì đó thì bên ngoài thang máy có một giọng nói dò hỏi: "Túc Nghệ?"
Người đứng ngoài thang máy là Lương Bác, bên cạnh không có ai đi cùng.
"Lương Bác, cậu tới đúng lúc lắm." Lông mày Shin vừa thấy Lương Bác liền vững dạ, lớn tiếng nói: "Cô ta định cướp của tôi!"
Túc Nghệ nhíu mày: "Các người quen nhau?"
"Nói thừa," lông mày Shin chạy lại chỗ Lương Bác, "tôi với cô giống nhau, đều tới dự party nhà cậu ta!"
Túc Nghệ lập tức hiểu ra, cất gậy giật điện vào túi: "Ngại quá, là hiểu lầm."
Lông mày Shin: "..."
Cô nhìn hai người đứng ngoài thang máy: "Mọi người không lên à, vậy tôi lên trước nhé."
"Lên chứ." Lương Bác nhanh tay chặn cửa lại.
Thang máy vừa mới bắt đầu đi lên, túi của Túc Nghệ liền có tiếng âm báo của Weixin.
Chử Ưng: "Đã giải quyết."
Người phụ nữ đứng bên mặt mày tươi cười, Lương Bác nhìn thấy ngứa ngáy tâm can, không dằn được lòng hỏi lại: "Không lên chơi thật hả? Bọn tôi đã chuẩn bị rất nhiều rượu ngon."
"Không được." Thang máy mở cửa, Túc Nghệ chân dài, bước một bước là ra tới ngoài, không quay đầu lại, vui vẻ nói, "Bye bye."
Vừa vào tới nhà, Túc Nghệ lập tức nhắn lại.
Túc Nghệ nương nương: "Giải quyết thế nào, các anh không phạt cô nhân viên bán hàng kia chứ? Cô ấy không hề ra tay."
Chử Ưng: "Không phạt."
Có câu này, Túc Nghệ lập tức quẳng chuyện này lên trời.
Túc Nghệ nương nương: "Mai rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Gửi đi xong, nghĩ ngợi thế nào, cô lại bổ sung thêm một câu: "Em rất thích đôi giày đó, nó lưu lạc bên ngoài, em rất lo."
Chử Ưng: "Mai không rảnh."
Túc Nghệ nương nương: "Thế ngày kia? Ngày kìa?"
Chử Ưng: "Lát nữa thì được."
Anh đáp ngắn gọn nhưng Túc Nghệ đọc phát hiểu ngay.
Một ngày gặp hai lần... Sao mà kích thích thế chứ!
Túc Nghệ hỏi không cần nghĩ: "Anh tới đón em nhé? Em muốn ngồi xe anh."
Xe Chử Ưng là Land Rover màu đen tầm trung, không đắt đỏ, không phải xe sang.
Nhưng Túc Nghệ cảm thấy, đàn ông phải lái loại xe như vậy, cao, to, có khí thế.
Thật quyến rũ.
Chử Ưng: "Địa chỉ."
**
Lúc Lưu Tỉ tìm đến văn phòng, Chử Ưng đang tập hít đất.
Lưu Tỉ: "... Ông đang làm gì thế?"
Chử Ưng không đáp lời, đếm đủ một trăm cái rồi đứng dậy, tự nhiên hỏi: "Có việc gì à?"
"Không có việc gì thì không được tìm ông à?" Lưu Tỉ ngồi xuống sô pha, "Tối nay Lương Bác mở pạc ty, bảo tôi mời quý ngài đi cùng."
Chử Ưng thờ ơ hỏi lại: "Lương Bác là ai?"
"Một ngôi sao nam dạo này đang hot, cái này mà ông cũng không biết." Lưu Tỉ đáp, "Nghe nói có nhiều em út tới lắm, đi xem thử chứ?"
Chử Ưng: "Không đi."
"Ôi chao, dứt khoát thế?" Lưu Tỉ hôm nay quyết tâm muốn kéo Chử Ưng đi cùng, "Tôi không đi xe tới, đi cùng nhau đi, tiện thể tôi ngồi xe ông luôn."
Chử Ưng cười nhạo nói: "Ngứa da à? Bảo tôi làm tài xế cho ông hả?"
"Không không không." Lưu Tỉ xẹp ngay, "Tôi mở cửa, tôi lái xe, tôi chở quý ngài đi."
"Không rảnh." Chử Ưng nói xong, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lưu Tỉ: "Tôi đã hỏi trước thư ký của ông rồi, tối nay lịch làm việc của ông trống."
Lúc anh ta nói lời này, Chử Ưng vừa hay đi tới chỗ thư ký ngồi, thư ký thấy họ ra liền lập tức đứng dậy chào.
Chử Ưng dừng chân liếc nhìn thư ký.
"Sau này còn tiết lộ lịch trình của tôi với người ngoài thì tự giác thu dọn đồ đạc đi đi."
Nét hồng hào trên mặt nữ thư ký lập tức biến mất: "... Vâng, xin lỗi anh."
Lưu Tỉ thân thiết với Chử Ưng, không cần giữ chút mặt mũi nào, cứ thế ngang nhiên chui vào xe Chử Ưng: "Ông muốn đi đâu? Có việc thật hả?"
Chử Ưng: "Đi ăn cơm."
Lưu Tỉ hỏi: "Vác cả người mồ hôi mồ kê này đi ăn cơm?"
Chử Ưng đuổi cổ Lưu Tỉ xuống xe.
Sau đó quay đầu xe, về nhà tắm rửa.
Trước khi xuất ngũ, hít đất một trăm cái xong được đi tắm đúng là chuyện đến nghĩ cũng không dám.
Tắm rửa xong, Túc Nghệ gửi vị trí hiện tại tới.
Túc Nghệ nương nương: "Chờ anh [ngồi ngoan ngoãn.jpg] "
Chử Ưng lau tóc, đứng nhìn từ trên xuống hình con thỏ đang ngồi.
Tuy trước đây ở trong quân đội suốt nhưng nhờ có bối cảnh gia đình nên anh cũng từng tiếp xúc với không ít phụ nữ, kiểu người thế nào cũng có nhưng không có ai khiến anh có ấn tượng sâu sắc bằng Túc Nghệ.
Anh mặc đại một bộ đồ rồi đi ra cửa.
Chạy theo hướng dẫn chỉ đường tới bãi đậu xe, Chử Ưng dừng xe ở một bên, gửi tin nhắn cho Túc Nghệ.
Chử Ưng: "Tới rồi."
Túc Nghệ nương nương: "Chờ em, giờ xuống liền."
Mới ngồi một chút đã thấy có người gõ cửa sổ xe.
Chử Ưng quay đầu, cái mặt bèn bẹt của Lưu Tỉ lại đập vào mắt.
"Sao ông biết địa chỉ, không phải bảo không tới cơ mà?" Lưu Tỉ hỏi.
Có một cô gái đứng cạnh Lưu Tỉ, ăn mặc cực kỳ hở hang, áo thun trắng sát nách, cổ áo sa tới tận ngực, lộ cả hoa văn trên bra.
Người phụ nữ này chính là Từ Thiến Lam, cô ta điệu đà hỏi: "Vị này là..."
"Bạn anh, ông chủ của Chử thị." Lưu tỉ phẩy tay, "Mau chào Chử tổng đi."
Từ Thiến Lam cười càng thêm tươi tắn: "Chào Chử tổng."
Lưu Tỉ thấy xe Chử Ưng dừng ở bên đường thì tưởng anh ta không tìm thấy bãi đậu, bèn chỉ tay sang phải: "Đằng kia có chỗ đậu xe kìa."
Vừa nói xong, cửa bên ghế phó lái bỗng bị ai đó mở ra, cả ba người đồng loạt quay sang nhìn.
Túc Nghệ mặc áo trắng quần soóc đơn giản, trang điểm nhạt, đi giầy thể thao trắng, trông cực kỳ giống một cô sinh viên trẻ trung xuân thì.
Cô thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới quay sang cười: "Đợi có lâu không?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lông mày Shin cậu bé bút chì chỉ là một nhân vật qua đường, đất diễn chỉ một chương, sau này còn có thể có cô gái áo đỏ, chàng trai áo đen các kiểu nữa.
Đặt biệt danh tùy tiện là bởi vậy.
Túc Nghệ đọc tin nhắn này xong, im lặng gần một phút đồng hồ.
Ngô Tuyết ngồi bên quay sang nhìn: "Mấy bữa tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu muốn đi đâu thì nhớ gọi An Tuyền đi cùng."
An Tuyền ngồi sau tay lái gật đầu: "Vâng, gọi lúc nào là em tới ngay lúc đó!"
Không một lời đáp lại.
Ngô Tuyết: "Ngẩn người gì đấy?"
Túc Nghệ giật mình, môi không giấu nổi ý cười: "Đâu có."
"Miệng sắp cười đến tận mang tai rồi kìa." Ngô Tuyết bảo, "Kín đáo chút đi."
Vừa nói xong, điện thoại Ngô Tuyết liền đổ chuông.
Chị xem tên người gọi tới rồi nghe máy ngay: "Tiểu Trần à, thế nào? Có tin gì chưa?"
"Cái gì?!"
"Ông biên kịch đó sao lại thế, không phải đã chọn Túc Nghệ rồi sao?"
Ngô Tuyết nói thêm mấy câu nữa rồi bực tức cúp điện thoại.
Túc Nghệ: "Sao thế?"
Ngô Tuyết cáu: "Vai diễn hoa khôi kia của "Sóng ngầm" chọn được người rồi."
Túc Nghệ gửi cho Chử Ưng một khuôn mặt dễ thương rồi hờ hững hỏi: "Từ Thiến Lam à?"
Ngô Tuyết: "Ừ, sao lại thế chứ, trước chị đã hỏi thăm thử rồi, vai đó chắc chắn là em mà."
"Thôi, cho qua đi," Túc Nghệ lại chẳng mấy để tâm, "không sao hết, thế kịch bản còn lại đã tìm được người chưa?"
"Hình như vẫn chưa, đợi chị gọi điện hỏi thử." Ngô Tuyết khoanh hai tay trước ngực, xem ra còn tức hơn cả Túc Nghệ, "Không được, An Tuyền, em thả chị xuống ngã rẽ đằng trước đi, chị phải qua công ty xem là có chuyện gì."
Ngô Tuyết hùng hùng hổ hổ xuống xe.
An Tuyền cho xe chạy tiếp, mới đi được một đoạn đường ngắn, người ngồi sau lại nói:
"An Tuyền, hôm nay đến đây thôi, cô về nhà đi." Túc Nghệ cất điện thoại vào túi, "Tôi tự lái xe về."
An Tuyền ngạc nhiên: "Không sao, không sao, em đưa chị đi."
Túc Nghệ đặt tay lên chốt mở cửa xe: "Dừng xe đi."
An Tuyền xuống xe, đứng lại ven đường nhìn chiếc xe Jaguar đen từ từ lăn bánh đi.
Không ngờ còn chưa đi được mấy mét, xe đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, Túc Nghệ cào phần tóc mái trước trán, vòng ra sau xe mở cốp đồ dự phòng, nhanh nhẹn đổi sang giày đế bằng.
Túc Nghệ chân dài, chỉ đổi giày thôi cũng thu hút không ít ánh nhìn, có mấy người nhận ra cô bèn lấy điện thoại ra chụp vội.
An Tuyền còn chưa đi tới bến xe buýt thì đã nhận được cuộc gọi của Ngô Tuyết.
Ngô Tuyết: "... Chị mới rời ra có mười phút, sao trên Weibo đã lại có hình Túc Nghệ đứng đổi giày ở đầu đường rồi?"
An Tuyền: "..."
Túc Nghệ không hay lái xe, không phải vì cô lười mà là vì Ngô Tuyết không cho cô lái, bảo là minh tinh lái xe lắm phiền phức, lỡ may va quệt phải đâu đó là lên báo ngay.
Túc Nghệ tắt điều hòa, mở cửa sổ xe, với tay lấy kính râm trong hộp cất đồ ra, đầu ngón tay gõ nhịp lên vô lăng theo điệu nhạc.
Đèn đỏ, Túc Nghệ dừng xe, chống tay tựa đầu, mắt nhìn chăm chú đèn tín hiệu xanh đỏ trước mặt.
Bên cạnh có mấy tiếng nhấn còi.
Túc Nghệ hơi nghiêng đầu nhìn, ở làn xe bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu đỏ chói đầy phóng khoáng.
Người đàn ông ngồi sau tay lái nhướn nhướn hàng mày rậm phong cách Shin cậu bé bút chì của anh ta.
*lông mày của Shin - cậu bé bút chì:
Túc Nghệ mặc kệ anh ta, quay đầu lại mở điện thoại xem thử xem Chử Ưng có nhắn lại gì không.
Màn hình trống không.
Đèn xanh, Túc Nghệ đóng cửa sổ xe lại, nhấn chân ga cho xe chạy tiếp.
Không ngờ chiếc xe thể thao kia vẫn đi theo sau đít xe cô, còn đi được qua cả cửa an ninh, lái thẳng vào bãi đỗ xe của khu. Túc Nghệ đỗ xe xong mới nhận ra chiếc xe đó đỗ ngay ở phía chéo đối diện với xe cô.
Tên lông mày Shin cậu bé bút chì này hơi béo một chút, hắn bước xuống xe, tựa người vào cửa xe cười tủm tỉm nhìn cô.
Túc Nghệ bỏ kính râm xuống, lấy gậy giật điện phòng kẻ xấu trong túi ra, lúc xuống xe còn nhớ lấy chiếc giầy cao gót bỏ ở ghế sau đem theo, ngoắc vào ngón trỏ, thong dong đi về phía lối vào thang máy.
Lông mày Shin cười khùng khục mấy tiếng: "Cùng lên đó hả?"
Túc Nghệ nghiêng đầu cười: "Đúng vậy."
Vào trong thang máy, cô đứng im, không ấn số tầng.
Lông mày Shin giục cô: "Túc Nghệ, ấn số đi chứ."
Quả nhiên, tên này biết cô. Túc Nghệ cười giả vờ ngoài mặt, giơ gậy giật điện cầm trong tay ra.
Lông mày Shin nhắm tịt mắt lại: "Này này này, cô làm gì thế hả!"
"Bỏ hết đồ trong túi ra." Túc Nghệ lên giọng nguy hiểm.
Túc Nghệ này không lẽ là nữ tướng cướp sao!?
Lông mày Shin rên i ỉ nộp hết điện thoại và ví tiền ra: "Cô, cô rốt cuộc muốn gì hả?"
"Còn gì nữa?" Túc Nghệ hỏi.
"Hết hết hết rồi." Lông mày Shin xòe tay ra, "Cô cầm hết đi, tôi sẽ không nói với truyền thông đâu."
Cái quỷ gì thế này, hồi nay ăn cướp cũng không cần mang hung khí nữa rồi à?
Túc Nghệ đang định nói gì đó thì bên ngoài thang máy có một giọng nói dò hỏi: "Túc Nghệ?"
Người đứng ngoài thang máy là Lương Bác, bên cạnh không có ai đi cùng.
"Lương Bác, cậu tới đúng lúc lắm." Lông mày Shin vừa thấy Lương Bác liền vững dạ, lớn tiếng nói: "Cô ta định cướp của tôi!"
Túc Nghệ nhíu mày: "Các người quen nhau?"
"Nói thừa," lông mày Shin chạy lại chỗ Lương Bác, "tôi với cô giống nhau, đều tới dự party nhà cậu ta!"
Túc Nghệ lập tức hiểu ra, cất gậy giật điện vào túi: "Ngại quá, là hiểu lầm."
Lông mày Shin: "..."
Cô nhìn hai người đứng ngoài thang máy: "Mọi người không lên à, vậy tôi lên trước nhé."
"Lên chứ." Lương Bác nhanh tay chặn cửa lại.
Thang máy vừa mới bắt đầu đi lên, túi của Túc Nghệ liền có tiếng âm báo của Weixin.
Chử Ưng: "Đã giải quyết."
Người phụ nữ đứng bên mặt mày tươi cười, Lương Bác nhìn thấy ngứa ngáy tâm can, không dằn được lòng hỏi lại: "Không lên chơi thật hả? Bọn tôi đã chuẩn bị rất nhiều rượu ngon."
"Không được." Thang máy mở cửa, Túc Nghệ chân dài, bước một bước là ra tới ngoài, không quay đầu lại, vui vẻ nói, "Bye bye."
Vừa vào tới nhà, Túc Nghệ lập tức nhắn lại.
Túc Nghệ nương nương: "Giải quyết thế nào, các anh không phạt cô nhân viên bán hàng kia chứ? Cô ấy không hề ra tay."
Chử Ưng: "Không phạt."
Có câu này, Túc Nghệ lập tức quẳng chuyện này lên trời.
Túc Nghệ nương nương: "Mai rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Gửi đi xong, nghĩ ngợi thế nào, cô lại bổ sung thêm một câu: "Em rất thích đôi giày đó, nó lưu lạc bên ngoài, em rất lo."
Chử Ưng: "Mai không rảnh."
Túc Nghệ nương nương: "Thế ngày kia? Ngày kìa?"
Chử Ưng: "Lát nữa thì được."
Anh đáp ngắn gọn nhưng Túc Nghệ đọc phát hiểu ngay.
Một ngày gặp hai lần... Sao mà kích thích thế chứ!
Túc Nghệ hỏi không cần nghĩ: "Anh tới đón em nhé? Em muốn ngồi xe anh."
Xe Chử Ưng là Land Rover màu đen tầm trung, không đắt đỏ, không phải xe sang.
Nhưng Túc Nghệ cảm thấy, đàn ông phải lái loại xe như vậy, cao, to, có khí thế.
Thật quyến rũ.
Chử Ưng: "Địa chỉ."
**
Lúc Lưu Tỉ tìm đến văn phòng, Chử Ưng đang tập hít đất.
Lưu Tỉ: "... Ông đang làm gì thế?"
Chử Ưng không đáp lời, đếm đủ một trăm cái rồi đứng dậy, tự nhiên hỏi: "Có việc gì à?"
"Không có việc gì thì không được tìm ông à?" Lưu Tỉ ngồi xuống sô pha, "Tối nay Lương Bác mở pạc ty, bảo tôi mời quý ngài đi cùng."
Chử Ưng thờ ơ hỏi lại: "Lương Bác là ai?"
"Một ngôi sao nam dạo này đang hot, cái này mà ông cũng không biết." Lưu Tỉ đáp, "Nghe nói có nhiều em út tới lắm, đi xem thử chứ?"
Chử Ưng: "Không đi."
"Ôi chao, dứt khoát thế?" Lưu Tỉ hôm nay quyết tâm muốn kéo Chử Ưng đi cùng, "Tôi không đi xe tới, đi cùng nhau đi, tiện thể tôi ngồi xe ông luôn."
Chử Ưng cười nhạo nói: "Ngứa da à? Bảo tôi làm tài xế cho ông hả?"
"Không không không." Lưu Tỉ xẹp ngay, "Tôi mở cửa, tôi lái xe, tôi chở quý ngài đi."
"Không rảnh." Chử Ưng nói xong, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lưu Tỉ: "Tôi đã hỏi trước thư ký của ông rồi, tối nay lịch làm việc của ông trống."
Lúc anh ta nói lời này, Chử Ưng vừa hay đi tới chỗ thư ký ngồi, thư ký thấy họ ra liền lập tức đứng dậy chào.
Chử Ưng dừng chân liếc nhìn thư ký.
"Sau này còn tiết lộ lịch trình của tôi với người ngoài thì tự giác thu dọn đồ đạc đi đi."
Nét hồng hào trên mặt nữ thư ký lập tức biến mất: "... Vâng, xin lỗi anh."
Lưu Tỉ thân thiết với Chử Ưng, không cần giữ chút mặt mũi nào, cứ thế ngang nhiên chui vào xe Chử Ưng: "Ông muốn đi đâu? Có việc thật hả?"
Chử Ưng: "Đi ăn cơm."
Lưu Tỉ hỏi: "Vác cả người mồ hôi mồ kê này đi ăn cơm?"
Chử Ưng đuổi cổ Lưu Tỉ xuống xe.
Sau đó quay đầu xe, về nhà tắm rửa.
Trước khi xuất ngũ, hít đất một trăm cái xong được đi tắm đúng là chuyện đến nghĩ cũng không dám.
Tắm rửa xong, Túc Nghệ gửi vị trí hiện tại tới.
Túc Nghệ nương nương: "Chờ anh [ngồi ngoan ngoãn.jpg] "
Chử Ưng lau tóc, đứng nhìn từ trên xuống hình con thỏ đang ngồi.
Tuy trước đây ở trong quân đội suốt nhưng nhờ có bối cảnh gia đình nên anh cũng từng tiếp xúc với không ít phụ nữ, kiểu người thế nào cũng có nhưng không có ai khiến anh có ấn tượng sâu sắc bằng Túc Nghệ.
Anh mặc đại một bộ đồ rồi đi ra cửa.
Chạy theo hướng dẫn chỉ đường tới bãi đậu xe, Chử Ưng dừng xe ở một bên, gửi tin nhắn cho Túc Nghệ.
Chử Ưng: "Tới rồi."
Túc Nghệ nương nương: "Chờ em, giờ xuống liền."
Mới ngồi một chút đã thấy có người gõ cửa sổ xe.
Chử Ưng quay đầu, cái mặt bèn bẹt của Lưu Tỉ lại đập vào mắt.
"Sao ông biết địa chỉ, không phải bảo không tới cơ mà?" Lưu Tỉ hỏi.
Có một cô gái đứng cạnh Lưu Tỉ, ăn mặc cực kỳ hở hang, áo thun trắng sát nách, cổ áo sa tới tận ngực, lộ cả hoa văn trên bra.
Người phụ nữ này chính là Từ Thiến Lam, cô ta điệu đà hỏi: "Vị này là..."
"Bạn anh, ông chủ của Chử thị." Lưu tỉ phẩy tay, "Mau chào Chử tổng đi."
Từ Thiến Lam cười càng thêm tươi tắn: "Chào Chử tổng."
Lưu Tỉ thấy xe Chử Ưng dừng ở bên đường thì tưởng anh ta không tìm thấy bãi đậu, bèn chỉ tay sang phải: "Đằng kia có chỗ đậu xe kìa."
Vừa nói xong, cửa bên ghế phó lái bỗng bị ai đó mở ra, cả ba người đồng loạt quay sang nhìn.
Túc Nghệ mặc áo trắng quần soóc đơn giản, trang điểm nhạt, đi giầy thể thao trắng, trông cực kỳ giống một cô sinh viên trẻ trung xuân thì.
Cô thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới quay sang cười: "Đợi có lâu không?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lông mày Shin cậu bé bút chì chỉ là một nhân vật qua đường, đất diễn chỉ một chương, sau này còn có thể có cô gái áo đỏ, chàng trai áo đen các kiểu nữa.
Đặt biệt danh tùy tiện là bởi vậy.
Bình luận truyện