Chương 14: 14: Hôn Một Cái
Trần Dịch An không nghĩ tới Phương Tiểu Nhu sẽ bỗng nhiên tỉnh lại, bị cô làm cho hoảng sợ.
Lúc này cô liền mở to mắt tròn xoe nhìn cậu, còn mỉm cười ngọt ngào với cậu, giọng nói ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên Trần Dịch An ý thức được, nữ hài không giống cậu.
Giọng nói cô mềm mại như vậy.
"Sao lại tỉnh rồi?"
Trần Dịch An vừa đắp chăn cho cô cừa hỏi, thuận tiện đẩy cô vào bên trong giường, lo lắng cô sẽ lại đá văng chăn ra, hoặc là trực tiếp xoay người lăn xuống giường luôn.
Phương Tiểu Nhu lấy tay từ trong chăn ra, híp mắt cười "Tiểu Nhu cũng không biết, Tiểu Mã ca ca mau tới đây ngủ.
"
Cô vừa nói vừa xốc chăn lên một góc, kêu cậu qua đây ngủ.
Trần Dịch An có hơi xấu hổ, nhớ tới những bạn học thường trêu chọc cậu, trong lòng cậu càng thêm khó chịu, đè lại chăn của cô, đi tới cuối giường để ngủ.
Cậu vẫn là lần đầu tiên ngủ cùng một tiểu nữ hài, cảm giác có một chút kì lạ.
Phương Tiểu Nhu tay xốc chăn lên đặt ở bên ngoài, nửa chống thân thể ngửa đầu nhìn cậu, thấy cậu chạy tới cuối giường liền kỳ quái "A" một tiếng "Tiểu Mã ca ca, không phải ngủ bên kia, ngủ bên này nè.
"
Cô còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cậu qua bên này ngủ, cô muốn ngủ cùng cậu.
Trần Dịch An bị cô làm cho càng thêm khó chịu, không để ý tới cô, nhanh chóng cởϊ qυầи áo chui vào trong chăn.
Còn giữ khoảng cách với cô khá xa, không đụng tới cô dù chỉ một chút.
Cậu cởϊ qυầи áo xong,mặc đồ ngủ vào.
Dù sao cậu biết nam hài tử không thể ngủ cùng nữ hài.
Phương Tiểu Nhu hoàn toàn không biết, một chút xấu hổ cô cũng không biết……
Trần Dịch An bất đắc dĩ, lại không muốn giải thích với cô, dù sao cô có nghe cũng không hiểu.
Cậu nằm xuống nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Kỳ thật một tiểu hài tử tám tuổi như cậu cũng không biết gì, càng sẽ không có ý tưởng kỳ quái nào, cậu chỉ biết nam nữ khác nhau, ngủ cùng nhau không đúng lắm.
Bất quá hiển nhiên Phương Tiểu Nhu 6 tuổi một chút tự giác đều không có, thấy Tiểu Mã ca ca không để ý tới cô, cô liền rất không vui, thoáng chần chờ một chút, sau đó cô trực tiếp chui qua từ phía dưới chăn!
Trần Dịch An bị cô làm cho hoảng sợ.
Phương Tiểu Nhu từ trong chăn bò lại, còn cười hắc hắc, đôi tay ôm chăn lộ ra cái đầu nhỏ tìm vị trí thoải mái.
"Tiểu Nhu sao lại qua đây?"
Trần Dịch An kinh ngạc nhìn cô, nhìn nữ hài mềm như bông ở bên người, cậu liền theo bản năng lui về sau, còn dùng tay ngăn cản không cho cô lại đây.
Phương Tiểu Nhu liền không vui nhìn cậu.
Cô muốn qua đây ôm cậu ngủ, nói chuyện với cậu, nhất định rất vui vẻ.
Nhưng mà Tiểu Mã ca ca giống như không quá nguyện ý.
"Tiểu Nhu, nam với nữ phải giữ khoảng cách với nhau, không thể thân thiết quá, không có người nói cho Tiểu Nhu biết sao.
", Trần Dịch An có hơi bất đắc dĩ.
Phương Tiểu Nhu càng bất đắc dĩ, hơn nữa vẻ mặt vô tội lắc đầu.
"Tiểu Mã ca ca từng nói không giữ khoảng cách với Tiểu Nhu.
"
Trần Dịch An cảm thấy thực đau đầu, có giải thích với cô cũng vô dụng.
Vốn dĩ cô nhỏ hơn cậu hai tuổi, huống hồ còn ngốc như vậy, với đầu óc của cô mà đi giải thích thì rõ ràng có hơi khó khăn.
Chính là ngủ chung với cô, nếu cô còn bám hắn như vậy, cậu sẽ đặc biệt thẹn thùng.
Kỳ thật ngay cả cha mẹ cũng chưa nghĩ đến, hiện tại hài tử hiểu chuyện rất sớm, ít nhất biết nam nữ không giống nhau, thậm chí bạn học còn sẽ nói giỡn.
Trong khi Trần Dịch An mới học lớp 3.
Thừa dịp Trần Dịch An thất thần một lát Phương Tiểu Nhu liền trực tiếp chui cả người qua đây, ôm lấy cậu, còn vui vẻ cười cười.
Trần Dịch An không cho ôm, hai người cãi nhau ầm ĩ.
Nháo đến mệt mỏi Phương Tiểu Nhu rốt cuộc an tĩnh, nằm ở bên cạnh, tay nhỏ đặt bên ngoài chăn.
Sau đó cô thay đổi tư thế, nghiêng thân đối mặt với Trần Dịch An, ngọt ngào cười với cậu.
"Tiểu Mã ca ca, Tiểu Nhu muốn nghe chuyện cổ tích.
"
"……"
Phương Tiểu Nhu tới gần một chút, lắc lắc tay cậu, "Tiểu Mã ca ca, kể chuyện cổ tích đi.
"
Trần Dịch An khó xử nhìn cô.
Cậu có biết chuyện cổ tích nào đâu, cũng rất ít người kể chuyện cổ tích cho cậu.
Cậu nhìn đôi mắt chờ mong của cô, lại không nỡ từ chối cô, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng nhớ ra chuyện cổ tích mà bà nội từng kể cho cậu nghe.
Phương Tiểu Nhu cũng không thúc giục cậu, khiến cho cậu từ từ nhớ lại.
Khi cậu kể chuyện, cô liền nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa đôi mắt sáng lên, giống như đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Chính là cậu kể chuyện được một nửa, bỗng nhiên cô nở nụ cười, cười ha ha.
"Tiểu Mã ca ca kể sai chuyện ha ha ha.
"
"……"
Trần Dịch An bị nói á khẩu không trả lời được, còn có chút xấu hổ, cảm thấy rất mất mặt.
Không nghĩ tới Phương Tiểu Nhu bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cậu, dựa vào người cậu, ngọt ngào nói "Tiểu Mã ca ca không kể chuyện cổ tích, Tiểu Nhu kể cho ca ca nghe được không?"
Cô cười ngọt ngào, Trần Dịch An ma xui quỷ khiến ừ một tiếng.
Phương Tiểu Nhu liền bắt chước giọng điệu của mẹ cô kể chuyện cổ tích cho Trần Dịch An nghe.
Kể xong chuyện cổ tích cô lại dính cậu một hồi, đang nói chuyện, Phương Tiểu Nhu bỗng nhiên bất động nhìn chằm chằm cậu.
Trần Dịch An bị nhìn chằm chằm đến không thể hiểu được.
"Tiểu Mã ca ca lớn lên thật là đẹp mắt.
", Phương Tiểu Nhu ngửa đầu nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên nói một câu như vậy, còn ngốc nghếch cười hề hề.
Sau đó cô bỗng nhiên lại gần, hôn một cái lên mặt cậu.
Trần Dịch An ngây ngốc cả người.
Sau đó cậu đem cô đè lại không cho cô động, đắp chăn, nói một câu "Ngủ".
Lỗ tai lại đỏ bừng.
.
Bình luận truyện